Hugo ngắm nhìn Lucia bằng đôi mắt điềm tĩnh. Nàng lúc này nhắm nghiền đôi ngươi, tựa hồ như đang đợi chờ được thực thi bổn phận. Anh băn khoăn liệu mình có nên vồ lấy nàng thỏ này ngay lập tức, nhưng rồi lại thay đổi ý định. Nếu làm thế, giữa chừng có lẽ anh sẽ mất đi cảm giác ngon mất. Vì thế, anh quyết định sẽ trao cho nàng công chúa thơ ngây này một khoái lạc để dạy cô chút đỉnh về hương vị của một tráng nam.
“Tên?”
Hai mắt vốn nhắm tịt của Lucia bỗng mở ra lần nữa.
“… Ưm?”
“Ta không muốn phải nghe từ ‘ngài’trong lúc ‘làm việc ấy’ đâu. Hãy gọi thẳng tên ta.”
“Tên của ngài…?”
“Đừng nói với ta là đến tận bây giờ nàng vẫn không biết tên ta nhé.”
“Không… Không phải thế. Tôi có biết điều đó. Ừmm… Hugh?”
Thấy anh không trả lời, Lucia hỏi lại lần nữa.
“Hoặc, có lẽ là Hugo…?”
Sự im lặng của anh dài một cách day dứt. [Mình đã nói sai? Anh ta không phải tên Hugo sao?] Nhưng, cô đã thấy anh ký cái tên ấy trên giấy chứng nhận kết hôn của họ mà? Trước khi cô kịp trở nên căng thẳng hơn, anh đã đáp lời; thanh giọng có đôi chút lập lững.
“… Cái đầu tiên.”
“Cái đầu tiên… Vậy thì, Hugh…?”
Vào giây phút ngắn ngủi ấy, tấm thân anh khẽ run lên. Trong đôi mắt cẩm thạch màu đỏ rực, Lucia thoáng thấy một đôi ngươi nhè nhẹ run lên. Dường như anh có mối liên kết đặc biệt nào đó với cái tên ‘Hugh’ này. Liệu, có ai đó đã gọi anh như thế chăng? Như một biệt danh?Là mẫu thân của anh ấy? Hoặc có lẽ… Là người mà anh đã từng thương…?
Công tước trước kia đã yêu chăng? Dù sao thì anh cũng đã có một người con trai mà. Mẫu thân của đứa nhỏ ấy có thể là ai nhỉ? Anh đã yêu người phụ nữ đó chăng? Người đó hiện thời đang ở đâu? Cớ sao họ lại xa cách?
“Vivian.”
Lucia đang mải mê với suy nghĩ có nên đề cập vấn đề này với anh hay không. Vì thế, tiếng gọi đột ngột ấy đã khiến cô giật bắn người. Hơn nữa, dường như anh cũng cảm nhận được phản ứng quá quắt của cô. Vì vậy, cô đành phải tìm cho mình một cái cớ.
“Chưa ai… từng gọi tên tôi bao giờ…”
“Nàng sẽ phải tập làm quen với việc ấy kể từ bây giờ, Vivian thân mến.”
“…”
Chất giọng trầm thấp của anh như mơn trớn lấy tai cô. Làm sao mà cái tên xa lạ ấy lại có thể được anh thốt lên một cách tự nhiên đến vậy cơ chứ?
“Vivian.”
“…”
Hugo khẽ cười khi thấy cô nàng trước mặt lại im như thóc thêm lần nữa. Song, tiếng gọi ấy giống như một tiếng thở dài hơn.
“Ôi tình yêu của ta, liệu nàng có biết rằng mình khá bướngbỉnh hay không?”
“… Tôi? Từ lúc nào cơ chứ?”
“Chỉ mới đây mà thôi.”
“… Người có biết rằng người rất giỏi trong việc ép buộc người khác làm theo ý mình hay không?”
“Cưỡng ép? Ta chỉ nói điều đúng đắn mà thôi.”
Cái vẻ không lấy gì làm xấu hổ của anh khiến cô chỉ biết ngậm ngùi mà không nói được gì hơn. Rồi, khuôn mặt anh ngày một sát lại gần cô, đến nỗi cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên khuôn miệng mình. Khoảnh khắc ấy, khi môi anh khẽ chạm vào môi cô, cô cũng nhắm nghiền mắt lại. Anh nhẹ nhàng hôn lên khoé môi đang mím chặt kia một vài lần, rồi bằng động tác nhẹ nhàng, cắn yêu cái bờ môi đỏ chót ấy rồi kéo nó ra trong chốc lát.
“Hé miệng ra nào.”
