Sensei và tấm futon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 25

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 59

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Sensei và tấm futon - Chương 3

i-0123-01.jpg

Cuốn 『Ryōgoku Gakuen Otome Basho』 ra mắt cuối năm ngoái hoàn toàn không bán được, đành phải chịu cảnh bị đình bản.

Từ khi năm mới sang, anh cứ cuộn mình trong chăn suốt.

(Mình đã… hết thời rồi sao…)

Anh đã thất bại ba tác phẩm liên tiếp ở nhà xuất bản đầu tiên, rồi cũng không gặt hái được gì ở nhà xuất bản mới. Trong khi có những tác giả chỉ ra được một tác phẩm rồi biến mất, lẽ ra anh đã được trao cơ hội.

(Vậy mà ra nông nỗi này…)

Tệ hơn nữa là, dự án truyện thần tượng đang tiến hành ở Mukumuku Bunko đã bị hủy. Anh đã trao đổi qua điện thoại với biên tập viên phụ trách nhiều lần, sửa đổi cốt truyện không biết bao nhiêu bận. Dù đã xây dựng cốt truyện chi tiết đến mức chưa từng có trước khi bắt tay vào viết, nhưng nó vẫn không thể vượt qua được cuộc họp biên tập.

(Thế là hết rồi… Mình chỉ còn cách bỏ nghề thôi… Từ bỏ nghiệp viết thôi…)

Anh nhìn thấy sensei đang cuộn tròn trên chăn. Cơ thể nó phập phồng theo từng nhịp thở của anh, như một chiếc phao nổi giữa sóng nước.

Gương mặt sensei khi ngủ lúc nào cũng thật hạnh phúc. Nhìn nó, lòng anh lại thấy nhẹ nhõm. Mấy chuyện doanh số hay dự án bị hủy kia bỗng trở nên ngớ ngẩn. Cứ thế này chẳng làm gì cả, sống như một con mèo cũng tốt.

「Không, mình sẽ làm! Mình sẽ làm được!」

Anh bật dậy. Sensei lăn khỏi chăn, giận dữ nhe nanh.

Anh mở laptop, bắt đầu viết mail.

「Sách không bán chạy không có nghĩa là nó dở. Chẳng qua là nó chưa đến tay những người lẽ ra sẽ thích nó thôi. Vậy nên, chẳng có gì phải bận tâm cả.」

「Về chuyện làm nhà xuất bản thua lỗ thì mày nên bận tâm một chút đi chứ.」

Sensei tìm hơi ấm, chui tọt xuống dưới chăn.

Anh gửi mail cho Saitō-san của Picopico Bunko. Mục đích là nhờ cô ấy xem xét dự án truyện thần tượng. Anh nghĩ đã nửa năm kể từ thất bại của 『Saehara-senpai Kyūketsuki Setsu』, có lẽ mọi chuyện đã nguội bớt rồi.

Đóng trình duyệt mail, anh mở phần mềm soạn thảo văn bản. Hạn chót gửi bản in cho cuốn doujinshi 『Mōdoku Pirori Shūsei』 sắp đến rồi.

Đọc lại những gì mình từng viết ngày xưa, anh ngạc nhiên vì sự non tay của mình. Dù bây giờ vẫn chưa có một kỹ thuật viết có hệ thống, nhưng anh đã phần nào cảm nhận được những đoạn kể lể quá nhiều hay quá ít. Kể từ khi viết 『Saehara-senpai』, anh đã bắt đầu nắm bắt được nhịp điệu đó. Mười năm trôi qua kể từ khi anh bắt đầu viết tiểu thuyết dự thi lúc hai mươi lăm tuổi, giờ đây anh mới thực sự đứng ở ngưỡng cửa con đường viết lách.

Cuốn doujinshi 『Mōdoku Pirori Shūsei』 được ủy thác cho COMIC JIN, một cửa hàng anh thường lui tới, nơi chuyên bán nhiều doujinshi thuộc thể loại văn học và ngách. Sau khi liên hệ, anh đã nhận được đơn đặt hàng. Cửa hàng cũng có dịch vụ bán hàng trực tuyến, nên những người không thể đến sự kiện vẫn có thể mua sách của anh.

「Được rồi! Lần đầu tham gia hội chợ doujinshi nhất định sẽ thành công lớn!」

Phía sau lưng anh, sensei đang say sưa ngủ, thở đều đều.

Ngày trước sự kiện Moonshine Creation, một trận tuyết lớn kỷ lục đã đổ xuống khu vực Kantō.

「Vãi l*n thật…」

Anh đứng sững lại trên con đường sau giờ làm thêm.

Dòng sông bị đào sâu giờ bị tuyết vùi lấp, mất đi vẻ ba chiều kỳ lạ. Những chiếc xe ì ạch cán qua lớp tuyết nửa tan nửa đóng.

(Sự kiện ngày mai có ổn không đây…)

Anh đạp tuyết ngập mắt cá chân, trở về nhà.

Vừa mở cửa, sensei đã lao ra khỏi phòng với tốc độ khác thường.

「Offuton ơi, mày vất vả rồi.」

「Sensei, anh lo cho em sao…」

Cảm động trước sự dịu dàng đó, anh định vuốt ve sensei. Vừa cúi xuống, tuyết đọng trên vai áo khoác rơi xuống sàn. Sensei đưa chân trước ra chạm vào. Tuyết tan chảy ngay lập tức. Sensei nhìn chằm chằm vào những giọt nước còn lại trên sàn một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

「Mày vất vả rồi, Offuton. Quần áo dính đầy tuyết kìa.」

「Vâng, đúng vậy ạ.」

Anh phủi tuyết, sensei lập tức nhảy bổ vào.

Có vẻ như nó không lo cho anh, mà chỉ thấy tuyết lạ lẫm thôi.

Anh vào phòng, bật TV. Tin tức đưa tin về cảnh tượng hỗn loạn ở vùng thủ đô do tuyết lớn—xe điện ngừng chạy, xe cộ tai nạn, người ngã, gấu Bắc Cực thì hò reo.

「Cứ tưởng vụ 『Otome Basho』 bị đình bản làm vận rủi của mình giảm xuống, giờ định lên Moonshine Creation để tăng vận may, thế mà lại ra nông nỗi này… Năm nay mình đúng là xui xẻo thật.」

「Thôi kệ đi, dù gì cũng không phải tổ chức ngoài trời mà, có gì mà phải lo lắng quá.」

Sensei liếm một mảnh tuyết trên áo khoác của anh, rồi rùng mình.

Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, trời quang mây tạnh.

Dù đường đi có hơi khó khăn, nhưng anh vẫn đến được địa điểm sự kiện an toàn.

Moonshine Creation là một hội chợ doujinshi được tổ chức tại Moonshine City, một khu phức hợp thương mại ở Ikegamu, Toshima-ku. Dù không quy mô lớn như Comic Market với năm mươi vạn người đến trong ba ngày, nhưng đối với một người quanh năm ru rú trong căn phòng tám chiếu như anh, đây vẫn là một sự kiện lớn đến mức khiến anh phải e dè.

「Chào buổi sáng. Hôm nay xin được nhờ vả ạ.」

Anh chào hai nhóm ngồi cạnh rồi bước vào chỗ của mình. Cả một dãy bàn—thường gọi là 「đảo」—nơi anh ngồi đều là các nhóm doujinshi văn học.

Dưới chiếc bàn dài là những thùng carton xếp chồng lên nhau. Mở ra, bên trong là những cuốn 『Mōdoku Pirori Shūsei』 được chất đầy.

(Ối chà…)

Anh cầm một cuốn lên.

(Thiết kế bìa thì tạm bỏ qua, nhưng chất lượng không thua kém gì sách xuất bản thương mại đâu…)

Anh làm sách cỡ bunko-bon là để có thể xếp chung với những cuốn sách khác anh đã từng xuất bản.

Xếp sách lên bàn, anh chờ đến giờ mở cửa. Có lẽ do tuyết phủ bên ngoài, bên trong hội trường lạnh buốt. Ở bàn đối diện, có một cô gái đang cosplay với trang phục mỏng manh.

Vừa mở cửa, người đổ vào như tuyết lở. Một hàng dài người xếp trước nhóm doujinshi đối diện. Có những nhóm đông đến mức phải di chuyển một phần hàng ra bên ngoài hội trường.

Nhưng khu vực doujinshi văn học lại chẳng có ai ghé qua.

(Cái sự chênh lệch nhiệt độ này…)

Một nghi ngờ nảy sinh trong lòng anh: liệu có phải họ cố tình sắp xếp các nhóm doujinshi văn học ở đối diện để tránh việc hàng người của các nhóm nổi tiếng làm tắc nghẽn lối đi hay không.

Một lúc sau, một người đàn ông tiến lại gần. Anh ta chỉ vào chồng sách trên bàn.

「Cho tôi một cuốn.」

「À, vâng. Cảm ơn ạ.」

Anh nhận tiền, đưa sách, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt anh.

「Anh là Ishikawa Offuton-sensei phải không?」

「Vâng, đúng vậy.」

「Anh có thể ký tặng cho tôi được không?」

Người đàn ông đưa cuốn 『Ryōgoku Gakuen Otome Basho』 ra.

