Căn phòng anh đã gắn bó suốt chín năm giờ đây trống hoác.
Anh thử ngồi xuống giữa căn phòng vỏn vẹn tám chiếu. Bàn, giá sách cùng những chồng sách chất ngổn ngang xung quanh đã không còn, khiến không gian bỗng trở nên rộng rãi lạ thường. Sàn gỗ được lát lại trước khi anh dọn đến, có lẽ vì phần lớn thời gian bị sách che khuất nên những đường vân gỗ vẫn còn sắc nét như thuở ban đầu.
Anh là một nhà văn light novel, với bút danh Ishikawa Futon.
Anh ra mắt vào năm 2009, và sau đó vẫn âm thầm xuất bản sách đều đặn. Dù nói là âm thầm, nhưng vì là xuất bản thương mại nên mỗi lần phát hành, sách của anh vẫn có hàng nghìn, thậm chí hàng vạn bản được lưu hành trên thị trường.
「Không, nói hàng vạn thì hơi quá rồi」
Anh khẽ cong lưng, cười gượng một tiếng.
Khi chuyển đi, toàn bộ tiền đặt cọc đã được hoàn lại. Người quản lý còn nói: 「Anh nuôi mèo mà tường nhà vẫn sạch sẽ quá nhỉ!」
Thật ra anh không hề nuôi mèo. Anh chỉ sống cùng một con mèo mà thôi.
Con mèo đó rất đặc biệt. Nó chưa bao giờ cào móng vào tường hay tè bậy lung tung.
Thông thường, ai có mèo cũng thường nói: 「Mèo nhà tôi đặc biệt lắm」.
Nhưng con mèo sống cùng anh thì thực sự đặc biệt.
Suốt chín năm, mỗi khi anh viết tiểu thuyết, con mèo ấy đều luôn ở bên cạnh. Nếu không có nó, anh sẽ chẳng thể viết được bất cứ cuốn tiểu thuyết nào.
Anh chưa bao giờ đề tên nó trong lời bạt để bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.
Giờ thì con mèo ấy cũng không còn nữa.
Trong ánh nắng tháng Ba hắt qua cửa sổ, những sợi lông mèo trắng bay lất phất. Anh chắc chắn mình đã dọn dẹp rồi, vậy mà chúng còn sót lại ở đâu nhỉ? Anh đưa tay ra với lấy. Sợi lông trắng muốt, dài mềm mại như muốn thoát khỏi đầu ngón tay anh, nhẹ bẫng bay lên, rồi tan biến vào bóng tối.