루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 11: Chúng ta lấy nhau nhé (3B)

Hiện tại, Lucia đang vừa thưởng thức những chiếc bánh, vừa nhâm nhi tách trà nóng được phục vụ bởi người đàn ông đã hộ tống cô lúc trước. Hương trà rất thơm và những chiếc bánh cũng rất ngon. Lucia thực sự nghĩ rằng cô sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc chỉ với hai thứ này mà thôi.

“Ngài là một đầu bếp giỏi. Đây là những thứ ngon nhất mà tôi từng được nếm thử trong suốt cuộc đời này.”

Người đàn ông khựng lại trong giây lát trước sự khen ngợi của Lucia.

“Tôi rất vui vì chúng phù hợp với khẩu vị của cô, thưa Tiểu thư.”

Cô gái này đã ăn hết gần một nửa số bánh quy do anh phục vụ với một khuôn mặt hạnh phúc. [Thật là một quý cô độc đáo] – Jerome nghĩ.

Anh đã từng phục vụ nhiều vị khách trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một người thoải mái như cô. Nhìn chung, đa số mọi người đều sẽ quá lo lắng đến nỗi chẳng buồn chạm vào thức ăn và chỉ nhấm nháp tách trà mà thôi. Nếu anh biết cô là một công chúa, có lẽ anh sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.

Trong lúc Lucia vui vẻ nhét từng miếng bánh quy vào miệng, cánh cửa căn phòng đột nhiên mở ra. Cô nhanh chóng đứng dậy khi nhận ra người tới là Công tước xứ Taran. Dĩ nhiên rằng anh vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ khi ngồi xuống trước mặt cô. Rồi, anh vẫy tay và Jerome gật đầu rồi lặng lẽ lui ra. Bây giờ, chỉ còn hai người bọn họ ở trong căn phòng khách rộng lớn này.

“Mời ngồi.”

Lucia gắng hết sức nuốt miếng bánh trong cơn sốc. Miệng cô vẫn đang được nhồi đầy bởi chiếc bánh quy. Cô không thể nhổ chúng ra, nên đã bắt đầu nhai chúng một cách nhanh nhất có thể. Lucia cảm thấy mình đã nuốt quá nhanh. Vì vậy, cô bị nghẹn mất rồi. Cô cố gắng chữa cháy bằng việc uống trà. Công tước vẫn im lặng chờ đợi mà không nói một lời nào, nhưng điều ấy càng làm cô xấu hổ hơn.

Ngay khi cô vừa bình tĩnh lại, anh đã đặt một phong bì to lên bàn và đẩy nó về phía cô. Anh gật đầu ra hiệu cho cô nhìn vào trong. Cô làm theo và lấy ra một xấp tài liệu.

[Cô nàng trông có vẻ như khoảng 18 tuổi.]

Vẻ ngoài cô ấy có vẻ phù hợp với tuổi, nhưng đôi khi trông cô ấy trưởng thành hơn so với tuổi thật của mình. Đúng là những hậu duệ hoàng tộc và quý tộc thường trưởng thành nhanh chóng, nhưng có điều gì đó khác biệt về cô ấy.

Hugo bắt đầu thực sự đánh giá quý cô này. Trước đây, anh chỉ đơn giản xác nhận những đặc điểm thể chất như màu tóc và cấu trúc khuôn mặt của cô ta. Nhưng lần này, anh đã quyết định dành thời gian để nhìn nhận cô như một người phụ nữ.

Cô ấy không hề xấu xí, nhưng cũng chẳng xinh đẹp vượt trội. Điểm nổi bật duy nhất của cô là đôi mắt trung thực kia. Thoạt nhìn, màu của chúng trông giống như vàng, nhưng nếu nhìn kỹ thì, chúng trông giống như viên ngọc màu cam bí ngô hơn.

