Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2800

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 3

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 2

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 3

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 3

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1262

Vol 1 - Chương 02: Mái ấm đầy ngột ngạt

Nhờ vào “liên minh” mới tạo mà tôi có cái cớ để về muộn hơn thường lệ. Liếc qua tấm bảng tên trước cửa khắc chữ “Tsujikawa”, tôi tra chìa khóa vào ổ khóa căn nhà mới mà lòng nặng trĩu.

Giá mà cứ thế lặng lẽ chuồn thẳng lên tầng hai mà không để ai thấy thì tốt biết mấy… Nhưng tôi vẫn giữ thói quen ghé qua phòng khách, dù chỉ để chào qua loa.

“…………Con về rồi.”

“Chào con về.”

Mẹ tôi, đang ngồi bên bàn phòng khách gõ bản thảo trên tablet, ngẩng mặt lên đón tôi.

“Chào con về, Kouta-kun. Vất vả rồi.”

Và cùng mẹ chào tôi là Tsujikawa Akihiro-san, người cha dượng của tôi, cũng là chồng mới của mẹ.

…Dù ông ấy công việc bận rộn nhưng vẫn ra tận nơi đón tôi về, đúng là một người tốt.

“Ba đang định pha cà phê cho Makiko-san, con uống luôn không?”

“À… dạ, con không sao ạ. Con cảm ơn.”

“Vậy à. Giờ cũng khuya rồi mà.”

Không tỏ ra vẻ phiền lòng gì, chú Chú Akihiro-san rảo bước đi pha cà phê cho mẹ tôi.

“Vậy… con lên phòng trước đây. Con chúc mọi người ngủ ngon.”

“Ừ. Chúc con ngủ ngon. Nghỉ ngơi đi nhé.”

Ông ấy cũng không hỏi thêm gì về việc tôi ghé qua phòng khách để làm gì. Chỉ thế, rồi tiễn tôi bằng ánh mắt ấm áp khi tôi bước lên tầng hai.

…Đúng là, một người tốt.

Mỗi khi tiếp xúc với chú Akihiro-san , tôi lại càng thấy rõ mình vẫn chỉ là một thằng nhóc. Một thằng nhóc chưa quen, chưa thể chấp nhận, thậm chí vẫn đang chạy trốn khỏi mối quan hệ này. Và đi kèm với đó là sự hổ thẹn, bất lực khi đối diện với người ta.

──── Mày còn định làm tao thất vọng đến bao giờ?

“……A… chết tiệt. Lại nhớ mấy chuyện dở hơi.”

Tiếng của hắn ta lại vang lên trong đầu như một vết sẹo chưa từng phai.

Những ký ức khắc sâu đến mức không gột rửa được, bám chặt lấy tim tôi.

“Lão già khốn kiếp…”

Đúng là điên thật rồi. Một người tốt như chú Chú Akihiro-san thì tôi lại không thể nào gọi thành “cha”. Thế mà một kẻ tồi tệ như lão bố ruột thì đến giờ tôi vẫn lỡ miệng gọi là “cha” như bản năng.

Những lúc thế này, tôi càng buộc phải tự nhận ra rằng.

Trong đầu tôi, khái niệm “người cha” đã hằn sâu hơn tôi tưởng. “Hắn ta” vẫn ngự trị đâu đó trong tôi.

…Tốt nhất là đi tắm rồi ngủ… Không, trước khi ngủ chắc tôi sẽ coi phim. Trong lúc về nhà, Kazemiya đã gửi ngay một list “phim gợi ý tạm thời” vào điện thoại tôi rồi. Tôi tự quyết như vậy, rồi bước vội ra hành lang tầng hai. Nhưng đúng lúc ấy—

“Anh về rồi à, Nii-san.”

Chủ nhân của giọng nói ấy là một cô gái kém tôi một tuổi.

Thân hình nhỏ nhắn, gói gọn trong bộ đồ ngủ màu nhạt. Mái tóc dài ngang hông không một sợi lệch, dáng đứng và cử chỉ toát ra vẻ đoan trang dịu dàng.

“À… ừ. Anh về rồi, Tsujikawa.”

Chỉ kịp vắt ra một câu chào như vậy, tôi cũng biết mình đã lỡ lời.

Cô gái ấy là em gái kế của tôi, tên là Tsujikawa Kotomi. Nếu là anh trai, lẽ ra tôi nên gọi cô ấy là “Kotomi” mới đúng. Có ông anh nào lại đi gọi em gái bằng họ bao giờ. Nhất là khi cô ấy, người vốn xa lạ cho đến không lâu trước đây, vẫn gọi tôi bằng “anh hai” và cố gắng thu hẹp khoảng cách này. Vậy mà tôi— lại cứ thế này, chắc hẳn trong lòng em ấy cũng không thể thoải mái được.

87cb11e8-616a-4088-9ebc-4bb88d2bae11.jpg

“Tiếc thiệt. Anh mà thoải mái chịu gọi em là “kotomi” là em đã thưởng cho anh mười điểm nghĩa mụi rồi đó.”

Dù không hiểu nghĩa mụi point là cái quái gì, nhưng tôi cũng biết đó là cách Tsujikawa đang cố gắng làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Cô ấy cố tình pha trò để gánh nặng “người anh trai chưa quen làm anh” như tôi không bị đè nặng thêm. …Chính vì hiểu vậy mà tôi càng thấy mình thảm hại. Bắt em ấy phải để tâm, phải vờ như vô tư thế này… tôi đúng là kẻ hèn nhát.

“Hôm nay về trễ hơn mọi khi nhỉ?”

“Xin lỗi, anh vừa tiễn một người bạn về nhà.”

Liên minh vừa lập liền phát huy tác dụng.

“Bạn? là senpai inumaki nổi tiếng ấy à?”

“Không, một người khác.”

“Người khác… lại là một bạn gái phải không?”

Câu hỏi quá sắc bén khiến tôi nghẹn lời. Thấy phản ứng đó, Tsujikawa khẽ nhếch môi cười điệu tinh quái.

“Fufu, em đã hỏi vô duyên nhỉ. Như vậy thì về trễ cũng phải.”

“…Anh nói rồi, chỉ là bạn thôi, không phải mối quan hệ như em nghĩ đâu.”

“Hiểu rồi. vậy em sẽ giữ bí mật với mẹ với ba luôn cho anh, anh xứng đáng nhận thêm mười điểm nghĩa mụi.”

Vừa giở giọng đùa giỡn, Tsujikawa vừa liếc nhẹ xuống cầu thang nơi mẹ và chú Akihiro-san vẫn đang ngồi.

“Dù gì thì… sau này anh nhớ báo trước một tiếng nhé, mẹ lo cho anh lắm đấy.”

Mẹ, hử.

Tsujikawa thật sự rất đáng khâm phục. Tôi còn chưa thể gọi Chú Akihiro-san là “ba” một cách tự nhiên. Vậy mà cô ấy đã gọi mẹ tôi là “mẹ” tự nhiên đến thế. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến mặc cảm tội lỗi trong tôi trỗi dậy từ tận đáy lòng.

“Xin lỗi, anh sẽ chú ý.”

“Thế mới ngoan, anh dược nhận thêm năm điểm nghĩa mụi nhé.”

Nói rồi, Tsujikawa quay lưng về phòng mình.

Đến bậc cửa, cô ấy ngoảnh lại.

“…Anh hai. em hiểu cả mà. Nhưng vì mẹ với ba, anh hãy cố ở nhà khi có thể nhé. vì “gia đình bình thường” phải là như vậy mà.”

Tôi không đáp được gì.

Một lời hứa mà tôi biết chắc bản thân chưa thể thực hiện thì ngay từ đầu tôi sẽ không thốt ra. Có lẽ Tsujikawa cũng chẳng mong chờ câu trả lời. Cánh cửa phòng khẽ khép lại mà không có thêm bất kỳ lời nào.

Cảm giác như vừa đánh bại một con boss lớn xong, tôi thở ra một hơi dài, lê bước về phòng— rồi chợt nghĩ.

Tôi chạm mặt Tsujikawa ngay hành lang. Nghĩa là cô ấy phải có lý do để xuống tầng dưới.

…Vậy rốt cuộc Tsujikawa ra khỏi phòng để làm gì?

Một câu hỏi nhỏ treo lửng trong đầu, và đêm đó khép lại như vậy.

Sáng hôm sau.

