Mười ba phân vùng chẳng có gì đáng để cười. Nếu chỉ đứng đơn độc thì đúng vậy, chỗ đó nhỏ và yếu thật, song nếu gộp chung thì chẳng phải chuyện đùa đâu, chúng chiếm gần hết vùng lãnh thổ phía Bắc này chứ chơi à. Tuy nhiên, quân đoàn dưới trướng Công tước cũng chẳng phải hạng xoàng, về cả kỹ năng lẫn tâm tính, dù gì họ cũng phải liên tục chinh chiến nơi sa trường cùng đám mọi rợ kia suốt từng ấy năm mà. Phải nói, tất cả đều là những tay lão luyện, nhất là kỹ năng giết người. Hơn nữa, Công tước cũng chẳng hề ngơi nghỉ trong việc tôi luyện họ, không có phút giây nào là rảnh rỗi với người cả.
Công tước cùng quân đoàn thiện chiến của anh vượt qua vùng lãnh địa rộng lớn để càn quét những kẻ man rợ vùng biên. Cho đến hiện tại, họ chẳng khác gì những cỗ máy giết người không gớm tay. Vì thế, thảm sát sao? Muỗi thôi, chẳng xơ múi gì cả.
Một chiến binh sải bước vào sảnh đường, mang theo một thông điệp. Giây lát sau, thông tin ấy được Elliot, thủ lĩnh các hiệp sĩ thuật lại cho Hugo.
“Thứ đó, chúng tôi đã bắt được.”
“Mang hắn vào đây.” (Hugo)
Sau vài cái gật đầu, hai hiệp sĩ rời đi. Một chốc sau, họ trở lại, tay kéo một người đàn ông rồi ấn hắn xuống sàn. Vốn đã trông cực kì nhếch nhác, song, ngay khi nhìn thấy mớ hỗn độn nơi đây, dây thần kinh hắn như đứt đoạn, những tiếng thét đau đớn bật ra. Lập tức, vùng sau bị đánh một cái đau điếng, khiến gã không thể không ngã lăn ra sàn.
“Waaah!”
Lê lết trên sàn đá cẩm thạch, hắn khóc lóc thảm thiết. Tuy nhiên, Công tước chẳng phải loại người tốt bụng thế. Chân anh vốn đã nhấc lên, chuẩn bị sút lấy kẻ ồn ào trước mắt. Chợt, những tiếng cười điên rồ phát ra thay cho tiếng khóc than, vì thế, anh khựng lại.
‘PWAHAHA!!’
Điên rồi? Nhưng, cặp mắt đó, rõ ràng vẫn còn tốt chán?
“Im. Trước khi ta bẻ gãy cổ ngươi.”
Sự lạnh lẽo chết chóc trong giọng nói khiến gã trai ngưng cười. Hắn thở từng tiếng nặng nề, trong khi cố gắng trấn tĩnh lại. Người hắn gập lại thành tư thế quỳ, trán dập xuống sàn nhà lạnh như băng.
“Xin người, hãy giết tôi đi.”
Thú vị. Lần đầu có người không thèm cầu xin được tha thứ.
“Cái quái?” (Hugo)
Hugo không hiểu, song Fabian lại hiểu rõ những khúc mắc, vì thế, anh chen ngang.
“Cậu ta là con trai của cựu phu nhân nhà Brown. Việc chỉ định người thừa kế chỉ diễn ra một năm trở lại đây. Có vẻ cậu chàng đã được sắp đặt như một vật hi sinh phòng trường hợp kế hoạch thất bại.”
“? Mấy nhà kia chẳng hề như thế?”
“Bá tước Brown luôn nghĩ thấu đáo trước khi một hành động được thực thi.”
“Hãy để hắn ta tiếp quản nơi này.”
“Thật sự?”
Fabian mừng như mở cờ trong bụng.
“Xin hãy giết tôi! Thưa Đức ngài!”
