Khi Lucia tỉnh dậy từ giấc ngủ thì đã giữa trưa, những tia nắng chói loà khắp căn phòng. Dù có thể mở mắt, song cô lại chẳng thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn, cứ như nó đã biến thành một tảng đá nặng ngàn cân dính chặt lấy chiếc giường êm ái. Lúc này, thậm chí cô còn thấy kiệt sức hơn lúc sáng.
[Đau quá đi mất…]
Dường như cơn đau của cô chẳng hề dịu đi mà còn trở nên tồi tệ hơn. Những tưởng mọi chuyện sẽ đỡ hơn sau một thời gian dài ngơi nghỉ, song cô đã quá ngây thơ rồi. Như Hugo đã nói, tình trạng tồi tệ của cô sẽ chẳng thể chống đỡ cuộc hành trình kia được, không thể nào! Ngay cả những nàng hầu xung quanh cũng có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt, và… hỡi ôi, trông họ có vẻ bồn chồn hơn hẳn.
“Thưa phu nhân, người cảm thấy trong người thế nào rồi?”
“… Các người có thể mang một bữa ăn nhẹ đến đây không? Một thứ gì đó dễ ăn trên giường ấy.”
Khuôn mặt Lucia co rúm vì đau, rặn mãi chỉ ra được những lời ấy. Lúc sáng, cổ họng cô chỉ hơi khô mà thôi, song, hiện tại nơi ấy lại gây khó chịu và đau đớn đến khó nhịn.
“À, vâng. Thưa phu nhân, chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức.”
Chỉ trong giây lát, những khay thức ăn đã được bày biện gọn ghẽ trước mặt cô: một ly sữa ấm, một dĩa trái cây phủ đầy mật ong và các loại hạt, một đĩa bánh quy nhỏ xíu, một mẩu bánh mì vẫn còn ấm khi chạm vào, cùng với một loạt các món ăn nhẹ khác. Lucia cố gượng dậy với sự trợ giúp của những nàng hầu rồi cố nuốt từng món một với cái cổ họng đau nhức. Khi bao tử dần được lấp đầy, cô cảm thấy một chút năng lượng cuối cùng cũng tụ lại trên người mình, dẫu chẳng là bao nhưng như thế cũng đủ rồi.
Vì thế, Lucia kết thúc bữa ăn rồi lê từng bước vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô quay lại nghỉ ngơi thêm cho đến lúc về chiều. Rồi, khi tỉnh lại, cô lại khập khiễng di chuyển đến khách phòng để triệu kiến Jerome. Dù chỉ một ngày trôi qua, song, hình ảnh tàn tạ của cô rõ ràng đã khiến anh ta phải nhìn mình một cách ái ngại.
“Chủ thượng đã cho gọi một y sĩ như lời yêu cầu của người, thưa phu nhân.”
“Tôi không cần bác sĩ. Mặt khác, tôi nghe nói rằng ngài ấy đã di chuyển về phương Bắc?”
“Đúng vậy, Đức ngài đã nhận được tin khẩn từ gia tộc và rời đi ngay sau đó.”
Jerome đã luôn thao thức khi không rõ liệu vị nữ chủ mới này sẽ nổi cơn thịnh nộ trước điều ấy hay không. Dù Công tước đã rời đi vì việc khẩn, song, đôi vợ chồng cũng chỉ vừa kết hôn hôm qua mà thôi. Ngài ấy đã rời đi không lời từ biệt, và cũng chẳng hề đề cập đến việc đoàn tụ.
Lucia đã rõ ngay từ đầu rằng cuộc hôn nhân này sẽ được giải quyết một cách không chính thức do việc khẩn trong lãnh địa. Vì thế, cô không buồn về điều ấy chút nào.
“Vậy, khi nào chúng ta sẽ rời khỏi đây?”
“À, vâng. Dù kế hoạch được định vào ngày mai, song Chủ thượng đã bảo không cần phải vội vã. Vì thế, chúng ta sẽ chỉ khởi hành khi phu nhân người cảm thấy sẵn sàng.”
“Vì mọi thứ đã được định sẵn, chúng ta hãy di chuyển vào sáng mai.”
“Vâng, thưa phu nhân. Một điều nữa, tôi muốn thảo luận với người về chuyến đi. Vậy, khi nào thì là thích hợp cho người?”
“Miễn là mọi thứ đã sẵn sàng thì bây giờ cũng không hề gì.”
“Vâng, thưa phu nhân. Chúng ta sẽ khởi hành từ thủ đô đến lãnh địa Taran ở Roam. Roam là tên thành phố cũng như tên của lâu đài gia tộc Taran. Khoảng cách đến nơi ấy là rất xa, nhưng chúng ta sẽ đi qua một ‘cánh cổng’, như thế sẽ rút ngắn thời gian di chuyển tận bốn ngày. Vậy, không biết phu nhân đã từng sử dụng ‘cánh cổng’ trước kia hay chưa?”
