Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 115

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 134

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5950

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 237

Vol 1 - Chương 1: Liên minh nhà hàng gia đình

Ngày nghỉ cuối tuần đã qua.

Thứ Hai đầu tuần lại đến — cái ngày mà dù bạn là học sinh hay người đã đi làm đều mang trong mình một sự uể oải vô tận — thì lớp tôi lại phải đối mặt với những dãy số vô hồn. Việc tiết đầu tiên của thứ Hai lại là Toán, đúng là một “kế hoạch ác quỷ” mà nhà trường bày ra, và chuyện phàn nàn về nó đã trở thành đề tài muôn thuở của lớp tôi.

Sau khi vừa mới vật lộn qua được “con quái vật” mang tên bài kiểm tra giữa học kỳ, giờ ai cũng muốn được thảnh thơi tận hưởng đôi chút bình yên, tạm ngoảnh mặt với trách nhiệm học hành nặng nề — đó mới tiếng lòng thật của đám học sinh chúng tôi.

“Chào buổi sáng, Kouta!”

Bất chấp bầu không khí uể oải ngao ngán của đám bạn sau tiết Toán ngày thứ Hai, một tên con trai với nụ cười tươi rói và gương mặt dễ mến tiến đến chào tôi. Nụ cười rạng rỡ khiến ai nhìn cũng thấy thiện cảm, dáng người thì hơi thấp hơn mức trung bình của nam sinh cấp ba, nếu xếp hàng theo chiều cao thì cậu ta chỉ xếp đâu đó dưới mức giữa. Vậy mà cái vóc dáng ấy lại càng khiến cậu ta trông dễ gần hơn.

Nhìn cái kiểu cậu ta đứng chờ tôi đáp lại lời chào, cứ như một con cún đang vẫy đuôi.

“Ừ. Chào buổi sáng, Natsuki.”

Inumaki Natsuki. Bạn thân từ hồi mẫu giáo của tôi, giờ vẫn học chung lớp. Chưa từng tách lớp lấy một lần. Đến giờ, đã lên năm hai rồi mà cái “kỷ lục” đó vẫn tiếp diễn. Chính cậu ta cũng hay đùa: “Đến nước này thì phải gom trọn combo Tiểu – Trung – Phổ cho trọn bộ chứ nhỉ?”

Tiện thể nói luôn, cậu ta cũng hay lải nhải: “Ước gì bạn thân từ bé là một cô bạn gái dễ thương cơ!” — mà tôi chỉ biết thở dài, câu đấy phải là tôi nói mới đúng.

“Này Kouta, tan học hôm nay đi chơi đâu không?”

“Xin lỗi nhé. Hôm nay tao vẫn phải đi làm thêm.”

“Lại nữa à? Lên năm 2 rồi mà suốt ngày chỉ thấy mày đi làm thêm thôi.”

“Tao nhận nhiều ca hơn mà.”

“Vì mày không muốn về nhà à?”

“………………”

Cậu ta nói trúng phóc, tôi đành im lặng — mà im lặng kiểu này thì chẳng khác nào thú nhận cả.

“Vẫn chưa quen được với gia đình mới à?”

Đã bị moi ra đến mức này rồi thì im lặng cũng vô nghĩa. Tôi thở dài, thú nhận:

“…Nói thật thì, tao vẫn chưa quen được. Bố dượng mới, rồi đứa em gái kế kém tao một tuổi… Tao vẫn chưa thấy thân thuộc gì. Nói đúng hơn thì… tao vẫn chẳng thấy giống một gia đình thực sự. Chính tao cũng ghét cái cảm giác này.”

“Thế nên mày mới cố ý làm thêm nhiều hơn, xong tan ca lại vạ vật ở quán ăn nào đó … Nghe mà rầu ghê. Mà em gái kế của mày đâu phải đứa xấu tính gì đúng không? Nghe bảo còn thân thiện lắm mà?”

“…Con bé đó là thủ khoa đầu vào đấy. Học hành giỏi giang quá mức còn gì. Mày thử đặt mình vào vị trí tao xem.”

── Vào kỳ nghỉ xuân trước khi lên năm 2, mẹ tôi tái hôn.

Chồng mới của mẹ là nhân viên văn phòng, làm ở một hãng đồ chơi có tiếng. Chú ấy không phải người xấu gì. Thậm chí tôi nghĩ chú ấy là người tốt. Nếu là người mẹ tôi đã chọn thì tôi chẳng có gì phàn nàn cả. Mẹ đã một mình nuôi tôi khôn lớn, tôi chỉ mong bà tìm được hạnh phúc cho riêng mình — tôi thật lòng chúc phúc cho bà.

Và điều tất yếu, chúng tôi chuyển về sống chung với gia đình bên đó.

Từ căn hộ cũ, giờ tôi được ở hẳn một ngôi nhà hai tầng xịn xò. Cuộc sống về tổng thể thì tốt lên rõ rệt. Bố dượng cũng tốt bụng, đối xử với tôi rất đàng hoàng. Tôi biết ơn vì điều đó. Tôi được như vậy cũng gọi là may mắn rồi.

Nhưng, vẫn có hai vấn đề lớn.

