루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 772

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1795

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 735

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8207

Chương 26: Vợ chồng nhà Công tước (1A)

Mưa, từng giọt nhỏ xuống khung cửa sổ. Trái tim Lucia an bình đến lạ khi thưởng thức hương trà thơm ngát trong căn phòng đầy những tác phẩm nghệ thuật. Cô đang hưởng thụ tiệc trà chiều nhỏ của mình. Dù có một phòng riêng với chức năng tương tự ở tầng hai, cô vẫn ưa thích căn phòng dưới trệt này hơn.

Cô đang ngồi thư giãn trong một căn phòng rộng rãi và im ắng, cứ như thời gian đã dừng trôi.

‘Đã… một tháng rồi…?’

Một tháng đã trôi qua kể từ đám cưới của họ. Trong tháng ấy, đến 3 tuần cô phải sống đơn độc tại lâu đài Công tước Taran ở Roam này. Và, người ấy thì vẫn bặt vô âm tín kể từ lần cuối cô thấy anh ở kinh thành.

“Thưa phu nhân, người muốn dùng gì cho bữa tối?”

“Sao cũng được.”

Mỗi ngày, anh ta sẽ hỏi câu này, và cô cũng trả lời y hệt như thế. Những bữa ăn tại đây quá xa xỉ. Cô chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này trước kia, dẫu là một công chúa danh chính ngôn thuận.

Jerome nhìn Lucia ăn những chiếc bánh với cặp mắt dịu dàng. Ban đầu, anh từng lo lắng sốt cả vó khi nghe được một nàng công chúa sẽ trở thành vị nữ chủ mới của ngôi nhà. Anh lo lắm chứ, rằng một quý tộc như thế sẽ kiêu kì và hống hách bao nhiêu, và làm sao anh có thể chiều lòng một người như thế; rằng cô nàng sẽ bão nổi như thế nào khi bị bỏ rơi… Đầu anh như sắp nứt ra những ngày còn nghĩ ngợi về viễn cảnh đó.

Tuy nhiên, những muộn phiền ấy chẳng mấy chốc đã bị anh vứt ra sau đầu trong chuyến hành trình đến Roam. Thậm chí những hiệp sĩ cũng hết lời ngợi ca, rằng đây là lần đầu họ gặp được một quý cô dễ tính đến vậy.

Công tước từng có rất nhiều tình nhân. Và mấy cô nàng đó thì luôn… uhm. Anh không biết nói gì hơn. [Phấn đấu?] Đàn áp người hầu, thiết lập hệ thống cấp bậc, thậm chí là tranh giành quyền lực với quản gia là anh. Nhưng, người vừa được phong làm Nữ Công tước lại chẳng thế. Cô khinh thường làm những việc như vậy. Mọi người làm việc thì cứ làm việc, còn cô thì cứ sống cuộc sống của riêng cô. Chưa một lần cô lớn giọng, với bất kì kẻ nào.

Từ hành động cho đến từng cử chỉ đều rất thanh lịch và dịu dàng. Jerome thực sự cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.

‘Booong…’

Tiếng kèn nặng nề vang lên. Lucia giật mình, ngước mắt nhìn Jerome. Thấy được biểu tình căng thẳng trên mặt anh, nỗi sợ trong lòng đột ngột dâng cao. Bình thường, người quản gia của cô luôn rất thoải mái và thong dong. Vì thế, anh như vậy thật khiến cô bồn chồn, lo lắng không yên.

“Đức ngài đã trở về.”

Tức thì, trái tim cô đập bình bình.

“Phu nhân, người không cần phải ra ngoài để tiếp đón ngài ấy.”

Lucia gần như nhổm dậy khỏi ghế tựa, song, lời ấy vừa ra, cô khó khăn chỉnh lại tư thế ngồi của mình.

“Phu nhân, những lời sắp tới chẳng phải thông điệp quan trọng gì. Song, tôi vẫn phải nói, phòng trường hợp người sợ hãi.”

