Anh bước đi trên con đường dọc bờ sông Myoooji, từ ga Naminomiya thuộc tuyến Seika-sen, lòng nặng trĩu những tiếng thở dài.
「Chán quá, chán ơi là chán!」
Nếu là ngày thường, đường về sau ca làm thêm hẳn đã khiến bước chân anh nhẹ bẫng, nhưng giờ đây, anh thọc tay vào túi áo khoác, co rúm người trước cơn gió ngược, cố tình bước thật chậm để trì hoãn việc về nhà. Ngay cả cái túi mua sắm trên tay cũng thấy phiền phức, chỉ muốn vứt quách đi cho rồi.
「Ôi khổ quá! Viết lách khổ ơi là khổ! Đời sau ư? Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ… làm cái nghề viết tiểu thuyết này nữa đâu… Nói thế thôi chứ!」
Mặc dù viết tiểu thuyết là công việc của mình, nhưng anh lại chán ghét và sợ hãi việc cầm bút.
「Có nói gì đi nữa thì ghét vẫn là ghét, biết làm sao bây giờ!」
Cuốn tiểu thuyết anh đang viết lúc này là một tác phẩm không có hy vọng được xuất bản.
Ba năm trước, anh ra mắt sau khi giành giải thưởng tân binh của Pikopiko Bunko. Trong cùng năm đó, anh đã cho ra mắt tác phẩm đầu tay 『Độc Dược Helicobacter Pylori Đang Nhân Lên Không Ngừng』 cùng hai tập tiếp theo. Cuốn sách đầu tiên đạt doanh số thảm hại, vốn dĩ không thể hy vọng tạo thành một series. Tuy nhiên, việc có thể xuất bản đến tập thứ ba là nhờ biên tập viên phụ trách đã nói: 「Đằng nào cũng đã lỡ rồi, cứ ra đến tập ba đi!」
Sau đó, anh cố gắng tìm kiếm một series mới nhưng liên tục bị từ chối. Đến tháng 11 năm ngoái, cuối cùng anh cũng xuất bản được cuốn 『Cẩm Nang Sống Sót Từ Chuyến Du Lịch Của Takamura-san: Từ Trôi Dạt Đảo Hoang Đến Lật Ngược Tình Thế』, nhưng nó cũng không bán chạy chút nào.
Một nỗi nghi ngờ luôn ẩn sâu trong lòng anh: liệu đó có phải là cơ hội cuối cùng của mình không?
Anh đặt tay lên hàng rào sắt dọc bờ sông, nhìn xuống mặt nước bị kẹp giữa thung lũng bê tông. Lòng bàn tay cảm nhận kim loại lạnh buốt, gợi lên nhiệt độ của dòng nước đang chảy.
Sự nghiệp văn chương của mình có lẽ đã kết thúc rồi chăng? Ngay cả thứ mình đang viết bây giờ cũng là một cốt truyện đã bị Pikopiko Bunko từ chối trước đây. Dù có hoàn thành, cũng chẳng ai cần, chẳng ai đọc. Cố gắng thêm nữa cũng vô nghĩa.
Thế nhưng, anh không thể bỏ cuộc, bởi vì có 「Sensei」 ở đây. Từ bỏ tác phẩm giữa chừng là điều tuyệt đối không thể chấp nhận trước mặt Sensei. Nếu làm vậy, anh sẽ bị khinh thường và cả đời sẽ không được Sensei mở miệng nói chuyện nữa.
「Về nhà thôi… dù ghét thật đấy」
Anh nhường đường cho chiếc xe hơi nhỏ không tiếng động lướt qua rồi tiếp tục bước đi. Trong bầu trời chiều đông khô khốc, ánh đèn đỏ của rào chắn tàu hỏa hiện ra nhòe nhoẹt.
Leo cầu thang căn hộ và mở cửa ra, một làn hơi nóng ập vào. Chắc là do điều hòa bật 24/24. Kính của anh mờ đi.
Anh cởi áo khoác trước cả khi cởi giày. Ngồi xuống bậc cửa tháo dây giày, anh cảm thấy một sự hiện diện đang rón rén từ phía sau. Tiếng bước chân đã được giấu nhẹm, nhưng hơi thở nhỏ bé vẫn không thể lẫn vào tiếng rì rầm trầm thấp của điều hòa.
「Sensei, không nóng sao ạ?」
Anh hỏi, và một giọng đáp lại:
「Lạnh.」
Một con mèo mặt tròn thò đầu ra từ dưới khuỷu tay anh, đặt hai chân trước lên đùi anh. Anh cởi xong giày, gãi lưng mèo. Cơ thể to lớn phồng lên bởi bộ lông mềm mại thực ra lại rất mảnh mai. Mỗi khi ngón tay anh chạm đến phần da bên dưới lớp lông, anh luôn cảm thấy một sự lạnh lẽo như đang chạm vào sự kỳ diệu của sự sống.
Anh nhìn vào đôi mắt tròn viền cam.
「Sensei, điều hòa 23 độ mà Sensei vẫn lạnh sao?」
「Sàn nhà lạnh.」
Mèo đáp, rồi nghiêng đầu thoát khỏi tay anh. Nó dùng đệm thịt giẫm lên chiếc áo khoác anh vừa cởi ra một lần, rồi vuốt ve chiếc túi mua sắm đặt dưới sàn, khiến nó kêu sột soạt.
「Chúng ta đã trải thảm giữa phòng rồi mà, sao Sensei không nằm ở đó ạ?」
「Đồ rẻ tiền như vậy thì hơi lạnh từ sàn vẫn truyền lên được.」
「Thế thì chúng ta mua thảm điện đi. Có loại nhỏ dành cho mèo đó ạ.」
「Cái đó dễ làm ta bị sốc nhiệt nên không tốt.」
Gọi mèo là 「Sensei」 nghe thật kỳ lạ, nhưng 「Sensei」 này, người hiểu tiếng người, còn am hiểu ngành công nghiệp light novel hơn cả anh, một người đã vào nghề năm thứ tư. Tuổi của Sensei khoảng mười hai tuổi, tương đương với một người sáu mươi lăm tuổi. Cử chỉ và lời nói của Sensei có phần uy nghi hơn anh, người năm nay ba mươi tư tuổi.
Anh đi vào nhà vệ sinh để súc miệng và rửa tay.
Khi anh đang xoa xà phòng vào tay dưới vòi nước chảy nhỏ, Sensei nhảy lên bồn rửa mặt. Nó nằm ngửa, uống nước như thể đang liếm. Hai chân trước cuộn tròn như thể đang bắt chước ma quỷ.
「Sao Sensei lại cố tình uống ở đây? Nước đã có sẵn bên cạnh bát cơm rồi mà?」
Anh hỏi, Sensei nhanh chóng rút lưỡi lại.
「Nước đọng là độc. Bản năng hoang dã trong ta bảo phải tránh xa nó.」
「Cháu không nghĩ mèo hoang lại dễ dàng khoe ‘kim-ta-ma’ ra như vậy đâu ạ.」
Anh tăng dòng nước để rửa sạch bọt xà phòng trên tay. Sensei cố dùng chân trước để ngăn nước bắn vào mặt, nhưng mất thăng bằng và trượt xuống đáy bồn rửa. Nó kêu 「Meo!」 lên một tiếng, vùng vẫy, rồi xoay người nhảy ra ngoài, khiến nước bắn tung tóe làm ướt sàn nhà. Sensei ra đến bếp, run rẩy toàn thân ướt sũng. Thiệt hại càng lan rộng.
「Ôi… chỉ trong chớp mắt đã thành đại họa…」
Anh nhìn khắp sàn nhà ướt sũng, tay vẫn còn dính đầy bọt xà phòng.
Sensei rời đi với vẻ mặt kiêu sa, như thể nói rằng: "Dù bị đối xử tệ bạc nhưng tạm thời ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Anh lau sàn bằng khăn, rồi chuyển đồ trong túi mua sắm vào tủ lạnh.
Trên sàn gỗ của căn phòng rộng tám chiếu có một cuốn sách đang mở. Đó là 『Tuyển Tập Shimazaki Toson』 mượn từ thư viện. Anh nằm sấp xuống, duỗi người theo cuốn sách. Căn phòng chất đầy sách, đó là khoảng trống duy nhất để anh duỗi người.
Sensei nhảy lên lưng anh, giấu bốn chân dưới bụng, ngồi kiểu “hộp hương” (kōbako-zuwari) mà người ta thường nói.
「Đói rồi.」
「Cháu mệt quá, xin Sensei cho cháu nghỉ một lát. Bữa tối sẽ làm sau ạ.」
Anh mở cuốn 『Khai Quật Lịch Sử Showa』 đang đọc dở. Sensei cũng nhìn xuống cuốn sách đang mở.
「Này, Futon.」
Sensei nói trên lưng anh.
「Dạ?」
「Lông ngươi mỏng quá, lạnh. Ngươi không đủ tư cách làm Futon (chăn) nữa rồi.」
Sensei giẫm lên áo len của anh như thể đang nhào nặn.
「Cháu không thay lông như Sensei được mà.」
Anh phớt lờ và tiếp tục đọc sách.
Mặc dù là mèo, Sensei lại thể hiện khả năng tập trung đọc sách phi thường. Như thể bản năng săn mồi đã được chuyển hướng sang đây, nó chăm chú dõi theo từng chữ trên lưng anh, nơi đã trở thành chiếc đệm. Thỉnh thoảng, chiếc đuôi lại vẫy, đập nhẹ vào sườn anh. Khi anh lật trang, nó chậm rãi duỗi chân trước, dán đệm thịt vào trang giấy.
Người luôn mất tập trung trước lại là anh.
「Sensei này, chuyện này là lúc cháu đi thư viện mượn cuốn sách này đó ạ—」
「Hừm.」
「Có một bé gái khoảng ba tuổi đi ngang qua quầy mượn sách, bé cứ vung tay thật mạnh như đang diễu hành, miệng thì lẩm bẩm cái gì đó như là khẩu hiệu vậy. Nghe kỹ thì hóa ra bé đang hát: 『Trong thư viện ị ị, trong thư viện ị ị』. Mẹ bé đi đằng sau thì xấu hổ lắm luôn đó ạ.」
「Hừm—」
Sensei khẽ lắc mông. 「Việc ị trong thư viện lại vui đến thế sao? Con mèo này không thể hiểu được.」
「Nhưng Sensei cũng hưng phấn trước và sau khi ị mà.」
Anh nói, Sensei chỉ 「Hừm」 một tiếng rồi im lặng. Có vẻ như nó không mấy hứng thú.
Khi có mèo nằm trên lưng, anh luôn ngạc nhiên thầm nghĩ sao nó lại nặng đến thế. So với con người, nó nhỏ bé, chạm vào thì mềm mại, cơ thể bên trong thì mảnh mai, thế mà nằm lâu trên lưng thì lại mệt mỏi vô cùng.
