Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 1: Truy Tìm Bóng Hình Kẻ Ngoại Lai - Chương 2

Một ngày lành cuối tháng Năm.

Nghi lễ đội mũ trưởng thành đã được chuẩn bị bấy lâu cho An Bối Xương Hạo, con trai út của An Bối Cát Xương, cuối cùng cũng sắp được cử hành.

Thông thường, những đứa trẻ xuất thân từ gia đình quý tộc sẽ hoàn thành nghi lễ đội mũ trưởng thành trong khoảng thời gian từ mười một đến hai mươi tuổi.

Hầu hết mọi người vừa tròn mười một đã ngay lập tức cử hành, tiếp nhận quan vị do Thiên Hoàng ban tặng rồi dấn thân vào con đường quan trường.

Vì nghi lễ này có liên quan đến tiền đồ sau này, nên càng tiến hành sớm càng tốt. Việc Xương Hạo đến năm mười ba tuổi vẫn giữ nguyên trang phục trẻ thơ là điều vô cùng hiếm gặp.

Nghi lễ đội mũ trưởng thành thường được tổ chức vào tháng Giêng.

Những người bạn thời thơ ấu của Xương Hạo cũng đã thực hiện nghi lễ đội mũ trưởng thành vào tháng Giêng năm ngoái, sớm dấn thân vào con đường quan lộ.

“Cuối cùng thì nghi lễ đội mũ trưởng thành cũng diễn ra rồi, đợi lâu lắm rồi đấy.”

Cảm khái vô vàn, Xương Hạo thốt lên, trong lòng mang theo nỗi trầm tư không hợp với lứa tuổi mà cẩn thận hồi tưởng lại chặng đường mình đã đi qua cho đến tận bây giờ.

Đối với một người đàn ông, nghi lễ đội mũ trưởng thành là nghi lễ quan trọng nhất đời. Từ bỏ trang phục trẻ thơ để từng bước tiến về phía trước, cuối cùng mình cũng sắp bước vào thế giới của người lớn rồi.

Hơn nữa, có lẽ bây giờ cậu cũng sẽ không ở đây. Nghi lễ đội mũ trưởng thành của cậu bị trì hoãn đến tận bây giờ là có nguyên nhân của nó.

“Đúng là đợi rất lâu rồi đấy.”

Mộc Quân đứng bên cạnh Xương Hạo, gật đầu đầy cảm khái.

Xương Hạo có thể sống sót an toàn đến bây giờ đều nhờ có Mộc Quân bên cạnh. Thực tế, cậu và Mộc Quân đã cùng nhau trải qua vô số trận chiến khốc liệt, sát cánh chiến đấu đến tận hôm nay như những người bạn thân thiết, dù bề ngoài thì không ai nhìn ra.

“Ài nha, nói sao cho phải nhỉ? Giống như tâm trạng của một đệ tử kém cỏi bất thường cuối cùng cũng có thể tự lập vậy?”

“…Cái gì vậy! Cái phép so sánh kia là sao hả?!”

Dùng đuôi vỗ nhẹ vào Xương Hạo đang nhíu chặt mày, Mộc Quân “phì cười” một tiếng.

“Bởi vì… lúc đó ta thực sự đã nghĩ ‘chẳng lẽ cậu ta không được thật sao…’”

Lúc đó.

Đúng là như vậy… Nhớ lại chuyện cũ, Xương Hạo cảm thấy hai vai mình rã rời.

Đó là chuyện xảy ra vào đầu hạ.

Vì một lý do nào đó, Xương Hạo nhất quyết không chịu làm Âm Dương Sư. Một ngày nọ, Tình Minh sai người gửi một phong thư cho Xương Hạo bướng bỉnh, kiên quyết không nhượng bộ.

Nếu con không muốn làm Âm Dương Sư thì không cần miễn cưỡng. Nhưng chưa từng thử thì sẽ không biết liệu nó có phù hợp hay không.

Con nên chứng minh thực lực của mình. Vậy nên, con hãy đi trừ bỏ con yêu quái đang gây náo loạn kinh thành kia đi.

Xương Hạo rất tức giận. Người kia rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ? Nhưng giận thì giận, mệnh lệnh của Tình Minh là tuyệt đối.

Thực tế, lúc đó Xương Hạo đã mất đi khả năng nhìn thấy quỷ quái, chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Và người biết được bí mật này chỉ có một mình Xương Hạo cùng với Mộc Quân vừa mới quen không lâu. Thế nên, nan đề vô lý này cứ thế ập đến.

Mặc dù việc tuân theo mệnh lệnh của Tình Minh khiến cậu vô cùng bực bội, nhưng cũng không thể không làm.

Thức tỉnh những kiến thức Âm Dương Đạo vẫn luôn ngủ say, để bù đắp cho khuyết điểm lớn nhất là không nhìn thấy yêu quái, cậu còn thỉnh cầu Mộc Quân không hiểu sao vẫn luôn đi theo mình giúp đỡ từ bên cạnh. Xương Hạo cứ thế lên đường trừ yêu diệt quái.

Mối đe dọa vô hình, cùng với tà khí mạnh mẽ của yêu quái lần đầu tiên nhìn thấy. Xương Hạo sợ hãi co rúm người, hoàn toàn không thể thi triển pháp thuật, chỉ biết chờ đợi để trở thành thức ăn của yêu quái.

Cho đến tận hôm nay, cậu vẫn còn có thể nhớ rõ ràng.

Chân tay bị yêu quái quấn chặt, cảm giác nhớp nháp của chiếc lưỡi trơn tuột.

Tà khí hơi nóng bao trùm lên người dính nhớp, cùng với tiếng gầm thét ghê rợn, chói tai của dị hình.

