루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 19: Đêm tân hôn (3B)

Cô nàng này… Thực sự… Hugo trừng mắt nhìn Lucia, song, có vẻ như cô thỏ nhỏ này không hề sợ hãi hay dễ bỏ cuộc chút nào. À, phải rồi, người phụ nữ này luôn như thế ngay từ đầu. Cô luôn chẳng hề do dự khi phải bàn luận một vấn đề nào đấy với anh. Và, độc đáo là, dù vẫn hay giữ yên lặng, song, cô hoàn toàn có thể nêu rõ mọi thứ cần thiết vào đúng thời điểm. Trên lý thuyết thì anh hoàn toàn có quyền bỏ qua sự hiện hữu của cô nếu cô làm anh bực như thế này. Song, kỳ lạ thay, anh lại chẳng ngại phải trả lời 1001 câu hỏi của cô.

“Sẽ có rất nhiều việc cần phải giải quyết. Vì vậy, ta tin rằng điều ấy sẽ không xảy ra quá sớm đâu.”

Dù đã thông báo với Thái tử rằng bản thân sẽ trở lại nơi ấy sau hai năm, song, anh cũng chưa từng đề cập đến một thời điểm cụ thể nào. Vì thế, nếu muốn thì anh vẫn có thể kéo dài thêm thời gian ở phương Bắc và chẳng ai có thể cấm cản điều ấy cả.

“Liệu… như vậy có ổn không? Ý tôi là… Thái tử… ngài ấy cũng đồng ý với yêu cầu này của người?”

Đây thực sự là một câu hỏi mà bản thân anh cũng không hề ngờ tới. Thật mới mẻ và độc đáo làm sao! Đúng là Công tước xứ Taran nghiêng về phía Thái tử thật, nhưng cá nhân mà nói thì anh chưa từng giúp đỡ anh ta điều gì. Vì thế, chẳng ai có thể khẳng định 100% điều ấy, dù gì thì đây cũng là một chủ đề khá nhạy cảm trong giới chính trị. Thú vị! Cô nàng này quan tâm đến quyền lực chăng? Anh thực sự rất tò mò.

“À… Thực ra thì không.”

Kwiz đã cố gắng hết sức chỉ để nài nỉ anh ở lại bằng cả hai phương thức: mềm mỏng lẫn đe doạ. Song, tất cả đều vô ích. Thực ra mà nói thì hệ thống hành chính ở phương Bắc đã được xây dựng một cách hoàn hảo dưới sự thống trị của anh trong bao năm qua. Vì thế, ngay cả khi nơi ấy có vắng mặt chủ nhân đi chăng nữa thì cũng không thực sự tạo thành vấn đề. Những thuộc hạ tài hoa của anh hoàn toàn có thể duy trì lãnh địa mà không cần sự hiện diện của chủ nhân. Tuy nhiên, cách một đoạn thời gian, Công tước xứ Taran vẫn nên xuất hiện trước mặt người dân của mình.

[Ra vậy… Anh vẫn sẽ làm theo ý định của mình dù thế nào đi chăng nữa.]

Lucia nghĩ rằng mình đã nắm được phần nào phong cách của người đàn ông này. Anh là một người rất quả quyết. Mọi quyết định của anh đều được thực hiện một cách nhanh chóng, cũng như cuộc hôn nhân của họ vậy. Cả quá trình kết hôn phức tạp đã được đơn giản hoá và hoàn thành chỉ trong vòng một tháng mà thôi. Và trước khi kịp nhận ra thì chữ ký đỏ tươi của Lucia đã yên vị trên mặt những giấy tờ cần thiết rồi.

“Liệu người có bao giờ hối tiếc về quyết định của bản thân?”

Hugo chợt im lặng.

“… Nếu câu hỏi của tôi quá riêng tư thì…”

“Chưa từng. Và, chắc chắn ta sẽ không làm một việc ngu ngốc như vậy. Thật vô ích khi cứ nghĩ đến những việc đã rồi, dù gì thì quá khứ cũng không thể thay đổi được.”