“Chưa từng.”
Xenon có thể trụ vững trong danh sách những cường quốc là nhờ sở hữu công cụ pháp thuật mang tên ‘cánh cổng’ này. Tin tức luôn được truyền về trong dưới một tuần bất kể từ nơi đâu trên lãnh thổ vương quốc. Vì thế, mọi biến động đều dễ dàng dàn xếp do tin tức luôn liên thông. Thực ra thì, ‘cánh cổng’ chẳng phải là đặc thù của bất kỳ đất nước nào. Tuy nhiên, Xenon luôn áp đảo về mặt số lượng, khiến phòng vệ nơi này luôn vượt trội so với các nước khác.
Trong quá khứ xa xôi, đã từng có một thời ma thuật được xem là điều phổ biến. Thế nhưng, vào một ngày nọ, thứ năng lượng ấy đột nhiên biến mất, thậm chí không hề để lại một vết tích. Vì thế, cho đến tận bây giờ, các sử gia vẫn ngày ngày dày công mày mò với một hy vọng mong manh có thể tìm ra nguyên nhân của hiện tượng ấy.
Phép thuật tan biến, cùng với các pháp sư quyền năng và tất cả nghiên cứu của họ. May thay, một số ma cụ vẫn còn lưu lại, và được xem là loại đồ cổ vô cùng quý giá. Chúng thường được cất giấu nơi tận cùng bảo khố của từng quốc gia và được canh giữ một cách cẩn trọng nhất. Trong số những tạo vật huyền diệu đó, có một thứ được đặt trên nền đất với khả năng dịch chuyển con người. Đó chính là ‘cánh cổng’.
“Sẽ mất khoảng nửa ngày trên xe ngựa để đến được ‘cánh cổng’ gần nhất. Từ đó chúng ta sẽ dịch chuyển đến cổng ra ở lãnh địa rồi tiếp tục cuộc hành trình đến Roam. Quá trình ấy chừng khoảng bốn ngày.”
“Bốn ngày sao? Cũng khá xa. Thông thường thì người ta sẽ đặt cổng ở gần hơn chứ?”
“Thưa phu nhân, hiện tại chỉ có năm ‘cánh cổng’ ở khu vực phía Bắc, mà vùng đất xung quanh cái gần nhất quá cằn cỗi với nhiều đá tảng. Vì thế, di chuyển bằng xe ngựa sẽ gặp rất nhiều trở ngại.”
“Chỉ năm? Vùng lãnh thổ ấy bạt ngàn vậy mà?”
“Vâng, chỉ có năm mà thôi.”
Cũng vì lý do này, các quý tộc phương Bắc không thường xuyên đến thủ đô. Đi đi về về thế này thật khó khăn và mệt nhọc.
“Nhưng, Jerome, tôi tưởng không phải ai cũng được phép tự do…đi qua ‘cánh cổng’… À. Theo tôi được biết, chỉ có các đại thần mới được phép sử dụng vật ma pháp này. Sẽ ổn chứ khi chúng ta đi qua chỉ vì một lý do cá nhân quá đỗi tầm thường.”
“Nói đúng ra, lời của phu nhân không sai. Về mặt luật pháp, một người chỉ được sử dụng ‘cánh cổng’ cho việc công. Tuy nhiên, miễn là chi phí được thanh toán thì ai cũng có thể sử dụng công cụ này. Thêm nữa, Công tước đã nói thẳng rằng ngài ấy muốn sử dụng ‘cánh cổng’ từ lâu. Liệu có ai đủ can đảm để bác bỏ ngài ấy cơ chứ?”
“… À… ra vậy.”
Đức ông chồng đáng kính của cô là một yếu nhân. Nhưng, vậy thì sao? Địa vị của một quý cô hoàn toàn phụ thuộc vào phu phụ của nàng, bởi ngay cả khi đã trở thành Nữ hoàng, nhưng với một xuất thân tầm thường, không một ai trong xã hội thượng lưu sẽ công nhận địa vị thực của nàng ấy. Chưa từng và sẽ không bao giờ có trường hợp một nữ quý tộc vô danh nào đó lại có thể trèo lên đỉnh cao và thống trị mọi người.
Những nữ quý tộc thường xem tài sản cũng như địa vị của phu phụ mình như một thứ tài sản riêng. Quyền hạn của nữ công tước gần như là tuyệt đối đối với những vị phu nhân có địa vị thấp hơn cô, tỉ như phu nhân Nam tước. Dù chẳng phải là một điều luật chính thức, song, mọi người đều chấp nhận điều ấy.
