Vậy là tôi đã quyết tâm phải lấy được Ma kiếm “Fortissimo” – thứ mà Jean sẽ sở hữu trong game. Nhưng nói cho đúng, thanh ma kiếm ấy hiện vẫn chưa tồn tại. Nó sẽ phải được rèn ra từ bây giờ.
Bạn hỏi tôi tự tay rèn lấy à? Đừng đùa. Một bé gái sáu tuổi thì làm sao mà rèn nổi ma kiếm!
Trong cốt truyện game, chính một thợ rèn ma kiếm huyền thoại đã làm ra nó cho Jean.
Tất nhiên, để đến được bước đó cũng lắm gian truân, trắc trở.
Thế nên, giờ đây cả nhóm chúng tôi đang hướng về thị trấn nơi vị thợ rèn ấy sống – bằng chiếc xe bếp di động triệu hồi từ kỹ năng [Triệu Hồi Cửa Hàng].
Thuyết phục cha mẹ cho phép rời khỏi kinh thành mới là thử thách lớn nhất… Dù sao thì cuối cùng cũng được đồng ý rồi.
“Quả thật xe này chạy nhanh thật đấy. À mà, không có ngựa kéo thì gọi là xe ngựa có đúng không nhỉ?”
“Đây gọi là ô-tô, ông ơi.”
Sở dĩ cha mẹ tôi chịu cho đi là vì ông nội cũng đòi đi theo hộ tống. Trời ơi, có cần phải bảo bọc quá mức vậy không?
Ngồi ở ghế lái chiếc xe đầu là chị vệ sĩ Tanya, tôi ở ghế phụ, còn ông nội thì ngồi trong khoang bếp.
Xe thứ hai do cô Yulia – mẹ Estelle – lái, chở theo Estelle, Bianca, và… Jean, kẻ phiền toái nhất.
Chỉ vì nghe phong thanh có cơ hội kiếm được ma kiếm, Jean lập tức “Mình cũng đi!” rồi bám theo.
Chắc cậu ta cũng mong vớ được ma kiếm nếu có dịp.
Tôi lẽ ra có thể từ chối, nhưng vốn dĩ tôi đang định “cướp” ma kiếm vốn thuộc về Jean, nên cũng thấy áy náy, đành để cậu ta đi cùng. Chậc, số mình khổ.
Đúng lúc này, hoàng cung liên tục tổ chức tiệc tùng cho giới quý tộc; hoàng tử Elliot thì phải tham dự, còn Jean – chỉ là tập sự – thì bị gạt ra ngoài. Nói cách khác, cậu ấy… rảnh rỗi.
Còn tôi có phải tham gia không à? Cứ nghĩ đến mớ rắc rối ấy là tôi đã tránh xa rồi.
Nghe nói các quý tộc trẻ tuổi ai cũng muốn tiếp cận “Công chúa Thánh Kiếm” như tôi. Cho tiền tôi cũng chẳng muốn dính vào cái chốn ấy.
“Nhưng mà, thật sự có thợ rèn nào như thế ở thị trấn Forco không?”
Chị Tanya vừa lái vừa nghi hoặc hỏi.
Nơi chúng tôi đến là thị trấn Forco, nằm về phía nam kinh đô Symphonic, nổi tiếng là làng thợ rèn nhỏ bé.
Nếu đi xe ngựa cũng chưa đến một ngày đường, còn xe bếp thì chỉ vài tiếng là tới – ai mê vũ khí, giáp trụ đều từng ghé qua đây ít nhất một lần.
Nhưng, ngay cả ở đó cũng hiếm khi có ma kiếm.
Bởi lẽ, để rèn ra ma kiếm, cần vừa có “Gift” phù hợp, vừa phải là thợ rèn bậc thầy.
Số người đủ điều kiện cực hiếm, mà có thì cũng bị lũ người ham ma kiếm săn lùng đến mức phải ẩn cư.
Vị thợ rèn tôi tìm cũng đang dùng tên giả, sống ẩn dật. Trong game, ông ấy đã ở đây hai mươi năm, nên giờ chắc chắn vẫn còn.
À, cha tôi cũng từng hỏi sao tôi biết chuyện này. Tôi bèn “chém gió” là nghe được từ một bà lão lang y hồi còn sống ở khu ổ chuột.
Dù sao, hồi đó tôi cũng lang bạt khắp nơi, biết mấy thông tin lạ cũng chẳng ai nghi ngờ.
“Vậy tên vị thợ rèn đó là gì, Sakuraliel?”
