Lucia để Hugo ngồi đợi ngoài phòng khách trong khi quay lại phòng ngủ để thay đồ.
“Công chúa, người hầu của cô đâu?”
“Ừm… Ngài thấy đấy…”
Khuôn mặt của những nàng hầu gái đứng sau Lucia bỗng tái nhợt, trông họ chật vật không chịu nổi. Thường thì những nữ tổng quản sẽ là người chịu trách nhiệm phân công các nhiệm vụ trong cung điện. Vì vậy, họ sẽ là những người đầu tiên bị trừng phạt sau hôm nay.
Hiện tại, mấy vị nữ quan ấy đang cố gắng hầu hạ cô thay quần áo một cách chu đáo nhất. Họ đang làm bất cứ điều gì có thể để giảm nhẹ sự trừng phạt sắp tới.
Lucia quyết định vờ như không thấy. Chính họ đã tự ý chối bỏ nghĩa vụ của bản thân. Dù chẳng có ý định để họ làm việc cho mình, song, cô cũng chẳng muốn phản đối nếu họ bị trừng phạt.
Bọn họ lúc bấy giờ xuất hiện tại đây, cốt chỉ vì lo sợ cho bản thân mà thôi. Họ sợ hãi vị khách viếng thăm lạnh lùng ở ngoài kia. Hay nói cách khác, họ chỉ sợ sệt một cô Công chúa được một vị Công tước quyền lực chống lưng mà thôi.
***
Trong phòng khách, Lucia trừng mắt nhìn tách trà được phục vụ bởi những nữ quan kia. Kinh ngạc làm sao! Họ thực sự rất tài hoa. Cô nhớ rằng mình đã không trữ lá trà trong phân điện vì chẳng có ai lui tới nơi này, song, họ vẫn làm cách nào đó để có thể tìm một ít và chuẩn bị trà thật nhanh. Đã bao lâu rồi kể từ khi cô được thưởng thức một tách trà phục vụ bởi hầu gái hoàng gia?
***
Anh khẽ liếc xung quanh; có hai nữ quan đang đứng ở mỗi góc trong căn phòng. Họ luôn sẵn sàng thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào và cũng phải đứng đấy để đảm bảo một cô công chúa chưa chồng sẽ không phải ở một mình trong căn phòng với một người đàn ông khác.
“Cô vẫn khoẻ chứ? Nếu giống như lúc nãy thì trông cô vẫn tươi tắn nhỉ.”
Mặt Lucia đỏ bừng lên khi nghe được lời thăm hỏi của anh.
“Thưa ngài, tôi vẫn khỏe. Còn ngài thì sao? Xin thứ lỗi, tôi không biết rằng ngài sẽ đến thăm một cách đột ngột thế này.”
“Ta chỉ học theo cô mà thôi.”
Ôi chao. Anh ấy đang ám hiệu đến hành động vô lễ trước đó của cô khi đột nhiên viếng thăm dinh thựCông tước. Cô là người có lỗi trước, nên cô chẳng thể chối cãi gì cả. Anh thực sự thù dai quá rồi.
[Vậy, ra là khi có những người khác xung quanh … Anh sẽ nói chuyện một cách bình thường với mình.]
Dù đấy chẳng phải là một chuyện đáng ngạc nhiên, nhưng có vẻ như anh đang đối xử với cô rất tử tế. Có vẻ như sự thay đổi đột ngột này đã làm cô cảm thấy choáng trong một lúc.
“Ta có một số điều quan trọng cần phải thảo luận với cô, vì vậy nó sẽ tốt hơn nếu cô có thể thay thế những người hầu đằng kia với những thuộc hạ đáng tin cậy của mình.”
“Hử? À… về việc này thì… hiện tại, tôi không có bất kỳ ai theo hầu cả …”
“Họ đang bận việc khác? Sao lại không có ai?”
Nói cho đúng thì cô không có người hầu nào cả. Tuy nhiên, Lucia chỉ gật đầu. Anh suy ngẫm trong một lúc rồi đứng dậy.
“Cô nghĩ sao nếu chúng ta ra ngoài dạo một chút?”
Lucia liếc ra sau một chốc rồi cũng đứng dậy theo sau anh. Chỗ duy nhất có thể tản bộ nơi đây là xung quanh khu vườn nhỏ bên cạnh phân điện, nhưng nếu chú ý giữ khoảng cách một tý thì họ sẽ có thể thoải mái trò chuyện mà không sợ bị nghe lỏm.
