Công tước chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa để đứa con trai ấy được kế thừa một cách hợp pháp. Chí ít đó là lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được. Việc như vậy rất hay xảy ra ở giới quý tộc. Tuy nhiên, anh ấy lại mong muốn đứa con trai yêu quý của mình kế thừa gia tộc.
Có thể nói rằng đất nước Xenon khá khoan dung với những đứa trẻ bất hợp pháp như vậy. Miễn là tên đứa trẻ đã được ghi nhận vào gia phả thì sẽ chẳng có ai đối xử bất công với chúng. Tuy nhiên, để có thể thực hiện điều ấy, cả hai bậc song thân (phu nhân chính thức) đều phải đồng ý ký trên mặt giấy tờ. Trong giấc mộng kia, Công tước và phu nhân của anh không có với nhau một mụn con nào cả. Không ai biết rằng liệu họ có thể sinh con hay không, hay là họ đã đồng ý một quy tắc ngầm nào đó, nhưng nó có lẽ vế sau có vẻ thực tế hơn.
“Tôi không hề cài người vào phe của ngài, tôi không có hứng thú với chuyện ấy”
Với Hugo thì lời này thật buồn cười làm sao. Gián điệp? Từ công chúa thứ 16? Nếu một điều nực cười như vậy là thật, những người phụ trách an ninh sẽ là người đầu tiên phải trả giá bằng mạng sống vào buổi sáng hôm sau.
“Ngay cả khi cô đã cài gián điệp thì điều ấy cũng chẳng quan trọng. Cô có thể tiếp tục.”
Lucia không thoải mái chút nào vì đã khăng khăng rằng anh sẽ đòi hỏi cô giải thích những thông tin kia. Tuy nhiên, anh ấy lại khá bình tĩnh. Thực ra, trông anh ấy có vẻ thích thú là đằng khác. Thật kì lạ, phản ứng của anh ấy rất khác so với lần gặp gỡ trước kia. Anh ấy kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc. Đúng là người ta không bao giờ có thể đánh giá tính cách của một người nếu chỉ gặp họ một lần. Một niềm hi vọng nhỏ nhoi lần nữa loé lên trong cô; có lẽ cô sẽ thành công trong việc truyền tải thông điệp của mình.
“À… vâng. Như tôi đã nói … Nếu ngài muốn đứa trẻ ấy được thừa kế chính thức, ngài sẽ phải kết hôn.”
“Như vậy. Công chúa, cô ngụ ý rằng ta nên kết hôn với cô?”
“…Vâng.”
Anh cười vang.
“Việc ta có một đứa con ngoài giá thú chẳng phải là một bí mật gì. Điều ấy có thể được tìm thấy dễ dàng chỉ với một ít nỗ lực. Trừ khi cô đã nghĩ rằng đó là bí mật cần giữ kín?”
“Không không, thưa ngài! Tôi không hề có ý đe dọa ngài. Tôi không dám suy nghĩ như vậy đâu. Như đã đề cập, tôi đến đây để đề xuất một hợp đồng. Tôi chỉ muốn giải thích những lợi ích ngài có thể có được khi kết hôn với tôi.”
Anh ngây người nhìn Lucia và bắt đầu nói.
“Gì cơ? Cô nghĩ rằng việc kết hôn với cô sẽ mang lại lợi ích gì cho ta, Công chúa?”
Giọng anh khô khốc đầy mưu mô.
“Tôi không có người thân. Ngài sẽ chẳng cần bận tâm đến những chuyện phiền phức như vậy. Và như ngài đã biết, vị trí thứ 16 của tôi là quá thấp để cần thiết phải tốn một gia tài làm của hồi môn cho Hoàng tộc. Tôi nghĩ rằng một công chúa có lẽ sẽ hấp dẫn hơn một chút so với một nữ quý tộc vô danh nào đó. Dẫu tôi cho rằng ngài chẳng quan tâm đến những chuyện không đâu như vậy. Tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ngài. Ngài có thể làm gì tùy thích, không, ngài có thể sống như cách ngài đã bấy lâu nay. Và nếu ngài mong muốn, chúng ta thậm chí còn có thể ly hôn trong tương lai.
Hugo vẫn chăm chú lắng nghe lời Lucia nói, song biểu hiện của anh thật kì lạ.
“Còn nữa. Tôi sẽ không trở thành một trở ngại cho tiểu thiếu gia. Ngài thấy đấy, tôi không thể có thai.”