Nhưng, đó cũng là tất cả. Mặc kệ về vẻ ngoài hay cơ thể, cô ta cũng không hề có sức hấp dẫn nào với anh. Có lẽ vì lý do này anh đồng ý với yêu cầu ấu trĩ của vô ta.

Bên trong phong bì là hai xấp giấy. Giấy nhận nuôi con và giấy đăng ký kết hôn. Đó là hai tài liệu quý giá nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ. Những người phụ nữ thường không am hiểu luật, nhưng họ cũng được dạy một cách cực kỳ chi tiết về hai tài liệu này. Cùng với giấy tờ ly hôn, họ sẽ không bao giờ ký chúng một cách dễ dàng. Những tờ giấy ấy tượng trưng cho tất cả quyền mà một người phụ nữ có thể nắm giữ.

“Theo đề xuất của Công chúa, đây là hai tài liệu mà cô sẽ phải ký.”

“… Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Thế còn những thứ mà chúng ta đã nói lúc trước…?”

“Ngoài hai thứ này, không có gì khác có thể xem như giấy tờ hợp pháp được.”

“Có thật không? Ngài không cần tự do trong cuộc sống cá nhân của ngài? Và sẽ ổn không nếu tôi bám lấy ngài và yêu ngài?”

Cô nàng mở to mắt trong khi hỏi những câu hỏi ngu ngốc, và ngay lập tức anh cảm thấy sự căng thẳng trong anh đang dần tích tụ. Anh ghét những cuộc trò chuyện vô nghĩa hay những trò đùa tẻ nhạt, càng ghét hơn khi có người cứ thao thao bất tuyệt những chuyện không đâu. Anh không muốn để lại bất kỳ sơ hở nào trong hợp đồng này.

“Vậy thì, ta sẽ thêm hai điều kiện đó như một hợp đồng bằng lời nói.”

Thật bất ngờ làm sao, cô ta hoàn toàn không bị sốc bởi lời nói của anh. Ngược lại, cô còn gật đầu một cách nghiêm túc rồi cầm bút ký vào các tài liệu. Điều này thực sự khiến anh kinh ngạc.

“Dừng lại. Cô đang làm gì?”

“Ngài bảo tôi ký chúng…”

“Ta đã liệt kê tất cả điều kiện trong hợp đồng. Vì thế, cô cũng nên nói của cô, phải không?”

“Có ổn không khi bổ sung thêm các điều kiện của tôi?”

“Tất nhiên. Một hợp đồng chỉ có lợi cho một bên vốn chẳng thể thiết lập được từ lúc đầu.”

Anh muốn giao kết một hợp đồng, nhưng không phải để lừa đảo ai đó. Lucia chìm sâu trong suy nghĩ. Cô chưa từng nghĩ về điều này. Mục tiêu duy nhất của cô là được kết hôn với anh. Nhưng vì anh đã đề nghị nên cô chẳng muốn chối từ. Nếu không, nó sẽ quá lãng phí.

“Cô có cần thêm thời gian? Cho cô hay, nếu hợp đồng này không được ký kết trong hôm nay thì mọi thứ sẽ bị hủy bỏ.”

“Tại sao chứ?

“Cho dù hợp đồng này mang lại lợi ích thì thế nào? Những ích lợi kia không chắc chắn và cũng có quá nhiều yếu tố khác.”

Anh đã phải sắp xếp lại công việc và lên lịch lại mọi thứ chỉ để gặp lại cô công chúa này. Điều này thực quá rắc rối. Thỏa thuận hôn nhân này chỉ là một ý thích bất chợt của anh mà thôi. Vì thế, anh có thể đổi ý bất cứ lúc nào.

“Có ổn không nếu tôi hỏi ngài một số thứ? Tại sao ngài lại căm ghét tình yêu?”

Anh nhìn cô mà chẳng nói một lời. Lucia tự hỏi liệu cô đã gợi lại ký ức đau thương của anh hay chăng.

