Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

12 130

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

40 287

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

16 54

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

168 4478

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

65 1351

ARC 2: Những Hiệp Sĩ của Ma Kiếm - Chương 38: Đến Tổng bộ Kỵ sĩ đoàn

“Ư ừm… Sao lại thành ra thế này nhỉ…”

Tôi vừa bước vào phòng khách đã buột miệng than thở.

Tất cả là do… cha mẹ tôi đang thảnh thơi trong phòng khách.

Cha thì mặc sơ mi trắng và quần tây; mẹ thì diện áo kẻ ngang phối cùng chân váy xòe thắt nơ eo. Nhìn cảnh tượng này, cảm giác như mình vừa lạc từ thế giới fantasy sang đời thường Nhật Bản vậy. Mà, hai người họ đẹp như người mẫu, nên dù mặc giản dị vẫn toát lên nét phi thực.

Dạo này, khi ở nhà và không phải gặp ai, cha mẹ tôi toàn mặc đồ hiện đại từ Trái Đất. Nghe bảo, mặc như vậy dễ chịu hơn hẳn.

Ra ngoài hay tiếp khách thì vẫn phải khoác lên mình trang phục quý tộc, nhưng riêng đồ lót thì… mẹ bảo không thể quay lại kiểu cũ nữa rồi. Tôi hiểu lắm, tôi cũng vậy.

Đồ lót nữ ở thế giới này xinh hơn hẳn mấy cái quần lót phồng kiểu cũ. Không nói ra nhưng chắc cha tôi cũng vui lắm đây…

Thôi, hôm nay vẫn là một ngày học tập chăm chỉ để trở thành tiểu thư quý tộc chuẩn mực.

Tôi đâu có thời gian lười biếng hay thảnh thơi, bởi nếu buông thả thì chỉ có con đường diệt vong đang chờ.

Nghi thức, thêu thùa, cưỡi ngựa, ngoại ngữ, lịch sử đế quốc, lịch sử láng giềng, kiếm thuật, tính toán, khiêu vũ… Tôi đều cố gắng hoàn thành ổn thỏa.

May mà có Estelle và Bianca cùng học nên mọi thứ cũng nhẹ nhàng hơn. Đúng là, có bạn bè thật tuyệt.

Tôi còn dạy cả cô Yulia – mẹ Estelle – lái xe bán đồ ăn nữa. Chứ ngày nào Estelle và Bianca cũng cuốc bộ tới nhà tôi thì vất vả quá.

Nhà hai bạn ấy đều ở khu thứ hai, nên chiều tôi gọi xe cho về cùng, sáng lại đón qua. Level lên rồi, tôi triệu hồi được tận năm chiếc xe, cho mượn một chiếc cũng chẳng sao.

Bianca là nhân vật then chốt dễ dính vào tuyến Jean, nên tôi vẫn giữ khoảng cách cẩn trọng. Nhưng đến giờ mọi chuyện vẫn ổn, chắc là bạn bè bình thường thôi… Tôi cũng không rõ bên kia nghĩ gì nữa.

Và rồi, nhân tố diệt vong – Jean – lại lò dò xuất hiện đúng lúc chúng tôi đang vui vẻ uống trà trong chòi nghỉ ngoài vườn.

“Cậu tới đây làm gì…”

“Chào hỏi thôi. Thực ra tôi có chuyện muốn hỏi Bianca, không phải cậu.”

Jean lờ tôi đi, tiến thẳng về phía Bianca. Có chuyện gì với Bianca nhỉ?

“Tháng sau cậu tính sao về trận đấu? Cậu sẽ chuyển từ kỵ sĩ đoàn sang dự dưới tên nhà Công tước Philharmonie chứ?”

“Ôi, chết rồi! Quên mất tiêu…”

Jean hỏi xong, Bianca giật mình há hốc miệng. Trận đấu? Ý gì vậy?