Nhưng khi nghĩ rằng nó đang lặng lẽ đọc tiểu thuyết, thì anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Một cơ thể nhẹ nhàng và mảnh mai như vậy, làm sao mà chứa đựng được những câu chuyện, những ẩn dụ, những đoạn đối thoại kia nhỉ?
「Hừm—」
Sensei khịt mũi đứng dậy. 「Thật đáng nể.」
「Gì cơ ạ?」
Anh hỏi mà không ngẩng mặt khỏi cuốn sách.
「Người đàn ông tên Toson đó quả thực rất vĩ đại. Viết những tiểu thuyết tầm cỡ.」
「Cháu chưa bao giờ đọc Toson ạ.」
「Vậy thì ngươi, Futon, cũng thử bắt chước ông ta xem. Thử làm chuyện gì đó như làm cháu gái mình có thai rồi viết thành tiểu thuyết ấy.」
「Light novel khác với văn học thuần túy, là một thể loại lành mạnh nên không được đâu ạ.」
Sensei giẫm lên đầu anh. Anh cảm nhận được sự ẩm ướt nhẹ của đệm thịt qua kẽ tóc. Vì không muốn bị cào, anh giữ đầu bất động để Sensei không bị trượt chân.
「Chỗ cháu đang đọc là chuyện về Akutagawa Ryunosuke ạ.」
「Hừm.」
Có lẽ vì tò mò, Sensei ghé mắt nhìn vào cuốn sách. Bộ râu cứng cọ vào thái dương anh.
「Cháu có hơi giống Akutagawa, đúng không ạ?」
「Với cái thân phận Futon của ngươi ư?」
「Theo cuốn sách này, Akutagawa là một người ham đọc sách nhưng lại đọc lung tung, cuối cùng không thể có được kiến thức hệ thống như Soseki hay Ogai.」
「Khá là gay gắt đấy.」
「Cháu cũng chẳng có cái gì gọi là hệ thống cả. Cứ thấy gì thì đọc nấy thôi. Cháu nghĩ điểm đó giống Akutagawa. Dù kiến thức và tài năng thì không thể so sánh được.」
「Với lại mặt cũng xấu nữa.」
「Học vấn cũng kém hơn nữa.」
「Nhưng chắc sẽ sống lâu hơn Akutagawa.」
「Chỉ có mỗi điểm đó là hơn thôi sao ạ?」
Anh cười, rồi khép sách lại. Cơn buồn ngủ ập đến nặng trĩu, còn nặng hơn cả cơ thể Sensei đang nằm trên lưng anh. Anh dùng chân kéo tấm chăn đang gấp dưới chân lên. Sensei nhảy tránh tấm chăn đang vươn tới như đứa trẻ chơi đùa trên bờ biển, rồi vượt qua vai anh đang định nằm ngửa, cuộn tròn lại trên ngực anh.
「Ngủ à, Futon?」
「Chỉ một lát thôi. Sensei thì sao ạ?」
Anh tháo kính, dụi mắt.
「Ta không ngủ.」
「Nhưng trông Sensei buồn ngủ lắm rồi mà.」
Anh vuốt ve khuôn mặt Sensei đang nhắm mắt, nhẹ nhàng gãi trán nó.
「Không viết bản thảo sao?」
「Cháu kém Akutagawa cả kiến thức lẫn tài năng nên không muốn viết ạ.」
「Nhưng ngươi, Futon, đã viết bốn cuốn tiểu thuyết dài mà Akutagawa không thể viết được rồi đấy.」
「À phải rồi. Thế là cháu thắng hai điểm rồi.」
Bên ngoài cửa sổ đã tối đen. Anh nghĩ phải kéo rèm, nhưng lấy cớ Sensei đang nằm trên ngực, anh từ bỏ ý định đứng dậy và tự cho phép mình đầu hàng cơn buồn ngủ.
Hai
Khi tỉnh dậy, cánh tay phải của anh bị tê cứng.
Sensei đang nằm ngửa trên ngực anh, bụng phơi ra. Đầu nó trượt xuống, chèn ép mạch máu ở vùng nách anh.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn mười một giờ. Anh ngủ trên sàn nên cơ thể bị lạnh.
Anh nhẹ nhàng trượt ra khỏi người Sensei để không đánh thức nó. Nhưng Sensei rất nhạy cảm, nó vung bốn chân lên không trung một lần, rồi lăn tròn đứng dậy trên sàn.
「Cuối cùng cũng tỉnh giấc rồi à.」
Với đôi mắt còn mơ màng, Sensei thốt ra câu thoại như một nhân vật phản diện đang giam cầm người hùng.
Anh ngồi dậy, xoay cánh tay phải.
「Ôi, đói quá.」
「Ta cũng đã nói điều đó từ nãy giờ rồi.」
「Hôm nay có sashimi và đậu phụ đó ạ. Sensei thích cái nào hơn, đậu phụ luộc hay đậu phụ nguội—」
「Đậu phụ luộc.」
「Nhanh thế!」
Sensei là mèo nhưng không hiểu sao lại mê đậu phụ luộc.
Sashimi và đậu phụ đều là đồ hết hạn sử dụng mà anh xin được từ siêu thị nơi mình làm thêm.
Anh đổ nước vào nồi, cho đậu phụ và rong biển vào, rồi đặt lên bếp. Sensei nhảy lên bàn bếp, ghé mắt nhìn vào.
「Nguy hiểm đó, Sensei tránh ra xa đi ạ.」
「Phải vớt đậu phụ ra trước khi nước sôi. Kẻo nó bị rỗ.」
「Cháu biết rồi mà.」
Anh đẩy Sensei ra, thái hành lá làm gia vị. Lấy sashimi cá cam từ tủ lạnh ra, cắt nhỏ để Sensei dễ ăn. Anh cũng chia một phần đậu phụ ra đĩa nhỏ cho Sensei. Sensei thích đậu phụ luộc nhưng cũng bị nóng lưỡi, nên cần làm nguội một chút. Anh tự xới cơm vào bát của mình.
Anh đặt bàn trà giữa phòng, bày đĩa của Sensei ra. Riêng anh thì nhỏ xíu nước tương vào hộp đựng sashimi và ăn ngay.
「Nào, ăn thôi.」
Anh nói, Sensei chậm rãi tiến đến với vẻ không mấy hào hứng. Nhưng chiếc đuôi của nó thì dựng đứng lên, anh biết nó đang vui.
Sensei bắt đầu ăn sashimi. Nó nghiêng đầu, cố cắn đứt bằng khóe miệng. Anh thấy buồn cười khi nó cứ nhìn xung quanh bằng ánh mắt sắc lẹm sau mỗi miếng ăn.
Anh nhúng một lát sashimi ngập trong nước tương. Sau đó đặt nó lên cơm và húp cả cơm đã ngấm nước tương. Sashimi lạnh tan chảy trên cơm nóng, vị béo ngọt lan tỏa trong miệng.
「Ưm, ngon quá. Cháu nghĩ là, gạo, cá, nước tương là ba nguyên tố cấu thành cơ thể con người đó ạ.」
「Không biết. Hỏi Aristotle ấy.」
Sensei ăn hết sashimi, liếm đĩa trống rỗng với vẻ tiếc nuối.
Anh phớt lờ Sensei đang nhìn với ánh mắt thèm thuồng, ăn hết sashimi và rau sống, rồi chuyển sang đậu phụ luộc. Anh cho hành lá và cá bào lên, rồi rưới nước tương.
Sensei ăn đậu phụ như ăn kem, không cần gia vị gì cả. Khi ăn xong, mũi nó trắng xóa đậu phụ như một cô nàng hậu đậu trong truyện tranh.
Còn anh, vì là người có thể ăn đậu phụ luộc kèm cơm, nên đã ăn cơm rất nhiệt tình.
「Đậu phụ luộc, đậu phụ ngon thật, nhưng quan trọng nhất vẫn là hành lá và cá bào nhỉ. Có hai thứ này là cháu sống được rồi.」
「Đồ dế mèn.」
「Haha… Hả? Dế mèn… Aristotle và dế mèn… Cái này có vẻ thành một ý tưởng hay ho đó.」
「Không đâu.」
Ăn xong, anh rửa bát đĩa, dọn dẹp bàn trà, rồi nằm lăn ra sàn.
「Bụng no rồi, ngủ một giấc thôi.」
「Viết bản thảo đi.」
Sensei dựng ngược lông trên lưng.
「Đùa thôi mà, đùa thôi.」
Anh cười, ngồi dậy và đối mặt với bàn làm việc. Ngồi xuống ghế, anh nhìn vào bản thảo đã viết hôm qua.
Dù đã là thế kỷ 21, anh vẫn viết tiểu thuyết bằng bút bi và giấy bản thảo. Tuy nhiên, vì điều đó bất tiện cho việc chỉnh sửa và trao đổi với biên tập viên, anh sẽ gõ lại những gì đã viết trên giấy vào phần mềm soạn thảo văn bản.
Vào đầu mỗi ngày làm việc, anh sẽ gõ lại phần đã viết ngày hôm trước.
Bản thảo anh đang viết có tên là 『Tiểu Nữ Ngự Trung Bách Hợp Văn Thư』. Đó là một tiểu thuyết bách hợp, trong đó cộng đồng thanh niên nam giới 「Ngự Trung」 từng tồn tại ở Kagoshima được thay thế bằng các nữ sinh trung học hiện đại.
「Ưm…」
Anh nhìn màn hình laptop, khoanh tay. 「Sao cốt truyện lại bị từ chối nhỉ? Câu chuyện về những cô gái Kagoshima thành lập Ngự Trung, trải qua nhiều hình thức rèn luyện lòng dũng cảm để trở thành 『Yokashojo』 (thiếu nữ tốt) thì có gì không ổn chứ?」
「Chắc là ở chỗ 『những cô gái Kagoshima thành lập Ngự Trung, trải qua nhiều hình thức rèn luyện lòng dũng cảm để trở thành Yokashojo』 đó.」
Sensei nhảy lên bàn, đọc bản thảo đã in ra.
Anh gõ xong phần của ngày hôm qua, cầm bút và đối mặt với giấy bản thảo.
Anh cứ ngồi như vậy một lúc, nhưng tay không động đậy.
Sensei vài lần đi ngang qua trên giấy bản thảo. Dù bị giẫm lên bao nhiêu lần, các ô vuông vẫn trắng xóa.
「Ngươi đang bận tâm lời ta nói sao?」
Sensei ghé mặt nhìn, anh lắc đầu.
「Không ạ, không phải vậy đâu.」
「Đó là lời đùa thôi. Chẳng có gì là không thể làm motif cho tiểu thuyết cả.」
「Sensei nói đúng ạ.」
Anh đặt bút xuống. Sensei dùng chân trước gạt bút, khiến nó xoay tròn như bánh xe roulette.