Ra là như thế. Chợt, Lucia cảm thấy thật ớn lạnh.

[Ắt hẳn anh sẽ chẳng hề do dự khi vứt bỏ một người vợ hờ như mình. Dù gì thì cũng chẳng có gì là quan trọng với anh cả, mặc kệ là công việc, những mối quan hệ hay là bạn tình.]

Công tước là một người đàn ông mạnh mẽ và kiêu ngạo. Điều ấy không khác gì so với giấc mộng kia của cô. Hào quang trên người anh luôn chói loá một cách kỳ lạ và mọi người vẫn luôn sùng kính anh như một điều rất hiển nhiên. Hơn nữa, thật không dễ dàng để có thể tiếp cận Công tước xứ Taran. Vì vậy, mọi người chẳng thể làm gì khác ngoài việc lén dõi theo anh từ đằng xa. Lucia chợt nhận ra một sự thật, rằng: sự ái mộ của bản thân dành cho người đàn ông lạnh lùng này có lẽ nhiều hơn cô tưởng.

Thật tuyệt khi người đàn ông hoàn hảo ấy lại đang ngồi đối diện cô lúc này. Bằng một sự kỳ diệu nào đó, cô, một nàng công chúa không quyền không thế lại có thể trở thành vợ của anh, Công tước xứ Taran được người người kính ngưỡng. Thật khó tin làm sao!

[Sao mắt cô ấy lại sáng ngời như thế?]

Đấy là điều mà Hugo băn khoăn trong lúc quan sát cặp mắt màu cam bí ngô kia. Chúng sáng một cách lấp lánh, đồng thời cũng thể hiện rõ sự ham muốn của chủ nhân vào lúc này, song trông chúng cũng thật dè dặt và dường như đang sợ hãi một thứ gì đấy. Trước kia, những người phụ nữ thường quyến rũ anh chỉ vì sự giàu có cũng như địa vị của anh mà thôi. Vì thế, anh chưa từng thấy được một cặp mắt nào trong suốt đến vậy. Đôi mắt ấy như biết nói, chúng có cảm xúc. Thật đặc biệt!

Lẽ nào tính cách độc đáo của cô nàng được hình thành từ hoàn cảnh sống khắc nghiệt hay chăng? Nếu được đối xử như một nàng công chúa chân chính, ắt hẳn cô ấy sẽ chẳng mấy khác biệt với những quý nữ khác, nhỉ? Hơn nữa, cô nàng cũng đã được sinh ra và lớn lên như một thường dân trong một khoảng thời gian dài. Chắc là thế rồi! Chỉ như vậy thì chuyện này mới có được lời giải thích hợp lý.

Bản chất con người không thể thay đổi. Một ngày nào đó, ắt hẳn đôi mắt trong veo ấy sẽ bị vấy đục bởi lòng tham vô đáy của con người mà thôi. Ngoại lệ? Không thể nào! Một người vô tư sẽ chẳng thể tồn tại lâu trong cái thế giới khốc liệt này được. Suy nghĩ ấy thật viễn vông!

Thôi được rồi. Chí ít thì cô nàng trông có vẻ không ngốc nghếch cho lắm, nếu không thì thật phiền phức. Hơn nữa, hương vị tối qua thực sự không tệ chút nào. Thật không thể chê vào đâu được, dù cuộc hôn nhân này đến rất vội vàng.

“Có vẻ như nàng sẽ chỉ nghỉ ngơi sau khi ta rời đi mà thôi.”

“Thế Đức ngài thì sao? Người không định ngủ nữa ư?”

“Không sao. Thường thì ta cũng thức dậy vào khoảng thời gian này.”

“Sớm… đến vậy sao? Mặt trời còn chưa mọc nữa mà!”

Người chồng hờ trước kia của cô, Bá tước Matin chỉ thức dậy khi mặt trời đã lên cao mà thôi. Ắt hẳn lão ấy chẳng thể xem được một thứ đẹp đẽ như bình minh trong suốt cuộc đời mình. Nhưng, lão ta cũng không hẳn là đặc biệt lười biếng hay gì cả. Chuyện đấy là bình thường bởi những quý tộc thường tiệc tùng và giao lưu thâu đêm để rồi thức dậy muộn vào buổi sáng.