Trời ạ! Vụ gì đây! Được tha rồi mà vẫn muốn chết là sao, hả? HẢ? Fabian lườm gã trai một cách sắc lẹm, tự hỏi không biết người này có thực sự phát điên? Anh chỉ vừa vui được một chốc thôi mà, ôi… Ngày nghỉ đáng thương của anh…
“Vì sao?”
“Dòng máu này, tôi ghê tởm nó! Xin người!”
Người đàn ông nhìn chăm chú hai bàn tay, ánh mắt hằn sâu sự sự ghê tởm. Thu hết tất cả nơi đáy mắt, Hugo cười khẩy.
“Ngươi ghét bỏ dòng máu chảy xuôi trong người ngươi, nhưng lại không thể tự sát. Vậy thì cứ tiếp tục chịu đựng đi.”
Cũng giống như anh không thể loại bỏ huyết thống tởm lợm trong mình vậy.
Người đàn ông ngẩng cao đầu, đôi mắt đầy vẻ sửng sốt, song, tất cả những gì hắn thấy được chỉ là một tấm lưng rộng lớn của người kia.
***
“Tôi tên Hue, là quỷ, quái thú, hay cái gì đó dạng vậy.”
“Hugh? Ái chà. Chúng mình không chỉ trông giống nhau mà đến tên cũng còn tương tự nữa! Kì lạ hen? Xin chào. Anh là Hugo.”
“Không phải Hugh, là Hue. đồ ngốc.”
“Hue, Hue, Hugh. Thôi nào, nếu nói nhanh thì cũng giống nhau mà. Hugh. Tên em là Hugh.”
“…”
“Anh vẫn tưởng mình chỉ có một mình chứ! Giờ thì, chúng ta không cô đơn nữa, nhỉ? Phải không, hở Hugh?”
“Đồ ngốc. Anh bị thần kinh à? Hay não bị teo rồi? Anh có biết ông già sẽ làm gì chúng ta không? Dù là anh hay tôi, một trong chúng ta sẽ bị giết.”
“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em mà.”
“Chỉ được cái mạnh miệng.”
“Em cũng có thể bảo vệ anh mà. Chúng ta sẽ bảo vệ lẫn nhau.”
Cái quá khứ đó… Chỉ cần nhớ lại đôi chút đã như vạn tiễn xuyên tim rồi.
“Đây cũng là vì em thôi, Hugo. Thương em nhiều, đứa em yêu dấu của anh.”
Hugo rất muốn nói một điều với người đó, người anh trai đã rời đi nhân thế từ lâu.
[Anh sai rồi.]
Nếu thực sự là vì lợi ích của anh, đáng lẽ người đó nên đâm chết anh từ cái ngày đó rồi. Giờ thì hay, người anh đã được giải thoát, còn người em thì lại mắc kẹt ở cái thế giới bẩn thỉu này, không một lối thoát.
[Rượu… Ta cần rượu…]
Rượu thì sao? Bao nhiêu cũng chẳng làm anh say được. Cái cảm giác ấy, gì nhỉ, ‘say đắm’ sao? Trong từ điển của anh chẳng hề có cái từ ngữ ấy. Không một thứ có thể làm anh say, bất kể là rượu, là gái, hay là việc được giết chết bao nhiêu người. Huyết thống Taran khủng khiếp như thế đấy. Vì thế, nói anh là quái vật thì cũng chẳng sai đâu.
Dù vừa tắm mình trong bể máu, chỉ một khắc sau, anh hoàn toàn có thể biến mình thành một quý ông lịch lãm. Hai hình ảnh đối lập, nhưng chỉ một con người. Đây cũng chính là con người thật của anh.
[Quá mệt mỏi…]
Thế giới này… Mệt cả người.
***
Lucia quá rỗi rãi, mọi thứ đều được lo lắng chu toàn. Vì thế, cô chẳng thể làm gì ngoài thăm thú xung quanh Roam. Không nơi nào cản được bước chân cô. Xung quanh tháp trung tâm là nhiều tòa nhà nhỏ, bao bọc bởi một bức tường cao bên ngoài. Mỗi phía có một tòa tháp cao. Nếu trèo được lên đỉnh, một người có thể chiêm ngưỡng hết thảy vẻ đẹp cổ kính, hùng vĩ của Roam, nơi được mệnh danh là kinh đô phía Bắc.