「Thứ ngươi đang viết bây giờ khá tốt đấy.」
「Thật sao ạ?」
「Ừm. Ngươi đang viết ra những câu văn đầy nhiệt huyết.」
「Sensei nói vậy cháu vui quá. Nếu cuốn này được xuất bản, liệu có bán chạy không ạ?」
「Hả? Ừm, sẽ bán chạy.」
Sensei vẫy đuôi liên tục. Tiếng sột soạt ma sát với giấy.
「Cháu thấy đuôi Sensei đang lộ rõ sự dao động đó ạ.」
Anh xoay cổ một lần, rồi lại cầm bút.
Tay anh ngừng lại không phải vì bận tâm lời Sensei nói. Nguyên nhân không nằm ở nội dung anh đang viết, mà là ở bên ngoài nó, trong trái tim anh.
Mình còn là một nhà văn không?
Điều khiến anh trở thành nhà văn là tư cách người đoạt giải tân binh của Pikopiko Bunko, nhưng anh đã không tạo ra kết quả ở đó, và đang một mình viết tiếp một dự án đã bị biên tập viên từ chối. Liệu anh đã đánh mất tư cách đó rồi chăng?
Sự sợ hãi hòa tan vào máu, khiến bàn tay cầm bút trở nên nặng trĩu.
Anh đã tự hỏi mình sẽ được gì khi hoàn thành bản thảo này.
Nhưng lời Sensei nói đã khiến anh nhẹ nhõm hơn một chút. Điều anh có thể làm bây giờ là biến bản thảo trước mắt trở nên tốt hơn một chút. Sensei đang bảo anh hãy làm một cách ngu ngơ và thành thật. Ngươi chỉ cần tồn tại trên giấy bản thảo mà thôi.
Anh nhìn chằm chằm vào những ô vuông trống rỗng. Anh đã quyết định sẽ viết gì. Cảnh đó là Izumi Sakura và Arimoto Ruri trò chuyện trên sân thượng của một nhà trọ. Đó là cao trào của chương mà các thành viên của Ogojuu do Sakura, trưởng nhóm Gojuu, dẫn đầu đến biển nhân dịp nghỉ hè. Trong khi cảnh ban ngày là một cảnh hài hước với bikini, thì cảnh đêm này sẽ mang tính nghiêm túc.
「Đi biển không?」
「Ừ, đi thôi.」
Sakura và Ruri rón rén rời khỏi căn phòng nơi những người bạn Gojuu đang ngủ.
Mang dép ra bãi cát.
Bãi cát đêm sáng trắng dưới ánh trăng. Tiếng sóng vỗ gần kề.
Tiếng bước chân của hai người nghe rõ hơn tiếng sóng.
「Ban ngày Makina với Yue cũng quậy tưng bừng ha. Coi mà thiệt là mắc cỡ quá chừng.」
Sakura nói,
「Đúng là vậy.」
Ruri gật đầu.
Sakura bước về phía mép nước. Ruri nhìn theo. Trong bóng tối, sóng lặng lẽ vươn tay, muốn cuốn đi mọi thứ trên bãi cát. Ruri sợ rằng Sakura cũng sẽ bị cuốn đi xa mãi như vậy. Bầu trời đầy sao trải rộng trên đại dương không bị che chắn. Cô cảm thấy như sự nhút nhát của mình đang bị chế giễu bởi những vì sao lấp lánh đó.
Viết một hơi xong, anh đọc lại.
Dòng thứ ba, chủ thể của hành động ở đây rõ ràng là 「Sakura và Ruri」, không cần phải viết rõ ràng. Thay đổi thành 「Hai người」.
Dòng thứ tư, 「bãi cát」 trùng lặp với dòng tiếp theo, gây rườm rà nên cắt bỏ hoàn toàn.
Thay vào đó, làm cho dòng thứ năm có chút vướng mắc để giảm tốc độ đọc, và nhấn mạnh sự chuyển cảnh bằng sự khác biệt đó. Sửa lại thành 「Bãi cát đêm lạnh trắng dưới ánh trăng.」.
Sau đó, 「Tiếng sóng vỗ gần kề」 trùng với dòng tiếp theo. Để âm thanh cho dòng đó, ở đây diễn tả bãi cát bằng một giác quan khác—khứu giác. 「Mùi biển hòa lẫn trong gió ngọt ngào」 thì sao nhỉ?
Dòng thứ sáu, vì không còn 「sóng」 ở dòng trước, nên không cần miêu tả đối lập tiếng bước chân với tiếng sóng. Thay đổi 「Tiếng bước chân thì」 thành 「Tiếng bước chân」. Để cụ thể hơn, đổi thành 「Tiếng chân đạp cát」.
Nếu viết 「Tiếng chân đạp cát nổi lên trong tiếng sóng」, anh cảm thấy hơi vui vì có thể đưa vào từ 「nổi」, một từ có liên quan đến biển.
Dòng thứ bảy, 「wazze」 là tiếng địa phương Kagoshima, nghĩa là 「rất」. 「makote gennekata」 là 「thật sự xấu hổ」. Vì đã giải thích trong văn bản rồi, nên không cần chú thích ở đây.
Dòng thứ mười, 「dakara yo」 có nghĩa là 「đúng vậy」 hoặc 「thật vậy」. Vì đó là câu cửa miệng của Ruri, độc giả sẽ nhanh chóng nhận ra đó là lời thoại của cô ấy. Do đó, cắt bỏ hoàn toàn dòng tiếp theo. 「Sakura nói」 ở phía trước cũng cắt bỏ.
「Đi biển không?」
「Ừ, đi thôi.」
Hai người rón rén rời khỏi căn phòng nơi những người bạn Gojuu đang ngủ.
Bãi cát đêm lạnh trắng dưới ánh trăng. Mùi biển hòa lẫn trong gió ngọt ngào.
Tiếng chân đạp cát nổi lên trong tiếng sóng.
「Ban ngày Makina với Yue cũng quậy tưng bừng ha. Coi mà thiệt là mắc cỡ quá chừng.」
「Đúng là vậy.」
Sakura bước về phía mép nước. Ruri nhìn theo. Trong bóng tối, sóng lặng lẽ vươn tay, muốn cuốn đi mọi thứ trên bãi cát. Ruri sợ rằng Sakura cũng sẽ bị cuốn đi xa mãi như vậy. Bầu trời đầy sao trải rộng trên đại dương không bị che chắn. Cô cảm thấy như sự nhút nhát của mình đang bị chế giễu bởi những vì sao lấp lánh đó.
Từ đây, chuyển sang miêu tả cảnh vật dự báo sự ra đi của Sakura. Trong cảnh tiếp theo, cô sẽ nói với Ruri rằng mình sẽ thi đại học ở Tokyo.
Không khí chia ly bao trùm Ogojuu.
Anh không học cách viết văn từ ai cả. Chỉ đơn thuần sắp xếp các từ ngữ theo yêu cầu của chính chúng. Rất hiếm khi, có những câu văn vượt ngoài dự đoán của từ ngữ được tạo ra. Những lúc như vậy, anh lại ngồi trước bàn làm việc một mình, cười thầm đắc ý.
Cảm hứng dâng trào, anh vừa viết vừa trò chuyện với Sensei.
「Sensei, Sensei có biết 『Yuri Monjo』 không ạ?」
「Cái được lưu giữ ở To-ji đó hả?」
「Đúng vậy ạ. Khi biết đến sự tồn tại của nó, cháu cảm thấy thật tuyệt vời. Những thứ khi đó chỉ là tài liệu bình thường, nhưng vì được giữ lại mà trở thành tài liệu lịch sử quan trọng. Cháu nghĩ cuộc đời của cháu, của Sakura và Ruri cũng vậy thôi. Dù lúc đó là những chuyện không đáng kể, nhưng theo thời gian, chúng sẽ trở thành những điều quý giá. Vì vậy cháu mới đặt tên là 『Yuri Monjo』.」
「À phải rồi, câu chuyện lần này đã được ghi rõ là do các nhân vật viết. Điều này chưa từng có trong tiểu thuyết của ngươi, Futon.」
「Cháu cũng đang tiến bộ đó ạ.」
Anh cười. Sensei giẫm lên laptop, cuộn tròn trên bàn phím.
「Yuri Monjo thì ta hiểu rồi, nhưng 『Gojuu』 thì từ đâu ra?」
「Gojuu là một tổ chức ở phiên Satsuma, nơi tập hợp những người trẻ đang trong quá trình chuyển từ trẻ con sang người lớn. Gần đây cháu có đọc một cuốn sách về các bộ lạc săn bắn hái lượm, và dường như những hệ thống tương tự cũng tồn tại ở các đảo Thái Bình Dương và châu Phi. Ở Satsuma thì chỉ có nam giới, nhưng ở các vùng khác cũng có tổ chức chỉ dành cho nữ giới. Trong tổ chức đó, họ trải qua nhiều kinh nghiệm khác nhau để chuẩn bị trở thành thành viên của cộng đồng. Họ cũng làm một vài điều nghịch ngợm, nhưng người lớn thường bỏ qua. Có những quy tắc khác biệt so với xã hội bên ngoài ở đó.」
「Ngươi, Futon, vẫn luôn viết những câu chuyện như vậy nhỉ. Những nhóm bạn bè thân thiết, tạm thời.」
「À, đúng là vậy thật.」
「Dù ngươi chẳng có lấy một người bạn thân nào.」
「Chính vì vậy, có lẽ cháu mới viết về những điều đó ạ.」
Anh đặt bút xuống, dụi mắt.
Đã hơn bốn giờ sáng. Hôm nay chín giờ anh phải đi làm thêm. Chắc chắn phải đi mà không ngủ rồi. Anh đã duy trì cuộc sống như vậy suốt một tháng qua, từ cuối năm ngoái.
Rốt cuộc thì sẽ kéo dài đến bao giờ? Mình có thể duy trì đến bao giờ?
Anh vươn tay ra cửa sổ phía trước, hé rộng khe rèm. Vì bật sưởi liên tục nên cửa kính đang đọng hơi nước.
「Kỳ lạ thật. Mùa đông mà lại viết chuyện mùa hè.」
「Người đọc cũng có khi đọc chuyện mùa hè vào mùa đông chứ.」
「Liệu những gì cháu viết có được ai đó đọc không ạ?」
「Sẽ có người đọc thôi.」
Sensei tiến lại gần cửa sổ. Hình dáng của anh và Sensei được chiếu sáng bởi đèn LED, nổi bật trong bóng tối.
Anh nghĩ, cứ như thể cả hai bị bỏ lại một mình trên thế giới vậy.
Ba
Ngay khi anh vừa kích hoạt đồng hồ bấm giờ trên đồng hồ đeo tay, một khách hàng lên tiếng hỏi.
「Gelatin ở đâu vậy?」
「Ở đây ạ.」
Vì là một siêu thị nhỏ nên anh nắm rõ mọi thứ trong cửa hàng.
