Không tiệc cưới, không khách mời, cũng như không hề có bất kỳ lời chúc phúc nào. Họ chỉ đơn giản là ngồi đối diện nhau khi Hugo Taran và Vivian Hesse cùng đồng ý ký giấy xác nhận kết hôn mà thôi.
Dù đã ký bằng họ ‘Hesse’ của mình trên tất cả các giấy tờ, nhưng cô lại chỉ viết xuống độc mỗi cái tên ‘Vivian’ mà thôi. Lucia phải tuân thủ tiêu chuẩn của những tờ giấy chứng nhận kết hôn như thế này. Vì thế, cô đã phải ký tên đầy đủ của mình ở phía trên, song lại chỉ sử dụng phương thức của bản thân ở mặt sau.
Vivian. Đó là cái tên hiện tại của cô. Cô đã phải sống dưới cái tên Vivian khi phải ở cùng Bá tước Matin hơn năm năm. Sau khi được giải thoát, cô đã có thể trở về với danh tự ban đầu – Lucia. Nhưng bây giờ, cô sẽ cần phải sống cả đời như Vivian.
Cô chưa nghĩ rằng cái tên Vivian thuộc về bản thân mình. Khi phải sống dưới danh phận này, Lucia không hề cảm thấy gì khác ngoài bất hạnh và đau khổ. ‘Lucia’ và ‘Vivian’ như hai người hoàn toàn khác nhau. Thật đau đớn. Bản thân cô cũng chẳng rõ liệu cái tên được viết trên giấy chứng nhận kết hôn này có thực sự thuộc về mình hay không nữa.
Cô cảm thấy thất vọng khi phải đeo trên mình một mặt nạ dưới cái tên Vivian trong suốt quãng đời còn lại từ lúc ký tên lên tờ giấy kia, nhưng đồng thời, cô cũng thấy thật nhẹ nhõm. Một mặt, cô hy vọng rằng bản thân sẽ có thể tháo đi lớp vỏ bọc kia vào một ngày nào đó và khám phá thế giới bên ngoài. Mặt khác, Lucia không thể đo lường được cái hố mà mình đang phải nhảy vào sâu cạn ra sao. Cảm xúc lúc này của cô thật không thể diễn tả được.
Hai nhân chứng cho cuộc hôn nhân này là hai người mà cô chưa từng gặp mặt hay quen biết. Quá trình kết hôn cũng rất đơn giản, và cô đã nhanh chóng đạt được danh hiệu Phu nhân Công tước xứ Taran một cách chính thức. Và đó cũng là cách kết thúc buổi lễ thành hôn này.
Lucia không hề lưu luyến về những thứ như tiệc cưới, song cô có hơi thất vọng khi nụ hôn cổ điển đã bị lược bỏ. Sau nụ hôn đầu tiên hôm ấy, anh chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với cô lần nữa. Lucia giả vờ nhìn sang nơi khác trong khi len lén liếc mắt qua đôi môi anh.
Đôi môi khép kín ấy tựa như một đường thẳng và dường như đã phản ánh chính xác bản chất ương bướng của anh. Đôi môi ấy cũng chẳng quá dày. Khi anh hôn cô lần trước, chúng mang lại một cảm giác rất mềm mại. Anh đã mút lấy môi của Lucia trong khi lưỡi của họ như hoà quyện vào nhau…
“Chúng ta khởi hành về phía Bắc vào sáng mai.”
“À…Vâng. Thưa ngài!”
Lucia giật nảy mình khi nghe lời nói đột ngột ấy. Anh đã nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Vì thế, cô phải nhanh đánh làm bản thân phân tâm bằng cách nhìn sang hướng khác. Cô lo sợ không biết hiện tại mặt mình có đỏ lên hay không..
[Aah, mình điên mất thôi. Mình đang làm gì đây? Thiệt tình.]
“Nếu nàng muốn được ở lại kinh thành thì cũng tốt thôi.”