Tôi rửa mặt rồi bước vào phòng khách, mùi thơm thoang thoảng rất hợp với buổi sáng lan tỏa trong không khí.

“Chào buổi sáng, kouta-kun.”

“…Chào buổi sáng ạ.”

Ổn rồi. Vậy là tôi đã hoàn thành “chỉ tiêu chào buổi sáng”. …Chỉ tiêu. Nghĩ vậy càng làm tôi thấy ngấn ngẩm bản thân mình hơn.

“Chào buổi sáng, Kouta. Nào, ngồi vào bàn nhanh lên, bữa sáng hôm nay lại do Kotomi chuẩn bị đấy.”

Trên bàn bày sẵn cơm trắng, cá hồi sốt xì dầu, canh miso cùng vài món phụ như cải xanh xào.

Một bữa sáng chuẩn mực. Hồi mà chỉ có tôi với mẹ sống với nhau, bữa sáng thường chỉ có bánh mì nướng.

Vì đặc thù công việc của mẹ (hay nói đúng hơn là thói quen?) hay thức khuya, nên bữa sáng cũng thường chỉ đơn giản vậy thôi.

Tất nhiên, tôi chưa bao giờ thấy bất mãn. Ngược lại, tôi còn mong mẹ đừng tốn thêm thời gian cho tôi làm gì.

Chính vì đã quen như thế, nên mỗi khi trước mắt là bữa sáng được chuẩn bị tỉ mỉ thế này, tôi vẫn luôn thấy hơi ngạc nhiên.

Mời mọi người dùng bữa.

Tôi ngồi vào bàn, biết ơn mà bắt đầu bữa sáng.

A ~ ngon quá trời. được ăn sáng thế này mỗi ngày đúng là hạnh phúc ghê~

Cảm ơn mẹ, có món nào mẹ không ăn được không?

Không đâu, đồ Kotomi-chan nấu thì món nào cũng ngon hết á nhỉ, Kouta?

À, ừm ... ừ, món nào cũng ngon.

Vậy thì tốt rồi ... thật tình, bố nó cũng nên nhìn hai đứa mà học hỏi đi nhé ? Đến giờ mà vẫn không ăn được ớt chuông là sao.

Ư... n-nhưng nó đắng thì anh biết làm sao!

Anh đâu còn là con nít nữa đâu.

Xấu hổ quá đi ...

Nhìn từ ngoài chắc hẳn đây là một khung cảnh điển hình của một gia đình hạnh phúc. Chắc vậy,

nhưng tôi biết rõ. Cuộc trò chuyện quanh mâm cơm này, thật ra đang luôn cố lẩn tránh một chủ đề nào đó.

Như thể cả nhà đang bước qua bãi mìn mà ai cũng thấy rõ, rồi cùng nhau né khéo từng bước. Và tôi biết rõ: chính tôi là kẻ đã đặt những quả mìn ấy ở đây. Ý thức được điều đó chỉ càng khiến tôi thêm áy náy, khó chịu, ngột ngạt.

Mà này Kotomi, con quen với môi trường cấp ba rồi chứ?

Vâng, không có vấn đề gì cả ạ.

Con chưa tham gia câu lạc bộ nào hả ... đừng ngại, cứ chọn cái con thích đi nhé?

Con cũng được rủ nhiều rồi, nhưng... vẫn chưa biết nên chọn cái nào. Con cũng muốn thử gì đó mới, nhưng chưa quyết được ạ.

Vậy à, cứ từ từ suy nghĩ nhé, Mẹ tin Kotomi làm gì cũng sẽ giỏi cả ...

Tới đó, mẹ tôi đột nhiên im bặt. Khuôn mặt như thể vừa lỡ đạp trúng mìn.

Ừ, Tsujikawa mà, chắc chắn làm gì cũng giỏi thôi. nên đừng áp lực quá, cứ nghĩ kỹ là được.

Không biết câu tôi chen vào có giúp nối tiếp lời mẹ một cách tự nhiên được không.

Mà chuyện đó thì ... tôi không thể hỏi hai người họ được.

Cảm ơn vì bữa ăn.

Tôi nhanh chóng ăn sạch bữa sáng được chuẩn bị công phu, rồi dọn dẹp bát đĩa.

Vậy thì, con đi trước nhé, con đi đây.

Ờ ờ, đi cẩn thận nhé.

Tôi túm lấy cặp rồi bước ra khỏi nhà. Dù giờ này còn khá sớm để đến trường, nhưng vậy cũng tốt thôi.

Trong cái bàn ăn đầm ấm kia, tôi chỉ như một món đồ thừa thãi.

Nói ngắn gọn thì— tôi là đứa trẻ đã không thể đáp ứng kỳ vọng của bố ruột mình.

Cả thể thao lẫn học hành, tôi chưa bao giờ đạt tới tiêu chuẩn mà bố mong muốn. Đó cũng là lý do mẹ tôi ly hôn.

Và rồi, chồng mới của mẹ — chú Akihiro-san— lại có một đứa con gái tên Tsujikawa Kotomi, đứa con hoàn hảo chẳng có gì để chê.

Một bên là tôi, thằng con vô dụng. Một bên là cô em gái hoàn hảo.

Không ai nói ra điều đó, nhưng— mẹ tôi, khi tái hôn với Akihiro-san và đón Kotomi về, hẳn là đã có quyết định riêng ở trong lòng.

Rằng sẽ không khơi ra những chủ đề có thể khiến đứa con trai từng bị bố ruột chối bỏ này bị tổn thương.

Ví dụ như, không so sánh anh và em.

Ví dụ như, không quá khen ngợi sự giỏi giang của em.

Ví dụ như, tránh nói nhiều về chuyện năng lực.

Mỗi khi nói chuyện với tôi, những điều đó đều là vùng cấm.

Và đương nhiên, chú Akihiro-san chắc chắn cũng đã biết lý do mẹ tôi ly hôn.

Đó là sự quan tâm theo cách của mẹ. Một quy tắc như một gia đình mới.

Nhưng đồng thời, đó cũng là quy tắc làm lu mờ đi những lời khen ngợi mà đáng lẽ Kotomi – người em gái xuất sắc – đáng được nhận.

Chắc hẳn cũng khó khăn lắm. Phải cư xử ra sao khi vừa có một đứa con vô dụng như tôi, lại vừa có một cô em gái hoàn hảo.

Chỉ là … cái sự “quan tâm” ấy, lại càng khiến tôi nhận ra.

Và một khi nhận ra mình đang được người khác quan tâm, thì tự nhiên lại càng thấy khó ở.

Nhưng mẹ không sai, chú Akihiro-san cũng không sai, Kotomi chắc chắn lại càng không thể có lỗi.

Vậy thì ai sai? Câu trả lời rõ ràng rồi.

Chỉ có mình tôi – Narumi Kouta, thằng con vô dụng.

Chính tôi mới là kẻ đang phá vỡ bầu không khí gia đình ấm áp ấy.

Biết vậy nên mới cảm thấy khó ở đấy… căn nhà ấy.

Để trốn khỏi bầu không khí u ám của buổi sáng, tôi đến trường sớm hơn. Đến giờ nghỉ trưa, tôi mới chợt nhận ra một sự thật.

Chết rồi, quên mua cơm trưa mất tiêu.

Bình thường, tôi sẽ ghé cửa hàng tiện lợi trên đường đi học để mua bữa trưa.

Nhưng hôm nay, chỉ nghĩ đến việc mau chóng trốn nhanh khỏi cái nhà khó ở đó, nên đầu óc không còn chỗ cho chuyện ăn uống.

Vậy hả? giờ sao? cậu muốn xuống căng tin không?

Giờ xuống chắc đông nghẹt rồi… thôi ra quầy mua bánh mỳ cho lẹ.

Vậy thì tớ cũng đi chung luôn~

Cậu có cơm hộp rồi còn gì.

Tất nhiên cơm hộp vẫn ăn chứ? nhưng phải mua thêm bánh cho bữa xế nữa chớ.

Còn có cả bữa xế sáng à?

Sáng nay là bánh Baumkuchen đó. cái loại bán ở cửa hàng tiện lợi gần trường ấy, trứng ngọt cực ngon.

Hèn chi tiết học cậu cứ lục cục gì đó.

… Ừ thì, cả hai đều là học sinh cấp ba đang tuổi ăn tuổi lớn, đói bụng cũng phải thôi.

