“Chỉ có bấy nhiêu?”
Hugo đặt câu hỏi trong khi lướt tay qua bản báo cáo dài chỉ vài trang của Fabian. Đã một tháng trôi qua kể từ khi Công tước yêu cầu anh điều tra về cô công chúa này. Chưa từng có cuộc điều tra nào lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Anh đã thử mọi cách, thậm chí còn làm việc xuyên đêm. Tuy nhiên, dù cho đã cố gắng bao nhiêu, anh vẫn chẳng ngăn được nỗi thất vọng đang dâng trào trong tâm trí.
“Gần như không có gì để điều tra, thưa ngài. Vì vậy, tôi đã phải rất cẩn thận. Tôi rất tiếc vì đã không đáp ứng được kỳ vọng của ngài.”
Đây là lần đầu tiên Fabian cảm nhận rõ ràng kỹ năng của bản thân là có hạn. Dù cho việc kiểm tra lai lịch của một người chẳng phải là điều gì mới mẻ, nhưng lần này, dù anh có đào bới bao nhiêu đi chăng nữa, tất cả đều vô ích. Cô ta như bị giấu kín bên trong cung điện hoàng gia. Vì vậy, thông tin về vị công chúa này rất hữu hạn. Hơn nữa, cũng chẳng có ai biết gì về công chúa Vivian cả. Do đó, cuộc điều tra này vốn đã chẳng có lấy một khởi đầu.
Hugo không trách Fabian. Anh hiểu rõ sự chuyên nghiệp trong công việc của cậu ta. Cậu ta chẳng phải là loại tuỳ tùng vô trách nhiệm chỉ làm việc qua loa rồi tìm cách lấp liếm với hàng loạt lý do.
Cô công chúa đã sống như một thường dân cho đến tuổi 12. Sau đó, cô ta được mang vào cung điện hoàng gia và sống ở đấy đến thời điểm hiện tại. Theo ghi nhận thì cô nàng này chưa từng rời khỏi phân điện của mình, và cũng chưa từng ra mắt giới quý tộc. Nhưng, trong thực tế, cô ta đã giả làm hầu gái mỗi tuần một lần và ra ngoài làm một số việc vặt. Đó là toàn bộ thông tin Fabian có thể thu thập trong thời gian qua.
[Chưa từng ra mắt xã hội thượng lưu?… Thật kỳ lạ. Làm cách nào cô ta có thể ứng xử tự nhiên như vậy trong bữa tiệc ấy?]
Cô nàng đã chẳng thèm đánh bóng tên tuổi của bản thân, nhưng nói cho cùng thì nơi đó cũng không phải là nơi mà một người bình thường có thể dễ dàng hòa nhập. Cô ta chẳng nổi trội, song, cũng không hề phạm sai lầm hay gây rắc rối cho bản thân.
“Cô ta đã viết giấy phép xuất cung cho chính mình rồi rời đi, chỉ như thế? Từ khi nào mà an ninh ở cung điện hoàng gia lại trở nên lỏng lẻo như vậy?”
“Những người lính gác cổng biết đến cô ta như một hầu gái. Có quá nhiều hoàng tử cũng như công chúa trong cung điện hoàng gia, nên số lượng người hầu ra vào là quá nhiều để theo dõi. Họ chỉ đơn giản kiểm tra xem những người ấy có lấy trộm thứ gì hay không mà thôi.”
Anh đã tự hỏi xem cô nàng đã làm gì vào mỗi cuối tuần, song cô ta luôn đi đến cùng một nơi. Nơi ấy là nhà của một tiểu thuyết gia nổi tiếng. Người đó cũng là một người sống ẩn dật, và chỉ thuê một người giúp việc nhà.
“Và, ta tin rằng cô ấy đã biết được về thằng nhóc thông qua vị tiểu thuyết gia đó?”
Dù cho sự tồn tại của Damian – con trai anh không phải là một bí mật quốc gia, nhưng nó cũng không phải là một cái gì đó mà một vị công chúa không có bối cảnh có thể dễ dàng tìm ra được. Suốt thời gian này, Hugo đã nghi ngờ cách cô ta biết được việc đó, vì vậy anh đã ra lệnh điều tra.
“Cô ấy là một tác giả nổi tiếng. Từ những quyển tiểu thuyết, sẽ rất dễ nhận ra rằng cô ta hiểu rất rõ về xã hội thượng lưu. Có vẻ như cô ta có quen biết với một nguồn thông tin, người đã sẵn lòng cung cấp tất cả những tin đồn mới nhất về giới quý tộc. Tôi đã thất bại trong việc xác nhận danh tính của người này, nhưng nếu ngài muốn, tôi sẽ tiếp tục việc điều tra.”