Trái tim đang đập thình thịch bỗng bình tĩnh lại, và một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai người. Vết mực trên hợp đồng hôn nhân vẫn chưa khô, và anh đã nghĩ đến việc ở riêng như một chuyện bình thường.
Cô nhận ra rằng anh không hề xem cô như một người phụ nữ. Dẫu đã không kỳ vọng rằng cuộc hôn nhân này sẽ mang lại cảm giác ấm áp và chan chứa tình thương, song, cô cũng không thể không cảm thấy cay đắng thay cho bản thân mình.
Trái tim cô đau đớn một cách lợi hại. Anh ta đang ám chỉ rằng rằng cuộc hôn nhân này sẽ mãi chỉ là hình thức mà thôi. Dù đã từng có chút hy vọng vào lúc trước, hiện tại cô lại không hề có cảm giác thất vọng nào cả.
“…Tôi sẽ theo ngài. Nhưng nếu ngài muốn tôi ở lại đây thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Lucia cúi gằm mặt xuống trong lúc trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Cô đang cố gắng hết sức để có thể không trộn lẫn cảm xúc rối loạn hiện tại vào từng lời nói của mình. Cô không muốn thách thức anh hay làm bất cứ điều gì. Không có lợi ích gì khi ở lại đây cả. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chạy dọc trên cơ thể cô.
Lucia hy vọng sẽ được sống một cách tự nhiên, bình tĩnh và thư thái. Cô không nghĩ rằng anh ta sẽ là hạng đàn ông hay ngược đãi phụ nữ như một món đồ chơi, nhưng cẩn thận một tí cũng chẳng sao cả. Cô hiểu rõ sự vô vọng của một người phụ nữ khi phải đối mặt với một gã vũ phu.
“Nơi ấy không có nhiều lạc thú như ở đây. Nàng nên chắc chắn nếu không sẽ hối hận sau này.”
“Tôi sẽ ổn thôi.”
[Dù gì thì mình cũng chưa bao giờ thấy được bất cứ điều gì thú vị ở đây ngay từ đầu.]
Họ đã giữ yên lặng suốt quãng thời gian ở chung trên xe ngựa. Và ngay sau khi về đến dinh thự, anh ta đã lập tức rời đi rồi nhốt mình vào văn phòng trên lầu. Lucia bị bỏ lại một mình ở cổng trước và chỉ có Jerome ở đây để hướng dẫn vị nữ chủ nhân mới của toà dinh thự.
“Xin được hân hạnh được gặp gỡ, thưa phu nhân. Tôi là quản gia hiện đang phục vụ cho gia tộc Taran. Xin hãy gọi tôi là Jerome.”
Anh ta trông như đã ngoài 30. Lucia đã gặp qua người đàn ông có cặp mắt xanh sậm và trông rất lịch lãm này. Cô đã từng được anh phục vụ trà trong chuyến viếng thăm của mình tới đây lần trước. [Ra anh ta là quản gia ở nơi này.] Anh ta có vẻ quá trẻ để trở thành tổng quản gia của Công tước.
“Rất vui khi được gặp lại anh lần nữa. Tách trà lần trước rất ngon đấy, Jerome ạ.”
Jerome nhìn Lucia một cách kì lạ, nhưng tất cả biểu cảm của anh đã nhanh chóng biến mất. Anh trả lời với một giọng điệu nhẹ nhàng.
“Cảm ơn lời khen tặng của phu nhân. Xin hãy cứ tự nhiên khi ở đây.”
“Tôi rất thoải mái khi được nói theo cách này. Ồ, nhưng nếu như vậy không phù hợp với hình tượng một Nữ chủ nhân của nơi này, tôi sẽ cố gắng sửa chữa thói quen xấu này. ”
“Không phải vậy. Thưa phu nhân, bất cứ điều gì người nói sẽ là quy tắc mới của nhà Taran. Vậy, bây giờ người muốn dùng bữa trước hay nghỉ ngơi? Người có muốn tôi giới thiệu sơ lược nơi này hay không?”
