루시아 - Lucia

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8168

Chương 27: Vợ chồng nhà Công tước (1B)

Quá đột ngột, Lucia giật nảy cả mình. Giọng nói ấy trầm thấp nhưng mượt mà, nghe thật êm tai. Theo phản xạ, cô vùng mình, cố thoát khỏi vòng tay cứng cáp kia. Cái sự thật là cô có thể xác định danh tính anh chỉ từ mùi hương cùng giọng nói thật đáng kinh ngạc.

[Chắc là mình đã… đợi chờ người đàn ông này quá lâu rồi.]

Ăn, ngủ, nghỉ, mọi thứ cô đều làm tốt ở Roam. Đôi lúc cô cũng thấy tự hào về khả năng thích ứng nhanh nhẹn của mình. Vì lẽ đó, cô vẫn tưởng mình chẳng hề đặt người đàn ông này trong tâm trí, không nhớ nhung hay khát khao gì.

Nhưng, cái khoảnh khắc ấy, khi anh xuất hiện trước mặt cô, trái tim vốn dĩ đang ngủ say dần thức dậy, đập liên hồi như trống bỏi. Muôn vàn cảm xúc trào dâng, không biết anh có nghe thấy sự dao động ấy không?

“Cảm… ơn.”

Cô tiếp lấy quyển sách rồi lùi lại một bước. Hành động như thể bị bỏng, khiến Hugo phải ném cho cô một ánh nhìn khó chịu. 

Anh chỉ mới ôm cô tí thôi mà cứ như có thể cảm nhận được hết thảy thân thể mềm mại của người phụ nữ này. Bàn tay anh nắm chặt thành một nắm đấm. 

[Cuộc họp đã kết thúc chăng? Hay là họ chỉ đang nghỉ ngơi một chút? Mình có nên hỏi liệu chuyến đi có bình an? Làm sao để mở lời đây…?]

Hàng tá những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô. Cuối cùng, cô thậm chí còn chẳng nói nổi một lời.

“Xin thứ lỗi cho ta, vì đã đến gặp nàng muộn thế này.”

Cuộc trò chuyện chỉ mới bắt đầu, mà Lucia đã thấy hơi khó thở.

“Không sao. Tất cả vẫn như dự đoán bởi số lượng công việc khổng lồ mà ngài có. Cuộc họp đã kết thúc chăng?”

“Cho hôm nay thì đúng.”

“Nơi này rất đẹp, ý tôi là mấy tòa tháp. Chúng rất lớn, phải mất mấy ngày tôi mới có thể biết hết mọi thứ.”

“Một thời gian nữa, rồi nàng cũng sẽ sẽ nhận ra chỉ một vài phòng là thực sự cần thiết cho cuộc sống thường ngày thôi.”

“À… vâng. Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Ta được bảo rằng nàng không dùng hết bữa tối.”

“Không, không. Tôi đã ăn rất nhiều. Dù… Tất nhiên vị giác một người chẳng thể cứ ngon miệng hoài được.”

“Vậy, hôm nay là một ngày như thế?”

“Hả? À… không hẳn…”

“Không ngon sao?”

“Không phải, kỹ năng của những đầu bếp luôn là số một.”

“Ai đó đã bất kính với nàng chăng?”

“Không! Mọi người, ai cũng rất thân thiện. Thật!”

Một người hỏi, một người trả lời. Người hỏi rất nhẹ nhàng và từ tốn, song mấy câu trả lời của Lucia lại nhanh chóng và gấp gáp một cách đáng sợ. Cô hiểu, rằng nếu bữa ăn thực sự không được ngon, hay cô có bị ai đó chống đối, thì bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói lung tung. Nhưng mà, mấy điều đó thực sự chưa từng xảy ra. 

Dần dần, thân thể anh nhích lại gần cô. Lucia ngập ngừng lùi lại vài bước, nhưng, chẳng mấy chốc, lưng cô đụng vào một giá sách. Hugo áp sát mình vào Lucia, một tay đặt trên kệ sách như muốn khóa chặt nàng thỏ hư hỏng trước mặt, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Trái tim cô đập mạnh đến nhói đau. Việc họ “cùng nhau” tháng trước khơi gợi một cách một cách sống động trong tâm trí cô. Sức mạnh cùng sự dẻo dai của anh khi cơ thể họ hòa làm một, cùng những cơn đau nhói khiến mồ hôi lạnh tuôn trào. Cứ như bản thân đã biến thành một dâm phụ khi nghĩ đến cái màn ướt át kia, và điều ấy khiến cô bối rối.

