Hugo trở về dinh thự Công tước rồi đi đến phòng khách. Jerome và Fabian đang theo sau anh. Anh cởi bỏ lớp áo khoác của mình và Jerome đã mang nó ra khỏi phòng. Fabian, người đã giữ im lặng trong suốt quãng thời gian này, đột nhiên mở miệng và xổ một tràng.
“Ngài đã đi đâu? Tôi đã nói với ngài đừng nên rời đi một mình một cách bí mật. Ít nhất cũng nên cho chúng tôi biết ngài muốn đi đâu chứ?”
Fabian là người duy nhất đủ can đảm để nói một cách thô lỗ như thế với Hugo. Ngay cả những cận thần lâu năm cũng không dám làm như vậy. Hugo thường tự hỏi lòng can đảm của cậu ta được lấy ra từ đâu.
“Không phải cậu đã nói rằng hôm nay là ngày nghỉ của cậu?”
Lịch trình làm việc của Fabian luôn rõ ràng. Sau năm ngày làm việc, cậu ta chắc chắn sẽ nghỉ một ngày. Fabian đã tuyên bố rằng gia đình cậu cũng quan trọng như nhiệm vụ phục tùng anh. Cậu ta là người duy nhất có thể nói một cách trơ trẽn đến thế trước mặt anh, một vị Công tước.
Dù vậy, Fabian chưa bao giờ do dự khi phải cùng anh dấn thân vào các cuộc chiến kéo dài hàng tháng trời. Fabian cũng không phải là một người hay toan tính. Cậu ta sẽ không bao giờ từ chối các nhiệm vụ quan trọng, nhưng vẫn đảm bảo mình phải nhận được tất cả các lợi ích bổ sung trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ. Về mặt này, Fabian và Jerome, dù là một cặp song sinh, như lại hoàn toàn trái ngược nhau.
“Ngài đã chẳng thèm nói một lời khi rời đi vào hôm qua. Ngài biết rõ rằng chỉ cần gọi một tiếng mà thôi thì tôi đã có thể đưa ra sự trợ giúp cần thiết rồi.”
“Ta đã tiến cung.”
Fabian khẽ thở dài. Đời nào một Công tước lại có thể tiến cung một mình cơ chứ? Anh không thích điều này chút nào, vấn đề an toàn của ngài ấy thật đáng quan ngại. Về mặt lý thuyết, có lẽ chẳng có gì có thể hạ gục người đàn ông ấy một cách trực tiếp được.
Nhưng đây không phải là chiến trường. Ngay cả khi không có vũ khí, nơi này cũng có vô số cách khác để giết chết một người. Chỉ cần một hiểu lầm nho nhỏ nào đấy cũng có thể biến thành một thảm hoạ nếu không cẩn thận.
Gia tộc Taran thường giữ vị trí trung lập trong giới chính trị. Nhưng lần này thì lại khác. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, gia tộc Taran quyết định ủng hộ một phe. Tuy điều này vẫn chưa được công khai, nhưng hành động nắm tay Thái tử hôm dạ tiệc cũng giống như đã bước một chân vào trò chơi quyền lực này.
Thái tử có rất nhiều kẻ thù. Ai nấy đều cố gắng theo dõi họ và tìm cách bới móc những lỗi lầm dù rất nhỏ nhặt chỉ để có thể làm suy yếu thế lực của họ. Thông thường, các quý tộc có quyền lực mạnh mẽ sẽ không bao giờ đi đâu một mình. Họ luôn mang theo ít nhất một người để phòng hờ trường hợp xấu nhất xảy ra.
Công tước đã luôn làm theo ý mình. Và người sẽ phải chạy quanh để giải quyết tất cả vấn đề sau đó lại là Fabian. Công tước thường không quan tâm đến hoàn cảnh của vấn đề. Sau khi quăng hết thảy cho Fabian, ngài ấy sẽ chẳng để tâm đến nó một lần nữa. Thật không gì có thể khó chịu hơn việc phải đi tìm vị Công tước hay lang thang một mình cả.
“… Ngài đã ghé qua chỗ Thái tử?”