Anh thầm thì với một chất giọng trầm. Lucia cố gắng nuốt vào một hơi thật sâu, hai má cô khẽ nhuốm hồng. Cô đang do dự. Nhưng, cuối cùng thì cô vẫn nghe theo lời anh. Dường như anh rất vui vẻ, nhỉ? Bỗng, anh ép chặt môi mình vào môi cô. Lập tức, cô cảm giác đượcthứ gì đó mềm mại đang cố gắng xâm nhập khuôn miệng của mình.
“Aaa …”
Đầu lưỡi trơn tru của anh không ngừng khuấy đảo bên trong miệng cô, từ góc bên trái sang góc bên phải, từ tận nơi trong cùng ra đến ngoài đầu lưỡi. Không hiểu sao, Lucia lại cảm thấy khắp người rạo rực khi lưỡi của hai người hoà quyện vào nhau. Khi đôi môi họ chợt rời nhau trong chốc lát, chàng liền thốt lên.
“Vị của nàng, thật giống như rượu ngon.”
Lucia cảm thấy gò má của mình hừng hực sắc đỏ. Nhưng, chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì người đàn ông đã đổi vị trí của mình rồi khoá môi nàng một lần nữa. Hệt như những gì anh đã tuyên bố, nụ hôn của họ nồng nàn như rượu vang, khiến nàng như si như say trước mùi vị nồng thắm ấy. Lưỡi hai người quấn quýt bên nhau như không nỡ rời, nước bọt họ trộn lẫn vào nhau, tạo ra thứ chất xúc tác tuyệt đỉnh cho ly rượu vang này. Còn chàng khi này vẫn đang miệt mài khám phá khắp bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng. Lưỡi chàng hết xoắn lại rồi lại len sâu vào bên trong, để cuối cùng lại tách ra khỏi nàng.
“Ưmm...”
Một tiếng rên từ sâu thẳm trong miệng nàng thoát ra. Nụ hôn nhẹ nhàng họ từng trao dần trở nên thật cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi vốn đang di chuyển một cách từ tốn của chàng bỗng xoáy vào tận sâu trong miệng nàng, hung hăng càn quấy như muốn chiếm trọn cái chất ngọt ngào của người con gái đang tuổi đôi mươi. Lucia vô thức siết lấy tấm ga trải giường bên dưới khi những điểm nhạy cảm nhất liên tục bị kích thích một cách dữ dội. Cảm giác như thân thể này chẳng phải thuộc về nàng nữa vậy. Cứ thế, họ tiếp tục cho đến khi nàng không thể chịu đựng nổi nữa. Lúc ấy, chàng mới bằng lòng buông Lucia ra trong một chốc để nàng được hít lấy vài ngụm khí. Nhưng cũng chẳng lâu sau, chàng lại tiếp tục ‘công việc’ thêm lần nữa.
Họ tiếp tục vờn nhau như thế thêm vài lần nữa.Lucia vốn rất căng thẳng không lâu trước đây. Song, sau một hồi đầy kích thích, nàng bỗng cảm thấy thư thái hơn. Những nụ hôn ấy thật ngọt ngào và êm dịu làm sao! Chỉ điều này mà thôi cũng là quá đủ cho một cuộc tình rồi!
“Xin… hãy tắ…t đè…n. Nơi này quá sáng…”
“Ta thích được nhìn rõ mặt nàng.”
“Nhưng…”
Hugo khẽ hôn lên đôi mắt màu cam bí ngô kia, nơi những giọt nước mắt long lanh đang chực trào.
“Thân hình nàng rất xinh đẹp. Vì sao lại phải che giấu? Hãy để ta được chiêm ngưỡng và trầm trồ trước vẻ đẹp của nàng.”
Cô nàng trông thật khả ái khi cắn môi với hai má ửng đỏ thế kia. Nói thật, Hugo không hề tâng bốc chút nào. Cơ thể nàng ấy thực sự rất hoàn mĩ. Nàng không quá cao, cũng chẳng quá thấp, chỉ vừa vặn với anh mà thôi. Hơn nữa, hai hạt đậu đỏ trên đôi gò xuân dưới sự kích tình ban nãy cũng dần dựng đứng lên, kiêu hãnh như những bông hoa đang nở rộ. Ngoài ra, những đường cong trên cơ thể của nàng cũng thật hoàn hảo, đến nỗi một người khó tính như anh cũng không thể chê vào đâu được, đặc biệt là đường nối từ vòng eo mảnh mai đến vùng xương chậu. Thật xinh đẹp! Dù vẻ đẹp ấy không phải khiêu gợi cũng chẳng kiêu sa, song lại có nét duyên dáng riêng và rất cuốn hút lòng người.
