Cũng đã được một khoảng thời gian sau buổi họp lớp chỉ có tôi và Kazemiya.
Kể từ hôm đó, chúng tôi vẫn lặng lẽ duy trì mối quan hệ bí mật mang tên ‘Liên minh nhà hàng gia đình’.
Chúng tôi đã thống nhất một quy tắc chung nhất: Không can thiệp vào chuyện của nhau. Không vượt qua giới hạn đấy. Đó là ranh giới của chúng tôi.
Vậy nên, từ hôm đó đến giờ, chuyện Kazemiyavà mẹ cô ấy đã thế nào, tôi cũng chưa thể hỏi.
Điều duy nhất tôi có thể làm, chỉ là mong rằng, quãng thời gian ở quán ăn đó vẫn là một lối thoát bình yên cho cô ấy.
“Chủ tịch hội học sinh mới là Raimon à… cũng chẳng bất ngờ gì nhỉ.”
Tan buổi chào cờ sáng, tôi cùng đám đông học sinh trở về lớp. Natsuki, bước bên cạnh tôi, lẩm bẩm với giọng chán chường.
“Mày có vẻ không hài lòng à?”
“Không phải không hài lòng, chỉ là không có gì ngạc nhiên cả.”
“Chắc chỉ có mày mới đòi hỏi bầu cử hội học sinh cũng phải bất ngờ.”
Tôi buông lời như vậy, nhưng thực ra cũng hiểu ý Natsuki định nói.
Raimon Shiori — đứng đầu khối về thành tích học tập. Cả học hành lẫn thể thao đều giỏi, còn có được sự tín nhiệm của đa số giáo viên.
Quá giỏi, quá hoàn hảo, đến mức có phần khó gần. Nếu Sawada được gọi là hoàng tử năm hai, thì Kuraimon chính là nữ hoàng.
Cô ấy đã là thành viên hội học sinh từ năm ngoái, việc lên làm chủ tịch năm nay, ai cũng đoán được.
Cũng giống như kiểu nghe dự báo “ngày mai chắc chắn trời nắng” rồi hôm sau thực sự trời nắng — chẳng ai thấy đó là điều gì đáng bàn, trừ phi có chuyện gì bất thường.
“Gần đây mọi người xung quanh đang đều có sự thay đổi. Nên tao nghĩ lần bầu cử này khả năng sẽ có biến.”
“Thay đổi? Ví dụ?”
“Ví dụ như mày này, Kouta. Gần đây hay suy nghĩ chuyện gì lắm đúng không?”
“Chuyện đó thì làm sao có thể làm loạn cuộc bầu cử được?”
Nói thế thôi… chứ bản thân tôi cũng đang dính vào một rắc rối nhỏ liên quan hội học sinh.
Tsujikawa Kotomi — em gái kế mới dọn về ở chung với tôi, chính là thành viên hội học sinh.
Tôi cũng chẳng buồn hỏi lý do, mà cũng chẳng định hỏi. Không phải chuyện tôi nên xen vào.
“Còn có Kazemiya nữa đấy?”
“…Kazemiya?”
Cái tên đó vừa thốt ra, tim tôi lệch nhịp.
Cảm giác như bí mật bị ai chạm tay vào — mồ hôi lạnh chảy lấm tấm ở thái dương.
“Dạo này Kazemiya có vẻ dễ gần hơn trước đấy.”
“…Vậy à?”
“Ừm. Trước nhìn lạnh lùng, khó gần, cảm tưởng như có áp lực gì đó ấy. Giờ thì thỉnh thoảng còn cười. Trong lớp cũng bớt vẻ chán chường rồi.”
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt Natsuki — Kazemiya đang đi phía trước hướng về lớp học.
Ánh sáng buổi sớm rọi lên góc nghiêng mặt thanh thoát, lạnh lùng. Nhưng mà giờ đây, nhìn kỹ, quả thật đã có phần dễ chịu.
“Mày để ý kỹ ghê.”
“Quan sát con người là sở thích của tao mà. Nhiều lúc cũng hữu ích phết đấy.”
“Hữu ích kiểu gì?”
“Nhiều thứ lắm.”
“…Thôi, tao không hỏi tiếp đâu.”
Tốt nhất đừng tò mò thêm. Có khi đào sâu ra toàn chuyện khó xử.
“…Ơ kìa, kia có phải Kazemiya bên lớp D phải không?”
Mấy thằng con trai lớp khác đi ngang cũng gọi tên Kazemiya.
Theo phản xạ tự nhiên tôi cũng lắng tai nghe.
“Vẫn đẹp ghê ha. Không biết có làm người mẫu không nhỉ?”