“Sao nàng lại tự hạ mình làm công việc của những người hầu? Hay nàng đã nhầm lẫn bản thân với một người hầu gái mất rồi? Nàng thậm chí còn rời cung với giấy phép cho một cung nữ.”
Ngay khi họ vừa có được chút riêng tư, anh đã tháo đi mặt nạ của mình. Được rồi, có lẽ anh muốn được thoải mái như thế khi ở cùng cô. Thật đáng kinh ngạc khi mà lần này, bằng một cách nào đó mà cô lại có cảm giác như khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn một ít và điều ấy có vẻ không tệ cho lắm.
“… Chịu thôi. Không còn ai khác để làm những điều ấy.”
“Thế những hầu gái của nàng để trưng à?”
“Ừm…. Đó là… Thật lòng mà nói thì… Tôi sống ở đây một mình.”
“… Nàng không có người theo hầu?”
“Rất tiếc là không, thưa ngài.”
“Nàng đã sống một mình ở đây? Trong cái phân điện cũ nát này?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì ai sẽ phụ trách việc ăn uống hay dọn dẹp ở nơi này? Nàng cũng tự mình làm những việc như thế?”
“…Vâng. Thực ra, chúng cũng không đến nỗi quá mệt mỏi. Dù sao thì cũng không có người khác ở đây, tôi chỉ cần tự lo liệu cho bản thân mà thôi…”
“Và nàng nghĩ rằng những điều ấy là bình thường?”
Anh đã nói chuyện rất nhỏ nhẹ cho đến thời điểm hiện tại. Song, anh chẳng thể nhịn được nữa và bật cười một cách dữ dội.
“Từ khi nào rồi…?”
“… À… Đã được vài năm rồi.”
“Thật không thể tin được.”
Vậy, ra đây chính là ý nghĩa của việc Fabian đã báo cáo rằng nàng ta chẳng có lấy một người hầu cận nào bên cạnh. Anh đã cho rằng do tính cách độc đáo của cô ta đã dọa chạy mọi người.
Dù không có nhiều quyền lực bởi thứ hạng thấp, cô ấy vẫn là một thành viên hoàng tộc hàng thật giá thật. Thật vô lý làm sao khi một hậu duệ hoàng gia lại chẳng có nổi một người hầu cận. Đây là một sai lầm trầm trọng của bên quản lý. Thật không thể tin nổi việc quản trị ở nơi này lại kém đến vậy. Nếu cấp dưới của anh mà làm việc một cách qua loa tắc trách như thế, họ chắc chắn sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, thậm chí còn chẳng có được cơ hội biện minh.
“Những điều quan trọng mà ngài đã đề cập là gì vậy, thưa Công tước?”
“Chúng ta đã được phép kết hôn. Khi hôn lễ chính xác được quyết định, ta sẽ thông báo cho nàng. Nàng sẽ không phải đợi lâu hơn một tháng.”
Anh cảm thấy khá kiệt sức sau một buổi sáng đấu tranh không ngừng nghỉ với Hoàng đế để có thể chiếm được ưu thế. Chắc chắn ông ta chưa từng để tâm đến cô công chúa này trước đây, nhưng trong những phút cạnh tranh ấy, ông ta đã nói như thể cô là đứa con gái quý giá nhất của mình. Lòng tham không đáy của ông ta đã khiến cuộc tranh luận kéo dài quá mức cần thiết. Cuối cùng, họ cũng thỏa hiệp về các điều khoản mà cả hai đều đồng ý.
Nàng ấy đã nói một cách chắc chắn rằng Hoàng đế sẽ không nhớ đến sự tồn tại của mình. Và rõ ràng, trong cuộc trò chuyện hồi sáng, ông ta chẳng biết cô ấy là ai cả. Những lời nói dối thật quá lộ liễu. Hugo đã gọi cô là “công chúa thứ 16” từ đầu đến cuối, và đã rất cẩn thận để không tiết lộ tên cô. Tất nhiên, Hoàng đế cũng học theo anh mà gọi con gái mình là “công chúa thứ 16” tận đến khi kết thúc buổi đàm phán mà không hề nhắc đến tên cô được một lần.
Hiện tại, ắt hẳn Hoàng đế đang đau đầu trong việc cố tìm hiểu xem ‘công chúa thứ 16’ này thực sự là thần thánh phương nào. Thực vậy, những thủ hạ dưới trướng của ông đang sứt đầu mẻ trán khi phải lật tung cung điện để tìm cho ra thông tin về cô nàng này.
