Sensei và tấm futon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 31

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 63

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Sensei và tấm futon - Chương 4

i-0175-01.jpg

Cuốn 『Shōjo Gojū Hyakugō Monjo』 ra mắt vào tháng 12 năm ngoái, dù đã được tái bản một lượng nhỏ, nhưng rồi cũng chìm vào quên lãng, chẳng được ai nhắc tới.

Bước sang năm mới, anh không còn vùi mình trong chăn nệm ngủ vùi nữa, mà tập trung vào bàn làm việc, miệt mài chỉnh sửa bản thảo 『Shuryō Saishū Sensō』.

「Chỉ riêng việc 『Hyakugō Monjo』 được xuất bản thương mại đã đủ khiến tôi mãn nguyện rồi. Việc được Wakuwaku-sha-san chấp nhận đã là một may mắn ngoài sức tưởng tượng của tôi. Thật sự là một điều đáng trân trọng.」

「Chẳng phải ông từng gọi họ là công ty tồi tệ sao?」

Thầy mài móng vào trụ tháp mèo.

「Không biết 『Shuryō Saishū Sensō』 rồi sẽ ra sao đây nhỉ. Ước gì tôi có thể viết tiếp phần sau.」

「Tốt nhất là đừng có nói mấy lời nhảm nhí như "chỉ cần xuất bản được là mãn nguyện" thì hơn.」

Có lẽ để kiểm tra móng vuốt, Thầy liếm móng một lần, rồi có vẻ hài lòng, lại tiếp tục mài.

Anh có cuộc họp với Yoshioka-san từ Hogi Hogi Bunko. Không phải để khởi động dự án mới nào, mà chỉ đơn thuần là gặp mặt trò chuyện một chút sau khi năm mới đã đến.

Lần gặp Yoshioka-san này là lần đầu tiên kể từ khi dự án truyện về idol bị hủy bỏ.

Họ vào một quán cà phê và cập nhật tình hình gần đây cho nhau.

「Năm nay có vẻ anh khá bận rộn nhỉ?」

「À, vì 『Otome Basho』 cũng dự kiến sẽ được phát triển thành series mà.」

「Thế còn dự án truyện idol thì sao rồi ạ? Hình như đó cũng là của Peropero Bunko-san phải không?」

「Cái đó thì… tình hình có vẻ bất ổn.」

Anh giải thích cho Yoshioka-san nghe về việc 『Idol Magic』 đã bị 『Otome Basho』 tập hai đẩy lùi lại.

「Mong là sẽ sớm được xuất bản. Dù tiếc là bên tôi không thể phát hành, nhưng tôi nghĩ đó là một tác phẩm hay.」

「Tôi sẽ cố gắng không bỏ cuộc.」

Cà phê và nước trái cây được mang ra, cuộc trò chuyện tạm ngắt.

「Dạo gần đây, tôi có ý định thử sức với thể loại zombie, Ishikawa-san có thích zombie không?」

Nghe lời của Yoshioka-san, anh đang uống nước trái cây liền giật mình sặc.

「Thật ra, tôi cũng đang nghĩ rằng tác phẩm tiếp theo mình muốn viết sẽ là zombie đấy!」

「Ồ, thật sao? Trùng hợp quá nhỉ!」

Trước đây, anh từng cùng Izumi Mira đến thị trấn Fujiya, và sau đó vẫn thường xuyên lui tới nơi này. Chính tại thị trấn miền núi ấy, anh đã nảy ra ý tưởng về một câu chuyện zombie tấn công.

「Ishikawa-san, ý tưởng đó của anh đã được định hình đến mức nào rồi?」

「Cũng đủ để tôi có thể lên một cốt truyện tổng thể.」

「Vậy chúng ta hãy thử triển khai dự án này xem sao. Khi nào thì tôi có thể nhận được cốt truyện?」

「Tôi sắp bắt đầu viết 『Otome Basho』 tập hai, nên sau đó được không ạ?」

「Được thôi. Tôi sẽ chờ.」

Các dự án mà anh từng hợp tác với Yoshioka-san, từ 『Necronomicon』 đến 『Idol Magic』, đều không thể vượt qua vòng họp biên tập. Lần này, anh quyết tâm phải đạt được kết quả. Quả đúng là “quá tam ba bận”. Ý muốn “muốn xuất bản truyện zombie” của Yoshioka-san và mong muốn “muốn viết truyện zombie” của anh đã hòa làm một. Anh cảm thấy thời cơ đã đến.

Anh hào hứng uống cạn cốc nước trái cây, rồi mạnh dạn hỏi Yoshioka-san: 「Tôi gọi thêm được không ạ?」

Anh thử phác thảo cốt truyện cho 『Ryōgoku Gakuen Otome Basho』 tập hai.

Anh định tận dụng tất cả những chi tiết về sumo mà anh không thể dùng ở tập một, rải rác khắp các chương. Vì là một series, anh không cần phải kết thúc câu chuyện một cách gọn gàng ở cuối. Anh dự định cứ thế mà mở rộng câu chuyện, sắp xếp thêm các tình tiết phụ từ những góc nhìn khác, và đẩy cao trào lên hết mức có thể.

Sau khi gửi bản thảo hoàn chỉnh cho Nozaki-san của Peropero Bunko, một thời gian sau, anh nhận được email từ một địa chỉ lạ.

「Kính chào. Tôi là Yokota từ Peropero Bunko.

Vì Nozaki-san đã thôi việc, tôi xin phép được đảm nhận việc phụ trách Ishikawa-san.」

「Lại cái kiểu Kafka đó nữa à…」

Anh ngước nhìn trời. 「Chắc chắn chỗ đó bị ám rồi. Kafka mất ở Shinbōchō phải không nhỉ?」

「Hay là xây một đền thờ Kafka luôn đi.」

Thầy ngáp một cái, há miệng rộng như một con chó đá Komainu.

**2**

Khác hẳn với 『Idol Magic』, cốt truyện lần này dễ dàng được thông qua trong cuộc họp.

「Đúng là series vẫn tốt hơn nhỉ.」

「Mới hiểu vì sao các nhà văn trên đời lại cố gắng kéo dài series đến thế.」

Anh và Thầy cùng nhau thong thả dùng bữa tối. Nhưng trong lòng anh, một sự căng thẳng vẫn hiện hữu. Lần này, ngày phát hành đã được định sẵn ngay cả trước khi anh bắt đầu viết.

Hạn chót đã được Yokota-san chỉ định qua email.

「『Otome Basho』 tập hai sẽ được phát hành vào tháng Bảy.

Hạn chót là đầu tháng Năm.」

「Tôi đã trả lời là "được" rồi, nhưng không biết có ổn không nhỉ. Giữa chừng sẽ có hai tuần phải dành cho việc hiệu đính 『Shuryō Saishū Sensō』 nữa.」

「Có hạn chót chẳng phải là bằng chứng cho thấy ông được kỳ vọng sao?」

Thầy đã ăn hết thức ăn khô, ngước nhìn cái bàn trà. Thấy ánh mắt Thầy ánh lên sự mong đợi đồ ăn nữa, anh nhẹ nhàng đẩy đĩa cá nướng ra xa.

Sau khi chỉnh sửa cốt truyện đã gửi cho Yokota-san thành bản của riêng mình, anh bắt đầu viết bản thảo. Đó là vào giữa tháng Ba.

「Ồ, viết trôi chảy thật. Series đúng là tuyệt vời.」

Vì phần giới thiệu nhân vật đã được hoàn thành ở tập trước, anh không cần phải giải thích dài dòng, có thể bắt đầu ngay từ cảnh đấu sumo ở đầu truyện. Ở tập một, để độc giả không nhàm chán trong lúc mô tả bối cảnh, câu chuyện đã bắt đầu bằng một cảnh gợi cảm.

Anh, một người không có phong cách viết cố định, luôn gặp khó khăn trong cách viết cho đến giữa câu chuyện, nhưng với các tập tiếp theo, giọng văn đã được định hình sẵn.

Anh liên tục vượt qua chỉ tiêu viết hàng ngày mà mình đã đặt ra.

「Chắc là sẽ xong trước hạn chót mất thôi.」

「Nói thế coi chừng bị vấp ngã đấy.」

Anh bật cười trước lời của Thầy.