Một là: chú ấy có một đứa con gái. Mà lại còn vừa đậu vào trường Hoshimoto, học dưới tôi một lớp. Thành tích xuất sắc, thể thao cũng giỏi, còn đại diện tân sinh phát biểu hôm nhập học.

Sống dưới mái nhà với một cô gái trạc tuổi mình — thú thật, tôi chẳng biết cư xử sao cho ổn thỏa.

Vấn đề thứ hai thì… đơn giản hơn — tôi vẫn chưa thể coi đó là nhà.

Tôi chưa quen được với gia đình mới. Tôi chưa quen với ngôi nhà ấy.

Vậy nên tôi chẳng muốn về sớm, tôi cứ nhận thêm ca làm, xong rồi lang thang ở quán ăn cho đến tối muộn.

“Tao biết nói ra thế này thì hơi thừa, nhưng… mày ổn không đấy? Vừa mới dọn về sống chung mà mày đã đi làm thêm nhiều, rồi về trễ suốt nữa, tao sợ đằng kia người ta cũng thấy chạnh lòng đấy.”

“Tao biết chứ. Biết mẹ với bố dượng cũng rất buồn vì chuyện này. Nhưng… dù vậy thì… tao vẫn chưa thể về nhà sớm được…”

Vấn đề này thì chẳng thể làm gì hơn. Tôi biết rõ nguyên nhân, tự bản thân cũng muốn sửa đổi nhưng đến giờ vẫn chưa làm được.

“Hừm… Vậy à. Khó chịu thì khó chịu, có những chuyện thật sự không thể xoay xở được mà.”

Điều tôi thích ở Natsuki là cậu ta không bao giờ kiểu “Mày cứ cố gắng đi xem nào!” một cách miễn cưỡng.

“Làm thêm hay ngồi nhà hàng cũng được, nhưng nếu muốn giết thời gian thì mày cứ qua chỗ tao. Thỉnh thoảng tao với mày đi chơi cùng nhau.”

“Ừ. Có lẽ lúc nào tao sẽ nhờ mày.”

Chắc đây là điều Natsuki muốn nói: cậu ta luôn là chỗ dựa, chốn để tôi trốn tránh bất cứ lúc nào.

…Thật biết ơn. Đặc biệt là Natsuki, cậu ấy còn biết cả chuyện về người bố trước đây của tôi, nên là người duy nhất tôi có thể thoải mái mà không cần đề phòng khi ở cạnh.

Bỗng đâu, tôi nghe văng vẳng tiếng mấy bạn nữ trong lớp:

“Này… Kazemiya Kohaku-san, tớ có việc muốn nhờ chút.”

“…Gì?”

Dù chưa quen bạn mới, tôi vẫn nhận thấy thái độ của Kazemiya Kohaku khá hờ hững. Vốn dĩ cô ấy hơi lạnh lùng, toát ra vẻ cô độc, nhưng dù bỏ qua điều đó thì vẫn có gì đó lạnh lùng. Ban đầu cô ấy còn chẳng rời mắt khỏi điện thoại. Ở lớp cũng thế: trước khi tiết học bắt đầu, cô thường đeo headphone xem video (hình như miếng “tai mèo” có thể tháo ra, nên khi trên lớp cô ấy đã thóa ra). Thực tế thì bây giờ cô ấy cũng đang xem video thì phải. Trên bàn đặt chiếc điện thoại nằm ngang. Việc cô ấy đeo tai nghe ở cổ cho thấy, có lẽ sau khi bị ai đó vỗ vai, cô ấy mới miễn cưỡng tháo ra để nói chuyện... Có lẽ vậy. Cô bạn gái gọi Kazemiya chắc cũng cảm nhận được sự từ chối của Kazemiya, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục.

“Cái đó… Chị của Kazemiya Kohaku-san là ca sĩ Kuon đúng không?”

Giọng cô bạn học sinh hơi hào hứng. “Kuon” mà cô ấy nhắc đến là một ca sĩ (nghiêm túc mà nói thì tôi nhớ là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ) rất nổi tiếng hiện nay, chủ yếu trong giới học sinh cấp ba.

Kuon, tên thật là Kazemiya Kuon, là chị gái lớn hơn Kazemiya Kohaku hai tuổi . Hầu hết học sinh trong trường đều biết điều này, và cũng vì thế mà Kazemiya Kohaku trở nên khá nổi tiếng. À, thật ra cô ấy nổi tiếng ở học viện này còn vì những lý do khác nữa…

f5a1d221-08dc-4a7e-9de9-a3608c1e0eb1.jpg

“Đúng là vậy… nhưng rồi sao?”

“Chỉ là tớ là fan của Kuon ấy. Nên… xin cậu làm ơn! Giới thiệu tớ với chị ấy được không?”

“Không.”

Kazemiya Kohaku lập tức gạt phăng lời van nài của bạn cùng lớp. Hẳn cô đã từng bị nhiều người nhờ vả kiểu này rồi, nên câu từ chối thốt ra nhanh gọn dứt khoát chẳng mất thêm một giây nào.

"Chút thôi cũng được... À, chỉ cần xin chữ ký thôi... Tớ đã là fan của Kuon-san từ khi chị ấy mới debut lận...!"

“Cậu không nghe thấy tôi nói à?”

Giọng cô bỗng lạnh hơn hẳn.

“Tôi đã nói là “Không” rồi mà.”

