루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1787

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8156

Chương 15: Đêm tân hôn (1B)

[Có một tủ rượu ở đây.]

Hàng tá những chai rượu vang được bày biện theo tầng trên tường. Lucia nhìn lướt qua những chai rượu được cất sau tủ kính. Thật hiếm có làm sao, phòng ngủ của một người phụ nữ mà lại có một tủ rượu. Nhưng, nói cho cùng thì có lẽ sẽ có một thứ như thế trong phòng của một người phụ nữ lớn tuổi.

Tuy Lucia không hiểu biết nhiều về rượu, nhưng cô nhớ rõ một loại rượu vang có hương vị đặc biệt ngọt hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cô. Vì thế, cô thấy phấn khích khi phát hiện ra một chai cùng thương hiệu ở nơi này. Tuy nhiên, cô cũng do dự trong một lúc khi không biết rằng mình có nên lấy nó ra hay không.

[Hãy xem như đây là một ly rượu mừng. Chí ít mình cũng nên tự thưởng một ly nhân ngày trọng đại này.]

Dù đây là một cuộc hôn nhân không được ban phước, song cô cũng có quyền ăn mừng cũng như tự chúc phúc cho bản thân chứ?

Bên cạnh tủ rượu có một chiếc bàn nhỏ vừa vặn cho hai người. Đồng thời, vài chiếc ly thuỷ tinh cùng một đồ khui cũng được bày biện sẵn sau lớp kính kia, như thể chỉ chờ Lucia đến và tận hưởng vậy. Vì thế, cô đã quyết định sẽ mở nút chai và nhâm nhi từng chút một, thi thoảng, tay cô nâng chiếc ly của mình lên không trung.

[Ngon thật… Hửm? Mới đây mà đã hết rồi sao?]

Cô thề rằng cô chỉ mới uống vài ly mà thôi, nhưng sao cái chai đã rỗng tuếch rồi? Thật chẳng sảng khoái tí nào cả. Vì vậy, cô đã cố gắng với lấy một chai khác gần đó. Song, cô lại cảm thấy chóng mặt đến nỗi phải ngồi phịch xuống ngay sau đó.

[Ầy … mình đang bị làm sao thế này?]

Hít một hơi thật sâu, Lucia cố gắng gượng dậy. Cô cảm thấy dạ dày mình nóng ran và những bức tường xung quanh cứ quay vòng vòng.

[Ầy… mình… đã say mất rồi…]

Lucia gần như không thể tự mình lết lên giường. Cô đã ngã đông ngã tây khi chỉ cố gắng làm một việc nhỏ như vậy. Gần như cô đã thiếp đi ngay lập tức khi vừa cảm nhận được chăn ấm nệm êm trên giường. Tuy nhiên, ngay cả với tác dụng của rượu, cô cũng không thể say giấc được. Do vậy, cô đã bị đánh thức bởi một cơn khát không lâu sau đó.

[Nóng… Và khát quá đi mất…]

Đây là lần đầu tiên Lucia uống rượu. Dù loại rượu mà cô đã uống có tỷ lệ cồn không cao, song, đối với một tay ‘gà mờ’ thì nó cũng đã khá mạnh rồi. Và, dù cho nhiệt độ trong phòng hiện đang khá thấp, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy từ bên trong.

Lucia xoay người nằm xuống giường trong một lúc cho đến khi cô quyết định cởi xoạch chiếc váy ngủ của mình ra. Dù sao thì cũng chỉ có mình cô trong căn phòng này mà thôi. Đây là phòng ngủ riêng của cô.

[Mình đã thành công rồi. Mình sẽ không phải cưới lão già ghê tởm kia nữa. Mình đã thay đổi được tương lai.]

Tác dụng của rượu đã phóng đại cảm giác được tháo bỏ gông xiềng trong trái tim cô. Vì thế, cô bỗng trở nên thật dũng cảm và quyết định cởi hẳn hai miếng đồ lót còn vướng víu trên người mình. Cơ thể cô lúc này vừa nóng vừa đỏ ửng, trông không khác gì một con tôm lột vậy.