“Dạo này nhìn càng ngày càng xinh ấy… Hay tao tỏ tình luôn nhỉ?”
“Thôi đi ông tướng. Nghe bảo thằng Tanioka bên lớp A cũng đang tăm tia. Cả Sawada cùng lớp cũng đang thích nhỏ nữa đấy.”
“Tanioka là át chủ bài của đội bóng chày mà đúng không? Với lại Sawada cũng là người nổi tiếng nhất khối hai còn gì. … Cỡ bọn mình thì có đảo trời lật đất cũng không có cửa đâu ha.”
“Thôi kệ đi? Nghe nói Kazemiya tính khí tệ lắm đấy.”
“Chỉ cần bắt chuyện thôi là bị lườm cháy mặt luôn.”
“Khiếp nhỉ. Chắc xinh quá nên chảnh chọe, tưởng không thiếu trai theo đuổi thì muốn sao cũng được à?”
“Chị gái nhỏ thì cứ như nữ thần, cùng là mỹ nhân mà khác nhau trời vực thiệt.”
Những lời bàn tán văng vẳng từ nhóm học sinh lớp khác, nghe thế, trong ngực tôi tích tụ một thứ bực bội khó tả.
(… Nói chuyện cứ như đúng rồi vậy.)
Dù tôi hiểu chính thái độ của Kazemiya mới làm người khác phản ứng như thế — nhưng nghe vẫn thấy quá đáng.
Có lẽ chỉ là tôi thiên vị bạn mình thôi. Hoặc đúng hơn, thiên vị “người trong phe mình”.
Từ ngày quen Kazemiya, và lập nên cái “Liên minh gia đình” , tôi mới bắt đầu để tâm những lời đồn hay gièm pha mà trước đây vốn chẳng mấy bận lòng.
… Có lẽ vì vậy, gần đây chỉ cần ở trong lớp tôi cũng đã thấy không thoải mái.
Ghen ghét, đố kị, bóng gió, giễu cợt. Tất cả những cảm xúc tiêu cực mà người ta hướng về Kazemiya cứ lởn vởn quanh đây, khiến tôi đôi khi cảm giác như sắp nghẹt thở.
Dù vậy, tôi cũng chẳng định hùa theo đám bạn mà nói xấu Kazemiya. Ngược lại, có lúc tôi còn nghĩ — giá mà có thể đập tan sạch những lời ra tiếng vào ấy thì tốt biết mấy…
“Kouta, mặt mày trông hơi đáng sợ đấy.”
“… Hả? Tao có làm mặt đáng sợ hả?”
“Làm rồi làm rồi. Bình thường mắt mày đã dữ rồi, mày cứ nhìn người khác bằng ánh mắt ấy thì ai dám đến gần nữa?”
“Thế càng tốt. Dù gì tao cũng gần như chẳng ai chơi cùng.”
Ở trường, người duy nhất tôi hay đi chung chỉ có Natsuki. Ngoài ra, bạn bè đúng nghĩa thì hầu như chẳng có. Có ai bắt chuyện thì tôi vẫn tán gẫu được đôi câu, nhưng nói là bạn thân thì chỉ Natsuki mới đủ tầm.
… Không, bây giờ chắc Kazemiya cũng tính là “bạn” rồi nhỉ.
“…?”
Đang nghĩ về việc mạng lưới quan hệ mong manh của mình vừa khẽ mở rộng, thì điện thoại rung lên thông báo. Tin nhắn từ chính Kazemiya.
●Kohaku: Chuyện sau giờ học. Nhớ không đấy.?
Một tin nhắn ngắn gọn, đậm phong cách Kazmiya.
“…”
Vô thức đưa mắt nhìn — tôi bắt gặp ánh mắt của Kazemiya, người đang cầm điện thoại vừa nhắn xong. Khóe miệng cô ấy hơi cong lên, như thể đang nén một nụ cười nhỏ.
Tôi vội quay đi, nhanh tay gõ trả lời:
●Kouta: Đương nhiên là có rồi.
Gửi đi. Chưa đến hai giây đã thấy “đã đọc”.
“Mà Kouta này, bình thường mày còn đi làm thêm nữa còn gì… À mà nay mày nghỉ làm hả? Lạ ghê, tao tưởng mày lúc nào cũng nhận ca.”
“Sắp thi cuối kỳ rồi còn gì. Với lại… hôm nay tao có ‘lịch học nhóm’.”
☆
Cuộc hẹn này được lập ra trước buổi họp lớp để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, vì thế nên giờ tôi đang được ‘cô giáo’ Kazemiya kèm.