「Vâng. Để tôi ký ạ.」

Anh ký vào mặt trong bìa sách. Cảm thấy căng thẳng khi bị nhìn chằm chằm vào chỗ mình đang viết.

Trả lại cuốn sách đã ký, người đàn ông chìa tay ra.

「Cho tôi bắt tay.」

「Ơ? À, vâng.」

Anh lau tay vào quần một lần rồi bắt tay.

「Tôi ủng hộ anh.」

「Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng.」

Cúi đầu một cái, người đàn ông rời đi. Anh nhoài người qua bàn, tiễn anh ta.

(Thì ra fan của mình là có thật…)

Sau đó, người này nối tiếp người kia ghé đến.

「Anh ký tặng hết mấy cuốn này cho tôi được không?」

Có người nói vậy, rồi lấy ra ba tập 『Mōdoku Pirori』 và cuốn 『Otome Basho』 từ trong túi.

(Fan cứng luôn…)

Anh đã ký tặng tất cả.

「Cái này nếu anh thích thì cứ lấy nhé.」

Có một cô gái vừa nói vừa đưa cho anh một thanh sô cô la.

(À đúng rồi, sắp đến Valentine rồi mà…)

Anh cười toe toét nhận lấy.

「『Otome Basho』 hay tuyệt vời luôn. Trận đấu tôi thích nhất là—」

Cũng có người nói vậy, rồi say sưa kể lể. 「Mà này, tập hai của 『Otome Basho』 khi nào ra vậy?」

(Thôi rồi, cái này chỉ còn cách cười trừ cho qua thôi…)

Anh nở một nụ cười vô hồn.

Toàn bộ sách trên bàn đã bán hết, anh vui vẻ mở thùng carton, lấy ra những cuốn sách mới.

(Không ngờ mình cũng nổi tiếng phết nhỉ.)

Anh cứ nghĩ 『Mōdoku Pirori』 và 『Otome Basho』 là những tác phẩm thất bại vì không bán được, nhưng lại có những người nói rằng chúng 「thú vị」. Đối với họ, đó không phải là tác phẩm thất bại, và bản thân anh cũng không cần phải tự hạ thấp những gì mình đã viết.

(Hôm nay tham gia thật đúng đắn. Dù sau này có gặp khó khăn đến mấy, chỉ cần nhớ đến ngày hôm nay, mình nhất định sẽ ngẩng cao đầu mà tiến bước.)

Trong khi suy nghĩ như vậy, đến buổi chiều, người qua lại trên lối đi đã thưa thớt dần.

Anh đếm những thùng carton dưới bàn.

(Mang về bằng cách nào đây…)

Lần đầu tham gia sự kiện nên anh đã hăng hái mang đến quá nhiều sách, nhưng nhìn thế nào cũng không thể bán hết trong vài giờ tới. Để mang về nhà, anh sẽ phải dùng dịch vụ chuyển phát, nhưng chỉ riêng việc mang chúng đến quầy đã là cả một cực hình rồi.

(Chết rồi, chết rồi…)

Đau khổ đến mức không ngẩng mặt lên được, anh cảm thấy có người đứng trước bàn.

「Chào anh. Tôi là Yoneyama, phụ trách doujin của COMIC JIN.」

「À, chào anh. Cảm ơn anh đã giúp đỡ.」

Anh nhận danh thiếp Yoneyama đưa.

「Cuốn 『Mōdoku Pirori Shūsei』 mà Ishikawa-san ủy thác cho chúng tôi đã bắt đầu bán trực tuyến ngay khi mở cửa, và đã bán hết sạch rồi.」

「Ơ, thật sao? Tuyệt vời quá!」

「Sau đó chúng tôi có thể đặt thêm hàng không?」

「Vâng. Lần này tôi chỉ in chừng này thôi, nên tôi sẽ tái bản ạ.」

Yoneyama nhìn xuống dưới bàn.

「Nếu anh còn sách thừa, bây giờ tôi có thể nhận giúp một ít không?」

「Vâng, làm ơn giúp tôi!」

Anh cúi đầu.

(M-mình được cứu rồi…)

Yoneyama chất sách vào xe đẩy và mang đi.

Chẳng mấy chốc, tiếng thông báo kết thúc sự kiện vang lên. Cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay.

Anh nhét số sách còn lại vào ba lô.

(Uầy, nặng vãi!)

Khoảng ba mươi cuốn, nhưng vai anh trĩu nặng. Anh cho những món quà nhận được vào túi giấy và xách tay.

(Trước sự kiện tới, mình phải mua cái xe đẩy có bánh như của Yoneyama-san mới được…)

Chân loạng choạng vì sức nặng của sách, anh rời khỏi hội trường.

Vài ngày sau, anh nhận được mail đặt hàng từ COMIC JIN.

「Ồ, tuyệt vời! Gấp bốn lần lần trước!」

Anh reo lên trước màn hình laptop.

「Số lượng đáng nể đấy.」

Sensei nhìn vào góc phòng. 「Nhìn cái kia thì càng thấy rõ.」

Ba mươi cuốn sách còn thừa từ sự kiện hôm trước, khi đặt trong phòng, chúng chiếm một không gian đáng sợ—nói cách khác, chúng rất tốn chỗ.

「Chỉ ba mươi cuốn thôi mà đã làm cuộc sống bị chật vật thế này, quả là cá nhân yếu ớt thật.」

Anh mở trang web của nhà in. Tái bản doujinshi rất đơn giản vì dữ liệu bản thảo đã có sẵn, chỉ cần nhập số lượng vào biểu mẫu đặt hàng.

「Nhưng không ngờ doujinshi lại bán chạy đến thế. Cứ như mình đang in tiền vậy.」

「Thật không? Tính thử xem.」

Theo lời sensei, anh chia tiền in cho số lượng sách.

「Tiền thì không hẳn… có lẽ chỉ như tem thư thôi ạ.」

「Hừm.」

Sensei ngồi lên bàn phím. 「Kiếm tiền bằng thương mại đi, đừng chỉ doujin.」

「Anh nói đúng ạ. Nhưng Picopico Bunko vẫn chưa trả lời nên…」

「Làm doujin thì tốt, nhưng đừng lấy doujin làm nơi trốn tránh khi công việc thương mại không thuận lợi.」

「Thật là nhức tai quá… đúng là…」

Anh sửa lại số lượng đặt in đã thành hàng triệu do sensei giẫm lên phím.

Hai

Dự án truyện thần tượng gửi cho Picopico Bunko đã bị hủy.

*Cái này hơi khó đấy nhỉ.*

*Light novel không có âm thanh hay video, nên tôi nghĩ nó không hợp với thể loại thần tượng cho lắm.*

「Ưm…」

Anh đọc mail của Saitō-san, ôm đầu. Đây là lần thứ ba dự án bị hủy, nhưng đây là lần đầu tiên nó không lọt qua được cuộc họp biên tập.

Trong lòng anh vẫn còn chút ỷ lại rằng 「Picopico Bunko chắc chắn sẽ hiểu」. Dù bị hủy bao nhiêu lần, anh vẫn không thể từ bỏ suy nghĩ đó.

「Mà ban đầu mình định viết truyện thần tượng vì lý do gì nhỉ?」

Anh chống cằm lên tay vịn ghế. 「Tại sao mình lại cứ khăng khăng viết truyện thần tượng? Mình bắt đầu không hiểu nữa rồi. Nhất thiết phải là truyện thần tượng sao? Còn nhiều thể loại khác nữa mà.」

Anh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Sensei đang ngồi dưới sàn đọc sách tỏ vẻ khó chịu.

「…Không, mình sẽ tin vào trực giác của mình khi quyết định đi theo thể loại thần tượng. Những linh cảm như vậy rất quan trọng. Nó không phải là lý lẽ. Việc mình muốn trở thành tiểu thuyết gia cũng là một linh cảm. Đó là lần đầu tiên mình muốn trở thành một cái gì đó. Nhờ trân trọng linh cảm đó mà mình mới có được thành công như bây giờ.」

「Thành công là cái gì cơ…?」

Sensei nhìn quanh căn phòng tám chiếu.

Không đáp lời, anh quay lại bàn.

「Mình sẽ liên hệ với Nozawa-san của Peropero Bunko.」

「Vụ 『Otome Basho』 bị đình bản vẫn còn ám ảnh thì phải, có ổn không đấy?」

「Dù ngưỡng cửa cao, nhưng em không còn lựa chọn nào khác ạ.」

Anh gửi mail cho Nozawa, rồi đổ sụp xuống sàn nằm. Trước mặt anh là cái đuôi của sensei, anh đưa tay ra định chạm vào thì sensei lập tức rụt lại.

Một biên tập viên tên Yamazaki-san từ Wakawaku-sha đã gửi mail đến địa chỉ blog của anh.

Anh đến Wakawaku-sha để gặp mặt.

(Mấy cuốn sách ở đây là light novel… hả? Mình cũng không rõ nữa…)

Wakawaku-sha nằm trong một căn phòng của một tòa nhà. Có vẻ là một công ty nhỏ.

Sau khi tự giới thiệu trong phòng họp, anh đưa cuốn 『Mōdoku Pirori Shūsei』 mà mình mang theo cho Yamazaki-san.