Lucia lăn qua lăn lại để tận hưởng cảm giác mát mẻ đến từ tấm ga trải giường. Một lúc sau, cô gượng dậy và cố gắng lê người về phía chiếc bàn ở giữa phòng. Trên đó có một bình nước và một chiếc ly được đặt trên một cái khay bạc. Cô tự rót cho mình một ly nước và nuốt cạn nó ngay lập tức. Cô đang cố gắng làm dịu cơn khát của mình.

‘Cạch.’

Đối với một căn phòng ngủ im ắng thì âm thanh ấy vang lên chẳng khác nào tiếng sấm rền cả. Cô quay hẳn người về phía nơi phát ra tiếng ồn bất ngờ ấy. Cánh cửa thông với phòng khách đã được mở ra. Và ngay khi vừa nhìn thấy người ấy, cô choáng đến nỗi đánh rơi ly nước trong tay và đứng hình như một bức tượng.

Hugo vừa mới tắm xong. Vì thế, anh chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn mỏng khi đặt chân vào phòng ngủ. Bỗng, anh tạm ngừng việc di chuyển khi nhìn thấy một vị khách không mời. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy khắp căn phòng. Anh khẽ nheo mắt và đánh giá cơ thể cô từ trên xuống dưới.

Dù đã thấm mệt sau khi phải làm việc không ngừng nghỉ suốt nhiều giờ liền, nhưng hiện tại, anh cảm thấy đầu mình nhẹ đi ngay lập tức. Lúc đầu, cảm giác của anh là [Cô nàng này là ai đây?] Song, anh đã nhớ ra ngay giây tiếp theo [À, phải rồi, tôi đã kết hôn.] Chợt, anh nhận ra rằng, cô nàng này là vợ mới cưới của anh.

Cô có cái cổ dài nhưng lại khá mảnh mai. Hai bên nhũ hoa hồng hồng như ẩn như hiện trên cặp gò bồng trắng mịn trông thật ngọt ngào. Cô sở hữu một vòng eo thon cùng thân hình lồi lõm tuyệt đẹp. Chính vì đèn phòng vẫn sáng nên anh mới có thể nhìn thấy mọi chi tiết trên cơ thể cô một cách dễ dàng đến vậy.

Nhưng, thật đáng tiếc khi nửa người dưới của cô bị che khuất sau chiếc bàn. Điều ấy làmanh không thể chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp của cô. Hugo không rõ mình có nên yêu cầu cô dời sang chỗ khác một tí không. Thực sự, đó là suy nghĩ duy nhất của anh lúc này.

‘Choang!’

Một tiếng vang lớn sắc lịm bỗng phá vỡ sự im lặng chết chóc đang bao trùm khắp căn phòng. Vì đã choáng đến nỗi đóng băng tại chỗ, ly rượu mà Lucia đang cầm trượt hẳn khỏi tay cô, rơi xuống và vỡ tan trên nền đá cẩm thạch. Lucia nhảy dựng lên và nhìn xuống chân mình. Cô cố gắng di chuyển sang chỗ khác, song, anh lại nhất quyết yêu cầu:

“Đừng động!”

Cơ thể Lucia lại đông cứng một lần nữa. Cô nhìn anh tiến lại càng lúc càng gần bản thân. Rồi, anh cúi người xuống và bế cô lên.

‘Kssh kash’, tiếng những mảnh thuỷ tinh cạ vào nhau khi bị dẫm lên.

Với mỗi bước đi, những mảnh vỡ ấy sẽ tiếp xúc với đôi dép mà anh đang mang và tạo nên những âm thanh chói tai.

“Nàng có bị thương ở đâu không?”

Trong lúc lắng nghe chất giọng trầm thấp của anh, cô chợt nhận ra mình đã yên vị trên giường rồi.

“Kh… ông, thưa ngài.”

