Hắc Long xuất hiện tại Hoàng Đô.
Tin đồn ấy chẳng mấy chốc đã lan khắp toàn cõi Symphonia. Cùng lúc đó, tên tuổi của thiếu nữ đã tiêu diệt con rồng ấy bằng Thánh Kiếm Ánh Sáng cũng vang danh khắp nơi.
Tuổi đời còn rất nhỏ, chỉ vừa tròn sáu tuổi. Là cháu gái của Hoàng đế, tiểu thư của một gia tộc công tước, vừa thanh tú lại vừa kiêu hãnh, trong sáng.
Cô đã nhìn thấu âm mưu hiểm độc của tên hầu tước toan tính lật đổ quốc gia, lại còn thân thiết với các công chúa của Vương quốc Prelude và Nữ vương quốc Menuet.
Người ta đồn rằng, sở dĩ cô chưa từng xuất hiện trong giới thượng lưu là vì phải dốc sức tu luyện gian khổ trong rừng quái thú để giành được Thánh Kiếm cứu rỗi hoàng triều.
“Công chúa Thánh Kiếm” – người diệt trừ ma quỷ, chính là tiểu thư Sakuraliel La Philharmonie của công tước gia ──.
◇◇◇
“Cả Hoàng Đô đều đang xôn xao vì những lời đồn đại ấy đấy ạ.”
“Ai cơ chứ!?”
Nghe những gì chị hầu gái Arisa kể lại, tôi chỉ biết thở dài: Đúng là tin đồn thật đáng sợ!
Cái gì mà ‘kiêu hãnh, trong sáng, thanh tú’ chứ!? Ai mà được thần thánh hóa dữ vậy!? Có phải hơi quá lố rồi không!?
Với lại, ai bảo tôi từng tu luyện ở rừng quái thú chứ! Cái tình tiết ấy ở đâu chui ra vậy trời!?
“Thì… tin đồn mà, càng truyền miệng càng thêm mắm dặm muối thôi ạ.”
“Ôi trời ơi… phiền phức quá đi mất…”
Việc tôi thật sự hạ gục Hắc Long và sử dụng được Thánh Kiếm đúng là sự thật, nhưng mọi chuyện rắc rối cũng từ đó mà ra.
Tôi chỉ muốn sống yên ổn, không gây chú ý, không làm sóng gió gì cả. Bởi lẽ, nếu không, mấy cái “flag diệt vong” sẽ lũ lượt ập tới mất…
May mắn là, một trong số đó – tuyến hoàng thái tử Elliot – có vẻ đã được xóa bỏ rồi… chắc vậy.
Giờ chỉ cần cẩn thận, đừng để vô tình vướng vào tuyến tình cảm của các nhân vật mục tiêu khác là ổn… Ít nhất hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu gì bất thường.
Mà thôi, hôm nay là ngày tôi sẽ thử nghiệm “Gift”【Triệu Hồi Cửa Hàng】 đã đạt cấp 5 của mình.
Sau trận chiến với Hắc Long, do tác dụng phụ của Thánh Kiếm mà toàn thân tôi đau nhức chẳng nhúc nhích nổi, giờ mới hồi phục lại, cũng đến lúc thử triệu hồi cửa hàng mới rồi.
“Không biết lần này sẽ là cửa hàng gì nhỉ~♪”
Tôi háo hức mong chờ cửa hàng tiếp theo. Mong là sẽ ra tiệm tiện lợi… À không, nhà hàng gia đình cũng được, hoặc là nhà hàng Nhật nơi tôi từng đi với bạn ở kiếp trước cũng hay nhỉ!? Thèm cơm quá, chỉ muốn ăn thôi!
Có cha mẹ, chị Arisa cùng chị vệ sĩ Tanya, tất cả cùng nhau tiến về pháp trận triệu hồi được dựng lên trong khu vườn phủ công tước.
“Lại được ban phước nữa sao… Không biết có liên quan đến việc Sakuraliel tiêu diệt Hắc Long không nhỉ?”
“Có khi đây là phần thưởng mà Nữ Thần Triệu Hồi – Samonia-sama – dành cho Sakura-chan vì đã hạ rồng đó chăng?”