“Thế này là được rồi. Điều đó không quan trọng. Suy cho cùng, điều ta muốn xác nhận là liệu cô nàng có thực sự là một công chúa hay không mà thôi.”
Hầu hết bản báo cáo đều khớp với suy đoán của anh. Cô ta là một công chúa không có gì khác ngoài danh hiệu, nhưng đồng thời, thông tin về cô cũng không rõ ràng. Anh liếc nhìn bản báo cáo mỏng đến đáng thương trong tay.
“Cô ta không có người theo hầu?”
“Đã từng có một số… Nhưng, dường như tất cả đều đã rời đi hoặc được phân công lại chỉ sau vài ngày mà không rõ lý do.”
“Cậu có chắc là không có ai đang giật dây đằng sau việc này không?”
“Không có gì bất thường cả. Tôi đã lật tung mọi thứ nhưng cô ta không có mối quan hệ với bất kỳ phe phái nào trong cung điện hoàng gia.”
Không có báo cáo nào có thể kỹ lưỡng hơn cái này. Hugo bất định trong một lúc. Tuy nhiên, chẳng mất bao nhiêu thời gian để có thể đưa ra quyết định. Anh sẽ xử lí chuyện này giống như bất kỳ công việc khác một cách nhanh chóng và có trật tự.
“Cô ta có thể sẽ ra ngoài vào ngày mai theo thường lệ. Đưa cô ta lại đây.”
“Hả…? Ngày mai…?”
Ngày mai là ngày nghỉ của anh…
“Có vấn đề?”
“…Không. Thưa ngài.”
Sự ngang ngược của anh đã khiến bản thân mất đi một ngày nghỉ quý giá. Fabian nghiến răng, chắc chắn đây cũng là một phần lời nguyền của mụ phù thủy kia.
***
“Chuyện ấy đến đâu rồi?”
Norman khẽ hỏi trong lúc nhìn trộm Lucia.
“Chuyện gì cơ”
“Chuyện về hai con đường cô đã đề ra vào tuần trước. Chuyện ấy chẳng phải là chuyện của cô? Dù chị không rõ lắm các chi tiết, nhưng có khó không khi nói chuyện với chị?”
“…Vâng, em xin lỗi.”
“Không sao cả. Đã là con người thì ai lại chẳng có một vài bí mật nho nhỏ? Có những lúc cô phải giữ bí mật, ngay cả với những người thân yêu. Có vẻ như cô đang phải đấu tranh với một thứ gì đấy… Chị chỉ muốn biết cô có ổn hay không mà thôi.”
Norman rất giỏi trong việc hiểu rõ cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Cô ấy có thể dễ dàng nắm bắt tâm tư của một người với độ chính xác cao. Mặc dù dì Phil lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt khó chịu nhưng Norman hoàn toàn có thể nhận ra bản tính của dì ấy mà chẳng tốn tí công sức nào. Nhưng Lucia thì khác, cô không thể dù cho đã gặp qua dì Phil không biết bao nhiêu lần.
“Lời khuyên của chị từ lần trước đã giúp em rất nhiều. Em đã quyết định liều một phen. Hiện tại, em chỉ cần chờ kết quả mà thôi.”
“Ra vậy. Nếu cô có tin tốt, hãy chia sẻ với chị.”
“Vâng, em xin hứa. Nhưng chị Norman à, những ngày này, có đôi lúc em đã có những cảm giác rất khác thường. Người đó có quan hệ thân thuộc với em … Tôi có thể tiết lộ cho chị tình hình hiện tại. Đó là… Cha của em.”
Nếu tính cả lần gặp gỡ lúc 12 tuổi, lẫn lần ấy trong giấc mộng kia, cô cũng chỉ gặp người được gọi là ‘cha’ được hai lần mà thôi. Với cô, cha vẫn luôn là một ẩn số.
“Ông ấy chẳng thèm quan tâm gì đến đứa con gái như em. Thực ra, ông ta chỉ chu cấp một ít đủ ăn mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, em chỉ gặp ông ấy một lần vào năm 12 tuổi. Suốt thời gian qua, em chưa từng suy nghĩ nhiều. Thực tế mà nói, em đã nghĩ rằng điều ấy không quan trọng bởi vì nó không khác gì so với việc không có cha cả.”
Một năm. Chỉ còn một năm nữa thôi. Sau đó, Hoàng đế sẽ băng hà.
“Em vẫn nghĩ rằng ông ta chẳng liên quan gì đến em cả. Nhưng những ngày này, em không thể ngăn cảm giác ghê tởm cùng cực khi nghĩ đến ông ta… Hoặc cái gì đó tương tự như vậy.”