Lucia lắc đầu quầy quậy trong khi cố gắng trốn khỏi cái ôm của anh một cách nhanh nhất có thể. Ngay sau đó, cô nhanh chóng quấn chặt người mình bằng một chiếc chăn rồi giấu mặt đi bằng một chiếc gối. Những nơi trên cơ thể mà anh đã chạm vào nóng lên như thể bị bỏng vậy. Tâm trí Lucia hoàn toàn trống rỗng.

Hugo quan sát biểu hiện của cô một cách thích thú khi Lucia tự xoắn mình vào chăn như một con sâu, đồng thời cũng trốn đến góc xa nhất của chiếc giường.

“Nàng đã đón chào ta trong tình trạng khỏa thân, và bây giờ nàng lại giả vờ ngây thơ ư?”

Cô thực sự muốn đào một lỗ rồi chui xuống dưới cho rồi vì sự xấu hổ của bản thân, nhưng khi nghe được lời chế nhạo của anh, cô đã có thể bình tĩnh lại. Anh ta ác quá đi mất. Đáng lẽ anh phải xin lỗi và hỏi xem mình có dọa cô không chứ? Nhưng, không có gì hết. Nghĩ vậy, Lucia thò đầu ra khỏi chăn và hét toáng lên.

“Ngài đã tiến vào mà không hề thông báo trước!”

“Ta đã thất lễ rồi. Trong tương lai, chắc chắn ta sẽ thông báo cho nàng từ ngay ngoài cửa.”

Lucia không biết được liệu anh ta đang đùa cợt hay chế nhạo cô. Tuy nhiên, phản ứng của cô lúc nãy thực sự có hơi quá đáng. Vì thế, cô lại cảm thấy lúng túng một lần nữa. Anh ta chỉ lo lắng rằng cô sẽ bị thương bởi những mảnh vỡ kia mà thôi. Nếu không nhờ anh, chắc hẳn sẽ có kha khá mảnh đâm vào chân cô.

“… Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngài sẽ đến đây.”

Cô không khoả thân chờ ở đó chỉ để quyến rũ anh. Lucia đang cố nói tránh việc đó.

“Đây là phòng ngủ của ta. Là chủ nhân, tất nhiên ta sẽ có quyền vào phòng của mình rồi.”

“… Người tổng quản đã bảo rằng tôi nên ngủ ở đây. Anh ta chưa từng nhắc đến việc đây là phòng ngủ của ngài. Có phải các cặp đôi phải ngủ cùng nhau theo truyền thống gia tộc của ngài hay không?”

Hugo nhớ lại một đoạn ký ức mơ hồ. Jerome đã trình bày gì đó về việc phòng riêng của Phu nhân vẫn chưa được chuẩn bị chu đáo, và anh đã gật đầu cho qua. Cuộc hôn nhân này diễn ra một cách quá đột ngột, thêm nữa, họ cũng chỉ ở lại đây một đêm mà thôi, vì vậy Jerome đã nói rằng anh ta sẽ sắp xếp Phu nhân ở cùng anh trong hôm nay.

Jerome là một người cầu toàn. Sự chuẩn bị không đạt được tiêu chuẩn thì không khác gì chưa chuẩn bị cả. Chắc hẳn anh ta đã nghĩ rằng dù sao thì họ cũng đã kết hôn rồi, ngủ cùng nhau một đêm thì cũng chẳng là gì to tát cả.

“Không có một truyền thống như vậy. Có vẻ như đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.”

“Vậy thì… Ngài không hiểu lầm tôi, đúng không?”

Lucia lo lắng liệu anh có xem cô là một người phụ nữ dâm đãng hay không, nhưng ngay từ đầu, người đàn ông này thậm chí còn không bận tâm đến điều ấy. Hugo không đánh giá phụ nữ theo cách đó. Đối với anh, chỉ có hai loại phụ nữ trên đời: loại anh muốn ngủ cùng và loại anh không muốn ngủ cùng. Không có ý nghĩa gì trong việc đánh giá liệu cô gái đó thô tục hay bẽn lẽn cả.