“………”

Áp lực từ lời từ chối khiến cô bạn kia cứng họng, rồi lặng lẽ quay lưng về chỗ. Kazemiya Kohaku nhanh chóng đeo lại tai nghe, tiếp tục chìm vào thế giới video riêng trên điện thoại. Không biết cô ấy có nghe thấy những lời thì thầm "Cái gì thế kia", "Thái độ tệ thật" từ các học sinh khác hay không, thật khó nói. — một lúc sau, lớp lại trở về không khí bình thường như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại với những câu chuyện phiếm của mình.

"Đúng là... dẫm trúng mìn một cách đẹp đẽ đến mức sảng khoái luôn nhỉ."

"Mìn?"

"Phải. Kazemiya-san ấy, hình như không thích người khác nói về chị gái mình. Nghe nói năm ngoái có rất nhiều bạn như cậu vừa rồi tìm đến, phiền phức lắm."

"Ồ. Chuyện đó thì tao không biết."

"Mà, lúc đó là khác lớp rồi nhỉ. Bản thân tao cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi. ...Hơn nữa, nếu nói về Kazemiya-san, còn có tin đồn khác nữa cơ mà."

"À... cái đó à."

Tin đồn ấy tôi cũng nghe qua—đó mới là thứ khiến tên tuổi của Kazemiya Kohaku càng được bàn tán nhiều hơn là chuyện chị cô ấy là ca sĩ Kazemiya Kuon.

“Nghe nói tối ra ngoài chơi mãi, lại còn tụ tập với đám không ra gì… mấy tin kiểu đồn đại ấy chẳng biết thật giả thế nào. Tao cũng không thích nghe linh tinh đâu. Đến mức tính lấy tai nghe như cô ấy mà nghe cho bớt ồn.”

Với tính cách cẩn trọng và hay xác minh thông tin của Natsuki, tôi đoán tin đồn kia ít có cơ sở hơn. Cậu ấy quan hệ rộng, nghe ngóng tin tức từ nhiều nguồn, rồi còn kiểm chứng kĩ mới lan truyền.

“…Dù sao thì, tin đồn nào đi nữa, tao cũng chả quan tâm.”

“Ha ha. Quả thật, Kouta thì đúng là vậy rồi. Mày luôn tôn trọng và không can thiệp vào chuyện nhà người khác mà."

"Ai mà chẳng thế chứ."

 

"Không không. Có rất nhiều người vì sự tò mò, hiếu kỳ và ích kỷ mà giẫm đạp lên chuyện nhà cửa, gia đình người khác đó. Giống như cậu bạn ban nãy ấy."

Với cô nữ sinh ban nãy mà nói, lời lẽ của Natsuki thật cay nghiệt.

Không biết Natsuki có suy nghĩ gì về cuộc nói chuyện vừa rồi không.

“….”

Cô bạn Kazemiya Kohaku vẫn tiếp tục im lặng, chăm chú vào điện thoại như chưa hề có cuộc trò chuyện vừa rồi. Cô ấy nhìn chẳng khác gì lúc ở quán ăn gia đình đêm qua—dường như đã quên sạch sự việc. Hay chỉ là cô đang cố tỏ ra vậy và chỉ mình tôi mới nhận ra?

“Ồ, reo chuông rồi.”

Tiếng chuông trường vang lên như cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, và các bạn cùng lớp, bao gồm cả Natsuki, cậu ta cũng ngừng tán gẫu, trở về chỗ ngồi của mình. Kazemiya cũng tháo tai nghe ra, bắt đầu chuẩn bị cho tiết học.

(....Chuyện không đáng bận tâm.)

Kazemiya nghĩ gì, hay mối quan hệ gia đình cô ấy thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi cũng chẳng có hứng thú. Cũng sẽ không can thiệp vào chuyện nhà người khác.

Dù sao chuyện của chính gia đình mình tôi còn chẳng xử lý ổn thỏa nổi, thì tôi làm gì còn dư sức lo cho chuyện của người khác.

Sau giờ hoc.

Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi kết thúc ca làm thêm, tôi lại ghé thẳng đến quán ăn quen thuộc – quán ăn gia đình Flowers.

“Xin lỗi quý khách. Vui lòng chờ một chút ạ.”

Thế nhưng, bên trong quán lại chật kín một cách lạ thường. Dù bình thường vẫn náo nhiệt, nhưng chưa bao giờ lại đông đến nhường này.

Nhìn vào bên trong thì thấy có vẻ hôm nay vô tình trùng lúc mấy nhóm khách lớn kéo đến.

Không biết nên coi là may hay xui nữa. Dù sao tôi cũng chỉ tới để giết thời gian, có đợi lâu cũng chẳng sao cả.

Tôi nhấn nút “Người lớn: một người” trên màn hình cảm ứng ở quầy đặt chỗ, rồi cầm lấy tờ giấy giống biên lai có in số "26" từ máy phát số, ngoan ngoãn đợi đến lượt mình.

"Xin mời quý khách số hai mươi sáu."

Theo sự hướng dẫn của nhân viên, tôi bước đi giữa không gian quán đang náo nhiệt bởi nhiều đoàn khách.

Mọi khi thì tôi thường được tự chọn chỗ với câu “Mời quý khách chọn chỗ ngồi tùy thích”, nhưng hôm nay đông khách nên cũng đành chịu.