Tiện mua luôn nước uống nữ, nghe bảo có loại giới hạn mới ra mà nhỉ~

Loại soda cà rốt ấy hả? liều dữ.

Đúng đó, tò mò thử xem, Kouta vẫn mua soda dưa lưới thường chứ gì?

Tớ đâu có gan thử mấy thứ mạo hiểm như cậu. với lại, máy bán soda dưa lưới cũng hiếm mà, phải tranh thủ chứ.

Sau đó, chúng tôi mua xong bánh mỳ cho bữa trưa và soda dưa lưới, rồi nhanh chóng quay lại lớp.

Ủa? gì vậy ta.

Vừa bưng túi bánh về chỗ, định bắt đầu bữa trưa hơi trễ, thì nhận ra trong lớp đang xôn xao.

Rồi, vậy thứ sáu tuần này, tổ chức họp lớp nhé!

Tiếng cậu con trai đứng giữa lớp— Sawada vang lên, xung quanh là mấy bạn cùng lớp hào hứng đáp lại.

Sawada— Sawada Taketome.

Cao tầm gần mét tám, với gương mặt tươi tắn gợi nhớ đến sự mát mẻ của mùa hè, nhìn vào là nghĩ ngay đến từ “hoàng tử”.

Là ace của đội bóng rổ mà trường tự hào, học lực lại đứng top, được thầy cô và bạn bè yêu mến.

Hoàn toàn trái ngược với Kazemiya – Sawada là kiểu “hoàng tử nổi tiếng” ai cũng biết. Đến mức ngay cả đứa chậm cập nhật tin đồn như tôi cũng còn biết.

Họp lớp hả~? Năm ngoái lớp mình đâu có tổ chức nhỉ.

Họp lớp là sao?

Kiểu tụ tập ăn bánh kẹo, nói chuyện ồn ào vui vẻ thôi. Đông thì chắc đi karaoke chẳng hạn.

Nói ngắn gọn là… một buổi tiệc nhỏ.

Đúng kiểu hoạt động mà “hoàng tử” thuộc top "đẳng cấp xã hội" như cậu ta sẽ thích.

Nhìn qua cũng thấy hình như vừa mới nãy mới nảy ra ý định tổ chức. Khác biệt đúng ở sự chủ động và nhanh nhẹn ấy.

Vậy ai tham gia thì nhắn vô group lớp nhé.

Tin nhắn trong nhóm chat cứ thế tuôn ra, ngoài chi tiết về buổi họp lớp thì còn liên tục có thêm người báo sẽ tham gia.

"Kouta, cậu đi không? Hình như hôm đó cậu không có ca làm thêm mà nhỉ."

"Tớ thì thôi đi. Ngày đó tớ để trống để ở nhà cho mẹ đỡ lo. Lâu lâu cũng phải có ngày ở nhà ch."

Nhất là sau chuyện sáng nay nữa. Ít ra cũng phải làm gì đó để mẹ yên tâm… Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhanh tay gửi tin nhắn báo không tham gia vào nhóm.

"Vậy thì tớ cũng khỏi tham gia luôn~"

"Đi đi chứ, mấy cái này cậu thích mà."

"Tớ thích thiệt, nhưng hôm đó tớ cũng được nhóm khác rủ đi chơi rồi. Đang phân vân đi đâu thì cậu lại hủy thế này. Nếu cậu mà đi thì tớ cũng theo, nhưng đã vậy thì đi với đám lớp khác mở rộng quan hệ còn hơn~"

Nhờ hiệu ứng “hoàng tử Sawada”, ngoại trừ tôi với Natsuki ra thì gần như cả lớp đều báo sẽ tham gia.

"Kazemiya-san."

Chỉ cần Sawada cất tiếng gọi, bầu không khí quanh đó lập tức như lắng xuống, rồi nhiệt độ của những ánh mắt lại nóng bừng lên, dồn hết về hai người họ.

… Tôi biết rõ ánh mắt đó mang ý gì.

Đó là — sự tò mò.

"…Gì?"

Kazemiya tháo tai nghe trắng bạc, bước ra khỏi bàn, ngẩng lên đáp lại Sawada đang đứng trước mặt. … Giờ tôi mới để ý, chiếc điện thoại đặt nghiêng ban nãy đang phát phim.

"Thứ sáu này tan học bọn mình định tổ chức họp lớp, Kazemiya-san cũng tham gia nhé?"

"Không."

Cắt phăng, gọn gàng, Kazemiya như xua tan cả bầu không khí quanh mình.

Đến cả lời mời từ “hoàng tử” của trường mà cũng chẳng làm cô ấy thấy hứng thú.

"Xin lỗi nhé, đột xuất quá nên chắc cậu có lịch sẵn rồi nhỉ?"

"Liên quan gì đến cậu."

Lạnh đến mức không còn gọi là lạnh nhạt, mà phải nói là “độ không tuyệt đối”.

Một vài cô bạn là fan của Sawada bắt đầu lộ ra ánh nhìn khó chịu.

"Hiểu rồi. Vậy cho tớ xin liên lạc được không? Dù gì lần sau lớp có gì cũng tiện nhắn, cậu khỏi bị lỡ thông tin."

Nhắc mới nhớ, nhóm chat lớp có 34 người, trong khi lớp 2-D có 35 học sinh. Tức là thiếu đúng một người. Và người đó chính là Kazemiya Kohaku.

… Có lẽ vì sợ mấy đứa trong lớp lại lôi chuyện chị gái nổi tiếng của cô ấy ra hỏi hoài, nên không vào nhóm chat là cách tự bảo vệ tốt.

"Chuyện này tớ từ chối rồi mà."

"Thì tớ tưởng cậu đổi ý chứ."

"Chưa đổi."

"Vậy trao đổi riêng với tớ cũng được mà? Nếu sợ group phiền thì tớ làm đầu mối cho, lần sau nếu có tham gia thì báo tớ, tớ lo nhắn cho mọi người."

Ô, khéo thật… tôi thầm tặc lưỡi.

Ngay từ đầu, Sawada đã tính Kazemiya sẽ từ chối, nên mới chuẩn bị sẵn phương án thay thế: gợi ý trao đổi riêng, cắt bớt phiền phức group chat. Về lý thì cũng có lợi cho Kazemiya.

"Không cần, vốn dĩ tôi chẳng hứng thú với mấy cái họp lớp."

… Đúng là vô dụng. Dù nghe cũng có lý, nhưng với cô ấy thì chẳng có gì hấp dẫn. Một người như Kazemiya, hẳn đã chán cảnh bị người ta lợi dụng để tiếp cận chị gái nổi tiếng, nên mới giữ liên lạc càng ít càng tốt.

"Hiểu rồi. Nhưng nếu đổi ý thì cứ nói tớ biết nhé."

"Biết rồi, cảm ơn nhiều."

Giữ nguyên vẻ lạnh băng, Kazemiya cắt đứt cuộc trò chuyện với Sawada.

Ngay cả "hoàng tử" năm hai như Sawada cũng không thể "cưa đổ" được. Kazemiya Kohaku, thật đáng sợ!

“Cái gì thế kia... ra vẻ ghê nhỉ.”

“Anh Sawada đã mời tử tế như vậy mà.”

“Có chị là người nổi tiếng nên cứ tưởng mình giỏi lắm hả?”

“Nghe hợp lý đấy. Dù gì cũng là em gái của Kazemiya mà?”

“Thích thật ha, làm em gái người nổi tiếng. Muốn làm gì thì làm luôn.”

Dù cố hạ giọng, nhưng mấy lời đó vẫn hơi to để gọi là nói xấu sau lưng. Như thể họ chẳng quan tâm nếu đối tượng nghe thấy vậy. Và bởi lớp học là một không gian kín, những lời ấy vang lên thật rõ ràng.

Chính chủ – Kazemiya Kohaku – đã đeo tai nghe, quay về với thế giới của bộ phim cô đang xem, nhưng có vẻ chính điều đó cũng khiến người ta khó chịu hơn. Những ánh mắt nhìn cô giờ đây đầy gai nhọn.

Chắc đây là cách mà Kohaku chọn để tự bảo vệ mình.

Cô tạo khoảng cách, từ chối tất cả, và rồi bị nói xấu, để rồi tiếp tục sống một mình như thế.

Sức mạnh để lựa chọn sự cô đơn đó… đối với tôi, thật chói lòa.

“…”

Tôi vừa nhai bánh mì nhồm nhoàm, vừa mở ứng dụng nhắn tin trên điện thoại.