「Không sao đâu. Này, chương một sắp xong rồi. Được rồi, ở đây sẽ có nhân vật mới là cô nữ sinh chuyển trường ngổ ngáo xuất hiện, và… ôi Thầy ơi, Thầy vừa nghe thấy không? 『Hatenkō na Tenkōsei』 đấy? Đúng là tôi vẫn còn sắc sảo lắm!」

Thầy 「Hừ」 một tiếng rồi phóng lên tháp mèo.

Bước sang chương hai, cây bút của anh bỗng trở nên nặng trĩu.

「Khó… khăn… quá…」

Chương trước anh có thể viết theo mạch của tập một, nhưng từ chương này trở đi, câu chuyện của tập hai mới thực sự bắt đầu. Anh nhận ra rằng nỗi khổ khi viết phần đó, dù là series hay truyện đơn lẻ, cũng không khác gì nhau.

Số tiền tiết kiệm được từ việc viết vượt chỉ tiêu đã bị anh tiêu hết sạch ở đây.

「Một vị nguyên yokozuna nào đó từng nói rằng 『Tôi chưa bao giờ thấy vui khi đấu sumo. Nếu thấy vui thì đó không phải là sumo』, quả đúng là như vậy. Nếu không khổ thì không phải là viết lách.」

「Nếu chỉ cần khổ là có thể viết tiểu thuyết thì mọi chuyện đã dễ dàng rồi.」

Thầy ung dung liếm lông trên tháp mèo.

Những ngày nợ nần chồng chất, không đạt chỉ tiêu đã đến. Lịch trình dần dần bị lệch.

Từng chữ từng chữ viết ra, trong lòng anh tràn ngập lo âu: hôm nay có thể viết được bao nhiêu, một tuần sau sẽ tiến triển đến đâu, liệu cuối tháng Năm có thể hoàn thành mục tiêu không. Nặn óc viết lời thoại nhân vật, anh lo lắng không biết chương đang viết sẽ thành hình hài ra sao, liệu tác phẩm hoàn chỉnh có thực sự hấp dẫn không. Ý thức của anh bị phân tách giữa hiện tại và tương lai, giữa hình thức và nội dung.

「Từ đầu, việc cố gắng viết cùng một số trang mỗi ngày đã là sai lầm.」

Thầy nói, vừa mài móng vào cái trụ quen thuộc của tháp mèo. 「Đó là một suy nghĩ tầm phào của kẻ tiểu nhân.」

「Thật ra, tôi vốn không hợp với nghề tự do. Nếu không có ai giám sát, tôi sẽ lười biếng ngay.」

Nghe lời anh nói, Thầy quay lại nhìn, vẫn giữ nguyên tư thế mài móng.

「Tôi đang nhìn đây.」

「Thầy thì hơi dễ tính quá.」

「Vậy thì tôi sẽ nghiêm khắc hơn. Từ ngày mai, nếu không viết được, tôi sẽ phạt bằng cách đặt một con gián dưới gối ông. Đổi lại, nếu viết tốt, tôi sẽ đặt chuột hoặc tắc kè hoa cho ông. Đó là cây kẹo và cây roi.」

「Nhưng đó là roi và roi mà.」

Đang ôm đầu vì không nghĩ ra một câu văn để tổng kết một đoạn, chuông cửa vang lên.

「Ồ, gì vậy nhỉ. Mình có đặt gì trên Amaxon không ta.」

Anh nhận bưu kiện, thì ra là từ Wakuwaku-sha. Bên trong phong bì là bản đọc thử của 『Shuryō Saishū Sensō』.

「À, cái này đây mà. Phải làm cái này thôi. Phần 『Otome Basho』 chắc phải tạm gác lại. Cái này gần ngày phát hành hơn. Không còn cách nào khác.」

「Ông đang biện hộ cho ai vậy?」

Thầy làm vẻ mặt nghi hoặc.

Anh gạt bản thảo đang viết dở sang một bên, đặt bản đọc thử vào giữa bàn. Anh đặt thước kẻ vào dòng cần kiểm tra, không đọc mà chỉ nhìn theo chuỗi từ.

「Haizz… vui quá… hiệu đính vui quá.」

Thấy anh run rẩy vì niềm vui được trau chuốt tác phẩm của mình, Thầy liếc nhìn, nhăn mặt.

「Haizz… vui quá… làm thêm vui quá.」

Anh run rẩy vì niềm vui lao động, vừa bóp nát những thùng carton phía sau siêu thị.

Khi tác động lực vào thứ gì đó trong tay, một niềm vui nguyên thủy trỗi dậy trong lòng anh. Anh nghĩ rằng việc mình cầm bút viết chữ lên giấy thay vì gõ bàn phím cũng có thể là vì lý do đó.

Trong lúc làm thêm, anh không nghĩ đến tiểu thuyết. Anh cũng không nói với đồng nghiệp rằng mình là nhà văn light novel, nên chẳng có chủ đề nào liên quan được nhắc đến. Giờ nghỉ trưa, anh ăn một mình, lắng nghe chương trình phát thanh dây cáp vọng ra từ trong cửa hàng.

Khi công việc kết thúc, anh đi bộ dọc con đường ven sông, nhưng không phải lúc đó ý chí viết lách của anh được củng cố. Sau khi ăn tối, bị Thầy thúc giục, anh mới miễn cưỡng ngồi vào bàn.

Anh viết những đoạn sẽ là tình tiết phụ cho tập ba trở đi. Anh phác họa rời rạc những địa điểm xa khỏi Học viện Ryōgoku nơi các nhân vật chính đang ở, rồi chèn vào đầu chương. Tổ chức võ thuật mạnh nhất thế giới ngầm Đài Loan – Xã hội đen Sa Bei, nhóm cờ bạc bí ẩn – Ám Nguyệt, hội kín tôn giáo Pháp – JIU…

「Haizz… chán quá…」

Anh ném bút.

「Gì mà chán?」

Thầy phản ứng nhanh chóng. Cây bút bị chân trước của Thầy gạt đi, trượt trên bản thảo rồi rơi xuống sàn.

「Tôi ghét mấy cảnh mà chỉ tác giả mới hiểu ý nghĩa như thế này. Đứng ở góc độ độc giả, những cảnh cắt ngang mạch truyện như vậy, dù sau này có hiểu ra ý nghĩa, thì lúc đọc cũng chỉ thấy nhàm chán mà thôi.」

「Nếu sau này hiểu ra ý nghĩa và đạt được sự giải tỏa, thì đó chẳng phải là điều tốt cho độc giả sao?」

「Tôi không muốn giả vờ giấu giếm thông tin một cách bí ẩn với độc giả. Tôi muốn ở cùng một góc nhìn, cùng một vị trí với độc giả.」

「Tiểu thuyết là một trò chơi mà tác giả khéo léo tiết lộ thông tin mình nắm giữ. Độc giả thưởng thức cách tác giả tung bài một cách gian lận.」

「Cái suy nghĩ tác giả có vị thế cao hơn độc giả, tôi không thích chút nào.」

「Không phải là vị thế cao thấp. Đó là sự khác biệt về vai trò.」

「Thầy không coi trọng sự bình đẳng sao?」

「Vì tôi là mèo mà.」

Khi anh trở lại ghế, Thầy, đang ngồi trên bản thảo, nhường chỗ như muốn nói 「Viết ở đây đi.」

Anh viết vào đó. Độc giả một ngày nào đó sẽ đọc nó.

Anh nghĩ rằng, vượt qua vị thế hay vai trò, có cùng một sự vận động của tâm hồn ở đó.

Thầy nhìn những dòng chữ anh viết. Thấy vẻ mặt Thầy có vẻ trầm ngâm nên anh nghĩ có lẽ Thầy đã ra tay giúp đỡ, nhưng anh vẫn tiếp tục viết. Anh cảm nhận đuôi Thầy vẫy vẫy chạm vào tay mình đang giữ giấy như một dấu hiệu được một thứ gì đó lớn lao ủng hộ, và anh lại tiếp tục viết.

Mất năm tiếng mới viết được một trang, nhưng sau đó, trong một giờ cuối cùng trước khi ngủ, anh đã viết được sáu trang.

Tắt đèn, nằm vào chăn, nhưng dư âm vẫn khiến anh không ngủ được.

「Thầy ơi…」

Anh mở miệng trong bóng tối.