“Hmm? À… Đáng lẽ ta nên làm vậy, dù sao thì cũng tiện đường.”
“Nếu đã không đến chỗ Thái tử thì ngài đã đến đó để làm gì vậy…?”
“Ta sẽ kết hôn. Ta vừa xin được chỉ thị của Hoàng đế.”
“…”
Fabian cố hít một hơi thật sâu rồi ngậm miệng lại. Anh thật sự rất muốn chửi thề vào lúc này.
“Với cô công chúa đó?”
“Đúng vậy.”
“Khi nào?”
“Có lẽ trong vòng một tháng”
Một tháng? Fabian cố gắng hết sức để có thể kiềm chế cơn nóng giận đang dâng trào trong lòng mình.
Trong chiến tranh, anh là cánh tay phải của Công tước. Nhưng, trong ngày thường, anh là một trợ lý. Anh vẫn luôn biết vấn đề này của ngài ấy. Công tước thường ném anh vào một tình huống ngẫu nhiên mà không hề có lấy một lời giải thích nào. Nói cách khác, Công tước sẽ là người đưa ra tất cả các quyết định, sau đó anh sẽ phải chịu trách nhiệm đảm bảo những việc ấy có thể hoàn thành một cách mỹ mãn.
“Đừng để chuyện này lan truyền khắp vương quốc.”
“…Hả?”
“Ngay sau hoàn thành các giấy tờ cần thiết, chúng ta sẽ dời về phương Bắc.”
[Và ngài đã quyết định điều này vào lúc nào?] Fabian cảm thấy thật chán nản khi phải tổ chức một chuyến đi về phương Bắc. May mắn thay, anh vẫn có một tháng để lo liệu mọi thứ.
“Không có lý do gì để mọi người phải đến dự đám cưới cả. Chỉ cần một thông báo đơn giản về việc này là đủ rồi.”
Hugo đã quyết định rằng không ai trong số các thuộc hạ của anh cần thiết tham dự buổi lễ thành hôn. Fabian nghĩ rằng một vài người sẽ bị choáng và cảm thấy thương hại thay cho họ.
Vị Công tước xứ Taran hiện tại vẫn luôn cai trị như một nhà độc tài. Không ai có thể hành động kiêu ngạo mà lại công bằng như ngài.
Fabian rất sùng kính Công tước, nhưng đồng thời, anh cũng không muốn dính dáng gì đến ngài ấy cả. Công tước luôn sẵn sàng dẫm đạp lên cuộc sống của người khác. Người ta thậm chí còn chẳng nên hy vọng cho một cái gì đó như sự xem xét hay nhân từ.
Anh bỗng cảm thông với cô công chúa sẽ trở thành Phu nhân Công tước. Nếu cô nàng hy vọng bất cứ điều gì từ cuộc hôn nhân này, cuộc sống của cô ấy sẽ rất bi thảm.
“Có phải chúng ta có một hòn đảo? Cái có một quặng mỏ ấy?”
“… Ngài đang nói về mỏ kim cương ở quần đảo Saint à?”
“Chính nó. Hãy chuẩn bị nó như của hồi môn.”
“… Thưa ngài, thế này thì quá…”
Fabian không thể giữ im lặng như thường lệ. Điều này không chỉ nhảm nhí mà còn rất nghiêm trọng. Vì Fabian đã chịu trách nhiệm điều tra vào lúc trước, anh biết rõ mọi chi tiết của tình huống này. Đó chỉ là một nàng công chúa thấp kém mà thậm chí nhà vua còn không thể nhớ tên. Lai lịch của người mẹ cũng không rõ ràng, và cô nàng chẳng hề có lấy một người thân nào cả.
“Ta đã kết thúc việc đàm phán với Hoàng đế. Chúng ta sẽ không tổ chức một bữa tiệc. Tất cả mọi thứ sẽ chỉ thể hiện trên mặt giấy tờ.”