Trong danh sách liên lạc vốn chẳng có mấy người, tài khoản của “Kohaku” hiện ra với biểu tượng một con mèo trắng. Tôi chạm vào đó để mở khung trò chuyện.

Kouta: Cậu không định trao đổi liên lạc thật sao?

…Mình đang gửi cái gì vậy chứ. Lo chuyện bao đồng rõ rồi còn gì.

Ngay khi vừa hối hận và định xóa tin nhắn ấy đi—

Kohaku: Chắn chắn là không.

Chưa kịp xóa thì tin nhắn trả lời đã đến.

Tôi cứ tưởng sẽ bị nói là “việc của tôi, đừng xen vào” hay gì đó tương tự, nhưng hóa ra chẳng có vẻ gì là cô ấy đang tức giận.

Kouta: Lỡ sau này ai hỏi nữa, chẳng phải trao đổi trước sẽ tiện hơn sao?

Kohaku: Nếu trao đổi rồi, thì lại phải nhắn tin này kia, phiền lắm.

Kohaku: Rồi mấy đứa con gái khác lại ghen bóng ghen gió.

Kohaku: Nếu vô group lớp, sẽ bị gửi lời mời kết bạn tiếp.

Kohaku: Từ chối thì bị ghét, mà chấp nhận thì lại phải nhắn tin nữa, cũng phiền.

Kouta: Dù làm gì cũng thiệt, nhỉ.

Kohaku: Đúng vậy.

Kohaku: Với lại,

Kohaku: Nếu lỡ dính dáng nhiều quá.

Kohaku: Có khi bị người ta vây quanh mà không biết, rồi tự nhiên bị gán ghép thành người yêu.

Kohaku: Rồi cuối cùng, tôi lại thành người tàn nhẫn khi “đá” người ta, và bị gắn mác người xấu.

Có lẽ trước đây cô ấy từng trải qua chuyện như vậy.

Nghĩ kỹ thì, đúng là thà từ chối ngay từ đầu thì thoải mái hơn thật.

Nhan sắc của Kohaku thuộc hàng xuất chúng trong trường, đến mức có bảo là idol thì cũng không ai ngạc nhiên. Có lẽ vì thế mà từ xưa đến giờ cô ấy đã dính không ít rắc rối như vậy.

Kouta: Xin lỗi vì đã gửi tin nhắn kỳ lạ kia một cách bất ngờ như vậy.

Kohaku: Nếu là Narumi thì không sao.

Kohaku: Tôi cũng chẳng định cho ai ngoài Narumi biết liên lạc đâu.

…Tôi thì được sao? Cái tiêu chuẩn gì vậy chứ?

Kouta: Vì đã lập “liên minh” với nhau à?

Kohaku: Vì đã lập liên minh.

Kohaku: Còn nữa.

Kohaku: Vì nói chuyện với Narumi rất vui.

──Mình cũng thấy rất vui khi nói chuyện với Kazemiya.

Tôi đã định gõ như vậy, nhưng rồi lại xóa đi.

Nói thẳng ra điều đó ra thì… ngại quá.

Thay vào đó, tôi gửi một sticker nhân vật mèo ngộ nghĩnh để lảng tránh chủ đề.

Kohaku: Cái Sticker gì thế kia ?

Kohaku: Đợi đã

Kohaku: Dễ thương quá đi

Kouta: Bình tĩnh đi

Kohaku: Tui cũng sẽ mua cái này lun

Chỉ một lúc sau, cô ấy đã gửi lại sticker giống y hệt – chắc chắn là cổ mua liền rồi.

Kouta: Nhanh ghê

Kouta: Cậu mê mèo đến mức nào vậy

Kohaku: Đến mức này này

Kouta: Đừng spam nữa

Kohaku: Không thích~

Sticker cứ liên tục được gửi tới.

Rõ ràng là cô ấy rất ưng cái này rồi.

──Cuối cùng, chẳng phải chính cô ấy là người đã đề nghị trao đổi liên lạc sao?

Tự nhiên, đoạn hội thoại đêm qua lại hiện về trong đầu tôi.

Nghĩ lại thì, chính Kohaku là người đã ngỏ ý trao đổi liên lạc – điều mà ngay cả Sawada, “hoàng tử năm hai”, cũng không làm được.

“──ta… ko──…”

Có phải lúc đó, tôi đã được chọn làm “đồng minh” đáng tin cậy chăng?

“kou──ko──…”

Giờ đây, thứ mà đến cả “hoàng tử” cũng không thể có được, lại đang nằm ngay trong chiếc điện thoại của tôi.

Chỉ nghĩ vậy thôi mà chiếc smartphone, mới đổi chưa được một năm, bỗng thấy nóng lên hẳn.

Kohaku: Cậu đang bị gọi đấy

Tin nhắn từ Kohaku lại đến.

Đang bị gọi? Cô ấy đang nói tôi à?

Ai đang gọi mình chứ──

“──Kouta!”

 

“……! H-Hả, Natsuki?”

 

“Là tớ đây. Nãy giờ gọi cậu mãi mà cậu chẳng thèm đáp lời gì hết.”

 

Natsuki phồng má giận dỗi – nhưng hành động đó khi là cậu ấy thì lại trông… đáng yêu một cách lạ thường.

 

“À, xin lỗi, tao đang mải nhìn điện thoại nên không để ý.”

 

“Nhìn là thấy rồi. Đến mức không nghe được cả giọng của tao cơ mà.”

 

“Bảo là xin lỗi rồi mà. Rồi, may gọi tao có chuyện gì thế?”

 

“Cái này nè.”

 

Nói rồi, Natsuki rút ra một thứ trông như vé xem phim đặt trước. Mà là… hai vé.

“Kouta, may từng nói là thấy phim này hay đúng không? Tao được bạn tặng nên tao cho mày nè.”

 

“Ô, thật sự cảm ơn, nhưng mày không định đi xem à?”

 

“Tao cũng có vé rồi. Nhưng lại được tặng nhiều quá, thành ra cầm dư mất tiêu. Khi quen toàn người làm trong ngành điện ảnh thì kiểu gì cũng gặp chuyện thế này hoài à.”

 

“Mày quen biết kiểu gì vậy trời… sinh viên mà còn có bạn làm trong ngành điện ảnh là sao…”

 

“Dù sao thì, tiện đây mày có muốn đi xem chung không?”

 

“Đó đúng là một lời mời hấp dẫn… nhưng lần này tao xin phép từ chối.”

 

“Hiếm nhỉ. Bình thường là may chủ động rủ tao trước mà.”

 

“Lần này tao cũng định làm thế. Nhưng nghĩ lại thì, sao mày không rủ người bạn mới kia đi?”

 

“Gì cơ…?”

“Mày tính hỏi làm sao tao biết chứ gì ? Biết chứ, chuyện đó đơn giản mà. Dù gì tao cũng là bạn thanh mai trúc mã của mày mà. Mày nghĩ tao đã quan sát mày bao nhiêu năm rồi, Kouta? Hơn nữa, từ nãy giờ mày nhắn tin với ai đó trông vui vẻ phết đấy, nên dễ hiểu “mày đã có bạn mới” – chuyện đó nhìn cái là thấy liền.”

Tôi bất giác đưa tay lên áp vào má mình.

Mình dễ lộ như thế sao?

“...Nhìn tao vui vẻ vậy cơ à?”

 

“Rất vui là đằng khác.”

 

…Natsuki đúng là có lúc rất tinh ý.

Mình muốn tin là không phải vì mình biểu cảm rõ ràng quá.

“Thật đấy, tao mừng cho mày lắm. Vì Kouta ít bạn mà. Mở rộng mối quan hệ là điều tốt.”

 

“Nghe như chọc quê tao ít bạn vậy mày.”

 

“Tao thật lòng vui mà. Với Kouta – người chỉ biết trốn khỏi cái nơi gọi là “nhà” ngột ngạt đó – có thêm một chốn để trở về, điều đó thực sự đáng quý. Dù người tạo ra nơi đó không phải là tao, thì tao chỉ hơi… tiếc một chút thôi.”

 

Có vẻ Natsuki đã lo cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

“…Cảm ơn nha, Natsuki.”

 

“Không có gì đâu. Cứ tận hưởng đi nhé.”

 

Cái vé mà Natsuki đưa là vé xem một bộ phim thanh xuân về bóng rổ – bộ phim mà tôi đã thấy trailer và thấy khá hứng thú.