「Gì vậy?」

Tiếng đáp lại từ trên ngực anh.

「Có lẽ tôi là kiểu người phát huy sức mạnh khi bị dồn vào đường cùng. Lúc nào cũng đến cuối ngày là viết được.」

「Đó là do ông lười biếng từ trước đến giờ thôi. Thật sự bị dồn vào đường cùng thì ông sẽ là kiểu người tay chân co rúm lại.」

「Làm sao để tôi có thể tập trung viết hơn nữa?」

「Không cần tập trung gì cả. Dù ông có tập trung đến mấy thì cũng chẳng ra trò trống gì. Cứ thở, ăn cơm, đi vệ sinh… cứ viết như những hành động sống đó là được.」

「Mọi người có muốn đọc những thứ như vậy không ạ?」

「Tiểu thuyết là thứ mà mọi người cùng đóng góp. Người thông minh, kẻ ngu ngốc, học giả, bác sĩ, binh lính, đàn ông, đàn bà và đủ loại người khác, mỗi người đóng góp một phần của mình. Trong số đó, cũng có thể có những tác phẩm của một người đàn ông trung niên nghèo khó, lười biếng và không dễ bỏ cuộc.」

「Một ông chú nghèo khó, lười biếng, không dễ bỏ cuộc và có thể nói chuyện với mèo. Nghĩ vậy thì, có lẽ tôi cũng là một nhân vật khá hiếm có.」

「Sōseki đã đi đúng hướng rồi.」

「Theo tôi thì ông ấy vẫn còn kém xa đấy.」

Nghe lời anh nói, Thầy 「Hừ」 một tiếng, mũi khịt khịt một cách khá buồn cười.

「Chỗ đó có lạnh không ạ?」

Anh khẽ nhấc chăn lên, Thầy liền lướt mình chui vào đó. Thầy đặt đầu lên gối, thân hình uốn lượn theo cơ thể anh.

「Nếu không có Thầy, tôi nghĩ giờ này tôi đã chẳng viết được gì nữa rồi. Tôi chắc chắn đã chẳng có gì để đóng góp.」

Thầy đã ngủ say hay sao mà không đáp lại. Hơi thở của Thầy phả vào mũi anh, kỳ lạ thay, anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến giữa tháng Tư, bản thảo vẫn chỉ hoàn thành khoảng một phần ba.

「Ổn không đấy? Hạn chót là đầu tháng Năm mà?」

Thầy vừa đá tờ giấy vo tròn chơi đùa vừa nói, giọng điệu chẳng có vẻ gì là lo lắng.

「Ổn mà.」

Anh vừa gõ bản thảo đã viết hôm trước vừa đáp. 「Vì sách sẽ ra vào cuối tháng Bảy, nên chỉ cần tất cả bản thảo hoàn thành vào cuối tháng Sáu là được. Điều đó có nghĩa là, nếu bản nháp đầu tiên hoàn thành vào cuối tháng Năm, một tháng trước đó, thì vẫn đủ thời gian.」

「Ông cũng bắt đầu quen với ngành này một cách kỳ lạ rồi đấy.」

Thầy có vẻ chán giấy, đi về phía nhà vệ sinh.

Đúng lúc đó, có email từ Yokota-san của Peropero Bunko.

「Về 『Otome Basho』 tập hai, có ý kiến trong ban biên tập muốn『phát hành sớm hơn!』,

vì vậy chúng tôi đã đổi từ tháng Bảy sang tháng Sáu.」

「Hả…?」

Anh bất giác nhìn màn hình máy tính hai lần. 「Tháng Bảy thành tháng Sáu…?」

「Chuyện bất ngờ vậy.」

Thầy cào màn hình bằng móng vuốt, có lẽ là để gạt con trỏ chuột.

「『Muốn ra sớm hơn』 là ý gì vậy…?」

「Thực tế chắc là lịch phát hành tháng Sáu bị trống một chỗ thôi.」

「Khoan đã… Việc phát hành sớm hơn một tháng có nghĩa là hạn chót thực sự cũng sớm hơn một tháng… là cuối tháng Tư? Không, điều này là không thể. Hai tuần nữa làm sao có thể viết xong hai phần ba còn lại được.」

Anh giải thích tình hình này cho Yokota-san qua email. Hôm sau, anh nhận được thư trả lời.

「Về hạn chót, chúng tôi sẽ xem xét lại.

Chúng tôi cần singbird-san thiết kế nhân vật mới,

vì vậy xin hãy gửi bản thảo đã viết được.」

Anh dành một ngày để điều chỉnh bản thảo rồi gửi cho Yokota-san.

Khi anh đang tìm kiếm tài liệu trên Amaxon, mắt anh dừng lại ở góc màn hình.

「Hả? Cái này là…」

「Sao vậy?」

Thầy nhảy từ tháp mèo xuống bàn.

Dưới dòng chữ 「Gợi ý cho bạn」, có tên 『Otome Basho 2』. Anh nhấp vào, dù chưa có ảnh bìa, nhưng đã có thể đặt trước.

「Ồ, thật sự ra vào tháng Sáu sao!」

Anh chợt nảy ra ý nghĩ tự tìm kiếm thông tin về mình (egosurf). Trên các diễn đàn, đường link Amaxon đã được đăng tải. Có những bình luận vừa ngạc nhiên vừa kỳ vọng về việc tập tiếp theo được ra mắt.

「Ôi trời… không thể rút lui được nữa rồi… sợ quá sợ quá sợ quá!」

「Đừng có nói sợ quá sợ quá nữa, mau động tay vào làm đi!」

Thầy đặt chân trước lên laptop và đóng sập lại, suýt nữa kẹp vào ngón tay anh.

Anh ngồi vào bàn giấy, nhưng không biết từ lúc nào đã viết các phép tính ra ngoài lề.

「Tính theo số trang trung bình mỗi ngày từ trước đến giờ, thì sẽ hoàn thành vào… đầu tháng Sáu. Và không có yếu tố nào cho thấy tốc độ sẽ tăng lên hơn nữa. Ngược lại, càng về sau càng khó viết là chuyện bình thường. Không biết rồi sẽ ra sao đây. Sợ quá sợ quá sợ quá…」

「Chuyện gì sẽ xảy ra thì cứ đợi biết rồi hãy sợ. Thật ngu ngốc.」

Thầy giẫm lên anh đang úp mặt xuống bàn rồi nhảy lên giá sách.

**3**

(Sợ quá sợ quá sợ quá… Mình rồi sẽ ra sao đây…)

Anh lẩm bẩm trong lòng khi đi dọc con đường ven sông.

Ngay cả khi làm thêm, anh cũng lặp đi lặp lại câu 「Sợ quá sợ quá.」 Không còn thời gian để cảm nhận niềm vui lao động.

Đó là ngày trước khi bước sang tháng Năm. Gió ấm thổi từ con sông cạn dưới thung lũng nhựa đường, mang theo mùi hôi thối.

Về nhà, anh ăn cơm trong tiếng 「Sợ quá sợ quá」, rồi ngồi vào bàn cũng trong tiếng 「Sợ quá sợ quá.」

「Nói sợ quá sợ quá mà vẫn viết được với tốc độ không đổi đó thôi.」

Thầy vừa dùng mũi khuấy thức ăn khô trong đĩa một cách chán nản vừa nói.

Có email từ Yokota-san.

「Về hạn chót của 『Otome Basho 2』, xin vui lòng hoàn thành vào ngày 14 tháng 5.」

「Không thể nào. Tuyệt đối không thể.」

Không cần phải viết ra giấy để tính toán. Anh chỉ viết được một nửa trong hơn một tháng, làm sao có thể viết xong nửa còn lại trong hai tuần được.

「Vậy ông định làm gì?」

Thầy vừa nhai thức ăn khô ở khóe miệng vừa nói.

「Tôi sẽ nói thật là không thể. Hoặc là họ phải gia hạn hạn chót, hoặc là trở lại lịch phát hành tháng Bảy như ban đầu.」

Anh viết và gửi một email như vậy, và ngay lập tức nhận được thư trả lời.

「Về hạn chót, ban biên tập sẽ xem xét điều chỉnh.」

「Không biết hạn chót sẽ được kéo dài bao lâu nhỉ.」

「Dù có kéo dài cũng có giới hạn. Hạn chót ngày 14 chắc chắn bên họ cũng đã phải cố gắng rất nhiều rồi.」

Thầy nhẹ nhàng nhảy lên bàn.