“Ta nhớ đã bảo nàng đừng gọi như thế lúc lên giường rồi mà. Nàng lại quên chăng?”

“…À vâng. Nhưng… điều ấy không dễ dàng đến vậy. Cảm giác cứ sai sai làm sao ấy…”

Những người tình trước đây luôn hấp tấp muốn được gọi thẳng tên anh như một minh chứng cho sự thân mật giữa họ. Song, với cô thì điều ấy lại trở nên khó khăn một cách kỳ lạ. Hơn nữa, dẫu hiện tại hai người đang nằm cạnh nhau, cô cũng không hề đặt lấy một ngón tay lên người anh. Điều ấy thật bất thường sau một đêm đầy kích tình như thế.

[Cuộc tình hôm qua không đủ để cô ấy hài lòng chăng? Hay… Có lẽ là lúc nãy…?]

Cô gái này khác hẳn với những người phụ nữ khác. Chí ít thì không ai lại khóc lên vì đau đớn khi làm chuyện ấy như cô cả. Lần đầu tiên từ khi sinh ra, anh cảm thấy khá nghi ngờ về bản thân mình.

“Vivian.”

Thường thì anh chẳng mặn mà gì với việc giữ kín những thắc mắc của mình. Song, khi phải đối diện với đôi mắt trong suốt tựa bảo thạch ấy, Hugo bỗng khựng lại. Không hiểu sao anh lại chẳng thể thốt nên những lời tựa như: [Nàng cảm thấy đêm đầu tiên của chúng ta như thế nào?] Cũng có thể, anh đang sợ hãi lời cô sẽ nói. Nàng ấy sẽ không đáp trả những lời hoa mỹ như [nó thật tuyệt] chỉ vì lòng tự tôn của anh đâu. Anh khá chắc chắn về điều ấy.

“… Thay vì gọi thẳng tên ta, hãy cố gắng để không bị choáng mỗi lần nghe thấy tên mình đi nhé. Hay là nàng không ưng ta gọi như thế?”

“… Tôi chỉ là… Không cảm thấy thoải mái… với cái tên ấy mà thôi…”

“Vậy, ta nên gọi nàng như thế nào đây, Phu nhân của ta?”

“Người có thể gọi tôi theo nhiều cách khác mà.”

“Nhiều cách? Những cách khác ư… Mình ơi? Em yêu? Tình yêu của ta? Hay nàng thơ của đời ta?”

Hai gò má của Lucia hừng hực đỏ lên một lần nữa. Sao anh ta có thể nói những từ ngữ đáng xấu hổ ấy một cách tự nhiên đến vậy?

“Hãy chọn một trong số chúng đi.”

Thấy cô nàng vẫn nằm im như phỗng, Hugo khẽ nghiêng đầu.

“Nàng không ưng những cách gọi phổ biến ấy ư? Thế thì… ánh mặt trời của đời tôi, hay người tình trong mộng của tôi nhé?”

“Tên của tôi! Xin hãy gọi bằng tên của tôi.”

“Hmm. Ta cũng nghĩ điều ấy là tuyệt nhất, hỡi Vivian thân mến của ta.”

Nhận ra nụ cười trông như gian kế vừa đạt được của anh, Lucia bỗng thấy hờn dỗi. Thật đúng là một tay chơi lão luyện mà. Nhưng, ngay cả bản thân cô cũng chẳng hề tin tưởng rằng anh chàng này sẽ chung thuỷ với người vợ của mình hậu hôn lễ đâu. Theo giấc mộng kia, anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục ve vãn bên những quý cô và có nhiều bạn tình trong bóng tối. Vậy nên, việc đã kết hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Chúng ta dừng lại ở đây thôi. Hãy ngủ đi nào.”

“Nhưng…”

“Vivian!”

Đôi mắt tròn xoe của Lucia bỗng mở thật to. Giây lát sau, cô cười lên khe khẽ.