「Đây là cuốn doujinshi tôi mới xuất bản gần đây—」

「Tôi có cuốn này rồi. Tôi đã mua ở COMIC JIN.」

「À, vậy sao ạ. Cảm ơn anh.」

Yamazaki-san ngỏ ý muốn đặt hàng anh viết.

Nhưng trước tiên anh phải viết truyện thần tượng. Không phải vì anh quá khăng khăng với nó, mà vì anh quá vụng về, không thể dễ dàng chuyển từ một thế giới truyện đã gắn bó sang một thế giới khác.

Anh nói điều đó với Yamazaki-san.

「Truyện thần tượng sao…」

Yamazaki-san ngừng bút đang lia trên sổ ghi chú. 「Khi nào thì nó ra mắt vậy?」

「Chuyện đó… tôi cũng chưa rõ nữa.」

Peropero Bunko vẫn chưa trả lời.

「À mà, Wakawaku-sha-san xuất bản light novel à?」

Anh hỏi điều mình băn khoăn bấy lâu.

「Không. Chúng tôi không phải là nhà xuất bản light novel.」

「Vậy sao…」

Anh nghĩ đến những bản thảo đang có trong tay. Tất cả đều là những tác phẩm bị các nhà xuất bản light novel từ chối với lý do 「bên chúng tôi hơi khó…」. Vậy thì, có lẽ chúng đều không phải là light novel chăng.

「À, tôi có một bản thảo tên là 『Shuryō Saishū Sensō』—」

Anh giải thích về tác phẩm bị các nhà xuất bản light novel từ chối nhiều nhất.

「À, hiểu rồi—」

Yamazaki-san gật đầu. 「Nghe có vẻ thú vị đấy. Anh có thể cho tôi đọc thử một lần không?」

「Ơ…? Vậy để tôi gửi sau ạ.」

Anh ngạc nhiên khi bản thảo tưởng chừng đã bị bỏ rơi lại có người quan tâm.

(Hừm, đời người vạn sự tắc ông thất mã… vậy thì vẫn chưa thể yên tâm được.)

Anh cố gắng kìm nén nụ cười sắp nở vì vui sướng.

Anh nhận được mail hồi âm từ Nozawa-san của Peropero Bunko, nơi anh đã gửi dự án truyện thần tượng.

*Với cái này thì tôi thấy cửa tiếp cận độc giả hơi hẹp.*

*Ký túc xá sinh viên thì không sao, nhưng tôi thấy cái yếu tố thần tượng có vẻ không ổn.*

「Lại quay về điểm xuất phát rồi.」

Sensei nhảy lên đùi anh, ngẩng mặt nhìn. Anh bĩu môi.

「Nhưng phần thần tượng thì em không đời nào nhượng bộ. Nếu thay đổi thì sẽ là phần ký túc xá sinh viên. Phải kết hợp thần tượng với cái gì để thu hút được nhiều đối tượng độc giả đây…」

「Mèo thì sao?」

「Thần tượng và mèo? Ưm… Hay là thần tượng và chó thì sao?」

「Vô vị.」

「Kết hợp với thứ gì đó không phải con người cũng có thể hay. Ví dụ như thần tượng và ma chẳng hạn.」

「Trùng với 『Heike-san』 rồi.」

「Vậy thì thần linh đi.」

「Hửm?」

Sensei nghiêng đầu. 「Ý mày là sao?」

「À, em cũng không biết nữa. Nhưng đại loại như một ngôi đền địa phương hoang vắng muốn trở thành ngôi đền nổi tiếng toàn quốc nên dùng thần tượng để thu hút sự chú ý chẳng hạn.」

「Hừm.」

「Nhật Bản là đất nước của thần tượng mà. Người ta nói rằng Ame-no-Uzume nhảy múa để lôi Thiên Chiếu Đại Thần Amaterasu Ōmikami ra khỏi Thiên Nham Hộ, đó chính là nguồn gốc của thần tượng.」

「Thật không?」

「Nói dối đấy ạ.」

「Hừm. Khá là dọa người đấy.」

「Hay là em thử phát triển ý này xem sao.」

Anh chỉ giữ lại bối cảnh là Okitsu-ku và tên các nhân vật, rồi bắt đầu xây dựng một cốt truyện hoàn toàn khác.

Hai ngày sau khi gửi bản thảo đã hoàn thành, Nozawa-san gọi điện đến.

『Dự án mới này khá ổn, nhưng tôi thấy thiếu một cái gì đó.』

「Thiếu cái gì ạ?」

『Tôi không thấy được đích đến của nhân vật chính và nữ chính.』

「Thần linh muốn chuyển đến Nokiha-bara, gia nhập nhóm thần tượng quốc dân LED để nâng cao vị thế thần linh, và cuối cùng là muốn được ghi danh vào 『Cổ Sự Ký 2014』. Còn nhân vật chính là con trai của đền thờ, nếu thần linh bỏ đi thì sẽ mất hết việc làm, nên mục đích của cậu ấy là ngăn cản điều đó.」

『Nhân vật chính có vẻ hơi yếu. Rốt cuộc thì mục đích của cậu ấy chỉ là duy trì hiện trạng thôi mà.』

「Vậy thì hãy để thần linh và nhân vật chính cùng hướng đến một mục tiêu đi ạ.」

『Thế thì tốt hơn.』

「Nếu vậy thì việc thần linh đi đến LED là không ổn, vậy thì tổ chức live concert solo ở Budōkan chẳng hạn.」

『Hơi tầm thường.』

「Tour diễn vòng quanh các sân vận động thì sao?」

『Cái gì đó phi thực tế hơn thì tốt hơn.』

「Mục tiêu của thần linh… Ưm. Được thờ phụng ở một đền thờ thần đạo nào đó, hoặc được ghi danh vào 『Cổ Sự Ký』 chẳng hạn—」

『Ơ, cái gì cơ?』

「À, thì… muốn được ghi danh vào 『Cổ Sự Ký』. Trong đó có rất nhiều tên thần mà. Nếu được ghi danh vào đó thì coi như là đẳng cấp, kiểu vậy. Mục tiêu là cái đó.」

『Tức là có một phiên bản 『Cổ Sự Ký』 hiện đại sao?』

「Chắc là vậy ạ. Em cũng không rõ nữa.」

『Nghe có vẻ thú vị đấy. Anh có thể xây dựng cốt truyện dựa trên ý đó được không? Tôi sẽ đưa vào cuộc họp biên tập.』

「Ơ? À, vâng. Tôi hiểu rồi.」

Cúp điện thoại, anh nhìn sensei.

「Muốn được ghi danh vào Cổ Sự Ký là sao vậy?」

「Tao không biết.」

Sensei nhảy từ chồng sách này sang chồng sách khác, làm đổ rầm rầm.

Không ngăn cản nó, anh ngồi xuống ghế.

「Mình muốn gửi một thứ đã được trau chuốt kỹ lưỡng, chứ không phải một ý tưởng ngẫu hứng như thế này.」

「Bị kẹt vào quá trình là thói xấu của con người. Mèo chỉ nhìn kết quả thôi.」

Có lẽ tìm thấy thứ gì thú vị trong đống sách vương vãi trên sàn, sensei mở ra và bắt đầu đọc.

Anh cúi đầu suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng gõ bàn phím.

「Thôi kệ đi. Cứ làm thử xem sao.」

「Offuton cũng đã trưởng thành nhiều rồi, không, phải nói là đã thành một con mèo trưởng thành rồi.」

Sensei ngẩng mặt khỏi cuốn sách, nở một nụ cười như một người cha hiền từ.

Ba

Trong góc light novel của COMIC JIN, anh tìm thấy cuốn doujinshi của mình.

(Ối, đúng rồi, đang bán kìa…)

Nó được xếp trên kệ cùng với những cuốn sách xuất bản thương mại. Nhìn thế này, màu sắc có vẻ nhạt nhòa, thiết kế cũng nghèo nàn, trông thật đáng thương. Anh thường tránh nhìn những nơi bán sách của mình để không quên đi hoài bão thời còn gửi bản thảo, khi anh mơ ước sách của mình được xếp trong hiệu sách, nhưng với doujinshi thì không hiểu sao anh lại tò mò muốn đến xem.

Cuốn doujinshi thứ hai, tiếp nối 『Mōdoku Pirori Shūsei』, được quyết định là 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』.

Vì đã viết nó như một light novel, anh muốn nó có tranh minh họa dù chỉ là doujinshi—nghĩ vậy, anh bắt đầu tìm kiếm một họa sĩ minh họa phù hợp với không khí của câu chuyện.

Anh ghé qua khu truyện tranh bách hợp để xem.

(Hừm… không có cái nào thực sự khiến mình thấy ấn tượng…)

Cuốn nào cũng vẽ đẹp, nhưng không đúng với hình ảnh mà anh tưởng tượng.

Anh không hình dung cụ thể gương mặt nhân vật trong quá trình viết, nên không phải là sự khác biệt đó. Anh đang nghĩ về 「gương mặt」 của cuốn sách 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』.

Về minh họa, anh luôn để mặc cho biên tập viên phụ trách. Anh chỉ góp ý khi kiểm tra bản phác thảo của từng nhân vật, và chọn ra những cái ưng ý nhất trong số các đề xuất của họa sĩ.