「Tôi cũng đang cố gắng lắm chứ.」

Với tốc độ hiện tại, ngay cả hạn chót cuối tháng Năm như anh dự kiến cũng đã rất khó khăn. Tốc độ viết dường như không thể tăng lên được nữa, nên ít nhất anh muốn có thêm thời gian.

「Ước gì một ngày có ba mươi sáu tiếng đồng hồ. Thế thì sau khi đi làm thêm về mình có thể viết thoải mái… Hả? Khoan đã…」

Anh đứng dậy khỏi ghế. 「Đúng rồi… mình có thể nghỉ làm thêm mà.」

「Ông nói thật đấy à?」

Thầy ngước nhìn anh.

「Thật mà.」

「Ông không có tiền à?」

「『Otome Basho 2』 ra vào tháng Sáu, nghĩa là tiền bản quyền sẽ về vào tháng Tám. Sau khi viết xong bản thảo tập hai, tôi sẽ làm thêm ngắn hạn để cầm cự đến khi tiền bản quyền về. Sau đó cứ lặp lại như vậy cho đến khi series kết thúc.」

「Ông có thể nghỉ việc ngay không?」

「Đó mới là vấn đề. Tệ nhất là bỏ ngang cũng được, nhưng như vậy thì không thể đi mua sắm ở siêu thị đó nữa…」

Đó là nơi anh đã làm việc bảy năm kể từ khi chuyển đến căn phòng này. Vài năm trước, thậm chí còn có lời đề nghị làm nhân viên chính thức.

「Tôi cũng hơi tiếc.」

Thầy lảng mắt khỏi anh, nhìn chằm chằm vào góc trần nhà. 「Chắc chẳng có nơi nào khác chịu thuê một kẻ ngốc như ông đâu.」

「Nhưng nếu bây giờ tôi không dốc toàn lực vào bản thảo này, tôi nghĩ mình sẽ hối hận rất nhiều về sau. Ví dụ như lúc sắp chết chẳng hạn.」

Anh bước đến bàn, bế Thầy lên. Thường thì Thầy sẽ không thích, nhưng giờ thì ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.

(Thầy đang an ủi mình chăng?)

Anh ôm cơ thể lớn của Thầy, đứng lặng tại chỗ.

Khi anh giải thích tình hình tại nơi làm thêm, việc nghỉ việc đã được chấp thuận với thời gian ân hạn một tuần.

(Tuy nhiên…)

Anh lê bước dọc con đường ven sông. Anh đang trên đường về nhà sau ca làm cuối cùng.

(Bị lộ là nhà văn light novel nên ngại đi mua sắm quá. Lại còn bị động viên một cách kỳ lạ nữa chứ. Lẽ ra cứ bỏ ngang cho rồi.)

Việc quyết định nghỉ việc là do lo lắng không kịp hạn chót, nhưng khi đã nghỉ rồi, một nỗi lo khác lại trỗi dậy.

(Liệu mình có ổn trong tương lai không đây…?)

Anh nhớ lại lời của nhà văn đàn anh Kawakami Turco đã nói với các tác giả đoạt giải trong bữa tiệc năm anh nhận giải.

(Kawakami-san đã nói với chúng tôi, những người đoạt giải, rằng 「Mấy đứa đừng có nghỉ việc nhé.」 Lúc đó tôi đang thất nghiệp nên nghe lướt qua, nhưng đúng là khi nghỉ việc rồi, cảm giác như mình mất đi chỗ dựa thật.)

Về đến nhà, Thầy đang cuộn tròn trên đệm. Thầy khẽ mở mắt khi nghe tiếng bước chân anh.

「Gì vậy, về thẳng nhà luôn à?」

「Họ bảo sẽ tổ chức tiệc chia tay, nhưng tôi từ chối rồi. Mình nghỉ việc vì muốn có thời gian viết, mà lại đi nhậu nhẹt thì phí thời gian lắm.」

Anh kiểm tra thức ăn khô của Thầy ở góc bếp. Hôm nay còn khá nhiều.

「Thầy chán rồi à?」

Anh hỏi, nhưng Thầy đã ngủ thiếp đi hay sao mà không trả lời. Anh đổ phần còn lại vào thùng rác, rồi cho thức ăn mới vào đĩa. Đĩa nước đã cạn nên anh rót thêm.

Anh vào nhà vệ sinh, kiểm tra cát vệ sinh. Dùng xẻng đào lên, rất nhiều cục cát thấm nước tiểu hiện ra.

「Hả? Sao lại nhiều thế này?」

Anh cố nhớ lại buổi sáng – anh đã dọn dẹp cẩn thận rồi mà.

Lùi lại vài ngày trước – hình như dạo này lượng nước tiểu của Thầy khá nhiều.

Anh vứt xẻng xuống, chạy vội vào phòng.

「Thầy ơi, chúng ta đi bệnh viện thôi!」

Thầy uể oải ngẩng đầu.

「Chẳng phải ông bảo thời gian là vàng bạc sao?」

「Chuyện đó và chuyện này là hoàn toàn khác nhau!」

Anh mở túi vận chuyển, Thầy liền lững thững bước vào. Khác với những con mèo bình thường, Thầy hiểu tiếng người nên rất biết điều.

Họ đến bệnh viện thú y quen thuộc gần nhà.

「Chào, vẫn to con như mọi khi nhỉ.」

Bác sĩ, bằng tuổi anh, đặt Thầy lên bàn khám. Một chú chó đang nằm viện không ngừng sủa, mỗi lần như vậy Thầy lại nhăn mặt khó chịu.

「Lượng nước tiểu nhiều, phải không. Thế còn khẩu vị thì sao?」

「Dạo này tôi cảm thấy Thầy hơi chán ăn.」

「Có uống nước không?」

「Có ạ. Bình thường không uống nhiều lắm, nhưng hôm nay đĩa nước đã cạn.」

「Hiểu rồi.」

Bác sĩ sờ nắn cơ thể Thầy. 「Vừa đo xong, cân nặng giảm so với sáu tháng trước. Cảm giác sờ vào thì thấy hơi sụt cân.」

Bác sĩ kiểm tra mắt, răng và quan sát vùng hậu môn.

「Chúng ta sẽ làm xét nghiệm máu và xét nghiệm nước tiểu. Nghe ông kể thì có vẻ Rock-kun có nguy cơ mắc bệnh thận mãn tính.」

Khi y tá chuẩn bị lấy máu, Thầy duỗi chân trước ra, thẳng tắp.

Phòng khám tràn ngập tiếng cười.

「Rock-kun lúc nào cũng giữ tư thế dễ tiêm quá. Thật là dũng cảm.」

Thực ra không phải là dũng cảm gì, mà vì Thầy hiểu được trong đầu khi nghe từ 「xét nghiệm máu」, nhưng nói ra thì chắc cũng chẳng ai tin.

「À, thưa bác sĩ…」

Anh cất tiếng gọi, bác sĩ quay lại nhìn. Thầy cũng nhìn anh.

Anh ra hiệu bằng mắt cho Thầy biết không phải chỗ đó, rồi quay sang bác sĩ.

「Nguyên nhân của bệnh thận là gì vậy ạ?」

「Chúng tôi cũng không rõ lắm. Khác với con người, chế độ ăn uống dường như cũng không liên quan nhiều. Mèo vốn dễ mắc bệnh thận. Người ta cũng nói rằng điều này có liên quan đến việc tổ tiên của chúng xuất thân từ sa mạc.」

「À…」

「Nhiều mèo lớn tuổi thường bị suy thận. Rock-kun cũng đã mười sáu tuổi rồi. Tính theo tuổi người thì là một ông già rồi đấy.」

Mười phút sau khi lấy máu, kết quả xét nghiệm đã có.

「Chỉ số Creatinine và BUN cao. Đúng là có nguy cơ mắc bệnh thận mãn tính.」

Nghe lời bác sĩ, Thầy nhăn mặt. Anh vuốt lưng Thầy để xoa dịu nỗi lo lắng.

「Để đề phòng, chúng ta cũng sẽ làm xét nghiệm nước tiểu. Sáng mai xin hãy lấy mẫu nước tiểu đầu tiên.」

Họ nhận bộ dụng cụ lấy nước tiểu rồi rời bệnh viện.