Sau khi hướng dẫn khách đến khu nguyên liệu làm bánh, anh quay trở lại kệ sản phẩm sữa. Vì quên tạm dừng nên đồng hồ bấm giờ vẫn tiếp tục chạy.
「Hai mươi giây không tính… phải nhớ mới được.」
Anh thở dài một tiếng, rồi quỳ xuống.
Anh làm thêm năm ngày một tuần tại siêu thị gần nhà.
Anh kéo các hộp sữa ở kệ dưới cùng ra phía trước, sắp xếp lại theo thứ tự hạn sử dụng. Thấy phía sau kệ bị bẩn, anh dùng khăn vải trong túi tạp dề lau.
Những hộp sữa bổ sung bị đọng hơi nước và ẩm ướt. Ấn vào cạnh hộp thì nó lõm xuống. Anh nghĩ nó giống như một sinh vật sống vậy. Anh hơi sốt ruột, muốn nhanh chóng đặt chúng vào trong kệ lạnh. Anh lấy chúng ra khỏi thùng màu vàng, rồi xếp sau những hộp cũ đã nằm đó hơn một ngày. Khi xếp đầy vào, cảnh tượng nhịp nhàng dưới ánh đèn mờ ảo khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Sau khi hoàn thành việc bày hàng sữa chua, phô mai và các sản phẩm sữa khác, anh dừng đồng hồ bấm giờ. Hai mươi mốt phút ba mươi tư giây. Ngay cả khi trừ đi thời gian mất ban đầu, vẫn hơi chậm. Như vậy, khoảng một phần hai mươi tư của tám giờ làm việc đã kết thúc. Nếu là bản thảo, thì khoảng bốn dòng trong số năm trang mục tiêu của một ngày.
「Ishikawa-kun, bánh kẹo khuyến mãi vơi đi rồi đó.」
Khi nhân viên nói, anh thở phào nhẹ nhõm vì không bị điều đi quầy thu ngân. Anh không giỏi giao tiếp với mọi người. Đẩy xe chở thùng sữa về phía kho, anh đặt mục tiêu thời gian tiếp theo—chỉ cần mang cả thùng ra, chất đống lên là được, khứ hồi năm phút.
Đây không phải là thời hạn do ai đó đặt ra. Cũng không phải hoàn thành thì lương sẽ tăng. Dù vậy, anh vẫn muốn thành thạo từng công việc, cố gắng hết sức mình. Anh nghiêm túc tích lũy từng phút từng giây. Cũng giống như viết từng chữ một vậy.
Tan ca, anh rảo bước về nhà. Dù buổi tối rất lạnh, anh cũng không bận tâm.
Về đến nhà, anh cười phá lên trong khi kính mờ mịt.
「Sensei, hôm nay cháu kiếm được sashimi ngon lắm ạ.」
Sensei chậm rãi từ cuối phòng đi ra. Nghe đến sashimi mà cũng không có vẻ gì là phấn khích.
「Hơn nữa, hôm nay phải liên lạc với Pikopiko Bunko đi.」
「À, đúng rồi…」
Anh tháo kính, thở dài.
Bản thảo đầu tiên của 『Tiểu Nữ Ngự Trung Bách Hợp Văn Thư』 đã hoàn thành. Bây giờ anh phải mang nó đến một nhà xuất bản khác. Để làm được điều đó, anh cần thông báo cho Pikopiko Bunko, nơi anh đã đoạt giải tân binh.
Anh ngồi xổm cởi giày, Sensei vươn lên bám vào vai anh.
「Theo luật bất thành văn của ngành, người đoạt giải và ra mắt ở nhà xuất bản nào thì phải viết cho nhà xuất bản đó trong ba năm. Ozaki Crimson cũng từng bị Ukiki Bunko gây khó dễ khi liên hệ với nhà xuất bản khác vào năm thứ hai ra mắt.」
「Sensei Ozaki đó sao ạ?」
Ozaki Crimson là một tác giả light novel nổi tiếng với nhiều series ăn khách.
「Tuy nhiên, trường hợp đó cũng có bối cảnh là tác phẩm đầu tay của ông ta đã đại thành công. Còn ngươi, Futon, sách không bán chạy, và đã bước sang năm thứ tư làm nghề vào tháng Giêng vừa rồi. Chắc sẽ không bị níu kéo đâu.」
「Vậy sao ạ?」
Anh súc miệng rửa tay xong, ngồi vào bàn. Mở laptop, anh viết email cho Saito, biên tập viên phụ trách của Pikopiko Bunko.
Anh và Saito đã là bạn bè từ khi anh ra mắt, nhưng lần cuối cùng họ nói chuyện là trước khi 『Takamura-san』 được xuất bản năm ngoái. Lúc đó, họ đã vui vẻ bàn luận về ý tưởng cho phần tiếp theo, nhưng sau khi nhận được email 「Doanh số khó khăn」 một tuần sau khi 『Takamura-san』 ra mắt, họ đã mất liên lạc.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó viết email.
Tôi muốn thử mang những tác phẩm đã viết trong hai năm qua đến các nhà xuất bản khác,
Liệu có được phép không ạ?
Từ năm 2010 đến 2011, anh đã viết sáu cuốn tiểu thuyết. Năm cuốn, ngoại trừ 『Takamura-san』 đã được xuất bản, bao gồm cả 『Yuri Monjo』, đều bị từ chối ở giai đoạn cốt truyện hoặc sau khi hoàn thành.
Phản hồi từ Saito đến rất nhanh.
Xin hãy chờ một chút.
Tôi sẽ xác nhận với tổng biên tập.
「Ơ, cái này—」
Anh và Sensei nhìn nhau. 「Đây chẳng phải là dấu hiệu cho thấy mình sẽ được giữ lại, và bản thảo bị từ chối sẽ được chấp nhận sao?」
「Liệu có suôn sẻ vậy không?」
Sensei quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào một góc trần nhà trống rỗng, dù không có ánh hoàng hôn chiếu vào mà vẫn làm mặt như chói mắt.
Ba ngày sau, email từ Saito đã đến.
Đã xác nhận với tổng biên tập.
Anh có thể mang đi giới thiệu.
「Sao mà dễ dàng vậy…」
Anh gục mặt xuống bàn.
「Ta đã nói rồi mà.」
Lời Sensei vọng xuống từ đỉnh giá sách.
「Cháu muốn… trở thành tác giả chủ lực của Pikopiko Bunko…」
「Viết những thứ kỳ quặc như vậy thì làm sao mà thành chủ lực được. Ngươi thử đặt mình vào vị trí của người treo biển hiệu xem.」
Light novel là một ngành kinh doanh. Nhưng anh tin rằng có nhiều hơn thế. Anh cảm thấy biết ơn và gắn bó với Pikopiko Bunko.
Anh nghĩ về ba năm kể từ khi ra mắt. Khi viết các tập tiếp theo của 『Moudoku Pylori』, anh liên tục đưa ra ý tưởng và viết bản thảo theo đà. Khi liên tục bị từ chối, anh cũng từng cãi nhau gay gắt với Saito qua điện thoại.
Những điều đó cũng đã trở thành quá khứ. Anh không tạo ra được bất cứ điều gì có thể kết nối với hiện tại.
Tiếng sách rơi loảng xoảng. Sensei có vẻ đang chạy xuống giá sách. Giá sách của anh chất chồng sách cả ở phía trước những cuốn sách đã được xếp, và đó là một bậc thang tốt cho Sensei.
「Hãy chuyển hướng và tiến lên tiếp đi.」
「Sensei lạc quan thật đấy.」
Anh ngẩng mặt lên.
「Mèo thì bận rộn lắm. Chẳng có thời gian mà buồn bã đâu.」
Nói rồi Sensei lại chạy lên giá sách. Anh bật cười trước dáng vẻ hối hả của nó.
「Được rồi, tiếp theo, tiếp theo. Hãy chuyển hướng thôi.」
Anh vỗ vào má một cái, rồi nhặt cuốn bunkobon rơi dưới sàn lên.
「Ơ, Peropero Bunko à?」
Sensei giẫm lên cuốn sách, nhìn xuống anh.
Khi nộp đơn tham gia giải tân binh với 『Moudoku Pylori』, anh cũng đã xem xét Peropero Bunko là một trong những nơi nộp đơn.
「Hồi đó, Sensei Horikawa Yuzo, người đã tạo ra trò chơi yêu thích của cháu là 『DRAGON FANTASY』, là giám khảo giải tân binh của Peropero Bunko đó ạ. Nhưng khi cháu định nộp đơn thì ông ấy đã từ chức giám khảo vì có tác phẩm 『DF』 mới ra mắt.」
「Cũng có những sự trùng hợp như vậy.」
Anh ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lên.
「Gọi điện đột ngột thế này có làm phiền không ạ?」
「So với việc đột ngột gửi bản thảo thì chẳng đáng là bao.」
Sensei giẫm lên đùi anh, nhảy lên bàn.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm từ cự ly gần, anh gọi đến số điện thoại ở phần cuối cuốn sách.
『Vâng, tòa soạn Peropero Bunko của công ty Herihero đây ạ.』
「Lần đầu gặp mặt. Tôi là Ishikawa Futon, tác giả đang viết cho Pikopiko Bunko ạ.」
『Ishikawa…-san?』
「À, tôi là người đã viết series 『Moudoku Pylori』 và 『Takamura-san』 ạ.」
『Tôi không biết ạ.』
「À…」
Anh nhìn Sensei. Sensei đang nghe qua loa ngoài, quay mặt về phía cửa sổ, làm mặt như bị chói mắt dù không có ánh hoàng hôn chiếu vào.
『Anh có việc gì ạ?』
「Tôi muốn hỏi liệu quý công ty có thể đọc bản thảo của tôi không ạ?」
『Nếu vậy, anh có thể đến công ty chúng tôi để gặp mặt một lần được không ạ?』
Cuộc hẹn được sắp xếp dễ dàng.
Anh cúp điện thoại, giơ nắm đấm lên trời.
「Tuyệt vời! Cái biển hiệu Peropero Bunko này, mình nhận!」
「Có vẻ như mục đích đã thay đổi rồi.」
Anh bế Sensei lên.
「Nhưng việc không được biết tên thì hơi khó chịu nhỉ.」
「Sách và tác giả quá nhiều. Ngay cả người trong ngành cũng không thể nắm bắt hết được.」
Nỗi phấn khích không nguôi, anh vẫn bế Sensei đi đi lại lại.