Địa điểm vẫn là quán gia đình quen thuộc. Ở đây, nếu đói thì có thể gọi món ăn liền, tiện thể giải quyết luôn bữa tối, quá hợp lý còn gì.
“Chỗ này sai rồi.”
“… Ể, thật á?”
“Tính nhầm chỗ này nè.”
“… Trời ơi, đúng thiệt.”
“Phần bài áp dụng này hơi khoai nhỉ. Nhưng mà có mẹo làm đấy. Ví dụ như thế này nè…”
“… À à, hiểu rồi. Làm vậy dễ hơn hẳn thật.”
Tôi bắt đầu giải lại bài tập, áp dụng đúng cách mà Kasese Miya vừa chỉ.
“Lần này chắc đúng rồi đấy.”
“Hoàn hảo luôn. Giỏi quá nhỉ.”
Dù chỉ là học thôi, nhưng có Kazemiya ngồi bên cạnh chỉ từng chút một thế này, kỳ lạ thay đầu óc tôi lại vào hơn cả nghe giảng trên lớp. … Mà Kazemiya dạy cũng khéo thật. Chắc cậu ấy cũng từng tự thử mày mò nhiều cách rồi. Những mẹo cậu ấy chỉ ra luôn dễ hiểu, dễ nhớ — có lẽ cậu ấy biết chính xác người học hay gặp lỗi gì.
“Điểm thi giữa kỳ cũng thế, Kazemiya giỏi thật đấy. Cậu giỏi mấy môn này từ đầu à?”
“Bình thường thôi. Thỉnh thoàng Shiori cũng chỉ bài nền nhờ đó ả thôi.”
“Shiori? Nghe quen quen…”
“Quen là chuẩn rồi, tân hội trưởng hội học sinh đó.”
“À, Raimon… Hả? Miya quen Raimon á?”
“Không phải quen không. Bạn của nhau đấy.”
“… Hả?”
… Tôi chỉ biết Miya có bạn, chỉ vậy thôi.
— Khác lớp, nên ở trường ít khi dính với nhau.
Miya từng nói thế. Nhưng ai ngờ “bạn” ấy lại là tân hội trưởng hội học sinh.
“Tụi tớ chơi với nhau từ hồi cấp hai rồi… Gì thế, sao lại ngẫn người ra vậy?”
“… Bất ngờ quá, não tớ treo mất mấy giây.”
Một đứa học giỏi nhất khối và một “vấn đề” nhất khối chơi thân với nhau — chắc chẳng ai ngờ tới đâu.
“Ừ, tớ cũng thấy lạ mà. Nhưng mà… cũng đúng thôi.”
“Mà giờ nghĩ lại, cũng chẳng lạ lắm. Kazemiya vốn nghiêm túc mà.”
“Đang khen đó à?”
“Một nửa là khen. Nửa còn lại thì… Tớ mong cậu hư thêm chút nữa .”
Vì Kazemiya cứ quá nghiệm khắc, nên cậu ấy mới hay cảm thấy buồn lòng vì chuyện gia đình . Tôi nghĩ thế.
“… Ước gì tớ hư được như cậu nói nhỉ. Chỉ có cậu mới dám bảo tớ thế thôi đấy, Narumi.”
“… Thì tớ vẫn đang là đứa con hư trốn gia đình mà.”
“Vậy tức là tớ đang bị dụ dỗ bởi một bad boy rồi?”
“Lộ rồi à? Muốn thoát thì giờ còn kịp đấy.”
“Không . Dụ tớ tiếp đi.”
Cả hai cùng nhìn nhau bật cười khẽ. Ngốc nghếch thật — nhưng cũng chính vì thể mà mình thấy nhẹ lòng.
“… Nhưng mà học với gia sư đứng top khối thì cũng sang chảnh ghê nhỉ.”
“Sướng quá phải không?”
“Nhưng có mỗi thế thì cũng không đậu top đâu. Bình thường cậu cũng tự học chăm mà, đúng không?”
“… Thì… buổi sáng, trước khi đi học, tớ hay học chút xíu.”
“Đấy mới là đỉnh đó. Tớ mà dậy sớm là đầu óc đơ luôn.”
“Thói quen thôi mà.”
“Thói quen?”
“Hồi trước tớ ráng học để không thua chị gái. Riết rồi thành thói quen… Vô dụng vậy mà giờ thành thói quen. Nhưng mà… nghĩ lại chắc cũng đáng.”
“Đáng?”
“Vì nhờ vậy tớ mới có cái để dạy Narumi học còn gì.”