“Nhìn ta.”

Lucia cẩn thận ngẩng đầu lên, sự chú ý của cô quay trở lại người đàn ông trước mặt. Phải ngước một chút thì mắt họ mới giao nhau, chịu thôi, người này cao quá mà.

“Nàng thấy khó chịu khi ở bên ta?”

“Không phải thế, chỉ là… có chút bối rối.”

“Vì sao?”

“Tôi… vẫn thấy hơi lúng túng, nhưng… Dường như Đức ngài đây chẳng thế. Đã một tháng rồi kể từ lần cuối tôi gặp người…”

“Nàng đang cằn nhằn vì ta chỉ trở lại sau một tháng?”

“Làm sao tôi có thể chứ…?”

Đường cong trên môi anh kéo dài thành một nụ cười. Cái dáng vẻ bí ẩn này của anh khiến trái tim Lucia rung động. Những ngón tay dài của anh khẽ nâng cằm cô lên. Anh khẽ cúi đầu để rút ngắn khoảng cách giữ họ. Rồi, môi anh chạm vào môi cô, khiến trái tim Lucia gần như nổ tung.

Hugo khẽ cắn vào cánh môi dưới. Cú sốc khiến đôi môi nàng đần hé mở. Chớp lấy cơ hội, anh nhanh chóng đưa lưỡi vào cái miệng nhỏ nhắn kia. Đầu lưỡi ấm áp vờn quanh vùng chân răng, khẽ cù lấy chúng. Lập tức, cơ thể nàng mềm hẳn xuống.

Hugo dùng tay đỡ lưng Lucia, nụ hôn giáng xuống ngày một sâu. Âm thanh tiếng nước bọt có thể nghe rõ, khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ. Hai tay nàng vô thức quấn quanh cổ anh. Thấy vậy, vòng tay anh vốn đang ôm lấy người phụ nữ trước mặt cũng trở nên chặt chẽ hơn.

Một lúc lâu sau, anh buông nàng ra. Được dịp, Lucia thở hổn hển, như thể nàng đang bị đuổi theo bởi thứ gì rất đáng sợ. Bấy giờ, cô cũng chẳng rõ liệu cơ thể mình đã kiệt sức hay bị ảnh hưởng bởi mùi hương tựa rượu ngon ngập tràn trong không khí.

Năm giác quan gần như tê liệt, song, khi cái cổ nõn nà bị cắn nhẹ, chúng lập tức trở lại, nhanh chóng đến thật thần kì. Nàng gắng hết sức thu mình lại. Chợt, nàng nhận ra một điều, một chân chàng đang đặt gọn giữa thân nàng, trong khi thân thể họ áp sát vào nhau. Hơn nữa, phần hông nàng cũng bị ôm chặt bởi một đôi cánh tay rắn chắc nào đó.

Quyển sách đã bị đánh rơi từ lâu, nằm trơ trọi dưới sàn nhà. Đôi mắt đỏ rực kia vẫn điềm tĩnh như thường lệ, song, đồng thời, Lucia cũng có thể cảm nhận được thứ gì đó dường như sắp bùng cháy.

Đột nhiên, mọi thứ bỗng quay mòng mòng. Cả thân hình của nàng được chàng bế trên tay rồi bước nhanh đến một nơi nào đó. Hóa ra, nơi đó là cái hốc bên cạnh mà nàng từng thấy lúc trước. Mãi đến khi bị áp bởi một thân hình vạm vỡ, nàng mới bang hoàng nhận ra ý định thực sự của chàng. Nhưng, đã quá muộn rồi! Ôi! Chàng đang định vồ lấy nàng. Ngay bây giờ, tại đây!!!

“Đợi… đợi đã!”

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bộ ngực nàng đã bị lột trần. Một cơn gió lạnh thổi qua, nàng bàng hoàng nhận ra một sự thật thậm chí còn đáng sợ hơn trước.

[Ôi! Mình không thích bị đau đâu!]

Nàng sợ. Vì thế, nàng nhanh chóng dùng tay che đi vùng lồi lõm của mình.

“Tôi… Chúng ta phải tắm trước!”

Một cái cớ ngẫu nhiên được đề nghị, song, khi nghĩ sâu một chút thì nghe cũng có vẻ khá xuôi tai.

“Đã xong.”

“Ý tôi là, tôi. Tôi!”

“Ta không quan tâm.”