Cha mẹ tôi vừa trò chuyện, vừa nhìn tôi đầy tự hào. Thật ra, tôi nghĩ nguyên nhân là do tôi đã hoàn thành sự kiện triệu hồi Thánh Kiếm của Estelle, hơn là chuyện đánh bại Hắc Long.
Nói cách khác, có lẽ là vì tôi đã tiến xa hơn trong “sự kiện Estelle”.
Chuyện này cần phải kiểm chứng thêm, may mà vẫn còn vài sự kiện phù hợp để thử nghiệm. Nhưng thôi, chuyện đó để sau.
Giờ thì tập trung vào cửa hàng mới đã!
Tôi dồn toàn bộ ma lực về phía pháp trận, thành kính cầu nguyện với Nữ Thần Triệu Hồi – Samonia-sama.
“【Triệu Hồi Cửa Hàng】!”
Một luồng sáng chói lòa bùng lên, tôi cảm nhận rõ ma lực đang rời khỏi cơ thể mình. Được rồi, lần này chắc chắn thành công!
Khi ánh sáng dịu lại, nhìn thấy cửa hàng quen thuộc hiện ra trước mắt, tôi chỉ biết ngồi sụp xuống đất.
Trời ơi… lại là kiểu này sao…
“C-có chuyện gì vậy, Sakuraliel!?”
“À… chỉ là… không được như mong đợi thôi ạ… Thật ra cửa hàng này chẳng có ích gì với con cả…”
Tôi chỉ có thể trả lời cha như vậy, giọng đầy thất vọng.
Nhìn lại cửa hàng trước mặt.
Một cửa tiệm xây bằng gạch đỏ trông rất sang trọng, bên cạnh là hai chiếc máy bán hàng tự động. Qua khung cửa sổ lớn, có thể thấy vô số chai lọ nhiều màu sắc xếp ngay ngắn bên trong.
Trên tấm biển treo phía trên, dòng chữ nổi bật: 『LIQUOR SHOP TAKEDA』.
Đây chẳng phải tiệm rượu gần căn hộ của senpai ở kiếp trước sao… Dù nhỏ nhưng nổi tiếng vì đa dạng mặt hàng.
Từ rượu phổ thông đến rượu địa phương hiếm có, cửa hàng này buôn bán khá phát đạt, khác hẳn tiệm tắm công cộng hay tiệm cầm đồ từng bị phá sản, nó vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.
Nhưng mà… Với một đứa trẻ sáu tuổi như tôi thì đúng là chẳng cần thiết chút nào… Cùng lắm thì mua nước ngọt ở máy bán hàng tự động ngoài cửa thôi… À, hình như còn có bán đồ nhắm nữa thì phải.
Nhìn vào bên trong qua cửa sổ, cha tôi bỗng ánh mắt sáng rực, như vừa phát hiện ra kho báu.
“Sakuraliel… chẳng lẽ đây là…!”
“V-vâng… Là cửa hàng rượu ạ…”
Cha tôi giơ nắm đấm lên trời, làm động tác ăn mừng như thể vừa chiến thắng điều gì vĩ đại lắm. Đến mức đó sao trời…
“Là cửa hàng rượu à. Thế thì Sakura-chan không uống được rồi nhỉ.”
Dù ở thế giới này độ tuổi uống rượu thấp hơn, nhưng cũng không đến mức cho trẻ sáu tuổi uống. Thật ra tôi cũng chẳng thích rượu, chẳng có hứng thú gì.
Chỉ là, hồi học chuyên môn ở kiếp trước, tôi từng quen một senpai nữ rất mê rượu.
Senpai ấy cực kỳ rành các loại rượu và rất thích chia sẻ kiến thức cho tôi. Nhờ vậy mà tôi cũng biết kha khá chuyện linh tinh về rượu dù chẳng mấy khi dùng đến.
“Yuan, mau báo cho anh trai ta biết. Nói rằng ta vừa có được loại rượu quý hiếm!”
“Vâng!”
Yuan – hiệp sĩ của nhà tôi – lập tức chạy về hoàng cung theo lệnh của cha. Đến mức phải báo cho vua luôn sao!?
“Anh trai và tể tướng đều là người thích rượu, chắc sẽ vui lắm đây.”