「Nếu mang năm bản thảo đã viết đi và tất cả đều được chấp nhận thì sao nhỉ? Có lẽ sẽ xuất bản liên tục năm tháng? Chiến dịch tặng thêm một cuốn sách đặc biệt mới viết cho những ai mua tất cả thì sao ạ?」
「Nghĩ đến cái sự lạc quan vô tư của ngươi, nếu có nó thì bao nhiêu tác giả đã không bỏ nghề, ta không thể không nghĩ đến sự bất công của thế gian.」
Anh ngồi xổm xuống, định nhặt cuốn sách rơi dưới sàn. Sensei thoát khỏi vòng tay anh, nhảy từ vai anh lên giá sách. Lại có tiếng sách rơi loảng xoảng.
Anh bước đi trên con đường từ ga Joshuibashi, ngược dòng người học sinh.
Có lẽ vì căng thẳng, tay anh trong túi áo khoác đổ mồ hôi lạ thường. Đây là lần đầu tiên anh gặp biên tập viên ngoài Pikopiko Bunko.
Anh nhớ lại những gì đã đọc trong cuốn 『Hatappi Manga Dojo』 của Torishima Akira khi còn nhỏ.
「Khi mang bản thảo đến công ty Herihero, nếu bị choáng ngợp bởi độ lớn của tòa nhà, hãy nhìn sang tòa nhà Hokahoka-sha bên cạnh! Ngươi sẽ yên tâm rằng Herihero-sha chẳng là gì to tát cả!—Ông ấy đã viết như vậy. Không ngờ mình lại có ngày mang bản thảo đến Herihero-sha…」
Vượt qua ngã tư Jinbocho, tòa nhà Herihero-sha hiện ra.
「Ơ… Nó cũng khá lớn đó chứ…?」
Tòa nhà Hokahoka-sha phía xa đúng là khổng lồ, nhưng Herihero-sha cũng không nhỏ.
「Chuyện này khác với những gì đã nói mà… Chẳng lẽ sau đó họ đã mở rộng nhờ lợi nhuận từ 『DRAGON DOLL』?」
Bước vào bên trong, anh cảm thấy hơi tối và có một không khí căng thẳng mà Pikopiko Bunko không có. Anh nhìn quanh sảnh rồi điền vào thẻ khách.
「À…」
Ở ô tên đầu tiên, anh đã lỡ ghi nhầm tên thật của mình là 「Ishikawa Hiroshi」. Vì thường ngày không có dịp viết bút danh, nên anh ít ý thức rằng mình là 「Ishikawa Futon」.
Viết lại và nộp thẻ, người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn vào thẻ rồi gọi điện thoại nội bộ.
「Có anh Ishikawa đã hẹn lúc bốn giờ đến ạ.」
Anh nhớ lại thời gian trước khi ra mắt.
「Khi nộp đơn tham gia giải tân binh, mình từng định lấy bút danh là 『Dokuhata Jiru』 (Nước súp bồ câu độc) theo tên 『Moudoku Pylori』 đó… May mà mình đã chọn 『Ishikawa Futon』 vì thích nằm trong chăn…」
Người lễ tân đưa tay chỉ về phía sảnh.
「Xin mời quý khách đợi ở buồng số một.」
Ngoài các bàn tiếp khách thông thường, còn có một không gian được ngăn cách bằng vách ngăn thấp. Bên trong có một chiếc bàn nhỏ và ghế.
「Cái này, mình từng thấy ở đâu đó rồi. Là nơi những người muốn làm họa sĩ truyện tranh đến để trình bản thảo.」
Anh ngồi xuống ghế, đặt túi xuống. Vai anh đau vì mang theo năm bản thảo. Khác với truyện tranh, việc đọc tiểu thuyết mất nhiều thời gian hơn, nên chắc chắn sẽ không được đọc ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn mang theo để đề phòng.
Anh tháo kính, dụi mặt. Sensei đã nói 「Việc mang bản thảo đến giới thiệu không phổ biến trong ngành light novel」. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Để tồn tại với tư cách là một nhà văn, anh chỉ có con đường này.
Anh thẳng lưng, ưỡn ngực. Khi ra khỏi nhà, Sensei đã bảo anh 「Hãy tự tin lên」. Sensei luôn đường hoàng. Ngay cả khi lén nôn trộm vào góc phòng, nó cũng chẳng hề tỏ ra áy náy. Bỏ qua chuyện nôn trộm, anh nghĩ mình cũng muốn được như vậy.
Một người đàn ông cao lớn xuất hiện.
「Lần đầu gặp mặt. Tôi là Omura của Peropero Bunko.」
「Lần đầu gặp mặt. Tôi là Ishikawa Futon. Rất mong được giúp đỡ.」
Trên tay Omura có một cuốn bunkobon. Đó là tập một của 『Moudoku Pylori』.
「Tôi đã đọc cuốn này. Rất độc đáo và thú vị.」
「Cảm ơn anh.」
Anh khẽ cúi đầu một cách gượng gạo. Anh không quen với việc được nghe nhận xét về sách trực tiếp như vậy.
Ngồi đối diện nhau, anh cảm thấy không gian bên trong vách ngăn vốn đã hẹp lại càng trở nên chật chội hơn.
Anh kể lại lý do mình đến đây để giới thiệu bản thảo. Theo lời khuyên của Sensei, anh không nói bất cứ điều gì hạ thấp bản thân hay tác phẩm của mình. Anh nhớ lại lời Sensei đã nói 「Hãy thể hiện thái độ như thể ngươi đang mang đến một phi vụ làm ăn béo bở」, và suýt bật cười.
Omura vừa ghi chép vừa lắng nghe.
「Bản thảo của anh thuộc thể loại nào ạ?」
「Cái thứ nhất là 『Solid Blade Survivors』, một cuốn hành động bạo lực kể về các học sinh trung học giết người bằng katana trong một xã hội được phép mang kiếm.」
「Giết người…」
「Cái thứ hai là 『Heike-san và Oan Hồn Quỷ Giới Đảo』, một cuốn hành động kỳ ảo kể về Heike-san, một oan hồn từ thời chiến tranh Genpei nhưng lại là một nữ sinh trung học, đối đầu với những sinh vật kỳ lạ đến từ Quỷ Giới Đảo theo dòng hải lưu Kuroshio. Vì Heike-san là người cổ đại nên tất cả lời thoại đều mang phong cách cổ văn.」
「Cổ văn…」
「Cái thứ ba là 『Ryogoku Gakuen Otome Basho』, một cuốn hài thể thao về một trường học nơi các cô gái đấu sumo, và nhân vật chính, người đàn ông duy nhất, là hậu duệ của một gia tộc chuyên làm người hô hiệu cho trường qua nhiều thế hệ.」
「Sumo…」
「Cái thứ tư là 『Chuyện Sau Khi Dùng Hắc Thuật Để Triệu Hồi Ác Quỷ Thì Một Ác Quỷ Mỹ Nữ Xuất Hiện Nên Tôi Không Thể Thắng Được Sức Hút Của Cô Ấy Và Đã Kết Hôn (Tên thường gọi: Necronomi-Kon) và Báo Cáo Về Cuộc Chiến Sau Đó Với Một Thành Quốc Nào Đó』. Nội dung đúng như tiêu đề ạ. Nữ chính là hậu duệ của ác quỷ, tổ tiên của cô ấy đã đến Nhật Bản để truy đuổi Francis Xavier, và sau sự kiện Uragami Yonban Kuzure vào cuối thời Edo, họ đã di cư đến Hagi. Vì vậy, cô ấy nói tiếng Yamaguchi-ben.」
「Tiếng Yamaguchi-ben…」
「Cái thứ năm là 『Tiểu Nữ Ngự Trung Bách Hợp Văn Thư』, là một tác phẩm bách hợp. Nó mô tả một năm của các nữ sinh trung học thành lập cộng đồng Ogojuu. Bối cảnh là Kagoshima nên tất cả lời thoại đều bằng tiếng Kagoshima-ben.」
「Tiếng Kagoshima-ben…」
Vì bình thường không có dịp nói về nội dung tiểu thuyết với ai, nên khi tìm được người lắng nghe, anh cứ thao thao bất tuyệt.
「Vậy thì lát nữa anh hãy gửi bản thảo qua email cho tôi. Vì có năm cuốn nên tôi sẽ mất một chút thời gian để trả lời, không biết có được không ạ?」
「Vâng. Rất mong được giúp đỡ.」
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngó ra ngoài vách ngăn, anh đã thấy một người trẻ tuổi đang bước đi với vẻ mặt đầy lo âu. Cậu ta đeo một chiếc túi tote lớn trên vai, chắc là đến nộp bản thảo. Bỗng dưng cảm thấy có chút đồng điệu với chàng trai ấy, anh khẽ mỉm cười.
「Khá là được việc đấy chứ.」
Vừa về đến nhà, anh đã ôm chầm lấy Sensei. Mèo ta khó chịu, vùng vẫy trong vòng tay anh.
「Nghe ngươi kể thì ta chẳng hiểu cái chỗ "được việc" của ngươi là ở đâu cả.」
Sau buổi gặp mặt với Peropero Bunko, anh cảm thấy yêu mến tác phẩm mình đã viết. Khi anh miêu tả nội dung cho Oomura, từ nhân vật cho đến bối cảnh câu chuyện, tất cả đều trở nên đáng yêu. Anh muốn trân trọng nó. Anh không muốn nó bị chôn vùi. Dù không dám nói nó xuất sắc hơn những kiệt tác hay sách bán chạy, nhưng anh tự tin khẳng định rằng nó là một tác phẩm độc nhất vô nhị.
Tất nhiên, Sensei cũng đáng yêu không kém. Dù có lẫn vào hàng triệu con mèo khác, anh cũng sẽ tìm thấy mèo ta trước khi kịp gọi 「Này Ofton, bên này!」.
Anh định hôn Sensei đáng yêu của mình. Mèo ta vươn chân trước, đẩy mặt anh ra. Miếng đệm thịt chạm vào môi anh, mềm mại hơn cả một nụ hôn.
Bốn
Dù anh là người có thể sống bình thản trong căn phòng đầy bụi bặm và ngổn ngang sách vở, nhưng cứ nửa năm một lần, anh vẫn dọn dẹp.
「Gọi khách đến nhà bẩn thỉu thế này đã đành, mà khách cũng hay ho lắm mới chịu đến.」
Sensei ghét chiếc cây lăn bụi anh đang dùng nên nhảy lùi lại.
「Tám phần mười vết bẩn là lông của Sensei đấy.」
Anh bóc miếng dán bụi bẩn rồi vứt vào thùng rác.
Mấy chồng sách đã không thể di chuyển được nữa, nên anh chỉ dọn dẹp bàn làm việc. Anh cố tình lăn mấy tờ giấy bản thảo đã vo tròn xuống sàn, giả vờ như đang chật vật với công việc sáng tác.
「Đừng có bày đặt mấy trò sĩ diện vớ vẩn.」
Sensei từ trên tháp mèo nhìn xuống. 「Dù có cố gắng che đậy thế nào đi nữa, nó vẫn là nhà văn đẳng cấp hơn ngươi.」
「Thì đúng là vậy thật...」
Chuông cửa vang lên. Anh mở cửa, một luồng khí nóng hầm hập cùng một giọng nói lanh lảnh ùa vào.