“Ờm… hình như là Barunbre, hay Barkley gì đó…”
Thật ra tôi cũng chẳng nhớ rõ tên lắm. Đám nhân vật người lùn không phải gu của tôi… chỉ nhớ cái mặt ông ấy rất đặc biệt thôi.
“Bar… Hả, chẳng lẽ… Barkblay!? Chính là thầy của Guildrain – đại thợ rèn tộc Người lùn đó à!? Không thể tin nổi một nhân vật như vậy lại ở gần kinh đô thế này!”
Ông nội tôi suýt nữa đứng bật dậy trong khoang bếp vì quá kích động. Thôi thôi, trong xe chật lắm mà.
Ngay cả chị Tanya cũng tròn mắt ngạc nhiên. Gì chứ, nổi tiếng đến vậy sao?
“Thợ rèn tộc Người lùn, Barkblay, từng rèn ma kiếm cho vị Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc. Được sở hữu một thanh ma kiếm do ông ấy chế tác là vinh dự tột đỉnh với bất cứ kiếm sĩ nào. Đúng là thợ rèn huyền thoại!”
Ơ, vị Hoàng đế đầu tiên là mấy trăm năm trước còn gì? À, người lùn sống lâu mà… Hóa ra tổ tiên tôi cũng từng được ông ấy rèn kiếm cho. Thật là duyên kỳ lạ.
“Ông nội cũng có ma kiếm do Barkblay làm không?”
“Có, một cây rìu nhỏ mua được ở đấu giá. Không phải kiếm, nhưng cũng gần ba mươi đồng vàng hoàng gia đấy!”
Ba mươi đồng vàng hoàng gia… tức là gần ba tỷ bạc!? Một cái rìu thôi mà!? Đắt xỉu!
Dù là đấu giá nên giá bị đẩy lên, nhưng vẫn quá sức tưởng tượng…
Tôi bắt đầu lo, liệu ông ấy có chịu rèn cho Bianca không đây. Dù sao, tôi cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Xe bếp đưa chúng tôi đến Forco vào đầu giờ chiều.
Vì xe quá nổi bật, nên trước khi vào thị trấn, tôi đã triệu hồi trả lại.
Forco là thị trấn đá, khói bốc lên từ khắp nơi. Lò nung, lò rèn đỏ lửa khiến không khí hơi oi bức.
Âm thanh búa đập vang vọng khắp nơi, mùi sắt thép nồng nặc trong gió.
Trên phố, người lùn đông đảo, ngoài ra còn có thú nhân, bán nhân, còn người thường thì khá ít. Chắc vì người lùn nhiều nên chẳng thấy bóng dáng elf – mà ở kinh đô cũng hiếm elf lắm rồi.
“Lâu lắm rồi ta mới quay lại đây. Chẳng thay đổi gì cả.”
Ông nội vừa đi cạnh tôi vừa nhìn ngắm phố xá đầy hoài niệm. Dù được gọi là “Sư tử của Đế quốc”, ông cũng từng lui tới thị trấn thợ rèn này không ít lần.
“Vậy nhà vị thợ rèn ngài tìm ở đâu, tiểu thư Sakuraliel?”
Chị Tanya đi trước bỗng quay lại hỏi.
Ờ thì… tôi cũng không biết chính xác. Trong game đâu có ghi địa chỉ…
“Nhà mái đỏ ở rìa thị trấn, có ống khói to, gần đó có cây táo… à, hình như là vậy…”
“Có phải cái kia không?”
Jean chỉ tay về phía bên phải.
Tôi nheo mắt nhìn, thấy trên đồi có căn nhà mái đỏ nhỏ xíu đứng lẻ loi.
Ống khói cao vút. Còn cây táo thì từ đây không chắc, nhưng cũng có một cái cây sát nhà. Chắc là nó rồi.
“Dù sao thì cứ đến thử xem sao.”
Căn nhà gạch đỏ đứng đơn độc trên đồi, ống khói to vươn lên trời.
Trên bảng hiệu treo trước mái, hình cái đe và búa hiện rõ – chắc chắn là xưởng rèn.
Trước nhà, một ông lùn già đang ngồi trên ghế, dùng rìu nhỏ bổ củi đặt trên gốc cây. Thấy chúng tôi đến gần, ông dừng tay.
“Mấy đứa là ai vậy?”
“Cháu… cháu đang tìm ông Barkblay?”
Tôi hỏi thử, ông lùn nhướng mày.
