Hugo rời đi chẳng bao lâu thì Lucia cũng chợt tỉnh giấc. Cô cần phải sử dụng phòng tắm. Vì thế, cô cố gượng dậy rồi kéo sợi dây bên cạnh để gọi người. Trái tim cô lúc này đau đớn một cách lợi hại. Đích thị là hậu quả của việc uống quá nhiều rượu vào tối qua. Những cô hầu lập tức xuất hiện, như thể họ vẫn luôn chờ chực ngoài cửa.
“Buổi sáng tốt lành, thưa phu nhân.”
“Hãy đến đây và dìu tôi đến phòng tắm.”
Dưới sự trợ giúp của cô hầu gái, Lucia đã thành công trong việc rời khỏi giường. Song, khi cố gắng tự bước đi thì một cơn đau nhói bỗng dấy lên trong cô, Lucia khẽ cau mày.
“Phu nhân cảm thấy không được khoẻ chăng? Liệu có nên gọi y sĩ cho người hay không?”
Lucia quan sát nét mặt của những người trước mặt. Dù họ luôn thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhân là cô, song, cô không thể không nghĩ ngợi lung tung, rằng thực sự họ muốn nói những lời như: ‘Chúng tôi biết tỏng cô đau ở đâu cùng nguyên nhân của việc ấy, vậy nên chẳng cần giấu diếm đâu.’
Có lẽ chỉ do trí tưởng tượng phong phú của cô mà thôi, vì biểu hiện của các nàng ấy chẳng hề thay đổi trong suốt thời gian qua. Thật tốt khi họ là những người phụ nữ đứng tuổi, nếu không chắc chắn cô sẽ xấu hổ chết mất.
Lucia quá quen thuộc với cuộc sống cũng như thói quen của một nàng hầu. Họ sẽ chỉ giữ khuôn khổ trước mặt những vị chủ nhân bởi đã được huấn luyện nghiêm khắc chỉ để làm việc ấy. Tuy nhiên, họ cũng sẽ vui vẻ cười đùa như bao người bình thường khác, chỉ là những biểu cảm ấy được giấu sau lưng mà thôi.
Những người theo hầu trong các gia đình quý tộc thường sinh sống và làm việc cùng một chỗ với chủ nhân của họ, phải chịu nhiều sự ràng buộc khiến tự do cá nhân là điều dường như không thể. Vì vậy, họ chỉ có thể chú ý đến những vấn đề gia đình của chủ nhân để bàn tán khi rảnh rỗi như một thú vui tiêu khiển. Những cuộc cãi vã cũng như thói quen xấu của các thành viên gia đình cũng giống như những sự kiện trọng đại trong cuộc đời họ.
Trước kia, với thân phận là một nàng hầu, Lucia chỉ chú tâm vào những nhiệm vụ được giao và hoàn thành chúng mà không suy nghĩ gì thêm. Cô đã từng là một hầu gái yên lặng và chân thành. Cũng nhờ thế, sau một thời gian, cô đã được nâng lên làm tỳ nữ thiếp thân và thường xuyên được tham dự các sự kiện xã hội lớn cùng với chủ nhân của mình. Khi ấy, chuyện bị mấy cô hầu khác liếc xéo bằng một thái độ ghen tỵ rất thường xảy ra. Vì thế, cô đã bị cô lập.
Nếu tính cách cô có thể hoạt bát hơn một chút, việc cầu xin chủ nhân mình trừng phạt những kẻ lắm mồm kia là có thể lắm chứ. Nếu thế, cô đã có thể ngẩng cao đầu mà đi rồi. Tuy nhiên, vào lúc ấy, tất cả những gì cô quan tâm là làm sao có thể thực hiện công việc của mình một cách tốt nhất, trọn vẹn nhất mà thôi.