Ghế ngồi quen thuộc của tôi đã có một nhóm phụ nữ lạ mặt đang mở tablet ra bàn, trông như đang bàn bạc gì đó.

“Mời anh qua bên này.”

“…À, vâng.”

Thế rồi tôi được dẫn ngang qua “chỗ ngồi quen thuộc” và dừng lại ở một chỗ khác.

Có lẽ bàn vừa mới được dọn xong, trên mặt bàn vẫn còn vết lau. Ngoài điều đó ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế băng bọc nệm có cảm giác khá vững chãi.

“…………”

Vừa ngồi xuống, tôi mới nhận ra.

Ngay cạnh chỗ tôi – chỉ cách nhau một khoảng đủ để một người ra vào thoải mái – vẫn là cô gái tóc vàng đang đeo headphone, dán mắt vào màn hình điện thoại như buổi sáng: Kazemiya Kohaku.

Bất ngờ đến cứng đờ người, tôi lỡ nhìn chằm chằm một lúc, rồi chợt sực tỉnh, vội vàng mở thực đơn ra để che giấu.

…Thật ra cũng chẳng có gì đáng để ngạc nhiên. Chỉ là tôi được xếp vào bàn kế bên thôi.

Tôi vốn đã thuộc làu thực đơn này đến mức không cần mở cũng nhớ, nên việc mở ra thế này khiến tôi hơi ngại, sợ trông mình giống kiểu khách quen khoe mẽ.

Dù sao thì, tôi vẫn giả vờ lật giở mấy trang. Thỉnh thoảng khi chưa quyết định gọi gì, nhìn hình món ăn trong menu cũng dễ khiến tôi chọn ra được món muốn ăn.

Hệt như lần này vậy. Ảnh món cơm trứng vàng óng đẹp đẽ đã khiến bụng tôi khẽ động. Tôi bèn bấm nút gọi món, rồi nhấn chuông gọi nhân viên.

“Cho tôi một phần Cơm trứng sốt đặc biệt. Kèm luôn phần đồ uống tự phục vụ.”

Đặt món xong, tôi rót đầy ly cola rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Kazemiya Kohaku vẫn vậy, tai đeo headphone, mắt chăm chăm vào video trên điện thoại.

(…Không biết cô ấy luôn xem video loại gì nhỉ ?)

Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ ngồi xuống.

Vừa lướt điện thoại giết thời gian được một lúc, món cơm trứng cũng được đem ra.

Xin mời.

Bên dưới lớp trứng là phô mai tan chảy vì hơi nóng, quện lấy trứng và lan ra vị ngọt béo ngậy nhảy múa trên đầu lưỡi. Lớp sốt đặc biệt phủ lên trên tạo ra hương vị khó cưỡng, làm món ăn trở nên giàu hương vị nên tôi đã ăn hết mà không hề thấy ngán.

Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi ăn liền một mạch đến mức chẳng dừng đũa được, chớp mắt đã hết sạch.

Với một nam sinh cấp ba, tôi vẫn mong phần ăn có thể nhiều hơn chút nữa, nhưng đòi hỏi vậy thì tham lam quá.

Thông thường tôi sẽ chỉ ngơi đôi chút rồi mới về, nhưng nghĩ về việc phải về nhà tôi lại quyết định dành thêm chút thời gian giết giờ ở đây.

Hay là tranh thủ lướt qua dòng thời gian. Tôi mở ứng dụng mạng xã hội ra—thì đúng lúc đó.

“…………っ……”

Màn hình điện thoại bỗng chuyển sang hiển thị thông báo cuộc gọi đến.

Người gọi là mẹ tôi. Tại sao mẹ lại gọi cho tôi ? Lý do tôi cũng đoán được phần nào.

Tôi hít một hơi rồi từ từ thở ra. Thở sâu để trấn tĩnh lại, cố gắng không để giọng nói lộ ra chút phản ứng lạ nào, tôi ấn nút nhận cuộc gọi.

“Alo, mẹ ạ?”

『Kouta. Con đang ở đâu thế?

“…Con đang trên đường về sau ca làm thêm.”

Tôi không hề nói dối.

Thật sự ca làm thêm cũng đã kết thúc, mà quán ăn gia đình này thì nằm ngay trên đường về.

『Vậy, chắc con sắp về rồi nhỉ?

“…Chắc còn hơi lâu. Con định ăn tối bên ngoài rồi mới về.”

Thật ra tôi đã ăn xong rồi, nhưng nếu giờ gọi thêm món tráng miệng thì cũng không hẳn là nói dối.

『Nếu ăn tối thì về nhà ăn cũng được mà…

“Làm thêm xong thì con đói lắm. Con chỉ muốn ăn gì đó thật nhanh thôi.”

Cái này cũng không hẳn là nói dối… chắc vậy. Việc tôi đói bụng sau ca làm thêm là thật.

『…Vậy à. Thế thì con nhớ về cẩn thận nhé. Chú Akihiro-san và Kotomi-chan cũng đang đợi đấy.

“…Con biết rồi. À, mẹ đừng bắt mọi người đợi con làm gì. Như vậy bên phía nhà bác Tsujikawa cũng đỡ gò bó hơn mà.”