Nói rồi Kazemiya cười — một nụ cười tinh quái như trẻ con vừa bày trò nghịch ngợm.
“… Nói hay lắm. Kỳ này tớ thi xong vượt mặt cậu cho coi.”
“Vậy lần sau tới lượt Narumi dạy tớ nhá.”
“Rồi, đợi đấy.”
“Ừ. Tớ sẽ chờ.”
Kỳ lạ thật — cứ thế, thỉnh thoảng xen vài câu đùa như vậy, tôi lại thấy đầu óc càng tỉnh táo hơn. Tiếng ồn trong quán, tiếng bút lướt trên giấy — mọi thứ hòa vào nhau, khiến tôi chỉ muốn ngồi thêm chút nữa.
“… Lần này chắc tớ học còn chăm hơn hồi giữa kỳ ấy.”
“Trùng hợp ghê. Tớ cũng thế. Lần cuối tớ này chắc từ hồi ôn thi cấp hai tới giờ mới có.”
“… Câu chuyện kiểu đó cậu nói với tớ có ổn không á?”
“Với Kazemiya thì được. Gọi là than vãn thì ổn hơn. Cậu nghe tớ than phiền nhé.”
“Ừ. Tớ nghe đây.”
“Lão bố khốn nạn ấy… Tớ nói ông bố ruột tớ ấy, Lão ta là kiểu người coi năng lực của một người là tất cả. Kiểu ‘đã là con tao thì phải giỏi’, ‘đứa con không làm nên trò trống gì thì không xứng làm con tao’.”
Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ thấy khó chịu. Ấy vậy mà giờ tôi vẫn có thể kể ra mấy chuyện đó một cách bình tĩnh thế này. … Chắc vì có Kazemiya ở đây. Chỉ khi ngồi trước Miya, tôi mới dễ thở như thế này.
“Nghe giống mẹ tớ ghê.”
“Biết ngay cậu sẽ nói thế mà.”
Tôi và Kazemiya khẽ bật cười. Y như đang tán ngẫu vài câu chuyện vặt vậy. Thật kì lạ.
“Cũng chính vì những quan điểm đó của bố dượng mà tôi đã phải đi thi vào tiểu học. Lần đó tôi thi trượt, nhưng may mắn là mẹ đã đứng ra che chở, nên chuyện đã được bỏ qua. Sau đó, là đến kỳ thi vào cấp hai. Tôi học như điên, thiệt luôn. Vừa học vừa nghĩ tới mẹ, nghĩ mình phải đậu cho bằng được để bố không chán ghét. Ráng làm đủ điều để được bố công nhận. Toàn tự đâm đầu lo chuyện bao đồng, lấm lem bùn đất, trầy xước tùm lum… Nghĩ lại thấy đúng là vớ vẩn, trẻ con thật.”
Một thời từng cứ lao vào giúp người vô tội vạ, tự chuốc lấy đau đớn — nhìn lại chỉ thấy thật ngốc nghếch, đúng kiểu hồi ức “đen tối” của tuổi nhỏ.
“… Rốt cuộc thì tôi cũng đậu cấp hai. Nhưng vẫn vô nghĩa.”
“Đậu rồi mà?”
“Rớt tiểu học thì cấp hai phải đậu thủ khoa mới đủ. Đấy, lý lẽ của lão ta đấy. Thế rồi ông ta nói thế này: ‘Mày định làm tao thất vọng đến bao giờ?’. Hết chuyện. Lặp lại là chuyện cũ chán ngắt thôi.”
“… Ra vậy.”
Miya im lặng một lúc. Rồi lôi bút đỏ từ hộp ra.
“Narumi. Đưa tay đây.”
“Hả? Ờ… tay nào?”
“Tay nào cũng được. Cậu chọn đi.”
“… Vậy tay trái ha.”
Tôi đưa tay trái ra. Kazemiya cầm lấy — bàn tay tôi, hơi ấm từ bàn tay của cậu ấy cứ vậy truyền qua tay tôi. Chỉ thế thôi mà tim tôi đập thình thịch. Với nhiệt độ tay đang càng ngày càng lên cao … Tôi mong Kizemiya không nhận ra điều đó.
Miya đưa bút lên, đầu bút đỏ bắt đầu di chuyển trên tay tôi. Vẽ nên một hình vòng xoáy, rồi thêm mấy cánh hoa nhỏ…
“Cậu làm tốt lắm.”
Giữa lòng bàn tay tôi, một bông hoa tròn điểm 10 nở rộ.
“… Gì đây vậy…”
“Thưởng cho Narumi vì sự cố gắng.”