Anh ôm túi vận chuyển đi dọc con đường ven sông. Không có bóng người xung quanh, nên anh nói chuyện với Thầy.

「Thầy ơi, con xin lỗi.」

「Gì vậy, tự nhiên thế?」

Tiếng Thầy đáp lại từ trong túi vận chuyển.

「Chắc chắn là do con cho Thầy ăn sashimi và đậu phụ là không đúng.」

「Dù ông có nói thế nào, chỉ ăn thức ăn khô thì nhạt nhẽo lắm.」

「Nếu đi khám thường xuyên hơn thì…」

「Tôi ghét bệnh viện. Hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi xem, một con mèo già mà vẫn bị gọi là Rock-kun.」

「Mèo thường giấu bệnh, nhưng Thầy có thể nói chuyện, nên con hơi chủ quan về điều đó.」

「Một sinh vật bình thường thì sẽ không nói nhiều lời vô ích đâu.」

Chiếc túi vận chuyển có Thầy bên trong rất nặng. Đó là do Thầy to con. Nhưng anh cảm thấy một sức nặng còn lớn hơn thế trên hai tay mình.

Anh đang ôm một linh hồn. Tại sao trước giờ anh không nhận ra sức nặng đó? Nếu tâm trí anh đã nhận ra, anh hẳn đã không bỏ qua việc Thầy không khỏe.

Một chiếc xe từ phía sau vượt qua anh. Đèn pha chiếu sáng thoáng chốc làm tầm nhìn sáng bừng, rồi lại tối sầm. Anh và Thầy đều không mở miệng nữa.

Sáng hôm sau, anh lấy mẫu nước tiểu của Thầy mang đến bệnh viện, và kết quả có vào buổi chiều.

「Đúng là bệnh thận mãn tính.」

「Có chữa được không ạ?」

Anh hỏi, bác sĩ lắc đầu.

「Một khi thận đã ngừng hoạt động thì không bao giờ hồi phục được nữa. Từ nay về sau, chúng ta sẽ áp dụng chế độ ăn kiêng để kéo dài thời gian phần thận còn hoạt động bị suy yếu. Nếu bệnh vẫn tiến triển, chúng ta sẽ chuyển sang điều trị bằng thuốc.」

Nghe giải thích, anh nghĩ may mắn là Thầy không có mặt ở đó. Bị thông báo về một căn bệnh nan y một cách thẳng thừng như vậy thì thật khó chịu.

Về nhà, anh cho Thầy nếm thử thức ăn trị liệu được bệnh viện cấp.

「Dở quá.」

Thầy nhăn khóe miệng, cắn thức ăn khô. Thấy vẻ mặt đó, anh bật cười. Thầy lườm anh.

「Một con mèo đang ăn đồ ăn dở tệ mà có kẻ nào lại cười được chứ?」

「Không… Tôi chỉ nghĩ, có thể than phiền về đồ ăn là bằng chứng cho thấy Thầy vẫn khỏe mạnh.」

Anh gãi lưng Thầy. Thầy uống nước ừng ực như súc miệng.

Việc viết lách tiến triển với tốc độ khá ổn định. Không chậm hơn đáng kể so với khi viết phần đầu, nhưng cũng không đủ nhanh để kịp hạn chót.

Vì không thể chờ bản thảo hoàn thành, việc minh họa cũng được tiến hành song song. Lần này, chính anh là người chọn những cảnh để đưa vào minh họa.

「Kinh nghiệm làm doujinshi của tôi đã phát huy tác dụng. Tác giả phải chịu trách nhiệm về toàn bộ tác phẩm. Kể cả những phần ngoài nội dung chính cũng là một phần của tác phẩm.」

「Đó là kiểu tệ nhất: không bỏ tiền nhưng lại thích chỉ đạo.」

Thầy bước qua laptop và vươn vai. Từ ngày hôm đó, sức khỏe Thầy có vẻ không có vấn đề gì.

Yokota-san gửi bản phác thảo minh họa, anh kiểm tra.

「Cái cảnh sumo dùng đòn đẩy KO đối thủ này, hãy vẽ cho đối thủ trông đổ gục từ đầu gối xuống. Thực tế thì người bị ăn đòn này đã bị đứt dây chằng đầu gối. Tôi không thích lắm những đô vật hay dùng đòn ném cổ tay, nhưng khi ông ấy qua đời vì bệnh tật gần đây, tôi đã rất buồn.」

『Otome Basho 2』 có nội dung đầy những chi tiết nhại lại các câu chuyện sumo, nên anh cũng định làm minh họa tương tự, trích dẫn những cảnh nổi tiếng của sumo.

Có lẽ vì anh cứ thong thả suy nghĩ như vậy, cuối cùng bản thảo đã không hoàn thành kịp vào ngày 14.

Anh trao đổi email với Yokota-san để thảo luận về hạn chót.

「Thật sự là rất gấp, nhưng anh có thể hoàn thành trước ngày 31 tháng này không?

Đó là giới hạn cuối cùng mà nhà in có thể chờ được.」

「Có vẻ như cuối tháng Năm vẫn ổn nhỉ.」

Anh thở phào nhẹ nhõm cười. Thầy lườm anh.

「Từ 『nhà in』 xuất hiện có nghĩa là đây là tối hậu thư đấy.」

「À, chắc không sao đâu. Nếu giữ tốc độ hiện tại thì sẽ ổn thôi.」

Có lẽ vì anh nói như vậy và ung dung tự tại, anh nhanh chóng không thể viết được nữa.

「Gừ… ừ… khổ quá…」

Anh rên rỉ, gãi cằm lởm chởm râu.

Thầy ngồi chễm chệ bên cạnh bản thảo, như muốn nói 「Được rồi, viết nhanh lên!」

Chuông cửa vang lên.

「Ai thế nhỉ, đúng lúc này!」

Anh cằn nhằn bước ra, thì ra là nhân viên giao hàng. Từ Yamazaki-san của Wakuwaku-sha.

「À, sách mẫu à…」

Ngày phát hành của 『Shuryō Saishū Sensō』 đã gần kề.

Anh mở túi giấy, lấy ra một cuốn, nhìn chăm chú vào hình minh họa bìa do Locomoco-san phụ trách, tiếp nối 『Shōjo Gojū Hyakugō Monjo』.

「Nếu cái này cũng thành series thì mình sẽ bận rộn thật sự. Lại còn có chuyện chuyển thể thành truyện tranh nữa. Không phải lúc làm thêm ngắn hạn nữa rồi.」

「Đừng có ngồi tính toán da chồn trước khi săn được chồn nữa, mau lo bản thảo trước mắt đi.」

「Cảm ơn Thầy đã cho lời khuyên liên quan đến săn bắn.」

Anh quay lại bàn, Thầy liền chui vào cái túi đựng sách mẫu và chơi đùa.

Anh cứ thế viết, hai tuần sau, cuối cùng cũng hoàn thành chương cuối cùng.

「Cuối cùng cũng xong… cuối cùng cũng xong rồi…」

Anh trượt dài khỏi ghế.

「Làm tốt lắm. Nhưng mà…」

Thầy nhìn anh từ trên bàn xuống. 「Hạn chót ngày 31 tháng Năm đã kết thúc cách đây hai tiếng rồi.」

「Không biết có thể giải thích là ngày 31 cho đến giờ làm việc hôm nay không nhỉ?」

「Chắc những kẻ như ông là nguyên nhân sinh ra các công ty đen tối.」

Anh gửi email biện hộ cho Yokota-san. Chẳng mấy chốc đã có thư trả lời.

「Nhà in có thể kịp nếu nhận được trong buổi sáng hôm nay.」

「Giờ này mà vẫn ở công ty sao. Đen tối thật.」

「Là tại ông đấy.」

Việc áp dụng các chỉnh sửa đã ghi chú bằng bút đỏ vào bản in vào file mất cả buổi sáng.

「Cuối cùng bản nháp đầu tiên cũng hoàn thành…」

Anh mở phần mềm email. Đính kèm file bản thảo vào email gửi cho Yokota-san.