Lucia dường như đã nghe được điều gì đó rất không thể tin được. Song, hiện tại, cô thực sự cảm thấy quá đau đầu nên không thể suy nghĩ nhiều về điều ấy. Vì thế, Lucia chỉ ra điều cô mong muốn nhất vào lúc này.
“Tôi muốn được nghỉ ngơi trước.”
“Vậy, tôi sẽ chỉ hộ tống phu nhân đến phòng ngủ của người.”
Jerome hướng dẫn Lucia đến phòng ngủ và giới thiệu hai người phụ nữ trung niên với cô.
“Đây sẽ là hai hầu gái mới của phu nhân, những người sẽ chăm sóc mọi nhu cầu của người từ bây giờ.”
Jerome nhanh chóng giới thiệu tên và kinh nghiệm của họ. Hai người lập tức giúp đỡ cô thay quần áo một bộ váy ngủ. Lucia hy vọng rằng cơn đau đầu dữ dội kia sẽ biến mất.
Cô đã đánh một giấc thật sâu, và chỉ tỉnh dậy rất lâu sau đó. Thật may mắn, đầu cô không còn đau nữa.
“Thưa phu nhân, người hãy ăn một chút rồi nghỉ ngơi tiếp nhé?”
Người hầu gái hỏi đã hỏi Lucia một cách thật cẩn thận. Hiện, chưa thể biết được tính khí của vị phu nhân mới này như thế nào. Vì thế, cô rất lo sợ không biết cô ta có hét lên hay không.
“Ừm… Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Người đã ngủ được khoảng sáu tiếng rồi.”
“… Đã lâu đến vậy sao.”
“Chúng tôi đang chuẩn bị bữa tối.”
“Ngài ấy đã ăn chưa?”
“Ngài ấy sẽ có một bữa ăn nhẹ tại văn phòng sau. Chủ nhân thường ăn uống như thế khi có rất nhiều công việc cần xem xét.”
Nói tóm lại, Lucia vẫn nên dùng bữa một mình và đừng trông chờ gì hơn. Hôm nay là ngày cưới của họ, song cô lại phải ngồi cô đơn một mình ở đây. Vì thế, mặc dù chiếc bàn rộng lớn trước mặt Lucia được chất đầy sơn hào hải vị, cô vẫn không ngăn được cảm giác thất vọng. Chỉ dùng bữa cùng nhau mà cũng khó đến vậy sao? Nói cho cùng thì từ đây họ vẫn phải chung sống dưới một mái hiên mà.
Dù có hơi buồn nhưng cô vẫn cố gắng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.
[Đừng hy vọng gì cả. Mình sẽ không hy vọng vào điều gì nữa.]
Nếu từng chi tiết nhỏ cũng có thể khiến cô thất vọng một cách dễ dàng thì chẳng chóng thì chầy cô cũng sẽ bị nỗi thất vọng tích tụ đè bẹp và cuộc hôn nhân này sẽ sớm trở thành nấm mồ của cô mất thôi.
[Mình đã có được một ngôi nhà thoải mái cho bản thân, đồng thời cũng chẳng phải lo lắng gì nữa trong suốt cuộc đời này. Và trên hết, mình đã thoát khỏi lão mập đáng ghê tởm đó.]
Đây là những điều cô đã mong ước lúc đầu. Nhưng sự khát khao của con người thực sự là không có hồi kết. Dù chỉ mới kết hôn mà thôi, nhưng cô đã mong chờ nhiều hơn nữa rồi.
“Jerome, về những người hầu gái kia…”
“Vâng, thưa Phu nhân. Họ đã làm phật ý người chăng?”
“Không. Không phải thế. Họ trông thật dày dặn kinh nghiệm, vì sao lại phái những người như thế đến chăm sóc những nhu cầu tầm thường của tôi? Có phải tôi đang làm mai một họ hay không?”