“… Gì vậy chứ… chẳng hiểu nổi…”
… Đúng là chỉ có Miya mới làm mấy trò kiểu này. Vậy mà vừa ngốc, vừa ngọt, vừa làm tim tôi run rẩy thế này.
Chỉ vì một bông hoa điểm 10 bé xíu mà cái thằng nhóc ngốc nghếch ngày xưa trong tôi được an ủi. Cái thằng nhóc đã không thể nghe một câu khen nào từ người bố ấy — giờ đã được đền đáp bằng một lời khen khác, muộn màng nhưng vẫn kịp lúc.
“… Ư…”
Không được khóc. Không được… Thế mà mắt vẫn cay xè, cảnh vật trước mắt cứ nhòe đi … Khỉ thật. Sao lại muốn khóc thế này chứ.
“Narumi, cậu khóc à?”
“… Nói gì vậy!. Với lại… sao nhìn cậu có vẻ vui thế?”
“Vui chứ sao không. Vì tớ đã được Narumi cho nhiều thứ vậy kia mà.”
“Tớ có cho cậu gì đâu.”
“Cho chứ. … Nên tớ cũng muốn cho Narumi lại chút gì đó.”
“… Cho nhiều quá rồi, ngốc ạ.”
Kazemiya còn hơi đâu cho người khác? Chính cậu mới là người cần được ai đó tặng gì đó nhất. Ánh mắt lạnh lùng của mẹ Kazemiya, những lời lạnh lẽo — tôi vẫn nhớ như in.
Tôi biết Kazemiya và tôi giống nhau. Đều mang vết xước chẳng ai nhìn thấy.
… Chính vì vậy, tôi cũng muốn cho Miya điều gì đó — như một người bạn.
… Nhưng rốt cuộc tôi cũng chỉ là một đứa con nít thôi. Một đứa trẻ chẳng làm được gì ngoài chuyện bỏ nhà chạy trốn, chẳng ra gì cả. Tôi hiểu rõ điều đó. Dù vậy, tôi vẫn cứ cật lực nghĩ ngợi, vắt óc ra tự hỏi…
(Mình có thể làm gì cho Kazemiya đây…?)
☆
Ngày tháng trôi qua nhanh như chớp, kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc êm đẹp.
Cảm giác làm bài cũng không tệ, ít nhất thì chắc điểm sẽ không tụt xuống đâu.
Và như đã hứa, tụi tôi quyết định rủ nhau đi chơi ở khu tập đánh bóng chày.
Nói đúng ra thì đó là một khu phức hợp thể thao kiêm khu vui chơi, cách trường ba ga tàu.
Tìm hiểu kỹ mới biết quanh đó cũng có một chi nhánh khác của quán gia đình Flowers mà bọn tôi hay lui tới, thế là với cái tên Liên minh nhà hàng gia đình, tụi tôi chẳng còn lý do gì để từ chối: “Chỗ này quá chuẩn rồi còn gì nữa!”
Góc trung tâm tập đánh bóng chày nằm trong khu thể thao cũng may mắn chẳng phải xếp hàng.
“Có cả bóng xoáy và dành cho người thuận tay trái nữa à... Hầy. Thành thật mà nói, tớ không nghĩ lại có nhiều loại đến vậy.”
“Này Narumi, tớ đánh trước được không? Mà thôi tớ muốn được đánh trước!”
Đôi mắt cô ấy lấp lánh như trẻ con sắp được phát quà.
Đứng trước Kazemiya đang ôm chặt cây gậy thuê, đôi mắt long lanh ấy… thì tôi làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
“Xin mời tiểu thư, cứ tự nhiên.”
“Tốc độ bóng để bao nhiêu nhỉ… Thật ra tớ cũng không rõ nó nhanh chậm cỡ nào… Thôi, số tròn cho đẹp, để 100km/h đi. Nhìn đi nhé, tớ sẽ đập toàn homerun cho mà xem!”
“Cái tự tin đó ở đâu ra vậy trời…”
“Chứ sao, tớ đã cày full độ khó game Galaxy Slugger rồi còn gì!”
“Game thôi mà? Cái danh hiệu đó có ăn thua gì đâu…”
“Thôi cứ coi đi rồi biết!”
Kazemiya nhét đồng 100 yên vào máy (một lượt được mười bóng).
Cô ấy cầm gậy, bước vào vị trí, mặt mày rạng rỡ, hồi hộp chờ trái bóng bay ra như thể một đứa bé lần đầu được dắt đi chơi.
Nhìn cái vẻ háo hức ấy mà tôi suýt phì cười.
“Hây!”