“Tôi đã… hỏi điều mà ngài không muốn đề cập chăng?”

“Đây là lần đầu tiên một người phụ nữ hỏi ta một câu hỏi thú vị như vậy. Ta không chán ghét việc này. Chỉ là, phụ nữ thường hy vọng tình yêu của họ sẽ được đền đáp một cách xứng đáng. Ta không thể, vì thế ta chỉ đơn giản bảo họ đừng yêu ta mà thôi.”

Hồi ức đau thương sao? Anh chỉ là ích kỷ tới tận xương mà thôi. Nếu những người phụ nữ không mong đợi tình yêu của họ được đáp lại, thì điều đó có nghĩa là họ sẽ ổn khi yêu đơn phương. Còn anh, anh chẳng muốn yêu say đắm một ai đó để rồi phải hối hận sau này.

“Tôi đã nghĩ về một cái gì đó.”

“Có một tờ giấy còn nguyên. Cô có thể sử dụng để viết các điều kiện cho cuộc hôn nhân này.”

“Thế này là ổn rồi. Tôi không cần nó. Tất cả những gì tôi cần là lời hứa danh dự của Công tước.”

Anh cười giả lả.

“Danh dự của Công tước, cô nói sao? Đó là một thứ quý giá còn hơn đống tài liệu mà cô đang cầm. Vậy điều kiện của cô là gì?”

“Chỉ có hai điều kiện mà thôi. Trước tiên, hãy hứa với tôi rằng ngài sẽ không lạm dụng tôi về thể chất hay tinh thần. Tôi không nói điều này để xúc phạm ngài, xin đừng hiểu lầm.”

Do những ký ức đau khổ trong giấc mộng kia, Lucia muốn có được một sự đảm bảo, một cảm giác an toàn để tự bảo vệ mình.

Khuôn mặt anh chợt cứng lại. Cô ta cho rằng anh là một người đàn ông tồi đến mức làm tổn thương hay lăng mạ người phụ nữ của mình? Tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô đã nói rằng cô không cố ý xúc phạm anh, nên anh quyết định tin tưởng cô. Đây chỉ đơn giản là một điều kiện của hợp đồng mà thôi.

“Điều thứ hai thì sao?”

“Điều thứ hai… tôi sẽ cố hết sức. Tuy nhiên, đôi khi con người không thể kiểm soát được trái tim của họ. Có lẽ điều ấy rất dễ dàng với ngài. Vì vậy, nếu có lúc ngài tin rằng tôi không thể kiểm soát được bản thân, xin hãy gửi cho tôi một đóa hoa hồng.”

Vụ gì đây… Chẳng thể hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ cái quái gì nữa. Hugo thật sự rất muốn biết được trong cái đầu nhỏ của cô ta đang chứa đựng những gì. Từ những biểu hiện gà mờ kia, anh dám chắc rằng cô chưa từng ký kết hợp đồng với ai bao giờ cả.

Một hợp đồng bao giờ cũng nên mang lại lợi ích cho cả hai bên. Cho đến tận bây giờ, anh chỉ ký kết những hợp đồng có ích cho anh mà thôi và sẽ luôn luôn như vậy trong tương lai. Tuy nhiên, trường hợp này thật kỳ quặc. Có vẻ như anh là kẻ có lợi duy nhất trong hợp đồng này. Nhưng chẳng nhờ kỹ năng đàm phán của bản thân, mà là vì người trước mặt anh quá non nớt để có thể nhận ra điều này.

Đó hoàn toàn là lỗi của cô ta nếu tự ràng buộc mình vào một hợp đồng bất công như thế này. Anh không định trở thành cố vấn của cô ta, và bản thân anh cũng chẳng phải thánh nhân. Giúp đỡ ai đấy không phải là một nghĩa vụ bắt buộc. Anh đã nghĩ như vậy trong suốt cuộc đời mình.