Hugo quan sát hình ảnh đẹp đẽ ấy với ánh mắt dịu dàng rồi nghĩ thầm, [Ta phải làm gì với cô nàng này đây?]

“Người thường ngủ trong bao lâu thế?”

“Khoảng ba đến bốn tiếng.”

“Mỗi ngày ư?”

“Cũng có những lúc ta chỉ có thể nghỉ ngơi trong một chốc, khoảng từ một đến hai tiếng mà thôi.”

Lucia cảm thấy thật choáng váng. Cô sốc đến mức mồm miệng há hốc. Giờ thì cô đã hiểu được một điều. Là một Công tước, trách nhiệm đặt trên vai anh thật không dễ dàng chút nào. Chẳng mấy ai có thể đảm đương tốt một chức vị đòi hỏi cao như thế, chỉ có những người cần cù, siêng năng như người đàn ông trước mặt cô lúc này mới có thể mà thôi.

“… Xin thứ lỗi, thưa ngài. Điều ấy gần như là bất khả thi với tôi. Thậm chí, tôi còn không chắc rằng mình có thể sống nếu chỉ ngủ khoảng ba đến bốn giờ mỗi ngày như thế.”

“… Hmm? Ta đã yêu cầu nàng như thế bao giờ?”

“Thưa ngài… À không, Hugh… Làm sao mà một vị Phu nhân Công tước lại có thể yên giấc nồng khi phu quân của cô ấy đang làm việc cật lực cơ chứ?… Như vậy thật không phải phép chút nào!”

… Thật là. Lúc này thì đến anh cũng chẳng biết mình đang cười phá lên vì vui vẻ hay vì á khẩu nữa.

“Ta thực sự đánh giá cao sự trung trinh của nàng, song, điều ấy hoàn toàn không cần thiết. Bây giờ, nàng chỉ cần ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại rồi ngủ một giấc thật ngon mà thôi.”

Nói rồi, anh dùng tay che mắt cô nàng bướng bỉnh này. Song, bàn tay to lớn của anh gần như bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Thực ra thì, anh không mặn mà gì với việc trò chuyện cùng phụ nữ cho lắm. Song, chẳng hiểu vì sao với cô thì lại khác. Cô nàng có một chất giọng rất êm ái. Giọng nói ấy không pha lẫn tạp chất từ sự giả tạo hay kiêu căng của giới quý tộc thời bấy giờ mà chỉ nhẹ nhàng và bình thản mà thôi.

“Xin lỗi, tôi đã làm phiền người rồi.”

“…”

Thực ra, anh không hề cảm thấy khó chịu. Song, anh cũng chẳng buồn phản bác lại.

Lucia khẽ chớp mắt một vài lần rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn anh thì đang dõi theo từng nhịp thở nhẹ nhàng và thoải mái của cô. Thật đẹp! Nghĩ vậy, anh khẽ cười.

Hugo tiếp tục ngắm nhìn như thế trong một chốc rồi ngồi dậy. Sau đó, anh vòng qua cạnh giường rồi cúi người khẽ hôn lên gò má của người phụ nữ đang ngủ say. Hơi thở đều đặn của nàng như cù lấy hai bên má anh. Hugo khẽ hôn xuống cánh môi dưới ngọt ngào như đang mời gọi ấy rồi nhẹ nhàng mút lấy. Sau một chốc, anh đứng lên, song, vẻ mặt anh lúc này trông thật phức tạp.

***

Jerome, cùng với ba người hầu kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài. Theo quy tắc, những người làm như họ sẽ không làm phiền một cặp đôi mới cưới trong phòng ngủ của mình. Có thể nói, sự xuất hiện của một vị nữ chủ mới đã khôi phục quy tắc này sau cái chết đột ngột của lão Phu nhân tiền nhiệm.

Những người hầu nhanh chóng tiến lên hỗ trợ chủ nhân, người vừa tắm xong. Họ lau nhẹ những phần nước còn sót lại trên thân thể anh, rồi giúp anh mặc vào một bộ trang phục thường ngày. Họ cũng phát hiện một vết cắn tròn tròn trên cánh tay anh trong lúc làm việc, song, không ai đề cập đến điều ấy. Họ chỉ đơn giản là giấu dấu vết ấy dưới lớp phục trang của anh mà thôi.