「Để hỏi xem khi nào sẽ hiệu đính. Khoảng thời gian đó không thể đi làm thêm được.」

Gửi email xong, anh chuẩn bị bữa sáng. Thầy có thức ăn khô và nước, còn anh thì hai lát bánh mì nướng và sữa đậu nành.

「Sao không ăn thứ gì ngon hơn để mừng hoàn thành bản thảo chứ?」

「Tôi buồn ngủ nên không có khẩu vị.」

Đang ăn thì điện thoại reo. Là Yokota-san.

「Cảm ơn anh đã gửi bản thảo.」

「Tôi xin lỗi vì đã chậm trễ.」

「Vậy là công việc của Ishikawa-san đã kết thúc rồi. Anh đã vất vả rồi.」

「Hả?」

Anh bất giác kêu lớn. Thầy ngẩng đầu khỏi đĩa thức ăn khô.

「À… thế còn hiệu đính thì sao…?」

「Vì lý do thời gian, chúng tôi sẽ không có phần tác giả tự hiệu đính.」

「Không, như vậy thì không được. Đó vẫn chưa phải là bản hoàn chỉnh. Cần phải trau chuốt thêm nữa.」

「Nhưng mà… lịch trình lần này thực sự rất gấp…」

「Sao lại…」

Anh ôm đầu, nhưng rồi kiên quyết đứng dậy. 「Xin hãy cho tôi kiểm tra bản thảo lần cuối. Hôm nay đến mấy giờ thì được ạ?」

「Để xem… đến mười một giờ thì được.」

「Vâng. Vậy tôi sẽ gửi email lại vào lúc đó.」

Anh cúp điện thoại, bỏ dở lát bánh mì nướng đang ăn dở, rồi ngồi vào bàn.

「Thế là có thời gian đi làm thêm rồi nhỉ.」

Anh phớt lờ lời châm biếm của Thầy, trải bản in ra.

「Chỉ còn hai tiếng nữa đến mười một giờ… Đọc lại toàn bộ thì không thể nào được. Đọc phần nào đây – hai chương cuối. Phần đó gần như là viết một mạch.」

Anh cầm bút đỏ đọc bản thảo, Thầy ăn xong liền nhảy lên bàn.

「Nghe nói các nhà văn nổi tiếng ngày xưa một khi đã viết xong thì không sửa chữa hay hiệu đính gì cả.」

「Tôi không phải người xưa, cũng không nổi tiếng gì.」

Anh cố gắng đọc từng chữ, nhưng vì vội vàng mà mắt anh lướt qua. Ánh sáng lọt qua khe rèm chiếu thẳng xuống lưng Thầy. Có lẽ vì được sưởi ấm nên Thầy nhắm mắt, gật gù. Nhìn Thầy, anh cũng thấy mệt mỏi vì thức đêm và buồn ngủ.

「Ôi, không được không được. Đây là cơ hội cuối cùng để chỉnh sửa bản thảo đấy. Không phải lúc ngủ.」

Anh nghiến răng một cái, rồi lại tập trung vào bản thảo.

Một tuần trước ngày phát hành, sách mẫu 『Ryōgoku Gakuen Otome Basho 2』 được gửi đến.

Anh lấy nó ra khỏi túi giấy, chọn một cuốn và xếp lên giá sách.

「Không xem nội dung sao?」

Thầy đã chui vào túi từ lúc nào.

「Tôi cảm thấy cuốn sách này không phải do chính tay mình viết. Tôi vẫn muốn được hiệu đính.」

「Đó là vì ông không tuân thủ hạn chót.」

Giọng Thầy vọng ra từ sâu trong túi giấy, làm chiếc túi rung lên.

「À, đúng là vậy.」

Anh nhìn những cuốn sách của mình xếp trên giá. Cuốn sách đứng ở cuối cùng trong số những cuốn có tên 「Ishikawa Futon」 dưới tiêu đề, đã tuột khỏi tay anh vào phút cuối. Anh đã không thể hoàn thành trách nhiệm của một tác giả. Anh nghĩ lẽ ra mình nên cãi nhau với ban biên tập và kiên quyết giữ lịch phát hành tháng Bảy. Vì ích kỷ bản thân mà anh đã phản bội độc giả.

「Tập ba tôi sẽ làm cho tử tế. Không bao giờ muốn trải qua cảm giác này lần nữa.」

Anh ôm cả Thầy lẫn cái túi. Có lẽ vì cái túi làm bằng chất liệu chắc chắn và dễ cầm, cơ thể Thầy cảm thấy nhẹ hơn trước.

**4**

『Ryōgoku Gakuen Otome Basho 2』, phát hành vào cuối tháng Sáu, chẳng bán được là bao, và series lại bị hủy bỏ lần thứ hai.

『Shuryō Saishū Sensō』, phát hành vào giữa tháng Năm, cũng không nhận được phản hồi nào.

Anh dành phần lớn thời gian trong chăn.

「Thôi đủ rồi… cái kiểu này…」

Anh muốn xóa bỏ ký ức về quá khứ đã từng vui vẻ nghĩ về các tập tiếp theo.

「Thay đổi đi, chuyển sang cái khác.」

Thầy nói từ trên ngực anh.

「Chuyển sang cái khác thì… 『Idol Magic』 không biết khi nào ra, còn truyện zombie thì cốt truyện cũng chưa xong…」

「Vậy thì làm doujinshi đi. Dù là gì đi nữa, cứ động tay vào làm đi.」

Nghe lời Thầy, anh miễn cưỡng đứng dậy.

Tại Comic Market mùa hè, anh dự định sẽ phát hành 『Solid Blade Survivors』, tác phẩm anh viết vào năm 2010.

「Từ giờ trở đi, mình phải viết như thể mỗi cuốn là một tác phẩm đơn lẻ thôi. Dù sao thì sách của mình cũng chẳng bán được mà.」

「Ông rõ ràng không nghĩ là sách mình chẳng bán được, vậy mà lại nói ra những lời đó. Nếu ông thật sự nghĩ vậy, thì hẳn ông đã không suy sụp vì bị hủy bỏ rồi.」

Thầy nằm ngửa bụng trên chăn, nơi anh vừa rời đi. Anh nhìn Thầy.

「Thật ra, lần nào tôi cũng nghĩ lần này chắc chắn sẽ bán chạy.」

「Quả nhiên là vậy.」

「Ngay cả doujinshi, tôi cũng nghĩ biết đâu bất ngờ lại bán đắt như tôm tươi.」

「Đúng tinh thần đó!」

「Và rồi trở thành nhà văn best-seller, cuối cùng là trở thành Thống đốc Tokyo.」

「…Mục tiêu của ông là đó sao?」

Thấy Thầy tròn mắt, anh bật cười rồi quay lại bàn làm việc.

「Cố gắng thôi. Chính quyền Ishikawa, à…」

「Viết light novel chẳng phải là một con đường vòng sao?」

Anh nhận lời khuyên của Thầy từ phía sau, đặt thước kẻ lên bản in và ghi chú chỉnh sửa.

Sau khi nghỉ việc ở siêu thị, anh bắt đầu làm thêm công việc phát tờ rơi.

Anh đi vòng quanh các khu vực được chỉ định, bỏ tờ rơi của các công ty bất động sản vào hộp thư.

Anh không phải bị nhốt trong một cửa hàng chật hẹp, cũng không cần phải giao tiếp với ai. Anh nghĩ công việc này phù hợp với mình hơn công việc ở siêu thị.

Ngoài bản đồ lớn được cung cấp ở văn phòng, anh còn tạo một bản đồ vô hình trong đầu. Anh ghi chú vào bản đồ đó những tuyến đường nên đi. Nếu phát tờ rơi ở hai bên đường hẹp, đi theo hình zigzag sẽ hiệu quả hơn. Anh chồng bản đồ vô hình lên cảnh vật trước mắt – rồi bước đi.

(Nóng quá…)

Anh ngồi xuống ghế đá công viên, dùng mũ làm quạt. Sân cát và các thiết bị vui chơi tắm mình dưới ánh nắng trưa gay gắt, không bóng trẻ con. Tiếng chuông trường học vọng lại rất khẽ.

(Khu này thì trường cấp ba Naminomiya gần đây. )

Trong 『Idol Magic』, lấy bối cảnh khu Okitsu, cũng có sự xuất hiện của nhóm idol đến từ trường cấp ba công lập Naminomiya. Tên trường là 「Naminomiya」, nhưng lại gần ga Tōritsu Kagaku hơn là ga Seika-sen Naminomiya.