Anh thở dài sườn sượt. Anh đã phải cố gắng kìm chế cảm giác khó chịu lúc này.
[Cái quái gì thế này?]
Giọng nói của anh đột ngột trở lạnh một lần nữa.
“Công chúa, tôi ước mình có thể biết được não bộ của cô đang chứa những gì. Thiệt tình … không, quên đi. Cô thực sự tin rằng những điều này mang lại lợi ích thiết thực cho tôi?”
“… Ơ?”
“Bắt đầu lại từ đầu nhé. Công chúa, cô sẽ trở thành Phu nhân Công tước xứ Taran. Ta không yếu đến mức dễ dàng bị đàn áp bởi một gã quý tộc nào đó. Hơn nữa, sẽ luôn có người sẵn sàng giúp ta giải quyết thỏa đáng các vấn đề về hôn nhân. Vì thế, cớ sao lại phải căng não vì những thứ như vậy? Dĩ nhiên câu chuyện sẽ khác đi nếu người ấy quyết định phản bội. Nhưng cũng chẳng có vấn đề gì to tát nếu điều ấy thực sự xảy ra. Còn về phần của hồi môn… Ta nhớ mình đã nói với cô rằng gia tộc Taran không hề nghèo khó, nên không lý gì phải buồn lo vô ích cả. Những điều cô vừa đề cập có thể khá hấp dẫn các quý tộc khác, nhưng không phải với ta. Hơn nữa, theo truyền thống gia tộc, chúng ta không tin vào những thứ như ly hôn. Nếu cô muốn tách mình ra khỏi gia tộc Taran, cô sẽ chỉ có thể làm điều đó sau khi chết. Không, cô không thể ngay cả khi đã qua đời. Những điều này đều là thật. Còn về vấn đề cá nhân của ta thì…”
Anh nhíu nhíu cặp lông mày như thể đang rất đau đầu.
“Ta có hiểu được vì sao cô lại đề xuất như thế. Tuy nhiên, cô định nói với ta rằng ngay cả sau khi kết hôn, ta vẫn nên tiếp tục chơi đùa với phụ nữ như trước, để rồi tự vấy bẩn danh tiếng bản thân?”
“…Sao cơ?”
Đầu óc Lucia bỗng trống rỗng.
“N… nhưng từ những gì tôi nghe lúc trước …”
“Ta không muốn kết hôn vào lúc này. Sẽ chẳng ai quan tâm khi một người đàn ông chưa lập gia đình ve vãn bên cạnh những quý cô cả.” Anh thốt nên những lời đúng lý hợp tình.
“Thật ấu trĩ khi nghĩ rằng cô đã nắm thóp ai đó chỉ với một lý do đơn giản như vậy.”
Dẫu cho anh ấy không hề có ý mỉa mai, nhưng những lời vô cảm ấy làm dấy lên một cơn giận dữ trong tim của Lucia.
“Vậy thì, Đức ngài đây đã quyết định sẽ chung thuỷ với chỉ một người phụ nữ sau khi kết hôn trong suốt quãng đời còn lại?”
Anh thừ ra trong một lúc. Tất nhiên đó không phải là như vậy. Anh sẽ không làm điều phi lý như thế. Lâu lâu cũng phải ăn chơi chút chứ. Tuy nhiên, anh thực không hiểu vì sao bản thân lại cố biện minh vào lúc này.
“Đó không phải là chuyện mà cô nên quan tâm, Công chúa ạ.”
“Vâng, tất nhiên là không rồi. Nhưng mà, Đức ngài cũng chẳng phủ nhận lời nói của tôi.”
“Dù đó có phải là vấn đề hay không thì cũng chẳng phải là thứ mà một vị công chúa như cô nên để ý đến.”
“Tất nhiên là không. Tôi đã từng phàn nàn về điều ấy chưa?”
Một sự im lặng đột nhiên bao trùm lấy bầu không khí sau cuộc đấu tay đôi. Lucia cố gắng giữ bình tĩnh và giữ im lặng một cách lịch sự. Cô đã tranh cãi những điều vô nghĩa. Lucia, người vừa năng nổ không lâu trước đây bỗng trở nên yên tĩnh. Nếu một cuộc hôn nhân chẳng thể mang lại lợi ích gì cho anh ấy thì không có lý do gì để thành lập hợp đồng này cả.
