Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2796

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 1

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 2

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 1

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 2

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1257

Vol 1 - Chương 04: Quyết định của Narumi Kouta

Ở đó đứng sừng sững là một người phụ nữ mảnh mai, mặc bộ vest chỉnh tề không chê vào đâu được.

Trên vai người phụ nữ đeo một chiếc túi business dành cho nữ, trông chẳng khác nào hình mẫu lý tưởng của một nữ doanh nhân thành đạt.

Ánh mắt sắc lạnh ẩn sau tròng kính, đang hướng hoàn toàn vào Kohaku, ánh nhìn ấy chẳng khác gì một lời quở trách.

Kohaku…

Người có thể gọi tên thật của Kohaku, lại còn xuất hiện ngay trước tòa chung cư này —

Nhìn kỹ lại gương mặt, tôi mới nhận ra đường nét ấy có nét giống Kohaku đến lạ.

Nếu Kohaku lớn lên, trưởng thành thêm vài tuổi nữa, chắc cũng sẽ thành một người phụ nữ xinh đẹp thế này.

 

……Mẹ.

Quả nhiên. Người đó chính là mẹ của Kohaku.

Nghĩ đến việc chị gái Kohaku đang là sinh viên, thì bà ấy trẻ hơn tuổi cũng dễ hiểu.

Lợi dụng lúc mẹ không để mắt tới, lại lang thang ngoài đường đến giờ này à. Thật tình… Con mãi chẳng lớn lên được gì cả

…………

Mẹ Kohaku thở ra một tiếng thở dài, nghe như đã cạn cả kiên nhẫn.

Rồi ánh mắt lạnh lẽo ấy chuyển sang tôi — người đang đứng cạnh Kohaku.

…Cậu trai này là ai?

Cháu xin phép được giới thiệu. Cháu là Narumi Kouta. Bạn của Kohaku ạ.”

Vậy à. Lúc nào con bé này cũng làm phiền cậu rồi.”

Lời chào thì bình thường, nhưng tôi không hiểu sao lại nghe như có gai nhọn ẩn bên trong.

Có lẽ chỉ là tôi nhạy cảm quá mức… hoặc có lẽ…

Hôm nay chính cháu là người rủ Kohaku ra ngoài ạ. Cháu đã bắt bạn ấy đi lung tung, mải vui nên quên cả giờ… Cháu xin lỗi.”

Cậu không cần khách sáo. Dù sao thì con bé này cũng lại kiếm cớ dây dưa, làm phiền người khác thôi mà …Haa… Đừng có mà kéo người khác vào những chuyện vô nghĩa của con. Mẹ bận lắm rồi đấy.”

…………ư……

Bị nói vậy, Kohaku chỉ siết chặt nắm tay, đôi môi mím lại run lên.

Trông con có vẻ muốn nói gì đó nhỉ, Kohaku.”

Không có gì hết.”

…Vẫn ánh mắt khó ưa đó. Con nghĩ gì trong bụng thì mẹ cũng mặc kệ, nhưng bỏ cái tật để hết lên mặt đi. Mất mặt lắm.”

Bà ấy buông ra một tiếng thở dài chán chường, rồi quay người bước thẳng vào sảnh chung cư.

Kohaku cũng lặng lẽ cúi đầu, lê bước chân nặng trĩu, định bước theo mẹ —

Nhưng ngay trước khi vào hẳn toà nhà, ánh mắt Kohaku lướt qua tôi, chỉ thoáng một khoảnh khắc.

………………ư……

Ánh mắt ấy như đang nén chặt thứ gì đó vỡ vụn bên trong. Kohaku khẽ nghiêng đầu, tránh ánh nhìn của tôi — rồi bóng lưng ấy khuất dần sau cánh cửa toà nhà sừng sững.

82df0c22-0ebe-484b-9f12-8c5979b1a138.jpg

…Con về rồi đây.

Tôi đi thẳng từ chỗ nhà Kazemiya về nhà, rồi ló đầu vào phòng khách để báo mình đã về.

Mừng con về nhà.

Về rồi à, Kouta-kun.

Chắc mệt rồi nhỉ. Mẹ mới xả lại bồn tắm đấy. Vào tắm đi cho đỡ mệt.”

Đã gần mười giờ đêm — chẳng còn phải là một giờ được coi là sớm để về nhà.

Mẹ đang ngồi viết lách trong phòng khách, còn chú Akihiro thì rót ca cao ra tách, cả hai người đều đón tôi bằng ánh mắt ấm áp quen thuộc.