“Là giải đấu định kỳ cho các học viên tập sự do kỵ sĩ đoàn tổ chức, nửa năm một lần. Chia theo độ tuổi, ai gây ấn tượng với Đoàn trưởng có thể được tiến cử vào kỵ sĩ đoàn luôn đấy. Dù hiếm lắm mới có.”

Giải đấu tập tự… tức là giải đấu dành cho các kỵ sĩ tập sự.

Ra là vậy, chứng tỏ thực lực ở đó thì sẽ có lợi khi xin vào kỵ sĩ đoàn.

Từ trước đến nay, Bianca vốn là tập sự thuộc quyền của Đội trưởng Đội Một – tức là cha cô ấy, nên thi đấu dưới danh nghĩa kỵ sĩ đoàn.

Nhưng giờ làm thị nữ cho tôi, Bianca phải thi dưới tên Công tước Philharmonie. Có vẻ em ấy quên chưa làm thủ tục.

Trong game, Bianca chưa từng được đảm bảo suất vào kỵ sĩ đoàn, còn Jean thì đã chắc suất. Có lẽ chính trận đấu này là bước ngoặt.

“Nếu muốn chuyển thì phải làm thủ tục trong hôm nay đấy. Thực ra giữ nguyên như cũ cũng chẳng sao…”

“Không, đã là thị nữ của tiểu thư Sakuraliel, dù là tập sự, tôi cũng là người của nhà Công tước. Đương nhiên phải thi với tư cách tập sự của công tước.”

Bianca dứt khoát trả lời Jean. Vẫn nghiêm túc như mọi khi. Trong game cũng vậy, ưu điểm là trách nhiệm, nhưng đôi khi hơi cứng nhắc.

“Xin phép tiểu thư Sakuraliel, tôi cần ghé tổng bộ kỵ sĩ đoàn một chút, được không ạ?”

“Không sao đâu…”

Tôi đang định nói tiếp thì chợt nhớ ra hôm nay mình cũng rảnh.

Vậy thì, nhân tiện tôi cũng muốn đến tổng bộ kỵ sĩ đoàn xem thử. Trong game, tôi chỉ vào đó vài lần ở tuyến Jean, mà chắc ở đó cũng có cha của Jean và Bianca. Gặp mặt chào hỏi đàng hoàng vẫn hơn.

Có những flag diệt vong tôi chỉ có thể tránh được nhờ sức mạnh của kỵ sĩ đoàn… Dù không phải tuyến Jean.

“Chỉ tham quan thôi thì chắc chẳng sao đâu nhỉ? Miễn đừng gây phiền cho người ta là được.”

“Vậy… vậy thì cho mình đi cùng!”

Ồ, Estelle cũng muốn đi à? Thế thì cả nhóm cùng đi luôn cho vui.

Ra ngoài thì vệ sĩ Tanya sẽ đi cùng. Một mình Bianca phòng thân vẫn chưa đủ an toàn.

Bianca tuy là thị nữ, nhưng vẫn chỉ là tập sự kỵ sĩ. Vệ sĩ chính thức của tôi vẫn là chị Tanya.

Trước khi vào “Học viện”, Bianca cần đủ năng lực để nhận lại nhiệm vụ bảo vệ từ Tanya. Mong là đến lúc đó, tôi đã bẻ gãy hết flag diệt vong liên quan tới Jean rồi…

Hoàng đô được quy hoạch đồng tâm quanh hoàng thành, chia thành bốn khu vực từ Nhất Khu đến Tứ Khu, với đại lộ Đông Tây Nam Bắc tỏa ra như nan quạt.

Tổng bộ Kỵ sĩ đoàn của Đế quốc Symphonia nằm ở Nhị Khu. Chúng tôi ngồi xe ngựa của nhà công tước vào thẳng khu này, hướng về phía tổng bộ.

Tòa nhà tổng bộ hiện ra như một tòa thành cổ nhỏ. Không lộng lẫy xa hoa mà vững chãi, lạnh lùng như pháo đài, thậm chí có cả hào nước bao quanh.