Tuy nhiên, cửa tháp phía Tây luôn bị khóa chặt. Dù đã đến đây nhiều lần, song, cánh cửa ấy vẫn chẳng mở ra. Lucia quyết định hỏi những nàng hầu phía sau.
“Vì sao nơi này lại khóa? Mấy cô, mang chìa khóa đến đây nào.”
“Phu nhân, sẽ tốt hơn nếu người không đến gần nơi này.”
“Sao cơ?”
Những nàng hầu trả lời, giọng nói ngọng ngịu, khó chịu tột cùng.
“Nơi này bị ma ám.”
Họ run rẩy như thể đang cố giải thích một chuyện cực kì đáng sợ. Thấy vậy, Lucia cười.
“Ma? Có ai nhìn thấy không?”
Có vẻ đúng chủ đề rồi đây. Họ thi nhau kể, rằng có người đã chứng kiến con ma trong truyền thuyết, thậm chí còn lôi ra những chuyện ở tận đẩu đâu. Vòng vo một hồi cũng chẳng thể xác thực chuyện ma quỷ kia. Té ra, đó chỉ là một tinh đồn ngẫu nhiên họ nghe được mà thôi.
“Vì sao ma lại xuất hiện ở đây? Cần phải có một lý do chứ, phải không?”
“… Chúng tôi cũng chẳng rõ vì sao. Nhưng, ai cũng nói thế.”
Lucia tiếp tục việc dò hỏi trong một chốc. Cô phát hiện một điều, rằng hầu hết mọi người ở Roam đều biết chuyện này. Nếu đã lan truyền đến mức độ ấy thì nó chẳng thể là một tin đồn đơn giản được, phải có một lý do tiềm ẩn nào đó. Lập tức, Lucia nghĩ đến một người. Sự uyên bác của người đó chắc chắn sẽ làm cô hài lòng.
***
“Jerome, tôi muốn hỏi anh vài thứ.”
Nói thiệt, cái câu ‘tôi muốn hỏi anh vài thứ’ là câu nói Jerome sợ hãi nhất trên đời. Cảm giác nặng trĩu đè nặng trái tim anh, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
“Vâng, thưa phu nhân. Xin người cứ nói.”
“Tòa tháp phía Tây bị khóa kín. Ai cũng nói rằng nơi ấy bị ma ám. Thật không?”
Jerome nuốt nước bọt. Biết mà, vị tân phu nhân của anh sẽ chẳng thắc mắc một điều tầm thường nào đâu.
“Đúng là có những tin đồn đó, nhưng, cá nhân mà nói, tôi chưa từng nhìn thấy thứ nào như vậy.”
“Như vậy, anh đã vào trong?”
“Vâng. Tuy nhiên, mọi người cứ đồn rằng bất cứ ai vào đó đều gặp xúi quẩy. Vì thế, nơi đó đã bị khóa lại.”
“Phải có một lý do chứ? Vì sao tin đồn đó lại tồn tại đến giờ?”
“… Là vì có người đã chết ở trong đó trước kia.”
“…Để tôi đoán, nó chẳng phải một tai nạn bình thường, đúng không?”
“Vâng. Ai đó đã bị sát hại.”
“Ôi trời.”
Dù đang thở hắt, đôi mắt Lucia lại lấp lánh sáng ngời.
“Là ai, vì sao, và làm cách nào? Làm sao một người lại bị sát hại ở đây, bên trong những bức tường kiên cố đến thế? Chắc chắn đây chẳng phải một vụ giết người thông thường.”
Hhaa. Jerome thở dài một cách nặng nề. Anh đang suy nghĩ, không biết có nên nói thật với vị nữ chủ mới hay không.