Quả bóng đầu tiên, tốc độ 100 km/h phóng ra — cây gậy của Kazemiya chẳng chạm được vào đâu.
“Strike một!”
“Im đi!”
“Kìa kìa, bóng tới nữa kìa.”
“Ơ? …Ế… Hả? Cái gì vậy? Nhanh thế này á…?”
“Strike hai! Cái danh hiệu Galaxy Slugger của cậu khóc thét luôn kìa~”
“Im đê! Chỉ là chưa khởi động thôi mà… Hây!”
“Thôi rồi, ba strike là out nhé.”
“……Đây không phải thi đấu mà!”
Kazemiya phồng má, nhìn y hệt con mèo con bị ghẹo.
Nhìn cái kiểu vùng vằng đó cũng vui thật.
Mấy quả tiếp theo, bóng bốn bóng năm, cô nàng vẫn vung gậy hụt hoài…
“Lần này thì chết với tớ này!”
Bốp! — Một tiếng đập gọn vang lên.
Cuối cùng, cú vung gậy của Kazemiya cũng chạm được vào bóng, đẩy nó bay ra phía trước.
Dù không bay xa thành homerun, nhưng chắc cũng đủ ăn điểm nếu là trận đấu thật.
“Trúng rồi! Narumi! Narumi! Thấy chưa, thấy chưa?!”
“Thấy rồi! Ghê thiệt!”
Thật lòng mà nói tôi chẳng rành bóng chày lắm, cũng chẳng rõ 100 km/h là nhanh hay chậm cỡ nào. Nhưng mới lần đầu chơi mà tới cú thứ sáu đã đánh trúng, tôi nghĩ vậy là quá giỏi rồi.
Sau đó, Kazemiya như bắt trúng nhịp, dù chẳng có cú homerun nào nhưng mấy cú đánh còn lại cũng đều trúng bóng, bay thẳng ra trước.
“Phù… Thú vị ghê! Cái này xả stress đỉnh thật đấy.”
“Kazemiya cũng giỏi thể thao phết nhỉ?”
“Không đến mức giỏi, nhưng cũng không đến nỗi tệ đâu.”
“Nhưng cậu đâu có từng chơi bóng chày trước đây đúng không? Thế mà vẫn đánh được, đúng là có khiếu thể thao đấy.”
“Biết đâu được… Nếu mà là chị tớ, chắc chị ấy đập được homerun ngay cú đầu rồi.”
Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt Kazemiya chùng xuống. Nhưng rồi cô ấy lập tức đổi nét mặt, đưa cây gậy cho tôi.
“Rồi, tới lượt Naruumi đó.”
“... Ờ. Được rồi, để xem tớ cho cậu thấy thế nào là đúng bài nhé. Dù sao tớ cũng có kinh nghiệm hơn cậu.”
“Cũng chỉ kiểu thi thoảng đi chơi vài lần thôi mà?”
“Cứ xem đi rồi biết.”
Tôi nhét đồng 100 yên vào máy, bước vào sân tập với tốc độ bóng cũng 100 km/h giống Kazemiya.
“Rồi! Ăn này!”
“Trượt rồi nhé, strike!”
“Suỵt, cú vừa rồi khởi động thôi.”
... Giờ nghĩ lại mới nhớ, hồi xưa ông già tôi từng dạy tôi chơi bóng chày.
Đại loại là mấy cái cơ bản: chuyển trọng tâm, vung gậy ngang, mắt thì dán chặt vào bóng… rồi đánh.
“Uầy! Bay xa ghê ta!”
“Giờ nhớ lại được mấy mẹo cũ rồi . Nhưng bực cái toàn là do lão già dạy…”
Đúng là đánh trúng thì đánh trúng đấy, nhưng để đập ra homerun thì vẫn chưa được.
“Làm con nít cũng phiền thật. Dù có đắng cỡ nào, mấy thứ bố mẹ dạy vẫn cứ ăn sâu vào người, muốn gạt cũng chẳng được.”
“… Naruumi, cậu nói chuyện nghe cứ như người lớn ấy.”
“Người lớn gì tớ. Tớ còn mong mình lớn nhanh hơn nữa cơ.”
“Để được dọn ra ở riêng hả?”
“Chuẩn luôn. Cậu cũng thế mà, đúng không?”
“… Ừ. Tớ biết bản thân bị trói chặt bởi gia đình mà. Nhiều lúc tớ nghĩ chỉ cần ra khỏi nhà, chắc mọi thứ sẽ dễ thở hơn nhiều. Thật ra tớ cũng tính đi làm thêm để dành tiền, mà mẹ không cho.”