Trong cái miệng rộng lớn khoảng tám thước, răng xếp đều như lược.

Thế nhưng, Xương Hạo đã được cứu. Bởi Mộc Quân – người vẫn luôn quấn quýt bên cậu, và khi đó đóng vai trò là đôi mắt của cậu bé không nhìn thấy.

Mộc Quân đã đứng ra, cứu lấy Xương Hạo sắp bị yêu quái nuốt chửng.

Thân hình vốn nhỏ bé như vậy, vậy mà lại dùng hết sức lực kìm kẹp răng của yêu quái, cứu được Xương Hạo, còn bản thân thì lại bị yêu quái hút vào bên trong.

Khoảnh khắc chấn động đó, có lẽ Xương Hạo cả đời cũng không thể quên được.

Và rồi, ngay lúc cùng đường đó, Xương Hạo đã nhớ lại.

Vì sao khả năng nhìn thấy yêu quái của cậu lại biến mất.

Và rồi, cậu đã hứa một lời thề quan trọng.

Cùng với Mộc Quân vẫn còn ở bên cạnh mình bây giờ.

“Ài… Lúc đó ta thực sự đã nghĩ, liệu mình sẽ chết như vậy sao? Nhưng bây giờ ta vẫn còn sống trên thế gian này. Hơn nữa…”

Đột nhiên, trên mặt Xương Hạo hiện lên một nụ cười.

“Ta đã thề trong lòng, đến một ngày nào đó, ta nhất định phải đáp trả ông nội một đòn. Ta tuyệt đối sẽ không thua!”

“Chỉ có giác ngộ này thôi thì quả thật rất vĩ đại. Cố lên nhé, cháu của Tình Minh.”

Mộc Quân vỗ tay bôm bốp, Xương Hạo liền lập tức phản bác.

“Đừng có gọi ta là cháu!”

Đúng lúc này, Cát Xương đi đến.

“Đã chuẩn bị xong chưa?”

Xương Hạo vội vàng đứng dậy.

“À, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Thực tế, hôm nay cậu đã hẹn cùng cha đến phủ Thừa Tướng (Tả Đại Thần) Đạo Trường để viếng thăm.

Đạo Trường đã nhận được chiếu thư nội lãm bốn năm trước, và đảm nhiệm chức Hữu Đại Thần. Năm thứ hai, ông đã sắp đặt để người cháu trai, đối thủ chính trị lớn nhất, bị giáng chức, rồi tự mình leo lên vị trí Tả Đại Thần. Trong triều đình hiện tại, thậm chí nói ông là người nắm quyền lực lớn nhất cũng không quá lời. Gần đây còn có lời đồn rằng ông đã đưa người thân cận của mình vào cung làm phi tần.

Hậu cung của Thiên Hoàng hiện tại có một Trung Cung và ba Nữ Ngự. Nếu giờ lại có thêm một người xen vào, có lẽ lại sẽ khơi dậy tranh chấp quyền lực một lần nữa.

Những điều phức tạp này, thực tế đều là kết quả của việc học lỏm từ anh cả Thành Thân, bản thân Xương Hạo cũng không hiểu rõ lắm.

Nhưng vì mục tiêu của mình là trở thành Âm Dương Sư của triều đình, nên để lại ấn tượng tốt với Đạo Trường, người có thế lực vững mạnh, tuyệt đối không phải là chuyện xấu.

Cuộc gặp gỡ hôm nay hình như cũng là do đích thân Đạo Trường đề xuất trước.

Cháu của Tình Minh, người mà ông có thể tin tưởng hoàn toàn, sắp cử hành nghi lễ đội mũ trưởng thành rồi.

Trước đó, ông hy vọng có thể gặp đứa trẻ ấy trước.

Nghe được tin này, Xương Hạo trong giây lát cảm thấy mình như một kỳ trân dị thú nào đó.

Nhưng Đạo Trường là người có thế lực bậc nhất trong triều đình, một khi bị ông trừng phạt, thì coi như cuộc đời đã chấm dứt rồi.

Cuộc đời dài đằng đẵng như vậy, nếu có thể, cậu không hề muốn bị người ta ghét bỏ chút nào.

Chính vì thế, Xương Hạo cùng Cát Xương cùng nhau đi đến Đông Tam Điều Điện, nơi Đạo Trường đang ở.

Đi bộ.

“Nói sao nhỉ, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy đấy…”

Mộc Quân đi giữa Cát Xương và Xương Hạo, vừa vẫy đuôi vừa theo kịp bước chân của họ.

“Nghề Âm Dương Sư bổng lộc thấp thật đấy.”

Dù ra ngoài hay vào cung yết kiến, họ chưa bao giờ dùng xe để đi lại. Tình Minh vì tuổi tác đã cao, lại có địa vị đáng kể, nên khi vào cung có thể ngồi xe. Nhưng Cát Xương và anh trai Cát Bình cho đến nay vẫn đi bộ vào cung yết kiến.

Chức vị Âm Dương Sư, tuy thuộc loại công việc vất vả, nhưng bổng lộc tuyệt đối không cao.

“Nói đến Âm Dương Sư thì nên xếp vào loại nghề có kỹ năng đặc biệt đúng không? Nhưng bổng lộc lại thấp như vậy, thế giới này thực sự quá vô lý.”

Nghe Mộc Quân càu nhàu, Cát Xương cười khổ.

Từ miệng của con Mộc Quân uyên bác, thông thạo đủ loại tạp học này, thường xuyên có thể thốt ra chân lý.

“Nhưng vì cha và ông nội đều là người của Thiên Hoàng, nên có thể nhận ủy thác riêng để kiếm thêm thu nhập. Vì vậy, cuộc sống gia đình chúng ta cũng không quá khó khăn.”