Tsujikawa là họ của người mà mẹ tôi tái hôn. Tsujikawa Akihiro là cha dượng của tôi, còn Tsujikawa Kotomi là em gái kế.

Em gái Kotomi cũng là con gái tuổi mới lớn, nếu để mọi người biết em ấy đột ngột có một người anh trai kế hơn tuổi thì cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống học đường. Mà bây giờ lại còn là giai đoạn quan trọng để tạo dựng các mối quan hệ bạn bè. Thế nên, dù trên giấy tờ tôi đã mang họ Tsujikawa, nhưng tôi vẫn được giữ họ cũ là Narumi. Với tôi thì thế này còn dễ thở hơn nhiều. Mấy chuyện như vậy, tôi chỉ kể cho những người tôi tin tưởng và kín miệng (trong trường hợp này là Natsuki), chỉ thế thôi.

『…Mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ nói lại với mọi người. Dù sao thì giờ cũng tối rồi, con nhớ cẩn thận khi về nhé.

“Con biết rồi. Thôi, con cúp máy đây.”

Tôi chủ động nói trước rồi cúp máy.

“Phù……”

Một tiếng thở ra nhẹ nhõm bật khỏi miệng.

Không phải tôi ghét mẹ. Thậm chí còn có thể nói quan hệ của hai mẹ con khá tốt. Tôi vẫn thường đọc bản thảo truyện của mẹ rồi cho ý kiến, ít nhất cũng thân đến mức đó.

Vậy mà giờ chỉ gọi điện chưa đến năm phút mà tôi đã mệt rã rời.

“…Phải gọi món tráng miệng thôi.”

Thật là. Đúng là nực cười. “Không hẳn là thật nhưng cũng không hẳn là nói dối.” Tôi chỉ bày trò tự dối lòng để tự cho mình cái cớ lãng tránh.

Đây coi như là khoản phí tôi tự bỏ ra để mua sự bình yên trong lòng, nhưng nhìn từ ngoài vào chắc chỉ là phí tiền vô ích.

Tôi chọn món rẻ nhất trong mục tráng miệng – kem chocolate. Nhưng ngay sau khi gọi xong, tôi lại thấy hối hận vì đã không gọi parfait.

Bởi vì parfait chắc sẽ mất nhiều thời gian đem ra hơn là chỉ mỗi ly kem.

“Cậu không hòa thuận với gia đình sao?”

Chất giọng êm tai ghê, tôi nghĩ.

Và chỉ một nhịp sau khi nhận ra chất giọng ấy đang hướng về phía mình, tôi vô thức quay lại. Người hỏi câu đó chính là Kazemiya Kohaku – cô gái ngồi ở bàn bên cạnh tôi.

“Ể…………”

Cơ thể tôi như hóa đá vì câu hỏi bất ngờ ập đến.

Để mà nói lời lẽ đầu tiên tôi sẽ thốt ra khi bắt gặp cô gái tên Kazemiya Kohaku, có lẽ là “cô độc”.

Lạnh lùng, xa cách, nhưng mang dáng vẻ tuyệt đẹp. Một thứ ánh sáng đơn độc không cho ai đến gần.

Đó chính là hình ảnh về Kazemiya Kohaku trong tâm trí tôi.

Tôi chưa từng thấy cô ấy chủ động bắt chuyện với ai. …Nhưng suy cho cùng, tôi và Kazemiya chỉ mới thành bạn cùng lớp từ khi lên năm 2, nghĩa là ngay cả tư cách bạn cùng lớp cũng chưa có bao nhiêu thời gian để tiếp xúc.

Ngoài ra, tôi cũng chỉ từng thấy cô ấy ở quán ăn gia đình này, trong trí nhờ của tôi nhớ thì cô ấy chưa từng trò chuyện thân thiết với ai, thậm chí là qua điện thoại cũng không. Trừ một ngoại lệ duy nhất, là lúc gọi món với nhân viên.

“…Cái đó, cậu đang hỏi tôi à?”

“Còn ai vào đây nữa.”

Đúng là vậy thật. Kazemiya đang ngồi ở bàn góc trong quán, bên cạnh cô ấy chỉ có tôi.

“…À, xin lỗi nhé. Tôi không định nghe lén đâu. Xem video xong thì tôi gỡ tai nghe ra, tự nhiên lại nghe được thôi.”

“Không, tôi mới là người có lỗi khi gọi điện ở đây…”

Ban đầu tôi cứ nghĩ Kaze Miya đang đeo tai nghe xem video thì sẽ không nghe thấy gì… nhưng hình như đúng lúc đó cô ấy lại xem xong video.

Chuyện gia đình thì… mẹ tôi… chắc không đến mức tệ. Tôi nghĩ quan hệ mẹ con vẫn tốt.”

“Với mẹ thì tốt, nhỉ.”

Tôi bất giác nghĩ thầm “chết rồi” và toát mồ hôi lạnh trong lòng.

Nói thế khác gì tự thú “ngoài mẹ ra thì không ổn”.

Nói cho chính xác thì mối quan hệ với cha dượng và em gái kế cũng không hẳn là không tốt. Tôi biết họ đang cố gắng gần gũi, chỉ là tôi chưa thể đáp lại được.

