"Lâu quá nhỉ Toshi-kun? Anh đi đâu thế?"
Airi - cô bạn thời thơ ấu - dụi mắt ngái ngủ rồi ngáp dài. Cô ta ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt đăm đăm nhìn tôi.
"Sao cô lại ở—"
Tim tôi đập nhanh đến nghẹt thở. Tôi quên khóa cửa ư? Không, tôi nhớ rõ mình đã khóa nên mới kiểm tra kỹ như vậy.
Nhịp tim dồn dập. Miệng khô đắng.
"Tiền bối? Em nghe thấy tiếng nói chuyện..."
Rinka từ cửa bước vào, đứng hình khi phát hiện Airi. Tôi lập tức đẩy Rinka ra sau lưng.
Dù là con gái nhưng đã dám đột nhập thì không thể lơ là. Airi nhìn thấy Rinka, lập tức cúi mặt.
"Trả thù thế là đủ rồi nhỉ..."
"Chị đang nói cái gì thế?"
Airi dựa lưng vào tường, ngồi bó gối che miệng.
"Em đã lục thùng rác của anh."
"Hả?"
"Em đau lòng lắm... Em đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Khi nào chúng ta sẽ hôn, khi nào sẽ làm tình... Tất cả đều có lịch trình rõ ràng. Em muốn biến chúng thành kỷ niệm đẹp của đời mình..."
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng im ắng.
"Thế mà... cô ta phá hỏng hết."
"C-Chị đổ lỗi vô lý quá! Chính tiền bối Tsukimiya mới là người ngoại tình—"
"Câm đi. Tôi không ngoại tình."
"Chị đang đùa à...?"
Rinka run rẩy nắm chặt lưng áo tôi.
"Vì tôi chỉ trao thân cho người khác thôi. Trái tim tôi chưa bao giờ thay đổi."
Hả? Cô ta đang lảm nhảm cái quái gì thế? Ý là cô ta ngủ với người khác nhưng trong tim vẫn chỉ có hình bóng của tôi hả? Cô ta bị điên rồi!
"Đó không phải vấn đề."
"Ừm. Xin lỗi Toshi-kun. Là em hiểu sai... Giờ em đã biết. Em cũng đau khổ lắm... Nghĩ đến chuyện giữa anh và Rinka-chan là em muốn nôn mửa. Thậm chí từng muốn chết. Anh cũng cảm thấy thế khi phát hiện em ngoại tình phải không? Em xin lỗi anh rất nhiều... Nhưng giờ chúng ta có thể làm lại không?! Cả hai đều thấu hiểu nỗi đau đó rồi, có thể bắt đầu lại từ đầu chứ?"
"Không thể."
Tôi đứng hình trước sự ngang ngược khó hiểu của cô ta.
"Tại sao? Anh yêu cô ta chỉ để trả thù em mà? Chứ anh đâu thể thật lòng yêu loại người như Rinka-chan được."
"Tôi không yêu Rinka để trả thù ai hết!"
Ban đầu có thể là mối quan hệ kỳ lạ. Nhưng tôi chưa từng coi Rinka là công cụ trả thù.
"... Ra vậy. Anh bị cô ta dụ dỗ rồi."
"Hả?"
"Anh không thể nói lời cay độc với em được. Chắc chắn cô ta đã nhồi nhét mấy thứ độc hại vào đầu anh..."
Airi đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm xuyên qua tôi nhìn thẳng vào Rinka.
"Rinka-chan. Trả Toshi-kun cho tôi. Cô đã đủ thỏa mãn rồi chứ? Cô không xứng với anh ấy đâu."
"... Ít nhất em không muốn nghe điều đó từ chị, tiền bối Tsukimiya."
"Phải rồi. Cô không dễ dàng từ bỏ vị trí hiện tại đâu nhỉ?"
"Chị không nghe lời tiền bối nói à? Anh ấy không yêu em để trả thù ai cả."
Airi mỉm cười ngồi xuống giường.
"Tôi vừa nhớ ra điều này."
"Nhớ ra gì?"
"Tại sao tôi không nhận ra tình cảm của Toshi-kun sớm hơn? Anh ấy đã thích tôi từ thời cấp 2 mà."
Chính xác là từ năm lớp 5. Nhưng tôi chỉ thực sự nhận thức được tình cảm khi lên cấp 2. Airi khẽ cười khi thấy tôi im lặng.
"Đáng lẽ em có thể nhận ra sớm hơn. Vì Toshi-kun rất thẳng thắn và dễ đọc."
"... Ý cô là gì?"
"Ý em là, có ai đó đã cố tình ngăn cản chúng ta."
"Hả?"
"Ví dụ như Rinka-chan, dưới danh nghĩa tư vấn tình cảm, nhưng thực chất đã phá hoại mối quan hệ của chúng ta?"
Vai Rinka giật giật.
"Em... em không hề..."
"Rinka-chan làm vậy là bình thường thôi. Tính cô ấy vốn xấu xa mà."
"... Em không muốn nghe lời đó từ người như tiền bối Tsukimiya!"
"Đừng nóng vội thế. Hại da lắm."
Airi chống cằm cười nhạt.
"Nếu không bị ai đó ngăn cản, có lẽ tôi và Toshi-kun đã yêu nhau sớm hơn. Trước khi tôi trao thân cho người khác. Đúng không?"
"..."
"Tất cả là lỗi của cô ta. Đã phá hoại chúng tôi. Tôi còn nhìn thấy hai người tâm sự ở công viên nữa. Đúng lúc tôi đang suy sụp vì chuyện gia đình... Tất cả đều do Rinka-chan! Nếu không có cô ta, giờ tôi đã—"
"—Im đi."
Giọng tôi lạnh lùng cắt ngang dòng độc thoại của cô ta.