루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8108

Chương 24: Lãnh địa phương Bắc (3A)

Từ thuở xa xưa, xa đến nỗi không ai rõ được, vùng lãnh thổ rộng lớn phía Bắc Xenon đã được cai trị bởi gia tộc Taran, vị thế ấy chẳng ai có thể lay chuyển được. Ngay cả Hoàng đế cũng không dễ dàng gì can thiệp vào chính quyền nơi đây. Rõ ràng, một gia tộc mạnh mẽ như thế thừa sức tách rời đế quốc thành một quốc gia độc lập, nhưng, cho đến hiện tại, điều ấy chưa từng xảy ra, dù chỉ một lần.

Dân chúng nơi đây tôn thờ Công tước Taran như vị Vua của miền Bắc dù tước vị ấy chẳng hề ngang hàng với Hoàng đế. Dưới sự cai trị của người, vùng đất phía Bắc luôn trả đủ thuế má kể cả khi không được lệnh; và khi chiến tranh nổ ra, những người xông pha trận mạc đầu tiên luôn đến từ đây. Ngoài ra, những chiến binh cừ khôi cũng kiêm luôn việc giải quyết xung đột với những kẻ man rợ vùng biên. Đây cũng chính là lý do vì sao thân là Hoàng đế một nước lại phải nhún nhường trước Công tước, bởi một quyết định sai lầm cũng có thể dẫn đến sự ly khai của gia tộc Taran hùng mạnh ấy, và đó sẽ là một sai lầm cực kì nghiêm trọng. Không phải tất cả các Hoàng đế trong quá khứ đều đồng quan điểm, song, chỉ cần là người có chút khôn ngoan thì chắc chắn sẽ không dễ dàng động chạm đến vùng đất này.

Gia tộc Taran vẫn luôn là người thống trị phía Bắc, và chỉ phía Bắc mà thôi. Suốt nhiều năm, họ chẳng buồn can thiệp vào mớ lộn xộn chính trị nơi kinh đô phồn hoa. Tuy nhiên, điều ấy đã có đôi chút thay đổi từ bảy năm trước.

Năm ấy, lão Công tước đã qua đời một cách đột ngột. Ngay sau buổi lễ sắc phong, người kế nhiệm trẻ tuổi đã lên đường, tiên phong cho những cuộc chiến to nhỏ khác nhau trên khắp mọi miền lãnh thổ. Năm ấy, vị Công tước trẻ chỉ mới 18 tuổi.

Suốt những năm sau đó, cơ số chiến tích của vị ấy lan truyền khắp những chiến trường. Tài năng quân sự của anh đã khiến lòng người run rẩy khi nghĩ đến. Những chiến binh cùng vai sát cánh với anh ngày ấy đã thăng cấp, trở thành những bề tôi trung thành nhất, bất kể chủ nhân ban đầu của họ là ai.

Công tước đã chinh chiến suốt nhiều năm liền. Tuy nhiên, bình yên vẫn tồn tại nơi lãnh thổ phía Bắc. Nơi đây cách quá xa những chiến địa. Vì thế, dù Công tước Taran có quấy đảo mọi thứ bao nhiêu thì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến nơi này.

Không ai rõ liệu Hugo có thể cai trị tốt vùng đất rộng lớn phía Bắc này hay không. Tuổi đời anh còn quá trẻ. Hơn nữa, thân là chủ nhân lại rời đi lãnh địa của mình trong một quãng thời gian dài. Vì thế, một số người bất mãn đã bắt đầu nghi ngờ, họ cho rằng Công tước chỉ có tiếng chứ chẳng có miếng: chỉ có tài năng trong lĩnh vực quân sự, còn việc trị quốc thì lại bằng không. 

Các công tước khác thường đánh thuế những bá tước dưới trướng. Miễn lượng thuế được nộp đầy đủ, những bá tước sẽ là người quản lý chính thức đất phong của họ.