Nói mới nhớ, Hoàng đế rất thích các loại snack ăn kèm rượu. Tể tướng cũng vậy à? Không biết quốc gia này có ổn không nhỉ, toàn người mê rượu thế này…
Dù hơi lo lắng cho tương lai đất nước, tôi vẫn cùng mọi người bước vào tiệm rượu.
Bên trong mát lạnh nhờ điều hòa, không gian sang trọng với đủ loại rượu bày kín các kệ. Phía trong còn có tủ lạnh chứa bia lon, chuhai, cả nước ngọt nữa. À, túi đá trong tủ đông nữa chứ.
“Nhiều loại thật đấy nhỉ.”
Mẹ tôi ngắm nghía những chai thủy tinh đẹp đẽ, có hình trái cây trên nhãn – chắc là rượu mùi.
Cha tôi thì đã đặt xong mấy đồng vàng lên quầy, nhanh tay chọn mấy chai rượu cho vào giỏ. Tốc độ thật đáng nể.
Cha mẹ tôi không đọc được chữ ở thế giới trước, nhưng con số thì giống nhau, nên vẫn hiểu giá cả. Tôi cũng đã nhắc là giá bị đội lên gấp mười lần rồi.
Whisky hai nghìn yên mà thành hai vạn yên… Đúng là cảm giác đắt thật. Nhưng nghĩ lại thì, ở thế giới này gần như không thể – hay nói đúng hơn là tuyệt đối không thể – mua được, thế thì giá ấy cũng chẳng phải quá phi lý.
“Sakura-chan, đây là rượu vang phải không?”
“Ơ? À, vâng, đúng rồi ạ.”
Thấy hình nho trên nhãn, mẹ tôi cũng đoán ra. Chắc là rượu vang Koshu. Tôi thì chưa từng uống, nhưng senpai bảo ngon lắm. Không biết người ở thế giới này có hợp khẩu vị không nhỉ.
“Mà cha đâu rồi?”
Tôi nhìn quanh không thấy cha đâu. Ra ngoài thì thấy ông đã ngồi ở cái chòi nhỏ cạnh vườn, chuẩn bị rót rượu vào ly có sẵn đá.
Khoan đã, đó chẳng phải là Spirytus sao!? Loại rượu mạnh nhất thế giới với nồng độ cồn hơn 95 độ mà senpai từng kể!?
“Cha, khoan đã, khoan đã, khoan đã!”
“Hả?”
Tôi vội lao ra khỏi tiệm, ngăn cha kịp lúc trước khi ông kề ly lên miệng.
May quá! Nếu uống thẳng thứ đó chắc chắn sẽ gục ngay lập tức!
“Cha ơi, loại rượu này nguy hiểm lắm, dễ bắt lửa luôn đó. Uống nguyên chất sẽ cháy họng mất!”
“Gì cơ!?”
Có lẽ cha tôi không ngờ nó lại nguy hiểm đến vậy, mặt ông tái mét, từ từ đặt ly xuống bàn.
Tôi chỉ cho cha xem nhãn dán, phần ghi nồng độ cồn, và cả cảnh báo “tránh xa lửa”. Tuyệt đối không được hút thuốc khi uống loại này.
Nếu muốn uống, nên pha với nước trái cây hoặc nước ngọt, như senpai từng dặn tôi.
Cha đặt chai Spirytus sang một bên, cầm lấy loại rượu khác chỉ khoảng 40 độ. Thế thì còn tạm được… Nhưng tôi vẫn khuyên nên pha loãng với nước trước khi uống.
Cha rót whisky vào ly có đá, thêm ít nước rồi nhấp thử. Chắc là ổn thôi…
“Ồ! Ngon thật! Tuyệt vời!”
Nghe cha khen, tôi cũng yên tâm phần nào. Có vẻ cha rất thích whisky của thế giới trước.
Ông nhấp từng ngụm nhỏ, chắc sẽ không đến mức say bí tỉ đâu.
Mà giữa ban ngày ban mặt uống rượu thế này có ổn không nhỉ? Phủ công tước này thật lạ lùng…
Cha thì cứ lấy lý do “kiểm nghiệm Gift” để uống, nhưng rõ ràng chỉ là cái cớ thôi!