Người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng họ đang cảm kích cô, nhưng sự thực lại không phải thế. Cách mấy cô nàng ấy đối xử với cô thật sự rất tệ hại. Dù thế, Lucia vẫn chẳng bận tâm. Nói cho vuông thì, cách họ nói chuyện với nhau chẳng thanh lịch chút nào, đặc biệt vào những buổi sáng khi hầu hạ chủ nhân thức dậy. Những tiếng thầm thì chắc chắn sẽ còn tệ hơn thế nữa. Những lúc như thế, Lucia sẽ chỉ thở dài khi vô tình nghe được nội dung họ bàn tán.
Dù đây là những người hầu của Công tước xứ Taran, về bản chất họ cũng chẳng khác biệt. Hiện tại cô là Nữ công tước thì làm sao? Cô cũng chẳng thể tuỳ ý trừng phạt ai mà không có chứng cứ, sẽ chẳng ai vui lòng phục tùng một mệnh lệnh vô lý cả.
Chỉ là… có chút căng thẳng mà thôi, bởi cô rất rõ ràng những bí mật đen tối và bẩn thỉu ẩn sau đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng kia.
“…Không cần. Sẽ ổn thôi nếu các cô chịu giúp tôi một chút. Đúng rồi, hôm qua tôi đã làm vỡ một chiếc ly.”
“Thưa phu nhân, chỗ người nói đã được dọn sạch. Nhưng, để chắc chắn thì người hãy mang dép vào đi ạ.”
Chậc, hẳn là cô đã ngủ rất say, bởi hiện tại trong đầu cô chẳng có ấn tượng gì về việc họ ra vào căn phòng này cả. Cũng có thể cô đã bất tỉnh trong suốt thời gian ấy. Lucia chậm rãi bước về phòng ngủ. Chợt, cô dừng lại nơi cửa sổ. Những nàng hầu vốn đang theo sau cô cũng dừng lại và đợi cô trong im lặng.
Bên ngoài ban công là một khu vườn rộng ngút ngàn. Thật lớn! Cô tự lẩm bẩm với chính mình. Đột nhiên, cô thấy thứ gì đó đang vụt chạy về phía dinh thự một cách chớp nhoáng.
[Roy Krotin…?]
Cách anh chàng đang chạy trông như một con thú đang bị săn đuổi gắt gao. Có chuyện gì xảy ra chăng? Dẫu chỉ vừa liếc qua, cô vẫn có thể đoán được ắt hẳn việc ấy rất quan trọng.
“Đức ngài đâu rồi?”
“Ngài ấy đã lên đường di chuyển về phía Bắc buổi sáng hôm nay.”
“… Ngài ấy không có ở đây sao?”
“Về chuyện này, thưa phu nhân, tổng quản đang chờ ở ngoài. Anh ấy sẽ trình bày chi tiết với người sau.”
“Vậy thì, để anh ta vào đây.”
“Thưa phu nhân, anh ấy không được phép bước vào nơi này…”
“À… ra vậy.”
Thì ra không phái nam nào được phép tiến vào căn phòng này trừ Hugo, đức ông chồng mới cưới của cô. Dù cho luật pháp ở vương quốc Xenon này khá mềm dẻo khi đề cập đến vấn đề ngoại tình, thì việc một người đàn ông ất ơ nào đó xuất hiện ở trong phòng ngủ chung của hai vợ chồng cũng là điều cấm kị.
Khi việc ấy xảy ra, đương sự sẽ không thể từ chối yêu cầu ly hôn từ bên còn lại mà không tổn thất một khoản kếch xù. Sẽ chẳng hề hấn gì nếu việc ấy xảy ra bên ngoài trong những khu vườn hay những góc khuất, nhưng không thể trong phòng ngủ. Đây là một phong tục cổ, nghe thì có vẻ khá buồn cười, song đã được tuân theo từ thưở xa xưa.
Ngày ấy, một quốc gia đã chất vấn Xenon về vấn đề này, đồng thời cũng đe doạ chiến tranh. Đức vua đã chẳng nói một lời mà chỉ truyền một bức thư với nội dung tố cáo quốc gia nọ đã sỉ nhục hoàng tộc Xenon. Không lâu sau, lời xin lỗi cho những câu nói lỗ mãng trước kia đã được truyền lại… Dĩ nhiên đây chỉ là một tin đồn. Nhưng, dù thế thì Lucia cũng không muốn nghi ngờ tính xác thực của những lời ấy.