Tuy nhiên, hệ thống quản lý vùng lãnh thổ phía Bắc thì chẳng như thế. Gia tộc Taran tự mình kiểm soát mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ: từ việc thu thuế đến việc đặt ra những luật pháp hay việc chăm lo cho dân chúng. Mỗi thế hệ Công tước trong quá khứ đều cấm tuyệt mọi hình thức chuyên chế ở bất kỳ khu vực nào thuộc sự quản lý của họ. Vì thế, những thường dân nơi đây được sinh sống một cách bình yên, song, nhiều quý tộc lại tỏ ra bất mãn. Họ tin rằng Công tước đã bất công khi tước đi những quyền lợi mà họ nên có.

Dinh thự của những quý tộc nơi đây cách xa vùng biên giới đầy biến động. Vì thế, sự mạnh mẽ của Công tước là không cần thiết đối với họ. Với suy nghĩ ấu trĩ, họ đã hình thành một liên minh với những quý tộc khác gần kinh thành nhằm chế giếu vị Công tước trẻ. Thậm chí, họ còn cả gan lên kế hoạch ly khai khỏi lãnh địa và chuẩn bị đệ trình việc ấy với Hoàng đế. Không chỉ thế, họ còn bí mật tăng thuế sau lưng Công tước Taran, nhằm tạo lập một quỹ bí mật cho binh đội của riêng họ.

Nhưng… Những người đó đã phạm phải một sai lầm chết người. Họ chẳng biết gì về tính cách thực sự của người mà họ tưởng là cọp giấy.

***

“Ugh…”

Lão không tài nào thở được, cổ họng lão đang bị bóp nghẹt. Toàn bộ cơ thể nặng nề như muốn chì chiết lão xuống mặt đất lạnh như băng. Đầu lão đau như búa đổ, ong ong những tiếng chói chang. Bá tước Brown chớp mắt một cách mệt mỏi.

Lão cố gắng mở to đôi mắt, song, lão không thể. Một thứ chất lỏng ấm áp chảy xuống từ trán, cứ vương vào mắt lão. Cố vươn đôi bàn tay run rẩy để lau mặt một cách thô bạo, lão cảm nhận được những chỗ máu bị đông lại.

Một cảm giác sợ hãi tột độ chạy dọc sống lưng. Lão vươn mắt nhìn quanh quất. Trông nơi này có vẻ quen quen. Đúng, đích thì là nó. Đây là sảnh trong dinh thự của lão đây mà, song trông cũng chẳng giống lắm.

Chợt, lão nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào từ đâu đó. Đầu Bá tước quay ngoắt lại và lập tức, đôi mắt lão mở to. Hàng chục người đang quỳ mọp tại một góc nhỏ trong căn phòng. Khuôn mặt họ bị vấy bẩn bởi những giọt nước mắt lộn xộn do thở gấp và sụt sùi cùng lúc. Cố che chặt miệng bằng chính tay họ, song vẫn chẳng giấu được hơi thở gấp gáp, tất cả đều tạo nên một cảnh tượng đau khổ.

Những khuôn mặt ấy quá quen thuộc đối với lão. Người đó là vợ lão, còn kia là các con của lão, thậm chí trong một xó xa là những thuộc hạ trung thành nhất của lão… Có thể nói, những người chỉ cần có chút liên quan đến Bá tước Brown lão đều có mặt ở đó.

Lão định thốt ra câu hỏi vì sao: vì sao họ lại ở đây, song, dường như có cái gì đó đang chặn ngang cổ họng, khiến lão nghẹt thở, thậm chí còn không nói nổi một lời. Ngay khi ánh mắt họ gặp nhau, khuôn mặt những người thân thuộc với lão trở nên xấu xí và lộn xộn hơn bao giờ hết, những tiếng than khóc kinh hoàng liên tục vang lên. Sự tuyệt vọng lẫn phẫn uất hiện lên trong mắt họ như tiếng lòng đối với Bá tước Brown là lão, mà lão thì lại chẳng thể làm gì hơn.

“Chúng tôi đã để xổng một ‘con chuột’.”

“Xin hãy lượng thứ, thưa Chủ nhân.”

Tiếp theo tiếng nói là thanh âm những bước chân dồn dập. Tiếng vang khi những đôi giày da rải bước trên trên sàn đá ngày càng lớn. Một nhóm người tiến vào đại sảnh thông qua cánh cửa để mở. Một người dẫn đầu, theo sau là những người khác.