“…”
Fabian choáng đến nỗi không nói nên lời. Đây không phải là một tờ hóa đơn; làm sao một vị Công tước quyền quý lại có thể không tổ chức một lễ cưới đàng hoàng cơ chứ? Dù ngài ấy không phải là hoàng thân thì cô ta vẫn là một công chúa. Thế này chẳng khác nào đang chế nhạo lên đầu hoàng tộc? Cùng lúc đó, anh cũng chẳng biết nên nói gì về người cha đã xem con gái mình chỉ như một vật trao đổi. Một mỏ kim cương? Quý giá đến vậy sao?
Thật không bình thường khi một cuộc hôn nhân được được bắt đầu một cách không trang trọng như vậy. Thường thì trong những tình huống quá cấp bách, như trong thời kỳ chiến tranh, hôn nhân như thế là khá phổ biến. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí của Fabian.
“Đây có phải là lý do tại sao ngài lại lập tức quay trở về hay không?”
Lãnh thổ Taran nằm giáp ranh với những kẻ man rợ nên không bao giờ có lấy một khoảnh khắc an toàn nào cả. Những kẻ điên cuồng kia luôn tìm cách tấn công vương quốc.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi và chúng ta cũng thế.”
“… Lãnh thổ của chúng ta đang có vấn đề gì à?”
Công tước trả lời với một tiếng cười nhẹ. Fabian hiểu rõ ngài ấy. Không có chuyện gì xảy ra ở xứ Taran cả. Ngài ấy chỉ lười mà thôi. Một buổi lễ thành hôn hợp lệ sẽ mất ít nhất nửa ngày. Ngài ấy chắc chắn không muốn làm điều gì đó khó chịu đến vậy.
“Tôi sẽ để cậu lo phần còn lại. Tôi không thích phiền toái nên hãy đảm bảo tin đồn không lan truyền ra ngoài.”
“Vâng, thưa ngài.”
Fabian chấp nhận quyết định của Công tước một cách dễ dàng. Anh biết rõ ngài ấy quá mà. Anh chỉ đơn giản là phải xử lí quyết định cuối cùng của ngài ấy mà thôi. Anh không có quyền can thiệp trong lúc Công tước đưa ra quyết định ấy. Anh không bao giờ vượt qua ranh giới trong khi lúc làm việc. Vì vậy, anh đã có thể phục vụ dưới trướng ngài ấy trong một thời gian dài.
[Liệu có phải … là vì con trai ngài…?]
Đó là lý do duy nhất mà Công tước sẽ phải thực sự nghĩ đến việc kết hôn.
[Thật là một nàng công chúa đáng thương.]
Anh có thể hình dung rõ ràng hình ảnh một nàng công chúa cô đơn luôn khóc than mỗi đêm khi bị mắc kẹt bên trong dinh thự của một con quái vật. Nếu Jerome biết rằng Fabian xem chủ nhân như một quái vật, anh ta sẽ phạt anh đến chết mất.
Đó là vì Jerome chưa bao giờ thấy chủ nhân hành động. Nếu anh ta nhìn thấy Công tước lúc chiến đấu… Đột nhiên, Fabian rùng mình do cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng Fabian cũng không mong Jerome phải thấy mặt trái của ngài ấy. Anh hy vọng Jerome sẽ chỉ biết đến Công tước xứ Taran như một quý ngài lịch lãm như hiện giờ.
Cô công chúa này sẽ chịu đựng được trong bao lâu khi phải cùng chung sống với người đàn ông ích kỷ và nhẫn tâm đó? Phụ nữ là những người luôn sống vì tình yêu. Đó là những gì vợ anh đã dạy dỗ bản thân suốt những năm này. Cô ta như một bông hoa sẽ từ từ héo đi khi liên tục bị phớt lờ bởi người đàn ông lạnh lùng ấy.
Cô nàng có lẽ sẽ trở thành một con nghiện chỉ để chịu đựng sự cô đơn ngày ngày gặm nhấm tâm hồn mình. Cũng có lẽ nàng ta sẽ cố gắng lấp đầy sự trống rỗng trong tim bằng những món đồ quý giá. Chỉ có một thứ được đảm bảo mà thôi. Dù Phu nhân Công tước có thay đổi hay tuyệt vọng bao nhiêu, ngài ấy cũng chẳng thèm để tâm đến cô, dẫu chỉ một chút.