“Thế còn kế hoạch khởi hành vào sáng nay?”
“Đức ngài đã lệnh cho mọi thứ được lùi vào hôm sau.”
“Vậy thì chắc việc ấy cũng không quan trọng lắm. Được rồi, tôi sẽ tiếp chuyện với quản gia sau. Giờ thì, hãy để tôi được nghỉ ngơi thêm chốc nữa.”
Lucia cho gọi một tách trà mật ong rồi tiếp tục giấc ngủ bị gián đoạn. Song, sự bức thiết trên khuôn mặt Roy cứ quấy nhiễu suy nghĩ của cô. Công tước đã rời đi từ sớm, vậy anh ta cần gì nơi đây? Trong lúc miên man, cô đã thiếp đi tự lúc nào.
***
“Làm sao việc này lại có thể xảy ra? Vì sao cơ chứ?”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Roy bỗng nổi cơn tam bành. Lúc này, mái tóc đỏ của hắn trông như một ngọn lửa nóng bỏng đang cháy phừng phực. Thực ra thì chuyện này xảy ra nhiều như cơm bữa, vì thế chẳng ai buồn để ý tới gã điên kia nữa.
“Còn Thái tử thì sao? Sao chú lại ở đây?”
“Ai mà thèm quan tâm cơ chứ? Tôi không hề muốn thực hiện điều đó!” (Roy)
Thái tử chỉ đồng ý buông tha cho Hugo rời đi nếu anh chịu để lại một hộ vệ ở nơi này; và gương mặt sáng giá ấy không ai khác ngoài Roy. Dù không thể phủ nhận tên này là một gã tuỳ tiện, song luận về kỹ năng thì chẳng ai có thể qua mặt tên điên này ngoại trừ bản thân anh.
Không ai thèm quan tâm đến ý kiến của Roy. Như thường lệ, Hugo đã truyền một khẩu dụ, ‘bởi vì ta muốn vậy’, thậm chí đương sự là Roy còn chẳng có cơ hội phản đối. Hai hôm trước, tên này đã nổi điên khi chống đối và không chịu trở thành hộ vệ của Kwiz. Hugo đã dần hắn một cách nhừ tử, khiến khuôn mặt điển trai kia bầm dập đến đáng thương. Anh đã buộc tên cứng đầu ấy vào khuôn khổ.
Sáng nay, một phong thư từ phương Bắc đã được truyền đến Cung Thái tử. và đã bị Roy đọc lỏm nội dung qua vai Kwiz.lỏm được. Đó là một bức thư ngắn giải thích chuyện đang xảy ra ở phía Bắc. Vì thế, Công tước sẽ khởi hành sớm. Khoảnh khắc khi Roy liếc được lá thư qua bờ vai Thái tử, hắn đã phóng như điên đến nơi này, nhưng tất cả đã là quá muộn.
“Đức ngài đã giao cho chú một nhiệm vụ. Vì thế, chú nên quay lại đi, không nên bỏ vị trí được giao như thế này.” (Dean)
“Không ai rảnh rỗi để làm liệc không đâu như thế cả! Ngoài kia thì đang rối thành một mớ bòng bong! Làm sao ngài ấy lại có thể loại tôi ra khỏi chuyện thú vị như thế cơ chứ???” (Roy)
Dean nhìn Roy một cách thảm hại.
“Chú cho rằng đó là một chuyện vui?” (Dean)
“Rõ ràng là nó vui hơn trăm lần việc bị mắc kẹt bên cạnh Thái tử như một bức tượng! Tôi sẽ đuổi theo ngài ấy.” (Roy)
“Ừ, đúng rồi. Cố lên nhé. Tôi dám cá rằng Đức ngài sẽ kết liệu chú trong nháy mắt mà thôi.” (Dean)
Hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời dự đoán tàn nhẫn của Dean, Roy tiếp lời.
“Hmm, có thể tôi sẽ bị tẩn cho gần chết, song chắc chắn ngài ấy sẽ chẳng giết tôi đâu.”