Bình thường, đáng lẽ tôi sẽ thấy bức bối, thấy tội lỗi, thấy ngột ngạt khi nhận lấy sự ấm áp này. Nhưng chỉ hôm nay thôi, tôi lại có thể đón nhận nó một cách thật lòng.

(Mừng con về)

Hai người này, vẫn luôn đón tôi bằng câu nói ấy — như một điều hiển nhiên.

Nhưng mà…

(…Còn mẹ Kazemiya thì không.)

Người mẹ đó, khi đón con gái trở về, thậm chí chẳng nói với con lấy một lời chào.

Một câu hỏi han cũng không. Chỉ trách mắng, thở dài, ra lệnh với giọng điệu tỏ ra đầy phiền phức.

Sao vậy con? Cứ ngẩn người ra đấy

…Chỉ là tự dưng thấy mình may mắn biết bao.

Lạ nhỉ, con bị sốt đấy à?

Không có đâu ạ.

Nếu mẹ Kazemiya chỉ là hình bóng tôi thấy khi sốt cao nằm mơ thì tốt biết mấy.

Giá mà tất cả chỉ là ảo ảnh lúc mê man.

Con lên phòng cất đồ rồi tắm luôn đây.

À này Kouta-kun. Nếu côn lên tầng thì mang hộ bố tách ca cao cho Kotomi nhé? Con bé đang học bài đấy

…Vâng.

Cảm ơn con nhé, bố đỡ phải đi.

Thật ra, khoảng cách giữa tôi với Tsujikawa vẫn c.òn chút gượng gạo.

Có lẽ chính chú Akihiro cũng nhìn thấu điều đó.

Vì thế chú ấy mới cố tình nhờ tôi mang đồ lên — như một cách cho anh em có thêm cơ hội nói chuyện với nhau.

Nếu là người dưng nước lã, chắc tôi sẽ từ chối ngay.

Trên đời này, chuyện bất hòa là chuyện thường, không hợp thì cứ tránh xa.

Nhưng rắc rối thay, chúng tôi là gia đình.

Khác với bạn học, cái mối dây gọi là gia đình này sẽ không tự nhiên biến mất.

Dù có quay lưng, có trốn chạy, thì cái sự thật “chúng tôi là gia đình” vẫn cứ tồn tại ở đó.

Huống chi, đây còn là hạnh phúc mà mẹ tôi đã phải vất vả lắm mới có được — tôi không đến mức máu lạnh mà tự tay bóp nát nó.

…Nghĩ vậy nên tôi vừa tự sắp xếp lại đống lý do, tự rèn lòng mình cho cứng cáp, rồi mới đứng trước cửa phòng của cô em gái cùng cha khác mẹ.

Hít một hơi sâu.

Gõ cửa nhẹ.

… Tsujikawa. Anh đây.

Anh ạ?.

Chú Akihiro nhờ anh mang cái này lên.

Vậy ạ. Anh chờ em xíu.

Một lát sau, cánh cửa mở ra.

Tsujikawa trong bộ đồ mặc ở nhà liếc nhìn tôi một cái, rồi lên tiếng:

Anh về rồi đấy ạ. Mừng anh đã về.

Điều đầu tiên em ấy làm là gửi lời chào tôi đã về.

À… Ừ… anh mới về.

? Có chuyện gì sao ạ?

…Anh chỉ hơi ngạc nhiên. Vì em chào anh thôi.

Lẽ đương nhiên mà anh. Dù là người thân quen nhất, vẫn cần có lễ nghĩa mà. Gia đình thì càng phải vậy. Hơn nữa, nếu là một gia đình bình thường, thì việc chào anh trai khi trở về nhà là điều hiển nhiên mà.

Gia đình bình thường, lễ nghĩa … à.

Tsujikawa đã nói “Mừng anh về”. Chỉ vậy thôi mà hình ảnh người mẹ Kazemiya — người đã chẳng buồn chào con gái lấy một câu — lại càng khắc rõ trong đầu tôi, đến mức khiến lòng tôi chùng xuống.

Cái này, chú Akihiro-san nhờ anh mang lên.

Em cảm ơn anh.

Tsujikawa đón lấy cốc ca cao từ tay tôi.

À mà anh này, mai là thứ Sáu đúng không ạ? Vậy chắc anh nghỉ làm thêm nhỉ?

…Ừ, mai anh trống lịch làm.

Vậy mai anh sẽ ở nhà chứ?

…Ờ, chắc thế.