Có lẽ đề phòng trường hợp hoàng đô gặp biến, nơi này có thể trở thành cứ điểm cố thủ.

Nhờ có huy hiệu nhà công tước, xe ngựa của chúng tôi vượt qua cổng thành mà không bị kiểm tra, tiến thẳng vào bên trong.

Đến trước cổng chính, Jean nhảy phắt xuống, mặt vênh váo ra đón.

“Thấy chưa, đây chính là tổng bộ Kỵ sĩ đoàn đấy!”

“Nhưng có phải nhà cậu đâu mà làm như chủ nhân vậy…”

Cũng đúng thôi, cha Jean là Tổng chỉ huy toàn bộ Kỵ sĩ đoàn, nên cậu ta tự hào cũng phải.

Vừa xuống xe, tôi đã cảm nhận được ánh mắt tò mò của các kỵ sĩ trẻ đứng quanh.

Thành viên Kỵ sĩ đoàn có cả con trai thứ, con trai út của quý tộc cấp cao, nhưng đa phần là con thứ của quý tộc cấp thấp. Cũng có cả con trưởng quý tộc thấp hoặc xuất thân thường dân, nhưng số đó không nhiều.

Jean là con trưởng nhà bá tước, lại nhắm vào vị trí kỵ sĩ đoàn. Nhà truyền thống kỵ sĩ thì con trưởng càng phải nối nghiệp. Tuy nhiên, muốn làm tổng chỉ huy như cha thì vẫn phải dựa vào thực lực, mà Jean thì được kỳ vọng lắm.

Xe ngựa mang huy hiệu công tước vừa dừng lại, cả nhóm tôi lập tức thành tâm điểm chú ý. Ừm, hơi ngại thật…

Đang nghĩ ngợi thì Bianca quay sang hỏi nhỏ:

“Em đi đăng ký thủ tục, tiểu thư Sakuraliel có muốn làm gì không ạ?”

“Ừm, thôi chị đi tham quan chút nhé. Jean, dẫn đường được không?”

“OK. Nhưng chắc chỉ được xem bãi tập với chuồng ngựa thôi, kho vũ khí thì không được đâu.”

Đúng là không dễ gì vào kho vũ khí xem tận mắt giáo mác, đại nỏ… Chắc phải có lệnh mới được. Thôi, xem gì cũng được.

Bianca chạy đi làm thủ tục, còn lại tôi, Estelle và Jean đi tham quan chuồng ngựa trước.

Dãy chuồng ngựa san sát, bên trong là vô số chiến mã đủ sắc lông: nâu đỏ, đen tuyền, xám tro, vàng cháy… Mỗi con một vẻ, thong dong nhàn nhã.

“Ngựa to thật đấy. Khác hẳn ngựa kéo xe nhà mình.”

“Dĩ nhiên rồi. Đây là ngựa chiến, được huấn luyện bài bản mà.”

Jean lại vênh mặt giải thích cho Estelle. Nhưng này, đâu phải ngựa của cậu đâu chứ.

Tôi cũng đang học cưỡi ngựa. Với quý tộc, cưỡi ngựa là kỹ năng bắt buộc, chẳng khác gì xe đạp với người hiện đại. Không phải ngày nào cũng cưỡi, nhưng không biết thì có ngày gặp rắc rối lớn.

Còn tôi, nhờ có xe bán đồ ăn rồi nên lớn lên chắc cũng chẳng cần cưỡi ngựa… Nhưng thôi, học cho chắc.

Rời khỏi chuồng ngựa, chúng tôi men theo hành lang bên hông tổng bộ, bất ngờ mở ra một sân tập rộng cỡ sân trường.

Hàng chục kỵ sĩ đang luyện tập hăng say: người thì đấu kiếm gỗ, người tập vung kiếm thật, người chống đẩy, người chạy vòng quanh sân… Ai cũng miệt mài.