「Ôi nóng quá nóng quá!」
Vừa bước vào nhà, cô đã túm lấy chiếc quần tây màu xanh navy ngắn cũn cỡn như đồ ngủ, phe phẩy. Mồ hôi lấm tấm trên chiếc áo sát nách màu trắng. Cô cởi chiếc mũ rơm mà anh có lẽ sẽ gọi là "mũ cói vành" ra, tóc mái dính bết vào trán vì mồ hôi.
「Hôm nay trời nóng thật đấy.」
「Thật sự là kinh khủng. Không chỉ nóng mà còn rát da.」
Cô cởi dép xăng đan, đặt chiếc túi xách trông như một cái giỏ xuống. Đôi mắt tròn xoe, gợi nhớ đến một chú mèo thân thiện, láo liên nhìn quanh.
「Lock, lại đây nào.」
Khi cô gọi, Sensei, đúng kiểu mèo, kêu “Nyaan” rồi chạy đến, dụi má vào mắt cá chân cô. Cô ngồi xổm xuống vuốt ve lưng Sensei.
「Lâu rồi không gặp nhỉ, Lock. Khỏe không?」
(Lock à...)
Có lẽ vì bình thường anh vẫn gọi là "Sensei", nên cái cảm giác tên thật của mèo ta là "Lock" cứ nhạt nhòa đi.
Anh nhìn một người và một con vật đang đùa giỡn thân thiết.
Người giới thiệu Sensei, vốn sống ở nhà khác, cho anh chính là cô gái ấy – Izumi Mira.
□□□□□□□
「Ishikawa-san, anh có muốn nuôi mèo con không?」
Lần đầu gặp, Mira đã nói với anh như vậy. Đó là vào năm 2008, tại buổi tiệc của Picopico Bunko, khi anh đoạt giải thưởng dành cho tác giả mới.
Izumi Mira đã ra mắt một năm trước anh, cũng với giải thưởng tương tự. Thời điểm đó, việc một nữ sinh trung học năm hai ra mắt thương mại đã gây xôn xao dư luận. Tác phẩm đầu tay của cô, 『Mê Lục Chi Thâm Mê Cung Labyrinth』, đã trở thành một cú hit lớn và sau đó còn được chuyển thể thành anime. Đây là tác phẩm đã đi tiên phong cho trào lưu "isekai" (thế giới khác) hiện nay.
「Izumi-san, rất hân hạnh được gặp cô.」
Anh cúi đầu thật sâu. Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với một nhà văn chuyên nghiệp.
Anh biết tuổi của cô, nhưng khi thực sự đối diện, anh không thể tin rằng một tác phẩm như vậy lại được viết bởi một cô gái trẻ măng, trông có vẻ hợp với việc trò chuyện với bạn bè và nghịch điện thoại hơn là ngồi trước bàn phím.
「Mèo con nhà bạn em mới đẻ, đang tìm người nhận nuôi. Nhà em đã có hai con rồi.」
Nói rồi, cô đưa màn hình điện thoại cho anh xem. Trên đó là video những chú mèo con đang đùa giỡn, quấn quýt lấy nhau. Thời ấy, điện thoại thông minh vẫn còn hiếm, anh ngạc nhiên vì màn hình của nó quá đẹp.
「Vậy thì tôi sẽ nuôi.」
Anh trả lời ngay lập tức, khiến Mira tròn mắt.
「Ơ, thật ạ?」
「Ishikawa-san, anh có ổn không đấy?」
Saito, người biên tập của anh đang đứng cạnh, lo lắng hỏi. Anh ta đang ám chỉ việc anh vẫn sống cùng gia đình.
「Không sao đâu. Tôi cũng đang định ra ở riêng mà.」
Nuôi mèo là ước mơ từ nhỏ của anh, nhưng gia đình không cho phép.
Trở thành nhà văn cũng là một ước mơ, và nó đã thành hiện thực khi anh đoạt giải thưởng dành cho tác giả mới. Anh nghĩ nhân cơ hội này sẽ biến luôn ước mơ còn lại thành sự thật. Anh có 50 vạn yên tiền thưởng từ giải thưởng làm vốn.
「Ishikawa-san, cảm ơn anh nhiều. Vậy lần tới em sẽ gửi email cho anh nhé.」
Mira đưa danh thiếp cho anh, rồi hòa vào nhóm các nhà văn đang trò chuyện vui vẻ.
Anh suy nghĩ về quyết định đột ngột của mình. Nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ đi kèm với trách nhiệm to lớn. Nhưng điều đó lại khiến anh cảm thấy xua tan đi nỗi lo liệu mình có thể tiếp tục sự nghiệp nhà văn chuyên nghiệp hay không.
Nếu đối tượng là một sinh linh, thì không phải là có thể làm được hay không, mà là phải làm. Cái sức mạnh của những lời đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Một người vô danh như anh trở thành nhà văn, trở thành chủ của một con mèo. Điều đó có nghĩa là anh đã trưởng thành. Anh nhìn chằm chằm vào mảnh giấy nhỏ trong tay, tin rằng chiếc danh thiếp mà nữ tác giả trẻ tuổi nhưng là đàn chị đã trao cho anh chính là minh chứng cho điều đó.
Nhưng điều anh không hề hay biết là, vào thời điểm đó, tất cả mèo con đã có người nhận nuôi. Video chúng đùa giỡn quá đáng yêu đã gây sốt trong nhóm bạn của Mira, khiến yêu cầu nhận nuôi đổ về chủ mèo như thác lũ.
Và không hiểu vì lý do gì, thứ được đưa đến chỗ anh lại không phải là một sinh linh bé nhỏ hay đáng yêu gì cả, mà là một chú mèo trưởng thành to lớn chín tuổi tên Lock, tức là Sensei.
□□□□□□□
「Lock, nhìn đây này.」
Mira giơ điện thoại lên. Sensei làm vẻ mặt nghiêm nghị, để cô chụp ảnh.
「Ozaki-sensei vẫn khỏe chứ ạ?」
「Khỏe lắm. Giờ đang ở Tây Ban Nha đấy.」
Cô bước vào phòng, ngồi bệt xuống sàn. Cô khoanh chân, và Sensei nhảy lên, cuộn tròn trên đùi cô.
Sensei từng ở với nhà văn light novel nổi tiếng Ozaki Crimson. Đúng vào khoảng thời gian Mira đang tìm người nhận nuôi mèo con thì Ozaki quyết định chuyển đến châu Âu, và mèo ta phải được nhượng lại cho người khác theo một nghi thức nhất định.
Mira đã ra vào nơi làm việc của Ozaki, người đứng đầu giới light novel, từ khi còn học tiểu học và tài năng viết lách của cô đã sớm được công nhận.
Sensei cũng ra vào đó qua khe cửa, quan sát cách Ozaki làm việc, và trở thành con mèo số một trong giới này, chứ không phải con người số một.
「Futon-san, bản thảo anh mang đến Peropero Bunko thế nào rồi?」
Mira hỏi, khiến anh, người đang pha cà phê trong bếp, thò mặt vào phòng.
「Vẫn chưa có phản hồi ạ.」
Bây giờ là tháng Tám, đã nửa năm kể từ khi anh nộp bản thảo.
「Ơ, không chậm sao?」
「Chắc tại tôi mang đến năm tập, nên họ mất thời gian đọc.」
「Nếu là em, em sẽ hỏi trước là khi nào thì có phản hồi.」
「Tôi thì không có địa vị cao như vậy.」
Anh đặt cà phê và bánh kem lên bàn trà. Chỉ có Mira, người thay mặt Ozaki đến thăm Lock nửa năm một lần, là người duy nhất ghé thăm anh, người chẳng giao du với ai, nên động tác tiếp đãi của anh có vẻ gượng gạo.
「Dù sao thì, em cũng không nghĩ Futon-san lại mang bản thảo đến một nhà xuất bản khác. Em cứ tưởng anh có tinh thần gắn bó với Picopico Bunko chứ.」
「Vậy sao? Tôi là người có tinh thần độc lập mạnh mẽ đấy.」
Trước ánh mắt sắc lẹm của Sensei chiếu thẳng vào mặt, anh bất giác cúi đầu.
「Theo quan sát của tôi, những người có tinh thần gắn bó với nhà xuất bản thì không ổn. Hầu hết đều biến mất. Bởi vì trong thâm tâm họ, họ nghĩ nhà xuất bản sẽ giúp đỡ họ. Ngành này, chỉ có sức mạnh của bản thân mới đáng tin cậy thôi.」
「Ế...? À, đúng như Sensei nói. Những người như vậy thiếu ý thức chuyên nghiệp.」
Anh cảm thấy ánh mắt của Sensei như xuyên thấu mình, nên quay mặt đi.
「À, đúng rồi.」
Mira lục trong túi xách. 「Đây, cái này. Sách mẫu đã xong rồi.」
「Cảm ơn cô.」
Anh cung kính nhận lấy cuốn tạp chí khổ A5 mà cô đưa.
『Tiểu Thuyết Tinh Tú』 số tháng 9 – trên bìa có tên của Mira.
Lật trang, anh thấy truyện ngắn 「Thám Tử Hài Hước Kyono Teruha」 của cô được đăng, kèm theo lời giới thiệu 「Tài năng trẻ của giới light novel lần đầu xuất hiện trên tạp chí này」.
Anh nín thở.
「Tuyệt vời... Thật sự được đăng... Izumi-san được đăng trên 『Tiểu Thuyết Tinh Tú』, nơi mà Ikegami Shuntaro-sensei từng đăng dài kỳ series 『Kiếm Khách Độ Thế』 sao...」
Ikegami Shuntaro là một nhà văn tiểu thuyết lịch sử thời Showa, và chính vì đọc tác phẩm của ông mà anh đã nuôi mộng trở thành nhà văn. Anh từng có tiền sử viết tiểu thuyết lịch sử và gửi đi dự thi.
「Đây là truyện dài kỳ sao?」
「Ừm. Tạm thời sẽ làm khoảng bốn kỳ theo thể loại omnibus.」
Sensei chen vào giữa cánh tay anh, ngó vào trang sách. Có vẻ ngạc nhiên, mèo ta kêu “Nyaan”.
「Tôi cũng xin tặng cô sách.」
Anh đặt cuốn sách mẫu 『Tuyển Tập Huyền Bí』 tập dưới, do Picopico Bunko gửi đến, lên bàn.
Trong đó có truyện ngắn 「Nỗi Ám Ảnh Của Heike-san và Quán Udon」 mà anh đã viết cho trang web chính thức của Picopico Bunko năm ngoái. Đó là tác phẩm tái sử dụng ý tưởng từ 『Heike-san và Oan Hồn Đảo Onigashima』, một tác phẩm đã bị từ chối hai năm trước.