Hugo lưu luyến ở môi nàng trong một chốc rồi dần di chuyển cái hôn của mình tới một bên gò má rồi lên đến tận mang tai của người con gái quyến rũ kia. Bờ môi ươn ướt của anh nhẹ điểm lên tai nàng rồi lại hướng xuống cái cổ trắng nõn nà. Một cảm giác ngưa ngứa nhưng lại tê tái dấy lên trong Lucia, nàng chớp mắt một cách chậm chạp khi ý thức của bản thân dần xa rời thực thể. Xúc cảm khi đôi môi ướt át ấy chạm vào làn da của nàng là một cái gì đó rất mới mẻ nhưng cũng rất kỳ lạ, khiến nàng như mê như say.
[Đây hẳn là tác dụng phụ của việc uống rượu… Chắc chắn là như thế…]
***
Mùi hương toát lên từ thân thể của cô nàng này thật sự rất độc đáo. Nó không cay nồng hay găn gắt tựa những loại dầu thơm đắt tiền nào đó mà chỉ nhẹ nhàng, thoang thoảng như hương vị tự nhiên của cơ thể mà thôi. Ban đầu, anh cứ đinh ninh rằng nó chỉ là mùi hương của một loại rượu ngon. Song, mùi này có đôi chút khác biệt so với hương mỹ tửu, tuy nó nhạt nhoà nhưng cũng rất đỗi khoan thai.
[Mùi vị của một quả mọng vừa mới chín cây…]
Một phong vị vô cùng tự nhiên, và đó cũng chính là thứ mùi độc đáo, duy nhất của cô gái này. Thật thơm! Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hugo nhận ra được một việc, rằng hương vị của ai đó cũng có thể gây nghiện đến mức này. Có thể nói, không chỉ Lucia cảm thấy đê mê mà chính anh cũng gần như trầm luân trước mùi hương dễ chịu cùng xúc cảm mịn màng ấy. Phải chăng vị giác hay khứ giác đang làm anh say, chính anh cũng chẳng thể biết được. Anh liên tục hôn nàng, mơn trớn và liếm láp thứ hương vị mê người ấy.
Quá dịu dàng không phải là phong cách thường thức của anh trong chuyện giường chiếu. Tuy nhiên, tại giờ khắc này, anh lại bằng lòng thả mình trong lạc thú. Mỗi lần đôi môi anh điểm lên làn da mềm mại ấy, dẫu chỉ là một cái chạm nhẹ, thì cô thỏ nhỏ này cũng sẽ run lên theo một cách đáng yêu nhất. Bỗng, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng rồi mút thật mạnh vào phía bên trong.
Cơn đau thoang thoảng khiến nàng khẽ giật mình. Hài lòng khi thấy được một vết hồng hồng trên làn da trắng nõn kia, anh tiếp tục hôn lên cổ tay còn lại. Hugo cười nhẹ khi thấy Lucia ngây ngốc nhìn anh bằng một ánh mắt rối bời.
Rồi, bờ môi anh điểm một đường dài từ cái cổ mảnh khảnh cho đến một bên núi đôi.
“Ahhh!”
Khoái cảm đột ngột khiến Lucia phải rên lên một tiếng đê mê. Anh hết liếm rồi lại mút lấy đầu nhũ hoa vốn đã dựng đứng tự bao giờ, say mê tựa như đang thưởng thức một dòng sữa ngọt ngào nào đó được thoát ra từ nơi ấy vậy.
“Huhhhh!” (Tiếng thở dốc)
Anh nhẹ nhàng cắn lấy rồi cù hạt đậu ấy bằng cái lưỡi mềm mại của mình. Hết liếm rồi lại xoắn lấy, Lucia cảm thấy thật khó thở. Sự kích thích này thật sự rất mãnh liệt, nàng không biết liệu mình có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa.
Bộ ngực của cô gái này tuy không đẫy đà nhưng lại thật mềm mại, như thể anh đang liếm láp một que kem mát lạnh trong ngày hè oi bức vậy. Anh băn khoăn không biết liệu chúng có tan chảy bên trong khoang miệng của mình hay không, nếu cứ tiếp tục như thế? Hiện tại, nàng thơ của anh đang nắm chặt tấm ga trải giường màu trắng, cơ thể run rẩy một cách mãnh liệt trước khoái cảm tăng dần. Dần đà, anh cũng cảm giác được nửa người dưới bắt đầu nóng lên.