Tuy nhiên, anh vẫn có chút lương tâm trong chuyện này. Anh quyết định sẽ tư vấn cho cô nàng về hợp đồng bất công này.

“Vì sao cô lại không đề xuất một số điều kiện thực tế hơn? Công chúa, cô không biết những tờ giấy này đáng giá thể nào chăng?”

Thông thường, khi một người đàn ông yêu cầu vợ mình ký giấy nhận nuôi con và giấy đồng ý ghi danh đứa con ấy vào gia phả, cái giá phải trả sẽ khá đắt.

“Tôi nhận thức được điều ấy, thưa ngài. Hai bản giấy tờ này rất có giá trị.”

“… Tốt.”

“Tôi sẽ trở thành vợ của ngài, thưa Công tước. Vì thế, tôi nghĩ rằng mình sẽ được chu cấp khá đầy đủ. Thực ra, ngoài những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, tôi chẳng cần những thứ khác.”

Thật kì quặc khi những từ ngữ như ‘nhu yếu phẩm’ lại phát ra từ miệng của một cô công chúa.

“Điều kiện đầu tiên… Tạm ổn. Nhưng mục đích của điều kiện thứ hai là gì?”

“Trong cuộc sống, có nhiều lúc những thứ bản thân không thể chạm vào lại trở nên quan trọng hơn bất kỳ của cải vật chất nào. Mặc dù điều đó không có nghĩa là tôi không thích của cải vật chất. Tất nhiên, tôi cũng không nghĩ tiền bạc là không quan trọng. Tất cả chúng ta đều cần tiền. Không có tiền, cuộc sống sẽ trở nên rất khó khăn. Nhưng miễn là người ta có đủ tiền để tiêu thì chẳng có gì khác biệt giữa những người giàu và những người nghèo cả.”

Anh cười giả lả.

“Cô nói như thể cô đã sống một đời người, thưa Công chúa. Tuy nhiên, dựa trên tuổi tác và kinh nghiệm của cô, điều đó là không thể. Vậy thì, cô đã học mớ triết lí rác rưởi này ở đâu đấy?”

Lucia giật bắn khi nghe ‘như thể cô đã sống một đời người’.

“Cũng chẳng sao khi ngài xem chúng như là một mớ triết lí rác rưởi. Dù sao thì, đây là những điều kiện của tôi. Tôi tin rằng chúng không phải là quá khó khăn với ngài.”

Không quá khó khăn? Chúng vô cùng đơn giản là đằng khác. Bất kể nhìn từ góc độ nào thì hợp đồng cũng là đơn phương có lợi, và người được lợi không ai khác ngoài anh.

“…Được rồi. Ta hiểu rõ những điều kiện của Công chúa đây và cũng đồng ý với chúng.”

Lucia đã rất lo lắng, thậm chí cô còn nín thở. Vì vậy, khi vừa nghe được lời này, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô lập tức cầm bút ký hai bản giấy tờ trước mặt rồi trả chúng lại cho anh. Anh có liếc qua một chút rồi lại cất chúng đi.

“Vậy thì, việc đính hôn giữa chúng ta đã hoàn thành. Nhưng, nếu cô mong muốn một buổi lễ…”

“Không. Không cần. Ừm, tôi hiểu được rằng chúng ta đã đính hôn.”

Hai từ ‘đính hôn’ dường như quá trọng đại. Lucia cảm thấy thật kỳ lạ.

“Vậy thì… Hiện tại, tôi là… vị hôn thê của Công tước Hugo Taran.”

Dù vẫn chưa chính thức kết hôn, song khả năng anh ta sẽ phá vỡ ước định này khá là thấp. Lucia đã đi được đến bước cuối cùng, mặc dù tỷ lệ thành công cho chuyện này vốn thấp đến đáng thương. Giờ phút này, sự xúc động hiện rõ trên khuôn mặt cô. Và Hugo, người đã liên tục quan sát cô, cũng lâm vào tự hỏi. [Cô nàng này có phải là loại người bị ám ảnh về danh dự không?]