Trong giấc mộng tồi tệ kia, Lucia đã từng sống như một hầu gái của một gia đình quý tộc. Vì vậy, cô có thể hiểu được loại nhiệm vụ mà một người hầu gái được phân công tùy thuộc vào độ tuổi và kinh nghiệm của họ.
“Thật xin lỗi, tôi đã sơ xuất khi đã quên giải thích việc này cho người. Thưa phu nhân, người chỉ nghỉ ở đây tối nay mà thôi. Sáng mai, chúng ta sẽ lên đường rời khỏi dinh thự này. Trong quá trình di chuyển, họ sẽ hầu hạ người. Nhưng, sau khi chúng ta trở về đất phong, sẽ có những người khác tiếp nhận công việc này thay cho họ.”
“Ồ, những người hầu trong dinh thự này sẽ phải ở lại đây nên không thể di chuyển cùng chúng ta. Tôi nói vậy có đúng không?”
“Đúng vậy, thưa Phu nhân.”
“Vậy thì những cô hầu gái ấy sẽ làm những gì sau khi chúng ta về đến đất phong?”
“Họ sẽ được giao nhiệm vụ phù hợp tùy thuộc vào độ tuổi và kinh nghiệm của họ.”
“Tôi đã hiểu. Cảm ơn sự giải thích tường tận của anh.”
“Không thành vấn đề, thưa Phu nhân.”
Qua việc này, Jerome nghĩ rằng Lucia sẽ không gặp khó khăn trong việc quản lý gia tộc Taran. Nếu Lucia biết được suy nghĩ này của anh, chắc chắn cô sẽ kiên quyết phủ định ý nghĩ không thực tế này.
Lucia gần như đã quen thuộc với toà dinh thự này nhờ sự hướng dẫn tận tình của một người hầu. Khuôn viên nơi này thực sự rất rộng lớn. Vì thế, cô đành lực bất tòng tâm, không thể tự mình khám phá hết nơi này được, cô sẽ lạc mất. Chỉ mình toà nhà chính đã rất hoành tráng rồi, song, khu vườn xung quanh còn rộng hơn nơi ấy rất nhiều lần.
“Dinh thự này đã thuộc sự sở hữu của gia tộc Taran trong một thời gian dài?”
“Không, thưa Phu nhân. Gia tộc Taran chưa từng sở hữu một dinh thự ở kinh thành trước kia. Nơi này chỉ được chuẩn bị cách đây vài năm mà thôi.”
“Là như vậy sao? Thế ai là chủ sở hữu ban đầu của nơi này? Toà nhà chính và khu vườn xung quanh rất rộng lớn. Họ chắc hẳn là một gia tộc rất quyền quý.”
“Chủ nhân sở hữu rất nhiều dinh thự. Ngài ấy đã mua lại nhiều hơn 10 căn như thế này. Đây là nơi duy nhất được giữ lại, những căn còn lại đã bị phá huỷ không lâu trước đây.”
“… À.”
Anh ta hẳn phải giàu có hơn nhiều so với suy nghĩ ban đầu của Lucia.
Ngay cả phòng tắm ở nơi này cũng thật rộng rãi và sang trọng. Bồn tắm không được làm bằng sứ như những chiếc bồn thông thường do đã được thay đổi thiết kế thành một phòng xông hơi thu nhỏ. Những hầu gái cũng không cần phải đổ đầy bồn tắm bằng tay do có một bể nước nóng được kết nối thẳng tới nơi này. Họ chỉ cần vặn vòi nước là được rồi.