(Nếu tập hai ra mắt, mình cũng muốn lấy khu Tōritsu Kagaku và Naminomiya làm bối cảnh. Các nhân vật chính sẽ đột nhập vào trường cấp ba Ikusagaoka gần trường Naminomiya và ga Naminomiya. Ở đó lại sẽ xảy ra những trận chiến khốc liệt!)

Mặc dù đã nói sẽ viết như một tác phẩm đơn lẻ, nhưng không biết từ lúc nào anh đã tưởng tượng ra câu chuyện tiếp theo. Đó không phải là bệnh nghề nghiệp. Ngược lại, chính vì căn bệnh này mà anh mới trở thành nhà văn.

(『Idol Magic』… vẫn còn hy vọng. Mình vẫn chưa kết thúc. Nhưng mà…)

Anh uống nước trong bình giữ nhiệt đã nguội ngắt đến mức nóng lên.

(Nhưng nếu 『Idol Magic』 không bán chạy thì sao…? Thế thì… chắc là mình xong đời thật rồi.)

Anh nhìn vào túi đeo vai. Trên chồng tờ rơi, in hình ảnh những căn hộ chung cư đẹp tuyệt trần. Đó là một điều xa vời đối với anh. Con phố vắng người, chết lặng này cũng xa lạ.

Mặt trời thiêu đốt, mồ hôi vừa rịn ra đã khô đi, tất cả đều có vẻ xa lạ và không liên quan gì đến anh.

Đang hiệu đính doujinshi, điện thoại thông minh của anh reo.

「Futon-san, lâu rồi không gặp!」

「Izumi-san, có chuyện gì vậy ạ?」

「Chỉ muốn nghe giọng anh thôi.」

「Hả…?」

Anh giật mình nhìn Thầy. Thầy đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đặt trên bàn.

「Hôm nay, từ sáng tôi đã vùi mình trong thư viện, muốn nói chuyện với ai đó.」

「À, ra là vậy…」

Anh thở dài một hơi, không rõ là nhẹ nhõm hay thất vọng. Thầy liếc nhìn anh.

「Thư viện đó là thư viện trường đại học phải không?」

「Đúng vậy. Để tìm tài liệu ấy mà.」

Cô ấy đang viết một cuốn tiểu thuyết dài mới, chuyện này cô ấy từng kể hồi đi leo núi.

「Ôi, nhớ ghê. Hồi đó tôi cũng đi học ở đó mỗi ngày.」

Trường đại học của Mirai chính là trường cũ của anh ấy.

『Thư viện nghiên cứu dưới hầm thích thật đấy nhỉ.』

「Thích chứ ạ. Cái cảm giác toàn là giá sách, chỉ có vài chỗ đọc sách tượng trưng thôi, đúng là mê mẩn không tả nổi.」

『Đi vào sâu bên trong tầng hầm thứ hai ấy, không có ai cả, yên tĩnh lắm, xung quanh toàn sách là sách, cứ như Thư viện Babel vậy.』

「Đúng rồi đúng rồi... khoan đã. Izumi-san đừng nên đến đó thì hơn.」

『Sao thế?』

「Từ góc độ an ninh thì có vấn đề đấy ạ. Ở đó có ai đâu đúng không? Nếu có kẻ biến thái nào đến lúc Izumi-san ở một mình thì gay to đấy.」

『Làm gì có ai như thế đến chứ.』

「Có đấy ạ.」

『Futon-san, anh thấy rồi à?』

「À thì... cái đó...」

Anh ấy ho khan một tiếng. 「Vì tôi từng tán gái ở đó rồi.」

『Ái chà, lộ rồi nhé.』

Mirai bật cười.

「Hồi còn là sinh viên mà. Tuổi trẻ bồng bột thôi.」

『Anh đã nói gì để bắt chuyện thế?』

「À thì... 『Nếu tiện thì mình đi uống trà lúc rảnh rỗi nhé.』」

『Trời ơi, ghê vãi. Thế người ta nói gì?』

「『Xin lỗi, em bận rồi.』 rồi đi luôn.」

『Chắc chắn rồi.』

「Thật là xấu hổ quá đi mất...」

『Ra là có chuyện như thế à. Lần tới tôi sẽ mang theo súng điện.』

「Mang súng điện đến trường thì hơi...」

『Không phải đến trường. Là đến nhà Futon-san ấy.』

「Ơ...」

Sensei cạnh chiếc điện thoại kêu meo meo. Đầu dây bên kia Mirai cũng đang cười.

『Đùa thôi mà, đùa thôi. Anh sẽ không làm thế với tôi đâu đúng không?』

「Không đâu ạ.」

Anh ấy dứt khoát đáp.

『Thật hả. Hừm. Không biết tôi với cô gái ở thư viện đó có gì khác nhau nhỉ.』

「Khác nhau á...? Ưm... À, đúng rồi, cô gái đó có vòng một rất lớn và...」

『Ài, thế này thì chắc chắn phải dùng súng điện rồi.』

「Súng điện á...!?」

Tiếng meo meo của Sensei và tiếng cười của Mirai hòa vào nhau.

『Đúng là trêu chọc Futon-san là thấy vui vẻ, quên hết mọi chuyện. Tôi đi làm đây. Lần tới tôi sẽ đến chơi ở nhà Rock nhé. Giữ gìn sức khỏe.』

Sau khi cuộc gọi kết thúc, anh ấy thở dài một tiếng không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay mệt mỏi.

「Thật sự là... không theo kịp giới trẻ nữa rồi.」

Sensei dùng chân trước gạt vào góc điện thoại, khiến nó xoay tròn như con quay.

「Đã mất công rồi, hay là lần tới cậu thử ra tay xem sao? Cá nhân ta rất muốn nhìn thấy Offton bị súng điện làm cho bất tỉnh.」

「Tôi không muốn bị điện giật chỉ để thỏa mãn sự tò mò của Sensei đâu ạ.」

「Chết vì sự tò mò của mèo cũng là một cái chết thi vị đấy chứ.」

「Thi vị gì đâu ạ, chuyện đó.」

Anh ấy dùng tay giữ chiếc điện thoại vẫn đang xoay tròn lại, rồi chống cằm lên bàn. Nhắm mắt lại, anh cố gắng nhớ về người mình từng yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trong tâm trí anh chỉ hiện lên hình ảnh Mirai đang mỉm cười tựa vào giá sách trong thư viện nghiên cứu quen thuộc.

Anh tham gia hai trong ba ngày của Comic Market mùa hè.

Ngày thứ hai, anh góp mặt ở nhóm tác giả để phát hành 『Solid Blade Survivors』, và ngày thứ ba, anh ghé thăm nhóm của Hyonhyoro, người đã vẽ minh họa cho tác phẩm đó.

Không giống như khu tiểu thuyết gốc, nơi được cho là chim cũng chẳng thèm bay qua, khu truyện tranh và minh họa đông nghịt người, nóng như đổ lửa.

「Chào anh, vất vả rồi.」

Anh cất tiếng gọi từ phía bên kia bàn,

「À, chào chào.」

Hyonhyoro bước ra lối đi.

(Quả nhiên vẫn là người gầy nhẳng đúng như bút danh của anh ta...)

Anh nhìn người họa sĩ đang quạt quạt mặt bằng quạt giấy, trông có vẻ rất nóng. Đây là tác giả mà anh hằng mong muốn mời hợp tác kể từ khi mua sách của anh ấy tại Comic Market mùa đông.

Trên bàn đặt cuốn 『Solid Blade Survivors』 mà anh đã nhờ Hyonhyoro để giúp. Nữ chính do Hyonhyoro vẽ đang cầm kiếm, nhìn thẳng vào người xem. Ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến anh rợn sống lưng. Bức vẽ quá tuyệt vời đến nỗi anh cảm thấy phần văn bản bên trong chỉ như một lời chú thích quá dài cho bìa minh họa.

Hai người cùng bàn luận về quá trình tạo ra cuốn sách lần này và những điều cần rút kinh nghiệm.