Nghe những lời này, Mộc Quân đứng thẳng bằng hai chân sau, mạnh mẽ vỗ vào eo Xương Hạo.

“Đó chỉ là Tình Minh và Cát Xương thôi. Dù cậu có ra làm quan, ban đầu cũng chỉ là một người sai vặt trong Âm Dương Liêu, bổng lộc ít ỏi là điều hiển nhiên rồi. Khối lượng công việc khắc nghiệt, bổng lộc ít ỏi, Tình Minh trước bốn mươi tuổi cũng chỉ là một học sinh của Âm Dương Liêu. Dù bây giờ thân phận cao quý rồi, ngoài việc bận rộn hơn thì cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.”

“Biết chi tiết thật đấy, không đơn giản chút nào.”

Cát Xương cười khổ, Mộc Quân kiêu hãnh ưỡn ngực.

“Đương nhiên, ta là kẻ vô sở bất tri mà.”

“Đừng có kiêu hãnh quá đáng.”

Xương Hạo từ phía sau ra sức đánh vào đầu oan hồn. Cát Xương trố mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Trong khi đó, Mộc Quân, dù không bị thương bao nhiêu, vẫn ra sức than vãn với Xương Hạo: “Đau quá!”

Mỗi khi nhìn thấy cuộc đối thoại vô tư giữa Xương Hạo và Mộc Quân, Cát Xương lại không tự chủ được mà cảm thấy choáng váng. Ông biết rõ rằng bản chất ẩn sau vẻ ngoài nhỏ bé đáng yêu của Mộc Quân là sự lạnh lùng và đáng sợ đến mức nào.

Ông vô cùng lo lắng rằng hành động khinh suất của Xương Hạo có thể chọc giận Mộc Quân bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, Xương Hạo lại hoàn toàn không để tâm. Cậu thường xuyên giận dữ không che giấu, và ra tay.

Mộc Quân cũng dường như không hề bận tâm, vì vậy Cát Xương luôn thấp thỏm lo âu nhìn họ đùa giỡn.

Tam Điều Đông Trạch nằm ở cuối đường Tây Động Viện kéo dài về phía nam. Đó là nơi giao nhau giữa đường Tây Động Viện và đường Nhị Điều. Ngay cả giữa vô số phủ đệ quý tộc, nơi đây vẫn nổi tiếng là rộng rãi và lộng lẫy nhất.

Chắc đã đi được nửa đường rồi.

Trên đại lộ tấp nập người qua lại, hai cha con sánh bước bên nhau. Mộc Quân bị kẹp giữa hai người, phần lớn thân hình bị che khuất.

Đột nhiên, Mộc Quân quay đầu lại. Như thể cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt lướt khắp bốn phía.

“Mộc Quân, có chuyện gì vậy?”

Nhận thấy điều này, Xương Hạo dừng bước. Mộc Quân cũng dừng lại theo. Cát Xương cũng khó hiểu cúi xuống nhìn Mộc Quân.

Mộc Quân ngẩng đầu nhìn Cát Xương.

“…Không cảm nhận được sao?”

“Cái gì?”

Cảm thấy hơi khó hiểu, Cát Xương cúi đầu suy nghĩ.

Mộc Quân liếc nhìn Xương Hạo, không trả lời. Nó nhíu mày, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Mặc dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng nó quả thực đã cảm nhận được yêu khí.

Đó chỉ là yêu khí rất yếu ớt. Nếu bị những chuyện khác làm phân tâm, có lẽ ngay cả bản thân nó cũng không phát giác ra được, yếu ớt đến vậy. Nhưng yêu khí này rất kỳ lạ, khác biệt.

Quả thật là hơi thở của dị hình không sai, nhưng lại là thứ chưa từng gặp phải từ trước đến nay, thật là khó hiểu.

Chẳng lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi.

Đợi mãi không thấy Mộc Quân phản ứng, Xương Hạo liền ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó.

“Úi?”

Đối mặt với tình huống đột ngột khiến Mộc Quân luống cuống, Xương Hạo kiên nhẫn dặn dò.

“Chúng ta bây giờ phải đến phủ Thừa Tướng rồi. Muốn suy nghĩ thì không sao, nhưng không thể dừng bước đâu.”

Vì đi bộ sẽ mất rất nhiều thời gian, họ không thể để Thừa Tướng phải chờ lâu.

Vì lời Xương Hạo nói là sự thật, Mộc Quân liền ngoan ngoãn nằm sấp trên vai cậu. Và rồi đột nhiên nhận ra, quả nhiên như vậy thoải mái hơn nhiều, lẽ ra nên làm thế này ngay từ đầu mới phải.

“Vậy thì, cha, chúng ta mau đi thôi ạ.”

Hai người hơi tăng nhanh bước chân.

Mộc Quân nằm trên vai Xương Hạo, chăm chú quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

Chưa nói đến Xương Hạo, ngay cả Cát Xương cũng không nhận ra luồng khí đó. Liệu có phải vì yêu quái chỉ ở mức độ như vậy thôi chăng? Nhưng mặt khác, cái gọi là trực giác đang báo động.

Thôi, lát nữa sẽ nói với Tình Minh vậy.

Kết luận xong, oan hồn lại siết chặt vai Xương Hạo.

Khi đến Đông Tam Điều Trạch thì khoảng giờ Thân tám khắc rưỡi. Khởi hành từ phủ An Bối lúc hơn tám giờ một chút, vậy nên tổng cộng mất chưa đầy nửa khắc giờ.

Cát Xương đã ngoài bốn mươi và Xương Hạo đều là những người có eo lưng khỏe mạnh, nên việc đi bộ hoàn toàn chẳng thấm vào đâu đối với họ. Nhưng nếu là những quý tộc thượng lưu thường xuyên đi xe ngựa thì có lẽ giờ đã mệt lả rồi.