Bọn họ, tuy ba nhưng như thể chỉ là một, luôn phối hợp hoàn hảo với nhau. Người nhỏ nhất cũng chỉ mới 17 tuổi mà thôi. Phụ mẫu của họ đã qua đời do bệnh dịch và họ là những người duy nhất sống sót qua thử thách cam go ấy.

Ba đứa trẻ đã trở nên mồ côi. Hơn nữa, họ còn đánh mất giọng nói của mình. Chính Jerome là người đã tìm thấy những đứa trẻ tội nghiệp ấy, đưa họ về dưới trướng và dạy bảo họ nên người. Thật may, cả ba đều thông minh và trung thành. Nhiều năm đã trôi qua, và họ đã trở nên thật xuất sắc trong công việc, đến mức Jerome không cần phải lo lắng cho họ nữa.

“Việc chuẩn bị cho chuyến đi đã được hoàn tất một cách chu đáo. Không biết ngài có muốn kiểm tra lần cuối hay không, thưa chủ nhân?”

“Không cần. Chuyến đi ấy sẽ được dời sang sáng mai.”

“Vâng, thưa ngài. Còn một chuyện nữa. Tối qua, những hầu gái chốn hoàng gia đã ghé thăm nơi này và tôi đã báo rằng ngài đã nghỉ ngơi. Họ sẽ trở lại vào sáng nay.”

Thực sự mà nói thì Kwiz khá ương bướng. Có vẻ như anh chàng không hề có ý định bỏ cuộc. Rất có thể, anh ta sẽ liên tục quấy rầy anh bằng những lá thư yêu cầu Công tước phải trở lại kinh thành trong hai năm tới. Nhưng, nói cho đúng thì anh chàng cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi, bằng không thì anh sẽ cảm thấy khó chịu. Điều ấy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Công tước xứ Taran.

“Nếu lần tới họ có ghé thăm thì hãy để họ qua đêm ở đây. Ắt hẳn ta cũng nên tiến cung trong một chốc.”

Vì rảnh thời gian, có lẽ anh cũng nên ghé thăm và trấn an anh ta một chút. Các cuộc tranh đấu cho ngôi vị Hoàng đế thường rất khốc liệt. Thái tử luôn là mục tiêu chính bởi chỉ riêng tước hiệu ấy thôi cũng là quá đủ rồi, nhưng hiện tại anh ta vẫn còn quá non nớt và chưa đủ sức để trấn áp bất kỳ ai. Dù trong thời điểm nhạy cảm như thế, anh ta vẫn làm ầm lên chỉ vì anh, Công tước xứ Taran đã quyết định sẽ trở về phương Bắc.

“Khi ta vắng mặt, hãy cho gọi y sĩ.”

Cho đến nay, Công tước chưa từng gọi y sĩ lấy một lần. Vì thế, có thể nói, người rảnh rỗi nhất không ai khác lại chính là y sĩ riêng của gia tộc Taran. Tuy vậy, ai cũng có thể dễ dàng hiểu được lời nói này là dành cho người nào.

“Thưa ngài, Phu nhân bị ốm chăng?”

“Không phải. Đừng gọi vội. Khi nàng Công chúa của chúng ta tỉnh giấc, hãy hỏi xem nàng ấy có cần y sĩ hay không rồi nghe theo quyết định của nàng.”

Hugo không hề quên bất kỳ chi tiết nào về đêm qua.

“Hãy chắc chắn rằng người được gọi là một nữ y sĩ.”

“… Vâng, thưa ngài.”

Một nữ y sĩ ư? Jerome cảm thấy thật chóng mặt. Ắt hẳn chủ nhân đang muốn ám chỉ về việc gì đấy khi nói như thế. Song, bây giờ thực sự anh không còn hơi sức đâu để bận tâm về chuyện ấy nữa. Việc cấp bách hiện tại là đào đâu ra được một người như Công tước đã yêu cầu cơ chứ? Anh phải nhanh chóng tìm ra nữ y sĩ tốt nhất của vương quốc mới được.