Đôi mắt Bá tước Brown mở to, cơ thể lão run rẩy tựa một thân liễu đung đưa trước gió. Người đàn ông đi đầu sở hữu một đầu tóc đen thùi cùng đôi mắt đỏ. Có những đặc điểm mà đã là cư dân ở vùng đất phía Bắc thì chẳng ai có thể lầm lẫn được. Đó là màu tóc đen cùng đôi mắt đỏ di truyền của gia tộc Công tước Taran. Ngay cả một người ở xa tận đẩu đâu, chưa từng thấy qua Kẻ thống trị vùng đất phía Bắc cũng quá rõ đặc điểm cực kì nổi trội này.

Bá tước Brown cố lảng cặp mắt của mình sang một bên. Cái khoảnh khắc ấy, khi ánh mắt lão gặp ánh mắt của ‘người kia’, cơn sợ hãi hùng chiếm đầy tâm trí, khiến lão hoảng loạn lùi về từng bước. Người ấy, Công tước Taran ngày một tiếp cận lão, như một con rắn độc đang áp sát con mồi tay không tấc sắt. Lão không thể làm gì hơn ngoài việc cúi gằm đầu, mắt nhìn chăm chú xuống sàn đá cẩm thạch.

Cứ thế, Công tước tiến đến rồi dừng lại chỉ cách lão một bước. Rồi, một thanh kiếm dài sắc bén cắm phập xuống sàn, buộc lão phải ngẩng đầu lên.

Bá tước tự hỏi vì sao lão lại không chọn tiếp tục bất tỉnh trên sàn. Khôi giáp đen của người trước mặt lão đang dính đầy một thứ gì đó. Dù không thể nhìn rõ màu sắc, nhưng 99.99% đó là máu. Đặc biệt khi tay áo cùng ống quần của người đó thấm đẫm máu tươi.

Rồi, Công tước nâng thanh kiếm sắc lẹm kia lên, đặt ngay cổ lão. Thanh kiếm cũng như khuôn mặt người chủ của nó, phủ đầy máu tươi. Sợ hãi tột độ, lão có thể cảm nhận rõ ràng những giọt ấm nóng trào ra từ nơi đũng quần. Thấy được điều đó, Công tước cau chặt đôi mày.

“Bá tước Brown. Phải không?”

“Vâng… vâng.”

“Con trai của ngươi, người thừa kế chính thức, đã trốn đi một mình. Vậy, ngươi có biết ‘con chuột’ ấy chạy đâu không?”

“Hử?”

Tch, Hugo tặc lưỡi. Lão này gần như phát rồ rồi. Đã quá muộn để tra hỏi được điều gì đáng tin cậy. Có vẻ công cuộc đuổi bắt này sẽ tốn nhiều thời gian hơn anh tưởng. Hugo đưa tay ra ra hiệu. Một xấp tài liệu lập tức được trình lên và ngay lập tức bị ném xuống sàn, rải đầy quanh chân lão.

“Chữ ký đó, của ngươi phải không?”

Với đôi bàn tay run rẩy, Bá tước cầm lên từng tờ rồi đọc lướt qua chúng. Đó là lời thỉnh cầu sẽ được lão đệ trình với Hoàng đế. Trong đó bao gồm tất cả các chữ ký của những nhà quý tộc, bao gồm của lão. Lập tức, mặt sàn lão đang quỳ cứ như đang lún xuống, thành một hố sâu vạn trượng. Như thể Thần Chết đang lượn lờ bên cạnh.

“Một… phiên toà… Chúng tôi muốn được ân chuẩn việc tổ chức một phiên toà quý tộc…” 

Hai hàm lão không ngừng run rẩy. Dù Bá tước Brown thuộc quyền quản lý của gia tộc Taran, song lão cũng là một thần tử của Hoàng đế. Vì thế, lão hoàn toàn có quyền đề xuất người lãnh đạo của quốc gia như một trung gian. Dù trước mặt là Công tước, lão cũng không thể yên lặng mà chấp nhận phán quyết về tội phản quốc được.