“Không biết. Ta là Baray. Ở đây không có ai tên Barkblay hết.”
Ông lùn đáp cộc lốc rồi lại bổ củi tiếp. Đúng kiểu giả vờ đây mà. Tôi nhận ra mặt ông từ game rồi, đừng hòng lừa được tôi. Đã đoán trước là sẽ bị làm khó dễ.
Tôi lấy từ túi ra một món đồ.
“Cháu muốn nhờ ông rèn một thanh ma kiếm.”
“Về đi, cô bé ngây thơ. Ma kiếm đâu phải cứ muốn là rèn được. Không biết à?”
“Cháu biết. Nhưng ông thì làm được đúng không? Thợ rèn ma kiếm huyền thoại Barkblay cơ mà.”
“Đã bảo ta là Baray mà…”
Ông Baray bỗng dừng tay, ánh mắt dán chặt vào tôi – chính xác là vào cái chai rượu tôi cầm.
Tôi mở nắp chai single malt whisky, rót vào ly nhỏ. Hương thơm nồng nàn lan tỏa.
Đây là loại whisky 30 năm tuổi, từng khiến tiền bối ở trường tôi phát cuồng, giá thì khỏi bàn – nhưng không dùng lúc này thì còn lúc nào nữa?
“Cháu mang rượu này tặng ông Barkblay. Mà nếu ông ấy không ở đây… thì thôi, ông nội, mời ông uống.”
“Hả? Ờ, uống luôn à?”
Ông nội cầm lấy ly, nghe lời tôi nhấp thử.
“Khà…! Cái… cái rượu gì thế này…! Chưa từng uống loại nào đậm đà, sâu lắng đến vậy…”
Ông nội vừa nhấp môi đã trầm trồ thán phục. Tôi còn nghe tiếng nuốt nước bọt từ phía ông lùn.
Với người lùn, rượu là chí mạng. Rượu chính là “Dwarf Slayer” – viết tắt là “Dwaslay”. Nhớ kỹ nhé.
Bình thường, để nhờ ông rèn kiếm phải trải qua chuỗi sự kiện dài: Jean phải ngồi lì trước cửa nhà mưa nắng dầm dề, đến khi ông Baray phát ngán mới chịu nhận lời. Nhưng lần này, xin phép “skip” luôn nhé.
“Cái… cái rượu đó là loại nào vậy? Mùi hương này… không phải rượu trong nước. Là rượu mới của Đế quốc à?”
Chỉ ngửi mà đoán được nhiều thế, đúng là dân sành rượu thứ thiệt. Nhưng tiếc rồi.
“Không phải đâu. Đây là rượu tôi dùng Gift để lấy từ dị giới.”
“Rượu… dị giới á!?”
Ông Baray tròn mắt, lao tay về phía chai rượu. Nhưng dễ gì tôi đưa ngay – trên đời này chỉ có một chai thôi mà! …À, thật ra ở nhà tôi còn cả thùng.
“Ông chịu rèn ma kiếm chứ?”
“Cái con nhóc này… xảo quyệt thật! Lớn lên chắc chẳng ra gì đâu!”
Cũng phải thôi, tôi vốn là trùm phản diện mà. Có gì dùng được là tôi tận dụng hết.
“Ông nội, uống thêm ly nữa nhé?”
“Có chứ, rót cho ta!”
Tôi rót tiếp vào ly trống của ông nội. Lỡ tay làm tràn chút ra ngoài, whisky loang thành vệt trên đất. Rót rượu cũng khó thật.
“Á á á á! Làm gì thế hả, con bé này! Phí của trời! Thôi được rồi, ta chịu thua! Đưa ta một ngụm đi, rồi muốn gì ta cũng nghe!”
Yes! Chỉ cần chịu nghe chuyện là chắc chắn ông sẽ nhận lời rèn ma kiếm.
Tôi lấy thêm một ly, lần này cẩn thận không làm đổ, rót whisky cho ông Baray.
Ông đón lấy, tay hơi run run, chỉ ngửi thôi đã lộ vẻ sung sướng cực độ.
Uống một ngụm, ông nhắm mắt thưởng thức, rồi bất ngờ mở choàng mắt.
“Ba chai!”
“Dạ?”
“Mỗi tuần ba chai! Trong một năm! Đổi lại, ta sẽ rèn cho ngươi một thanh ma kiếm!”
Ơ… chưa gì đã đồng ý rèn kiếm luôn rồi á!? Đúng là dân tộc mê rượu số một thế giới mà!