Đang nghĩ ngợi linh tinh thì cổng dinh thự bỗng xuất hiện một cỗ xe ngựa sang trọng phóng tới. Ủa, đó chẳng phải xe của hoàng gia sao!?
“Ồ! Đây là cửa hàng rượu mà cháu gái ta triệu hồi đó sao!”
Hoàng đế nhảy khỏi xe, lao thẳng về phía chúng tôi.
Tể tướng Tenor cũng sải bước theo sau, ánh mắt có phần… đáng sợ.
“Này, anh trai, tể tướng, vào đây uống trước đi!”
“Cloud! Không thể đợi thêm chút nữa sao! Đó là rượu từ dị giới à?”
Cha tôi nâng ly chào đón, hoàng đế và tể tướng lập tức tiến thẳng tới chòi nhỏ.
Chẳng cần khách sáo, họ thử ngay whisky trong ly, gương mặt lập tức ngây ngất.
“Ôi…! Thật tinh tế biết bao…!”
“Mùi thơm nồng nàn, vị ngọt nhẹ khi vào miệng… tuyệt vời…!”
Trông họ có vẻ còn phấn khích hơn cả lúc tôi hạ gục Hắc Long ấy chứ. Đã say rồi sao!?
Hoàng đế và tể tướng nâng ly về phía tôi.
“Sakuraliel, làm tốt lắm! Đúng là cháu gái ta! Không gì vui bằng thế này!”
“Quả thực, tiểu thư Sakuraliel chính là quốc bảo của đất nước này!”
Các ông còn vui hơn cả lúc tôi tiêu diệt Hắc Long nữa kìa!? Đã say thật rồi hả!?
Trong lúc cha tôi và mọi người mở tiệc rượu, các gia nhân cũng tất bật chuyển từng chai rượu ra khỏi cửa hàng.
Chia ra làm hai nhóm: loại cần giữ lạnh thì mang ra chòi, loại còn lại thì chuyển vào nhà. Định uống hết chỗ rượu lạnh đó luôn sao!?
Tôi còn phát hiện ra một điều: tôi không thể mua rượu ở đây.
Có vẻ người chưa đủ tuổi thì không được phép mua. Ở Trái Đất thì chuyện này là đương nhiên rồi.
Nhưng các gia nhân đã qua lễ trưởng thành (từ 15 tuổi) thì mua được. Luật bán hàng là của Trái Đất, nhưng tiêu chuẩn trưởng thành lại là của thế giới này? Thật khó hiểu.
Có lẽ khi tôi ra mắt xã hội thượng lưu, trở thành người lớn thì mới mua được chăng…?
À, còn nữa, tôi không vào được kho phía sau cửa tiệm. Có lẽ rượu trong kho sẽ được bổ sung ra ngoài khi hết hàng trên kệ. Nếu mua sạch cả kho thì coi như hết hàng luôn.
Khi tất cả rượu đã được chuyển đi, cha bảo tôi hãy gửi trả lại cửa hàng.
Chứ để không cũng chỉ là một căn nhà trống thôi, mà tôi cũng chẳng hứng thú nên nghe theo lời cha, giải tán cửa hàng khỏi pháp trận.
Trước chòi nhỏ giờ chất đầy chai lọ, lon rượu lạnh, không lẽ họ định uống hết thật sao…?
Đang nghi ngờ sự tỉnh táo của cha và mọi người, thì trước cổng lại xuất hiện thêm nhiều xe ngựa quý tộc nối tiếp nhau.
Các quý tộc được quản gia Sebastian dẫn vào chòi nhỏ.
“Mẹ ơi… họ là ai vậy?”
“Là các quý tộc thuộc ‘phe Hoàng đế’ đấy. Chắc Hoàng đế gọi họ tới để đãi rượu quý, tiện thể củng cố liên minh.”
Haizz… Đúng là Hoàng đế, tính toán chu toàn thật.
Dù lãnh đạo phe đối lập là Hầu tước Ragtime đã thất thế, nhưng ‘phe truyền thống’ vẫn chưa bị xóa sổ hoàn toàn.