Nhưng Kazemiya Kohaku … lại sắc sảo cách bât ngờ.

Dù tôi bất cẩn, vậy mà cô ấy vẫn bắt ngay ra.

“Thật xin lỗi nhé. Tự dưng hỏi chuyện lạ lùng vậy.”

Có lẽ tôi đã để lộ vẻ cảnh giác ra mặt. Kaze Miya khẽ cười gượng rồi xin lỗi tôi.

Không sao đâu. Ngoài mẹ ra thì quan hệ đúng là hơi lưng chừng thật.”

“Vậy à.”

Một vài giây im lặng trôi qua, rồi Kazemiya lại mở miệng ngay.

“……Tôi ấy mà. Cũng không hòa hợp lắm với gia đình.”

“Ể?”

Cô ấy lại nhắc đến chuyện gia đình mà tôi cứ tưởng là vùng cấm, nên tôi lỡ bật ra tiếng ngạc nhiên. Nhìn phản ứng đó, chắc cô ấy cũng hiểu được phần nào.

“Vừa nãy, tôi hỏi cậu chuyện gia đình, đúng không? Một mình tôi đào sâu thì cũng không công bằng.”

“Cậu không cần bận tâm mấy chuyện đó mà.”

“Nhưng tôi lại bận tâm đấy. Tôi vốn không thích xen chuyện nhà người khác cơ mà.”

“À, tôi cũng vậy.”

Lời đồng tình tự dưng được tôi bật ra theo phản xạ.

“Thật à?”

“Chính nhà mình còn lo không xong, hơi đâu lo chuyện nhà người ta.”

“Ahaha. Cả lý do cũng giống y chang luôn.”

──── Kazemiya cũng có thể cười thế này sao.

Tôi bất giác nghĩ vậy, rồi ngay sau đó mới nhận ra là mình đang bất ngờ. Dù vậy, khuôn mặt vừa rồi của Kaze Miya là thứ tôi chưa từng thấy ở lớp, và ánh mắt tôi không tự chủ được mà bị thu hút, đó là sự thật.

“Ra vậy à… Narumi cũng thế sao.”

“Ơ? Tên tôi…”

“Biết chứ sao không. Là bạn cùng lớp mà.”

Tôi thấy hơi bất ngờ. Trong mắt tôi, Kazemiya Kohaku lúc nào cũng đeo tai nghe, chẳng để tâm gì đến xung quanh. Tôi cứ đinh ninh cô ấy chẳng quan tâm nổi tên bạn cùng lớp.

………Trong khi đó, tôi thì vẫn còn vài đứa bạn cùng lớp, chính tôi còn chả chắc đã nhớ nổi tên. Chuyện đó thì cứ giữ im lặng vậy. Thú nhận trước mặt Kaze Miya thì ngại chết mất.

“Với lại, nếu ở quán quen mà lúc nào cũng thấy có đứa ngồi cố định một chỗ, lại còn là bạn cùng lớp, thì ai mà chẳng nhớ.”

“Ờ, chuyện đó thì đúng thật.”

Kể cả nếu Kazemiya không phải là người nổi tiếng ở trường, chắc tôi vẫn sẽ nhớ ra.

Luôn luôn là chỗ người quen thuộc đó, luôn là người con gái đó. Lại còn là bạn cùng lớp thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.

“……Vậy thì, lý do cậu hay đến quán này hẳn cũng giống tớ nhỉ.”

“Đúng vậy. Chắc là giống đấy.

"Vì không thoải mái khi ở nhà, nên đến quán để giết thời gian."

Không cần phải đếm nhịp “một, hai”, lời của bọn tôi hoàn toàn trùng khớp.

Tôi bất giác phì cười. Và Kaze Miya cũng vậy.

“Hợp nhau nhỉ.

“Ờ. Hợp thật.”

Nụ cười vô thức bật ra. Không ngờ lại có một học sinh khác cũng vì không muốn về nhà mà giết thời gian ở cùng quán ăn gia đình này.

Xin lỗi đã để quý khách đợi. Đây là kem chocolate ạ.”

Đúng lúc đó, món kem tôi gọi được mang ra.

Tới rồi kìa. Món tráng miệng để làm bằng chứng ngoại phạm.”

“Tôi cũng nghĩ đúng là phí thật. Tự thấy mình ngốc ghê.

“Không phí đâu. Với bọn mình thì nó là chi phí cần thiết để mua sự bình yên còn gì.”

“……Công nhận, chúng ta hợp nhau thật đấy.”

Sau đó, cuộc trò chuyện với Kazemiya vẫn tiếp diễn cho đến khi tôi ăn hết ly kem chocolate.

Có lẽ vì miệng tôi hoạt động còn nhiều hơn tay đang cầm thìa. Tốc độ ăn còn thua tốc độ kem tan chảy. Mặc dù không có thời gian chính xác, nhưng nay tôi có cảm giác ăn lâu hơn mọi khi.

“Tôi, chắc đến giờ phải về rồi.”

“Vậy à. Thế thì tôi cũng về luôn.”

Cầm hóa đơn, hai đứa cùng đứng dậy và xếp hàng ở quầy tính tiền. Lần này không có tình huống chạm mặt rồi nhường nhau nào nữa. Khi ra khỏi quán, đương nhiên mặt trời đã lặn, và thành phố sáng rực lên như để phản kháng lại bóng tối đang bao trùm.