“Có phải sở thích của nàng là ngủ khỏa thân không?”

Cô nàng trông không hề giống loại người như vậy. Vì thế, phát hiện mới này thú vị. Mặt Lucia đỏ bừng và cô liếc nhìn anh với một cặp mắt giận dữ.

“Không. Tôi chỉ cảm thấy nóng…”

Câu trả lời này dường như không hề có ý nghĩa khi căn phòng đang lạnh lẽo thế này, nhưng khi nhìn thấy chai rượu vang rỗng tuếch nằm lăn lóc kia, miệng anh khẽ giật giật.

“Nàng đã uống rượu?”

“…Vâng.”

Cô đã trả lời với một giọng điệu nhẹ tựa lông hồng. Nếu đây là phòng ngủ của anh thì Lucia đã lấy chai rượu kia mà không được sự đồng ý của chủ nhân rồi.

[Aah. Tại sao mình lại làm như vậy?] Cô vẫn ước rằng mình đang nằm mơ.

“Một người phụ nữ khoả thân, say xỉn đón chờ tôi trong phòng ngủ… Sự trùng hợp này thật vi diệu làm sao.”

Sự thích thú của anh khiến Lucia cảm thấy khó chịu. Tâm trạng cô đã bị hủy hoại do liên tục chịu đựng sự chế giễu của anh. [Anh nghĩ rằng tất cả phụ nữ trên đời này đều sẽ cúi đầu trước mặt anh hay sao?] Lucia rất muốn nói thẳng như vậy, nhưng cô đã cố gắng kìm nén lại và nói một cách hợp lý.

“Tôi đã nói rồi. Tôi không biết đây là phòng ngủ của ngài và tôi chưa từng nghĩ ngài sẽ đến đây. Tôi không biết đã có bao nhiêu người đẹp luôn sẵn sàng khỏa thân chờ ngài, nhưng ngay cả khi tôi có suy nghĩ như vậy đi chăng nữa, có lẽ tôi là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có quyền được lên giường cùng ngài một cách chính thức. Dù gì thì chúng ta cũng đã kết hôn vào buổi sáng hôm nay, vậy đó.”

Ngay khi vừa nói một tràng như vậy, Lucia lập tức tự cắn lưỡi. Cô đã phát ngôn những lời cực kỳ táo bạo. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta là một người đàn ông không kiên nhẫn và sẽ không ngồi yên quan sát khi một người phụ nữ nói xấu anh? Cô cảm thấy phản ứng của anh thực đáng lo ngại.

Khi cô sống chung cùng với Bá tước Matin, cô chỉ có thể trả lời “Có” hoặc “Không” mà thôi. Họ không hề có cuộc trò chuyện nào khác vượt ra ngoài ranh giới đó. Cô cảm thấy thật lạ lùng khi chợt nghĩ đến điều này.

Hugo nhìn cô phát điên rồi khẽ cười.

“Xin hãy thứ lỗi nếu những lời nói vô tâm của ta đã đụng chạm đến nàng.”

“…”

“Liệu ta có cần phải quỳ xuống cầu xin hay không đây, thưa Phu nhân?”

“À, không. Tôi chỉ choáng mà thôi… Tôi chưa từng nghĩ … rằng ngài có thể nói lời ‘xin lỗi’ trong suốt cuộc đời.”

Gì nữa đây. Anh thật muốn xem cô đã nghĩ gì về anh ra sao. Nếu được, anh muốn đề cập từng suy nghĩ một rồi nói, điều này không đúng, vì thế, hãy quên những thứ nhảm nhí ấy đi.

“Ta là người như thế nào trong mắt nàng? Nàng đã nghe được tất cả những tin đồn ngoài kia chăng?”

“Tôi không dùng tin đồn nào để đánh giá ngài cả. Tôi chỉ hướng suy nghĩ và cảm xúc của mình dựa trên những gì tôi thấy và quan sát được. Thay vì một lời xin lỗi, tôi đã nghĩ rằng ngài sẽ ưng ý ra lệnh cho người khác hơn.”