Hihi. Tốt quá. Mai mẹ cũng tính nghỉ ngơi, ba thì nói sẽ về sớm. Chúng ta có thể quây quần như một gia đình bình thường rồi.

Gia đình bình thường

Có lẽ thứ tôi nên làm, chính là giữ cho cái bình thường ấy không rạn vỡ.

Dù trong lòng thấy ngột ngạt, khó chịu thế nào, thì trân trọng gia đình mới là điều bình thường.

Thế nhưng, trong đầu tôi vẫn không thể dứt hình ảnh Kazemiya cùng mẹ cô ấy bước đi khuất dần trước tầm mắt tôi, ánh mắt cuối cùng cô ấy nhìn tôi — ánh mắt chất chứa bao nhiêu nỗi xót xa ấy — cứ bám riết lấy tôi không buông.

Ngày thứ Năm bão táp đã khép lại. Và hôm nay — ngày thứ Sáu — cái ngày đỉnh cao hiệu suất của cả học sinh lẫn người đi làm trong cả tuần đã bắt đầu.

Xem phim, ghé quán ăn gia đình, rồi cuối cùng bất ngờ chạm mặt người mẹ lạnh lùng, nhẫn tâm của Kazemiya…

Quả thật, nếu gọi thứ Năm hôm qua là một ngày bão táp thì chẳng sai chút nào.

Mà nói rộng ra, cả tuần này, với tôi, ngày nào cũng có thể gọi là bão táp.

Khởi đầu từ cái ngày tôi lập ra liên minh với Kazemiya Kohaku — mới đó mà hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.

Năm ngày — nghe thì ngắn ngủi, nhưng với tôi, nó đã mang đến những đổi thay không hề nhỏ.

 

……

Trong đầu tôi lúc này, chỉ toàn lặp đi lặp lại gương mặt cũng như ánh mắt của Kazemiya ngày hôm qua.

Ê này, Kouta! Kouta ơii!

……Hả. Natsuki à. Gì vậy?

Gì với chả di. Tao chào mày “chào buổi sáng~” nãy giờ mà mày cứ đơ ra.

Xin lỗi. Tao đang nghĩ ngợi chút thôi

Gần đây mày cứ vậy hoài nha.

…Ờ. Dạo này tao suy nghĩ về khá nhiều thứ.

Đặc biệt là suốt năm ngày nay.

Hmm……

Nhìn cái gì mà nhìn ghê vậy.

Kouta này, dạo này mày thay đổi thật đấy. Là nhờ người bạn mới à?

Thay đổi á? Tao thấy có thay đổi gì đâu mà──……

──Không hẳn. Tôi không thể dứt khoát mà chối.

Bởi chính tôi cũng phải công nhận: Năm ngày bão táp này, đã làm tôi — Narumi Kouta — ít nhiều thay đổi.

Những ngày tôi bên Kazemiya Kohaku… đối với tôi, nó như một giấc mơ đẹp.

……Ờ. Có lẽ là vậy.

Đấy nhá~

Không hiểu sao, Natsuki lại nở nụ cười cong cong, như kiểu biết hết rồi còn hỏi.

Cười gì mà cười.

Hmm? Tao cũng không rõ. Tại sao nhỉ.

Là chuyện của mày mà, đừng có mà hỏi tao.

Chứ cậu biết rõ mọi chuyện về bản thân mình à, Kouta? Biết hết từ đầu đến cuối, không sót tí gì luôn?

 

……Hiểu rõ bản thân à…

Câu nói ấy của Natsuki — có vô tình hay cố ý, tôi cũng không biết — nhưng nó như lưỡi dao đâm sâu vào tận đấy lòng Narumi Kouta tôi.

Cứ như thể Natsuki đã nhìn thấy thứ gì đó bên trong tôi, rồi không thương tiếc chỉ ra đúng chỗ nhức nhối nhất ấy.

A, Kazemiya-san kìa

Kazemiya bước vào lớp học buổi sáng. Đôi mắt cô ấy tựa như đang nhìn hướng về phía trước… nhưng thật ra chẳng nhìn thấy gì cả. Trống rỗng, mơ hồ, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ là tan biến mất.

 

Kazemiya-san dạo này cũng đổi khác nhỉ

Vậy à?

Ừ, đúng vậy …Nhưng hôm nay thì có vẻ, lại như mọi khi rồi.

Như mọi khi…

Ánh mắt đó… Nói sao nhỉ, đến tuần trước ngày nào cô ấy cũng mang ánh mắt đó.

Ánh mắt trống rỗng ấy — đó mới là Kazemiya Kohaku bình thường mà Natsuki thấy.