Cô đã từng nghe kể về những phòng tắm xa xỉ như vậy trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt. Thông thường, trách nhiệm của những người hầu gái là đồ đầy cũng như tháo nước ra khỏi những bồn tắm trong dinh thự nhà quý tộc. Công việc ấy rất tốn thời gian và công sức bởi phải đun nóng và đổ đầy nước bằng tay trong khi những bồn tắm xa xỉ thường rất lớn. Nhưng như thế thì sao cơ chứ, việc xây dựng nên một hệ thống cấp thoát nước rất tốn kém và gần như chỉ mang lại lợi ích cho người hầu mà thôi. Vì thế, chẳng mấy ai nguyện ý chi tiền cho một thứ vô bổ như thế cả.
[Anh ta đã xây dựng cả một hệ thống hoàn chỉnh thế này chỉ để làm cho cuộc sống của người hầu trở nên dễ dàng hơn ư? Thật chẳng giống anh ta chút nào…]
Đúng như suy nghĩ của Lucia, đây không phải là loại mệnh lệnh mà một người như Công tước sẽ ra mà là Jerome, người phụ trách việc quản lý các khu nhà. Anh đã dày công suy nghĩ cách chế tạo một hệ thống làm việc hiệu quả. Một trong những sở thích kì lạ của anh là phá hủy và sửa sang lại các phần của dinh thự, khiến cho chúng trở nên hữu ích hơn.
Sau khi tắm xong, cô trở lại phòng ngủ của mình. Những người hầu gái đã phục vụ Lucia một cách cẩn thận và chu đáo. Họ giúp cô sấy khô tóc và thoa lên người một loại tinh dầu dưỡng để làm đẹp da. Về mặt lý thuyết thì tối nay sẽ là đêm đầu tiên hai người họ chính thức bên nhau sau đám cưới.
[Người đó … Anh ta sẽ không đến đây đêm nay đâu.]
Lucia khá chắc chắn về điều ấy. Sáng mai, họ sẽ phải khởi hành di chuyển về đất phong. Vì vậy, anh ta sẽ muốn được nghỉ ngơi tối nay thay vì ghé qua đây. Ngay cả khi đã trở về phương Bắc đi chăng nữa thì không gì có thể đảm bảo rằng anh ta sẽ đến thăm phòng ngủ của cô cả. Anh đã chẳng thiết tha gì với việc có con ngay từ đầu rồi. Cũng có thể anh ta sẽ không bao giờ ghé qua nơi này trong suốt quãng đời còn lại.
[Anh ta đã có một đứa con trai rồi.]
Anh ta chỉ kết hôn với Lucia vì lợi ích của đứa nhỏ đó mà thôi. Nếu cô sinh thêm một đứa nữa, mọi vấn đề sẽ trở nên rất phức tạp. Vì, mặc dù trên danh nghĩa thì đứa con ấy đã được hợp pháp hóa thông qua tờ giấy nhận nuôi lúc trước, đứa con đầu lòng của cô vẫn sẽ nắm giữ nhiều quyền lực hơn.
Có lẽ anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để ngăn chặn tình huống trớ trêu như vậy. Dù anh đã nói đây chỉ là một vấn đề nhỏ trong lần gặp mặt trước, nhưng cô thì không nghĩ như vậy. Vì không có cách nào để có thể chứng minh rằng cô không thể sinh con, anh sẽ luôn nghi ngờ cô.
Căn phòng dần trở nên tĩnh lặng khi những người hầu lần lượt rời đi. Lucia ngả người lên giường một lần nữa. Tuy nhiên, vì đã ngủ quá lâu chỉ vài giờ trước đây, hiện tại cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào cả. Cô lăn qua lăn lại trên giường và suy nghĩ vẩn vơ.
[Như thế này vẫn tốt hơn…]
Cô đã hứa rằng sẽ không bao giờ yêu anh. Lời hứa đó sẽ dễ hoàn thành hơn nếu anh ta cứ tránh mặt cô như thế này. Họ chỉ mới hôn nhau một tí mà thôi. Vậy mà, chỉ một chút cũng đã khiến trái tim cô dao động một cách mãnh liệt. Nếu họ còn làm gì hơn thế nữa thì… Mặt Lucia dần đỏ lên. Cô nhanh chóng tự xoa lấy má mình bằng cả hai tay, trong lúc cố gắng thổi bay những suy nghĩ không đứng đắn kia.