“Sợ…?”

“Chi tiết vấn đề không thể tiết lộ, tuy nhiên, việc mà Đức ngài cố gắng giải quyết những ngài qua rất nguy hiểm. Những lúc như này, ngài ấy sẽ rất nhạy cảm và cần phải tắm trước khi làm gì khác. Vì thế, sẽ tốt hơn nếu người gặp ngài ấy sau đó.”

Lucia gật đầu, mắt dõi theo lối ra của người quản gia. Cô không rõ vì sao anh ta lại phải rời đi lâu như thế, hay là những vấn đề vùng đất phía Bắc đang phải đối mặt. Dù rất tò mò với từng chi tiết nhỏ ở nơi đây, cô cũng chẳng muốn can thiệp vào công việc của anh ta. Thi thoảng cô cũng có nghe được vài câu nói chuyện của những hiệp sĩ, song cũng chỉ thế mà thôi.

“Có thể nói, không còn một ai…”

“Đức ngài… tha thứ…”

Vị trí của cô là quá xa để có thể nghe ngóng được gì hơn, nhưng chỉ thế cũng đủ để xác định cái việc mà anh đang làm liên quan đến giết chóc.

[Vụ này có liên quan đến những người man rợ vùng biên chăng?]

Ai ở Xenon này cũng biết vùng lãnh thổ phía Bắc luôn phải đối đầu với chúng. Và ai cũng đồng tình với lý do mà người dân nơi đây vẫn được sống một cách bình yên là nhờ công lao của Công tước Taran.

Những cuộc xung đột lớn cũng có thể xem là một loại chiến tranh.

Cô đã nghĩ một thứ như chiến tranh chẳng hề có liên hệ gì với mình. Cuộc chiến năm nào chỉ mới kết thúc không lâu trước đây, nhưng Xenon cũng chưa từng thực sự tham gia. Vì thế, dân chúng chẳng hề cảm nhận được những hậu quả nặng nề do nó mang lại. Cho đến lúc này, cô mới nhận ra một điều, rằng nơi cô ở lúc này, vùng lãnh thổ phía Bắc nổi tiếng vẫn luôn trong tình trạng chiến tranh.

[Vì sao mình lại đến đây….?]

Đức ông chồng của Lucia, Công tước Hugo Taran, được biết đến như một Hắc sư hùng dũng nơi chiến trường. Anh đã tàn sát biết bao sinh mạng và nổi tiếng cũng chính vì việc ấy.

***

Hugo giải quyết mọi vấn đề bằng sự cứng đầu trong suốt một tháng. Ngổn ngang những vùng đất vô chủ sau cuộc thảm sát? Anh chẳng quan tâm.

Dù sao anh vốn cũng định quét ngang toàn bộ lãnh địa từ lâu. Nhưng, nếu muốn xong xuôi mọi việc thì cũng mất ít nhất nửa năm. Quá lâu, vì thế anh đã quyết định trở về, không một lần ngơi nghỉ giữa chừng, dù là mưa hay là bão. Khi xuất hiện tại Roam, quần áo dính đầy mùi nước hôi thối, bụi phủ khắp cơ thể anh, phong trần mệt mỏi.

“Thật hân hạnh khi thấy được người vẫn khỏe, thưa Đức ngài.”

Toàn bộ người hầu xếp thành một hàng dài khi câu nói ấy của Jerome thoát ra với một thái độ kính cẩn. Chỉ với biểu hiện khốc liệt trên mặt ngài ấy hiện giờ, dám chắc Công tước sẽ chặt đôi người nào dám bén mảng lại gần ngài lúc này. Hào quang khát máu vẫn còn vương vấn, cứ như tiếng la hét của những vong hồn vẫn quanh quẩn bên tai mỗi người ở đây.