Nhưng Kazemiya Kohaku mà tôi biết, không phải như vậy.

Cô ấy — trong ký ức mới đây của tôi — là người mang muôn vàn sắc thái.

Gương mặt lạnh lùng đầy khước từ nơi lớp học.

Biểu cảm ngái ngủ sau đêm thức trắng cày game.

Ánh mắt long lanh khi kể về bộ phim mà cô ấy thích.

Hay vẻ thực sự cuống cuồng khi bị tôi giành mất miếng hamburger.

Tất cả những thứ đó… mới là Kazemiya Kohaku mà tôi biết.

Đôi mắt đẹp như đá quý ấy — nếu sơ sẩy, tôi sẽ bị hút hồn mất.

Còn cái dáng vẻ trống rỗng trước kia… thế nào nhỉ, giờ tôi đã chẳng nhớ rõ nó ra sao nữa rồi.

Chỉ trong năm ngày, hình ảnh Kazemiya Kohaku trong tôi đã thay đổi nhiều đến thế này sao?

(────Hình ảnh?)

Hình ảnh… tôi vừa tự gọi như thế à?

(Không.)

…Không phải chỉ là hình ảnh — thứ đó quá mơ hồ.

Tôi lần theo cái gai mắc nghẹn trong lòng, moi nó ra, hóa nó thành hình hài.

(……Sự hiện diện?)

Đúng vậy. Phải rồi. Không còn là hình ảnh. Mà là sự hiện diện.

Kazemiya Kohaku giờ đây đã trở thành một sự hiện diện lớn lao trong tôi.

 

Lại thẫn thờ rồi

Uo!?

Quay lại thực tại, gương mặt Natsuki kề sát trước mắt tôi.

Mày không nghe thấy chuông báo vào tiết à?

…Không để ý luôn.

Tiết tiếp theo là của Hosomine-sensei đấy. Không bày sách vở ra sẵn coi chừng bị mắng à nha~

Ờ… Mày cứu tao một mạng rồi.

Không có chi~ Nhưng trong giờ thì đừng để bị phát hiện nhé? Tao không đỡ kịp đâu.

Có người muốn đỡ cho tao đã là phước rồi.

Đỡ chứ sao không~

Natsuki cười toe toét.

Lâu lắm rồi tớ mới thấy Kouta nghiêm túc nghĩ ngợi như thế này đấy.

Nghiêm túc suy nghĩ thì trước giờ cũng có mà.

Có chứ. Nhưng cái chuyện mày đang suy nghĩ bây giờ, tao tin là chuyện tốt đấy.

Tôi cảm ơn sự quan tâm của đứa bạn thanh mai trúc mã. Và lặng lẽ lôi sách giáo khoa từ hốc bàn ra.

Tan học rồi mọi người ! Đi họp lớp nào!

Buổi chiều, khi tan trường.

Tiếng hô của Sawada vang lên, những người tham gia buổi họp lớp lập tức thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi hào hứng đứng bật dậy.

Giữa bầu không khí sôi động đó, tôi cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách chậm rãi.

Kazemiya-san.

Đúng lúc tôi vừa nhét xong sách vở, Sawada gọi Kazemiya — người cũng đang chậm rãi thu dọn đồ.

Gì vậy?

Cậu nghĩ sao về buổi họp lớp? Bây giờ vẫn kịp tham gia mà?

Tôi trả lời rồi còn gì.

Tôi nghĩ biết đâu cậu đổi ý.

Không đổi ý đâu. Hôm nay tôi phải ở nhà.

Vậy à. Hôm nay là ngày cậu ở bên gia đình nhỉ.

Chẳng liên quan gì đến cậu cả.

Kazemiya thu dọn sách vở gọn ghẽ rồi bước nhanh ra khỏi lớp.

 

…Về thôi.

Ừ. Mà này— thứ Sáu tan trường đúng là khiến người ta phấn khích nhỉ~

… Ừ, đúng vậy.

Nếu là trước đây, hẳn tôi đã gật đầu ngay lập tức trước câu nói của Natsuki và đồng ý hết mình.

Không, thực ra bây giờ tôi vẫn thấy vui khi đến thứ Sáu.

Dù không có kế hoạch hay sẽ đi hẹn hò gì đặc biệt, thứ Sáu vẫn khiến tôi háo hức và bồn chồn.

Nhưng… không hiểu sao, hôm nay tôi lại không thấy hưng phấn như mọi khi.

Thế nhé~ Kouta.

Ừ, thứ Hai gặp lại.