Nhưng với doujinshi, anh phải tự quyết định mọi thứ. Ai sẽ vẽ, cảnh nào sẽ được minh họa, nhân vật nào sẽ xuất hiện trên bìa—điều đó có nghĩa là anh muốn độc giả nhìn nhận cuốn sách, tác phẩm của mình như thế nào.

Đến khu doujinshi, anh dừng mắt trước một cuốn sách được trưng bày trên kệ.

(Hừm, cái này…)

Đó là một cuốn manga có tựa đề 『Nekomimi-tachi no Manabiya 3』. Hai cô gái trên bìa đều có tai mèo trên đầu, nhẹ nhàng nắm tay nhau. Màu sắc dịu dàng, gợi nhớ một điều gì đó đã cũ, cùng với những nét vẽ hơi thô mộc, đều cảm giác rất hợp với điều anh đang tìm kiếm.

『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』, dù có từ 「bách hợp」 trong tiêu đề, là một tiểu thuyết kể về những cô gái đang chênh vênh giữa tình bạn và tình yêu. Cái cảm giác mơ hồ, không rõ ràng đó, cái thời gian đặc quyền khi họ có thể nhẹ nhàng gắn kết với nhau mà không cần địa vị, bối cảnh, hay phân biệt nam nữ, chính là điều anh thực sự muốn thể hiện.

Đó là điều anh mơ hồ nghĩ đến trong quá trình viết, nhưng giờ đây, nhìn thấy bức tranh này, nó đã trở nên rõ ràng. Anh cảm thấy như bức tranh này đã dạy cho anh biết điều mình muốn truyền tải là gì.

(Được rồi, mình sẽ nhờ người này.)

Anh cầm một cuốn sách đó, đi đến quầy thanh toán.

Để gặp Mori, tác giả của 『Nekomimi-tachi no Manabiya』, anh đã tham gia ComiPia.

Khác với Comic Market nơi cho phép cả tác phẩm phái sinh, ComiPia là hội chợ doujinshi chỉ phân phối tác phẩm gốc.

Anh định nhờ Mori vẽ minh họa ở đó. Có lẽ vì Mori là họa sĩ chuyên vẽ những cô gái tai mèo, sensei cũng đồng tình với điều đó.

Nhìn bản đồ, anh di chuyển đến khu vực của Mori. Ở vị trí đã định, có một người đàn ông đeo kính đang ngồi.

Có một bản sao chép sách mới, anh mua một cuốn.

「Anh là Mori-san phải không ạ?」

Anh hỏi người đàn ông ngồi bên kia bàn.

「Vâng. Tôi là Mori.」

Người đàn ông đeo kính đứng dậy.

「Rất vui được gặp anh. Tôi là tiểu thuyết gia light novel Ishikawa Offuton. Tôi viết những thứ như thế này đây.」

Anh đưa cuốn 『Ryōgoku Gakuen Otome Basho』 ra. 「Nếu anh thích thì đọc thử xem.」

「Cảm ơn anh.」

Mori cúi đầu thật sâu nhận lấy.

「Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ Mori-san, anh có thể vẽ minh họa cho cuốn doujinshi mà tôi dự định ra mắt tại Comiket mùa hè được không? Những cô gái Mori-san vẽ rất hợp với không khí của câu chuyện.」

Trước lời đề nghị của anh, Mori khoanh tay, tỏ vẻ suy tư.

「Tôi chưa từng vẽ minh họa cho sách bao giờ.」

「Anh đừng quá bận tâm chuyện đó, cứ vẽ theo phong cách thường ngày của Mori-san là được ạ.」

「Vậy sao. Nếu vậy thì tôi xin nhận lời.」

Mori gật đầu.

「Cảm ơn anh. Rất mong được hợp tác.」

Anh bắt tay Mori.

Có một điều anh băn khoăn, nên anh hỏi.

「Mà này, tại sao các cô gái trong truyện tranh của Mori-san đều có tai mèo vậy?」

「Lý do sao? Ưm…」

Mori cười gượng. 「Tại sao nhỉ. Tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ cảm thấy có tai mèo thì tốt hơn thôi.」

「À, vậy ra là thế.」

Anh và Mori chia tay nhau, thỏa thuận về tiền bản quyền qua email.

Anh bước đi trên lối đi hẹp giữa các bàn. Cảm thấy như trút được gánh nặng. Cơ thể anh cọ xát với những người đang xem doujinshi xếp trên bàn.

(Mori-san cũng mang trong lòng những điều không thể không thể hiện. Giống như mình.)

Quay đầu lại, khu vực của Mori đã hoàn toàn biến mất trong dòng người.

Anh nhận được mail từ Nozawa-san, người nói rằng sẽ đưa dự án truyện thần tượng vào cuộc họp biên tập.

*Anh có thể viết thử chương đầu tiên được không?*

*Ý của tổng biên tập là cốt truyện thì không rõ ràng lắm, nên muốn xem bản thân tác phẩm để đưa ra quyết định.*

Đọc xong mail, anh nhìn sang sensei.

「Bị nói thế thì đâu thể nói 『Vậy thì tôi đi chỗ khác』 được nhỉ.」

「Đương nhiên là không thể rồi.」

Sensei gật đầu.

Anh dọn laptop, trải giấy bản thảo lên bàn.

「Thôi thì cứ làm thôi, nghĩ rằng nó vẫn tốt hơn việc bị từ chối ngay từ giai đoạn cốt truyện hoặc bị hủy sau khi bản thảo đã hoàn thành.」

Anh để trống một dòng, rồi viết vào dòng thứ hai 「God Saves Idol Magic」. Tiêu đề đã được quyết định từ rất lâu rồi.

Trước khi bắt đầu viết nội dung, anh đặt bút xuống, hít thở sâu một lần.

「Hơi căng thẳng một chút.」

Nhớ lại, đã một năm rưỡi kể từ khi anh viết tác phẩm dài kỳ gần nhất là 『Saehara-senpai Kyūketsuki Setsu』. Anh cần phải viết nhiều hơn để nâng cao khả năng của mình, nhưng lại không có nhiều cơ hội. Những tác giả bán chạy cứ liên tục viết và phát triển ngòi bút của họ. Izumi Mira thì đã biến 『Kyōgen Tantei Kyōno Teriha』 thành series, liên tục cho ra mắt tác phẩm mới, đồng thời đang chuẩn bị một tác phẩm văn học lớn.

Anh bị bỏ lại một mình so với các đối thủ. Anh chỉ còn cách từng bước một, từng chữ một, đuổi theo và bám riết.

「Được rồi, bắt đầu thôi.」

Khi Moriya Shizuma, con trai của vị trụ trì đền Tōnomori ở Okitsu-ku, Tokyo, trở về nhà cạnh đền, cậu thấy một cô gái tự xưng là vị thần chủ Imiigakisarasaranikoesuhime-no-Mikoto. Cô ấy nói rằng vì quá ít người đến viếng, cô muốn chuyển đến Nokiha-bara, gia nhập nhóm thần tượng quốc dân LED để nâng cao vị thế thần linh, và cuối cùng là muốn được ghi danh vào 『Cổ Sự Ký 2014』. Nếu vị thần chủ bỏ đi thì chức vụ thần linh sẽ tiêu tùng, nên Shizuma đã hỏi ý kiến cô bạn thanh mai trúc mã kiêm bạn cùng lớp cấp ba, Yasugi Valhaletta Koyomi—ý nghĩ cứ bay xa hơn về phía trước của câu chuyện, nhưng ngòi bút lại không tiến nhanh đến vậy.

「Hôm nay đến đây thôi, đi ăn nhé.」

Anh đứng dậy, sensei cũng nhảy khỏi bàn và đi theo.

「Thảnh thơi nhỉ.」

「Lần này đâu có hạn chót đâu ạ. Em cứ thong thả mà làm.」

「Đó là bằng chứng cho thấy mày bị coi thường đấy.」

「Đúng là vậy thật. Nhưng em sẽ làm được.」

Viết tiểu thuyết dài kỳ là một cuộc đua trường kỳ. Không thể cứ vui buồn theo từng ngày được.

Vì đã trúng tuyển Comiket mùa hè, anh cũng phải tiến hành việc xuất bản cuốn 『Hyakugō Monjo』 thành sách.

Tất nhiên, anh cũng cần phải đi làm thêm.

Bây giờ thì vẫn còn thong thả, nhưng rồi sẽ đến lúc anh phải vật lộn với việc phân chia thời gian, vật lộn vì không viết được, vật lộn vì cảm thấy những gì mình đã viết thật vô vị. Anh sẽ phải tiếp tục chạy trong một đường hầm dài không biết điểm kết thúc. Một đường hầm dài, đầy khó khăn và quen thuộc. Cuối cùng anh cũng đã trở về đây.

Không biết cái cảm giác thắt chặt lồng ngực là lo lắng hay kỳ vọng, anh đổ nước vào nồi để luộc mì ống.

Một tuần sau khi gửi cho Nozawa-san, mail hồi âm đã đến.