Tôi đánh hết lượt bóng còn lại, rốt cuộc cũng không có cú nào bay ra ngoài sân.
“Xong rồi à? Giỏi ghê.”
Kazemiya đưa tôi chai soda vị dưa lưới mới mua ở máy bán hàng tự động.
“… Cảm ơn.”
“Có gì đâu.”
Cả hai bọn tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế sát tường. Trong khu tập vắng hoe, chỉ còn tiếng máy ném bóng và tiếng bóng chạm gậy vang lên đều đều.
“Thỉnh thoảng vận động thế này cũng hay ghê. Không chơi câu lạc bộ nào mà được vận động kiểu này, nghe cũng thanh xuân phết.”
“Cậu không tính tham gia câu lạc bộ à?”
“Ừm… Tớ nghĩ chơi thể thao thế là đủ rồi. Với tính tớ, mà vô CLB rồi, kiểu gì cũng rắc rối. Mà đúng là sau giờ học rảnh hơi thật… Aaa, giá mà được đi làm thêm thì đỡ biết mấy…”
“… Nhà cậu cấm đi làm thêm à?”
“Ừ. Mẹ tớ không cho. Bà sợ tớ ra ngoài làm bậy làm bạ, lỡ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị thì chết.”
Nói rồi Kazemiya cười khẩy, giọng nhỏ lại như đang tự giễu.
“Thật ra bây giờ chơi với cậu, than vãn chuyện nhà, rồi tụi mình ra quán ăn, đi xem phim, hay như hôm nay đi chơi — mấy thứ đó cũng đều từ ‘tiền tiêu vặt’ mẹ đưa thôi. … Nghe nó cứ thảm sao ấy, ha.”
“… Có gì đâu mà thảm. Mình còn là học sinh cấp ba, xài tiền bố mẹ cũng bình thường mà. Không phải ai cũng rảnh để đi làm thêm đâu. Với lại, nếu cậu ngại xài tiền mẹ cho, thì để tớ trả hết cho.”
“Cái đó còn thảm hơn á!”
“Ráng chịu đi.”
“Thế thì cũng có khác gì bây giờ đâu…”
“Đã mất công phải chịu đựng thì chịu đựng để tớ mời còn sướng hơn chứ?”
Kazemiya định phản bác, nhưng rồi ngậm miệng lại, chỉ lườm tôi.
“… Dù sao cũng không thích.”
“Đi chơi với Kazemiya mà, tớ không tiếc gì hết.”
“… Đừng có nói mấy câu kiểu đó lung tung. Đồ ngốc.”
Kazemiya phồng má ra kiểu làm bộ giấu đi, rồi quay mặt sang hướng khác như muốn lảng tránh ánh mắt tôi. Tôi suýt buột miệng khen dễ thương thật nhưng đã kịp giữ lại trong lòng — lỡ nói ra chắc cô ấy lại càng không dám nhìn tôi mất.
“Nhưng mà… cái kiểu bị cấm đoán không cho đi làm thêm như thế, nghe vẫn bực thật đấy.”
“… Mẹ tớ ấy mà, bà ấy đã sớm coi như bỏ mặc tớ rồi, giờ chỉ tập trung hết vào chị thôi. Dù chỉ một khả năng nhỏ nhất cũng không được để ai làm xước đi hình ảnh hoàn hảo của chị. Cho nên, mấy thứ phiền phức như tớ, chắc bà ấy muốn giữ gần để dễ kiểm soát hơn. Chẳng phải tin tưởng hay không tin tưởng gì đâu.”
Kazemiya kề miệng lên chai trà lạnh, khẽ uống một ngụm cho dịu giọng.
“Mấy tin đồn vớ vẩn ở trường cũng thế thôi. Để mặc cho người ta muốn nói gì thì nói cũng là vì vậy đấy. Ban đầu thì là để đám đeo bám lợi dụng chị phải chùn bước, sau này nghĩ kĩ lại thì… chắc cũng vì mẹ tớ chả buồn phủ nhận nữa. Phủ nhận cũng chẳng thay đổi được gì khi bà ấy vốn không tin tớ.”
“… Không phải là không thay đổi gì đâu. Ít nhất, nếu mấy lời đồn ấy biến mất… thì tớ sẽ thấy vui.”
… Vui? Tự mình nói ra xong mới thấy mắc cỡ.
“Kiểu… nghe mấy lời xấu về bạn mình, ai mà chẳng khó chịu.”
Dù đúng là thật lòng, nhưng nghe cứ như tôi đang gượng gạo biện minh cho mình. Tôi còn đang định lảng sang chuyện khác thì Kazemiya bật cười khe khẽ.