[Dù đã thấy qua nhiều lần thì cũng không tài nào có thể quen được…]

Jerome luôn thấy mâu thuẫn những lúc thế này. Anh luôn ở đây chăm lo dinh thự từ trong ra ngoài; do đó chưa từng thấy được mặt khác đẫm máu của vị Công tước đáng kính của mình.

Anh vẫn nghĩ Chủ nhân mình hoàn hảo không tì vết. Công tước Taran là một người liêm chính. Ngài ấy chưa từng nổi giận cũng như la hét. Những công việc được thực hiện từng ngài theo kế hoạch. Vì thế, mỗi khi ngài ấy thế này, anh không thể không lo lắng.

“Tôi đã chuẩn bị nước tắm. Mọi thứ đã sẵn sàng.”

Một bồn tắm nóng, và một tách trà thư giãn. Chỉ nhiêu thôi Công tước của anh sẽ trở lại bình thường.

“Khi ta vắng mặt, đã có chuyện xảy ra?”

Chỉ qua câu hỏi ấy, Jerome tinh ý có thể nhận ra ý đồ thực sự của vị Chủ nhân đáng kính của mình. Công tước chưa từng hỏi điều gì tương tự thế trước kia.

“Không có việc gì to tát, thưa ngài. Phu nhân rất ổn và mạnh khỏe. Tôi đã nói người không cần phải tự mình ra ngoài tiếp đón lúc ngài trở về.” 

“Cậu làm rất tốt.”

Hugo xoay lưng lại.

“Tập hợp trong một giờ. Mọi người phải có mặt. Không bào chữa.”

Jerome trả lời với theo hình bóng Hugo biến mất sau cánh cửa phòng tắm, rồi dời mắt sang phòng trưng bày kế bên nơi Lucia đang chờ đợi. Cuộc họp sẽ không kết thúc chỉ sau vài giờ. Sẽ tốt hơn biết bao nếu ngài ấy có thể gặp cô ấy một chút trước đó.

[Chẳng có kẻ địch nào ngoài cánh cửa kia lúc này. Đáng lẽ nên dời vụ họp hành này thêm chút nữa mới phải.]

Ngay sau khi lễ cưới không chính thống kia kết thúc, người ấy đã bị kéo đến đây rồi gần như bị giam cầm trong cái lồng này. Đức ngài cũng chẳng hề gửi lấy một lá thư trong suốt một tháng qua. Bất kỳ ai trong trường hợp này đều sẽ chỉ trích hành vi thô thiển cùng cách đối xử tệ bạc ấy. Tuy nhiên, câu đầu tiên của ngài ấy cũng là lời thăm hỏi dù rất đơn giản về sức khỏe của vợ mình, cũng được tính, nhỉ? Jerome đã phục vụ gia tộc này trong nhiều năm, đặc biệt là Công tước hiện tại. Vì thế, anh hiểu được điều này tượng trưng cho một cái gì đó rất lớn lao.

[Có vẻ, những giả định trước kia không được chính xác cho lắm rồi.]

<Nàng ấy là Đệ nhất phu nhân của gia tộc Taran. Hãy dành cho nàng ấy sự tôn trọng tương xứng> (1)

Anh cứ tưởng đấy chỉ đơn thuần là một lời cảnh báo.

“Nếu ngươi thực sự không biết được vị trí của mình, mọi người đều sẽ chết.”

Jerome chưa từng nghĩ đến việc phớt lờ những cảnh báo của chủ nhân. Bất cứ khi nào có cơ hội, anh luôn chắc chắn việc chỉ dạy mọi người hầu ở đây về điều ấy. Rất may, Jerome đã hoàn toàn hiểu được ẩn ý của Công tước. Anh không chỉ làm việc chỉ vì đó là nhiệm vụ của anh, mà còn là sự tôn trọng thực sự đối với Đệ nhất phu nhân của gia tộc Taran này.

[Fabian đã về kinh thành rồi chăng?]