*Tôi thấy cảnh thần linh xuất hiện hơi yếu.*

*Tạm thời sao không để thần linh đấm nhân vật chính một phát nhỉ?*

「Hả?」

Anh khoanh tay, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

「Tức là một nữ chính bạo lực, một vị thần không tuân phục sao.」

Sensei dùng đuôi như một chiếc roi, gõ vào chuột.

「Thôi thì, nếu bảo viết lại thì em viết lại thôi…」

Anh ghi chú vào lề giấy bản thảo.

「Không để thần linh đi vào từ cửa, mà là từ cửa sổ, rồi bất ngờ đấm vào mặt nhân vật chính. Lý do đấm là—nhân vật chính đang mê mẩn nhóm thần tượng quốc dân LED. Khi cậu ta đang chìm đắm trong cảm xúc 『Cuối cùng mình cũng sa chân rồi』 nhìn vào đống CD kèm phiếu bắt tay mua bằng tiền mừng nhập học cấp ba, thì thần linh bất ngờ xông vào, nghiến răng ken két 『Cuối cùng ngươi cũng sa chân rồi…』, đập nát đống CD đó. Rồi tiện thể đấm luôn nhân vật chính. Được rồi, thế này là ổn.」

Anh hoàn thành bản thảo thứ hai trong ba ngày và gửi cho Nozawa-san.

Hai tuần sau, có mail hồi âm.

*Cảnh thần linh xuất hiện đã tốt hơn rồi.*

*Chỉ có điều, nhân vật Koyomi xuất hiện sau đó có vẻ hơi yếu.*

*Tạm thời sao không để cô ấy đá bay nhân vật chính một phát nhỉ?*

「Hả?」

Anh khoanh tay, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

「Mạnh yếu rốt cuộc là cái quái gì vậy…」

Sensei tung một cú mèo đấm vào chuột.

「Thôi thì, nếu bảo đá bay thì em đá bay thôi…」

Anh ghi chú vào lề giấy bản thảo.

「Khi nhân vật chính đưa thần linh về nhà Koyomi thì bị đá bay ngay lập tức. Lý do là—Koyomi, vốn là fan của LED, sau khi vào cấp ba đã trở thành fan của các nữ sinh thần tượng ở Okitsu-ku, và biến thành một anti-fan cực đoan của LED, nên chỉ cần nghe nhân vật chính nhắc đến tên LED là cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ rồi. Được rồi, thế này là ổn.」

「Offuton cứ gõ là ra thứ gì đó nhỉ.」

Sensei nói với giọng thán phục.

「Thường thì chỉ ra bụi thôi ạ. Chỉ là cái chăn (*ofuton*) thôi mà.」

「Cái đó không hay lắm. Vẫn phải đập mới được.」

Sensei trên bàn duỗi người, giẫm lên đầu anh.

Một tuần sau khi gửi bản thảo đã sửa, có mail từ Nozawa-san.

*Tổng biên tập đã đồng ý, nên anh cứ tiếp tục hoàn thành đến cuối nhé.*

*Tuy nhiên, quyết định cuối cùng sẽ được đưa ra sau khi xem bản hoàn chỉnh.*

Anh đứng dậy khỏi ghế, đi đi lại lại trong phòng. Vị thế của anh vẫn bất ổn như mọi khi.

Sensei ngồi trên bàn, nhìn anh. Anh cười nhếch mép.

「Quyết định sau khi xem bản hoàn chỉnh á, cái đó đương nhiên sẽ là 『Đây là kiệt tác! Nhất định phải xuất bản!』 rồi. Nhìn chương đầu tiên là rõ ràng nó hay mà.」

「Hừm.」

Sensei gật đầu. 「Tốt lắm. Cứ giữ tinh thần đó.」

「Ơ? Anh không nói 『Đừng có mà tự cao tự đại』 sao?」

「Mọi thứ đều ở mức thấp kém, nên ít nhất cũng muốn để mày ngẩng cao đầu một chút.」

「Anh thật tốt bụng quá.」

Anh quay lại bàn, trải giấy bản thảo ra. Giấy phép thông hành cho đường hầm dài đã được cấp, nhưng anh không biết liệu phía bên kia đường hầm là xứ tuyết hay cõi âm, hay thậm chí là nó có thông suốt hay không.

「Nghĩ trước cũng chẳng ích gì. Cứ viết thôi.」

Anh vỗ nhẹ vào lưng sensei để lấy tinh thần, rồi cầm bút.

Bốn

Tại Comiket mùa hè, cuốn 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』 đã bán rất chạy.

COMIC JIN đã đặt hàng số lượng lớn hơn lần trước, nhưng cũng nhanh chóng bán hết sạch.

「Chắc là tranh của Mori-san đẹp quá nhỉ.」

Anh lật từng trang sách, lẩm bẩm. 「Để mình viết mail cảm ơn.」

*Xin chân thành cảm ơn anh một lần nữa vì đã vẽ những hình minh họa tuyệt vời lần này.*

*Tôi tin rằng 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』 là một tác phẩm hoàn chỉnh bao gồm cả minh họa của Mori-san.*

Trong khi đang viết bản thảo 『Idol Magic』, anh nhận được mail. Đó là đơn đặt hàng bổ sung từ Yoneyama-san của COMIC JIN.

「Ưm, làm sao bây giờ nhỉ?」

「Tùy thuộc vào tiền của mày thôi.」

Sensei nói. Tiền tiết kiệm của anh gần như cạn kiệt vì chi phí in ấn cho Comiket.

「Thôi thì cứ bảo họ chờ đến khi có tiền thanh toán từ đơn hàng ký gửi thì mới tái bản vậy.」

Trong khi đang viết mail trả lời Yoneyama-san, lại có mail đến. Nhìn thấy là từ Yamazaki-san của Wakawaku-sha.

*Cảm ơn anh đã tặng cuốn 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』.*

*Tôi có một đề nghị, liệu chúng tôi có thể xuất bản tác phẩm này dưới thương hiệu Wakawaku-sha Bunko được không?*

「Thật sao!」

Anh reo lên. 「Bị từ chối ở bao nhiêu nơi rồi, không ngờ bây giờ lại nhận được lời đề nghị từ nhà xuất bản…」

Anh bế sensei ra khỏi hộp Amaxon, bình thường nó sẽ vùng vẫy, nhưng giờ thì nó ngoan ngoãn nằm yên.

「Mày từng nói 『Tác phẩm này sẽ bán chạy. Sẽ có rất nhiều người đọc』 đúng không? Giờ thì đúng như vậy rồi.」

「Em có nói vậy sao?」

Anh gửi mail chấp nhận lời đề nghị xuất bản, và liên hệ với Yoneyama-san để từ chối việc tái bản.

Một lát sau, Yamazaki-san gọi điện đến.

『Tuyệt vời lắm, 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』. Rất mong anh sẽ hợp tác với chúng tôi.』

「Cảm ơn anh.」

『Tiếp theo chúng ta còn dự định xuất bản 『Shuryō Saishū Sensō』 nữa. Hãy tạo đà với 『Hyakugō Monjo』 nhé.』

「Hay quá nhỉ.」

『Nội dung chính thì cứ giữ nguyên là được, chúng tôi muốn xuất bản vào khoảng tháng 12.』

「Tôi hiểu rồi. Vậy thì… về phần minh họa, tôi muốn nhờ Mori-san, người đã vẽ cho bản doujinshi.」

『Về phía chúng tôi thì muốn mời một họa sĩ khác.』

「Ơ… Tại sao vậy ạ?」

『Chúng tôi nghĩ rằng nếu thay đổi minh họa, những người đã có bản doujinshi cũng sẽ muốn mua thêm.』

「Nhưng tôi nghĩ tranh của Mori-san là hợp nhất với tác phẩm này.」

『Chúng tôi cũng đã lập danh sách các họa sĩ minh họa, và tôi nghĩ ai trong số họ cũng đều hợp với 『Hyakugō Monjo』.』

「…Xin cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.」

Cúp điện thoại, anh đổ sụp xuống sàn.

Anh nhớ đến nụ cười của Mori, người anh đã gặp ở ComiPia. Những dòng mail trao đổi về minh họa cho 『Hyakugō Monjo』 hiện lên trong đầu anh.

「Mới một tuần trước mình còn nói 『cả tác phẩm là một thể thống nhất bao gồm cả minh họa của Mori-san』, giờ lại nói 『có lời đề nghị xuất bản thương mại, nên sẽ nhờ người khác vẽ minh họa』 thì nghĩ thế nào cũng không hợp lý chút nào…」

Sensei khịt mũi 「Hừm」.

「Vậy mày định từ chối lời đề nghị của Wakawaku-sha sao?」

「Em muốn từ chối…」

Anh nằm ngửa, nhìn lên trần nhà. 「『Hyakugō Monjo』 đã đến tay những người muốn nó rồi. Thế là đủ rồi.」

Có cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào ngực anh. Anh nhìn xuống, thấy sensei đang đặt chân trước lên đó.

「Này Offuton, mày là hổ đấy.」

「Hổ? Là cái vụ muốn làm nhà thơ quá mà bỏ chạy đó hả?」

Sensei nhìn thẳng vào anh, người đang bật cười.

