"Tạm thời chúng ta vẫn tiếp tục sống chung nhỉ?"
Trên đường rời khỏi nhà Nakajo, bầu không khí nặng nề bao trùm lấy hai đứa tôi.
Rinka cất giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ trong khi chúng tôi bước qua khu dân cư. Tôi gãi má bằng ngón trỏ, đáp:
"Ừ. Nhưng chắc sớm muộn cũng phải giải quyết thôi."
"Ugh... Vậy lúc đó mình sẽ thuyết phục bố em! Tiếp tục sống chung!"
"Anh chỉ thấy tương lai bị bố em đóng hòm thôi..."
"Không sao đâu. Nếu tiền bối bị đe dọa tính mạng thì—"
"Thì sao?"
"Em sẽ chết cùng tiền bối! Chết cũng phải bên nhau, tiền bối đừng tưởng chết là có thể thoát khỏi em nhé, uufufufu ~♡"
"Nghe kinh dị vậy!"
"Ehe... Ehehe... Chúng ta sẽ mãi bên nhau nhé~ Mãi mãi~♡"
Có lẽ tôi sẽ bị Rinka giết nếu lỡ làm gì khiến em ấy khóc mất. Cảm nhận rõ dấu hiệu yandere, tôi thở dài. Rinka rút ngắn khoảng cách, quấn lấy cánh tay trái tôi.
"Có hơi gần quá không?"
"Cặp đôi thân thiết với nhau có gì sai ạ?"
"Không, không phải vậy... Chỉ là quanh đây có nhiều người quen. Lỡ gặp ai thì sẽ khá phiền phức đấy."
"Ý anh là gì? Sợ người ta biết anh đang hẹn hò với em ạ?"
"Không phải... Anh chỉ hơi ngại thôi."
Không loại trừ khả năng gặp bạn cũ cấp hai. Dù không có hậu quả gì, nhưng vẫn thấy bứt rứt.
"Thôi nào, anh cứ khoe khoang đi! 'Nhìn xem, tôi có cô bạn gái siêu cấp dễ thương này~' "
"Hình tượng của anh sụp đổ hết rồi. Nhưng mà... ừ nhỉ, khoe một chút cũng được."
"........."
"Sao thế?"
"Không... Em vừa tự nhận 'dễ thương' nên thấy xấu hổ quá. Định đùa mà không bị cà khịa, nên em thấy bối rối."
"Rinka dễ thương mà."
"Ơ!? Anh đột nhiên khen em có mục đích gì thế? Dù có tán tỉnh em cũng không dễ dàng đâu nhé!"
"Tán tỉnh bạn gái của mình để làm gì chứ..."
Gần đến ga, Rinka đột nhiên dừng bước.
"Tiền bối... Nhân tiện mình đi đâu đó chơi nhé?"
"Được thôi. Nhưng mà đi đâu?"
"Đến nơi sẽ biết ♪"
Cô ấy đặt ngón trỏ lên môi cười khẽ. Thế là thay vì về thẳng nhà, chúng tôi đi lòng vòng.
Trung tâm thương mại gần ga khá đông đúc vì là ngày nghỉ. Gia đình, nhóm bạn, các cặp đôi tấp nập.
Và tôi bị dẫn đến... khu bán đồ nữ. Toàn phụ nữ khắp nơi. Tôi lạc lõng vô cùng.
"Này Rinka... Sao em lại dẫn anh đến đây?"
"Fufufu. Em muốn kiểm tra gu thời trang của bạn trai mình ấy mà ♪"
"Hả?"
"Tức là xem anh thích con gái mặc phong cách kiểu nào. Em cũng đang muốn mua đồ mới."
"Về thôi."
"Không được! Em biết anh sẽ nói vậy nên mới giữ bí mật mà!"
"Rinka xảo quyệt quá..."
"Tehee~!"
"Không dễ thương."
"Gì cơ!? Vừa nãy anh còn khen em dễ thương mà!"
Em ấy nắm vai tôi lắc mạnh, mắt ngấn lệ nhìn từ dưới lên.
"B-Bình tĩnh nào. Rinka dễ thương, rất dễ thương, Siêu cấp dễ thương!"
"Thật không ạ?"
"Thật mà."
"Vậy anh hãy nói 'Toshiya yêu Rinka nhất' đi!"
"S-Sao lại thế?"
"Nói đi mà!"
Ánh mắt em ấy khiến tôi phải khuất phục.
"R-Rinka... anh yêu em nhất."
"Cảm ơn anh! Em cũng yêu Toshiya-kun nhất~ ♡"
"Mà này... Có người nhìn đó. Giữ ý chút đi."
"Ừ nhỉ. Nhân viên đang nhìn chằm chằm kìa."
Rinka cười ngượng rồi cầm chiếc áo len đỏ áp vào người.
"Tiền bối thấy thế nào? Hợp không?"
"Ừa, hợp đấy."
"Hừm. Có vẻ không hào hứng lắm nhỉ? Anh không quan tâm đến trang phục của bạn gái sao?"
"Không phải... Chỉ là anh không quen chỗ này thôi."
Tôi vốn ít mua đồ, thường chọn đồ rẻ tiền và không quan tâm xu hướng thời trang. Đúng hơn là vì không có gu cụ thể.
Giờ lại đứng giữa khu đồ nữ, cảm giác như lạc vào vùng cấm địa.
"Đừng để ý người khác nữa! Có em ở đây rồi, anh hoàn toàn có quyền ở đây!"
"Vậy sao?"
"Đúng vậy! Em cho phép! Nên hãy phụ em mua đồ nhé!"
"... Ừ, được thôi."
Tôi đành đi theo Rinka, lơ đãng nhìn những bộ đồ em ấy chọn.
"Em sẽ thử mấy bộ anh chọn, anh đợi ở đây nhé! Đừng có bỏ chạy đấy!"
"Anh biết rồi."
Thành thật mà nói, khi Rinka vào phòng thử đồ, tôi như bị bỏ rơi giữa không gian toàn phụ nữ. Rất muốn chuồn khỏi đây.
Nhưng sẽ rất tệ nếu bỏ bạn gái lại đây. Tôi sẽ chịu đựng cảm giác lạc loài này!
Đang chuẩn bị tinh thần thì—
"Ơ... Naeki-kun phải không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.