Dù chỉ là xung đột nhỏ ở một vùng lãnh thổ, nhưng nói cho cùng thì những kẻ đó cũng là thần tử của Hoàng đế. Quá nhiều vong hồn. Vì thế, Fabian phải gánh trên mình trọng trách thông báo với ông ta về những việc đã xảy ra và đàm phán để xem mọi thứ sẽ được giải quyết ra sao. Fabian đã gửi anh một mẫu tin ngắn ngay khi cậu ta phải thúc ngựa về kinh đô.

“Người đó… ngài ấy nghĩ quá đơn giản cho một mạng người rồi.”

Chỉ một câu ngắn cũn cũng đủ thể hiện sự phẫn uất của Fabian, Jerome hoàn toàn hiểu được cảm xúc ấy của cậu ta và cảm thấy có lỗi đôi chút. Khác với Jerome, Fabian theo chân Công tước đến mọi mặt trận với tư cách là người phụ tá đắc lực, vì thế đã vô số lần thấy được mặt kia của ngài ấy. Phải nói là cách suy nghĩ của cặp sinh đôi là hoàn toàn trái ngược, song cũng không thể trách được. Một người đã bao lần nhìn thấy những vụ thảm sát, còn người kia thì không.

Fabian không hề phản đối việc gọi Công tước của mình như một tên bạo chúa. Ở mặt ngoài, họ chẳng nói những lời bất cẩn thế đâu, song, từ trong thâm tâm ai cũng tin tưởng điều ấy. Nếu Công tước chưa từng trừng phạt cũng như bóc lột người khác thì cũng không có cái danh ấy. Công tước Hugo Taran là một người chuyên làm theo ý mình, không ai có thể phản đối hay hó hé điều gì trước quyết định của ngài. Phải nói, Công tước là một ví dụ điển hình cho một bạo chúa.

Jerome đã được chứng kiến điều ấy, bằng chứng là cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của Công tước. Mọi việc diễn ra quá đột ngột, thậm chí không có lấy một buổi lễ cho ra hồn. Nhưng, ngay cả như thế thì chẳng ai có thể nói một lời bất mãn. Nhiều người đã tìm đến anh thử nghiệm để hiểu được ý định thực sự của Công tước Hugo Taran.

Nhưng mà… Ngay cả bản thân anh cũng chẳng rõ việc này là sao nữa. Đùng một cái thì mọi chuyện đã xong rồi. Fabian dường như có biết điều gì đó, nhưng Jerome chẳng hề cố gắng đào sâu làm gì. Dù là một cặp sinh đôi, song sự riêng tư vẫn cần có.

[Sẽ tốt hơn nếu cuộc hôn nhân này có đôi chút ý nghĩa với ngài ấy…]

Chỉ cần tính khí khốc liệt của ngài ấy có thể dịu bớt dù chỉ một chút thì mọi người cũng sẽ không cầu gì hơn rồi.

***

Tiếng dao nĩa vang lên trong căn phòng ăn lặng lẽ. Lucia một miếng bít tết nhỏ vào miệng và thưởng thức món thịt hảo hạng.

Lần đầu tiên lúc được thử món bít tết, cô đã vô cùng xúc động, đến nỗi buồn bã dâng trào mỗi khi phải nuốt chưởng từng miếng. Dù đã được ăn món này vài lần sau đó, cái xúc cảm quyến luyến khi ấy vẫn không tài nào tìm lại được. Trong suy nghĩ, cô tán đồng rằng đó là món ăn ngon nhất, nhưng trong lòng thì khác. Ôi chao, khẩu vị cô đã bị dưỡng điêu mất rồi.

Cái bàn cô đang ngồi đây đủ chỗ cho tận 20 người lớn. Công tước đã trở lại, nhưng phu nhân là cô vẫn phải dùng bữa một mình trong hiu quạnh. Ở đây, lúc này, ngoài cô ra thì chỉ có vài cô hầu cùng mấy đầy tớ cạnh bên sẵn sàng đợi lệnh.