「Không phải thế. Mày là một con hổ với móng vuốt sắc bén và hàm răng chắc khỏe, chuyên ăn thịt tươi—cái thứ thịt tươi là khoái cảm khi tác phẩm được vô số người đọc. Mày nghĩ con hổ đó bây giờ có thể quay lại làm một con mèo ngoan ngoãn, khôn ngoan, đáng yêu, ngày ngày chỉ ăn hạt khô đạm bạc không?」

「Vế sau có vẻ là anh đang tự nói về mình đấy.」

「Mày có quên được mùi vị của máu nóng và thịt mềm không? Không thể nào quên được. Nó đã khắc sâu vào bản năng rồi. Thực ra, trước khi thực sự hút máu ăn thịt, mày đã biết cái mùi vị đó rồi. Vì vậy mày mới trở thành hổ. Thật ra, để có được nhiều độc giả, mày chẳng nghĩ gì đến việc làm tổn thương một ai đó đâu.」

「Anh nói em như một kẻ vô nhân tính vậy.」

「Không phải sao?」

Anh nhắm chặt mắt, dụi mặt.

「Em sẽ gửi mail cho Mori-shi. Nói rằng bên xuất bản thương mại sẽ nhờ người khác vẽ minh họa.」

Sensei đã hoàn toàn nằm gọn trên ngực anh.

「Đúng là hổ. Dù khoác da người, nhưng các ngươi, những nhà văn, là loài sinh vật tay chân miệng mồm dính đầy máu. Không thể che giấu được đâu.」

Anh cười nhếch mép, liếm quanh miệng. Không có mùi vị máu. Nhưng sensei đã nhìn thấu—cái trái tim tàn nhẫn và ích kỷ đó.

Anh nắm lấy chân trước của sensei, ấn miếng đệm thịt vào mí mắt.

「Là truyện tranh gì ấy nhỉ. Có nói làm thế này thì dễ chịu. Ha ha ha, đúng là mát lạnh dễ chịu thật.」

「Vui vẻ vì chuyện vớ vẩn.」

Sensei nói với vẻ ngạc nhiên.

(Sensei là mèo… là mèo không thể trở thành hổ tàn nhẫn. Dù thế này, nó cũng không cào móng vào mắt mình.)

Anh càng ấn mạnh miếng đệm thịt lạnh lẽo của sensei vào mí mắt, như muốn xóa tan những gì đang đọng lại trong sâu thẳm mắt mình.

Anh đến ComiPia vào tháng Mười.

Anh dự định xuất bản 『Necronomicon』 dưới dạng doujinshi tại Comiket mùa đông, và đã nhận được sự đồng ý sơ bộ từ họa sĩ minh họa Hegi Yuzu, người đang tham gia nhóm doujinshi hôm đó, để vẽ minh họa cho tác phẩm.

Anh tiếp cận khu vực của Hegi Yuzu từ phía sau. Nhìn từ lối đi bên cạnh, chỉ có một người đàn ông trong khu vực. Anh ta đang quay lưng lại, vẽ tranh vào một cuốn sổ phác thảo. Có vẻ đó là Hegi Yuzu.

(Tại sao người ta có thể vẽ đẹp đến thế nhỉ. Thật kỳ lạ.)

Lời nói tràn ngập thế giới, nếu muốn viết gì đó thì chỉ cần kéo những thứ đã có sẵn về là được. Giống như lắp ráp các khối đồ chơi vậy.

Còn hội họa, từ hư không mà đường nét sinh ra, bề mặt hình thành, rồi sự sống trú ngụ ở đó. Anh không hiểu những đường nét được vẽ trên tờ giấy trắng đó được kéo từ đâu đến.

Anh vòng qua bàn, chào Hegi Yuzu.

「Rất vui được gặp anh. Tôi là Ishikawa Offuton.」

「Chào anh. Lần này cảm ơn anh đã liên hệ.」

Dù đã trao đổi qua mail hơn chục lần, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, nên cả hai đều trò chuyện một cách ngượng nghịu.

Trước khi chia tay, anh nhận được một cuốn sách mới. Anh đi được một đoạn, rồi dừng lại, mở cuốn sách vừa nhận.

(Ưm… Hay đấy!)

Những bức tranh của Hegi Yuzu, dù đáng yêu nhưng lại phảng phất mùi chết chóc và suy đồi. Có lẽ vì tông màu u tối, hoặc do những cơ thể được nhấn nhá bằng cách biến dạng quá đà. Những đặc điểm ấy, anh nghĩ, rất hợp với 『Necronomicon』 – một tác phẩm lồng ghép bóng tối bản địa vào thể loại hài lãng mạn.

Anh cất cuốn sách vào cặp, rồi thở dài một tiếng.

(Thôi được rồi...)

Anh vừa đi vừa nhìn bản đồ. Bước chân nặng nề. Dòng người ngược chiều cứ chực đẩy anh lùi lại.

Khi đến được gian hàng cần tìm, anh cúi đầu thật sâu.

「Mọi người vất vả rồi ạ.」

「À, anh cũng vất vả rồi ạ.」

Mori đứng dậy từ phía bên kia bàn. 「Đây là sách mới hôm nay. Mời anh.」

「Cảm ơn anh. Tôi sẽ đọc ạ.」

Dù nhận sách, anh vẫn không thể ngẩng mặt lên. Ánh mắt anh chạm phải cô bé tai mèo trên bìa.

「À... về cuốn 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện này, dù đã nhận được tranh minh họa từ anh.」

Việc thay đổi họa sĩ minh họa đã được thông báo qua email từ trước.

「Không không, anh đừng bận tâm.」

Mori cười. 「Tôi thực sự rất vui khi được vẽ minh họa cho 『Hyakugō Monjo』. Tôi cũng rất mong chờ bản thương mại của tác phẩm đó.」

「Cảm ơn anh...」

Anh vẫn cúi đầu cho đến cuối cùng.

Rời khỏi gian hàng của Mori, anh thở dài thườn thượt.

(Ta vẫn chưa thể trở thành mãnh hổ... mà nói đúng hơn, vốn dĩ ta là con người mà.)

Anh đi dọc lối đi giữa các bàn. Cảnh tượng doujinshi xếp dài hai bên, thường ngày vẫn khiến lòng anh phấn chấn, nhưng giờ đây lại như đang trách móc anh, khiến anh vội vã bước qua.

Mất bốn tháng, bản nháp đầu tiên của 『Idol Magic』 mới hoàn thành. Nửa đầu viết xong trong một tháng, nhưng sau đó ngòi bút bị kẹt, kết quả là nửa sau mất đến ba tháng.

Khó khăn nhất là chương cuối, cảnh nhóm nhạc thần tượng của các nhân vật chính lần đầu tiên đứng trên sân khấu. Vì không thể viết tốt, anh đã định lách luật bằng cách viết dưới góc nhìn của Shizuma ở cánh gà, nhưng bị Sensei mắng rằng 「Phải thể hiện rõ những cảnh quan trọng. Đừng trốn tránh những đoạn khó.」, nên cuối cùng anh đã hoàn thành nó dưới góc nhìn của Saigo Ryoko, nữ chính thứ ba và là nhân vật chính thứ hai.

Sau khi gửi bản thảo đã hoàn thành cho Nozawa, anh nhận được email phản hồi và một cuộc họp đã được sắp xếp.

Trong phòng họp của Herohero-sha, Nozawa khẽ hạ giọng, không hiểu sao lại có vẻ dè dặt dù chỉ có hai người.

「Đây vẫn là chuyện nội bộ... nhưng 『Ryōgoku Gakuen Otome Basho』 đã lọt vào vị trí thứ năm trong bảng xếp hạng 『Sugorano』 sắp tới.」

「『Sugorano』 là 『Những light novel hot nhất hiện nay!』 đó ạ?」

『Những light novel hot nhất hiện nay!』 là một ấn phẩm đặc biệt mà Soyosoyo-sha phát hành mỗi năm một lần, xếp hạng các light novel ra mắt trong năm dựa trên bình chọn.

「Nếu được xếp hạng, Soyosoyo-sha sẽ gửi thông báo đến.」

Nozawa đưa ra một tờ giấy. Trên đó in trang tạp chí 『Sugorano』 đã đăng về 『Otome Basho』.

「Đúng là có ghi hạng năm thật.」

「Đi kèm với đó, chúng tôi sẽ tái bản 『Otome Basho』. Ngoài ra, chúng tôi muốn anh viết tiếp phần sau.」

「Phần tiếp theo...? Của 『Otome Basho』 ạ?」

「Vâng. Đây là một cơ hội hiếm có.」

「Ưm...」

Anh khoanh tay. Khi viết bản thảo, đôi khi anh cũng nghĩ về 「Nếu có tập tiếp theo thì sẽ có cốt truyện thế này」. Nhưng 『Otome Basho』 đã là một series bị ngừng xuất bản. Những hạt giống của sự tưởng tượng đó đã không còn nữa.