Nghe buồn ghê. Cái kiểu chào này như thể cuối tuần chúng ta chẳng bao giờ gặp nhau ấy. Thi thoảng cậu cũng nên rủ tôi đi chơi đột xuất chứ!

Tiếc là tôi còn phải đi làm thêm cả cuối tuần nữa…

Tôi tách khỏi Natsuki ở giữa đường, rồi đi thẳng một mạch về nhà.

Thứ Sáu, tôi luôn cố gắng ở nhà nhiều nhất có thể — đó là quy tắc tôi tự đặt ra, để không làm sứt mẻ hạnh phúc mới của mẹ.

 

Con về rồi.

Mừng con về nhà.

Về đến nhà, mẹ ra đón tôi. Chú Akihiro-san thì chưa về. Đương nhiên thôi. Dù hôm nay ông ấy có nói sẽ về sớm, nhưng giờ làm việc của người lớn và giờ tan trường của học sinh vốn khác nhau mà.

 

Phù…

Tôi quẳng cặp xuống, treo đồng phục lên móc áo, rồi thả người nằm dài trên giường.

Kể từ ngày chuyển đến sống ở ngôi nhà này do mẹ tái hôn, đến tận bây giờ… tôi vẫn chưa quen với khung cảnh trần nhà nhìn từ chiếc giường này.

Có lẽ bởi vì, tôi vẫn cứ mãi trốn tránh ngôi nhà này, trốn tránh gia đình này.

 

Thứ Sáu là ngày ưu tiên cho gia đình…

Tôi lẩm bẩm lặp lại quy tắc mình đã tự đặt ra.

Kể từ khi mẹ tái hôn, tôi bắt đầu những tháng ngày chạy trốn khỏi gia đình, khỏi căn nhà này.

Dù vậy, chỉ riêng thứ Sáu là ngày tôi không được phép trốn chạy.

Chỉ thứ Sáu, tôi nhất định phải ở lại.

………………

Tôi bật dậy khỏi giường, lấy lại bộ đồng phục đã treo, nhét điện thoại vào túi.

Từ tầng hai xuống tầng một. Tôi không ra cửa ngay mà ghé qua phòng khách, nơi mẹ đang ngồi.

Ơ, sao vậy con?

Con ra ngoài chút.

Ể? Nhưng hôm nay con định ở nhà mà…

Xin lỗi mẹ.

Thứ Sáu là ngày ưu tiên cho gia đình.

Chỉ thứ Sáu, tôi không được phép chạy trốn.

Đó là quy tắc — điều kiện để không làm tổn thương gia đình này.

Nhưng lần này, chỉ riêng lần này thôi — tôi đã quyết định phá bỏ nó.

…………

Tôi mở ứng dụng nhắn tin, gửi một tin nhắn cho Kazemiya.

Nội dung cực kỳ ngắn gọn, thẳng thắn.

● Kouta: Tớ sẽ tới.

Chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần thế là đủ để cô ấy hiểu.

 

Không đổi ý đâu. Hôm nay tôi phải ở nhà.

Vậy à. Hôm nay là ngày cậu ở bên gia đình nhỉ.

“... Làm gì có chuyện đó.”

Tôi gạch chéo câu nói của Sawada trong đầu, như thể đang kẻ một dấu gạch đỏ bự chảng.

Sawada, cậu chẳng hiểu gì về Kazemiya Kohaku cả.

Kazemiya mà ở nhà sao? Rõ ràng chỉ là cái cớ để từ chối đi họp lớp thôi.

Cô ấy không còn lạnh lùng luôn cắt đứt mọi thứ như trước chỉ vì muốn tránh lời đàm tiếu không hay.

Tôi lặng lẽ bước đến nơi quán ăn quen thuộc, và chỗ ngồi quen thuộc.

Kazemiya Kohaku đang ngồi đó.

 

“… Cậu thật sự tới rồi.”

Tôi kéo ghế ngồi xuống cái ghế giờ đã thành “ghế quen thuộc” chỉ sau năm ngày.

“Hôm nay không phải cậu nói phải ở nhà sao?”

 

“Lúc đầu tôi cũng định thế.”

Tôi ngồi đối diện cô ấy, chậm rãi nói.

“Tớ quyết định rồi ngày hôm nay sẽ chỉ dành để nghe cậu than vãn.”

 

“Nghe tớ than… Hả? Sao cơ?”

 

“Thì vậy đó…”

Chính tôi cũng không hiểu rõ tại sao nữa, ngay đúng cái ngày thứ Sáu này, tôi lại phá bỏ cái quy tắc mà mình đặt ra — bỏ khoảng thời gian bên gia đình, để chạy đến đây.