***
Ngày Công tước ghé thăm Lucia cũng là ngày cô được yêu cầu di dời. Chỗ ở của cô được nâng cấp từ một phân điện tồi tàn, cũ kĩ sang một phân điện nhỏ xinh đẹp nằm gần cung điện chính, nơi chỉ có những người quyền lực nhất của vương quốc này mới có tư cách cư trú. Dù diện tích nơi này được xem là ‘nhỏ’, nó vẫn rộng rãi hơn nhiều so với nơi cô đã sinh sống suốt sáu năm qua.
Cung điện này có một cái tên thật kêu: Rose Palace, và cũng rất được sự ưa thích của nhà vua. Nói cách khác, toà cung điện này chỉ dành riêng cho những người được ngài ưu ái. Xung quanh nơi này được bao bọc bởi một khu vườn hoa hồng rộng lớn. Vào cuối mùa xuân, tất cả các đoá hoa sẽ thi nhau nở rộ và ngát hương thơm.
Lucia có lẽ sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng rực rỡ ấy. Thật đáng tiếc, cô nghĩ.
Cuộc sống của cô lúc này thật thoải mái. Ai nấy đều nghe theo yêu cầu của cô và chuẩn bị chúng một cách thật hoàn hảo. Lucia thấy lâng lâng trong người. Cô cảm giác bản thân đang được đối xử như một vị khách quý, loại người luôn sống trong sự xa xỉ. Nhưng, trái ngược với lời cảnh báo lúc trước của Công tước, dường như không ai tìm đến cô cả. À, thực ra là có. Nhưng chỉ có một người liên tục làm phiền cô mà thôi.
“Hãy nói với họ rằng tôi bị ốm.”
Hôm nay, Tổng quản cung điện Hoàng gia đã cầu kiến. Và Lucia vẫn đang ngồi tại chỗ trên ban công và uống trà như mọi khi. Bất kể người ta nhìn vào tình huống này như thế nào thì cô vẫn trông như đang giả vờ bệnh vậy. Cách giả vờ ốm của cô thực sự rất trắng trợn. Vì thế, vị phái viên kia hiện rất bối rối.
“Thưa Công chúa, Đức vua hiện cảm thấy không khỏe cho lắm. Ngài ấy hy vọng Công chúa có thể đến thăm người.”
“Thật đáng tiếc. Xin vui lòng gửi đến người lời chia buồn của tôi. Tôi hy vọng ngài ấy sẽ nhanh chóng khoẻ lại. Tôi vẫn đang ốm và không cử động một cách bình thường được.”
“Công chúa!”
“Xin hãy trở về. Đừng phí công ở đây nữa. Ngài biết thừa rằng tôi sẽ không đến đó.”
Lucia chẳng buồn quan tâm đến việc vị Tổng quản này chắc chắn sẽ bị Hoàng đế quát tháo. Mặc dù điều này rất tầm thường, nhưng đó lại là cách trả thù của cô.
[Vì ngài ấy chưa từng tìm tôi trong quá khứ, nên hiện tại tôi cũng sẽ không tự đưa mình đến trước mặt ngài.]
Cô đã quyết định như thế trong thâm tâm nếu Nhà vua có cho người đến và yêu cầu gặp mặt con gái mình.
Hoàng đế cũng không có hứng thú muốn gặp người con gái bị bỏ quên của mình đâu. Ông ta chỉ muốn gặp vị hôn thê của Công tước xứ Taran mà thôi. Danh hiệu ấy có tầm ảnh hưởng thật to lớn. Nó quan trọng đến nỗi dù thứ hạng thứ 16 của cô thực thấp kém đến đáng thương, ông ta cũng không thể tùy ý triệu tập cô.