Dinh thự của người có quyền thế bậc nhất đương thời quả thật vô cùng lộng lẫy, lại có vô số người hầu. Sau khi thông báo việc viếng thăm với người hầu ra đón, đợi một lát thì có một tỳ nữ đi ra.

“Đã để hai vị chờ lâu. Xin mời đi lối này.”

Đi theo sau tỳ nữ, Xương Hạo vừa đi vừa tò mò nhìn ngó kiến trúc bên trong dinh thự. Mộc Quân nằm trên vai Xương Hạo, như thể đang chế nhạo cậu, bật cười khanh khách.

“Này này, nếu ngay cả dinh thự này cũng khiến cậu kinh ngạc đến thế, thì độ rộng lớn bên trong chắc chắn sẽ khiến cậu sợ chết khiếp đấy.”

Phủ An Bối chỉ có vài người hầu. Vì vậy, ít nhất mọi việc của mình đều phải cố gắng tự mình hoàn thành. Tỳ nữ đương nhiên là không có rồi, nên mẹ của Xương Hạo rất bận rộn. Vì hai anh trai đã kết hôn, ít khi về nhà, nên Xương Hạo thực chất cũng không khác gì con một.

Tóm lại, cảnh nhà đông người đối với gia đình cậu là một điều rất hiếm gặp.

À, ra vậy, dinh thự của Tả Đại Thần đã thế này rồi, Vương cung chắc chắn còn ghê gớm hơn nhiều.

“—Mình, sẽ không lạc đường chứ—“

Mang theo chút lo lắng thầm thì, Mộc Quân trên vai vỗ mạnh vào ngực.

“Cứ giao cho ta. Nếu thật sự lạc, ta sẽ chịu trách nhiệm dẫn đường cho cậu.”

“À, lời này thật sao? Vậy thì trong lòng có chút yên tâm rồi—Mà nói vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn vào cả Đại Nội?”

“Không sao, không sao~ Đại Nội vốn là hang ổ của dị hình và yêu quái. Giờ thêm ta một mình cũng chẳng khác gì đâu.”

Liếc nhìn Mộc Quân đang nói liên hồi, Xương Hạo khẽ nhíu mày.

Vấn đề không nằm ở đây. Thôi, dù sao Mộc Quân đã nói không sao rồi, chắc là không sao thật.

Đừng bị các Âm Dương Sư khác hoặc các cao tăng đức độ đến yết kiến Thiên Hoàng lỡ tay trừ khử là được.

Nhìn xuyên qua tấm rèm hướng về tẩm điện, có thể bao quát toàn bộ trung đình. Tẩm điện nằm ở trung tâm của dinh thự.

Những căn nhà được nối với tẩm điện bằng hành lang được gọi là đối ốc, là nơi ở của phu nhân và con cái.

Phía nam tẩm điện có một khu vườn trống trải, mỗi khi có sự kiện gì xảy ra chắc chắn sẽ tổ chức yến tiệc tại đây. Hơn nữa, trên hồ nước phía trước vườn còn có vài chiếc thuyền nhỏ trôi nổi, có lẽ có thể ngồi thuyền dạo chơi.

Sân nhà An Bối dù sao cũng có một cái hồ, mặc dù kích thước có hơi khó nói.

Xương Hạo hồi nhỏ hình như từng bị ngã xuống hồ đó, nhưng vì không lớn cũng không sâu, nên bây giờ mới có thể đứng đây an toàn.

Nếu là cái hồ lớn như vậy, cậu nhất định sẽ không được cứu sống mất.

“Ài, thế giới của chúng ta thật khác biệt nhỉ.”

Vì từ khi sinh ra đã coi nhà An Bối là tất cả cuộc sống của mình, nên dù bây giờ có nói với cậu rằng còn có cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu cũng sẽ không hờn dỗi gì. Đôi khi, ngay cả cha cũng nói muốn đi xe ra ngoài, nhưng đó chỉ vì quá mệt mỏi mà thôi, chứ không phải vì bất mãn với cuộc sống.

“Đúng đúng, con người muốn hướng lên trên là điều hiển nhiên mà.”

Mộc Quân vung đuôi, nói ra một câu đặc biệt thâm thúy.

“Chỗ đó chắc là tẩm điện nhỉ. Rồi thì—ngồi trên nệm là Đạo Trường. Trẻ thật đấy.”

Hôm nay trời rất ấm áp.

Có lẽ vì thông thoáng tốt, cửa lưới đã được mở ra, rèm cũng được vén lên.

Vì không phải là phụ nữ, không cần ẩn mình trong trướng, nên có thể nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên nệm, tựa vào kỷ án.

Gương mặt tinh anh với bộ râu quai nón, ánh mắt trong trẻo tràn đầy tự tin. Bộ *haki* (y phục của quan lại thời Heian) chỉnh tề phản chiếu ánh sáng, vừa nhìn đã biết được làm từ lụa thượng hạng.

Nhận thấy Cát Xương và vài người được tỳ nữ dẫn vào, ánh mắt của Đạo Trường trở nên dịu dàng.

“À, ta đã đợi hơi sốt ruột rồi đây.”

“Thực sự xin lỗi, đã để ngài chờ lâu ạ.”

Bắt chước Cát Xương hơi cúi người chào, Xương Hạo cũng lập tức cúi đầu hành lễ. Vì là người có thế lực lớn nhất trong cung, Xương Hạo vốn dĩ còn nghĩ đó sẽ là một người đàn ông đáng sợ đến mức nào, nhưng người trước mắt lại trầm tĩnh và bình yên đến bất ngờ.

