Trong Bình An Kinh, vô số dị hình đang rục rịch.
Chúng tồn tại trên thế gian này, yên lặng đến kinh ngạc. Dù đôi lúc bị Âm Dương Sư và Tăng Lữ xua đuổi vì tấn công con người và loài vật, nhưng chuyện đó cực kỳ hiếm hoi.
Hòa lẫn vào bóng tối, chúng sống cùng nhân loại.
Khi ánh dương soi chiếu, kinh thành là sở hữu của con người.
Nhưng một khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ hóa thành ma đô nơi các hóa sinh tung hoành ngang ngược.
Miễn là không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, các dị hình đều lặng lẽ hít thở.
Thế nhưng —
— Đáng sợ quá
Kẻo kẹt kẻo kẹt, âm thanh cứng đờ vì giá lạnh tan biến trong gió.
— Đáng sợ quá
— Đáng sợ quá
Đây không thể gọi là âm thanh, đây là tiếng rên rỉ khiếp sợ của yêu quái —
Trong một khoảng thời gian rất, rất dài, chúng chỉ chuyên tâm nghĩ cách cùng nhân loại chung sống. Ngấm ngầm rục rịch trong bóng tối, chờ đợi ánh ban ngày kết thúc, rồi khi màn đêm bao phủ mới bắt đầu cuộc sống an ổn của mình.
Thế nhưng, sự an ổn này đã biến mất.
Làn gió se lạnh chợt lắng xuống.
— Kinh hoàng quá
Nín thở, giấu kín hơi tàn, các dị hình đều run rẩy, siết chặt cơ thể.
Trong bóng tối dày đặc tựa sơn mài có thể hòa tan mọi thứ, ẩn giấu một bóng hình còn mịt mờ hơn.
Yêu quái trong kinh thành nín thở, giữ kín hơi tàn, để không bị phát hiện.
Mấy ngày trước, công trình mà nhân loại vô cùng coi trọng đã bị thiêu rụi.
Đồng bọn bị tóm gọn trong bóng tối như sơn mài kia đã cố mạng tháo chạy, nhưng lập tức bị giáng một đòn chí mạng ngay tại chỗ. Trong lúc hấp hối, chúng đã dùng chút sức lực cuối cùng để truyền lại một điều.
Ngọn lửa cháy bừng và lưỡi dao băng giá đã đâm thẳng vào tim yêu quái.
Dù muốn trốn cũng không thể trốn thoát.
Bất kể chúng ẩn mình khéo léo đến đâu, cái bóng còn mịt mờ hơn cả bóng đêm kia cũng nhất định sẽ tìm ra và hành hạ chúng cho đến chết.
Quét sạch đám ma vật đã tồn tại ở nơi này từ xa xưa.
Để chiếm lấy chỗ dung thân của chúng.