루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1783

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8105

Chương 22: Lãnh địa phương Bắc (2A)

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày hồi phục của Lucia. Cô đã phải nghỉ ngơi thêm hai ngày chỉ để cầm máu. Hiện, cô đã khoẻ hơn nhiều, dù nơi ấy vẫn có chút đớn đau lúc di chuyển, song vẫn có thể chịu đựng được.

Có thể nói, Lucia là người duy nhất rảnh rỗi trước chuyến đi này; mọi người xung quanh đều phải bận rộn chạy đông chạy tây để đảm bảo những thứ cần thiết vào phút chót. Jerome phải chăm chú kiểm tra số lượng thức ăn, thuốc men, cũng như các vật thiết yếu khác để đảm bảo an toàn cho chuyến đi cũng như sự thoải mái của cô, vị nữ chủ của gia tộc này.

14 người đã cùng nhau làm việc cật lực để lên kế hoạch chi tiết cho chuyến đi này. Công tước phu nhân sẽ được hộ tống bởi hai nàng hầu, Jerome, Anna, ba chị em, năm đầy tớ cùng bốn hiệp sĩ. Khi Lucia đang tranh thủ tận hưởng phút những phút giây cuối cùng để uống trà trong phòng chờ, Jerome quyết định giới thiệu bốn hiệp sĩ sẽ tháp tùng họ. Nhận được sự đồng ý, vị quản gia đưa họ vào phòng.

[Ngài Krotin không đi cùng sao?]

Những khuôn mặt này thật xa lạ, Lucia chẳng nhận ra ai trong số họ. Ngài Krotin đã chạy đến đây một cách rất hối hả, và điều ấy để lại ấn tược rất sâu sắc trong tâm trí cô. Tuy nhiên, sẽ thật thô lỗ khi hỏi về một người khác lúc này, vì vậy cô đành nuốt thắc mắc của mình vào lòng.

Một hiệp sĩ trông khoảng 25 tuổi, trong khi ba người còn lại có vẻ lớn hơn anh ta tầm bốn đến năm tuổi. Cả bốn đều đứng thẳng tắp bên cánh cửa, bất động như một bức tượng. Chỗ họ đứng cách rất xa Lucia, người đang ngồi trên chiếc sofa duy nhất trong căn phòng.

“Jerome, có điều luật gì khiến các hiệp sĩ phải đứng xa như vậy hay không?

“Không có, thưa phu nhân. Họ làm vậy chỉ để phòng trường hợp người sẽ sợ hãi khi thấy họ mà thôi.”

Hiệp sĩ thường rất cao lớn và vạm vỡ, thêm vào đó là bộ áo giáp cồng kềnh cùng thanh kiếm dài sắc bén ngang hông, khiến họ trông như những người khổng lồ. Thông thường, những quý bà, quý cô nhát gan sẽ chết khiếp trước cảnh tượng hãi hùng ấy.

“Không sao. Hãy để họ được tiến lại gần đây. Ít nhất tôi cũng nên nhận biết được ai là ai chứ? Dù gì thì trong tình huống khẩn, họ cũng không thể đứng xa như thế được.”

Trong mắt Lucia, thân mình cao lớn, vạm vỡ của những kỵ sĩ chẳng thể làm cô sợ. Nếu thế, chẳng đời nào cô có thể tiếp cận một người lạnh lùng, đáng sợ như Công tước. Không thể đánh giá con người chỉ với vẻ bề ngoài của anh ta. Cô đã học được điều ấy trong giấc mộng kia khi điều hành một lò rèn nhỏ chuyên sửa chữa binh cụ nhà thương.

“Đã rõ, thưa phu nhân.”

Những hiệp sĩ tiến lại gần hơn cho đến khi chỉ còn cách vài bước nữa. Jerome giới thiệu tên của họ, từng người một, tất cả đều gật đầu một cách lịch sự khi được xướng tên. Chợt, người trông có vẻ già dặn nhất lên tiếng.