Hugo dần chuyển dời sự chú ý, anh cũng muốn “săn sóc” đôi chút cho bên gò xuân còn lại. Ngậm cắn, liếm láp, xoắn lấy, thi thoảng anh lại nhấn nhá đôi chút như muốn trêu chọc người con gái thơ ngây dưới thân. Mỗi lần như thế, một cảm giác khoan khoái chạy dọc sống lưng Lucia, và nàng không thể không ngâm nga những tiếng rên rỉ câu hồn.
Sau khi thoả sức chòng ghẹo song phong, Hugo dần lướt cái hôn của mình xuống vùng bụng của nàng. Lucia tự hỏi: liệu đôi môi ướt át kia sẽ dừng chân nơi đâu tiếp theo trên thân thể nhạy cảm của mình. Nàng có hơi lo sợ, song, đồng thời cũng có điểm chờ mong, rằng một điều tuyệt vời nào đó sẽ đến. Tấm ga giường như bị vò nát dưới sự căng thẳng của nàng, mười đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, như mất đi sức sống.
“Hah…”
Vượt qua vùng bụng dưới, nụ hôn nồng nhiệt của anh chợt dừng ở cặp đùi ngọc. Anh đang dần tiếp cận nơi tư mật nhất, vẹn nguyên nhất trên thân thể nàng. Đôi môi anh khẽ chạm vào phần đùi non mềm mại phía trong, nhẹ kích rồi lại mút lấy. Một cảm giác nhoi nhói như kim đâm dấy lên trong Lucia, khiến thân thể nàng giật lên nhè nhẹ.
Anh tiếp tục hôn xuống vùng hông rồi nhẹ nhàng mơn trớn cặp giò trắng mịn. Đêm khuya thanh tĩnh, những tiếng hôn chùn chụt vang lên rõ mồn một. Trước thanh âm dâm mỹ ấy, gương mặt nàng thỏ đỏ phây phây, trông thật đáng yêu. Cứ thế, tràng hôn dài chỉ kết thúc khi một dấu đỏ hỏn hiện lên nơi bàn chân xinh của nàng.
Hugo vươn tay xoa nắn một bên gò xuân, tay còn lại chu du xuống phần bụng dưới, những ngón tay không yên phận lẻn tiến vào bên trong phần đùi khép chặt như muốn tách chúng ra. Choáng váng trước hành vi táo tợn ấy, Lucia giương đôi mắt to, lúng liếng nhìn anh. Cũng thời điểm ấy, ánh mắt họ giao nhau, và nàng có thể cảm được thứ gì đó nóng bỏng, nồng cháy từ đôi mắt đỏ rực kia.
Biểu cảm mông lung cũng như cách nàng uốn người trước sự trêu chọc của hắn, Hugo đem tất cả đều thu vào mắt. Cùng lúc, đôi bàn tay cũng khẽ xâm nhập vùng đất bí ẩn, từ từ khám phá. Lập tức, hơi thở người con gái trở nên gấp gáp, đôi mắt cam bí ngô cũng bắt đầu run rẩy. Chỉ nhìn nàng như thế, một ngọn lửa bừng lên trong Hugo, nó nóng bỏng và tràn đầy nhiệt huyết.
“Á!”
Lucia kêu lên một tiếng, không vì đau đớn mà do ngỡ ngàng. Một ngón tay đang dần tiến vào “chỗ ấy ấy” của nàng. Vì thế, khi vật thể lạ ấy được rút ra, nàng thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Song, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay ấy lại tiến vào một lần nữa.
“Ưm… ư…”
Hugo liên tục ma sát nơi huyền bí kia, song cũng cẩn thận để không làm đau nàng. Với Lucia, cảm giác mơn trớn này thật mới mẻ nhưng cũng thật kì lạ. Chưa từng có thứ gì có thể xâm nhập vào thân thể nàng, kể cả trong giấc mộng kia. Vì thế, chẳng mấy lâu sau, khoái cảm cực độ đã khiến nơi cửa mình của nàng thấm đẫm ái dịch, âm thanh “nhóp nhép” cũng trở nên rõ ràng hơn. Cứ như một ngọn lửa đỏ đang bùng lên trong thân thể nàng vậy, nó nóng bỏng và tràn đầy nhiệt huyết. Bỗng, vài ngón tay nữa lần lượt xâm nhập, chúng khẽ khàng nới lỏng nơi ấy từng chút một rồi lại phối hợp với nhau ra vào một cách nhịp nhàng.
Mỗi khi những ngón tay cứng cáp kia rút ra rồi lại tiến vào, một cảm giác lạ lẫm dấy lên trong Lucia, xúc cảm ấy thật khó để có thể diễn tả thành lời: nó ngứa ran, có thể hơi hư hỏng nhưng cũng thật đê mê. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, những xúc cảm kia đang dần chiếm lĩnh lấy tâm trí nàng, chúng quấy nhiễu đến nỗi nàng không thể suy nghĩ thêm gì nữa.