Trên đường đến, tôi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần. Nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được câu trả lời.

“Chuyện ở trường, chuyện riêng tư, hay chuyện gia đình — gì cũng được. Cậu muốn than phiền thì nói ra đi. Chúng ta đã hứa rồi còn gì, cái liên minh đó.”

Chính Kazemiya là người đã đưa ra cái liên minh đó. Đừng hòng chối.

Vậy mà giờ cô ấy chỉ ngây người, miệng hé ra mà chẳng nói được gì.

 

“... Cậu nói gì đi chứ.”

 

“Xin lỗi... Tớ cũng không hiểu...”

 

“Không hiểu?”

 

“Chỉ là... Tớ không nghĩ cậu sẽ tới. Tớ cứ nghĩ hôm nay sẽ chẳng được gặp... Không hiểu sao tớ lại rối bời thế này...”

Kazemiya bối rối thế này thật hiếm thấy. Ban ngày còn lạnh lùng là vậy, buổi tối cũng chưa từng lúng túng như thế.

“… Tớ cũng đã nói rồi. Thật ra tớ cũng không định tới hôm nay.”

 

“... Thế sao cậu lại tới?”

 

“... Không biết nữa.”

 

“Chính cậu cũng không biết à.”

Nghe tôi thú nhận, Kazemiya bật cười khẽ.

“Im đê. Tôi cũng suy nghĩ rồi đấy chứ. Nhưng chịu, không ra được lý do. Thôi kệ, hôm nay tôi sẽ nghe cậu than vãn. Mà trước hết cho tsôi gọi nước cái đã.”

 

“Không cần gọi đâu.”

 

“Cậu ác vừa thôi. Tôi vừa chạy đến đây khát khô cổ rồi đấy.”

 

“... Chạy đến đây hả?”

 

“... Thì sao.”

 

“Không sao cả. ... chỉ là tớ thấy vui thôi.”

Chẳng hiểu sao, lúc này tôi lại chẳng dám nhìn thẳng mặt Kazemiya.

“Dù sao thì tôi cũng phải gọi nước đã.”

 

“Không cần thật đâu mà. Này.”

Kazemiya rút tờ phiếu gọi món ra, đặt trước mặt tôi.

Trên tờ giấy trắng tinh, dòng chữ đen nổi bật: “Đồ uống tự chọn: Số lượng 2”.

“... Tớ không nghĩ cậu sẽ tới, nhưng vì thói quen, tớ vẫn gọi hai phần.”

Vì tôi thường tan ca làm thêm rồi mới đến đây, Kazemiya luôn gọi sẵn cho tôi một phần nước.

“Vậy là tớ tới cũng không uổng nhỉ.”

 

“Không tới thì tớ cũng uống hết hai phần thôi.”

 

“Đồ uống tự chọn mà, uống bao nhiêu cũng chỉ tính một phần thôi.”

 

“Uống gấp đôi bình thường thì tính là hai phần còn gì.”

Kazemiya đưa ra cái lý lẽ hết sức vô lý. Lúc đó, cuối cùng ánh mắt chúng tôi cũng gặp nhau.

Cảm giác như mọi căng thẳng đã tan biến, đầu óc cũng trống rỗng, và buổi chiều quen thuộc của chúng tôi lại trở về như thường lệ.

 

“…Hhh, đúng là vô lý thật.”

 

“Hhd, đúng là vô lý thật đấy .”

 

Cả hai chúng tôi đều cười. Chúng tôi đang cười cùng nhau.

 

“Cảm ơn nhé, Narumi. Nhờ cậu mà tôi thấy nhẹ nhõm hơn chút.”

 

“Không cần cảm ơn. Tớ đâu có đến để an ủi cậu đâu.”

 

“Ừ, đúng rồi nhỉ. Narumi chỉ đến để nghe tớ than thở thôi mà.”

 

“Thế này thì cậu thấy dễ chịu hơn còn gì.”

 

“Ừm, thế này nhẹ đầu hơn nhiều.”

 

Tôi cầm lấy phiếu gọi nước mà Kazemiya đã gọi sẵn, lấy ly, cho đá và rót đầy ly với soda vị dưa lưới. Ngay bên cạnh, Kazemiya cũng đang đứng chờ đến lượt để lấy đồ uống mới.

 

“Cậu thích soda dưa lưới ghê nhỉ.”

 

“Ở nhà có bao giờ được uống đâu.”