***(Luna: Công tước của chúng ta đã luôn nói chuyện một cách lịch sự, tế nhị. Nhưng từ bây giờ thì hết rồi)***

“Trời đã tối rồi, nàng nên quay về. Nàng đã không viết giấy phép cho hai ngày, phải không?”

Cô đang tưởng tượng, phải không? Chất giọng của anh…

“Trốn ra ngoài bằng cách giả vờ làm hầu gái sao? Đừng nghĩ đến việc nàng có thể làm điều ngây thơ như thế trong tương lai.”

… Chắc chắn không phải trí tưởng tượng của cô rồi.

“Tại sao ngài lại đột nhiên…”

[…Nói chuyện kiểu vậy với tôi?] Nói như thế thì quá trực tiếp rồi. Hay là […nói chuyện một cách thô lỗ như vậy?] Anh ta dường như đã đọc được suy nghĩ ấy của cô trong lúc ngả lưng ra chiếc ghế dựa đằng sau.

“Ta không dùng kính ngữ với người phụ nữ của mình.”

Mặt Lucia đỏ bừng.

“… Từ khi nào mà tôi đã trở thành người phụ nữ… của ngài…?”

“Kể từ khi nàng trở thành vị hôn thê của tôi.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn! Bất cứ điều gì đều có thể xảy ra!”

“Nàng thực sự không hiểu hay đang giả vờ đây? Nàng đã nghĩ đính hôn là gì kia chứ? Hơn nữa, theo truyền thống gia tộc Taran, những thứ như ly dị không hề tồn tại. Ta tưởng mình đã nói trước với nàng điều này rồi? Và tất nhiên, điều đó cũng có nghĩa là sẽ không có những việc như huỷ bỏ hôn ước đâu, đừng mơ tưởng nữa.”

Nếu những thuộc hạ của anh được lắng nghe cuộc trò chuyện này, chắc hẳn họ sẽ tự hỏi liệu thực sự tồn tại một truyền thống như vậy hay không.

“N… Ngay cả như thế thì… Cớ sao ngài lại không thể nói chuyện với vị hôn thê của mình bằng kính ngữ kia chứ? Điều này có phải cũng là truyền thống của gia tộc Taran?”

“Ta sẽ không.”

“…”

Thật không có cách để cô có thể hiểu được người đàn ông đó. Lúc đầu, cô đã nghĩ anh là một người đáng sợ. Đồng thời, cô cũng nghĩ anh như một tay chơi thích đùa giỡn với trái tim của phụ nữ. Nhưng, ngay sau đó, cô lại tin rằng anh vẫn biết được những cách ứng xử cơ bản. Cô đã tự hỏi liệu ấn tượng về anh còn có thể cải thiện nữa hay không. Và sau cuộc gặp gỡ hôm nay, cô nhận ra rằng anh là một người rất lý trí khi không để cảm xúc làm ảnh hưởng đến quyết định của bản thân. Nhưng bây giờ, cô thực sự… không biết nên nghĩ thế nào nữa.

Tôi nhớ mình đã nói rằng em không được phép rời khỏi cung điện hoàng gia bằng cách ấy nữa. Vì sao em lại không thèm nghe theo lời tôi?”

“… Nếu tôi vẫn đi thì sao? Ngài sẽ làm gì?”

“Nàng tò mò đến vậy? Sao nàng không thử?”

“…”

Vâng. Không có gì chính xác bằng ấn tượng đầu tiên. Đe doạ người khác là phương châm sống của anh. Cô tự hỏi vì sao bản thân lại tin vào người đàn ông này để rồi còn cưới anh ta nữa chứ. Thật không biết bản thân đã trúng số độc đắc hay dẫm phải bãi mìn đây nữa.