“Một phiên toà sao?”

Công tước lầm bầm.

“Lời ngươi nói hệt như gã sáng nay.”

Một cơn sợ điếng người bao trùm Bá tước Brown. Thần Chết đang thì thầm bên tai lão. Chẳng hề do dự, lão quỳ mọp xuống nền nhà.

“Xin người! Hãy rủ lòng thương. Tha cho tôi với! Hỡi Đức ngài đáng kính.”

Lão mong ước biết bao được thoát khỏi tình huống tồi tệ này. Lão sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đánh đổi lấy điều đó. Tiền tài, gia tộc, tài sản, dinh thự, gì cũng được. Lão muốn cho Công tước thấy lão hữu dụng bao nhiêu, song lại chẳng dám mở lời. Cứ như lão đang bị hành hạ bởi một cơn đau tim vậy. Nước mắt bắt đầu trào ra một cách không kiểm soát được.

“Đích xác là bản sao của gã kia.”

Giọng Công tước hiện rõ sự khinh bỉ.

“Ngẩng đầu lên.”

Đầu Bá tước ngẩng lên, nhanh như thể đang bị ai kéo tóc. Lập tức, một đôi mắt hờ hững đỏ ngầu hiện lên trong tầm mắt. Đôi mắt ấy, không thể hiện sự phẫn nộ hay hưng phấn dù là nhỏ nhất. Đây cũng chính là lý do vì sao Bá tước lại thấy sợ. Đằng sau cặp mắt thờ ơ đó là ý định giết chóc ẩn tàng. Cặp mắt đó, là cặp mắt sắc sảo của một kẻ săn mồi lão luyện. Và lão lại vô tình là con thỏ nhỏ bị chực chờ bởi con thú lớn ấy.

“Kugh… xin người… hãy mủi lòng…”

Ánh mắt lão dõi theo thanh kiếm, vật đang đâm ngày càng sâu vào tim lão. Dù thế, lão cũng chẳng dám tránh đi mà chỉ có thể nằm đó, run rẩy một cách bất lực. Thanh kiếm tiếp tục đâm sâu hơn, cơ thể lão cũng bắt đầu co giật dữ dội. Đôi ngươi trợn ngược, từng vốc máu tươi trào ra từ miệng lão.

Những chiến binh đã quá rõ bản chất giết người của vị Chủ thượng đáng kính. Vì thế, chỉ như này thì chẳng ăn nhằm gì với họ. Ngược lại, họ còn dõi theo bằng ánh mắt ngưỡng mộ. [Trời ạ. Động tác đó thực sự rất khó. Dù chẳng hề dùng hết sức, song thanh kiếm lại có thể xuyên qua được lớp giáp dày đến thế kia, cứ như lão Bá tước chỉ là đậu hũ vậy.] Đây cũng chính là lý do vì sao Fabian lại gọi họ, những chiến sĩ của Công tước là những kẻ điên.

Hugo chẳng hề nao núng, kể cả khi đối diện với một người sắp chết. Anh tiếp tục dùng sức. Chẳng mấy chốc, cơ thể vốn co rút dữ dội bỗng yên lặng hẳn. Một người sống sờ sờ đã biến thành một xác chết lạnh lẽo. Nói cho đúng thì lão đã chết vì sợ chứ chẳng vì nỗi đau thể xác. Rồi, thanh kiếm được rút ra. Hugo chém về phía vùng cổ.

‘Thump.’

Một cái đầu lăn lông lốc trên nền nhà đẫm máu.

“Aaaaaa!”

“Aaah!”

Những người vốn đang yên lặng nơi góc xó bắt đầu hoảng loạn. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi.

“Ồn ào.”

Nghe được giọng nói trầm thấp của Chủ nhân, các hiệp sĩ trao nhau những ánh mắt rồi bắt đầu di chuyển về phía những người thân của Bá tước. Lập tức, tiếng khóc than còn dữ dội hơn lúc trước.

“Đức ngài đáng kính!”

Tiếng thét của Fabian vang lên trong vội vã. Cùng lúc, thân ảnh anh được nhìn thấy.