Ngồi xuống nệm do tỳ nữ chuẩn bị, Xương Hạo hạ quyết tâm phải tỏ ra chín chắn và đàng hoàng. Nếu vì lời nói hay hành động của mình mà chọc giận Đạo Trường, thì tương lai của cả gia tộc cậu sẽ trở nên đen tối.

Cử hành nghi lễ đội mũ trưởng thành rồi ra làm quan, đây chỉ là một thông lệ, trong quá trình này nhất định sẽ liên quan đến các mối quan hệ xã hội. Nếu muốn ra làm quan, điều này sẽ là yếu tố quyết định cục diện hơn nhiều.

Ài, liệu mình có thể làm tốt không đây?

Đang lúc bối rối, Mộc Quân ngồi xuống trước mặt cậu, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đúng vậy. Vô số quý tộc vì phát ngôn bất cẩn mà bị giáng chức đến vùng biên xa xôi. Nghe rõ chưa, Xương Hạo, lần đầu tiên là quan trọng nhất. Cậu là một Âm Dương Sư tập sự có thái độ tốt bụng, chân thật khi đối đãi với mọi người, kiên cường nỗ lực. Hãy dốc hết sức mình để đeo chiếc mặt nạ này vào đi.”

“…………”

「Này, đừng có phớt lờ mấy lời này chứ. Hiếm hoi lắm người ta mới có lòng tốt truyền thụ cho ngươi những điều cần lưu ý sau này, ít nhất cũng phải đáp lại một tiếng chứ.」

「………………」

「…Cháu của Seimei!」

「Đừng để tôi nghe thấy từ ‘cháu’ đó!」

Masahiro, vốn tuân theo lời dạy của chữ “Nhẫn” mà im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng theo phản xạ mà gầm lên giận dữ. Ngay khoảnh khắc sau, cậu lập tức lấy lại bình tĩnh.

Run rẩy đối diện với ánh mắt của đối phương, Michinaga đang kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, trân trân nhìn cậu. Masahiro vội vàng cúi đầu lần nữa.

「Cái đó, con xin lỗi rất nhiều. Đột nhiên, cái đó…」

Yoshimasa cắt lời đứa con trai đang sợ hãi không dám nói tiếp.

「Đại nhân Michinaga, dù ngài không thấy, nhưng thực ra ở đây có một tiểu yêu, giờ đây nó đang bảo vệ đứa bé này.」

「Cái gì?」

Đôi mắt của Michinaga bắt đầu phát sáng.

「Thật vậy sao? Trông nó như thế nào? Ngươi có thể thẳng thắn nói ra, vậy có nghĩa là nó không có hại với ta đúng không?」

「Vâng, ngài đương nhiên không cần lo lắng về điều này.」

「Ra là vậy, quả không hổ danh là cháu của Seimei, con trai của ngươi. Chưa chính thức bắt đầu tu hành Âm Dương Sư đã có thể nhìn thấy dị hình mà người thường không thấy được rồi.」

Sai rồi, Masahiro đã bị ép buộc tiếp nhận tu hành Âm Dương Sư trước khi kịp hiểu chuyện.

Dù sự thật là vậy, nhưng vì không thể nói ra, Masahiro đã chọn cách im lặng. Sau đó, Michinaga nắn đầu Masahiro săm soi kỹ lưỡng, rồi vui vẻ cười nói.

「Xin nhờ ngươi, Masahiro. Ngươi nhất định phải học hành thật giỏi, tương lai sẽ phục vụ ta.」

「Vâng, con nhất định sẽ cố gắng.」

Masahiro cúi đầu, kiên định gật một cái. Thấy vậy, tiểu yêu đắc ý ưỡn ngực, làm ra vẻ tự hào sắp sửa khẽ ho một tiếng.

「Thấy chưa, nhờ ta mà ngươi được khen đó.」

Masahiro không thể phản bác ngay tại chỗ, chỉ khẽ thở dài khi Michinaga không chú ý.

※※※※※

Michinaga và Yoshimasa dường như còn có những chuyện khác cần bàn bạc. Đó hẳn là những chuyện vô cùng quan trọng, không phải là thứ mà một kẻ bán nửa vời như Masahiro có thể can dự vào. Có lẽ, là liên quan đến vấn đề chính trị chăng.

「Masahiro, ngươi có thấy chán không? Ngươi có thể sai người hầu đưa đi thuyền dạo chơi đó.」

Từ chối thiện ý của Michinaga, Masahiro được phép thám hiểm trong khu vườn của Dinh thự Đông Tam Điều.

Thật sự rất lớn. Hơn nữa, còn bao quanh ngôi dinh thự rộng lớn này, độ rộng lớn của nó có thể hình dung được.

「Chỉ riêng khu vườn thôi đã có thể chứa cả nhà chúng ta rồi…」

Masahiro vừa đi vừa lẩm bẩm, tiểu yêu bên cạnh cũng đồng tình.

「Có lẽ vậy. Quả không hổ danh là người quyền thế nhất của dòng họ Fujiwara. Nhưng mà thế lực của họ mạnh lên cũng chỉ mới đây thôi mà.」

Người sáng lập dòng họ Fujiwara là Kamatari, hẳn là một người chất phác hơn nhiều.

Masahiro kinh ngạc mở to mắt, Kamatari vừa nhắc đến đã là người của vài trăm năm trước rồi.

Quả nhiên là tiểu yêu. Dù đôi khi nó tự khoe khoang rằng mình đã tồn tại trên thế giới này rất rất lâu rồi.

Nhưng có thể nhớ lại những chuyện xa xôi như vậy, Masahiro vẫn cảm thấy rất đáng nể.

Dọc theo bức tường đất ngói xây bao quanh nhà, Masahiro đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn hỏi.