「Tôi đã quên mất mình viết cái đó thế nào rồi. Tôi viết nó cách đây ba năm mà.」

「Cố gắng giúp chúng tôi. Lịch trình của anh thế nào? Càng ra sớm càng tốt.」

「Phía Wakuwaku-sha có các dự án 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』 và 『Shūryō Saishū Sensō』. Hơn nữa, nếu viết tiếp thì tôi cũng phải đọc lại tài liệu, nên sớm nhất cũng phải đến tháng Hai năm sau mới có thể bắt tay vào.」

「Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta sẽ nhắm đến việc phát hành vào mùa hè năm sau. Nhân tiện, khoảng bao nhiêu tập thì câu chuyện có thể kết thúc ạ?」

「Ưm... khoảng bốn tập thì ổn. Ba tập cũng có thể tạm ổn.」

「Ồ. Vậy thì chúng ta sẽ đặt mục tiêu bốn tập. Chúng tôi cũng muốn phát triển các hình thức truyền thông khác nữa. Chẳng hạn như chuyển thể thành truyện tranh.」

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến anh không theo kịp. Hơn nữa, có một điều anh còn bận tâm hơn.

「À... vậy 『Idol Magic』 sẽ thế nào ạ?」

Khi anh hỏi, Nozawa đan các ngón tay vào nhau trên bàn.

「Tôi đã đọc rồi, và ấn tượng khác hẳn so với những gì tôi tưởng tượng từ cốt truyện. Rất thú vị. Nhưng xin hãy cho phép chúng tôi phát hành sau khi series 『Otome Basho』 kết thúc.」

「Hả...」

Ý nghĩ về việc tìm nhà xuất bản khác cũng thoáng qua trong đầu anh, nhưng sau bao lần họp hành dai dẳng, sửa đi sửa lại, việc mang ngay thành phẩm đã làm ra đi nơi khác dường như là một hành động thiếu nghĩa khí.

(Lại cái kiểu Kafka đó à... Lần này đến Sensei chắc cũng không cười nổi đâu.)

Dù có công việc mới, lòng anh vẫn không thể vui lên được.

Để họp về 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』, anh đến Wakuwaku-sha.

「Thiết kế bìa đã được gửi từ bên designer.」

Anh cầm bản in mà Yamazaki đưa ra xem. Hai phương án thiết kế logo tiêu đề khác nhau được đặt cạnh nhau – một biến thể dọc một dòng và một biến thể ngang hai dòng.

「Chắc là kiểu ngang thì tốt hơn. Chữ Hán có đến tám chữ, nếu viết dọc thì mắt cứ trượt đi, cứ như thoạt nhìn không hiểu ý nghĩa.」

「Vậy thì chúng ta sẽ chọn kiểu ngang.」

Yamazaki lấy ra một tờ giấy khác. 「Tranh minh họa cũng đang được Locomoco-san gửi lên liên tục.」

「Ồ, tốt quá nhỉ.」

Tất cả các tranh minh họa của Wakuwaku-sha Bunko đều được in màu. Những bức tranh tinh xảo của Locomoco đã mang đến cho các nhân vật nữ chính của Shōjo Gochū những biểu cảm khác biệt so với thời doujinshi.

「Nhân tiện Ishikawa-san, chúng tôi đã chính thức thông báo về việc phát hành 『Hyakugō Monjo』, anh có xem phản ứng trên mạng không?」

「Không, tôi chưa xem... Có chuyện gì ạ?」

「Công ty chúng tôi đang bị chỉ trích vì xuất bản sách của anh đó.」

「Wakuwaku-sha bị sao ạ?」

「Nào là 『Chỉ mỗi chỗ đó là tôi ghét』, 『Ghét đến mức buồn nôn』, 『Cái chăn bị ô uế rồi』. Thật sự là tôi rất chán nản. Tại sao chỉ vì xuất bản một cuốn sách mà lại bị chỉ trích như vậy chứ...」

Yamazaki đưa tay lên trán, thở dài thườn thượt.

「Ha ha ha, không biết là sao nữa nhỉ.」

Sau khi bật cười, anh nhận ra đó không phải là lúc để cười, nên cắn môi nén cười. Nhưng dáng vẻ chán nản thật sự của Yamazaki lại quá buồn cười, khiến anh lại bật cười lần nữa.

Về đến nhà, anh kể lại sự việc cho Sensei nghe.

「Khi chứng kiến sự bất công của thế gian, con người ta lại bật cười, phải không ạ?」

「Nhưng khi chuyện đó xảy ra với mình thì ta đã không cười đâu.」

Anh mở laptop, tìm kiếm phản ứng trên mạng. Trên một trang tổng hợp các tweet của Whitter, có một bài viết với tiêu đề 「【Tin buồn】Ishikawa Futon xuất bản sách từ Wakuwaku-sha」.

「Ha ha ha, đúng cái này đây rồi.」

Anh mở bài viết ra xem. Ban đầu anh đọc trong tiếng cười, nhưng dần dần vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.

「Sensei, công ty đó có ổn không ạ? Tự nhiên tôi thấy lo lắng.」

「Ừm, vì họ xuất bản sách của Otton mà. Chắc cũng có chút gì đó đi lệch quỹ đạo bình thường rồi.」

Sensei dùng chân sau gãi cổ.

Anh nghĩ về số phận mà 『Hyakugō Monjo』 đã trải qua.

「Thứ tôi viết vào mùa đông lại được ra mắt vào mùa đông. Dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Cứ tiếp tục làm thì sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra nhỉ.」

Anh nhặt những sợi lông của Sensei rơi trên bàn phím.

「Có thần bỏ rơi thì có thần nhặt lấy, phải không?」

Sensei, có lẽ nghĩ rằng có thứ gì đó thú vị bị chôn vùi, đã gạt tay anh đang cạy giữa các phím ra.

Năm

Cha anh được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày và phải phẫu thuật cắt bỏ.

Vào ngày phẫu thuật, anh đến bệnh viện sau khi tan ca làm thêm. Ca phẫu thuật bắt đầu từ buổi trưa vẫn chưa kết thúc, chỉ có mẹ anh ở trong phòng bệnh.

Phòng riêng chỉ có một chiếc ghế. Anh đến phòng y tá mượn thêm một chiếc ghế.

Anh trải bản thảo in ra, dùng chiếc hộp đựng đồ đặt trên đùi làm bàn. Cuốn từ điển kẹp giữa hai đầu gối. Anh phải hiệu đính 『Necronomicon』 cho Comiket mùa đông.

「Hiroshi, cuốn sách đó bao giờ ra mắt?」

「Cuối tháng sau.」

Khi anh trả lời, mẹ anh không nói gì thêm.

Mỗi khi thấy anh viết, mẹ anh đều nín thở rồi vội vã rời đi. Ngay cả khi anh viết những bản thảo chẳng ra đâu vào đâu thời còn gửi bài, bà vẫn nín thở như thể một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm anh xao nhãng. Anh cảm thấy điều đó thật ngột ngạt.

Khi anh ăn tối xong và trở về phòng bệnh, cha anh đang nằm trên chiếc giường có bánh xe. Ca phẫu thuật dường như đã kết thúc. Người cha vốn luôn mặc quần áo giản dị giờ đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu pastel. Nó trông có vẻ lạc lõng và vui tươi. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi anh. Máy thở vẫn hoạt động và thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, nhưng anh cảm thấy như cha mình sẽ nhìn thấy, nên anh cất bản thảo vào cặp.

Một thiết bị mà anh không biết cách vận hành đứng cạnh giường, nối với cha anh. Anh đã từ bỏ những thứ như thực học hay thực nghiệp từ rất lâu rồi, nhưng khi nghĩ rằng những thứ kiên cố đó đã đi vào cơ thể cha và không thương tiếc loại bỏ một phần mô, anh không khỏi thán phục. Anh tự hỏi nếu mình gặp phải tình huống như vậy thì sẽ làm gì. Liệu anh có từ chối điều trị như Sensei ghét tiêm vì 「chích kim vào người thật vô lý」 không? Hay anh sẽ kiệt sức, mất ý thức và hoàn toàn phó mặc số phận?

Anh trai đến và nói chuyện với mẹ về ca phẫu thuật. Các thuật ngữ chuyên môn bay loạn xạ khiến anh không hiểu rõ, nhưng dường như ca phẫu thuật đã thành công.

Anh trai, vừa tan sở, vẫn mặc bộ vest. Anh không nới lỏng cà vạt, bước chân nặng nề tiến đến giường và nhìn cha.

「Hiroshi, đi uống cà phê không?」

Nghe anh trai hỏi, anh lắc đầu.

「Em không uống cà phê.」

Anh trai cười vẻ ngạc nhiên.

「Không phải cà phê cũng được. Đi thôi.」

Xung quanh máy bán hàng tự động có đặt ghế sofa, tạo thành một khu vực giống như sảnh chờ. Vẫn còn trong giờ thăm bệnh nhưng không có ai.

Anh uống nước trong bình của mình. Anh trai mua cà phê.

「Xin lỗi vì đã nhờ em trông nom tối nay.」

「Không sao đâu.」

Tối nay anh sẽ ở lại chăm sóc cha. Dù không có chuyện đó, anh cũng đã định thức trắng đêm. Sau khi hoàn thành hiệu đính 『Shōjo Gochū Hyakugō Monjo』, anh mới có thể bắt tay vào hiệu đính 『Necronomicon』, nhưng thời hạn của nhà in không còn nhiều ngày.

「Bận à?」

「Bình thường.」

Hai anh em ngồi cạnh nhau. Anh trai vẫn để cốc giấy bốc hơi mà không uống. Dường như anh ấy đang ngần ngại vì người em cầm bình nước nhựa không có chức năng giữ nhiệt.