“Thưa phu nhân, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cũng như mang đến sự thoải mái nhất cho người trong chuyến đi này. Người chỉ phải khắc ghi một điều. Dù khá chắc rằng tình huống này không thể xảy ra, nhưng trong trường hợp xui xẻo khi chúng ta bị vướng vào một tình huống nguy hiểm, xin đừng rời xa Ngài Heba đây.”

Thủ lĩnh của các hiệp sĩ đã giới thiệu cô với Dean Heba. Anh ta là người trẻ nhất trong số họ.

“Vì sao? Vì sao Ngài Heba đây lại là người bảo vệ tôi thay vì ngài, thủ lĩnh của họ?”

“Bởi Ngài Heba là người giỏi nhất trong số bốn người chúng tôi.”

“Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu. Như tôi được biết, thứ hạng hiệp sĩ đáng lý phải được quyết định dựa trên kỹ năng chứ không phải tuổi tác.”

Lập tức, cả bốn người trao đổi với nhau những ánh mắt kì lạ. Dù chỉ là một quy tắc ngầm, song ai cũng tuân thủ điều ấy. Đó là một truyền thống bí mật của giới nhà thương, không hề tiết lộ ra ngoài.

“Đó là… vì Ngài Heba là…”

Thấy thủ lĩnh không thể trả lời, Dean đã lên tiếng.

“Để tôi giải thích cho người, thưa phu nhân. Tôi chẳng phải quý tộc, cũng như đến từ hiệp hội danh tiếng nào. Tôi chỉ là một thường dân.”

Thì?” (Lucia)

Dean đã nghĩ lời giải thích của mình đã đủ thuyết phục, song phản ứng của vị nữ chủ làm anh kinh ngạc.

“Vì… Phu nhân người có lẽ sẽ thấy không thoải mái.” (Dean)

“Nói một cách ngắn gọn, có lẽ một hiệp sĩ xuất thân tầm thường như tôi sẽ không lọt nổi vào mắt xanh của người.” (Dean)

“Như vậy sao?” (Lucia)

“Xuất thân? Thứ ấy chẳng thể quyết định tài hoa của một người. Xin lỗi, tôi không muốn phá vỡ quy tắc của những hiệp sĩ. Vì thế, ngài Heba, xin hãy đảm nhiệm vị trí mà ngài nên được.” (Lucia)

Đôi mắt Dean run rẩy nhìn Lucia một cách chăm chú, rồi đầu anh cúi xuống.

“Vâng, thưa phu nhân.” (Dean)

Câu trả lời bày tỏ sự tôn trọng tăng cao hơn rất nhiều.

***

Khi các hiệp sĩ rời đi, Jerome lên tiếng, bày tỏ sự kinh ngạc của bản thân.

“Thưa phu nhân, tôi không biết rằng người cũng rành rõi những quy tắc kia. Thật ra, tôi đã sợ người sẽ thấy khó chịu khi phải đối mặt với những người như họ nên đã rất lo lắng. Dù rất trẻ tuổi, song Ngài Heba lại rất tài năng. Thậm chí cậu ta còn chẳng cần trải qua thời kỳ thử việc để được thăng cấp thành một hiệp sĩ chính thức như hiện tại.”

“Ôi trời! Không phải điều ấy chỉ xảy ra khi một người giành được chiến trong cuộc đấu kiếm hay đua ngựa đầu tiên? Chắc hẳn cậu ta phải rất nổi trội nhỉ? Thật bất ngờ làm sao! Nếu chỉ đánh giá thông qua vẻ ngoài thì cậu ấy trông rất ngây thơ.”

“Phu nhân thân mến, người lại làm kẻ bề tôi này kinh ngạc thêm lần nữa. Người thật sự rất thông thái.”

Lucia đáp trả bằng một nụ cười nhẹ.

 đã qua rất lâu, song, trải nghiệm những ngày còn điều hành lò rèn nhỏ kia vẫn hằn ghi trong tâm trí cô. Bá tước Matin là một gã béo mập, vì thế thân hình hắn ta rất đồ sộ, khiến cô luôn sợ hãi bị đè bẹp dẫu nếu xét về chiều cao thì hắn thật sự rất khiêm tốn.