Xem trên các nền tảng mạng xã hội thì đánh giá cũng rất tốt, nội dung cũng có vẻ hấp dẫn.

(À mà, hình như phim này có phần trước thì phải. Mà đúng rồi, phần trước đó từng nằm trong danh sách gợi ý phim của Kazemiya Kohaku. Vậy tối nay về mình nên xem phần đó trước. Coi như chuẩn bị cho phim mới luôn.)

Tôi gấp tấm vé lại và cho vào ngăn đựng trong ốp điện thoại kiểu sổ tay.

Chỉ là hai tấm vé nhỏ thôi, vậy mà khiến tôi bỗng thấy mong chờ giờ tan học hơn bình thường rất nhiều.

 

Hôm nay cũng như mọi khi, sau khi tan ca làm thêm, tôi đi thẳng đến quán ăn gia đình quen thuộc trên đường về.

Trước đó, tôi đã nhận được tin nhắn từ Kazemiya Kohaku: “Tớ sẽ đến trước nhé” (kèm sticker mèo mới mua hôm qua).

Tôi vào quán và được dẫn đến chỗ ngồi quen thuộc – nhưng hôm nay, nó khác rồi.

Tôi nhìn quanh, tìm cái “góc quen thuộc” trong quán… và rồi thấy.

Mái tóc vàng óng rực rỡ hôm nay vẫn chói sáng như thường lệ.

Trên tai là chiếc tai nghe trắng bạc, và cô đang nhìn chăm chú vào điện thoại – có lẽ đang xem phim.

Ngoại hình của cô ấy rất nổi bật, chỉ cần ngồi đó thôi cũng tạo nên một bức họa mỹ miều – đúng là không thể phủ nhận sức hút của Kohaku.

 

“À, đến rồi kìa.”

 

“……Ừ, đến rồi.”

 

Tôi và Kohaku chỉ mới bắt đầu nói chuyện từ hôm qua. Không phải là bạn thân từ trước. Thậm chí trước đây chúng tôi hoàn toàn xa lạ với nhau.

Thế nên bây giờ, tôi vẫn còn khá mơ hồ về “cách tương tác” giữa hai người. Không khí, thái độ, kiểu nói chuyện… mọi thứ đều chưa thực sự rõ ràng.

 

“Sao đứng đơ ra vậy?”

 

“Nhắn tin thì dễ, chứ gặp mặt rồi không biết nên cư xử thế nào.”

 

“……Cái đó, tớ cũng hiểu.”

 

Hóa ra Kohaku cũng có cảm giác như tôi.

Đến mức này mà còn đồng điệu với nhau thì cũng thú vị thật.

 

“Thôi cứ thoải mái đi. Đến đây rồi còn phải gượng gạo thì mệt lắm. Cả hai cùng không thích mà, đúng không?”

 

Cách cô nói mang theo chút hàm ý: "ở nhà đã đủ phải gồng mình rồi" – tôi hiểu điều đó ngay.

 

“…Phải rồi. Nếu ở đây mà còn phải để tâm mấy chuyện đó thì đúng là chịu không nổi.”

 

“Đấy. Chúng ta là “đồng minh” mà. Nếu cả hai đều mệt thì mất hết ý nghĩa còn gì?”

 

Tôi gật đầu trước lời nói của Kohaku, rồi mở thực đơn ra.

 

“Ồ, có lễ hội nho giới hạn nữa kìa.”

 

“Cậu thích nho hả?”

 

“Cũng bình thường thôi. Nhưng mà tớ thường gọi mấy món quen thuộc xoay vòng mãi, nên có món giới hạn thế này thì đỡ ngán, đổi vị cũng vui.”

 

“Ăn mãi một món thì cũng ngán mà.”

 

“Nhưng mà ngán đến mức đó là do tụi mình đến đây quá thường xuyên mới thế thôi... Ừm, món tráng miệng thì để sau đi. Tối nay chắc gọi mì ý vậy.”

 

Tôi đặt luôn cả combo kèm nước uống, sau đó rót một ly soda vị dưa lưới rồi quay về chỗ ngồi.

 

“Cậu lúc nào cũng rót loại đó đầu tiên nhỉ? Có phải kiểu luật lệ cá nhân gì không đấy?”

 

“Ể, vậy hả? Tớ làm vô thức luôn...”

 

“Ahaha, vô thức cơ à. Cậu mê soda dưa lưới đến mức đó sao~”

 

Nhìn gương mặt đang cười trước mắt mình thế này, tôi lại cảm thấy ấn tượng về Kazemiya ở lớp học hôm nay có vẻ... dịu dàng hơn nhiều. Không lẽ tôi dễ mềm lòng đến thế sao?

 

“Còn cậu thì sao, Kazemiya, đang uống gì thế?”

 

“Nhiều loại lắm. À, nhưng chắc là trà thì nhiều hơn.”

 

“Cậu không thích cà phê à?”

 

“Không phải là ghét đâu. Mấy quán nhượng quyền tớ vẫn hay uống mà... À, mà lạ thật, tại sao ta?”

 

“Cũng là vô thức nữa hả?”

 

“Chắc vậy.”

 

Thì ra Kazemiya là người thích uống trà.

Tôi cũng từng tự hỏi không biết cô ấy hay uống gì, không ngờ lại có ngày biết được điều đó.

Đúng lúc đó, có người từ khu pha nước đi ngang qua với ly cà phê trên tay – mùi hương nồng đặc trôi ngang bàn chúng tôi.

 

“...À, giờ thì có thể tớ hiểu ra rồi.”

Mùi cà phê hẳn cũng đã chạm đến Kazemiya.

Cô nhìn theo bóng người kia đi xa với ánh mắt có phần tự giễu.

 

“Mùi cà phê... làm tớ thấy như đang ở nhà. Và điều đó làm tớ khó chịu.”

 

Có lẽ ở nhà cô ấy, chị gái hoặc bố mẹ thường xuyên uống cà phê chăng?

Mà cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi vốn không thích chen vào chuyện nhà người khác, và cũng không có ý định làm vậy.

Ở một nghĩa nào đó, đó là “quy tắc cá nhân” của tôi.

Kể cả khi là người nghe người khác than phiền, điều đó cũng không thay đổi.

 

“Vậy à.”

 

“Phản ứng gì vậy, nghe chán đời quá.”

 

“Thì thực ra tớ thấy cũng chẳng quan trọng lắm.”

 

“...Thật là, tớ lại thấy thích cái kiểu đó của Narumi.”

 

“Sao cơ?”

 

“Cái kiểu không xen vào chuyện nhà tớ đó.”

 

“Tớ nghĩ là tớ được chọn làm “đồng minh” cũng vì vậy.”

 

“Nếu cả nhân loại đều như vậy thì tốt biết mấy.”

 

Gương mặt của Kazemiya thoáng mệt mỏi. Và có gì đó như... bồn chồn.

Không lẽ, cô ấy muốn … ?

 

“Nếu cậu muốn trút bầu tâm sự thì… tớ sẵn sàng nghe.”

 

“…Thật à? Mà, cậu đoán được là tớ muốn than phiền à?”

 

“Do ở chỗ làm thêm, tớ hay bị người ta xả stress vào tai. Nên giờ tớ cũng quen nhận biết những lúc có “khí tức” kiểu đó.”

 

““Khí tức” nghe ghê vậy trời.”

 

Không biết trúng chỗ nào buồn cười mà Kazemiya bật cười sảng khoái.

 

“Dù sao thì, chúng ta là “đồng minh” mà.”

 

“Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, thật đấy. Tớ thấy mình đã đúng khi chọn Narumi.”

 

Nói rồi, Kazemiya thở dài một hơi thật dài rồi gục đầu xuống bàn.

 

“Ahhh... Mệt thật sự luôn. Nào là “cho tớ gặp chị cậu đi”, nào là “cho xin liên lạc”, rồi thì “xin chữ ký”... Mới lên năm hai thôi mà lại bắt đầu rầm rộ mấy chuyện đó rồi. Mệt. Phiền. Mong đừng ai nói chuyện với tớ luôn đi.”

 

“Vẫn còn mấy đứa hỏi mấy chuyện đó ở lớp mình à?”

 

“Lớp mình thì hết rồi. Giờ chủ yếu là mấy lớp khác… với lại, đông nhất chắc là bọn năm nhất.”

 

“À, đúng rồi. Mới vào trường thì chưa biết gì mà… Khổ nhỉ.”