Nhân tiện,cậu tiễn tôi về nhà nhé?

Nghe xong tôi liền hiểu ý của câu đó, dù sao tôi cũng không ngốc mà.

"Kéo dài được thời gian về nhà, tôi thấy được giúp đỡ rất nhiều."

“Không có chi

Việc Kazemiya ra khỏi quán cùng lúc với tôi chắc cũng là vì để thực hiện ý đồ đó.

Bước đi cạnh Kazemiya trên con đường hoàn toàn ngược lại với lối về quen thuộc.

Con đường nhựa lạ lẫm. Những tòa nhà lạ lẫm. Con đường mà đến hôm qua tôi còn chẳng có lý do gì để đi qua, vậy mà giờ tôi lại đang bước trên khung cảnh của con đường đó cùng Kazemiya Kohaku, cảm giác thật kỳ lạ.

……À, thật đấy. Thật sự kỳ lạ.

Ban ngày, tôi hẵng còn nghĩ Kazemiya chỉ đơn thuần là một người “cô đôc”.

Một người thuộc về thế giới khác tôi.

Tôi đã nghĩ hôm nay, ngày mai hay cả sau này, cũng sẽ chẳng có gì dính líu đến đối phương.

Vậy mà giờ, chúng tôi lại gần đến vậy.

Thật tự phụ khi tôi có thể nghĩ cô ấy là một người rất thân thiết.

Chắc hẳn là do tôi ──── đang cảm thấy nhẹ nhõm.

cf72cb14-f0c5-49d4-9122-fa37596980b5.jpg

Gia đình tôi chẳng mấy suôn sẻ. Đến mức tôi phải đóng cọc ở quán ăn gia đình tới tận khuya, vì chẳng muốn về nhà.

Một người bị trói buộc bởi sợi xích gọi là gia đình, thứ mà dù có chết cũng không thoát được.

Giờ đây lại cảm thấy nhẹ lòng vì cũng có người giống như mình.

“Narumi, cậu làm sao giải thích với gia đình khi đi về nhà trễ như vậy?”

“Thì giống như lúc nãy tôi nói trên điện thoại đó. Bảo là đi ăn sau giờ làm thêm này, hoặc là mệt quá nên ngồi nghỉ một chút… đại loại thế.”

“Nhưng mà, cái đó lặp đi lặp lại hoài thì cũng căng mà?”

“Thật ra tớ cũng đang thấy sắp tới giới hạn rồi. Tiện thể cho tôi hỏi luôn, bên cậu thì sao?”

"Tôi cứ thẳng thừng đẩy qua bằng câu “Chuyện của con thì kệ con chứ."

 

“Mạnh mẽ thật đấy …”

“Không vậy thì không chịu nổi. Hồi trước cũng vậy rồi. Ban ngày mà đi ra ngoài thôi là bên kia đã nghi tớ dính vào chuyện gì mờ ám rồi. Cơ bản là không được tin tưởng lắm. Mà, nếu lỡ có dính rắc rối thì chị tớ lại bị phiền phức, nên cũng đành chịu.”

Không phải là vì hay đi lang thang ban đêm mà bị mất lòng tin, mà thứ tự nó ngược lại.

Vì không được tin tưởng nên mới thành ra lang thang ngoài nhà tới tận đêm.

… Nếu vậy thì đúng là chẳng còn cách nào ngoài chuyện cố mà áp đặt lý lẽ của mình.

“Bên cậu nghe còn mệt hơn tớ nữa.”

“Có thể vậy. Nhưng mà, cái cảm giác khó ở trong nhà thì giống nhau mà, đúng không?”

“Cái đó thì đồng ý.”

“Narumi, mai cậu có đến quán ăn gia đình nữa không?”

“Ừm, mai tớ cũng có ca làm thêm.”

“Ra vậy… Ừm…”

Khi thấy Kazemiya có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó, cuộc trò chuyện tạm ngưng một chút.

“Vậy thì, tớ có đề xuất này.”

“Đề xuất?”

“Dù sao thì cũng phải giết thời gian, chi bằng cứ ngồi tám chuyện như hôm nay chẳng phải vui hơn sao. Narumi nói chuyện cũng hợp gu, mà còn dễ bày lý do nữa.”

Ra vậy. Quả thật hôm nay ngồi nói chuyện, tôi không nghĩ hai bọn tôi hợp nhau như thế.

Với lại, hình như thời gian cũng trôi nhanh hơn hẳn mọi khi.

… Thật ra ngồi một mình vài tiếng để giết thời gian cũng khá mệt mỏi. Nếu có người nói chuyện cùng, có lẽ tôi sẽ có một khoảng thời gian ý nghĩa hơn là cứ một mình lướt SNS hay các trang web.

“Với lại… với Narumi, tớ cảm giác tớ còn có thể nói ra được vài chuyện. Kiểu như than vãn ấy.”

“Than vãn? Chuyện gì?”

“Đủ thứ. Chuyện trường học, chuyện riêng tư… chuyện gia đình nữa.”

Nghe thế, tôi bất giác bật cười.

“Than vãn về gia đình à? Nghe được đấy.”

 

“Cậu cười gì vậy?”