***

“Thưa ngài, tôi là Fabian.”

Giọng nói ngoài cửa làm Hugo khẽ nhíu mày. Sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc này? Có việc khẩn chăng? Anh chàng lười biếng này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện sớm với một tin tốt lành đâu.

Khi được phép tiến vào, Fabian khẽ cúi đầu rồi chuyển cho anh một phong thư.

“Chúng tôi nhận được một tin nhắn khẩn cấp đến từ phương Bắc.”

Mặt Hugo đanh lại khi đọc được nội dung của bức thư. Anh đã chủ quan rồi, nơi ấy thực sự xảy ra chuyện. Đây chính là hậu quả của việc Công tước xứ Taran đã rời đi quá lâu.

Nếu sự thống trị không được quản nghiêm thì cuối cùng ai nấy cũng sẽ quên đi vị thế của họ, đặc biệt là những con người man rợ kia. Thường thì những người ấy sẽ không dám manh động nếu sự đe doạ của chính quyền đủ gây sợ hãi đến họ.

“Ta đã quá nhân từ quá nhỉ? Đến mức chúng tưởng rằng ta không tồn tại?”

Tiếng gầm nhẹ của anh làm căn phòng bỗng trở nên thật lạnh lẽo. Cả Jerome và Fabian đều ngậm miệng. Hai người nhìn vị chủ nhân đang tức giận của mình một cách thận trọng. Họ thừa biết anh không cần sự đáp trả của ai lúc này.

“Fabian. Hãy báo về lãnh thổ rằng đích thân Công tước sẽ xử lí chúng, từng tên một.”

“Nhưng, thưa Đức ngài, như vậy thì…”

“Không sao. Ngược lại, ta rất mong chờ là đằng khác. Để xem những tên cứng đầu ấy có thể chống cự được bao lâu. Đã lâu rồi chúng không hừng hực khí thế như vậy. Càng tốt, như thế thì việc chinh phạt rồi giẫm đạp lên từng tên mới thú vị chứ, nếu không thì rất nhàm chán.”

“Vâng, thưa ngài.” Fabian khẳng định một cách chắc chắn.

“Jerome. Bây giờ, ta sẽ đi trước. Song, cậu thì vẫn phải ở lại đây và hộ tống phu nhân an toàn vào một ngày khác. Không nhất thiết phải rời đi quá vội vã đâu.”

“Vâng, thưa ngài.”

Trước khi rời đi, Công tước xứ Taran đã để lại lời cuối cùng.

“Nàng ấy là Đệ nhất phu nhân của gia tộc Taran. Hãy dành cho nàng ấy sự tôn trọng tương xứng.”

“Xin tuân lệnh, thưa Đức ngài.”

Nghe được lời khẳng định chắc chắn từ bề tôi trung thành của mình, Hugo phóng ngựa rời đi. Binh đoàn của anh cũng lập tức theo sau. Còn Jerome thì đứng yên tại chỗ và quan sát đến khi Chủ nhân của anh, Công tước xứ Taran không còn có thể nhìn thấy nữa.

“… Đệ nhất phu nhân của gia tộc Taran ư?”

Công tước không hề nói những lời đao to búa lớn nào. “Hãy tôn trọng nàng ấy” Đây chỉ là một sự thật hiển nhiên mà thôi. Song, lời nói ấy lại rất có phân lượng, chỉ vì người phát ngôn là Hugo, Công tước xứ Taran. Thường thì ngài ấy không phải là loại người sẽ bận tâm vì người khác. Thậm chí, ngài ấy còn chẳng thèm quan tâm đế hình tượng của chính mình.

[Liệu mình có hiểu nhầm gì lời nói của ngài ấy hay không đây?]

Điều này thì chắc là chỉ có tương lai mới có thể khẳng định được mà thôi.


Luna: Xong quyển 1 nhé. Tuần này có 1 up thôi vì bận quá. Tuần sau nhé mấy bạn ^^!