“Điều này… thật đột ngột … Tôi có thể gặp một người lần cuối được không?”

Thay vì phớt lờ yêu cầu kia, cô lại cầu sự cho phép từ anh. Cô đã quyết định rằng đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này.

“Kế hoạch của nàng sau khi gặp cô ấy là gì? Nữ tác giả đó không biết được rằng người thương của ta lại là một nàng công chúa.”

Lucia đứng hình hai lần liên tiếp. Đầu tiên là do anh ấy biết được sự tồn tại của Norman. Thứ hai thì lại bởi vì anh đã gọi cô là ‘người thương’ một cách thật tự nhiên.

“Nhưng… Tôi vẫn muốn được nói lời tạm biệt cuối cùng.”

“Ta không yêu cầu nàng phải rời khỏi cô ấy mãi mãi. Tin tức về hôn ước của chúng ta vẫn chưa được công bố. Trước khi mọi thứ trở nên chính thức, tôi không muốn phải đối phó với bất kỳ tin đồn không cần thiết nào xung quanh.”

“Vậy thì tôi sẽ có thể gặp cô ấy sau lễ thành hôn của chúng ta, đúng không?”

Lucia ngước nhìn anh với ánh mắt lấp lánh, và điều ấy khiến anh nao núng.

“… Đúng vậy. Việc ấy là hoàn toàn có thể sau này. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng nàng có thể tiết lộ với ai chuyện hôm nay.”

“Tất nhiên rồi, tôi chưa từng có ý định như vậy. Thưa ngài, ngài thấu hiểu nhiều hơn những gì tôi đã nghĩ lúc đầu.”

“… Lần trước nàng đã nghĩ về ta như một người đàn ông thô lỗ, còn lần này là biết cảm thông? Lần tới, hẳn là ta sẽ trở thành một con người đáng thương trong tâm trí nàng đi?”

“…Thật xin lỗi. Đó không phải là ý định của tôi.”

Hugo nhìn Lucia, người đã do dự suốt thời gian này, với đôi mắt đầy rẫy sự ngạc nhiên. Sau khi dành thời gian với cô, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao mình lại cảm thấy không tương thích với những người khác trước đây. Thường khi, mọi người sẽ rất lo sợ và chỉ mong được chạy trốn thật nhanh, ngay cả khi đó là những người phụ nữ đi chăng nữa. Thật vậy, dẫu cho có đang hẹn hò và làm những hành động thân mật ở bên ngoài, họ vẫn sợ hãi anh từ sâu trong thâm tâm. Cô gái này vậy mà có thể trò chuyện với anh một cách dễ dàng. Thật là một kỳ tích.

Tuy nhiên, không có gì là không thể thay đổi cả. Có lẽ đó là vì cô nàng không quen thuộc với anh. Anh cho rằng cô chưa từng nghe thấy những tin đồn về bản thân trước đây. Nếu cô ta nghe được một phần nhỏ trong những tin đồn kia mà thôi thì chắc chắn cách cô nhìn anh sẽ thay đổi. Mọi người đều xem anh là một quái vật. Song, anh lại chẳng hề có ý định sẽ bác bỏ tin đồn ấy.

***

Năm ngày sau khi trở về Cung điện Hoàng gia, Lucia phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc.

[Anh ấy không hề đề cập việc đám cưới sẽ được cử hành trong sáu tháng hay một năm. Cho đến lúc ấy, mình sẽ không thể đến thăm hay trò chuyện cùng với chị Norman … Chị ấy sẽ rất lo lắng cho mà xem.]

Sau khi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định sẽ viết một phong thư.

[Mình sẽ nhờ anh ta gửi thư. Anh có thể đọc nó trước khi tiên. Có lẽ anh ấy sẽ đồng ý điều kiện này.]

Chị Norman thân mến.