Có cả vài bạn tầm tuổi thiếu niên, thậm chí bằng tuổi tôi, chắc là các kị sĩ tập sự.

“Nhiều kị sĩ tập sự thật nhỉ.”

“Muốn vào kỵ sĩ đoàn thì nên làm tập sự từ sớm. Vừa rèn luyện được, vừa kết nối với các kỵ sĩ. Nhưng cuối cùng vẫn phải vượt qua kỳ thi tuyển gắt gao mới được vào.”

Nếu là thị nữ hoặc cận vệ như Bianca, Jean thì khác, còn lại các kỵ sĩ tập sự chỉ là học việc, không đảm bảo được lên kỵ sĩ.

Thi trượt thì chỉ thành lính thường hoặc chuyển sang làm mạo hiểm giả… Dù được thi lại, nhưng số lần có hạn.

Kỵ sĩ ở đây là quý tộc cấp thấp, chỉ được phong một đời. Đặc quyền không nhiều, chỉ là danh giá hơn dân thường.

Số lượng kỵ sĩ cũng bị giới hạn. Tùy theo tổng bộ, từng quý tộc mà có quota riêng.

Nhà công tước tôi đông kỵ sĩ hơn các quý tộc khác, không chỉ ở phủ chính mà cả lãnh địa cũng thế.

Muốn làm kỵ sĩ cũng khó, vì phải có người nghỉ mới có chỗ trống. Dù thôi việc vẫn giữ tước hiệu đến hết đời nên số kỵ sĩ cứ tăng dần.

Mấy bạn kị sĩ tập sự ở đây, chắc sau này cũng sẽ vào “Học viện” thôi.

Dàn nhân vật chính thì ngoài Jean không ai dính tới kỵ sĩ đoàn, nên chắc không lo flag gì kỳ lạ. Nhưng vẫn có thể có NPC phụ xuất hiện như mấy cảnh trong game…

“Ồ, Jean, con đến rồi à?”

“Ơ, cha!”

Nghe tiếng Jean, tôi quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên lực lưỡng.

Chắc ngoài ba mươi lăm, râu quai nón đỏ, trông hơi già dặn.

Khoác trên mình bộ giáp Kỵ sĩ đoàn Đế quốc, áo choàng đỏ, thanh kiếm bản rộng lủng lẳng bên hông.

Cha của Jean, tức Bá tước Albert Rudra Staccato – Tổng chỉ huy Kỵ sĩ đoàn, biệt danh “Hổ Đế quốc”.

Tôi từng thấy ông ấy một lần từ xa, khi ông lao đến bảo vệ Elliot trong Lễ Hội Thành Lập Quốc. Thì ra đúng là cha Jean.

“Cha, đây là Sakuraliel. Cô ấy muốn tham quan tổng bộ… Á!”

Jean chưa nói hết câu đã kêu lên đau đớn. Tổng chỉ huy vừa giáng một quả đấm lên đầu cậu ta.

“Đồ ngốc! Sao lại gọi tiểu thư – ái nữ của Hoàng tử – là ‘cô ấy’ trước mặt mọi người như thế hả! Kỵ sĩ không chỉ cần giỏi kiếm, mà còn phải biết lễ nghĩa! Học lại phép tắc ngay!”

Công nhận, cha Jean nói đúng. Giữa chốn đông người mà gọi tiểu thư công tước là “cô ấy” thì mất lịch sự quá.

Tôi cũng từng bảo Jean cứ thoải mái, nên giờ phải đỡ cho cậu ta.

“Không sao đâu ạ. Dù sao Jean cũng là… bạn cháu. Cháu không thích lễ nghi rườm rà lắm.”

“Thấy chưa! Chính chủ nói không sao mà… Á!”

Jean vừa hí hửng thì lại ăn thêm một cú đấm nữa.

“Dù vậy, trước công chúng mà thiếu lễ độ thì vẫn là sai! Phải biết tự kiểm điểm!”

Chuẩn không cần chỉnh.