 

“Khổ chứ sao, dù tớ cũng đã nói sơ qua trong tin nhắn rồi ... Hôm nay, đặc biệt là cái tên Sawada đó tệ kinh khủng. Narumi cũng thấy rồi đúng không?"

 

“Ờ, thấy.”

 

“Gì chứ. Tớ chẳng quan tâm mấy cái buổi tụ tập lớp. Thế mà hắn cứ đòi xin thông tin liên lạc riêng, khiến ánh mắt mấy nhỏ khác nhìn tớ như muốn ăn tươi nốt sống vậy...”

 

“Cũng phải. Sawada có nhiều fan lắm. Dù gì thì cũng là “hoàng tử của năm hai mà.”

 

“Ai đời lại đi làm chuyện như thế trước mặt “fan” của mình chứ… đúng là một vị hoàng tử cao quý quá nhỉ.”

 

Cô ấy đúng là mất niềm tin vào mọi thứ… Nhưng cũng chẳng trách được. Phải đối phó với đám fan cuồng của chị gái mình, lại còn thêm đám fan của “hoàng tử học năm hai” như Sawada nữa, thì ai mà chẳng mệt mỏi.

 

“Narumi, cậu nói hộ với Sawada được không? Làm ơn trông nom fan của cậu ta chút đi.”

 

“Đừng bắt tớ làm mấy chuyện vô lý thế.”

 

“Cùng là con trai mà.”

 

“Xin đừng, đặt tớ một thành phần bò lê lết dưới tận đáy của xã hội với Sawada trên đỉnh của kim tự tháp mang tên xã hội vào chung một hàng chứ . Nếu lỡ mà mấy lời đó mà được nói ra trong thời phong kiến thì tớ đã bị chém đầu trong hai giây rồi đấy.”

 

“Cái gì vậy trời… ~phì cười~

 

Đúng lúc Kazemiya cười bật thành tiếng vì điều gì đó kỳ lạ, món mì ý tôi gọi cũng được mang ra.

 

“Mời mọi người cùng ăn.”

 

“Narumi, cậu lúc nào cũng nói “Itadakimasu” và “Gochisousama” rất nghiêm túc nhỉ.”

 

“Có gì lạ sao?”

 

“Tớ thấy vậy là ngoan đó.”

 

“Không phải là tớ muốn tỏ ra ngoan đâu. Trước đây tớ sống với mẹ, chỉ hai mẹ con tớ thôi. Mà cậu biết rồi đó, người ta hay xì xào kiểu “nuôi con một mình thì không dạy dỗ đàng hoàng được” hay gì đó. Nên mấy chuyện lễ nghi này, cũng là một kiểu tự vệ thôi.”

 

“Ra là vậy… Cậu cũng không dễ dàng gì nhỉ.”

 

“Nhưng nói để cậu yên tâm, tớ vẫn hạnh phúc theo cách của mình đấy. Giờ mẹ tớ tái hôn rồi, và trông cũng hạnh phúc nữa.”

 

“Cậu không cần phải lo. Tớ không có ý thương hại cậu, mà cũng không định làm vậy.”

 

Kazemiya bảo rằng nói chuyện với tôi cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thực ra, chính cô ấy mới là người khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi ở bên.

 

“…Hm.”

 

Đang ăn tối thì điện thoại tôi bỗng rung lên — là cuộc gọi từ mẹ.

 

“Xin lỗi. Tớ nghe máy chút.”

 

“Cứ tự nhiên.”

 

Sau cái gật đầu đồng ý của cô ấy, tôi nhấc máy.

 

“Alo, mẹ à?”

 

Kouta. Con đang ở đâu đấy?

 

“Con vừa tan ca.”

 

…Lại tạt ngang đâu à?

 

“Ừm… đại khái vậy.”

 

Tôi tưởng cuộc nói chuyện sẽ vẫn y nguyên như hôm qua.

Nhưng lần này, tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ từ phía đầu dây bên kia.

 

…Xin lỗi nhé. Sáng nay mẹ đã nói mấy điều không nên nói…

 

“Ể?”

 

So sánh con với người đó, hay đại loại vậy… Không phải là mẹ thiên vị Kotomi hay thất vọng về con đâu…

 

“Con không để tâm đâu mà.”

 

Có vẻ như chuyện hồi sáng mẹ vẫn để trong lòng.

 

Nên… hôm nay con cũng sẽ về muộn đúng không? Hôm qua con cũng về trễ hơn bình thường… mẹ bắt đầu nghĩ rằng, lỡ như con không muốn quay về nhà nữa thì sao…

 

“Không phải vậy đâu. Hôm qua con chỉ đi gặp bạn thôi. Bọn con nói chuyện hăng say quá nên về muộn… mà bạn ấy là con gái. Nên con đưa bạn ấy về nhà, vì trời tối rồi đi một mình nguy hiểm. Hôm nay cũng vậy thôi, bọn con đang ngồi ở quán ăn gia đình nói chuyện phiếm.”

 

Con… làm gì có bạn là con gái. Con đâu nhất thiết phải bịa lý do như vậy…

 

“Con không có bịa đâu!”

 

Dù có vài chỗ tôi nói lấp liếm một chút, nhưng nhìn chung vẫn là không nói dối.

Việc nói chuyện vui vẻ với Kazemiya, rồi đưa cô ấy về nhà — tất cả đều là thật. Nhưng mẹ tôi không tin.

…Cũng phải thôi. Cho đến khi lập “liên minh” với Kazemiya, tôi có mấy khi thân thiết với con gái đâu.

Trong lúc tôi đang đau đầu không biết làm sao để mẹ tin, Kazemiya nhẹ nhàng chạm vào vai tôi.

 

“Có cần tớ… nói chuyện thay không?”

 

“Ể?”

 

Tớ nghe điện thoại thì chắc mẹ cậu sẽ tin thôi.”

Nghe cô ấy nói vậy thì đúng là có lý thật... nhưng tôi vẫn không muốn làm thế. Mà cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác.

Xin lỗi, làm phiền cậu nhé.”

Cứ để đó cho tớ.”

Rốt cuộc, điều duy nhất mình có thể làm là tin cậy vào người đồng đội của mình.

Cháu chào cô, cháu là bạn cùng lớp của Narumi-kun, cháu tên là Kazemiya.”

…Vâng ạ. Cháu rất xin lỗi về chuyện hôm qua. Cậu ấy chỉ là lo cho cháu nên mới đưa cháu về tận nhà thôi. Và hôm nay cũng xin lỗi vì lại mượn con trai bác thêm chút thời gian nữa… vâng… vâng. Vậy cháu xin phép ạ.”

Sau khi nói chuyện với mẹ tôi một lúc, Kazemiya trả lại điện thoại cho tôi. Tôi tiếp tục cuộc gọi.

…Mẹ.”

Con từ khi nào lại có bạn là con gái vậy hả?

…Cũng gần đây thôi ạ?.”

Vậy à… Mẹ xin lỗi. Gần đây mẹ toàn nghi ngờ linh tinh… Mẹ biết là mình phải vượt qua “người đó” và bước tiếp rồi, nhưng…

…Con không để bụng đâu. Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.”

…Ừ. Cảm ơn con nhé

 

Có vẻ mẹ đã bình tĩnh lại rồi. Tốt quá.

Việc mẹ hay lo lắng và nghĩ nhiều, vốn dĩ là do mình.

Vậy nên mình không muốn mẹ phải bận tâm thêm nữa, cũng không muốn mẹ nghĩ ngợi nhiều.

Cuối cùng, mẹ còn nói thêm: 『Chuyển lời cảm ơn đến Kazemiya-san giúp mẹ. Nhớ đưa bạn ấy về nhà đàng hoàng đấy』, rồi cuộc gọi kết thúc.

Tớ có làm lố quá không ta?

Thật lòng mà nói, cậu đã giúp tớ rất nhiều. Cảm ơn nhé.”

Chuyện này là lý do tụi mình lập thành đồng minh mà, đúng không? …Dù tớ cũng hơi lố tí. Xin lỗi.”

"Cái việc nhờ cậu nói chuyện điện thoại với mẹ, tớ thật sự khó mà mở lời. Thế nên, ngược lại, tớ còn cảm thấy vô cùng biết ơn cậu."

…Cậu nói vậy thì tớ cũng nhẹ lòng.”