[Hãy suy nghĩ về cái gì khác. Một cái gì đó khác… Mình nên làm gì bây giờ khi đã có được danh hiệu Phu nhân Công tước …? Có chuyện gì để làm cơ chứ…?]
Điều đầu tiên có thể mang lại lợi ích cho một quý tộc như Công tước là để Phu nhân của họ tích cực tham gia các buổi gặp mặt của giới thượng lưu. Bá tước Matin luôn cố hết sức khiến Lucia hòa nhập với những người có địa vị cao. Nhưng, cô không bao giờ có thể đạt được kỳ vọng của hắn. Cô thực sự rất mệt mỏi. Vì thế, cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ và cầu mong thời gian trôi qua nhanh chóng.
[Ầy… Tham dự các bữa tiệc kiểu đó ư. Mình không hề có tí tự tin nào về chuyện này…]
Nếu cô giấu diếm việc này, liệu nó có bị tính là vi phạm hợp đồng hay không?
Vị phu nhân ban đầu của Công tước (trong giấc mộng kia) rất giỏi trong việc giao tế nên đã có thể hòa mình vào những bữa tiệc xa xỉ ấy một cách nhanh chóng và tự nhiên. Cô ấy luôn diện các bộ trang phục mới nhất, thời trang nhất, giá trị nhất, và luôn đeo các loại đồ trang sức đắt tiền nhất. Vị nữ công tước ấy luôn rêu rao khắp nơi, mặc kệ đó là buổi dạ hội hay chỉ đơn thuần là một buổi họp mặt thông thường. Cô ta thậm chí còn được người viết tặng hẳn một bài thơ miêu tả vẻ đẹp kiêu sa của mình. Cô ấy dường như luôn bị nhấn chìm bởi những lời khen ngợi đến từ những quý cô, quý bà xung quanh.
[Thế nhưng, họ sẽ không làm gì khác ngoài việc chỉ trích và nói xấu sau lưng cô.]
Phu nhân Công tước không có bối cảnh vững chắc. Cô ấy chẳng khác gì một hòn đá đáng thương bằng cách nào đã đó lăn được vào nơi này. Và khám phá một hòn chẳng có gì thú vị cả. Cô ấy cũng không có điểm chung gì với những nữ quý tộc của xã hội thượng lưu, những người đã ‘ngậm thìa vàng’ lớn lên.
Tất nhiên, sẽ không có ai dám bày tỏ suy nghĩ của mình trước mặt Công tước phu nhân rồi.
Lucia đã không bao giờ nguyện ý tích cực tham gia vào các bữa tiệc như thế cả, nhưng cô cũng tham dự khá thường xuyên. Đó là cách cô có thể biết nhiều thứ về giới quyền quý này đến vậy. Cô đã luôn đứng sau tất cả mọi người, vì vậy, cô cũng có nhiều cơ hội quan sát hơn.
Thực sự, Lucia chưa từng ghen tị với sự hào nhoáng của cô ta. Thi thoảng, trông cô ấy có vẻ như đang tự vật lộn với chính mình vậy. Lúc đầu, Công tước phu nhân đã rất khiêm nhường. Nhưng, bẵng đi một thời gian, cô trở nên rất kiêu ngạo khi nhiều lần được tâng bốc lên chín tầng mây.
Tuy rằng, khi cuộc hôn nhân với Bá tước Matin tan vỡ thì Lucia đã có thể tránh xa khỏi vòng luẩn quẩn này. Nhưng, Lucia đã làm việc như một hầu gái cho một số quý tộc không lâu sau đó và đã biết được tin tức về nhà Taran từ những vị chủ nhân của mình.