Những hiệp sĩ đã ghé qua lò rèn nhỏ kia cao lớn và to con hơn những người hôm nay cô đã gặp nhiều lắm. Song, ẩn sâu sau vẻ ngoài đáng sợ ấy là bản chất hiền lành, lương thiện. Có thể nói, họ hệt như những tên khổng lồ ấy to xác nhưng lại rất lễ phép, chằng bù cho gã tồi Matin kia. Cũng chính họ đã bẻ gãy xiềng xích nơi trái tim cô, khiến việc tin tưởng người khác trở nên dễ dàng hơn.

Nói đi cũng phải nói lại, dĩ nhiên vẫn tồn tại những tên khốn yêu cầu sửa chữa ‘trả sau’. Với họ, điều ấy cũng đồng nghĩa với không bao giờ. Thi thoảng, những hiệp sĩ tốt bụng sẽ tóm lấy bọn rác rưởi và dần chúng ra trò vì cô. Hiệp sĩ và lính đánh thuê… Cũng như trời và đất, rất khác biệt. Sự tự hào trong mỗi hiệp sĩ đối với vũ khí cũng như mũ giáp của họ lớn hơn rất nhiều so với một tên lính quèn.

Nếu kết thúc của câu chuyện ấy thực sự tốt đẹp như thế thì cuộc sống sẽ hoàn hảo biết bao.

Nhưng, không! Cô đã phải lòng một người đàn ông và đã si mê đến nỗi trắng tay, vuột mất tiệm rèn. Cô đã vững tin hắn là một hiệp sĩ, nhưng thực ra không phải vậy. Đúng, gã đã từng là một hiệp sĩ, song đã bị đào thải không rõ lý do. Các hiệp sĩ khác đã nổi trận lôi đình khi cho rằng danh dự của họ đã bị ô uế bởi tên khốn ấy nên đã giúp cô lần ra kẻ bạc tình. Tuy nhiên, tài sản mất đi không thể trở về.

Người đàn ông ấy có một vẻ ngoài điển trai và rất mạnh mẽ. Đáng lẽ cô nên nghi ngờ ý định của hắn từ đầu. Gã chưa từng đòi hỏi chuyện chăn gối, và đã luôn rỉ bên tai cô những lời ngọt ngào. Tất cả đều khiến cô lầm tưởng, rằng gã là người đàn ông của đời mình…

“Ngài Krotin không đi cùng chúng ta?”

Jerome đứng hình trong giây lát.

“Làm sao mà người lại biết cậu ta?”

“Chỉ vài ngày trước anh ta đã đến đây. Vì thế, tôi vẫn đinh ninh anh ta sẽ có mặt trong chuyến đi này.”

“Không phải thế. Cậu ta hiện tại đang phải đảm nhiệm chức vụ hộ vệ cho Thái tử.”

Dường như anh chẳng mặn mà gì với Ngài Krotin cho lắm, nhỉ?”

“Không hẳn là không thích… Cậu ta chỉ… phiền phức mà thôi.”

[Nhưng… Ngài Krotin chẳng phải là kẻ xấu xa như thế.]

Nếu lời Jerome nói ám chỉ sự nóng tính cũng như sự hoang dã của người đó thì Lucia có thể hiểu được, lại còn hiểu rất sâu sắc nữa kia. Dù gì thì anh chàng cũng gắn liền với cái biệt hiệu ‘Chó điên’ kia mà. Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh một chú chó tinh nghịch quýnh quắng khắp nơi…

***

Trải nghiệm lần đầu của cô với cánh cổng ma thuật thật đáng thất vọng. Mọi thứ đột nhiên tối hù, một cơn chóng mặt ập đến… và. Viola! Tất cả đều đã xong. Thật đáng kinh ngạc khi việc dịch chuyển một khoảng cách xa như vậy xảy ra chỉ trong chớp mắt, song, việc có thể nhìn thấy quang cảnh rộng lớn giữa hai địa điểm quả là một lời nói dối tệ hại.