 

Sau đó, tụi tôi gọi thêm parfait nho làm món tráng miệng, rồi lại tán gẫu thêm một lúc trước khi rời khỏi quán.

À mà, phim cậu gợi ý, tớ coi rồi đấy.”

Hả, cậu xem rồi á!? Nhanh vậy!?

Chính cậu là người gửi gợi ý cho tớ còn gì.”

Thì đúng, nhưng hôm qua muộn rồi mà.”

…Tớ chỉ muốn đổi không khí thôi.”

Nghĩ lại thì hôm đó tâm trạng mình tụt dốc vì nhớ đến bố.

 

Vậy à… Nếu giúp được cậu thì tốt quá. Mà cậu xem phim nào vậy?.”

Double Cat.”

 

Là một trong những bộ phim Kazemiya từng gợi ý.

Hai chú mèo – một đen một trắng – đóng vai thám tử, cùng nhau phá án trong một thành phố đầy rẫy động vật hình người. Bộ anime này rất dễ thương, sinh động và đã trở thành một cú hit lớn trong giới anime về chủ đề gia đình. Nghe nói sắp tới sẽ có phần tiếp theo.

Cậu thấy sao?.”

…Tớ nói thật đấy nhé.”

…Nói đi.”

 

Sau cái gật đầu của Kazemiya, tôi ngẫm một chút rồi đưa ra cảm nhận thẳng thắn.

Cực kỳ hay luôn.”

Biết mà.”

 

Khuôn mặt của Kazemiya – người ban trưa còn lạnh lùng từ chối người khác – giờ đây lại đang nở nụ cười thật hiền hậu.

Các pha hành động đỉnh thật sự, cốt truyện thì đúng kiểu manga shounen, đầy nhiệt huyết. Đặc biệt là đoạn con mèo trắng Try bị tổ chức bắt, rồi con mèo đen Tref bị một tên trong bọn phản diện tấn công. Lúc Tref đứng dậy quyết chiến… thật sự là cảnh đỉnh nhất luôn. Tớ thích nhất đoạn đó.”

Chuẩn! Tớ cũng thích đoạn đó nhất.”

Mà cái vật giúp lật ngược tình thế ấy, có phải đã được gợi ý từ đầu phim không?.”Ừa. Là chỗ văn phòng thám tử đó.”

Quả nhiên. Khi nhận ra điều đó tớ đã bất giác thốt lên thành tiếng, dù đang xem vào ban đêm luôn đấy.”

Tớ cũng suýt hét khi lần đầu xem đến phân đoạn dó. Tớ phải bịt miệng lại để kìm nén luôn mà … ~Phư Phư Phư~.”

“Hả? Sao thế?”

“Tớ chỉ là … đang thấy vui thôi”

Khi Kazemiya vừa cười vừa nói như vậy, gương mặt ấy thật sự trông rất rạng rỡ. Dù trời đã tối, bóng đêm bao phủ khắp nơi, nhưng vẫn không thể che đi nụ cười tỏa sáng ấy.

“Tớ xem phim cũng chỉ là để giết thời gian bên ngoài nhà thôi. Thành thật thì tớ chưa từng nghĩ đến chuyện muốn chia sẻ cảm xúc với ai cả. Cũng chưa từng giới thiệu phim cho bạn bè… Nhưng khi thật sự nói ra cảm nhận thì lại thấy khá vui. Nên tớ mới cười”

“Nếu cậu không ngại, thì bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể chia sẻ với tớ.”

“Thật không đó?”

“Tớ cũng rất muốn được bàn luận về cảm nhận sau khi xem phim mà.”

 

Những đồng tiền kiếm được từ việc làm thêm cũng chẳng có mục đích sử dụng đặc biệt nào, vì tôi cũng không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào cả.

Thế nên tôi cũng thấy có đôi chút ghen tỵ với Kazemiya – người có một sở thích rõ ràng như phim ảnh.

“…À mà, nhắc đến phim thì…”

Suýt thì quên mất. Tớ lấy ra cặp vé xem phim mà tớ kẹp trong ốp điện thoại.

“Tớ được cho vé đặt trước nè.”

“Đây chẳng phải bộ phim bóng rổ đang hot gần đây sao?”

“Hình như vậy. Nếu cậu thích thì chúng ta đi xem chung nhé?”

“Hả? Thật á?”

“Tớ được cho tận hai vé mà. Đi một mình hai lần cũng được, nhưng nếu chia sẻ với ai đó thì vẫn vui hơn. Với lại, tớ nghĩ đây là kiểu phim mà cậu sẽ thích.”

“Cậu hiểu tớ ghê ha.”

“Cảm giác vậy thôi. Thế, sao nào?”

“…Cảm ơn. Tớ sẽ đi.”

Khi đã giao hẹn xong, tôi đưa vé cho Kazemiya rồi mở lịch trên điện thoại ra.

“Thế khi nào cậu rảnh.”

“Tớ theo lịch của Narumi thôi. Tớ đâu có làm thêm”

“…Cảm ơn cậu. Thật sự đấy là một cứu cánh đó.”

 

Không ngờ việc tớ đăng ký làm thêm quá nhiều lại phản tác dụng lúc này.

“Ngày kia… thứ Năm được không? Tớ vừa được đổi ca, nên có nguyên buổi chiều rảnh.”

“Được thôi. Tớ sẽ mong đợi đấy. Thật ra tớ cũng để ý bộ phim này từ lâu rồi.”

“Tớ tưởng cậu xem rồi chứ.”

“Tớ còn có mấy bộ khác muốn xem hơn, nên ưu tiên mấy bộ đó trước. Với lại, bộ này là phim series đúng không? Tớ định xem lại mấy phần trước rồi mới đi xem.”

“À… vậy cần dời lại không?”

“Không sao đâu. Gần đây tớ vừa xem lại xong. Mà Narumi ổn chứ

“Ừm… chắc tối nay hoặc ngày mai tớ sẽ xem. Dù sao nó cũng nằm trong danh sách cậu từng gửi mà, tớ định xem từ đầu rồi.”

“Cậu không cần ép bản thân đâu, mới đi làm thêm về còn gì.”

“Không phải tớ tự ép buộc mình hay gì đâu. Tớ nghĩ gu của tớ với cậu hợp nhau đấy, nên mấy cái cậu gợi ý chắc sẽ không làm tớ thất vọng đâu. Ngược lại, tớ còn đang mong nữa là.”

“…Nếu vậy thì… ừ. Tớ cũng sẽ mong đợi. À mà này, Narumi cũng thử giới thiệu tớ cái gì đi.”

“Phim à?”

“Cũng được, hoặc gì khác cũng được. Cậu không có sở thích gì à?”

“Không hẳn là sở thích, nhưng nếu phải nói thì… chắc là game?”

“Vậy giới thiệu tớ vài game đi. Tớ sẽ mua thử.”

“Ừm, gần đây tớ mê mấy cái game như là────”

Và rồi tụi tớ vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến nhà của Kazemiya, đó cũng đồng thời là kết thúc của một ngày.

Trên đường về, tôi nghĩ đến cảnh tượng khi mình về đến nhà.

…Tuy có thể mẹ sẽ không còn lo vì tôi về trễ nữa, nhưng lần này chắc chắn bà sẽ hỏi dồn dập về Kazemiya.

Nhưng mà… so với cảm giác khó chịu khi phải vật lộn với nơi ngột ngạt đó, thì đây… có lẽ là một “nỗi muộn phiền” tốt hơn nhiều.

 

“Vậy… con bé Kazemiya đó, con với nó là quan hệ gì vậy?”

 

“…………”

Buổi sáng hôm sau, thay vì là khoảnh khắc quây quần đầm ấm của gia đình, thì tôi lại phải đối mặt với một phiên chất vấn không thể tránh khỏi.

 

“Cô bé tên Kazemiya-san là ai vậy? Cả nhà đang nói gì vậy?”

“Kouta có bạn gái đấy.”

“Ồồồ, bạn gái à? Kouta nhà ta cũng ra dáng đàn ông rồi đấy chứ.”

“Em cũng ngạc nhiên lắm luôn. Thằng bé này từ trước đến giờ chẳng có chuyện yêu đương gì sất, mà giờ đột nhiên lại có bạn gái. Giá mà được phỏng vấn về tình yêu của một nam sinh cấp ba chính hiệu thì tốt biết mấy”

Mẹ tôi vốn là một nhà văn nên từ xưa đã là kiểu người hay xía vào những chuyện có vẻ thú vị để lấy ý tưởng viết lách.