「Nhân tiện, Hyonhyoro-san không nhận vẽ minh họa cho light novel thương mại à?」

「À, cũng có nhận được lời mời nhưng mà...」

Cái quạt của Hyonhyoro phe phẩy nhanh hơn. 「Lịch trình không khớp.」

「Anh bận rộn quá nhỉ.」

「Không hẳn là bận rộn, mà là công việc light novel tốn thời gian lắm. Số lượng thiết kế nhân vật nhiều, lại còn phải sửa đi sửa lại nhiều lần nữa.」

「À, ra là vậy.」

Anh nghĩ về cuốn sách của mình.

「Nếu gặp mặt nói chuyện trực tiếp thì nhanh hơn nhiều, giữa tác giả, biên tập viên và họa sĩ. Thậm chí có thể vẽ ngay tại chỗ rồi cho xem cũng được. Gặp mặt trực tiếp sẽ giúp có được nhận thức chung, sau đó việc trao đổi sẽ thuận lợi hơn.」

「Đó là một ý hay đấy.」

Chia tay Hyonhyoro, anh hòa vào dòng người đàn ông đẫm mồ hôi và bước đi.

(Light novel tốn thời gian, ư... Mình chưa từng nghĩ đến.)

Anh nghĩ về những họa sĩ mình từng hợp tác.

(Mình từng nhờ họ sửa đi sửa lại những chi tiết nhỏ, còn nhờ thiết kế nhân vật phụ một cách nhẹ nhàng, nhưng thật sự là đã làm điều không phải... Nếu có tập tiếp theo thì những thiết kế nhân vật đó có thể được dùng, nhưng nếu bị hủy thì tất cả đều phải bỏ đi cả...)

Sách không bán chạy không phải là bi kịch của riêng anh. Nó khiến tất cả những người liên quan phải chịu bất hạnh – họa sĩ, biên tập viên, nhà thiết kế, nhân viên kinh doanh của nhà xuất bản, nhà sách, và cả những độc giả không thể đọc tiếp câu chuyện.

Anh rùng mình vì cảm giác tội lỗi.

(Nhưng lần tới mình sẽ làm được. Nhất định phải tạo ra thành quả.)

Anh tháo kính, dùng tay lau mồ hôi chảy vào mắt, rồi rẽ đám đông, bước nhanh hơn.

Chương 5

Anh tự mình chọn ra các ứng viên họa sĩ cho 『Idol Magic』 và gửi cho Yokota.

Trước đây anh chưa từng tự mình chỉ định họa sĩ. Nhưng lần này, dù mơ hồ, anh đã có hình ảnh tổng thể của cuốn sách trong đầu. Anh đã liệt kê những tài năng có thể biến hình ảnh đó thành hiện thực.

「Chắc là người phụ trách sẽ không thích kiểu này đâu nhỉ?」

Anh hỏi, Sensei lắc đầu nguầy nguậy như thể đang tận hưởng chính động tác đó.

「Mong muốn tạo ra một cuốn sách hay nhất định sẽ được truyền đạt. Người phụ trách không phải kẻ thù. Là đồng chí.」

Yokota gọi điện đến.

『Tôi đã xem danh sách họa sĩ rồi.』

「Thế nào ạ?」

『Quả nhiên Fuyu-san, người Ishigawa-san đặc biệt tiến cử, là tuyệt nhất. Các chi tiết được vẽ rất tỉ mỉ, tạo cảm giác vừa dễ thương vừa chân thực.』

「Fuyu-san mới chỉ vẽ minh họa cho sách thiếu nhi, chưa từng vẽ light novel, nhưng tôi nghĩ cô ấy rất phù hợp với thế giới quan của 『Idol Magic』.」

『Yosui-san cũng được đề xuất, nhưng đây là...?』

「Hiện tại cô ấy đang vẽ truyện tranh dài kỳ nên e là lịch trình không cho phép.」

『À, ra là vậy. Thế thì khó thật.』

「Yosui-san là người đầu tiên tôi nhờ vẽ minh họa cho 『Ryogoku Gakuen Otome Basho』 đấy ạ. Hồi đó là với người phụ trách trước đây. Tên cô ấy cũng được nhắc đến như một ứng viên cho 『Shojo Gochu Hyakugo Monjo』. Nên tôi nghĩ lần này có lẽ sẽ được.」

『Vậy sao. Để tôi thử liên hệ xem sao, dù biết là khó.』

「Nhờ anh nhé?」

『Vậy thì, chúng ta sẽ chốt hai ứng viên là Fuyu-san và Yosui-san nhé.』

「Vâng.」

Anh cúp điện thoại, rồi nhìn Sensei.

「Lần nào cũng vậy, đến giai đoạn chọn họa sĩ là tôi lại cảm thấy sắp đến nơi rồi.」

「Nhưng Yosui lần này cũng không được đâu. Bộ truyện tranh cô ấy đang vẽ có vẻ rất nổi tiếng.」

「Chuyện lần thứ ba sẽ thành công thôi.」

「Nhưng chuyện xảy ra hai lần thì lần thứ ba...」

「Á à, đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe đâu!」

Anh hét lớn để át lời Sensei. Sensei dựng đuôi lên, đi vòng quanh chân anh.

「Nhân tiện, cuốn sách lần này là cuốn thứ ba của cậu với Pero Pero Bunko rồi nhỉ.」

「À, đúng rồi. Nghĩ lại cũng gắn bó lâu dài rồi nhỉ. Lần này hy vọng sẽ bán chạy.」

「Nhưng hai lần rồi...」

「Á à, đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe đâu!」

Anh dùng tay gạt Sensei đang quấn quýt. 「Sensei cứ mãi bám víu vào quá khứ. Thế mà cũng là mèo à?」

「Đó là số phận của loài vật biết dùng ngôn ngữ. Ký ức được hình thành bởi ngôn ngữ, và biến thành kinh nghiệm.」

Vừa nói vậy, Sensei vừa lao thẳng vào cuộn giấy anh vứt xuống sàn, đúng kiểu một chú mèo.

Khi anh đang hiệu đính 『Heike-san to Kikaigashima no Onryo』, cuốn sách sẽ ra mắt tại Comic Market mùa đông, thì Yokota gọi điện đến.

『Yosui-san nói lịch trình của cô ấy rất bận rộn.』

「Vậy sao... Thế còn Fuyu-san thì sao ạ?」

『Cô ấy nói lịch trình không có vấn đề gì.』

「Vậy thì nhờ Fuyu-san nhé.」

『Vâng. Vậy thì tôi sẽ tiến hành theo hướng đó. Khi nào có chi tiết cụ thể tôi sẽ liên hệ lại.』

Cúp máy, anh nhét điện thoại vào túi trước khi Sensei kịp nghịch ngợm.

「Cuối cùng thì 『Idol Magic』 cũng sắp thành sách rồi...」

「Chưa chắc đâu.」

Sensei vẫn cố chấp nhắm vào điện thoại, nhảy từ bàn xuống bụng anh. 「Là Offton thì có khi lại bị trì hoãn nữa cũng nên.」

「Khi đã chốt được lịch của họa sĩ thì không còn trì hoãn nữa đâu ạ. Bên họa sĩ bận rộn hơn cả tác giả light novel ấy chứ.」

Anh hé điện thoại ra một chút để thu hút sự chú ý của Sensei, rồi thỏa sức vuốt ve cơ thể nó. Khi gãi vào gốc đuôi, mông nó dần dần nhổng lên.

「『Idol Magic』 là đỉnh cao trong sự nghiệp của tôi. Tất cả những tiểu thuyết tôi đã viết, những cuốn sách đã đọc, những bản nhạc đã nghe, những con phố đã đi qua – tất cả đều được gói gọn trong đó.」

「Sao thế? Cờ flop rồi à?」

「Chỉ là tôi dồn hết tâm huyết vào đó thôi ạ. Nhất định sẽ thành công. Ra mắt vào tháng Hai năm sau, tập hai vào tháng Tám, sáu tháng sau đó. Tập ba có lẽ sẽ được triển khai sớm hơn nên có thể ra mắt vào cuối năm.」

Anh vừa vuốt ve vừa định bế nó lên, nhưng nhân cơ hội đó, nó đã hất chiếc điện thoại trong tay anh xuống, rồi chạy thoát. Nhìn màn hình điện thoại rơi xuống sàn không một vết xước, anh nghĩ đó cũng là một điềm báo, và tin chắc vào sự thành công của 『Idol Magic』.