Trong giấc mộng kia, địa vị của cô là một nữ Bá tước. Phu quân của cô, bá tước Matin sở hữu vùng lãnh thổ rộng và có nhiều ảnh hưởng đối với những người khác do lịch sử lâu dài của gia tộc Matin ở thủ đô. Vì thế, địa vị của nhiều quý bà vẫn thấp hơn Lucia.
Dù vậy, chưa bao giờ cô lạc lối trong việc khoe khoang để thỏa mãn hư vinh bản thân. Thực ra, ngay từ đầu, Lucia chưa một lần nhận vơ đống tài sản kếch xù kia là của mình.
Vì thế, thật khó để cô có thể tiếp nhận thân phận hiện tại của mình, danh hiệu Phu nhân Công tước danh giá. Nếu sử dụng danh tước hiện thời nhằm kiểm soát người khác như bao người, liệu cô có thấy làm vui? Thực ra, hiện, cô cảm thấy mình chỉ như một sự tồn tại ký sinh đối với Công tước mà thôi.
“Tôi sẽ giới thiệu phu nhân với những người sẽ hộ tống chúng ta trong chuyến hành trình đến phương Bắc vào ngày mai. Người có câu hỏi nào khác hay không?”
“Tôi cần phải lưu ý điều gì không?”
“Nếu có thể nghĩ ra thêm gì, tôi sẽ thông báo cho người vào sáng mai nhé.”
Cô đã dành cả ngày hôm nay chỉ để nghỉ ngơi. Vì thế, sáng mai… chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Tuy nhiên, có một vấn đề khác ở đây. Sau đêm tân hôn, máu chảy ra từ ‘nơi ấy’ của Lucia chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Dù lượng máu chảy ra không nhiều, song, những nàng hầu chuyên phụ trách cô lại không thể không để ý đến.
“Thưa phu nhân, để phòng ngừa thì chúng tôi sẽ cho gọi một y sĩ nhé?”
***
Sáng hôm sau, thay vì khởi hành theo đúng kế hoạch, một nữ y sĩ đã được triệu tập.
Bà đang lo lắng đứng chờ ngoài cửa. Thật khó để có thể tìm được một người đạt yêu cầu bởi rất hiếm khi phái nữ được nhận vào các trường đào tạo y khoa bấy giờ. Và ngay cả khi đã chính thức tốt nghiệp và hành nghề, người phụ nữ ấy sẽ luôn bị so sánh với các nam đồng nghiệp về mọi mặt.
Khi một nữ y sĩ đưa ra chẩn đoán, thường thì chẳng ai xem lời nói ấy như là một chẩn đoán chính xác và cuối cùng. Nam giới không được bước vào phòng ngủ của những quý cô, quý bà, song những nam y sĩ lại là một ngoại lệ. Vì thế, các quý tộc chẳng có lý do gì phải lặn lội ra ngoài tìm kiếm một nữ y sĩ. Nhu cầu cho việc ấy là quá thấp. Hơn nữa, các nam y sĩ nổi danh có thể được tìm thấy ở khắp nơi. Do đó, phái nữ làm việc trong lĩnh vực y tế thường chỉ có thể kiếm đủ sống qua ngày.
Thông thường, người vợ của những nam y sĩ sẽ trợ giúp chồng mình trong nhiều năm trước khi chính thức bắt đầu học tập để trở thành một y sĩ. Rất hữu ích khi cả đôi vợ chồng đều là bác sĩ. Những nữ y sĩ được tìm thấy hôm qua đều có hoàn cảnh tương tự như thế.
Tuy nhiên, người được triệu tập hôm nay lại là một góa phụ.
Rất hiếm khi một gia tộc danh giá thế này mà lại yêu cầu một nữ y sĩ. Bà được dẫn lối đến căn phòng ngủ của vị nữ chủ. Khi nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn đang đợi mình trên giường, bà cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Bà đã mường tượng nàng ta như một quý bà độc đoán, song người bệnh trước mặt trông càng giống một cô gái trẻ hơn.
“Phu nhân, người có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Rạng mây đỏ xuất hiện trên gương mặt cô gái, cô dường như chẳng thể tự trả lời được mà phải do dự cầu cứu nàng hầu bên cạnh. May thay, người ấy nhận ra và đỡ lời: “Để tôi giải thích thay cho người nhé, thưa phu nhân?” Và khi cô gái trẻ gật đầu, người ấy bắt đầu phát biểu bằng một chất giọng trầm thấp nhưng đều đặn.
Sau khi lắng nghe lời giải thích với một tinh thần tập trung cao độ, bà dần thấy thoải mái hơn. Thi thoảng, bà lại liếc nhìn quý cô trẻ tuổi trên giường rồi lại cố nén tiếng cười như muốn bật ra của mình. Cô dâu mới cưới này có vẻ rất đáng yêu.