Tuy nhiên, từ sau khi ly hôn thì tính cách đó cũng giảm bớt dần, có lẽ vì muốn quan tâm đến tôi mà mẹ cũng tự kiềm chế hơn.

“Con nói rồi mà, chỉ là bạn thôi.”

“Hmm~ Bạn à… Nhưng giọng cô bé đó dễ thương lắm đấy.”

“Mẹ chỉ mới nghe giọng thôi mà. Trí tưởng tượng phong phú ghê.”

“Thì mẹ là nhà văn mà.”

 

Với một nam sinh đang ở độ tuổi dậy thì như tôi, thú thật là mấy chuyện thế này khá phiền, nhưng bầu không khí lúc này lại không hề tệ chút nào.

Với cảm giác mặc cảm và sự khó chịu khi ở nhà mà tôi đang gánh chịu, cộng thêm việc tôi đã luôn khiến mẹ phải lo lắng và chịu gánh nặng, có lẽ trở thành một “kẻ mua vui” là điều cần thiết.

(…Mình chợt nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên)

Kể từ khi dọn đến sống trong ngôi nhà này, có lẽ đây là lần đầu tiên mình cảm thấy bữa ăn sáng không còn chút gánh nặng nào cả.

Một khoảnh khắc đúng nghĩa là "gia đình quây quần".

“Này, thứ Sáu tới Kouta không có ca làm đúng không? Nếu vậy thì đi hẹn hò đi. Nếu cần tiền tiêu thì mẹ tài trợ cho.”

“Lời đề nghị ôi thật hấp dẫn, nhưng tiếc là con định về thẳng nhà mất rồi.”

Và mình cũng đang nói chuyện một cách bình thường với chú Akihiro-san—người cha mới của mình.

Bữa sáng mà bình thường mình luôn ăn vội vàng thì hôm nay lại có thể ăn một cách thong thả. Cứ như thể bị trúng phép thuật vậy.

(Đáng gờm thật đấy … Kazemiya power)

Chỉ cần Kazemiya gọi một cuộc điện thoại, bầu không khí trong nhà đã thay đổi đến mức không thể tin nổi.

…Dù sao thì, có lẽ đây chỉ là tạm thời. Không thể ngày nào cũng nói về Kazemiya được.

Tuy nhiên, dù là tạm thời đi nữa, việc mình cảm thấy dễ chịu hơn khi ở nhà thế này cũng đã là một thay đổi lớn. Có lẽ mình nên cảm ơn cô ấy một lần cho phải.

“Kotomi à, nếu có lúc nào muốn đi chơi với bạn thì đừng ngại nhé. Dù có đi la cà một chút cũng không sao đâu.”

“Con ổn mà. Con thích ở nhà cùng gia đình hơn”

 

Nghĩ lại thì, từ khi tôi dọn đến sống ở đây, tôi chưa từng thấy Tsujikawa Kotomi ra ngoài chơi với bạn bè.

Ngày nghỉ thì cũng chỉ đi đâu đó cùng mẹ và chú Akihiro-san, còn đi mua đồ cá nhân cũng chỉ đi nhanh chóng cho xong.

Khác với tôi, cô bé Tsujikawa Kotomi lúc nào cũng gắn bó với gia đình.

“Dù sao thì… tiền bối Kazemiya sao… ~Phư Phư Phư~”

“…Gì vậy, Tsujikawa.”

“Em không nghĩ “người bạn” đấy của anh lại là tiền bối Kazemiya đâu đấy.”

…Nhớ lại mới thấy, đêm hôm mình và Kazemiya lập “liên minh”, mình cũng đã nói chuyện gì đó với Tsujikawa.

“Kotomi-chan, con biết Kazemiya-san à?”

“Chị ấy nổi tiếng với đám năm nhất tụi con lắm. Đến mức có lời đồn luôn mà.”

Lời đồn. Người nổi tiếng. Những từ đó khiến tôi như có cảm giác lạ lan tỏa khắp sống lưng.

Lời của Tsujikawa không sai. Trong trường, Kazemiya là người nổi tiếng. Không chỉ vì người chị gái “kuon” của cô ấy, mà còn vì những tin đồn không hay xoay quanh cô ấy nữa.

Nếu để mẹ biết, chắc sẽ rất phiền phức. Nếu bị nói kiểu như “đừng thân thiết với con bé đó” hay “hãy giữ khoảng cách” thì—với tôi mà nói, những điều đó còn đáng sợ hơn ...

“Rốt cuộc lời đồn đó là như thế nào vậy?”

“Là ở năm 2 có một tiền bối rất xinh đẹp. Khi lần đầu con nhìn thấy chị ấy, con còn tưởng là người mẫu, idol hay ai đó trong giới giải trí cơ.”

“Ồ~. Vậy mà cũng có người như thế trong đời thực ư. Lần tới mẹ phải xin phỏng vấn mới được.”

“ ~Phư Phư Phư~ Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ mời chị ấy về nhà mình thì sao.”

 

“Nếu lúc đó rơi vào ngày nghỉ thì càng tốt. Vì bố phải đi làm vào các ngày thường mà.”

Cuộc trò chuyện trôi qua mà không ai đề cập gì đến những tin đồn xoay quanh Kazemiya hay chuyện về người chị của cô ấy. Sau đó, chú Akihiro-san rời nhà đi làm sớm, còn tôi thì đang đứng trước cửa phòng của Tsujikawa.

“────……”

Tôi hít một hơi, rồi hai hơi, lấy lại bình tĩnh và gõ cửa.

 

“…Tsujikawa. Là anh”

“Anh hai?”

Có vẻ như việc tôi đến là một điều bất ngờ với cô bé. Từ phía sau cánh cửa vừa hé mở, Tsujikawa ngước mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

 

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Về những tin đồn xoay quanh Kazemiya… em cũng biết, đúng không?”

“…Vâng, cũng khá rõ”

 

— Nào là chuyện cô ấy thường lang thang ngoài đường vào ban đêm, chơi với những người chẳng ra gì… Toàn là những tin đồn chẳng rõ thật hay giả.

Lời của Natsuki cũng lập tức hiện về trong đầu tôi. Nếu gạt bỏ việc là em gái của ca sĩ Kuon, thì Kazemiya Kohaku trong trường chính là kiểu học sinh bị đồn thổi đủ thứ. Vì vậy, tôi cứ đinh ninh rằng mình sẽ bị nói là không nên giao du với một người như vậy cơ.

 

“…Cảm ơn nhé. Vì tất cả mọi thứ.”

“Anh hai phải cảm ơn đặc biệt thế này, vậy là tiền bối Kazemiyađúng là người xấu như tin đồn hả anh?”

“Không phải.”

 

Thực ra, tôi chỉ mới bắt đầu nói chuyện với cô gái tên Kazemiya Kohaku cách đây vài ngày.

Trước đó, ấn tượng duy nhất của tôi về cô ấy chỉ là "khách quen của quán ăn gia đình".

Nếu hỏi tôi có thực sự hiểu rõ cô ấy không, thì câu trả lời chắc chắn là “không”.

Tôi không thể khẳng định những lời đồn là hoàn toàn sai sự thật. Có khả năng, ít nhất một phần trong đó là đúng.

Nhưng… mặc dù vậy…

Trước câu hỏi của Tsujikawa, tôi đã lắc đầu một cách dứt khoát, với một niềm tin rõ ràng trong lòng.

“Nếu đó là điều anh hai tin tưởng, thì vậy là được rồi mà. Ít nhất là em nghĩ như thế, nên mới không nói gì trong bữa sáng hôm nay. Bố mẹ cũng rất vui vẻ nữa. Và hơn hết…”

“…Hơn hết?”

“Bữa ăn sáng mà mọi người cùng cười đùa như vậy, thật giống với một “gia đình bình thường”. Chỉ cần điều đó được giữ vững, thì em không quan tâm anh hai kết bạn với ai”

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy lời nói đó có phần lạnh lùng.

“…Vừa rồi là màn thể hiện của “người em gái biết thấu hiểu và rộng lượng với các mối quan hệ của anh trai”. Em nghĩ mình xứng đáng được cộng thêm hai mươi điểm “nghĩa mụi” rồi nhỉ. ”

Ngay sau đó, Tsujikawa lại nở nụ cười ranh mãnh như một đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng khác gì một trò đùa nhẹ nhàng.