「Cảm ơn anh.」
Mira vừa ăn bánh kem vừa lật nhanh cuốn sách.
Anh dùng nĩa cắt bánh kem của mình.
「Izumi-san không viết light novel nữa sao? Tháng trước 『Mê Lục』 tập cuối đã phát hành rồi mà.」
「À thì...」
Mira dùng nĩa xiên quả dâu tây trên bánh kem. 「Futon-san này, anh có bao giờ sợ chết chưa?」
「Hả? À thì, chết thì sợ chứ...」
「Hồi tiểu học, em sợ chết đến nỗi đêm nào cũng khóc. Hỏi bố mẹ hay thầy cô giáo cũng chẳng nhận được câu trả lời nào hay ho lắm, nên em tự mình suy nghĩ, rồi em nhận ra rằng điều em sợ không phải là thân thể hay sinh mệnh của mình biến mất, mà là lời nói và suy nghĩ của mình biến mất. Thế nên em quyết định trở thành nhà văn, với hy vọng lời nói và suy nghĩ của em sẽ còn lại trong ai đó trên thế giới này.」
「Đúng là một cô bé tiểu học sớm trưởng thành.」
Anh nhớ lại thời tiểu học của mình, khi anh chỉ toàn nghĩ xem lần tới sẽ đi hầm ngục nào trong game 『DRAGON FANTASY』.
「Khi nghĩ đến việc để lại lời nói của mình như vậy, em nghĩ tốt nhất là có càng nhiều đối tượng càng tốt. Không phải là nhắm vào một đối tượng cụ thể như nam sinh trung học với light novel, mà là mọi lứa tuổi, giới tính, nghề nghiệp, không giới hạn. Không phải là light novel và tiểu thuyết phổ thông cái nào hơn cái nào, mà là bản năng nhà văn của em bảo em phải làm như vậy. Không phải em, mà là lời nói của em. Lời nói của em bảo rằng 『muốn làm tình với tất cả đàn ông, đàn bà, già trẻ trên thế giới và để lại hậu duệ』.」
「Đây là chuyện về hạ thân sao?」
「Với lại, cứ mãi viết cho đối tượng nam sinh trung học cũng khắc nghiệt lắm. Em cũng đã là sinh viên đại học rồi, nên cảm xúc cũng sẽ dần lệch lạc.」
Mira đã vào học tại trường đại học mà anh đã tốt nghiệp từ tháng Tư năm nay.
Cô gái mà anh gặp ở bữa tiệc khi cô còn là học sinh cấp hai giờ đã là sinh viên đại học. Ba năm kể từ khi anh ra mắt là những tháng ngày không có gì đặc biệt, nhưng đối với cô, đó chắc hẳn là khoảng thời gian phong phú nhất trong đời, tràn ngập những bất ngờ và khám phá.
「Tôi là một ông chú ba mươi tư tuổi mà vẫn viết light novel đây...」
Anh vừa nói, Mira đã bật cười.
「Futon-san thì không sao. Anh có ánh mắt của thiếu niên mà.」
Sensei đặt chân trước lên bàn trà, kêu “Nyaan”. Mira vuốt ve lưng mèo ta.
「Thấy chưa, Lock cũng đồng ý đấy.」
Lời nói của cô có vẻ xuất phát từ thiện ý, nhưng không hiểu sao anh chỉ cảm thấy ác ý từ Sensei.
「Hiện giờ anh đang viết gì không?」
「Tôi đang viết một tác phẩm tên là 『Cuộc Chiến Săn Bắn Cuối Cùng』. Đó là một tác phẩm omnibus lấy chủ đề săn bắn, miêu tả từ Nhật Bản hiện đại cho đến vũ trụ xa xôi trong tương lai.」
「Vũ trụ... vậy là khoa học viễn tưởng sao? Light novel mà là khoa học viễn tưởng thì khó đấy.」
「Trước đây tôi có kể sơ qua ý tưởng cho biên tập viên phụ trách, và anh ấy cũng nói y chang vậy.」
「Có hy vọng được xuất bản không?」
「Không.」
「Vậy sao... Nhưng cũng đành chịu thôi nhỉ, nếu anh muốn viết.」
Mira vừa nói 「Đúng không nào~」 vừa vuốt ve cổ Sensei. Mèo ta rừ rừ trong họng.
「Đúng vậy. Đành chịu thôi. Vì tôi muốn viết.」
Năm tháng kể từ khi bắt đầu viết, anh luôn cảm thấy bất an. Lại một bản thảo nữa sẽ không ai đọc. Lại những nhân vật và thế giới nữa sẽ không ai đoái hoài. Anh cảm thấy như mình đã giết người vậy.
Nhưng nữ tác giả đàn chị trước mặt đã nói 「Không sao đâu」. Dù việc ưu tiên cảm giác "muốn viết" có vẻ là không chuyên nghiệp, nhưng anh nghĩ rằng, dù là chuyên nghiệp hay nghiệp dư, nếu không viết những gì mình muốn thì thật sự không thể tạo ra được thứ gì thú vị.
「Nhưng nếu là em, em sẽ bắt đầu viết sau khi có được cam kết xuất bản ở đâu đó. Vì em là người chuyên nghiệp mà.」
Mira vừa nói, Sensei vừa kêu “Nyaan” dài một tiếng như để hưởng ứng.
Anh cúi đầu, nhấp ngụm cà phê mà bình thường anh không hay uống.
「Hừm.」
Sensei cất tiếng, khiến anh dừng tay rửa chén, ngó vào phòng. Dù Mira đã về, không khí trẻ trung và rạng rỡ vẫn còn vương vấn như mùi hương lưu lại.
「Nhìn cái này này.」
Sensei nhảy lên bàn trà, mở cuốn 『Tiểu Thuyết Tinh Tú』.
Anh lau tay ướt vào tạp dề, nhìn trang Sensei chỉ. Đó là đoạn mở đầu của 「Thám Tử Hài Hước Kyono Teruha」.
Anh cúi người đọc, nhưng không biết từ lúc nào đã ngồi bệt xuống, vừa thở dài vừa dõi theo từng chữ.
「Cái này... thật sự là...」
Bắt đầu bằng mô tả thành phố, rồi từ nhóm nữ sinh trung học đi trên đường, cô đã làm nổi bật nhân vật chính Kyono Teruha chỉ bằng vài câu thoại ngắn ngủi. Chỉ đọc đoạn trên của phần văn bản chia làm hai cột, anh đã cảm thấy không thể nào Kyono Teruha lại không phải nhân vật chính, nhân vật này đã để lại ấn tượng mạnh đến vậy. Không chỉ về mặt kỹ thuật, mà còn chạm đến phần cảm xúc. Nói cách khác, chỉ đọc trang đầu tiên, anh đã thích Kyono Teruha rồi. Khi đã như vậy, nếu Teruha rơi vào tình thế hiểm nghèo, anh sẽ hết lòng cổ vũ, và nếu cô thoát khỏi đó và chiến thắng, anh sẽ vui mừng như chuyện của chính mình. Đúng là rơi vào bẫy của tác giả.
Sensei ngước nhìn mặt anh.
「Dù có lời giới thiệu là 『Tài năng trẻ của giới light novel lần đầu xuất hiện trên tạp chí này』, nhưng một người có thể viết được như thế này thì không thể nào cứ mãi ở trong cái gọi là giới light novel được. Một thế giới chỉ tranh giành sáu mươi vạn độc giả thì quá chật hẹp đối với Izumi Mira.」
Anh khoanh tay, nhìn lên trần nhà.
「Nhìn Izumi-san, tôi mới thấy rõ sự khác biệt về tài năng. Không phải vấn đề số lượng. Mà là tuyệt đối. Cô ấy có tài năng, còn tôi thì không.」
「Nếu chỉ người có tài năng mới được phép viết, thì giờ đây kệ sách trong hiệu sách đã trống trơn rồi.」
Anh kiểm tra tay mình đã khô ráo rồi vuốt ve lưng Sensei.
「Trong số những người không có tài năng, tôi là người đặc biệt không có tài năng.」
「Ngươi đừng tự hạ thấp mình như vậy.」
「Tôi có tài năng gì không nhỉ? Thay cát vệ sinh cho Sensei thì tôi tự hào là khá tháo vát đấy.」
「Chải lông cũng giỏi.」
「Cắt móng thì sao?」
「Cũng tạm được.」
Anh dùng hai tay ôm lấy mặt Sensei.
「Sensei khá là công nhận tôi đấy nhỉ.」
Anh vừa nói, Sensei vừa “hừ” một tiếng rồi chạy vút lên tháp mèo bằng bìa carton do anh tự làm.
Trước đây, khi nghe nói có thể nhận nuôi mèo, anh đã nghĩ mình sẽ trở thành chủ nhân của một con mèo. Nhưng giờ đây, anh không còn là người nuôi hay chủ nhân nữa. Anh bị mèo ta coi thường, bị mắng mỏ, được khích lệ, và cùng sống chung.
Anh nghĩ, điều đó thật giống như một giấc mơ.
Năm
Anh ngồi một mình trong phòng chờ dành cho người thân.
Không có ai nhìn, nên anh nới lỏng cà vạt. Có lẽ vì bình thường anh không mặc vest, nên cảm thấy cổ áo hơi chật chội.
Anh mơ màng nghĩ về 『Cuộc Chiến Săn Bắn Cuối Cùng』 mà mình đang viết.
(Chương ba, đoạn mở đầu bắt đầu bằng một đám cưới thì sao nhỉ. Giống 『Bố Già』, nghe cũng hay đấy chứ. Hai chương trước lấy bối cảnh Nhật Bản, giờ chuyển sang Siberia, nên việc miêu tả đám cưới sẽ tạo ấn tượng cho độc giả rằng họ đã đến một thế giới khác. Người kết hôn là... chị gái của nhân vật chính. Chị gái kết hôn và rời nhà, khiến cô bé nhân vật chính trở thành người lớn nhất trong số anh chị em, buộc phải lên đường đi săn để bảo vệ gia đình. Ừm, cái này được đấy.)
Anh đứng dậy, làm động tác giương súng săn.
(Gia súc bị thú ăn thịt hoang dã tấn công, cô bé nhân vật chính đứng lên để tiêu diệt chúng. Cô bé một mình đi qua rừng Taiga của Siberia. Theo dấu chân, cuối cùng cô bé dồn được con thú đó. Một loài động vật chưa từng thấy. Cô bé giương súng. Có lẽ con thú từ nơi khác đến này đã tấn công gia súc để thỏa mãn cơn đói ở một vùng đất xa lạ. Dù có thông cảm, nhưng gia đình cô bé cũng phải tiếp tục sống. Cô bé bóp cò. Từ xa, có thể nhìn thấy tàu vận chuyển từ hành tinh khác hạ cánh xuống căn cứ vũ trụ. Con thú nằm chết trên tuyết là một loài ngoại lai đến từ hành tinh khác. Và từ các chương tiếp theo, bối cảnh câu chuyện sẽ chuyển sang vũ trụ...)