「Cuộc sống hôn nhân thế nào?」

Khi anh hỏi, anh trai cười.

「Bình thường.」

「Bình thường à... Em không biết cuộc sống hôn nhân bình thường là thế nào nữa.」

「Anh đang điều trị vô sinh.」

「Hả? Không phải chị dâu mà là anh ạ?」

「Đúng vậy. Lần tới anh sẽ phẫu thuật. Thắt mạch máu phía trên tinh hoàn—」

「Đau đau đau đau!」

Anh nhăn mặt, đưa tay ôm lấy háng. 「Không cần nói chi tiết đâu.」

「Nghe cho kỹ vào. Có thể thành tư liệu cho tiểu thuyết đấy chứ.」

「Light novel về vô sinh nam không có vẻ gì sẽ thịnh hành đâu, hiện tại.」

Anh trai là con của cha khi cha hai mươi sáu tuổi, còn anh là con của cha khi cha hai mươi tám tuổi. Ở tuổi anh hiện tại, anh sẽ có hai con trai, một đứa lớp bốn và một đứa lớp hai. Nhìn lại cuộc sống của mình, anh chỉ thấy đó là chuyện của một thế giới khác.

「Mày không định kết hôn à?」

「Không có đối tượng.」

「Không có cơ hội gặp gỡ à?」

「Không có. Mà nói đúng hơn, em có mèo rồi.」

「Mấy đứa nuôi mèo đứa nào cũng nói vậy.」

「Sống cùng thì sẽ hiểu thôi. Không, nhưng con mèo đó đặc biệt lắm.」

Khi anh nói, anh trai cười khẩy.

「Trước khi nhập viện anh có nói chuyện với bố, mày không đi làm à?」

「Hả?」

Nước trong bình va vào thành bình trong tay anh. 「Giờ đi làm thì sao mà được. Năm nay ba mươi sáu tuổi rồi còn gì?」

「Bố bảo sẽ lo cho mày.」

「Hừm.」

Anh trai rụt rè đưa cốc giấy lên miệng, hớp cà phê.

「Anh không bảo mày bỏ viết tiểu thuyết. Mày có tài năng. Đó là điều người khác không thể bắt chước. Nó đáng để mày cống hiến cả đời. Anh nghĩ vậy là tốt. Chỉ là, cuộc đời còn có những phần khác nữa. Ví dụ, mày có thể muốn mua xe. Có thể mắc bệnh nặng. Có thể đột nhiên muốn kết hôn. Lúc đó anh và bố có thể giúp đỡ thì tốt, nhưng cũng có khả năng không thể.」

Anh bị buộc phải suy nghĩ về cuộc sống của mình mong manh đến mức nào. Nếu không thể viết tiểu thuyết thì sao, nếu không thể làm thêm thì sao, nếu Sensei, người vừa là thầy vừa là bạn đồng hành, biến mất thì sao.

Anh đang sống dựa vào những thứ có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Trên bức tường đối diện có một tấm bảng ghi chú 「Xin giữ yên lặng」. Kèm theo đó là hình minh họa một người đang nói chuyện lớn tiếng.

(Những bức tranh như thế này cũng có tác giả. Nếu không làm doujinshi thì mình đã không để ý. Họa sĩ minh họa có thể xoay xở được. Vì họ có kỹ thuật vững chắc. Còn mình thì sao? Mình có thể làm gì?)

Anh im lặng uống nước trong bình. Vì đổ trực tiếp nước máy vào, mùi clo bốc lên rất nồng và đắng.

Chiếc bàn phụ đã đầy ắp khi anh đặt bản thảo in và laptop lên.

Mẹ và anh trai về, anh ở lại phòng bệnh một mình với cha. Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn chiếc đèn bàn trên bàn bật sáng.

Công việc hiệu đính không hiệu quả. So với phòng của mình, ở đây yên tĩnh hơn, không nghe thấy tiếng xe điện hay ô tô, điều hòa cũng rất dễ chịu. Đáng lẽ đây phải là một môi trường để tập trung, nhưng mắt anh cứ trượt khỏi những dòng chữ.

Anh xuyên qua bóng đêm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của cha. Chiếc ống trong suốt truyền oxy vào mũi quấn quanh miệng như một bộ râu không uy nghiêm.

「Bố ơi—」

Anh nhẹ nhàng gọi. 「Con luôn làm việc trong khi nói chuyện với Sensei. Hôm nay bố hãy thay thế Sensei cho con nhé. Cứ im lặng cũng được. Sensei là con mèo ở nhà mình đó. Bố chưa bao giờ đến nhà con nên chưa gặp nó lần nào nhỉ. Sensei có thể nói tiếng người đó. Chắc bố sẽ không tin đâu.」

Chỉ có tiếng máy đo điện tâm đồ và máy thở đáp lại lời anh.

「Hiện tại con đang hiệu đính cuốn sách tên là 『Necronomicon』. Nữ chính là một cô gái quỷ được triệu hồi từ tỉnh Yamaguchi. Con chưa từng đến Yamaguchi. Con từng đến Kagoshima hồi xưa. Đó là bối cảnh của cuốn sách sắp ra mắt. Hồi đến đảo Sakurajima, con sợ lắm khi nghe nói đó là một núi lửa đang hoạt động. Biển đẹp thật. Con nhìn thấy bãi cát từ khách sạn. Con không có đồ bơi nên không thể bơi.」

Anh dõi theo các chữ, thêm dấu đỏ. Dù không có tiếng trả lời, nhưng cứ nói chuyện như vậy thì anh lại có hứng thú.

「Người ta thường hỏi tại sao lại lấy Kagoshima làm bối cảnh, nhưng có lẽ điều đó liên quan đến những ký ức cũ đó. Tác phẩm đầu tay của con là 『Mōdoku Pirori』 kể về các nhân vật nhân cách hóa bệnh tật, nhưng giờ nghĩ lại, điều này cũng liên quan đến ký ức của con. Hồi nhỏ con hay bị bệnh và phải nhập viện nhiều đúng không? Lúc đó con đã gặp rất nhiều bệnh nhân cùng tuổi, và tính cách của các bạn ấy cùng với tên bệnh đã kết nối trong con. Vì vậy, khi nghe đến hen suyễn thì con hình dung ra hình ảnh một người trầm tính và hay khóc, còn chuỗi ký tự viêm cầu thận mãn tính thì con thấy như một người cô đơn và sẽ dễ khó chịu ngay nếu con chơi thân với bạn khác, còn u nguyên bào thần kinh thì con nghĩ đến một người giọng nhỏ nhẹ và biết rất nhiều tên chim. Những ý tưởng đột phá nhất, con nghĩ, đều tuôn trào từ sâu thẳm bên trong mình. Vì vậy con không thể không viết.」

Anh tiếp tục công việc hiệu đính. Anh tìm kiếm những từ cần chú ý trong file máy tính, thống nhất cách viết. Anh thay đổi các đuôi câu đơn điệu để tạo sự đa dạng. Anh loại bỏ những cách diễn đạt rườm rà.

「Con không phải lúc nào cũng như thế này. Hồi tiểu học con ghét viết văn lắm. Hồi lớp một, con từng không nộp bài tập làm văn suốt một năm. Con lén vứt giấy nháp đi. Sau đó bị phát hiện và bị mắng. Con ghét viết đại từ nhân xưng 『con』. Không biết tại sao nữa. Có lẽ hồi nhỏ con đã suy nghĩ về vấn đề ngôn ngữ nói và viết nhất quán chăng. Con muốn viết tiểu thuyết là do đọc cuốn 『Kenkyaku Tosei』 trên giá sách của bố. Đọc xong cuốn đó con nghĩ 『Mình cũng có thể viết được』. Con không hề coi thường Ikegami Shuntaro-sensei đâu. Chỉ là, trước đó con cứ nghĩ tiểu thuyết chỉ có thể do những vĩ nhân có râu như Soseki, Ogai hay Dostoevsky viết thôi. Nhưng Ikegami-sensei thì không phải vậy. Thầy đã dạy con rằng người bình thường cũng có thể viết. Vì vậy giờ con đang viết. Con biết bố không đọc những gì con viết. Nhưng cũng có những người đọc và nói rằng nó thú vị. Con cũng muốn bố đọc nó một ngày nào đó. Bởi vì con lớn lên nhờ đọc những cuốn sách trên giá sách của bố mà. Con chắc chắn rằng chúng ta có điều gì đó chung.」

Anh đặt bút xuống, đứng dậy. Để phòng ngừa đau vai, anh xoay cánh tay, uống nước. Vì có thói quen nghiến răng khi tập trung, anh há to miệng, làm giãn khớp hàm đang căng cứng. Sau đó, như một bài tập toàn thân, anh uốn éo cơ thể, nhảy một điệu nhảy kỳ lạ. Thường ngày, Sensei sẽ phản ứng với những cử động đó mà nhảy bổ vào anh, nhưng giờ thì không có gì chạm vào anh cả.

Anh đứng cạnh giường, nhìn xuống cha. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cha như cách anh vẫn làm với Sensei. Cảm giác của mái tóc bạc giống như cỏ khô.