「Tiểu Ma Quân, tại sao ngươi lại đi cùng ta?」

Tiểu yêu này không phải là một yêu quái thông thường.

Nó vốn có một sứ mệnh quan trọng.

Lý do mà cha Yoshimasa luôn kính cẩn với nó cũng vì điều này.

Mặc dù mình gọi nó là tiểu yêu, nhưng thực ra nó có một cái tên vĩ đại hơn, hay hơn. Cái tên đó đặc biệt, chỉ có người được nó chọn mới có thể gọi.

Masahiro đã được trao quyền gọi cái tên đó.

「Ban đầu là để giúp đỡ ta, một người không nhìn thấy u linh quỷ quái, nên mới ở lại bên ta đúng không? Vậy thì, bây giờ ta đã có thể nhìn thấy rồi, chẳng phải không còn gì đáng lo lắng sao?」

「Ưm, vậy thì sao?」

Nhanh nhẹn dùng chân sau đứng thẳng lên, tiểu yêu đứng thẳng người, muốn cố gắng đến gần tầm mắt Masahiro nhất có thể.

Vì phải đứng thẳng và đi nhanh, đôi khi nó bước không vững.

Masahiro duỗi hai tay, nâng tiểu yêu lên.

Chuyện này hẳn là có sự khác biệt về bản chất so với động vật bình thường.

So với một con chó cùng kích thước, tiểu yêu này nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đặt tiểu yêu lên vai, Masahiro lê bước đi về phía trước.

「Sắp đến Lễ Quan đới rồi, cũng xem như là đã trở thành một người độc lập tự chủ rồi nhỉ?」

「Chỉ có trang phục là như vậy thôi.」

「Tuy là vậy! Nhưng ta sẽ cố gắng tu hành! Cho nên dù ngươi có quay về chỗ ông nội cũng không sao hết.」

Tiểu yêu chợt bừng tỉnh. Ra là cậu muốn nói điều này.

Tiểu yêu đã lập giao ước với Seimei để đi theo Masahiro.

Nói là để tránh cho Masahiro, người không nhìn thấy dị hình, rơi vào hiểm cảnh.

Vì vậy, dù có rơi vào bước đường cùng, nó cũng phải bảo vệ Masahiro.

Nhưng giờ đây, khả năng nhìn thấy quỷ quái của Masahiro đã được khôi phục, dù vẫn còn chút nguy hiểm, nhưng cậu đã có thể tự mình trừ yêu diệt quái rồi.

Vậy nên, đây là Masahiro đang lo lắng cho mình đúng không, theo cách của cậu ấy.

Đi dọc theo ao nước, chỉ thấy một cây cầu nhỏ vươn ra một hòn đảo. Masahiro vừa đi qua cầu vừa nói tiếp.

「Nhưng mà, nếu ngươi tự nguyện muốn ở bên ta thì lại là chuyện khác.」

Nghe lời Masahiro nói, tiểu yêu không nhịn được bật cười.

「Lời gì vậy chứ. A, ta hiểu rồi! Chẳng lẽ không có ta ngươi sẽ thấy cô đơn?」

「Không phải đâu!」 Masahiro muốn phản bác nhưng đầu óc lại hỗn loạn, tiểu yêu khéo léo nhảy xuống khỏi vai cậu.

「Thật hết cách với ngươi, ngươi mà cô đơn thế thì ta đành ở bên cạnh ngươi vậy!」

Như một con vật nhỏ lao đi, đuôi tiểu yêu vẫy qua vẫy lại, dường như tâm trạng rất tốt.

「Không cần ngại ngùng không cần ngại ngùng ~ A, Masahiro đáng yêu ghê. Điểm này vẫn như trước không hề thay đổi.」

Masahiro giận dữ đuổi theo. Để không bị cậu tóm được, tiểu yêu luồn qua bên dưới hành lang, nhanh nhẹn chạy trốn.

Masahiro đuổi theo tiểu yêu, dần dần đi sâu vào bên trong dinh thự. Đây hẳn là khu nhà đối phía đông bắc.

「Đây là đâu?」

Không dám phát ra tiếng động lớn, Masahiro chỉ có thể để ánh mắt tự do tìm kiếm tiểu yêu.

Dưới bức rèm của khu nhà đối, Masahiro phát hiện ra thân hình mảnh mai đó, vội vàng lao tới.

「Tìm thấy rồi. Nhanh lên, chúng ta phải về rồi.」

Tiểu yêu dễ dàng bị đôi tay vươn tới bắt được. Nó không hề nhúc nhích, cứ thế mặc cho người ta tùy ý.

Trông có vẻ hơi lạ.

Masahiro nhíu mày.

「Tiểu Ma Quân, ngươi sao vậy?」

「…Dường như, có thứ gì đó ở đây.」

Giọng nói cứng nhắc. Đôi mắt tròn xoe đáng yêu ánh lên một tia nguy hiểm. Vết đỏ trên trán dường như muốn bùng cháy.

「Ở đây? Nhưng ta chẳng cảm thấy gì cả…」

Tiểu yêu lắc đầu.

「Không phải ở đây, nói là không ở đây… Đúng vậy, ở đây vẫn còn sót lại những thứ như cặn bã. Là của dị hình kia, một thứ phá vỡ thiên cơ mà ta không biết…」

「Một thứ gì đó…?」

Masahiro quay đầu nhìn về phòng ngủ chính.

Đây là dinh thự của Nội Lãm Fujiwara no Michinaga. Dù Michinaga còn sở hữu vài ngôi nhà khác ngoài đây, nhưng đây được cho là lớn nhất.

Dinh thự Đông Tam Điều đã có lịch sử lâu đời rồi. Đối với Michinaga đã là đời thứ năm hay thứ sáu, thực sự rất đáng nể.