Ba cỗ xe chạy dọc vùng đất cằn cỗi nhưng lại rộng lớn ngút ngàn. Một cỗ chở Lucia cùng một vài người phụ nữ khác. Hai cỗ còn lại được dành riêng cho những đầy tớ và hiệp sĩ như một chỗ nghỉ ngơi luân phiên trong suốt chuyến đi.

Cuộc hành trình diễn ra khá suôn sẻ. Trời quang mây tạnh, vì thế họ có thể liên tục di chuyển hàng giờ liền mà chỉ cần dừng lại một chốc cho những bữa ăn ngắn. Đêm đến, họ sẽ dừng chân hạ trại, và ngay khi mặt trời ló dạng, họ sẽ lần nữa lên đường. Dù có một con đường khác dài hơn có thể dừng chân tại những làng mạc hay thị trấn nhỏ nhưng lại mất gấp đôi thời gian. Vì thế, họ đã chọn lộ tuyến ngắn nhất có thể, và nó thậm chí còn chẳng có lấy một ngôi làng nhỏ dọc đường đi.

Đây là đêm cuối cùng họ phải dừng chân bên ngoài. Trưa mai, họ sẽ đến đích đến cuối cùng của cuộc hành trình này, toà thành Công tước Taran. Các hiệp sĩ và người hầu đang chuẩn bị nơi thích hợp cho việc nghỉ ngơi.

Ngay khi cỗ xe của Lucia dừng lại, Jerome cưỡi ngựa vòng qua cạnh bên rồi gõ cửa. Suốt chuyến đi, anh đã không hề ngồi trong những cổ xe mà đã sóng vai, cưỡi ngựa cùng nhứng hiệp sĩ khác. Cánh cửa vốn đã phong kín nhằm ngăn bụi, mở ra.

“Thưa phu nhân, chúng ta sẽ hạ trại tại đây hôm nay.”

“Đã có thế xuống xe chứ?”

Jerome quay sang các hiệp sĩ. Sau giây lát càn quét xung quanh, họ gật đầu.

“Vâng, mọi thứ vẫn ổn.”

Lập tức, cô và những người khác xuống xe. Khuôn mặt ai nấy đều tái nhợt, phong trần mệt mỏi.

Liên tục ngồi trên một cỗ xe luôn lắc lư trong một thời gian dài là một điều rất tốn sức. Những con đường nơi đây chẳng phải trơn tru như ở hoàng thành. Do đó, sự run lắc là không thế tránh khỏi.

Lucia chịu đựng toàn bộ cuộc hành trình trong im lặng, không một lời than phiền. Chủ nhân còn chẳng để ý, cớ sao người khác lại có thể bất mãi? Phải nói, nhờ cô, tiến độ chuyến đi đã được rút ngắn rất nhiều, đến mức kỷ lục cho một chuyến công du.

“Phu nhân, người còn cảm thấy buồn nôn hay không?” (Anna)

“Tôi ổn. Cảm ơn sự giúp đỡ của bà lúc sớm, giờ thì tôi thấy tốt hơn nhiều rồi.” (Lucia)

Sự run lắc không ngừng nghỉ là nguyên nhân gây buồn nôn cũng như đau đầu cho Lucia. Anna đâu đơn giản là chỉ kê một đơn thuốc, bà cũng đã áp dụng kỹ thuật xoa bóp đặc biệt nhằm giảm bớt sự khó chịu của cô trong suốt chuyến đi. Sự điêu luyện của bà ấy đã giúp rất nhiều trong cuộc hành trình dài này.

Lucia và Anna dạo nhanh một vòng ở khu vực gần đó, Dean lặng lẽ theo sau. Trong suốt chuyến đi, Dean là người phụ trách hộ tống vị Nữ chủ của gia tộc Taran.