“Vậy thì… Vấn đề liên quan đến quyền thừa kế thì như thế nào? Việc tôi không thể có thai không mang lại lợi ích gì cho ngài sao? Chẳng phải đây không phải là một vấn đề đáng quan tâm?”
Giọng điệu của cô ta làm anh bối rối; cứ như kiểu đang hỏi màu váy nào trông đẹp hơn ở một cửa hàng thời trang vậy.
“Đúng là ta muốn đứa con này được kế thừa. Và có thể nó sẽ trở thành một vấn đề nho nhỏ nếu phu nhân tương lai của ta mang thai, nhưng…. Hiện tại, ta không nghĩ rằng mình cần phải giải thích với cô, dù sao thì điều ấy cũng chẳng mang lại lợi ích gì cả. Hơn nữa, cô định chứng minh việc này như thế nào đây?”
“…Không.”
Ngay cả khi được bác sĩ chẩn đoán, bản thân họ cũng không thể khẳng định 100% vì nếu cô lỡ may có thai sẽ chứng minh rằng vị bác sĩ ấy đã đưa ra một chẩn đoán sai và lập tức sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
“Nếu không thể chứng minh thì cô không thể nói rằng điều ấy là một lợi ích.”
“Ầyyyy…”
Lucia thở dài sườn sượt. Mọi thứ mà cô cày công chuẩn bị đã được sử dụng hết. Không biết trong giấc mộng ấy làm cách nào mà cô gái kia thuyết phục được anh? Ắt hẳn họ đã phải cùng đồng ý một điều kiện nào đó. Cũng có thể tin đồn về một cuộc hôn nhân hợp đồng là giả và cả hai người đều yêu nhau say đắm? Lucia, người đã rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên nghĩ đến một điều. Cô thốt lên trong vội vã.
“Vậy. Còn cái này thì sao? Tôi xin hứa sẽ không yêu ngài.”
“…Gì?”
“Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ yêu ngài. Tôi giữ chặt trái tim cho chính tôi mà thôi.”
Bỗng nhiên, Hugo bật cười một cách dữ dội. Lucia nhìn anh với một cặp mắt trống rỗng. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ấy cười lớn như vậy. Vậy ra anh cũng là một con người có cảm xúc. Thật ngu ngốc làm sao khi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ chẳng bao giờ cười với ai cả.
“Có thể nói trong tất cả những điều cô vừa đề cập thì điều này là thú vị nhất đấy.”
Thật thú vị. Người phụ nữ này thực sự rất thú vị.
“Được rồi. Hãy để cùng bàn lại xem cô muốn gì. Công chúa, cô ổn với việc ta tiếp tục chơi đùa với phụ nữ, và cũng chấp nhận rời đi bằng một vụ ly dị. Nhưng, như vậy thì, hợp đồng này có lợi gì cho cô?”
“Tôi ổn… chỉ với danh hiệu Phu nhân Công tước mà thôi.”
“Ta sẽ không cho cô một cuộc sống xa xỉ chỉ vì điều đó. Ngoài ra, cô cũng không được phép lạm dụng tên tuổi của ta để giải quyết các vấn đề cá nhân.”
“Tôi chẳng cần những thứ như vậy. Chỉ là … tôi đã nói với ngài rằng tôi là công chúa thứ 16. Chắc hẳn Đức vua thậm chí không biết về sự tồn tại của tôi trong suốt cuộc đời.”
Anh chẳng buồn an ủi cô bằng những câu từ hoa mỹ như ‘điều đó là không đúng’. Thay vào đó, anh cười mỉm.
“Một công chúa có thể bị bán bất cứ lúc nào vì lợi ích của quốc gia. Khi cái giá nhận được đạt một mức độ thích hợp, sẽ chẳng ai dè dặt với việc bán tôi cho bất kỳ ai. Chẳng quan trọng người đó bao nhiêu tuổi hay đã kết hôn bao nhiêu lần; cũng chẳng quan tâm danh tiếng anh ta xấu xí đến mức nào. Thưa ngài, ít nhất ngài còn trẻ và chưa lập gia đình. Trước khi bị bán đi trong vô thức… Tôi muốn tự bán bản thân mình. Ít nhất như vậy tôi còn có sự lựa chọn và dẫu có chuyện gì sẽ xảy ra đi chăng nữa thì cũng sẽ không cảm thấy mình như một người bị hại.”