Tuy không hiểu vì sao, nhưng hiện tại Hugo đang cảm thấy rất khó chịu đối với Hesse đệ VIII. Dù anh đã chẳng hề ưa thích ông ta từ lúc đầu, nhưng cũng chưa từng phản cảm. Dù là hoàng đế, nhưng đến xét cho cùng thì ông ta cũng là một vị phụ thân. Tại sao một người cha lại có thể đối xử với con gái mình một cách tệ bạc đến vậy? Đến nỗi một người con gái đơn độc như cô phải tự thân xâm nhập nhà của một người đàn ông chỉ để cầu xin một cuộc hôn nhân? Một nàng công chúa cao quý lại phải tự mình gặt giũ và lau dọn trong phân điện của chính mình. Rõ ràng, nàng ta đã bị đối xử một cách bất công ngay cả với thân phận cao quý của mình.
Đến lúc này thì anh đã có thể cảm thông một chút với tình trạng thảm hại của Lucia rồi. Anh cũng ngầm đồng ý những lời chỉ trích độc ác của Kwiz về Hoàng đế, người suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để gieo rắc hạt giống của mình khắp nơi.
“… Nàng thật… giỏi làm việc nhà.”
Lucia phải mất chút thời gian mới có thể hiểu rõ được ý anh. Cô đã cho rằng mình sẽ phải chờ ít nhất nửa năm thì may ra vụ này mới có thể giải quyết được. Tốc độ này thật đáng kinh ngạc.
“Ta sẽ cho người tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với những người hầu của nàng.”
“Không cần thiết đâu, thưa ngài. Ngay cả khi ngài không hỏi đến, người nào đó cũng sẽ bị trừng phạt mà thôi. Nếu cá nhân ngài tham gia vụ này, tất cả sẽ bị phạt nặng hơn nữa. Tôi không muốn chuyện này kết thúc như vậy.”
“Những người đã tắc trách trong công việc thì phải bị trừng phạt một cách thích đáng. Nàng đừng có mềm lòng như thế chứ.”
“Ngài có thể nghĩ khác, nhưng tôi thực sự rất thích sống một mình trong phân điện này. Tôi đã đạt được sự tự do mà mình hằng mong ước. Và ngài cũng được hưởng lợi vì điều ấy.”
“… Vì sao?”
“Cuộc hôn nhân này. Ngài không cảm thấy hài lòng hay sao? Tôi tin rằng đó là lý do thúc đẩy ngài xử lí nội dung bản hợp đồng này một cách nhanh chóng như thế. Nếu tôi vẫn lặng lẽ sống ở nơi này cùng với 5 người hầu, bản hợp đồng này sẽ chẳng thể nào thiết lập được.”
Tinh thần của cô nàng này rất mạnh mẽ. Làm thế nào mà ý chí của nàng ta lại có thể kiên cường đến mức này trong một hình hài bé bỏng như thế? Nàng ấy thật có đủ khí chất để trở thành Phu nhân một nhà quyền quý. Cũng không tệ cho lắm khi hình dung cô như Nữ chủ nhân tương lai của nhà Taran.
“Tôi dự định sẽ trở về phương Bắc ngay sau khi hôn lễ được cử hành. Chúng ta sẽ sống ở đấy trong một khoảng thời gian.”
Đất phong của Công tước, xứ Taran nằm tít ngoài biên giới phía Bắc. Đó là một vùng đất rộng thênh thang nhưng lại rất khô cằn do đã phải oằn mình gánh chịu những cuộc chiến tranh bất tận.
“Ta không định tổ chức một bữa tiệc. Nàng nghĩ gì về điều này?”
Nếu không tổ chức tiệc, tất cả những gì họ cần làm là để một vài người chứng kiến lúc hai người ký tên vào giấy kết hôn mà thôi. Thú thực, cô không muốn đi trên thảm đỏ của nhà thờ khi phải nắm lấy tay người ‘cha’ kia. Lucia chỉ ao ước sẽ nhận được lời chúc phúc của Norman mà thôi, nhưng do sự cách biệt về mặt địa vị, chắc chắn cô ấy sẽ không thể tham dự rồi. Vì vậy, cô cũng chẳng buồn quan tâm cuộc hôn nhân của họ sẽ được tiến hành như thế nào.
“Vâng, điều ấy không sao cả.”