“Ưmmmm…aaaaa”
Cơ thể nàng giật mạnh không ngừng. Một tiếng rên dài thoát ra từ tận sâu trong cuống họng, thể hiện rõ sự hưng phấn của chủ nhân nó vào khoảnh khắc này… Rồi, khi cao trào qua đi, mọi giác quan trên cơ thể nàng như tê liệt hẳn đi, dường như mọi sức lực trong cơ thể nàng đã bị rút cạn chỉ sau một trận mây mưa. Lucia tranh thủ tận hưởng chút yên bình khi những ngón tay chàng nhẹ lướt trên mái tóc nâu của bản thân.
“Cảm giác thế nào? Công chúa thơ ngây của ta?”
“… Nhưng,vẫn chưa kết thúc mà.”
Lucia hiểu rõ rằng một cuộc tình sẽ chỉ kết thúc khi phái nam “giải phóng” tinh hoa của bản thân vào bên trong phái nữ. Cho dù là trong giấc mơ kia, dẫu cuộc sống ấy có điên rồ đến mức nào thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng nàng đã kết hôn. Dù chưa từng trải qua một cuộc mây mưa đúng nghĩa, song, Lucia cũng đã “đồng sàng cộng chẩm” với lão già kia trong suốt năm năm hôn nhân.
Bàn tay to của anh vốn đang vuốt ve những lọn tóc mềm mại của người con gái, chợt dừng lại.
“Vậy là nàng cũng rõ.”
“Tôi không phải thứ ngu ngốc.”
“Nàng đã nhập cung từ khi còn bé, sống 18 năm mà không hề có lấy một người theo hầu. Nào, hãy nói xem nàng đã học được điều này từ ai?”
“Ừm… Từ một quyển… sách.”
“Sách ư? … Thật là một phương thức học tập nhàm chán. Vậy, quyển sách ấy viết gì thế?”
“Nó… cho rằng tôi sẽ khóc lóc và la hét một cách dữ dội khi mọi chuyện kết thúc, nhưng… Tôi nghĩ, đó chỉ là một lời nói dối mà thôi.”
Suốt thời gian quan, nụ cười trêu trọc luôn treo trên môi Hugo. Song, ngay sau khi vừa nghe lời “tự thú” của Lucia, mặt anh bỗng cứng đờ. Anh thở dài một tiếng, trong khi lại cười thầm trong lòng. Người phụ nữ này hệt như một viên đá quý chưa được mài giũa. Nàng ấy tuy ngây thơ nhưng lại rất trung thực. Theo một cách nào đó, nàng ta có thể còn nguy hiểm hơn nhiều cô nàng dày dặn kinh nghiệm trong vương quốc. Nói thật, anh chỉ định chơi đùa với cô thỏ nhỏ này một chút thôi, ai ngờ được sự việc sẽ tiến triển được đến bước này.
“Nói vậy, hẳn là ta cũng nên thoả mãn mong đợi của nàng rồi.”
Hugo thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Hạ thân anh vốn đã căng cứng tự thuở nào, thậm chí còn bắt đầu nhức nhối. Có thể nói, sự hưng phấn trên cơ thể anh đã được khơi mào từ khi những ngón tay đầu tiên tiếp xúc với thân thể trần trụi của nàng.
Anh giữ lấy hông nàng bằng cả hai tay. Lập tức, một mảng đỏ ửng hiện lên tại vùng da nơi họ tiếp xúc. CHẾT TIỆT. Hugo cố nén lại xúc cảm thô bạo của mình. Hạ thân anh tê rần. Vì sao làn da của người phụ nữ này lại có thể mềm mại đến thế? Anh thật muốn lưu lại dấu ấn của mình trên khắp tấm thân thuần khiết của nàng ta.
“Chân nàng, đặt như thế này.”
Anh nói bằng một chất giọng trầm thấp. Lập tức, đôi chân thon dài của người con gái vụng về quấn quanh hông anh, tuy cứ va chạm đây đó trong quá trình di chuyển. Trước sự kích thích liên tục như thế, thân thể anh dần nóng lên, nửa người dưới cũng đau đớn đến gần như tê liệt. Lần đầu tiên cơ thể anh phản ứng một cách dữ dội như thế. Anh vốn nghĩ nàng thỏ này chẳng phải mẫu phụ nữ anh thích, hoá ra anh đã lầm rồi. Thật là một sai lầm tệ hại.