Đôi mắt cô ta trông như thể như đang khóc than một cách thật buồn bã. Anh không phải là người dễ dàng đồng cảm với người khác. Thường anh sẽ chẳng quan tâm đến người khác, bất chấp tình huống của họ. Đề xuất của cô ta không theo một kế hoạch hay nền tảng nào cả; chí ít anh tin là như vậy. Dù thế, đây là lần đầu tiên kể từ khi được sinh ra mà anh cảm thấy thú vị.
“Đến lúc tôi phải đi rồi. Ngài đã rất hiếu khách, tôi xin lỗi vì sự đường đột của bản thân đã mạo phạm ngài. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Lucia đứng dậy và cúi đầu. Và khi ngẩng đầu lên, cô bỗng tươi tỉnh hẳn. Cô đã cố gắng hết sức để chiến đấu chống lại số phận của mình. Cô đã làm hết thảy những gì có thể rồi.
“Ta sẽ suy nghĩ về vấn đề này.”
Mắt Lucia mở to.
“Ta chưa thể cho cô một câu trả lời rõ ràng vào lúc này. Như Công chúa đã nói, đây là một hợp đồng có thể thay đổi cuộc đời.”
“À à…”
Thật khó tin. Cô thấy mình giống như đang mơ vậy.
“Ta chỉ đồng ý nghĩ về nó thôi chứ chưa đồng ý việc ký kết đâu đấy.”
“À… tôi hiểu, thưa ngài.”
“Cô trông thật tự hào như thể đã làm một việc gì đó thật tuyệt, nên ta chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.”
Lucia nhíu mày rồi bĩu môi. Anh ấy trêu chọc cô? Cơn giận lại bắt đầu trào dâng bên trong ngực cô. Trừ ngoại hình điển trai, anh ấy chẳng có điểm gì tốt cả.
“Vậy thì, trước tiên…”
Bỗng, anh đứng lên và đưa tay về phía cô. Lucia bỡ ngỡ đến mức không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Anh giữ lấy cái cằm mảnh khảnh của cô rồi bắt đầu ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng. Lucia cảm thấy thật mờ mịt. Cái lưỡi của anh càn rỡ xâm nhập bên trong miệng cô, đồng thời mang theo hơi thở nóng bỏng làm cô ngu muội. Lucia nhắm chặt hai mắt trong khi hai bàn tay thì lại nắm chặt đến mức run rẩy.
Nụ hôn say đắm mà bất chợt ấy chẳng kéo dài bao lâu. Anh chỉ mới thử một chút mà đôi môi cô ta đã run rẩy đến vậy rồi. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia xem, anh cười thầm.
“Ta chỉ muốn xác nhận một thứ mà thôi.”
“Điều… gì…?”
“Chí ít cũng phải tiếp xúc thân thể được như một cặp vợ chồng bình thường chứ. Thật may mắn khi điều ấy không thành vấn đề đối với chúng ta.”
“Ồ… tôi hiểu rồi…”
“Xin vui lòng chờ trong giây lát. Ta sẽ gọi người chuẩn bị xe ngựa để hộ tống cô trở lại cổng cung điện hoàng gia.”
Hugo quay lại và rời đi trong khi Lucia ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa gần đó. Cô khẽ xoa hai má đỏ rực của mình. Là một cặp vợ chồng, tất nhiên sẽ chẳng thể tránh những khoảnh khắc xấu hổ ấy. Sự tiếp xúc vật lý như là một nghi thức bắt buộc của bất kì một cuộc hôn nhân nào. Tuy nhiên, Lucia nắm chặt hai tay và bắt đầu tự đấm bản thân.
[Đồ ngốc. Mình thực sự là một con ngốc vô vọng.]
Có thể điều ấy chẳng đáng tin, song Lucia thực sự không nghĩ gì hơn khi đề cập đến vấn đề hôn nhân. Cô chưa từng nghĩ về trách nhiệm của một người chồng hay người vợ cả. [Kể cả có kết hôn đi chăng nữa thì anh ấy vẫn sẽ có người khác mà thôi.] Cô đã từng nghĩ như thế và đi ninh rằng hai người sẽ chẳng bao giờ phải lên giường cùng nhau.
[… Sẽ chẳng ai có thể cho mình lời khuyên về việc này cả.]
Thật xấu hổ quá đi mất.