Mọi người ồn ào bước vào, anh buông tay đang nắm khẩu súng tưởng tượng xuống.
「Ôi Hiroshi, cảm ơn em đã đến nhé.」
Anh trai anh, mặc bộ tuxedo trắng, bước đến gần.
Anh thắt lại cà vạt.
「À, không có gì đâu anh. Anh cũng vậy, chúc mừng anh.」
Hôm nay là đám cưới của anh trai hơn anh hai tuổi.
「Dạo này công việc thế nào rồi?」
Anh trai vỗ vai anh.
「Năm sau em sẽ ra sách mới. Hai cuốn, à không, có lẽ là ba cuốn.」
「Giỏi quá vậy. Anh sẽ giới thiệu cho học sinh của anh.」
Anh trai anh là giáo viên cấp ba.
「À, thôi khỏi...」
『Đấu Trường Nữ Sinh Ryogoku』 đã được Peropero Bunko chấp nhận. Yêu cầu chỉnh sửa nội dung cũng đã được anh đáp ứng. Oomura nói rằng họ 「dự kiến xuất bản vào mùa xuân năm sau」.
Anh mang các bản thảo khác đến các nhà xuất bản khác, và Hogihogi Bunko đã có phản hồi tích cực. Họ muốn xuất bản thành sách 『Necronomicon Kết Hôn』. Anh đã gặp gỡ biên tập viên tên Yoshioka và xác nhận các phần cần chỉnh sửa. Sắp tới, tác phẩm này sẽ được đưa ra cuộc họp biên tập.
Saito của Picopico Bunko cũng đã liên lạc. Đó là lời đề nghị 「thử viết truyện về ma cà rồng」. Trong số vài ý tưởng anh đưa ra, một ý tưởng đã được thông qua, và anh dự định sẽ bắt tay vào viết sau khi hoàn thành 『Cuộc Chiến Săn Bắn Cuối Cùng』.
Cả năm nay anh gặp toàn chuyện xui xẻo, nhưng đến cuối năm, mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
「Á, Hiroshi-chan—」
Các dì bên ngoại chạy đến.
「Cho dì xin chữ ký với, chữ ký.」
「Không phải Hiroshi-chan mà là Ishikawa-sensei chứ.」
「Không sao đâu. Hiroshi-chan thì vẫn là Hiroshi-chan thôi.」
Anh nhận lấy ba cuốn 『Takamura-san』 mà họ đưa ra, rồi ký vào mặt trong bìa sách.
「Ít khi ký tên nên tôi thấy ngại quá.」
Trước đây, anh chưa từng có kinh nghiệm ký tên như vậy, ngoại trừ mười cuốn sách đã ký cho một hiệu sách đặc biệt đã đặt mua sách có chữ ký của 『Pylori Cực Độc』 tập ba. Anh không có chữ ký đặc biệt nào, chỉ đơn giản là viết bút danh của mình bằng chữ khải thư.
Các chú, các thím bên nội cũng đến.
「Lâu rồi không gặp mọi người ạ.」
Anh cúi đầu. Thím chạm vào ống tay áo vest của anh.
「Công việc thế nào rồi? Thuận lợi không?」
(À, cái này là chưa đọc sách của mình rồi...)
Đến năm thứ tư làm nhà văn, anh bắt đầu có được trực giác như vậy.
「Cũng tàm tạm thôi ạ.」
Anh nở một nụ cười xã giao.
Bố anh mặc áo lễ phục và mẹ anh mặc kimono bước vào phòng chờ.
Đã lâu rồi anh không gặp họ. Nhà anh ở cùng quận Okitsu, nhưng anh hầu như không về.
「Con có ăn uống đầy đủ không?」
Anh đút tay vào túi, gật đầu.
「Có ạ, cả con lẫn mèo đều ăn đầy đủ.」
「Lần này con xuất bản sách bình thường hả? Hay lại sách có tranh minh họa?」
「Ừm... Cái nào cũng có thể.」
Cách đó một chút, bố anh đứng im lặng.
Anh biết bố anh không đọc sách của mình qua lời mẹ kể. Dường như có sự khác biệt rõ rệt trong cách đối xử của bên nội và bên ngoại đối với anh.
(Đám cưới có thể kết nối hai dòng họ khác biệt đến vậy quả là tuyệt vời...)
Trong căn phòng đầy những bóng người đen, anh nhìn anh trai mình, người đang tỏa sáng trong bộ đồ trắng, với một sự kính trọng.
Bữa tiệc chiêu đãi là món Pháp.
Vừa nghe lời chúc mừng của đồng nghiệp anh trai, anh vừa dùng dao cắt phần thịt vịt không dính nước sốt.
(Bài phát biểu này, cấu trúc câu lộn xộn nghe khó chịu quá. Mình muốn sửa lại.)
Khách mời có đồng nghiệp và cấp trên của anh trai, bạn bè từ tiểu học, trung học, cấp ba và đại học, giáo sư hướng dẫn khóa luận của anh trai, v.v. Anh cảm thấy ngưỡng mộ, đây chính là sự tích lũy trong cuộc đời. Nếu là anh, chắc chỉ có Mira, vài biên tập viên, và Sensei thôi.
(Chắc phải nhờ Sensei phát biểu quá. Mèo ta chắc chỉ kêu 「Nyaan」 ra vẻ thôi.)
Anh tự hỏi liệu việc anh đã nghĩ đến việc viết tiểu thuyết có phải là một sai lầm không. Hồi nhỏ anh đâu phải là kẻ nổi loạn hay gì, vậy mà không biết từ lúc nào đã trở thành một người đàn ông trung niên bất mãn với đời, chẳng có gì trong tay.
Trong đám cưới vừa diễn ra ở nhà thờ, anh trai anh, dù không phải là tín đồ Kitô giáo, vẫn thề ước tình yêu trước mục sư. Điều đó khiến anh cảm thấy như một điềm báo nào đó. Lời thề thốt kiểu đó, nếu không bị phá vỡ một lần, độc giả sẽ không vui. Bài phát biểu vẫn lộn xộn về cấu trúc câu. Anh thấy giá trị hơn ở mỗi bước chân của cô gái Siberia dẫm trên tuyết, hơn tất cả những gì đang diễn ra ở đây.
Là do tiểu thuyết sao? Hay vốn dĩ anh đã là một người như vậy, và nhờ có tiểu thuyết mà anh mới có thể bám víu vào cuộc đời này?
「Hiroshi, con đang làm gì vậy?」
Mẹ anh nhìn anh với ánh mắt trách móc.
Trên mép đĩa, những miếng thịt vụn được xếp thành hàng dài. Anh nghĩ đã đến lúc, nên ăn một miếng phần thịt có nước sốt.
Vì còn dư một chiếc taxi đưa các dì về, nên anh cũng được đi taxi về.
Ngay trước khi lên xe, bố anh đưa cho anh một tờ tiền một vạn yên.
「Cái này, tiền taxi.」
「Cảm ơn bố.」
Anh bước vào taxi, vẫy tay nhỏ qua cửa kính. Bố anh gật đầu một lần, rồi quay lưng đi.
Trong xe đang lăn bánh, anh nghĩ về đám cưới. Dù là một buổi lễ nhỏ gọn, không quá đông người, nhưng anh vẫn cảm thấy mệt mỏi. Anh vốn ghét đám đông từ lâu rồi.
Sự khác biệt giữa anh và Mira chắc chắn là ở điểm đó. Nếu là cô ấy, ở những nơi như vậy, cô ấy sẽ quan tâm và bắt chuyện với mọi người xung quanh, hoặc hỏi han những câu chuyện cá nhân. Cô ấy cố gắng tìm hiểu thế giới rộng lớn, và kết quả là được nhiều người đọc. Những gì cô ấy viết vượt qua mọi rào cản về dòng họ, giới tính hay tuổi tác. Học sinh của anh trai anh, hay các chú các thím bên nội anh chắc chắn cũng sẽ đọc một cách thích thú.
Anh càng ngày càng co mình vào căn phòng chật hẹp đó, và sẽ không còn ai đọc tác phẩm của anh nữa.
Chiếc xe dừng lại, không di chuyển nữa.
「Xin lỗi nhé—」
Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu. 「Có vẻ có chuyện gì đó.」
Anh nhìn về phía trước. Một hàng người đang xếp dài ở mép đường. Họ bật nhạc thật to, và la hét gì đó qua loa phóng thanh. Cảnh sát đang điều tiết giao thông.
Theo dòng chữ trên tấm biểu ngữ họ cầm, đó là một cuộc biểu tình kêu gọi hợp pháp hóa cần sa.
「Mấy đứa này làm cái quái gì không biết.」
Tài xế nói với vẻ chán nản.
Anh im lặng. Anh sẽ không bao giờ dựa dẫm vào đám đông hay la hét to tiếng như vậy. Anh sẽ cẩn thận giấu đi những thứ quan trọng, và chỉ phô diễn chúng vào đúng thời điểm. Cách làm đó phù hợp với anh.
Năm sau, ba cuốn tiểu thuyết của anh sẽ được xuất bản. Đó là con át chủ bài của anh. Chưa ai trên thế giới này biết về chúng. Thế giới có thể sẽ thay đổi vì chúng. Anh cảm thấy phấn khích.
「À, xe đã chạy rồi.」
Tài xế khởi động xe. Cảnh sát đang vẫy đèn hiệu màu đỏ.
「Giờ mấy đứa trẻ có dùng cần sa hay mấy thứ đó không nhỉ?」
Mắt anh chạm mắt tài xế qua gương chiếu hậu.
「Chắc là không đâu. Mấy đứa trẻ biết niềm vui thật sự là gì.」
「Niềm vui thật sự là gì cơ?」
「Là nghệ thuật light novel.」
「Hả?」
Anh giữ chặt chiếc hộp đựng đồ ăn trên đầu gối để nó không rơi. Anh đã nhờ người nhà hàng đóng gói phần thịt vịt và carpaccio còn lại từ tiệc chiêu đãi cho Sensei. Sensei rất tinh ý, trong những trường hợp như vậy, mèo ta sẽ hiểu ý mà không ăn hạt khô nhiều, chỉ chờ đợi. Khi anh mở nắp hộp, mèo ta chắc chắn sẽ không tỏ vẻ vui mừng lắm, nhưng cái đuôi thì thành thật, dựng thẳng đứng lên.
Đây cũng là con át chủ bài của anh. Anh cảm thấy phấn khích. Anh muốn khoe ngay lập tức.
Trong lúc xe rung lắc, anh gõ ngón tay lên chiếc hộp đựng đồ ăn theo nhịp nhạc của đám biểu tình.