 

“A, cũng đúng. Soda dưa lưới ấy mà, ở quán thì hay có chứ bán chai thì hiếm lắm. Sao lại thế nhỉ?”

“Chắc họ cố làm cho nó hiếm để giữ giá trị đặc biệt?”

 

“Giữ rồi để làm gì?”

 

“…Cái đó chỉ có trời mới biết. Chắc vậy.”

 

“Gì mà qua loa thế.”

 

Kazemiya khẽ cười, cầm ly, rồi cho thêm đá. Cô đặt chiếc ly thuỷ tinh trong suốt vào máy, rồi ấn nút lấy nước y như của tôi.

 

“Thôi tôi cũng uống soda dưa lưới luôn.”

 

“Không uống trà nữa à?”

 

“Hôm nay đặc biệt.”

 

Cả hai đứa cùng cầm soda dưa lưới quay lại chỗ ngồi.

Bây giờ cũng sắp chiều muộn, chỗ ngồi quanh quán bắt đầu đông dần. Có gia đình dẫn trẻ con, có học sinh như bọn tôi, có người cặm cụi gõ bàn phím gắn với tablet như đang làm tài liệu gì đó, có nhóm bày giấy tờ ra bàn để họp.

Xung quanh tràn ngập những tiếng ồn hỗn tạp, âm vang của cuộc sống. Không ai để tâm đến ai, chỉ tập trung vào việc của riêng mình. Chính cái sự yên lặng cách lộn xộn ấy lại khiến tôi thích — vì giữa bao nhiêu thanh âm thế mà vẫn có cảm giác như chỉ còn hai đứa tôi trên thế giới.

 

“… Hôm qua, xin lỗi nhé.”

 

Tiếng Kazemiya vang lên rõ ràng, không bị lấn bởi bất cứ tiếng ồn nào quanh quán.

 

“Mẹ tôi… chắc đã làm cậu thấy khó chịu rồi.”

 

“Tớ có bị gì đâu. Cậu không cần xin lỗi.”

 

“Nhưng mà, là mẹ tớ mà. Nếu Narumi cảm thấy dù chỉ có chút khó chịu, thì tớ phải xin lỗi.”

 

“… Phiền phức thật. Gia đình mà.”

 

“Cái đó thì đồng ý.”

 

Vì là gia đình nên mới xin lỗi thay nhau. Vì là cha mẹ. Vì là con cái. Vì có sợi dây ràng buộc đó.

Dù Kazemiya chẳng làm gì sai cả — thật rắc rối.

 

“Nếu nói hôm qua tớ có thấy khó chịu thật thì … là”

 

Nói thật lòng, hôm đó — ở chỗ đó, vào đêm đó — tôi đã thấy khó chịu.

Nói thẳng ra, tôi cảm thấy ghê tởm. Một nỗi khó chịu không dễ gột sạch, đến giờ vẫn cứ bám trong lòng.

“Cái cách mà mẹ cậu ngay từ đầu đã nhìn cậu như thể mọi lỗi lầm đều do cậu gây ra — ánh mắt đó, gương mặt đó, thêm cả cái cách nói chuyện ấy nữa. Làm quản lý thì nên tập giấu suy nghĩ trong bụng, đừng để lộ ra mặt như thế. Nhìn chán lắm.”

Nói xong, tôi tu một ngụm soda dưa lưới cho trôi hết vị khó chịu trong miệng. Ổn rồi.

“f ~ u … fu ~ fu…”

 

Kazemiya bật cười, khi đó trong ly chỉ còn một nửa thứ chất lỏng xanh tươi mát ấy.

“Ahaha. Gì vậy trời? Bình thường ai lại nói những lời như thế với mẹ người khác chứ?”

 

“Nếu cần xin lỗi thì tớ cũng có thể xin lỗi cho có lệ ấy.”

 

“Thôi, không cần… Như vậy là tớ thấy nhẹ lòng rồi.”

“Cậu thật sự đã nhẹ lòng hơn thật không vậy?”

 

“Ừ. Vì tớ không thể tự nói ra giống như cậu được.”

 

“Thật đấy. Chính tớ cũng bất ngờ đấy. Tớ chưa từng nghĩ sẽ nói những lời kiểu đó với mẹ người khác.”

 

Bình thường tôi chẳng bao giờ chen chân vào chuyện nhà người khác.

Nhưng ở cạnh Kazemiya, tôi cứ như biến thành con người khác.

“… Là lỗi của cậu đấy, Kazemiya.”