Người đó đã trở lại lúc chiều, song, tận đến khi tối muộn, cô vẫn không nhìn được mặt anh lần nào. Ngay sau khi tắm xong, tất cả các thuộc hạ của anh đã được triệu tập vào thư phòng cho một cuộc họp, và chẳng dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ kết thúc sớm cả.

Dường như việc ăn tối không hề nằm trong suy nghĩ của những người đằng sau cánh cửa kia, bởi trà bánh mà những cô hầu liên tục mang vào từ chiều. Cô vốn định đợi để thưởng thức bữa tối cùng anh, song người quản gia đã đề nghị nên ăn trước. Không có lựa chọn nào khác, cô đành phải dùng bữa tối muộn một mình.

[Anh ta là một người rất bận rộn…]

Vốn dĩ cô cũng chẳng mong đợi một cuộc sống hôn nhân đầy màu hồng. Tuy nhiên, họ vẫn sống chung một mái nhà, vì thế cô đã nghĩ họ sẽ có thể sống yên ổn cùng nhau, thi thoảng có thể sẻ chia điều gì đó. Nhưng… Dường như đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.

Dù cùng chung sống dưới một mái nhà, không gian sống của từng người là hoàn toàn tách biệt. Một cuộc gặp gỡ tình cờ sẽ chẳng thể xảy ra, chỉ khi nào một người cố tình tìm người kia mà thôi.

[Sẽ tốt biết bao nếu gia đình anh cũng còn sống, nhỉ?]

Dù đó là mẫu thân hay huynh trưởng của anh, chỉ cần một người thôi thì chắc chắn cô sẽ có người bầu bạn trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời. Cô buồn bã trước lịch sử tăm tối của gia tộc Taran. Đồng thời, cô cũng muốn được gặp gỡ đứa con trai trong truyền thuyết của anh, người đang sống một mình trong trường nội trú.

Rất may, cô chẳng phải loại người dễ dàng bị khuất phục bởi chứng trầm cảm. Tính cách cô khá độc lập. Những vấn đề của cô, cô đều có thể tự mình giải quyết. Song, đôi lúc lối sống này cũng thật buồn tẻ.

Lucia luôn bận rộn suốt những năm qua. Tuy nhiên, nơi này quá xa hoa, đến mức không một việc Nữ Công tước như cô phải làm. 

Miếng bít tết trước mặt chỉ xong được một nửa, song, cô cũng chẳng muốn dùng tiếp. Thật lãng phí, nhưng, ăn nhiều hơn nữa chỉ làm cô thấy buồn nôn hơn thôi.

[Liệu mình có nên ăn hết rồi chịu trận sau không?]

Cô trầm ngâm một lúc, rồi đặt con dao xuống.

“Không phù hợp với khẩu vị của người sao, thưa phu nhân?”

“Không phải thế. Chuyển lời của tôi đến đầu bếp, rằng món ăn vẫn tuyệt vời như thường lệ. Hôm nay… tôi chỉ hơi no mà thôi. Chắc là do đống bánh quy chiều nay rồi.”

Thường khi, phu nhân hoàn toàn có thể dùng hết những món ăn nhẹ vào buổi chiều lẫn món ăn chính vào bữa tôi. Tuy nhiên, hôm nay cô chẳng hề ăn nhiều bánh quy đến vậy. Dù sao đi nữa, Jerome cũng không cố tình nhắc cô về điều ấy, anh hiểu mà.

“Ngoài trời vẫn mưa chăng?”

“Vâng, có vẻ nó sẽ kéo dài cả đêm nay.”

“Ra vậy.”

Nếu trời không mưa, cô đã có thể dạo quanh khu vườn rồi. Hôm nay sao mà dài quá.

“Tôi sẽ lên lầu.”

“Một chút trà nóng nhé, phu nhân?”

“Ôi, tôi rất biết ơn đấy. À, thôi không cần. Tôi sẽ ở thư phòng. Trà bánh vào lúc khác nhé.” 