Em rất tiếc khi phải gửi lời chào tạm biệt với chị thông qua một lá thư như thế này. Xin đừng lo lắng cho em. Em vẫn đang sống một cuộc sống khỏe mạnh và tốt đẹp. Tuy nhiên, do một số vấn đề quan trọng, em sẽ không thể liên lạc với chị cho một quãng thời gian. Xin đừng cố tìm em mà hãy đợi tin tốt lành. Chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau vào một ngày không xa. Em xin hứa rằng ngày ấy sẽ không quá lâu. Tình bạn của chúng ta là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt nó.

Em sẽ lo lắng nếu chị liên tục thức khuya chỉ để viết tiểu thuyết. Điều ấy không tốt cho sức khỏe của chị chút nào khi đảo lộn ngày và đêm như vậy. Hãy chăm sóc sức khỏe cho tốt nhé.

Thương chị.

Ngay cả khi một người nào khác ngoài Norman tình cờ đọc được bức thư này, họ sẽ không thể bới ra được bất kỳ thông tin quan trọng nào. Norman có thể nhận ra chữ viết tay của Lucia, vì vậy cô ấy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhận được bức thư này.

Sau khi viết xong, Luca nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại, bầu trời ngoài kia vẫn xanh thăm thẳm mà không có lấy một gợn mây nào.

“Có vẻ như đây là sẽ là một ngày đẹp trời để giặt giũ.”

***

Người Lucia ướt đẫm mồ hôi vì đã làm việc quần quật cả buổi sáng. Cô đã tháo hết bộ ga trải giường cùng mấy bộ rèm cửa trong phân điện để giặt. Cô mang những chậu gỗ lớn ra ngoài sân và đổ đầy chúng với nước xà phòng. Cô phân loại mọi thứ trong các chậu khác nhau, rồi dẫm lên chúng để rửa sạch tất cả các vết bẩn. Tuy phải bận rộn cả buổi sáng bằng việc lao động thủ công, cô vẫn thấy khá vui vẻ. Vì thế, Lucia vừa giặt dũ vừa ngâm nga từng khúc nhạc.

“Cô là người hầu ở đây à?”

Lucia ngẩng đầu lên khi nghe giọng của một người phụ nữ lạ. Cô ấy trông như một hầu gái hoàng gia với bộ đồng phục ấy. Người hầu và hầu gái hoàng gia mặc những bộ đồng phục có màu khác nhau, dù thiết kế tổng thể của chúng là như nhau.

[Một hầu gái hoàng gia đang làm gì ở đây cơ chứ?]

Lucia nhìn chằm chằm vào người hầu gái hoàng gia với ánh mắt kinh ngạc và quên mất phải làm gì, trong khi cô ta thì lại mở miệng với một giọng điệu dò hỏi lạnh lùng.

“Sao cô lại không trả lời? Có vẻ như cô là một đứa trẻ làm việc ở đây, nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy cô. Công chúa đang ở trong, phải không?

[Cô ấy đang tìm mình…? Vì sao? Thực ra thì… mình phải nói gì trong tình huống này?]

Hầu như không ai biết được dung mạo thật sự của Công chúa Vivian. Trong tình trạng hiện tại, một hầu gái hoàng gia sẽ không bao giờ tin rằng Lucia là một cô công chúa cao quý.

“Hãy nhanh lên và trả lời đi chứ. Hay là cô không thể nói được? Có một vị khách danh dự đang muốn gặp công chúa.”

[Khách mời danh dự? Một vị khách của tôi?]

Đây là lần đầu tiên một vị khách đến thăm phân điện cũ kỹ này.

“Ta không bao giờ biết rằng giặt giũ cũng là một trong những yêu cầu đối với một quý cô tinh tế đấy.”