Những người khác đều bận bịu trong việc dựng trại: chăm sóc những chú ngựa, chuẩn bị những khẩu phần ăn và kiếm đủ củi cho việc sưởi ấm trong đêm. Nơi này rất bằng phẳng và trống trải, vì thế không động vật hoang dã nào có thể lẩn trốn xung quanh.

Đằng xa, một hiệp sĩ nhìn chăm chú vào hình dáng nhỏ bé của Lucia, rồi bày tỏ những xúc cảm tận đáy lòng.

“Miễn là một người như cô ấy, tôi sẽ chấp nhận hộ tống bất kỳ ai, dù là trăm lần đi chăng nữa.”

Những người khác cũng tham gia cuộc tranh luận.

“Một người tuyệt vời đã trở thành vị Nữ chủ tối cao của gia tộc Công tước Taran này.”

***

Một làn sương mỏng lạnh giá đã bao trùm vùng đất rạng sáng hôm sau. Vượt qua cái lạnh của buổi sớm mai, họ thu gọn mọi thứ rồi tiếp tục cuộc hành trình. Cứ thế, họ di chuyển suốt buổi sáng, rồi dừng lại sớm để dùng bữa trưa.

“Thưa phu nhân, đích đến đã gần kề. Người có thấy xa xa đằng kia? Đó chính là Roam.”

Jerome hướng tay về nơi con đường đất vàng kết thúc và được thay thế bằng một bãi cỏ xanh rì. Xa hơn một chút là những toà nhà với cao độ khác nhau hoà lẫn với nền trời xanh ngát. Đứng giữa những cấu trúc ấy là một toà thành lớn, đích đến cuối cùng của họ.

Ngay khi có thể nhìn thấy Roam, tất cả những mệt mỏi trong Lucia dường như tan biến, thay vào đó là sự phấn khích tột độ. Người mà cô rất muốn được gặp gỡ và làm quen đang ở trong đó.

Lucia đã 40 khi biết được Công tước xứ Taran có một đứa con, và đứa trẻ ấy sẽ kế thừa tước vị. Thời điểm ấy, đứa nhỏ chỉ vừa bước qua tuổi trưởng thành (nam: 19, nữ: 17), tầm độ 20. Vì thế, nếu tính đến hiện tại, ắt hẳn cậu nhóc chỉ khoảng bốn đến năm tuổi mà thôi.

Ngay khi những bánh xe lăn được trên đồng cỏ, bụi bặm không phải là một vấn đề to tát nữa. Vì thế, Lucia mở toang cửa sổ, tận hưởng bầu không khí trong lành và khung cảnh nên thơ xung quanh. Không xa bên cạnh cỗ xe là những hiệp sĩ đang cưỡi trên lưng ngựa. Jerome cũng sóng vai cùng họ.

[Dù chỉ là một quản gia, song có vẻ Jerome cũng khá thân thiện với những hiệp sĩ nhỉ?]

Jerome chỉ nghỉ một chốc trong xe ngựa trong suốt chuyến đi. Hầu hết thời gian, anh ta lựa chọn cưỡi ngựa chung với những hiệp sĩ và trò chuyện cùng họ. Nếu xét về chức vụ thì họ chẳng liên quan đến nhau, nhưng bằng cách nào đó họ lại cư xử thân thiện và hài hoà một cách kì lạ…

Họ đã đến khá sớm so với dự tính là tối muộn. Bấy giờ, chỉ mới giữa trưa. Những cỗ xe vội vã lăn bánh đến toà thành Công tước trước mặt. Nơi này là Roam, thủ phủ của vùng lãnh thổ rộng lớn phía bắc.

Khi những cỗ xe ngựa mang gia huy hắc sư đi qua, người dân hai bên dừng lại buôn chuyện. Họ xì xầm to nhỏ, tò mò không biết chủ nhân xe ngựa là ai.

Cỗ xe tiếp tục lăn bánh qua cây cầu dẫn đến toà thành. Chợt, những tiếng còi lớn vang lên khắp nơi.