Ngoài ra còn có ‘phe bảo thủ’, ‘phe trung lập’ và vài nhóm nhỏ khác, nên việc củng cố đoàn kết cũng là điều dễ hiểu thôi.
“Chắc chủ yếu là muốn mở tiệc nhậu thôi mà…”
Một góc chòi nhỏ giờ đã thành đại tiệc. Tôi và mẹ đành lánh về nhà, không muốn dây vào mấy ông say xỉn.
Lần này đúng là “cửa hàng thứ năm” bị trật rồi. À, mấy món snack như khô cá, đậu phộng cũng ngon, nên với phủ công tước thì cũng là trúng lớn.
Mà tôi vẫn còn một manh mối nữa để tăng cấp, hy vọng lần sau sẽ triệu hồi được cửa hàng khác. Mong là sẽ ra tiệm tiện lợi!
◇◇◇
“Ngon thật…!”
“Không ngờ trên đời lại có loại rượu thế này…!”
Tổng chỉ huy kỵ sĩ đoàn Symphonia, Albert Rudra Staccato, cùng đội trưởng kỵ sĩ đoàn số một, Cain Latia Serenade, đều say mê thưởng thức rượu được đãi.
“Đúng không, đúng không! Con gái ta – Sakuraliel – thật tuyệt vời!”
Có lẽ đã ngà ngà, hoàng đệ Cloud không ngừng tự hào khoe con gái khiến hai người kia chỉ biết cười trừ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không trách được. Dù sao cô bé ấy cũng là “Công chúa Thánh Kiếm”, người đã hạ gục Hắc Long trước mắt họ. Một người cha tự hào về con gái như vậy cũng là điều dễ hiểu, dù hơi quá đà.
Đẩy em trai đang lặp lại mãi một câu chuyện sang một bên, hoàng đế – tuy tửu lượng tốt, chưa say lắm – mở lời với hai người kia.
“Về chuyện của Sakuraliel, ta nghĩ đã đến lúc chọn người ‘hầu cận’ cho con bé. Ta muốn nhờ hai người chọn giúp.”
“Hầu cận ạ?”
Albert gật gù tỏ vẻ hiểu ý. “Hầu cận” là người cùng tuổi, xuất thân quý tộc, vừa làm vệ sĩ vừa chăm sóc cho chủ nhân.
Bản thân Albert hồi nhỏ cũng từng là hầu cận của hoàng đế Windham hiện tại. Còn thái tử Elliot – người kế vị – thì được con trai ông, Gene, làm hầu cận.
Có thể nói, hai đời cha con đều được làm hầu cận cho hoàng tộc là niềm tự hào lớn của Albert.
“Nhưng liệu ‘Công chúa Thánh Kiếm’ có cần hầu cận không? Chẳng phải người được bảo vệ còn mạnh hơn cả hầu cận sao…”
Cain khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ.
“Không đâu, sức mạnh ấy chỉ phát huy tối đa khi đối đầu với cái ác, diệt trừ ma quỷ thôi. Trong chiến đấu đối kháng, không thể trông đợi nhiều. Vẫn cần người bảo vệ cho con bé.”
Hơn nữa, Sakuraliel vẫn còn nhỏ, cơ thể chưa chịu nổi sức mạnh của Thánh Kiếm. Lần này chỉ đau nhức thôi, nhưng nếu quá sức có thể gặp hậu quả nghiêm trọng hơn.
Không thể sử dụng bừa bãi.
“Vậy chắc nên chọn hầu cận cùng giới nhỉ?”
“Đương nhiên rồi! Ai mà để con trai cùng tuổi kè kè bên con gái mình từ sáng tới tối chứ!”
Cain hỏi lại cho chắc, nhưng không phải hoàng đế mà là Cloud đã lập tức đập bàn phản đối.
“Đúng vậy. Chỉ cần xuất thân từ dòng dõi kỵ sĩ, cùng trang lứa, thực lực là đủ.”
Hoàng đế mỉm cười, Albert trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Nếu vậy thì tôi biết người phù hợp.”
Nếu Sakuraliel có mặt ở đó, hẳn cô bé đã cảm nhận được điềm báo chẳng lành.
Dù Sakuraliel – tiểu thư phản diện – có muốn hay không, bánh xe số phận vẫn cứ quay…