“Ahaha… Gì thế? Cậu vui à?”
“Vui thì nói là vui chứ sao. Kệ đi.”
“Hừm? Thế ra là vui thật à?”
“Ừ thì… vui.”
Cả hai im lặng một chút. Âm thanh những cú gậy đánh trúng bóng vẫn vang lên đều đều đâu đó trong góc khu thể thao. Tôi nhìn xuống lòng bàn tay trái của mình. Dấu hoa tròn mà Kazemiya đã vẽ hôm nào giờ không còn nữa — nhưng trong lòng tôi, cái “bông hoa tròn” ấy vẫn còn nguyên đây.
Từ bấy đến giờ, tôi cứ nghĩ mãi. Rằng một đứa như tôi — chỉ là một thằng con nít chẳng ra gì — rốt cuộc có thể làm được gì cho Kazemiya.
“… Thi xong rồi, giờ cũng vào hè rồi nhỉ.”
“Ừ.”
“Đi đâu chơi không? Hè mà.”
“Đi cùng cậu hả?”
“Chứ còn gì. Tớ đang rủ cậu mà.”
“Hè này… đi chơi với Narumi…”
“Cậu không thích à?”
“Thích.”
Nghe Kazemiya nói thế, tôi mới thấy nhẹ cả lòng.
“Có chỗ cậu nào muốn đi không?”
“Cậu sẽ dẫn tớ đi à?”
“Nếu cậu thích.”
“Vậy… đi bể bơi đi.”
“Còn gì nữa không?”
“Lễ hội mùa hè. Tớ cũng muốn đi.”
“Nghe hay đấy. Tớ sẽ tìm chỗ.”
“Với cả… đi dạo phố bình thường cũng được. À, còn công viên giải trí nữa. Hè này có trò mới mở, tớ muốn thử.”
“Được rồi, ghi hết ra.”
Tôi xé một trang sổ, cẩn thận ghi lại từng ý tưởng hai đứa vừa nghĩ ra. Chẳng mấy chốc, tờ giấy đã kín những dòng kế hoạch nhỏ cho kỳ nghỉ hè.
“Xong. Lên lịch rồi nhé.”
“Tự nhiên thấy mong đợi mùa hè ghê.”
“Tớ thì hè nào cũng mong mà.
“Tớ thì chẳng bao giờ có gì để làm.”
“Hè năm nay bận đấy.”
“Đây chắc sẽ là mùa hè bận rộn nhất đời tớ mất.”
Nhìn gương mặt Kazemiya đang cười, tôi thầm hạ quyết tâm cho riêng mình. Tôi uống cạn chai soda, đứng dậy cầm gậy vung tiếp một game nữa, nhét đồng xu vào máy, cầm chắc cây gậy, dõi mắt nhìn quả bóng sắp phóng ra.
“Này Kazemiya. Tớ… có chuyện muốn nói.”
Tôi vung gậy đánh trùng quả bóng đang bay tới, nhưng bay chưa đủ xa để thành cú home-run.
“Muốn nói gì cơ?”
“Nếu sau này… nếu có lúc nào đó cậu cần giúp đỡ, thì tớ sẽ làm tất cả để ở cạnh cậu.”
Cú thứ hai, trượt. Nhưng tôi đã quen nhịp bóng, tay bắt đầu chắc lại.
“Tớ không biết mình làm được gì. Nhưng chỉ cần còn cười cùng cậu được, tớ sẽ làm, bằng mọi giá.”
Tôi nắm chặt cán gậy bằng bàn tay trái, nơi dấu ‘bông hoa đỏ’ đã nở rộ.
“Dù cho cậu có trở thành Ma Vương hủy diệt cả thế giới đi nữa ──── thì tớ vẫn sẽ đứng về phía cậu, Kazemiya Kohaku.”
Cú đánh thứ ba. Nhịp vung gậy hoàn hảo. Tôi đánh trúng quả bóng bắn ra từ máy, và trái bóng trắng lao thẳng, đập trúng ngay tâm biển ghi Home Run.
“… Cái gì vậy. Cậu nghĩ tớ là gì chứ.”
“Ma Vương.”
“Tùy cậu nói .”
Tôi không biết Kasegumi đang có biểu cảm thế nào đằng sau mình, cũng không rõ cô ấy đang nghĩ gì.
“...Cảm ơn nhé, Narumi.”
Nhưng tôi chỉ mong sao ──── nếu có thể, chỉ một chút thôi cũng được,
tôi đã thực sự trở thành chỗ dựa cho người bạn cũng mang vết thương giống mình.