Tôi đặt điện thoại xuống và rời khỏi phòng. Cẩn thận, tôi tiến về phía cửa ra vào, cố gắng đi thật nhẹ để không gây ra tiếng động. Chuông cửa vang lên vài lần, như thể thúc giục tôi.
Cuối cùng, tôi cũng tới nơi và lén nhìn qua ống kính cửa. Tôi thấy Yamanashi đang mang nón kết, đeo kính râm và khẩu trang. Dù đã ngụy trang kỹ lưỡng, cô ấy vẫn toát ra một khí chất khó giấu nổi.
“Sendo-kun? Em biết anh đang ở trong đó. Cho em vào đi?”
Tôi đoán chắc cô ấy đã biết tôi ở nhà, vì Yamanashi đã gọi thẳng tên tôi. Để một người mẫu nổi tiếng, hiện đang bị xem là mất tích, đứng ngoài cửa thế này quả thực không ổn.
Nhưng tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu để cô ấy vào. Bây giờ cô ấy đã mất đi cuộc sống bình thường. Qua ống kính cửa, đôi mắt của cô ấy trông u tối và đục.
“Anh đang nhìn em mà đúng chứ? Không sao đâu, là em mà, Yamanashi Anri đây. Em sẽ không làm điều gì kỳ lạ đâu.”
Tôi muốn cãi lại, “Ai mà tin được với cậu cơ chứ?” nhưng rồi tôi nín thở.
Tôi phân vân. Có nên tiếp tục lờ đi và giữ cửa đóng, hay nên cho cô ấy vào? Trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, tôi cố cân nhắc lựa chọn tốt nhất.
“Em sẽ yêu anh, bất kể anh là người như thế nào, Sendo-kun. Mỗi ngày em sẽ hôn anh, và em sẽ trao cho anh cả sự trong trắng của mình. Nên là...anh mở cửa đi ạ.”
“…”
“Không mở à? Thế thì…”
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cửa bị mở khóa. Ngay sau đó, cánh cửa bật mở mạnh đến mức tôi bị đẩy ngã. Tôi ngồi phệt xuống đất, ngẩng lên nhìn thì thấy Yamanashi đang đứng đó.
“Em về rồi đây…♡”
▽▼.
Tôi đành cho cô ấy vào phòng khách. Yamanashi nhìn quanh khắp nơi.
“…Có gì kỳ lạ không thế?”
“Ngăn nắp hơn hồi em tới lần trước.”
“Hồi trước cậu từng tới…?”
Tôi không thể bỏ qua lời đó và hỏi lại.
“Vâng, Em đã tới đây vài lần rồi. Khi đó chắc đồ đạc còn bừa bộn hơn bây giờ nữa ạ.”
“…Lúc bừa, lúc gọn thôi. Tùy thời điểm.”
Dù trong lòng còn nhiều điều muốn hỏi, tôi vẫn đưa cho Yamanashi một cốc cà phê. Một lát sau, tôi ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu hỏi chuyện cô ấy.
“Tạm thời bỏ qua chuyện đột nhập đi, làm sao cậu mở được khóa hay vậy?”
“Em làm một chìa khóa dự phòng đó. May thật đấy.”
“Làm sao cậu tìm được chỗ ở của tớ?”
“Em chỉ cần theo dõi anh thôi. Còn số phòng thì… bí mật nghề nghiệp nhé.”
“Sao cậu lại bỏ việc chỉ vì chuyện này?”
“Mỗi lần nghĩ đến anh, em không thể ngồi yên được. em sẽ gọi cho văn phòng để báo cáo tình hình sau.”
Tôi chỉ biết ôm đầu, không còn cách nào khác để đối phó với cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng.
Thật sự rất xấu hổ. Một người mẫu nổi tiếng, một mỹ nữ đang được cả thế giới yêu thích, lại vì yêu tôi mà từ bỏ công việc, thậm chí còn đến tận nhà tôi để hoàn thành việc trả thù cho tôi. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi phải làm gì đây?