Những người hầu ở đây dường như không biết rằng cô là vị hôn thê của Công tước xứ Taran. Mặc dù vậy, chỉ bằng việc cô có thể đối xử với Nhà vua một cách thiếu tôn trọng nhưng lại có thể bình an vô sự hết lần này đến lần khác, họ đều có thể hiểu được tầm quan trọng của vị chủ nhân hiện tại của cung điện này. Vì thế, ai nấy đều cố gắng hết sức để tránh làm phật ý cô.
Thật buồn cười làm sao. Địa vị của cô đã thay đổi chỉ sau một đêm. Cô nghĩ rằng mình có thể hiểu sự cao ngạo của Công tước bắt nguồn từ đâu. Thật rõ ràng, nếu bất kỳ ai suốt ngày bị bao quanh và quấy rầy bởi những người như thế thì ai cũng dần trở nên như vậy mà thôi.
Thời gian thấm thoắt trôi. Bẵng đi một tháng, ngày cô sẽ phải chính thức kết hôn cuối cùng đã đến, nhưng không ai biết được điều ấy cả. Công tước đã nói với cô rằng anh không muốn những tin đồn không cần thiết xảy ra trong lần gặp mặt trước. Vì vậy, cô đã giữ im lặng suốt thời gian qua dù cho đám hầu gái hoàng gia có bám dính lấy cô cách nào đi chăng nữa.
Đêm đã khuya, nhưng Lucia vẫn không thể ngủ được. Vì thế, cô ngồi vắt vẻo bên cửa sổ, mắt nhìn lên mặt trăng đang toả sáng rực rỡ trên bầu trời đêm. Thật hồi hộp.
Trong suốt thời gian này, Công tước đã không ghé qua nơi này dù chỉ một lần. Thỉnh thoảng, anh ta vẫn cử một số người đến kiểm tra xem cô có cần gì hay không. Cô đã được cung cấp mọi thứ cần thiết ở nơi này, song, chỉ lần này mà thôi, cô sẽ đưa ra yêu cầu cho anh.
“Tôi không muốn gặp Nhà vua. Hãy bảo vệ tôi khỏi ông ta.”
Lucia rất sợ rằng vị ‘phụ thân’ đáng kính của cô xuất hiện như một nhân chứng vào buổi lễ ngày mai. Dù đã yêu cầu điều này từ hai ngày trước, song đến bây giờ lời thỉnh cầu ấy của cô vẫn chưa được hồi âm. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta đã nhận được tin nhắn và cho người xử lí việc này.
Trăng đêm nay thực sự rất sáng, rất đẹp đẽ. Lucia cảm thấy hơi tiếc nuối. Cô đã từng ước được sống hạnh phúc cùng với người yêu của mình trong cuộc đời này, và con cái sẽ quay quần quanh họ.
[Mình là người đã chọn đi con đường này.]
Cô sẽ không hối hận. Dù cho bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai, cô cũng sẽ không làm một điều buồn cười như bám lấy quá khứ. Cô đã hối hận quá đủ trong giấc mộng kia rồi.
***
“Chú thực sự sẽ rời đi?”
Kwiz hét lên một cách giận dữ. Anh đã thất bại trong việc tiếp cận Công tước xứ Taran một cách nhẹ nhàng, vì vậy, đã đến lúc sử dụng phương án trực tiếp hơn. Nếu thất bại một lần nữa, anh sẽ quay lại phương án ban đầu và cố làm nó trở nên hiệu quả hơn. Đây là một vòng lặp không có lối thoát.
“Bất cứ điều gì Người nói đều vô ích, tôi vẫn sẽ đi.”
Hugo bình tĩnh uống trà trong khi Kwiz tiếp tục nhảy dựng quanh chỗ ngồi của mình.
“Tại sao lại là bây giờ? Chú thừa biết có rất nhiều kẻ đang nhăm nhe mạng sống của tôi mà…?”
Sau khi Hugo thông báo với Kwiz rằng anh ta sẽ trở về lãnh thổ của mình, Kwiz như đã biến mình thành một thằng nhóc ăn xin tội nghiệp. “Chú không thể đi như thế này được! Chú sẽ phải giết tôi trước khi chú có thể đi! Vì sao chú lại quyết định như thế này?” Nếu ai đó nghe được đoạn hội thoại này, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng anh đang cố tán tỉnh ai đó.