“Tôi thì có! Đức ngài… Hugh. Xin người…”

Nàng chỉ mới rửa mặt một tý sáng nay thôi. Trời thì mưa tầm tã, thời tiết tệ đến mức thân thể nàng cũng mệt theo. Dù rất sợ, song Lucia vẫn cố gạt nó sang bên, nàng không muốn phải lăn lộn trên giường trong cái tình trạng bết bát này.

Lông mày khẽ nhướn, anh ngoan ngoãn rời khỏi người cô. Thậm chí, anh còn vươn tay hỗ trợ cô đứng lên. Lucia chỉnh chu lại quần áo một cách nhanh nhất có thể rồi lẩn đi như một cơn gió. Cô đã bị một con sói đói cắn cổ, khó khăn lắm mới có thể trốn được. Hugo nhìn nàng thỏ biến đi nhanh như chớp rồi cười lớn.

Anh hầu như không thể kiềm chế ham muốn đang dâng trào. Cứ nghĩ đến đôi mắt màu cam bí ngô ngầng ngậc nước kia là những ham muốn bị kím nén lại cứ bùng lên và hành hạ anh.

Dù sao, nàng thỏ cũng chẳng thể trốn được. Dù gì, nàng vẫn là vợ anh, phu nhân Công tước Hugo Taran.

Vợ.

Một cách nào đó, Hugo thích từ này. Thậm chí, anh còn cảm thấy vui khi từ ngữ này dính liền với cô nàng.

Hugo vuốt tóc. Anh làm điều đó một cách vô thức mỗi khi mọi việc không theo ý muốn.

Thật loạn. Anh muốn được ôm lấy cô, muốn được đâm sâu vào trong thân thể chặt chẽ kia. Cứ khi nào sự ấm nóng cũng như sự ẩm ướt bên trong cô hiện lên trong tâm trí, nửa dưới của anh lại cương cứng một cách đau đớn. Anh vẫn luôn thèm khát người phụ nữ ấy. Đó là một thực tế không thể phủ nhận. Tuy nhiên, đến chính anh cũng chẳng hiểu vì sao lại thế này.

Cô nàng chẳng phải là một mỹ nhân, cũng chẳng phải là một chuyên gia trong chuyện giường chiếu. Trong đêm đầu tiên của họ, sự đau đớn gần như hạ gục cô ấy. Đến nỗi, mỗi khi anh chạm vào cơ thể, cô sẽ giật bắn như thể có điều gì tồi tệ sắp xảy ra. Anh cũng chẳng thể thỏa mãn như mong muốn trong lần ấy.

Dù vậy, những xúc cảm do cơ thể cô nàng mang lại rất tuyệt vời. Cái cảm giác áp bách cùng sức nóng từ trong cô truyền đến anh theo từng đợt cũng đủ khiến anh hưng phấn đến gần như mất trí. Và khi cô nàng gắng sức thuận theo anh, chút tỉnh táo cuối cùng trong anh cũng đứt phựt, thật sự là quá tuyệt vời.

Thông thường, nhu cầu nhục dục chẳng thể ảnh hưởng sinh hoạt của anh. Dù có mê say chừng nào, một khi đã đứng dậy, không gì có thể níu kéo anh. Nhưng, sau đêm ấy, cô gái này cứ xuất hiện trong tâm trí anh, không ngừng làm anh phiền muộn.

Những tiếng rên rỉ của cô, cách cô bấu chặt lấy vai anh mỗi cú thúc vào, bên trong chặt chẽ và ướt át cùng đôi mắt đầy nước biết nói của cô… Nửa dưới của anh khẽ nhói mỗi khi những dấu răng mà cô để lại trên cánh tay ngày ấy hiện lên trong tầm mắt.

Tình dục và giết chóc, cả hai đều mang lại niềm vui như nhau. Dòng máu trong anh luôn khát khao được tắm bởi máu của người khác. Nhưng, anh cũng chẳng thể rong ruổi khắp nơi và giết chóc quanh năm. Vì thế, trong thời gian rỗi, anh chỉ có thể dập tắt nhiệt huyết bản thân bằng thú vui tình dục cùng mấy cô nàng. Do đó, một khi anh đã dấn thân nơi sa trường thì phụ nữ cũng trở nên không cần thiết.

Tuy nhiên, lần này thì khác. Anh không thể ngăn được ký ức về đêm hôm ấy với cô. Và mỗi đêm, những suy nghĩ ấy cứ hành hạ anh, nửa dưới liên tục nhói đau suốt cả tháng trời. Dù vậy, anh cũng chẳng muốn tìm đại một người để xử. Đây cũng chính là lý do vì sao chuyến công du toàn lãnh thổ bị hủy, và anh lại có mặt ở đây lúc này. Cả tháng trời, cơ thể anh như điên mất rồi.