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ nhảy dựng lên một cách giận giữ nếu cuộc hôn nhân của họ thậm chí còn chẳng có lấy được một buổi lễ chính thức. Hôn nhân vẫn luôn là một cái gì đó rất thiêng liêng đối với một người phụ nữ. Tuy nhiên, đây không phải là một cuộc hôn nhân bình thường, vì một bên đã không biết xấu hổ khi cầu xin điều ấy, trong khi bên còn lại chỉ đồng ý như một vấn đề tầm thường mà thôi.
“Thưa ngài, tôi có một yêu cầu. Đó là về Norman… nữ tác gia mà ngài biết đấy. Tôi đã viết một lá thư ngắn cho cô ấy. Có ổn không nếu thuộc hạ ngài gửi nó hộ tôi? Bức thư ấy không chứa bất kỳ thông tin quan trọng nào cả. Ngài có thể đọc thử trước tiên. Nếu chúng ta dời về phía bắc, sẽ mất một thời gian trước khi tôi có thể liên lạc với cô ấy lần nữa. Tôi không muốn cô ấy lo lắng cho tôi.”
“Không sao. Đưa lá thư đây, ta sẽ chuyển giao nó cho nàng.”
Mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Hugo lãng nhìn đi chỗ khác, lông mày anh khẽ giật. Lucia đang nhìn anh chằm chằm với cặp mắt tràn ngập vẻ biết ơn trong khi tự nắm chặt hai tay. Đó là một ánh nhìn quen thuộc làm sao. Những người phụ nữ thường nhìn anh như thế sau khi được tặng vài món trang sức đắt tiền. Thực ra, đôi mắt của cô như đang lấp lánh và tràn ngập niềm vui, thậm chí niềm vui ấy có vẻ còn lớn hơn so với những cô nàng ham vật chất trước kia.
“Cảm ơn ngài. Ngài hiểu chuyện nhiều hơn tôi nghĩ – ý tôi là ngài thật độ lượng, như tôi đã nghĩ ban đầu.”
Người phụ nữ này không sợ anh, nhưng cô đã nghĩ anh như một kẻ tồi không biết xấu hổ. Dường như rất đơn giản để thay đổi định kiến của cô ta về bản thân. Thật kỳ lạ… Hình dung anh như một người tốt ư?
Anh cảm thấy rất bối rối. Cảm giác này thật kỳ lạ. Tuy nhiên, nó không phải là một cảm giác khó chịu.
[Có vẻ như sẽ không phải tốn quá nhiều tiền cho cô nàng này.]
Nghĩ vậy, anh khẽ hắng giọng và nói tiếp.
“Nàng sẽ phải dọn khỏi nơi này. Phân điện này quá tách biệt mà an ninh thì lại quá kém. Tin tức ta đã đến đây sẽ nhanh chóng truyền đi và những người quan tâm đến ta sẽ không để nàng yên đâu. Sẽ có rất nhiều người tìm đến quấy rầy nàng nếu nàng cứ ở đây.”
“…Tôi hiểu rồi.”
“Đừng đi đâu một mình, hãy ngoan ngoãn ở yên đấy. Và trên hết, đừng đồng ý gặp ai cả.”
Làm thế nào mà một người có thể nói chuyện một cách lạnh lùng đến thế? Anh đang chỉ thị cô như đang ra lệnh cho cấp dưới của mình vậy. Thật điên rồ khi nghĩ rằng anh là một con người hiền hoà như cô đã nghĩ lúc nãy. Có thể nói, tất cả những điểm cộng về anh dường như đã biến thành điểm trừ trong lòng cô.
[Thật kỳ lạ … rằng mình không ghét anh ấy…]
Đây có phải là sự quyến rũ đã làm chao đảo biết bao người phụ nữ hay không?
“Vâng. Ngài có chỉ thị nào khác hay không?”
Anh dừng lại trong một lúc rồi trả lời “Không” với một nụ cười treo trên môi.
Người phụ nữ này chắc chắn khác lạ ở chỗ nào đó. Cô ấy luôn bộc bạch quan điểm mình, nhưng vẫn biết dè dặt trong một số thời khắc quan trọng. Tuy nhiên, cô cũng không phải là loại người hấp tấp. Anh ghét những người không biết xấu hổ và tự kiêu, nhưng đồng thời anh cũng khinh miệt những người hay nịnh bợ. Thật khó để tìm ra sự cân bằng hoàn hảo giữa hai loại người ấy. Cô ấy là một người thích hợp cho bản hợp đồng này.