“Anh trông rất dễ thương ghê khi bối rối đó~.”
“Xin cậu đừng khen kiểu đó nữa… Tớ muốn điên mất.”
“Từ hôm nay, em sẽ sống thật với cảm xúc của mình. Nên Sendo-kun, xin hãy đối xử tốt với em nhé.”
Tôi thở dài không biết lần thứ bao nhiêu từ khi Yamanashi đến.
Dù sao thì, tôi cũng cần phải suy nghĩ rõ ràng. Cô ấy đã rời bỏ công việc, trực tiếp đến nhà tôi sau khi trả thù Kyoda. Ngoài kia, người ta vẫn chưa biết Kyoda sống hay chết, và tin tức thì ngập tràn những bình luận mơ hồ, chẳng rõ thật giả thế nào. Có lẽ việc đầu tiên tôi nên làm là bảo cô ấy liên lạc với văn phòng quản lý.
“Này, Yamanashi…”
Tôi vừa quay sang thì khuôn mặt cô ấy đã áp sát lại. Khoảng cách đột ngột rút ngắn khiến tôi giật mình. Tim tôi bắt đầu đập loạn lên khi nhìn thấy gương mặt quyến rũ đó.
Tôi còn lướt qua khe ngực thấp thoáng dưới cổ áo của cô ấy. Nếu tiến thêm chút nữa, tôi chắc chắn đã bị hút mắt vào đó.
“Này, Sendo-kun, anh có thích em chứ?”
Một câu hỏi vừa đơn giản vừa kỳ quặc. Người đang được cả thế giới yêu mến, với vẻ đẹp không chút tì vết, đang ép tôi đưa ra câu trả lời.
“Không, không, tớ…”
“…Em đã làm nhiều điều tồi tệ với Sendo-kun. Nếu anh không còn yêu em nữa cũng chẳng lạ. Nhưng em muốn nghe những lời thật lòng từ anh.”
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi quên mất — Yamanashi bây giờ không còn là Yamanashi mà tôi từng biết nữa. Cô ấy sẽ không chấp nhận những câu trả lời vòng vo, dối trá.
Ánh mắt đen ngòm và nặng nề của cô ấy như thể có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.
“Xin hãy nói với em rằng anh yêu em.”
“…Tớ không muốn.”
“…Tại sao chứ?”
“Những lời nói ra khi bị ép buộc chẳng khác gì lời dối trá. Dù tớ có nói yêu cậu ngay bây giờ, thì mối quan hệ của chúng ta cũng sẽ kết thúc. Thế nên tớ không muốn dối trá trong tình cảm. Dù sao chúng ta cũng đã bên nhau suốt một năm rồi.”
Tôi chọn cách mạo hiểm để thuyết phục cô ấy và nín thở chờ đợi phản ứng. Thật lòng mà nói, tôi cũng không kỳ vọng nhiều vào thành công, nhưng đây là cách an toàn nhất để vượt qua tình thế này. Trong khoảnh khắc chờ đợi ấy, tôi đã cầu nguyện lần đầu tiên trong đời.
“…Vâng, đúng vậy. Có lẽ em đã sai. Xin lỗi anh ạ.”
Đôi mắt của Yamanashi dịu lại, như thể cô ấy đã chấp nhận được lời giải thích của tôi. Trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Ngay lúc đó, một âm thanh ục ục vang lên trong phòng. Đó là tiếng bụng cô ấy.
Yamanashi đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi.
“Xin lỗi anh, em mấy ngày nay bận chạy khắp nơi mà chưa ăn gì cả…”
“Nếu cậu muốn thì tớ sẽ nấu gì đó đơn giản cho cậu ăn. Nhưng… đừng than phiền nếu dở đấy.”
“Không sao đâu. Nếu là món Sendo-kun nấu, em sẽ ăn sạch, kể cả chén dĩa.”
…Cậu ấy đang nói cái khỉ gì vậy?