“Đây là lần đầu tiên ta nghe được một lời nhận xét thẳng thắn đến thế.”

“Ý ngài là gì? Đây chỉ là suy nghĩ của bản thân tôi mà thôi. Đừng tố cáo tôi như thế chứ!”

Nhìn cô ấy lúc này rất nghiêm túc, đồng thời cũng rất cởi mở. Cô vẫn luôn như vậy kể từ lần gặp gỡ đầu tiên của họ. Đôi mắt cam trên khuôn mặt ấy luôn thể hiện rõ sự thẳng thắn và trung thực, và đó cũng chính là lý do vì sao anh lại dành thời gian để nghe lời đề nghị vô lý của cô ta; chính ánh mắt ấy đã thúc đẩy cuộc hôn nhân của họ.

Hugo quay người sang hướng khác mà không hề suy nghĩ nhiều. Chứng kiến hành động của anh, ‘con sâu’ đằng kia khẽ động đậy, nó muốn được ‘thoát xác’. “Hmm.”, lông mày anh khẽ nhướng lên. Ngay khi anh vừa động đậy thân mình một lần nữa, ‘con sâu’ ấy lại chui vào lớp vỏ bọc bên ngoài.

[Có cần phải sợ đến nỗi vậy sao? Cô nàng sợ bị vồ lấy bởi một con sói to chăng?] Một con thú nhỏ xinh xinh đang rùng mình sợ hãi trước mặt một kẻ săn mồi khát máu. Một kẻ săn mồi giỏi có lẽ sẽ không thèm nhìn đến một con vật nhỏ đến vậy. Thường khi, nếu đã ‘no’ rồi thì ắt hẳn anh sẽ chẳng buồn tốn sức săn lùng một con mồi bé bỏng đến vậy, thật chẳng ‘bỏ’ một bữa ăn tí nào. Nhưng, hôm nay, vật nhỏ này đã khơi gợi cơn thèm khát được giấu tận sâu trong tâm hồn anh. Vì thế, anh với tay nắm lấy một góc tấm chăn mà cô đang sử dụng như một tấm khiên và kéo bay nó ra.

“Áaaa!”

Lucia thét lên một cách thất thanh vì bị giật mình. Lập tức, cô lăn ngay sang chỗ khác. Khi đã lấy lại được cảm giác của mình, Lucia cảm thấy thật bất lực. Cô còn đang khỏa thân nữa chứ. Anh nhìn cô như thể đã kiểm soát được con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay vậy. Lucia cố gắng nín thở. Cô lo sợ rằng cơ thể trần trụi của mình sẽ đập thẳng vào mắt anh. Vì thế, cô đã không dám cử động dù chỉ một chút.

“Nàng tin rằng bản thân là người phụ nữ duy nhất có quyền ngủ với ta. Thế, vì sao nàng lại nghĩ rằng ta sẽ không tìm đến nàng cơ chứ? Dù sao thì đây cũng là đêm đầu tiên của chúng ta mà.”

Có lẽ nếu họ có phòng ngủ riêng biệt, anh sẽ không đến chỗ cô thật. Nhưng, Lucia phải ngủ cùng anh trên chiếc giường này tối nay. Vì thế, anh sẽ không chạm vào dù chỉ một cọng tóc trên người cô, anh chỉ muốn yên lặng nằm ngủ bên cạnh cô mà thôi.

Lý do cho việc ấy thực sự rất đơn giản. Hiện tại, anh chẳng có tâm tình để làm những việc không đứng đắn như vậy. Cô rất khác biệt với những cô nàng anh đã từng thích. Anh thích những quý cô gợi cảm hơn. Nói cách khác thì cô không thuộc loại phụ nữ ưa thích của anh. Nhưng ngay cả khi suy nghĩ như thế, anh vẫn tò mò về suy nghĩ của người phụ nữ này. Anh luôn tự hỏi những người phụ nữ thực sự đang nghĩ những gì từ rất lâu rồi. Anh rất muốn biết được điều ấy.