Anh phải xác nhận liệu thân thể cô có thực sự ngọt ngào như thế. Có lẽ, anh chỉ đang hối hận khoảnh khắc ấy trôi qua quá nhanh mà thôi. Nếu là điều sau, một lần là đủ để giải quyết. Song, nếu là điều trước thì sẽ là cả một vấn đề.

Dù có khát khao thân thể một người phụ nữ bao nhiêu, trái tim anh cũng chưa từng dao động. Và anh chẳng thích cái ý nghĩ ấy chút nào.

Anh đứng dậy, lần nước bước vào thư phòng, nhặt quyển sách bị rơi, chuẩn bị vật hồi nguyên trạng. Song, nửa chừng, anh dừng lại. Thay vào đó, anh đặt nó lên bàn. Có vẻ cô ấy muốn đọc nó, và sẽ kiếm nó lần nữa cho xem.

“Phu nhân… đang ở thư phòng.”

Jerome trả lời một cách do dự. Không ai được phép ra vào thư phòng, như thể bị cắt đứt với thế giới bên ngoài; đó là không gian riêng tư duy nhất của anh tại tòa thành này. Thi thoảng, anh cũng cần một nơi để thư giãn một mình. Dù không dành nhiều thời gian ở đây, song, một khi anh đã quyến định đến đó, không ai được phép làm phiền trừ khi là một vấn đề rất cấp bách.

Nhưng… Không hiểu sao, khi nghe được cô nàng đang ở đây, anh lại chẳng thấy khó chịu. Thay vào đó, đích thân anh còn bế hỗng cô lên giường chỉ để quyến rũ cô. Đây là một thứ gì đó mà anh thậm chí nghĩ còn không thèm nghĩ trước kia.

Nhưng, nếu nói cho chính xác thì việc chấp nhận lời cầu hôn một cách dễ dàng như thế chẳng phải phong cách của anh. Từ thời điểm đó, mọi thứ dần mất phương hướng. Thậm chỉ anh còn chẳng rõ liệu bản thân đang vui mừng hay khó chịu, và điều ấy khiến anh càng bối rối hơn nữa.

‘Cốc cốc.’ Tiếng gõ cửa vang lên.

“Thưa Đức ngài, tôi là Jerome,” Jerome lịch sự mở lời.

“Vào đi.”

Ngay khi bước vào, Jerome cẩn thận dò xét biểu hiện trên mặt Chủ thượng. Anh đã chứng kiến phu nhân chạy ra khỏi đây rồi chui vào phòng ngủ. Khi nghe được nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi, khuôn mặt cô ấy chợt cứng đờ.

Jerome luôn dõi theo mọi hành động của vị nữ chủ mới của ngôi nhà, chỉ đơn giản là muốn mọi việc được chu toàn. Có vẻ phu nhân chưa hoàn toàn thoải mái khi ở đây, vì thế anh cần phải quan sát nhiều hơn. Anh chỉ là một quản gia, vì thế anh không muốn vượt qua ranh giới.

Jerome không thường làm điều anh không thể, dù cho là thể hiện sự trung thành. Anh vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất có thể, song, chẳng bao giờ điều ấy vượt quá trăm phần trăm. Dù thế, hiện tại anh rất hài lòng với vị nữ chủ mới của ngôi nhà. Anh có dự cảm: cô ấy sẽ chẳng phá vỡ dự bình yên nơi đây.

Từ khi phu nhân xuất hiện, tòa thành buồn tẻ một thời dường như sục sôi với một thứ năng lượng lạ kì, và điều ấy khiến Jerome vui vẻ. Nhân sổ được mở rộng, nhiều nữ hầu được thuê nhằm phục vụ Đệ nhất phu nhân, tạo nên sự nhộn nhịp đã lâu mới có.

Tòa thành vốn đầy rẫy những gã đực rựa trở nên sống động hẳn với nhiều người phụ nữ trẻ. Những khuôn mặt cứng nhắc đáng sợ của những chiến binh cũng dịu đi đáng kể. Jerome đã từng bắt gặp nhiều cặp đôi đang hò hẹn, vốn không được phép, song, anh lại quyết định ngó lơ. Sức sống mà, nhộn nhịp tý mới xôm.

“Thưa Đức ngài. Chính tôi đã để phu nhân vào thư phòng. Tôi đã vượt rào…”

“Cậu nghĩ sao về nàng ấy? Như một vị nữ chủ của gia tộc?”