“Gì vậy trời, tự dưng nói cái gì thế, chẳng hiểu nổi.”

“Tớ cũng chẳng hiểu nổi.”

“Đừng bắt chước tớ.”

Vừa cười, Kazemiya vừa xoay xoay cái ống hút bằng ngón tay thon nhỏ, tạo ra tiếng va nhẹ trong trẻo của những viên đá bên trong ly.

“… Hôm qua ấy, sau chuyện đó, mẹ tớ đã càm ràm tớ một trận.”

 

“Bây giờ hãy còn là đồng minh đấy, cậu phải chia sẻ thông tin chứ.”

Tôi dùng chính lý lẽ của Kazemiya để vặn ngược lại cô ấy.

“Nội dung không hay ho gì đâu, cậu vẫn muốn nghe chứ?”

 

“Thế sao cậu còn nhắc?”

 

“… Thì, tớ thấy những lời đó cũng có phần đúng. Không nói ra thì thấy không công bằng với cậu.”

 

“Được rồi, cậu cứ nói đi.”

Kazemiya đặt môi lên ống hút, chầm chậm uống soda dưa lưới. Tôi nhìn cô ấy như thể đó là cách cô tiếp thêm năng lượng để nói những lời tiếp theo.

 

“… ‘Nếu cứ để con lôi kéo cái thằng Narumi đó chơi bời, rồi nó cũng sa sút như con thôi. Đừng có kéo người ta xuống cùng mình.’ … Mẹ tôi nói vậy đấy.”

 

“Hả… sa sút à? Rồi chỗ nào là chỗ ‘có lý’ vậy?”

 

“Ừ thì… cũng đúng mà? Hôm nay lẽ ra cậu sẽ dành thời gian với gia đình, vậy mà lại bị tớ chiếm mất.”

 

“Là do tớ chọn mà. Với lại, giả sử mẹ cậu nói đúng thì cũng chẳng liên quan.”

 

“Tại sao?”

Kazemiya nghiêng đầu thắc mắc, tôi đáp ngay một cách chắc chắn.

“Vì tôi còn sa sút từ trước khi làm bạn với cậu rồi.”

 

“… Hả?”

 

“Tớ trốn khỏi nhà, trốn khỏi gia đình, cứ chạy trốn rồi vạ vật ở quán này. Thấy chưa? Sa sút đủ điều rồi còn gì?”

 

Tôi nói một cách chắc nịch, đầy tự tin.

 

“… Thật là, Narumi đúng là lạ lùng.”

 

“Tớ sẽ coi đó là một lời khen?”

 

“Chưa chắc. Tớ chỉ thấy cậu ngốc thật.”

 

“Ngốc thì mới ngồi đây với cậu.”

 

“Có khi vậy thật. Nhưng mà…”

Ánh mắt Kazemiya lại sáng lên.

Không còn trống rỗng như sáng nay nữa — mà là Kazemiya Kohaku mà tôi đã quen, hay đúng hơn là người tôi đã hiểu suốt năm ngày qua, đã quay trở lại.

“Mấy đứa ngốc như thế, tôi không ghét đâu.”

 

“… Vậy coi như tôi được khen rồi.”

Nói xong tôi chỉ còn biết lảng mắt đi chỗ khác.

Chính tôi cũng không hiểu rõ — chỉ là, ngay lúc này, chỉ lúc này thôi, tôi không thể nhìn thẳng vào mặt Kazemiya.

“Này, hôm nay là buổi họp lớp nhỉ.”

 

“Cậu muốn đi à?”

 

“Làm gì có chuyện đó. … Ý tớ không phải vậy. Mà ý tớ là, tụi mình cũng mở tiệc lớp đi.”

 

“Chỉ với hai đứa mình thôi sao?”

 

“Dù chỉ hai đứa thì vẫn là tiệc lớp chứ sao. Với lại…”

 

“Cũng coi như cái cớ để giải thích với gia đình.”

Dù chẳng hẹn trước, câu nói của chúng tôi lạ trùng khớp đến từng chữ một.

“Nhất là Narumi, cậu cần lý do mà đúng không?”

 

“Biết để tâm thế thì tớ cảm ơn.”

 

“… Tớ mới phải cảm ơn cậu.”

Vừa nói, Kazemiya khẽ nâng ly soda dưa lưới gần cạn của mình lên.

“Làm cho ra dáng tí nhé?”

 

“Ờ, làm cho đủ nghi thức.”

Tôi cũng nâng ly lên, cụng nhẹ với ly của Kazemiya.

“‘Cạn ly.’”