Lucia thường lấy một cái gì đó đơn giản rồi phức tạp hoá vấn đề thông qua lối suy nghĩ bất tận của cô. Đây không phải là một cuộc hôn nhân dựa trên tình cảm. Cô không phải là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mà mọi người đàn ông đều thèm muốn. Hơn nữa, cô còn không thể sinh con.

Anh ta không muốn để vợ mình mang thai. Anh sẽ không bao giờ tin tưởng rằng cô thực sự vô sinh khi không có bằng chứng nào cả. Nhưng cô cũng không muốn đề cập đến chủ đề này bây giờ. Nếu cô thực sự nhắc đến điều ấy, có vẻ như anh ta sẽ rời đi ngay lập tức mà không hề do dự lấy một lần. Nhưng, hiện tại, cô không muốn anh rời đi. Mặc dù đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi, song một đám cưới mà không có lấy một đêm tân hôn đầu tiên thì dường như quá thảm hại đi.

“Sáng mai… Ngài đã nói rằng chúng ta sẽ khởi hành đi về đất phong…”

Mặc dù cô đã không hề nói dối, nhưng cũng tương tự vậy, vì cô đã giấu diếm nhiều điều với anh. Ánh mắt anh lúc này dường như đang thẩm vấn cô vậy.

Việc cô đang khỏa thân một cách bất lực thế này ngày càng chiếm cứ lấy tâm trí cô. Cô cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên. Lucia vừa dùng hai tay che lấy ngực mình vừa cố gắng cử động dù chỉ một chút. Hành động này không có bất kỳ mục đích hay ý nghĩa gì, nhưng đó là một phản xạ tự nhiên khi một phụ nữ bất kỳ đang cảm thấy bị làm nhục.

[Thật là một phản ứng mới mẻ.]

Anh đã luôn dành thời gian chơi đùa với những quý cô tự sà mình vào lòng anh. Vì thế, thật thú vị khi được chứng kiến một cách tận mắt một người phụ nữ nhã nhặn đến vậy. Thật không thể nghi ngờ sự trinh trắng của người phụ nữ này. Thật là một trinh nữ ngây thơ, trong trắng. Anh đã từng nghi ngờ cô đã che giấu điều gì khi chờ đợi ở đây trong tình trạng như thế. Nhưng, suy nghĩ ấy đã bị quét sạch sau khi anh khám phá ra được sự thật này. Đồng thời, anh cũng mất dần đi hứng thú đối với cô.

Trinh nữ rất khó chịu. Họ không biết phải làm gì với cơ thể của họ và điều ấy không vui vẻ chút nào. Những người như thế chỉ là phương án ‘sơ cua’ cuối cùng khi không một ai khác có thể thỏa mãn nhu cầu tình dục của anh cả. Một đêm vui vẻ cùng với một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm cũng như khéo léo thú vị hơn nhiều lắm. Anh thích những quả đã chín mùi hơn nhiều so với mấy quả còn non và xanh.

Ầy… Cô ấy trông rất sợ hãi. Anh không hề có ý định sẽ ngủ với một người phụ nữ nếu cô không mong muốn điều ấy giống anh.

“Đừng lo. Ta sẽ không ép buộc nàng chuyện này đâu.”

“… Nhưng đây là đêm đầu tiên… Và chúng ta không được phép từ chối điều ấy.”

Đêm tân hôn đầu tiên như là một quyền cũng như là một nghĩa vụ vậy. Thực tế, điều đó đã được pháp luật quy định một cách rõ ràng. Từ rất lâu trước kia, hai gia tộc đang có hiềm khích sẽ kết thông gia với nhau để có thể đạt được tiếng nói chung, và điều luật ấy được thông qua không lâu sau đó. Vì thế, nếu tính đến hiện tại thì cũng đã qua một đoạn thời gian khá dài rồi.