Công tước chẳng hề đoái hoài đến lời xin lỗi của anh. Ngược lại, người còn quăng một câu hỏi hết sức ngẫu hứng. Dù vậy, Jerome cũng không hoang mang. Đức ngài chẳng phải loại người tốt bụng đến nỗi sẽ nói toạc mọi thứ.

“Tôi không dám phán xét, thưa ngài. Tuy nhiên, mọi người ai cũng yêu quý cô ấy.”

“Tất cả?”

Công tước cười mỉm, như thể muốn nói, [Chỉ là ý kiến của cậu thôi phải không?]

Jerome đã liên tục nhận lỗi khi thậm chí còn chẳng bị thẩm vấn. Anh rất lo, không biết lỗi lầm của mình sẽ gây rắc rối gì cho phu nhân hay không. Cũng chính anh đã báo cáo cho Công tước rằng phu nhân dùng thiện không nhiều ngay sau khi cuộc họp kết thúc.

Khi nghe được tin ấy, Hugo thấy hơi lo lắng, thậm chí có tí ti xin lỗi. Vì vậy, anh đã quyết định sẽ dời những chi tiết cuối cùng của buổi họp vào hôm khác và đi đến thư phòng để gặp cô.

Jerome là một quản gia có năng lực cực cao, mọi vấn đề luôn được xử lý nhanh chóng với độ chính xác cao. Dó đó, anh thấy việc này thật lạ lùng. Anh hiểu rằng một người tình không hẳn sẽ có được sự sủng ái của Công tước. Ngược lại là đằng khác, biết bao trái tim những quý cô đã tan vỡ trước sự lạnh lùng, băng giá ấy rồi.

Những người tình cũ của Đức ngài, ai cũng ghét Jerome, không ngoại lệ. Một ả thậm chí còn tạt nước trái cây lên mặt anh. Mấy cô nàng luôn nói xấu anh trước mặt Công tước. Và dĩ nhiên, cuộc vui sẽ sớm tàn, song không phải là với anh, mà là với người đã nói câu đó.

“Vì sao?”

“Cô ấy có quá đủ khí chất lẫn phẩm giá để đảm nhiệm chức vị Nữ Công tước. Phu nhân không hề bắt chẹt ai. Sự chấp nhận và không chấp nhận được phân biệt rõ ràng bằng một đường ranh giới, không một lần gây rối mà không có lý do. Tuy nhiên, cô cũng không tỏ ra thân mật với ai quá mức. Vì thế, những chuyện như thiên vị chẳng hề xảy ra.”

“Là vậy sao…?”

Đó là một bất ngờ lớn. Cứ như cô ấy chẳng có gì khác ngoài một trái tim nhân hậu ấm áp vậy. Dù còn quá trẻ, song, kỹ năng quản lý người khác lại hoàn hảo đến chẳng chê vào đâu được. Nếu mọi việc chẳng đúng vậy, chắc chắn một người như Jerome sẽ không tâng bốc cô như vậy.

“Nàng ấy đang làm gì?”

Với đà này, lời ngợi ca của Jerome chẳng mấy chốc sẽ biến thành một bài hát dài dẵng mất. Vì thế, anh nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Phu nhân đang tắm.”

Đôi môi Hugo cong cong lên, tỏ vẻ chủ nhân của chúng đang rất hài lòng. Nụ cười này là thuần túy, không giống như mặt nạ anh sẵn sàng đeo lên trước bao người.

“Phu nhân đã yêu cầu một ấm trà phục vụ tại phòng. Tôi sẽ mang vào cho hai người.”

Jerome đề nghị cả hai cùng chia sẻ một ấm trà trong khi tận hưởng một buổi tối yên bình. Song, lần này anh đã sai trong việc phán đoán ý định thực sự của Đức ngài. Ngài Công tước đáng kính của chúng ta chẳng hề muốn trà bánh gì bây giờ.

“Không cần trà.”

Môi Jerome cứng đờ tại chỗ.

“Đừng làm phiền bọn ta.”

Biểu hiện cứng nhắc của Jerome dần mềm xuống, anh cúi gập đầu.

“Còn nữa, cũng đừng đánh thức bọn ta vào buổi sáng.”

“Vâng, thưa ngài.”


Luna: Ừm trans yếu lắm ^^. Cứ mùa này là lại ốm liệt giường. Ráng xong chap nào hay chap đó ^^! Cơ mà, chap sau NSFW nhé.