Đó là một giọng điệu trầm thấp quen thuộc mà cô đã từng nghe. Không đời nào có thể là người đó, Lucia đông cứng tại chỗ. Cô cố gắng ngước đầu lên. Và ngay sau đó, dường như cả cơ thể cô đang bị đóng đinh tại chỗ. Một người đáng ra không nên ở đây, lại đang đứng ngay ở ngay đó. Mái tóc đen tuyền cùng một đôi mắt đỏ tươi. Anh khoác trên mình một chiếc áo choàng đen bên ngoài một chiếc sơ mi màu xanh nhạt. Điều ấy càng làm mái tóc đen ấy trở nên nổi bật hơn. Anh nhìn cô với một vẻ mặt vô cảm.

Có vẻ như linh hồn của Lucia như bay đi đâu mất rồi.

“Thật kinh khủng khi một người hầu không thể nhận ra công chúa của mình. Có lẽ là vì cô đã có sở thích kỳ lạ như vậy đó, Công chúa thân mến của tôi ạ.”

Sự thật phũ phàng như tát thẳng mặt trên tất cả những hầu gái hoàng gia đang có mặt ở đấy, khiến khuôn mặt của họ như biến thành một cục than. Lucia dám chắc rằng hiện tại trông mình chẳng khác gì họ cả.

“X… Xin chào… Ngài đang… làm gì ở đây vậy…?”

“Trước hết, hãy nói chuyện với ta sau khi cô đã ra khỏi đó.”

Lucia xấu hổ đến nỗi không nói nên lời. Trong quá trình cố gắng bước ra khỏi chậu gỗ, cô đã trượt chân và ngã thẳng xuống đất. Dẫu cô đã không ngã một cách quá khó coi và cũng không bị thương, nhưng cô càng lúc càng xấu hổ hơn.

Khuôn mặt của cô nóng lên như bị thiêu, và đầu cô khẽ ngẩng lên một cách thận trọng. Anh ấy đang nhìn cô với hai tay được khoanh lại. Anh vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng cô không thể không nghĩ đến việc bản thân trông thảm hại đến mức nào trước mặt anh.

Khi Hugo tiến lại gần hơn, cơ thể Lucia đông cứng vì sự xuất hiện đột ngột của anh. Anh đã đứng cạnh chậu gỗ khi chìa tay ra. Cô trừng mắt trong một lúc với vẻ bối rối rồi ngước lên. Cô đã kiễng chân chỉ để nhìn rõ khuôn mặt của anh. Anh vốn đã rất cao lớn. Song, vào lúc này, trông anh chẳng khác gì một người khổng lồ cả. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến phản xạ của anh.

Anh tự hỏi tại sao cô không nắm lấy tay anh và nhăn mặt lại. Trông anh như sắp sửa mắng cô vậy. Lucia nhanh chóng nắm lấy tay anh. Bàn tay của anh rất lớn, còn của cô không khác gì một đứa trẻ. Nó lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn ấy. Anh dễ dàng nâng cô dậy chỉ bằng một cái kéo nhẹ.

Dù Lucia đã bước ra khỏi cái chậu gỗ, nhưng hiện tại cô ấy vẫn đang đi chân đất. Vì vậy, suốt thời gian qua, hai mắt anh vẫn dính chặt vào đôi chân thon gọn ấy.

Lucia nhìn xuống chân mình, và lập tức, đôi tai cô lại đỏ bừng lên lần nữa vì xấu hổ.

“Aaaa!”

Bỗng cơ thể cô bị nhấc lên, và Lucia đã thét lên trong sự kinh ngạc.

“Ngài không nên ! Xà phòng sẽ bắn lên lên quần áo của ngài mất!”

Lucia thét lên một tiếng, cô sợ làm vấy bẩn bộ quần áo đắt tiền của anh, nhưng anh vẫn hành động như thể chẳng nghe thấy gì khi bế phỗng cô lên rồi sải bước vào trong cung điện. Thấy vậy, cô chẳng buồn phản kháng nữa. Hugo liếc cô một cái và khẽ mỉm cười. Song, nụ cười ấy đã biến mất rất nhanh.