Nhưng, cuối cùng, anh vẫn quyết định tiết lộ sự thật, dù gì thân là nữ chủ của gia tộc cũng phải biết đôi chút nội tình. Đúng vậy. Trong suy nghĩ của Jerome, Lucia đã xứng đáng là một nữ Công tước hàng thật giá thật của nhà Taran.
“Chuyện này xảy ra từ trước khi tôi bắt đầu công việc quản gia, vì thế những gì tôi biết cũng là được thuật lại mà thôi. Những người bị sát hại ở tòa tháp phía Tây là vợ chồng lão Công tước.”
Tâm trạng vốn nhẹ nhàng như thể đang chuẩn bị khám phá một cuốn tiểu thuyết bí ẩn của Lucia bỗng biến đâu mất sạch, khuôn mặt cô cứng đờ.
“… Ôi Chúa ôi! Không… vì sao?”
“Đây là một trang sử tăm tối và bí mật của gia tộc Công tước Taran. Chuyện đã qua từ rất lâu và không được nhiều người biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ người nên biết đôi chút.”
Đã có một cuộc điều tra kéo dài. Lucia căng thẳng lắng nghe.
“Hôm trước, tôi đã nói với người rằng Đức ngài cũng có một người anh sinh đôi.”
“Tôi nhớ được.”
“Lão Công tước lo sợ việc mâu thuẫn tranh giành vị trí người thừa kế sẽ diễn ra. Vì thế, ngài ấy đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn. Một đứa được kế thừa, còn một đứa sẽ bị vứt đi. Tôi không chắc liệu ngài ấy có giết đứa còn lại hay không. Tuy nhiên, đứa trẻ bị vứt bỏ may mắn trốn được. Vào một ngày, đứa trẻ ấy đột ngột xuất hiện trước cặp vợ chồng rồi tự tay kết liễu họ.”
[Trời đất ơi!] Quá khứ tăm tối bị che giấu của gia tộc Taran thực sự rất đáng sợ, hai tay Lucia run rẩy không kiềm chế được.
“Lúc đó, Đức ngài không có mặt ở đây nên đã tránh được một kiếp. Tôi không ở đây thời điểm ấy, do đó, cũng không rõ lắm chuyện gì thực sự đã xảy ra.”
Sự thật quá đỗi tàn khốc. Cô thật ngu ngốc khi từng cho rằng người đó chưa từng trải qua dông bão cuộc đời trước kia.
“Vậy… anh trai sinh đôi của ngài ấy… đã sát hại chính cha mẹ ruột?”
“Lão Công tước thực sự là cha ruột, song lão phu nhân thì lại không. Tôi nghe nói rằng người mẹ đã mất lúc họ được sinh ra.”
Thật kinh khủng khi một đứa trẻ lại sát hại chính cha ruột của mình, song, kỳ lạ thay, cô lại nhẹ nhõm phần nào khi biết được anh ta đã không ra tay với mẫu thân mình. Có lẽ là bởi kinh nghiệm cá nhân của cô mà thôi. Dù cha Lucia đích thị là một tên khốn, song mẹ cô đã dành cho cô tất cả tình yêu thương trên đời, cho đến giây phút cuối cùng.
“Đức ngài… là một người rất mạnh mẽ. Thật không thể tưởng được, rằng ngài ấy lại phải trải qua một điều kinh khủng thế này!”
“Đúng vậy, Đức ngài là người rất mạnh mẽ.”
Lucia hơi buồn khi hiểu được sự mạnh mẽ của người ấy đến từ đâu. Cánh tay cô thực sự muốn được vươn ra và ôm chặt lấy anh lúc này. Có lẽ anh đã quên rồi. Và hành động nông nổi của cô sẽ làm anh khó chịu. Tuy nhiên, cô rất muốn được an ủi người đàn ông ấy, bằng một cách nào đó. Dù anh chàng có hơi ích kỳ, hơn nữa còn luôn nói những lời như trứng thối, song, cô nghĩ mình có thể tha thứ tất cả. Cô chỉ mong anh vượt qua mà thôi.