“Người không thể giết hết tất cả! Sẽ không còn ai làm việc ở đây! Việc quản lý sẽ đình trệ!”

Nghe được lời nói ấy, các hiệp sĩ dừng bước. Những người còn sống lập tức ngậm miệng, cố gắng bóp nghẹt tiếng khóc. Vẻ biết ơn hiện lên trên mặt, như thể Fabian là cứu tinh trong cuộc đời họ. Công tước đáng sợ như một Ma cà rồng khát máu. Tuy nhiên, dường như chẳng bị ảnh hưởng, Fabian vẫn tiếp tục thét lên trong khi dậm chân.

“Ta tưởng đã bảo cậu mang một số người đến đây?” (Hugo)

“Người nghĩ dân số ở Roam cao lắm chắc? Cũng chỉ một số có đủ điều kiện để làm việc ở đây thôi.” (Fabian)

“Không ngoại lệ.” (Hugo)

Tổng cộng 13 bá tước đã âm mưu cùng nhau, và Hugo đã viếng thăm 7. Cả 6 anh đi qua đã biến thành những mớ hỗn độn. Tất cả, những bá tước cùng người nhà của họ đều chết tức tưởi một cách dã man. Số người thiệt mạng đã lên tới vài trăm.

 sao? Vì sao lại không thể có ngoại lệ? Người phải xử lý cái mớ bòng bong do người bất ngờ gây ra là tôi, là tôi đó! Cái lưng tội nghiệp của tôi sẽ gãy mất! Nghỉ, tôi nói với ngài!” (Fabian)

“Cứ để tôi giải quyết mọi rắc rối tiềm ẩn. Người đang làm gì thế này? Người cứ đẩy hết tất cả cho tôi là sao?” (Fabian)

Không một chỉ thị. Vì thế, những thanh kiếm sắ vẫn được rút ra. Những tiếng va chạm chói tai vang lên, cùng với tiếng la hét và khóc than rền rĩ. Chỉ trong giây lát, 50 người sống sờ sờ đã biến thành một đống thịt vụn. Mùi máu tanh tưởi tràn ngập không khí.

“Hhaa…”

Fabian thở dài sườn sượt, cảm nhận rõ khối công việc trên lưng ngày một chất chồng. Vì sao cái đám này lại quậy tung mọi thứ mà kẻ đứng sau dọn dẹp không ai khác ngoài anh cơ chứ? Thực sự mà nói, Fabian chỉ lo cho ngày nghỉ quý báu của anh ta mà thôi. Người chết? Họ chẳng là gì cả. Vì thế, trong mắt các chiến binh, Fabian còn có vẻ điên rồ hơn cả họ.

[Dù đã đoán được điều này, song… ngài ấy thực sự giết tất cả, cứ như chỉ diệt ruồi bọ vậy.]

Thực trạng tàn khốc chỉ quấy nhiễu anh trong chốc lát, dù gì anh cũng đã quá quen rồi. Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách những kẻ tự làm tự chịu mà thôi.

[Nếu là mình thì thà tự sát còn hơn. Thật là những kẻ ngu ngốc.]

Những quý tộc ăn không ngồi rồi này làm sao hiểu được tính khí nóng nảy của Kẻ thống trị phương Bắc. Công tước Taran ghét cay đắng những thứ phức tạp. Khi một thứ bị vướng vào mớ hỗn độn, ngài ấy thà cắt bỏ còn hơn là cố gắng gỡ rối. Trong từ điên chủa ngài chẳng có từ ‘tha thứ’. Thi thoảng Fabian cũng nghĩ Đức ngài của mình quá tàn nhẫn, song thế này vẫn tốt hơn nhiều so với một người lãnh đạo thiếu quyết đoán.

“Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai.”

“Rõ, thưa ngài!”

Những tiếng trả lời vang vọng một cách chắc chắn. Fabian đang đứng cạnh bên, tiếng thở dài của anh nặng nề hơn bao giờ hết. Cách ngài ấy giải quyết một vấn đề nhanh đến chóng cả mặt. Với tốc độ đó, mọi thứ sẽ được giải quyết chỉ trong một tháng.