“Vâng, thưa phu nhân.”

Phải nói, nơi yêu thích nhất của Lucia ở đây là thư phòng của Công tước Hugo Taran. Trần căn phòng là một mái vòm cao đen tuyền. Nơi bức tường phía Nam là một cửa sổ khổng lồ, ban ngày, từng tia nắng soi sáng cả căn phòng cho đến tận tối muộn. Những phía khác đặt nhiều kệ phủ đầy sách, cao lên đến tận trần nhà cùng ba hệ thống thang với chiều rộng vừa đủ một người để dễ bề quản lý. 

Bên trái căn phòng là một hốc nhỏ không cửa. Bên trong đặt một chiếc ghế sofa và một chiếc giường. Còn bên phải là một căn phòng bị khóa chặt. Jerome đã từng đề cập, rằng căn phòng ấy chứa đựng những bí mật muôn đời của gia tộc Taran, chỉ mở ra cho từng thế hệ Công tước mà thôi. Bản thân anh ta cũng chưa từng bước vào đó trước kia.

Sự xa xỉ nơi đây là ước mơ của thật nhiều người.

Dinh thự ở kinh thành cũng có một thư phòng tương tự thế này. Những quyển sách được mua luôn có hai bản. Một bản sẽ lưu lại đây tại Roam, bản còn lại sẽ được mang về kinh đô. Nếu Lucia biết được điều này, chắc chắn cô đã tham quan nơi đó rồi. Nhưng, biết sao được, cô đã liệt giường cả ngày và chẳng hề hay biết về căn phòng ấy.

[Quyển mình vừa đọc hôm qua… À, đây rồi.]

Lucia không đủ can đảm để mang sách ra ngoài phòng, vì thế cô luôn giữ lịch sự và chỉ đọc bên trong. Lo lắng sẽ làm vấy bẩn các trang sách, cô thậm chí không dám uống trà.

Lucia chưa được phép vào thư phòng. Nhưng, người quản gia nói không sao. Vì vậy, cô thường xuyên tới đây, song cũng hơi lăn tăn không biết Công tước sẽ nghĩ thế nào.

Cô mải mê đọc sách, mùi giấy cũ xộc vào mũi, song cô lại thấy khoan khoái đến lạ. Quyển sách ấy, cô gần xong rồi. Nửa giờ sau, trang cuối cùng cũng được lật. Lucia chăm chú nhìn chữ ‘kết thúc’ trong một chốc rồi từ từ đóng quyển sách lại.

[Khá hay. Dù tiết tấu có phần hơi chậm song lại rất yên bình. Mình nên tìm đọc thêm của tác giả này.]

Hồi quy nguyên chủ, Lucia quét ngang kệ sách lần nữa. Mọi thứ được sắp xếp rất gọn gang, vì thế, thật dễ dàng tìm kiếm những tác phẩm khác cũng của tác giả ấy. Trong số muôn vàn tiêu đề, một quyển hấp dẫn được ánh mắt cô. Tuy nhiên, có một vấn đề nho nhỏ… Quyển sách ấy ở cao quá. Cô với tay, nhưng cũng không tới được. Nếu nhón chân một chút, chắc là sẽ tới, nhỉ?

[Chút nữa thôi. Một chút…]

Lucia cố hết sức, đích đến đã trong tầm tay, song cô chẳng thể với tới. Đột nhiên, một cái bóng xuất hiện từ phía sau cô. Rồi, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô. Chợt, cô nhận ra mình đang dựa vào một bờ ngực vững chắc. Hơi thở nam tính tràn đầy căn phòng, khiến cô chóng mặt. Trong khi đó, cánh tay còn lại dễ dàng với lấy cuốn sách kia.

“Quyển này?”


(1) Chương 9B

Luna: Tuần này 2 up thôi nhé, lạnh quá trans bệnh mất rồi ^^.