“… Chú có sở thích kì lạ nhỉ? Đúng vậy, chú sẽ không chết, nhưng chỉ cụt tay hay chân mà thôi. Không, từ từ. Ngài ấy sẽ không bẻ dù chỉ một khúc xương của chú đâu, nhưng chắc chắn chú sẽ chẳng thể xuống giường trong một khoản thời gian đấy.” (Dean)
Roy trừng mắt nhìn Dean một cách khó chịu, nhưng cuối cùng hắn cũng chịu thua. Roy là một tên hâm mộ cuồng. Và đối tượng của hắn chẳng ai khác ngoài Công tước xứ Taran đáng kính của chúng ta. Tính cách của hắn phần nào thể hiện sự điên của mình đối với ngài, Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, ngoài Roy, Đức ngài cũng chẳng buồn đánh nhau với bất kì ai khác.
Hắn cũng là người duy nhất dám vuốt râu hùm, mà lại còn vuốt không ngừng nghỉ nữa chứ. Đúng là một con gián khoái bị ăn đập mà.
“Đúng rồi, cũng đau lắm nha. Nhưng, tại sao chú lại ở đây? Sao chú không rời đi cùng chủ thượng?” (Roy)
“Tôi sẽ phụ trách hộ tống phu nhân trên đường đi.” (Dean)
“À… Tôi quên, Đức ngài đã kết hôn.” (Roy)
Roy lẩm bẩm. Trong khi mọi người há hốc mồm vì sốc trước cuộc hôn nhân đột ngột của Công tước, tên não phẳng này đã tiếp nhận tin tức như một điều hiển nhiên mà chẳng hề có phản ứng dư thừa nào. Có thể nói, tâm tính của Roy hơi khác biệt so với phần đông mọi người.
“Mm, vậy ai đã trở thành nữ chủ nhân của nơi này? Hình như là một công chúa?”(Roy)
[Dù mình đã biết tỏng chuyện này từ lâu rồi.]
Roy cũng không ngu ngốc đến mức tiết lộ thông tin mật của Công tước một cách quá dễ dàng. Đôi khi hắn sẽ cười thầm khi nghĩ về ngày hai người đó gặp nhau.
Vị Công chúa can đảm ấy đã đập thẳng vào mặt Công tước một câu, ‘Tôi đã đến để đề xuất một cuộc hôn nhân.” Lúc ấy, vị chủ thượng đáng kính của hắn đã bị sốc toàn tập. Thật mới mẻ khi một quý cô nhỏ bé lại dám vuốt râu hùm một cách tự nhiên như vậy.
“Có chút lo lắng. Tôi không quen hộ tống… quý tộc.” (Dean)
“Chú sẽ ổn thôi.” (Roy)
“Hmm? Chú đã gặp qua lệnh bà?” (Dean)
Roy gãi đầu.
“Không, nhưng… Dù sao thì chú cũng sẽ ổn thôi. Trực giác của tôi bảo vậy.” (Roy)
Dean bật cười.
“Được được. Tôi sẽ tin chú lần này. Dù sao thì, hãy bỏ cuộc khi chú còn có thể và quay về cương vị của mình đi. Nếu Jerome bắt gặp chú ở đây lúc này, chắc chắn chú sẽ chẳng thể tránh được một hồi thuyết giáo đâu.” (Dean)
“Ugh… Jerome… rất đáng sợ.” (Roy)
Đôi khi anh ta còn đáng sợ hơn chủ thượng không biết bao nhiêu lần.
“Chà, tôi rất biết ơn đó.”
Trong phút chốc, sắc mặt Roy bỗng trắng bệch. Jerome đã xuất hiện phía sau họ được một thời gian, và đang nhìn chằm chằm hai người bằng một ánh mắt khát máu. Thấy được khuôn mặt âm trầm kia, Roy thét lên một tiếng như thể Thần Chết đang lượn lờ trước mặt hắn.
Luna: Cho bạn nào không biết, Dean là hộ vệ thân tín của Công tước nhé. Cứ hiểu trước vậy đi.