Những người hầu của Thái tử cảm thấy thật xấu hổ thay cho chủ nhân của mình, nhưng giống như Hugo, họ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
“Phần lãnh thổ phía Bắc đó đã thuộc quyền sở hữu của gia tộc Taran hàng trăm năm nay rồi. Vì thế, nơi ấy chắc chắn sẽ chẳng thể biến mất chỉ vì Công tước đã rời đi trong một quãng thời gian đâu.”
“Một chủ cửa hàng nếu cứ để mặc nó sẽ phải gặp rắc rối.”
Anh đã phải rời khỏi lãnh địa của mình quá lâu do chiến tranh. Và hiện tại, khi cuộc chiến đã qua đi, anh cũng chẳng thể ngơi nghỉ dù chỉ một chút do Kwiz vẫn luôn níu kéo lấy anh. Dù đã hứa sẽ giúp đỡ Thái tử, nhưng anh cũng không muốn phải suốt ngày bảo bọc lấy anh ta. Căn cứ của anh vẫn luôn ở phía Bắc, mà không phải ở kinh thành.
“Vậy chú sẽ đi trong hai ngày tới?”
“Tôi đã nói với người nhiều lần rồi.”
“Ngay cả khi tôi cầu xin chú trong trạng thái này?”
“Làm ơn đừng khóc lóc như vậy nữa. Tôi không ở đây không có nghĩa là sẽ bất cứ điều gì sẽ xảy ra với người. Và ngay cả khi tôi có ở lại đây thì sao? Tôi không cho rằng mình có thể giúp gì cho Người cả.”
“Tại sao lại không? Chú chỉ cần đứng đó mà thôi cũng đủ để đề cao sự cảnh giác của người khác rồi!”
“Và người thích như thế? Người mà họ nên cảnh giác là Thái tử ngài đây. Tại sao họ lại phải cảnh giác với tôi?”
“Sẽ tốt hơn nếu như vậy. Vì chiến tranh đã kết thúc, mọi người sẽ chính thức hành động. Chú có biết cuộc chiến giành chiến lợi phẩm lúc này đang khốc liệt đến mức nào hay không?”
“Chiến lợi phẩm?”
Hugo cười một cách khinh bỉ.
“Mọi thứ đều là của tôi.”
“Phải, mọi thứ đều là của tôi.”
“Tôi nhớ mình đã nói với Người rằng mọi thứ đều là của tôi.”
“Mọi thứ thuộc về Công tước đây đều thuộc về tôi.”
Hugo thở dài một tiếng. Trong tâm trí anh chàng này có lẽ không có gì ngoài những con rắn độc. Dù cho Hugo không thích tính cách của Thái tử đi chăng nữa, anh ta vẫn tốt hơn những kẻ quá thận trọng.
Trong số những người nắm quyền, Kwiz là người đầu tiên đối xử với anh một cách ngang hàng. Cho đến bây giờ, anh chàng là người duy nhất có tính cách như vậy. Vì thế, anh đã quyết định bắt tay với Thái tử, điều mà gia tộc Taran chưa từng làm trước đây.
“Tôi sẽ chỉ dời về đấy trong hai năm mà thôi.”
“Như thế là quá lâu! Một năm thôi!”
“Hai năm. Không ai có thể biết được điều gì sẽ xảy ra trước khi Tân hoàng đế đăng ngôi. Sức khỏe của Nhà vua dường như không được tốt lắm trong những ngày gần đây.”
“Với tất cả các bệnh mãn tính đó, cơ thể lão không khác gì một cụ ông 80 tuổi cả. Chỉ vài ngày trước thôi, lão ta vẫn còn sức chơi đùa với một quý cô nào đó. Lão già đó chỉ có dư năng lượng cho những việc đồi bại như thế.”