Những dinh thự cổ kính thường tồn tại những thứ như nhân duyên. Dị hình mà tiểu yêu không biết có lẽ là nhân duyên ở đây.

Hay là…

「Là lời nguyền nhắm vào đại nhân Michinaga… chẳng hạn?」

Masahiro vừa hạ giọng nói ra, lập tức bị tiểu yêu phủ nhận.

「Không phải, cái này không giống lời nguyền… Hơn nữa, Masahiro, chuyện này ngươi tự mình điều tra cho rõ ràng đi.」

「Hả? Nhưng ta chỉ là một kẻ bán nửa vời thôi mà.」

Đập vào trán Masahiro đang gãi đầu cười giả lả như muốn lảng tránh, tiểu yêu lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Đúng lúc này…

「Hai người rốt cuộc đang làm gì vậy?」

Trước giọng nói bất chợt từ trên trời rơi xuống, Masahiro và yêu linh cứng đờ người.

Đó là một giọng nói mảnh mai, của một thiếu nữ. Run rẩy chuyển ánh mắt, Masahiro nhìn thấy một góc tà áo màu hồng nhạt phía sau bức rèm.

Cái đầu cứng đờ ù ù kêu lên, Masahiro tiếp tục nhìn lên trên.

Một thiếu nữ đang cúi nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Đó là một cô bé ngây thơ, rất dễ thương. Tuổi tác dường như ngang với Masahiro, hoặc nhỏ hơn một chút.

「Hai người đang làm gì? Sinh vật đó là cái gì vậy?」

Trước thiếu nữ nghiêng đầu, hỏi bằng giọng nói trong trẻo, Masahiro kinh ngạc thốt lên.

「Cái gì? Ngươi có thể thấy thứ này sao?」

「Đừng nói 'thứ này'!」

Vừa mở miệng phản bác, tiểu yêu liền liếc nhìn thiếu nữ.

Giọng nói vừa nghe thấy, hẳn là từ trong khu nhà đối phía đông bắc này truyền ra. Tức là, đây là con gái của Michinaga? Ông ấy hình như có một người con gái trạc tuổi Masahiro.

Nhảy lên vai Masahiro, tiểu yêu trân trân nhìn thiếu nữ.

「Ngươi là công chúa của Tả Đại Thần đúng không? Đã có thể nhìn thấy ta, vậy có nghĩa là cũng có thể nhìn thấy những dị hình và hóa sinh khác sao? Công chúa của quý tộc thật là vất vả nhỉ.」

Nghe những lời này, công chúa vui vẻ cười nói.

「Nhưng mà, con có đại nhân Seimei bảo hộ, nên không sao cả, cha con nói vậy.」

Ra là vậy, là Seimei.

Hiểu rõ sự thật, Masahiro lại cảm thấy chán nản. Lão cáo già đó lại có thể nhận được sự tin tưởng như vậy, thế giới này nhất định có chỗ nào đó sai lầm rồi.

「Ngươi là cậu bé đi cùng đại nhân Yoshimasa hôm nay đúng không?」

「Đúng vậy, đúng vậy. Masahiro, phải không?」

「Ngươi tên là Masahiro à. Ngươi muốn trở thành Âm Dương Sư sao?」

Công chúa, người mà Masahiro còn chưa biết tên, phấn khích hỏi.

Masahiro do dự một lúc, rồi gật đầu. Đôi mắt công chúa ánh lên.

「Ngươi là cháu của đại nhân Seimei, nhất định sẽ trở thành một Âm Dương Sư vĩ đại.」

Thật đáng ghét.

Masahiro gượng gạo cười.

「Ngay cả khi không phải cháu của ông nội, chẳng phải vẫn có rất nhiều Âm Dương Sư xuất sắc sao!」

Thật tình! Dù đi đến đâu cũng bị gắn với "cháu của Seimei". Chẳng lẽ cuộc đời này ta phải mang cái tên "cháu của Seimei" sao?

Không không! Sẽ có một ngày người ta gọi ông là "ông nội của Masahiro"!

Công chúa đầu tiên hơi kinh ngạc, nhưng sau đó bật cười ha hả.

Masahiro ngạc nhiên nhìn cô bé.

Sau một trận cười lớn, công chúa lau đi những giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt rồi lại mỉm cười.

「Đúng vậy, quả thật là như vậy. Xin lỗi nhé.」

Trước lời xin lỗi thẳng thắn của cô bé, Masahiro vội vàng lắc đầu.

「Không phải đâu không phải đâu, cái đó không sao đâu, con phải đi rồi.」

Nếu không về phòng ngủ chính sẽ gặp rắc rối.

Từ phòng ngủ chính có thể nhìn bao quát khu vườn. Nếu không thấy họ ở đâu cả, thị nữ có lẽ đã bắt đầu đi tìm rồi.

Nếu bị phát hiện họ đã chạy vào sâu bên trong phủ đệ này, thì không cách nào chối bỏ trách nhiệm được.

Dù mình sắp sửa cử hành Lễ Quan đới, và công chúa này cũng sắp sửa đối mặt với Lễ thay phục, nhưng bị phát hiện vẫn sẽ rất phiền phức, dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là con gái của Tả Đại Thần mà.

「Vậy thì, đã làm phiền rồi.」

Để lại một lời xin lỗi, Masahiro lập tức chạy dọc theo đường cũ trở về, còn một lần ngoảnh lại nhìn.

Công chúa bất động nhìn theo cậu. Có một khoảnh khắc, dường như cô bé còn nở nụ cười với Masahiro đang quay đầu.

「Công chúa của quý tộc đều như thế này sao?」

Vô tư nói cười với một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, chưa từng gặp mặt, hơn nữa, ngay cả khi nhìn thấy tiểu yêu cũng không đổi sắc.