 

“Xin lỗi. Tại tớ chưa từng nghĩ ra vụ đó.”

Cái cảm giác áy náy về gia đình. Căn nhà ngột ngạt.

Đôi khi tôi cũng kể với Natsuki, nhưng thật ra vẫn ngại.

Một người để trút hết những lời than vãn đó ra… chắc chỉ có Kazemiya, người có cùng cảm giác “khó ở trong nhà”, mới lắng nghe được.

“Cùng ngồi than vãn, cùng ngồi lắng nghe. Không cần đào sâu câu chuyện đối phương… vậy ổn không?”

“Ừ, hay đấy. Hợp với kiểu của bọn mình.”

“Thế thì quyết vậy nhé.”

“Ừm, Liên minh giữa chúng ta hợp thành.”

“Liên minh hả. Hay đấy. Nhân tiện cậu có muốn đặt tên luôn không?”

“Như kiểu Liên minh Satsucho ấy hả?”

“Sao tự dưng Liên minh Satsucho?”

“Tự dưng nghĩ ra thôi. Biết đâu kiếp trước tớ ở thời Bakumatsu.”

“Bakumatsu á trời…”

Kazemiya bật cười khẽ.

“Narumi cũng hài hước hơn tớ nghĩ đấy.”

“Để vụ Bakumatsu sang bên. Liên minh của bọn mình nếu đặt tên thì … sẽ tên là Liên minh Quán ăn gia đình, được không?”

“Hay đó chứ. Rất đơn giản, dễ hiểu.”

 

Liên minh Quán ăn gia đình.

Chỉ cần có một cái nhãn để gói gọn mối quan hệ của bọn tôi thế này, mọi thứ cũng trở nên tự nhiên hơn… hay ít nhất tôi cảm thấy vậy.

Ra khỏi quán chưa đến năm phút, bước chân của Kazemiya dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp.

“Đây là nhà tớ.”

“Cảm ơn nhé, vì đã đưa tớ về.”

“Không có gì… mà, wow. Cậu ở chỗ xịn ghê.”

“Nhưng mà không thoải mái thì cũng vô nghĩa thôi.”

“Ừ, cũng đúng.”

“Đúng thế.”

Tôi liếc điện thoại xem giờ. Đã hơn mười giờ đêm.

Về từ đây chắc chắn sẽ về trễ hơn với mọi khi.

“Về tới nhà chắc lại bị nói mất. Giờ phải nghĩ lý do nào đây?”

“Trường hợp của tớ thì chắc nói “ngồi tám chuyện với bạn ở quán ăn gia đình nên về trễ”… vậy thôi.”

“Còn tớ thì “con đưa một người bạn là con gái về nhà nên mới về muộn”… chắc vậy. Cậu thì thêm câu “về cùng bạn rồi nên không sợ rắc rối gì” cũng được đấy.”

“Ý hay đấy. Tớ xài luôn.”

Đương nhiên, dù đi cùng nhau thì cũng chẳng đảm bảo được an toàn tuyệt đối. Không ai chắc chắn sẽ không gặp rắc rối. Nhưng so với việc một nữ sinh cấp ba lang thang một mình giữa đêm thì còn đỡ hơn nhiều. …Chuyện này khỏi cần dài dòng giải thích cũng rõ.

“Cuối cùng, trao đổi liên lạc nhé?”

“Được thôi. Biết đâu nao còn cần.”

“Nếu cần thì để tớ gọi điện giải thích cho mẹ cậu nhé?”

“Thôi tha cho tớ đi.”

“Đùa thôi mà.”

Hóa ra Kazemiya cũng biết đùa thế này.

Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, bọn tôi đã trao đổi liên lạc xong.

“Narumi chưa đặt ảnh đại diện nhỉ.”

“Tớ không quan trọng vụ đó. Còn Kazemiya thì…”

Tài khoản Kazemiya Kohaku vừa được thêm vào mục liên lạc. Bên cạnh tên, ảnh đại diện là một con mèo trắng tinh.

“…Cậu thích mèo à?”

“Thích chứ. Muốn nuôi mà mẹ không cho, nên đành xem video cho đỡ thèm.”

“Ra là mấy clip cậu hay xem trong lớp hay ở quán ăn gia đình toàn là mèo hả.”

“Mèo thì tớ chỉ xem ở nhà thôi. Tại lúc xem mặt tớ dễ xệ ra lắm.”

Cái gương mặt lạnh lùng hay xua đuổi người khác mà cũng có lúc “xệ ra” sao. Muốn thấy ghê.

“Trong lớp hay ở quán tớ toàn coi phim.”

“Ra vậy. Có gì hay thì chỉ tớ với nhé. Tớ cần lý do để chui vô phòng.”

“Phim hay à … Ừm, để tớ về nghĩ thử xem.”

“Cảm ơn nhé. …Thôi, giải tán chỗ này ha.”

“…Ừ.”

Tôi vẫn muốn nán lại nói chuyện thêm một lúc. Có lẽ Kazemiya cũng nghĩ vậy, bầu không khí chùng xuống một chút như luyến tiếc.

“Thôi, chúc ngủ ngon, Narumi.”

“Ờ. Ngủ ngon, Kazemiya.”

“──── Sau giờ học mai, gặp ở quán cũ nhé.”