Người đang đứng bên cạnh Thái tử khẽ ho lên để che đậy sự xấu hổ của bản thân. Kwiz trừng mắt nhìn anh vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Thái tử đã luôn gọi Hoàng đế là: lão ta, lão già hay lão hoàng đế tồi tệ. Dù cho những người hầu cận như họ có nghe qua bao nhiêu lần đi chăng nữa, họ cũng chẳng thể quen được với điều này. Người duy nhất có thể lắng nghe với một khuôn mặt vô cảm là vị Công tước xứ Taran này.
“Tôi xin mạn phép.”
“Sao chú không ở lại ăn tối trước khi đi?”
“Tôi đang bận.”
“… Thật đúng là. Không ai có thể giữ chú lại cả.”
“Ồ. Tôi sẽ kết hôn vào ngày mai.”
Trong một khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm khắp phòng. Thái tử và mọi người khác đang có mặt trong căn phòng đều đứng hình.
“…Chú sẽ làm gì…? Công tước, chú sẽ làm gì cơ?”
Đúng là một viên kim cương dù vẫn chưa được khai thác thì vẫn cứ là một viên kim cương. Hoàng đế là một người từng trải. Ông đã hứa hẹn việc giữ bí mật ngày cưới của anh. Và cho đến tận phút chót, ngay cả người có địa vị cao như Thái tử cũng không được biết về cuộc hôn nhân này. Mặc dù Kwiz rất hay nói xấu về Hoàng đế, song anh ta không bao giờ hành động chống lại ông bởi nếu chống chế, người thiệt chỉ là anh ta mà thôi.
“Tôi đã được sự chấp thuận của Nhà vua rồi. Lễ cưới sẽ được tổ chức một cách không chính thức, vì vậy Người không cần phải tham dự. À, nhân tiện, người sẽ kết hôn cùng tôi là một nàng công chúa.”
“Công tước!”
Kwiz la lên một cách thất thanh, nhưng Hugo chỉ cúi đầu và rời khỏi căn phòng. Ngay khi Hugo vừa rời đi, Thái tử ngừng tất cả việc diễn kịch của mình. Sắc mặt anh ta lúc này trông còn khó coi hơn cả một con quỷ nữa. Kwiz gầm lên với trợ lý của mình.
“Cậu đang làm cái quái gì thế?! Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra được hả? Công tước xứ Taran sẽ kết hôn vào ngày mai, vậy mà tôi vẫn không hề hay biết cho đến khi bản thân anh ta tự tiết lộ việc này?”
“Thật xin lỗi, thưa ngài.”
Khuôn mặt của người phụ tá tái nhợt hẳn đi.
“Nhanh lên và đi tìm cái quái gì đang diễn ra thế này!”
“Vâng! Thưa ngài!”
Đôi mắt Kwiz như bùng cháy vì nỗi giận dữ đang dâng trào trong cơ thể. Anh cố hết sức thở dốc.
“Một công chúa? Nói nhảm nhí gì vậy. Có bao cô nàng công chúa ở đây? Nếu anh ta quan tâm đến một công chúa, anh ta nên nói thẳng với tôi chứ. Tôi sẽ rất vui lòng khi có thể đưa em gái mình cho anh ta.”
Khi Hugo thông báo rằng anh ta sẽ kết hôn với một cô ‘công chúa’, anh dễ dàng có thể nghĩ được những gì đã xảy ra.
“… Lão già khốn nạn đó.”
Kwiz nghiến răng trèo trẹo. Bề ngoài, trông Hoàng đế dường như không hề màng đến chính sự khi lão ta liên tục trầm mê trong tửu sắc ở cung điện của mình. Nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín, lão vẫn kiểm soát mọi thứ từ trong bóng tối. Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đầy vẻ tự mãn đáng ghê tởm của lão ta, [Dù có làm gì đi chăng nữa thì con vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của ta.]
Thật tồi tệ. Kwiz ghét lão ấy đến tận xương tủy. Mặc dù Hoàng đế đã nhận thức được sự thật này, lão vẫn cho Kwiz vị trí Thái tử trong lúc liên tục nhạo báng anh, như thể đang yêu cầu một cuộc chiến không cân bằng.
[Để xem lão còn có thể duy trì thế này trong bao lâu.]