Phu nhân Công tước không hề thay đổi suốt những năm sau đó. Danh tiếng của cô ấy dần trở nên tồi tệ hơn theo thời gian. Và khi bức màn về cuộc hôn nhân của cô được vén lên, tất cả giới thượng lưu đều khinh bỉ và chế nhạo cô ấy, đồng thời họ cũng truyền bá tin tức rất rộng rãi. Có thể nói, Nữ công tước đã tự đào mộ cho bản thân mình. Cô đã gây thù quá nhiều suốt những năm qua.
[Và sau đó…]
Cô không biết được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy sau đó. Lucia đã làm việc một cách chăm chỉ, và đã tiết kiệm được một khoảng tiền. Vì thế, cô đã có thể mua lại một ngôi nhà nhỏ cho bản thân mình. Cuộc đời cô thật yên bình sau cuộc hôn nhân tồi tệ kia. Vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu đã không còn liên hệ gì đến cô nữa.
Đôi khi cô cũng sẽ nghe được lời bàn tán từ những người xung quanh. Trong số tất cả các tin đồn, đôi lúc cũng có tin tức về Công tước xứ Taran, nhưng cũng không có gì quan trọng cả.
[Tại sao …mình lại kết hôn với anh ta cơ chứ?]
Lucia cảm thấy thật sợ hãi.
[Vậy… Chuyện gì sẽ xảy ra với người vợ ban đầu của anh ấy đây?]
Cô có thể thề rằng bản thân chỉ nghĩ về điều ấy bây giờ mà thôi. Cô cảm thấy hơi choáng khi nhận ra sự ích kỷ của chính mình.
[Mình không thể làm gì khác được.]
Cảm giác tội lỗi không đeo bám cô được bao lâu.
[Nếu cứ phải bận tâm đến tất cả mọi người xem họ có sống tốt hay không thì mình sẽ chẳng có cơ hội sống sót trong thế giới người ăn thịt người này.]
Lucia nhảy dựng lên khi nhận ra sự ích kỷ và độc ác của bản thân một lần nữa. Tuy nhiên, cô cũng không muốn sửa đổi bản thân thành một con người tốt hơn thế này. Cô đã học được rằng người tốt thường sẽ phải bước trên những con đường chông gai hơn nhiều.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ, cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Ngược lại, cô còn cảm thấy tỉnh táo hơn. Sau khi lăn nốt một vòng trên chiếc giường lớn, cô đứng dậy và bật đèn lên.
[Hãy nhìn quanh phòng nào.]
Mọi thứ trong phòng ngủ này đều rất rộng lớn. Giường của cô, chiếc ghế dựa cùng tất cả đồ nội thất đều như vậy. Đây là một căn phòng đáng sợ và dường như quá lạnh giá đối với một quý cô mới lấy chồng. Nếu phải ở lại nơi này nhiều hơn một đêm, cô muốn được trang trí lại nó. Nhìn chung, căn phòng thật hài hòa, nhưng có một thứ đã phá hỏng tất cả.
[Bức tranh kia… là cái quái gì thế này…?]
Chỉ một bức tranh khổng lồ được treo lên trên bức tường trắng rộng lớn. Tuy chẳng thể hiểu được bức họa này đang cố truyền đạt những gì, nhưng cô chắc chắn rằng nó không hợp với căn phòng này chút nào.
Đó là một trong những bức tranh mà Thái tử Kwiz đã gửi qua. Hugo đã co rúm đến nỗi không nói nên lời khi nhìn thấy nó lần đầu. Và khi Jerome hỏi rằng nên làm gì với bức tranh này, anh chỉ có thể trả lời:
“Treo nó lên.”
Lucia không biết được chuyện ấy. Vì thế, cô tự hỏi liệu nó có thể là một bức tranh nổi tiếng hay không. Thực ra thì, suy nghĩ của cô cũng chẳng sai cho lắm. Tính cách của Thái tử vẫn luôn rất ranh ma. Vì thế, anh ta đã cố gắng chọn một bức tranh mà anh đặc biệt thích và gửi nó cho Công tước.