Nào chỉ không đổi sắc, còn chủ động bắt chuyện, thật là một sự dũng cảm đáng nể.

「Nếu là người nhút nhát gặp cảnh này, thật sự sẽ sợ đến run rẩy. Có lẽ là vì vậy chăng, vì tin rằng Âm Dương Sư đại tài sẽ bảo vệ mình, nên hoàn toàn không có cảm giác bất an.」

Trẻ con rất dễ trở thành mồi ngon cho dị hình.

Vì đa số mọi người vừa không có pháp thuật tự vệ, cũng không nhận được sự giúp đỡ của ai, nên trẻ con ở kinh đô thường xuyên gặp phải những dị tượng được gọi là Thần Ẩn.

Vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt này chăng.

Trong khu nhà đối, Seimei đã hạ một kết giới mạnh mẽ.

Để bảo vệ vị công chúa có thể nhìn thấy dị hình này, còn đặc biệt sử dụng pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ.

Vào bên trong sẽ tuyệt đối không nhìn thấy yêu quái, đương nhiên, yêu quái cũng không thể vào được.

Cô bé có thể nhìn thấy tiểu yêu, có lẽ là vì nó vừa không có ý hại người, lại có duyên phận với Seimei.

「Mặc dù nói là dù có nhìn thấy, nhưng chỉ cần không để trong lòng thì không sao, nhưng dù sao cũng là con gái. Seimei quả nhiên rất lợi hại.」

Nghe thấy lời khen ngợi dành cho Seimei, tiểu yêu không lộ vẻ gì nhưng ngấm ngầm vui sướng. Nhưng Masahiro thì dường như ngược lại, mặt ủ mày ê.

「Thôi được rồi, ngươi cố gắng lên nhé! Rồi sẽ có ngày sự cố gắng của ngươi đơm hoa kết trái thôi. Mà nói đến đây…」

「Nói đến đây gì cơ?」

Trên mặt tiểu yêu hiện lên một nụ cười ranh mãnh.

「Công chúa điện hạ thật sự rất đáng yêu. Ngươi còn chưa vui mừng ra mặt đó thôi ~」

Masahiro không nói hai lời, hất tiểu yêu từ trên vai xuống.

※※※※※※※※※※※

Masahiro vừa trở về phòng ngủ chính, Yoshimasa đang chờ ở đó đã đứng dậy.

「Vậy thì, tôi xin phép cáo lui trước.」

「Vâng.」

Cúi chào Michinaga, Yoshimasa quay đi. Masahiro cũng vội vàng cúi đầu chào, trên mặt Tả Đại Thần hiện lên nụ cười.

「Lúc nào muốn đến thì cứ đến nhé. Ta có một đứa con trai tám tuổi, có lẽ sau này ngươi sẽ phò tá nó.」

「Vâng.」

Masahiro vừa gật đầu vừa suy nghĩ. Em trai của vị công chúa đó sao. Rốt cuộc sẽ là người như thế nào nhỉ? Đích tử của một đại quý tộc như vậy, có lẽ sẽ có nhiều suy nghĩ không giống mình.

Chỉ cần đừng quá tùy hứng là được.

Một lần nữa cúi đầu chào, Masahiro lui khỏi trước mặt Michinaga.

Yoshimasa đang đợi con trai ở cổng giữa.

「Thưa cha, để cha đợi lâu rồi.」

Nhanh chóng xỏ giày, cúi chào những thị nữ và người hầu đang tiễn, họ liền rời khỏi Dinh thự Đông Tam Điều. Lúc này, bốn phía đã giăng đầy ráng chiều.

Dọc theo đường lớn Tây Động Viên đi về phía bắc, Yoshimasa nói với Masahiro rằng người ban mũ cho Lễ Quan đới đã được quyết định rồi.

Cái gọi là người ban mũ, đồng thời cũng là vai trò quan trọng làm người giám hộ sau này. Ngay cả khi nói rằng địa vị của người ban mũ quyết định tương lai của người được đội mũ có thể thành danh hay không cũng không hề quá lời.

「Là ai ạ?」

「Là thân thích của Đại Thần, đồng thời kiêm nhiệm hai chức Hữu Đại Biện và Tàng Nhân Đầu, đại nhân Fujiwara no Yukinari.」

Mới 28 tuổi, nghe nói là người thành công nhất trong số các quý tộc cùng thời.

Dường như trước đây khi bị nguyền rủa đã được Seimei giúp đỡ, nên vẫn luôn ôm lòng biết ơn.

Nghe tin cháu cuối cùng của Seimei sắp đón Lễ Quan đới đáng mừng, mà người ban mũ vẫn chưa được quyết định, liền ngỏ ý với Michinaga rằng có thể đề cử mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng này hay không.

Michinaga cũng muốn lôi kéo Âm Dương Sư tập sự (đã được dự định) có tiền đồ trong tương lai về phe mình.

Đề xuất của Yukinari đối với ông ta quả là một chuyện cầu còn không được.

Đại Thần đang nắm giữ trọng quyền hiện nay đích thân ra chỉ thị, không thể nào từ chối được.

Xét về mặt khách quan, điều này cũng tương đương với việc tương lai của Masahiro đã được đảm bảo.

Mặc dù được đảm bảo là một chuyện tốt.

Masahiro trong lòng như lật đổ ngũ vị bình, chìm vào suy tư.

Nếu tương lai mình biến thành một Âm Dương Sư không có thực lực, vô dụng, thì đó không phải là chuyện đùa.

Kỳ vọng quá lớn thường mang lại trách nhiệm nặng nề.

Thở dài bất lực, suy nghĩ của Masahiro bay về ngày Lễ Quan đới đang dần đến gần.