“Vậy thì… Phu nhân, người có đau ở đâu hay không?”
“… Chỉ một chút khi di chuyển…”
“Người có nghĩ rằng đó có thể chỉ là kinh nguyệt hay không?”
“Không.”
“Phản ứng của mỗi trinh nữ đều khác nhau sau lần đầu trải qua chuyện giường chiếu. Có thể máu sẽ chảy rất nhiều, cũng có khi không hề rơi một giọt. Đôi lúc cũng xảy ra những trường hợp như thế này khi máu rỉ ra trong nhiều ngày. Miễn là lượng máu không quá nhiều như lúc nguyệt san hoặc đau đớn vẫn tồn tại thì không có gì đáng ngại. Cơ thể người sẽ tự khôi phục theo thời gian. Bây giờ thì, xin đừng làm việc gì quá sức và hãy nghỉ ngơi thêm khoảng bốn ngày nữa, người sẽ khoẻ lại sớm thôi. ”
***
Lắng nghe lời căn dặn của nữ y sĩ, mặt Lucia phừng phực ngọn lửa. Cô sẽ ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi… Ôi, thế là cô đã gọi y sĩ một cách vô ích rồi. Cứ như cô đã thông báo rình rang cho cả thế giới về sự kiện tối qua vậy. Thật xấu hổ, cô bối rối không biết mình nên làm thế nào để có thể ngẩng cao đầu nữa.
“À, còn một điều nữa, xin đừng tiếp tục trầm luân bởi khoái cảm cho đến khi người có thể di chuyển bình thường. Nơi ấy của một người phụ nữ mỏng manh hơn người tưởng đấy. Nếu không cẩn thận, người có thể gặp rắc rối với một số tác dụng phụ cho xem.”
“Trong bất kỳ trường hợp nào…”
Trong mọi trường hợp, cái quái gì? Hiện, người kia đang vắng mặt, làm sao cô có thể đạt cực khoái cơ chứ? Hay điều ấy có nghĩa là cô sẽ làm gì đó nếu anh ta ở đây? Lucia tự đặt câu hỏi tự trả lời, và cũng tự cảm thấy xấu hổ hơn.
“À… Dù sao thì, tôi hiểu rồi. Bà đã hoàn thành nhiệm vụ, vì thế, có thể lui rồi. Cảm ơn vì đã ghé qua tệ xá.”
“Người không cần dùng thuốc, nhưng tôi vẫn sẽ kê một toa thuốc bổ nhằm thúc đẩy quá trình phục hồi được hiệu quả hơn.”
***
Sau khi đơn thuốc được hoàn thành, Jerome dẫn vị nữ y sĩ đến một phòng riêng biệt.
“Vậy… Bà nghĩ sao về lời đề nghị của chúng tôi?”
Khi Công tước yêu cầu một nữ y sĩ tài giỏi, Jerome đã lùng sục xung quanh một cách nhanh chóng. Có một số đúng yêu cầu ở vương thành, nhưng sẽ rất khó để tìm ở Roam.
Anh sẽ không bỏ qua bất kì mệnh lệnh nào của chủ nhân. Thường thì anh sẽ cố giải những thâm ý từ lời nói của ngài ấy để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Rắc rối chứ. Song, công việc quản gia này là mong ước cả đời của anh. Chưa một lần anh thất vọng với sự lựa chọn của mình.
Lần này, người anh tìm kiếm không đơn giản chỉ là một nữ y sĩ cho phu nhân. Gia tộc Taran đã có một y sĩ gia đình. Philip, là một nam y sĩ. Dường như Công tước chẳng mặn mà gì với việc để Phillip chăm sóc cho sức khoẻ của phu nhân. Bản năng của anh mách bảo vậy và dường như điều ấy có vẻ đúng với tình hình hiện tại.
Vì thế, anh đã lên tiếng đề nghị Anna trở thành nữ y sĩ riêng của gia tộc Taran, chuyên tháp tùng phu nhân mà thôi. Hôm qua, anh đã yêu cầu Anna ghé qua nơi này khi bà ấy đồng ý đến khám cho một yếu nhân dùm anh.
“Cậu đã bảo rằng tôi không cần phải rời khỏi nơi này.”
“Vâng, chỉ sau một vài năm, bà có thể trở về.”
“Vậy thì, tôi sẽ chấp nhận đề nghị của cậu.”
Dù không muốn phải rời khỏi nơi chan chứa những kỉ niệm này, nhưng vì chỉ sống một mình, cộng thêm việc rất khó để tìm được một công việc ổn định như thế này với một danh gia, bà đành chấp nhận xa rời nơi thân thương. Jerome nở một nụ cười lịch sự.
“Vậy… Xin phép để tôi được chào đón bà đến với gia tộc Công tước xứ Taran, bà Anna thân mến.”