Có những tháp quan sát tại nhiều điểm khác nhau quanh bức tường phòng vệ. Bên trong là các cơ sở huấn luyện quân sự, trường học cũng như phòng ốc nghỉ ngơi rộng rãi cho các hiệp sĩ. Cơ số người đang hăng say luyện tập. Song, ngay lập tức, họ dừng lại và cúi chào một cách trang trọng khi chiếc xe ngựa đi qua.

Cỗ xe tiếp tục di chuyển vào trong rồi dừng lại ở tòa tháp trung tâm.

Tại đây, hàng chục nàng hầu và đầy tớ đã có mặt, sẵn sàng chào đón vị Nữ chủ mới. Khi Jerome mở cửa xe, một số tiến đến bắc những bậc thang. Lucia bước xuống, với Anna theo sát bên.

Lucia nhìn quanh một vòng. Bờ tường đá rắn rỏi của tòa tháp trung tâm cao vút đến tận mây xanh, xung quanh được bao bọc bởi những toà tháp nhỏ. Trước mặt cô, trăm người hầu đang đứng cúi đầu theo thứ tự.

“Thưa phu nhân, xin mời vào trong.”

Lucia theo sau Jerome, lướt qua những người hầu. Cánh cổng của tháp trung tâm được làm từ một loại gỗ nặng trông hệt như thép. Khi mở ra, một đại sảnh đường rộng lớn hiện ra trước mắt.

“Phu nhân, người đã vất vả rồi.” (Jerome)

“Xin đừng nói quá. Tôi chẳng phải người duy nhất phải chịu đựng việc ấy. Mọi người đều rất cần mẫn. Jerome, xin hãy chú ý họ, những người đã đi cùng chúng ta. Hãy để họ nghỉ ngơi thật tốt.” (Lucia)

“Vâng. Tôi sẽ sắp xếp ổn thoả, vì thế người không cần phải lo lắng. Bây giờ thì… Thưa phu nhân, người muốn làm gì tiếp theo? Nếu người muốn nghỉ ngơi, tôi sẽ dẫn người đến phòng ngủ.” (Jerome)

“Tôi muốn được gặp gỡ những người ở đây, tại toà thành này.” (Lucia)

“Việc gặp gỡ người làm thì để một thời gian cũng không sao, thưa phu nhân.” (Jerome)

“Không, không. Không phải thế. Tôi muốn được gặp gỡ song thân của Công tước. Nếu phụ thân ngài ấy không tại thì chỉ mẫu thân thôi cũng được. Nói chung, tôi muốn được gặp những người có cùng huyết thống với ngài ấy.” (Lucia)

“Không có những người như thế ở đây đâu.” (Jerome)

“Không có… ai cả sao?” (Lucia)

Vâng. Lão Công tước và Phu nhân đã rời bỏ dương thế từ lâu. Ngay cả những người thân trực hệ khác cũng thế. Ngài ấy, Công tước hiện tại là giọt máu duy nhất còn tại của gia tộc Taran này.” (Jerome)

Lập tức, suy nghĩ của Lucia trở nên rối loạn.

[Duy nhất? Còn đứa nhỏ thì sao? Con trai của ngài ấy?]

 quyết định không hỏi về điều ấy. Có thể đứa con trai ấy vẫn chưa được cho ra ánh sáng. Nhưng Ngài ấy đã nói như thể đây chẳng phải bí mật lớn gì...

“… Tôi không mệt mỏi cho lắm. Vì thế, nếu có thể thì tôi muốn được tham quan nơi này thêm chốc nữa.” (Lucia)

“Vậy thì, để tôi dẫn dắt người nhé.” (Jerome)

Dù rất rộng rãi, song nếu xét tổng thể thì nơi này cũng khá đơn giản.

“Tầng trệt gồm các phòng tiếp khách, phòng hội nghị và phòng ăn nơi cuối con đường. Thông qua nó, người sẽ đến được khu vườn của toà thành này.” (Jerome)

Một khu vườn? Ở đây? Hãy dẫn tôi đến đó!” (Lucia)

“… Xin đừng kì vọng quá nhiều.” (Jerome)