Hiện tại, biên giới giữa các lãnh thổ khác nhau trong Vương quốc đã được cố định. Vì thế, một sự liên hôn như vậy rất hiếm khi xảy ra. Lý do điều luật này vẫn còn tồn tại là vì có thể nó sẽ trở nên cần thiết một ngày nào đó trong tương lai. Nếu một cặp đôi có thể chứng minh rằng họ chưa từng trải qua đêm đầu tiên bên nhau, cuộc hôn nhân giữa cả hai có thể bị hủy bỏ. Điều này có đôi khi được áp dụng khi một bên qua đời vì một lý do nào đó. Trong vòng vài năm gần đây, điều luật này chỉ được áp dụng một hay hai lần mà thôi.

[Lại còn nói về luật pháp cơ chứ. Cô công chúa này thật sự không biết gì cả.]

“Nếu đây không phải là đêm tân hôn bắt buộc thì ngài sẽ từ chối, đúng không?”

“… Ta sẽ nghĩ về điều ấy sau đêm nay.”

Dù đã trả lời một cách thẳng thừng, nhưng khi nghe được câu trả lời ngây ngô của cô, anh bật cười một cách dữ dội. Dẫu hiện tại cô nàng này trông thật nhợt nhạt, đồng thời cũng run rẩy một cách thật dữ dội, cô cũng không hề làm anh thất vọng khi đã dám đáp trả một cách mạnh mẽ đến vậy. Thực sự cô ta không biết gì hết sao? Hay cô chỉ đang giả vờ mà thôi?

“Nhìn qua đây nào, hỡi nàng Công chúa thân mến của ta. Nếu chúng ta bắt đầu, sẽ không có chuyện dừng lại giữa chừng đâu nhé. Nàng có chắc rằng mình sẽ không hối hận chứ?”

Ký ức về đêm đầu tiên tệ hại trong giấc mộng kia bỗng hiện lên rõ mồn một. Đêm hôm ấy, Bá tước Matin đã đè thân hình đồ sộ của lão lên người cô trong khi cố gắng đút cái ấy vào bên trong cô rất nhiều lần, song tất cả đều thất bại một cách thảm hại. Lão đã không thể ngăn được sự tức giận của bản thân nên đã tự chuốc say bản thân cho đến lúc ngất đi không lâu sau đó.

Và, lão đã ngáy suốt cả đêm hôm ấy, trong khi cô thì run rẩy một cách lợi hại khi nghĩ đến việc phải ngủ cạnh ‘chồng’ mình, kẻ không khác gì một người lạ với cô trong suốt cả quãng đời còn lại. Không thể có điều gì tồi tệ hơn thế được nữa cả. Với suy nghĩ ấy, cô không có gì phải lo sợ cả.

“Đây không phải là điều mà ngài có thể đơn giản chối từ chỉ với quyết tâm được… Dĩ nhiên, tôi không hề có ý xúc phạm ngài đâu.”

Hugo im lặng trong một lúc rồi khẽ cười. Đột nhiên, tâm trạng anh quay ngắt 180 độ như thế, và điều ấy làm cô cảm thấy lo lắng một lần nữa. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cô lại cảm thấy thân thể mình như lại bị đóng băng vậy. Người trước mặt cô là một người đàn ông; và cô dường như chỉ mới nhận ra được một sự thật hiển nhiên như vậy.

Một người đàn ông chân chính sẽ không bao giờ thua thiệt về mặt sức khoẻ cả, và dưới thân anh là một người phụ nữ đang khỏa thân. Đó không phải là một tình huống mà một người bình thường có thể cưỡng lại. Vì thế, Hugo đứng dậy và tháo bỏ chiếc khăn tắm đang quấn quanh người tự nãy giờ. Lucia nhìn anh rồi nhắm tịt hai mắt lại. Khi cảm giác được một bàn tay đang chạm vào hông mình, hơi thở cô bỗng dừng lại.