Cô rất muốn xông thẳng vào cung điện của Nhà vua và hét vào mặt ông ta: “Ông sẽ phải chết, sớm thôi.” Lucia cố nén nỗi kinh tởm khi phải hình dung khuôn mặt nhăn nhó của ông ta.
Cô chỉ là một trong số rất nhiều những đứa con của ông ta mà thôi. Cô cũng chẳng phải được sinh ra bởi tình yêu. Vì nếu ông ta thể hiện tí ti quan tâm thì cô đã chẳng bị bán đi cho một người như vậy.
“Em nghĩ rằng mình sẽ rất hài lòng nếu ông ta có thể chết đi, dù cho ông ấy là cha của thân thể này… Em thực sự không nên có suy nghĩ như vậy, đúng không?”
“Cô đang nói cái gì thế? Loại người ấy xứng đáng được gọi là cha sao?”
Norman nhìn Lucia một cách buồn bã.
“Không có gì sai khi hận ông ta cả. Thậm chí cô còn có thể nguyền rủa ông ta nữa là. Nếu việc ấy có thể làm xoa dịu nỗi đau trong lòng cô thì chẳng có gì là không nên cả. Ai cũng có quyền được ghét mà.”
Đôi mắt Lucia dần hoe đỏ. Đây hoàn toàn là lỗi của chị Norman. Cô chưa bao giờ được cảm nhận tình thương một cách chân thực như thế này. Một người xa lạ như chị Norman thậm chí còn quan tâm chăm sóc hơn cả người cô phải gọi là ‘cha’. Vào lúc này, cô sâu sắc cảm nhận được một sự căm ghét đang dần trỗi dậy trong con tim mình. Norman ngồi xuống cạnh Lucia và cẩn thận nắm chặt lấy tay cô.
“Lucia à. Cách hành xử của cô vẫn luôn không đúng với độ tuổi của mình. Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Ngay cả khi được thoả thích làm những điều mình mong muốn thì sao, cô cũng chẳng thể hoàn thành tất cả được. Miễn là điều ấy chẳng phải giết người hay phạm pháp, đừng tự ngăn mình lại mà hãy làm mọi thứ mà cô mong muốn. Đây là lời khuyên chân thành của chị với tư cách là một người từng trải.”
Lucia bật cười dữ dội. Về mặt lý thuyết, cô đã phải trải qua nhiều chuyện còn hơn cả Norman. Lucia giang tay ra và ôm chặt lấy Norman. Dù Norman rất gầy gò, song, cái ôm ấy vẫn mang lại cảm giác ấm cúng và thư thả. Lucia thấy mình đã sống hạnh phúc hơn hẳn trong cuộc đời này so với trong giấc mộng ấy. Cô tin rằng mình đã thành công rực rỡ trong cuộc đời thứ hai này, chỉ bằng việc quen biết và làm bạn với Norman mà thôi.
***
Trong lúc đang trên đường quay về cung điện hoàng gia, cô đã bị chặn đường bởi một người đàn ông trẻ với mái tóc màu nâu sẫm. Sau khi khẽ cúi đầu trước Lucia, anh chìa ra một phong bì màu trắng.
Cô đã do dự trong một lúc trước khi nhận lấy. Phong bì ấy trống rỗng. Tuy nhiên, có một biểu tượng sư tử đen được in ở mặt ngoài.
Tại thời điểm này, ắt hẳn anh đã hoàn thành việc điều tra. Và không có gì đáng ngạc nhiên khi người của anh có thể tìm được cô vào lúc này.
“Tôi đến đây để hộ tống người, thưa Công chúa.”
Lucia nhận ra người này bởi cặp mắt xanh sẫm lạnh lẽo của anh.
[Fabian.]
Anh ta là thân tín của Công tước xứ Taran. Vùng đất phía Bắc không có nhiều gia tộc hùng mạnh. Công tước đã giới hạn quyền hành của mọi người, đồng thời cũng không cho phép bất kỳ sự khảng kháng nào. Roy Krotin là một trong những quý tộc nổi tiếng hàng đầu của vùng đất ấy, và ngay dưới anh là Fabian.
Fabian quản lý tất cả các công việc hàng ngày của Công tước xứ Taran. Anh ta được đánh giá như là một trợ lý cấp cao. Đã từng có tin đồn cho rằng Fabian được quyền thông qua hoặc từ chối lời mời xã giao của Công tước. Do đó, bất kể mạnh mẽ ra sao, các quý tộc cũng sẽ dẹp bỏ cái tôi bà cúi mình nịnh bợ trước mặt Fabian.
“Ngay… bây giờ?”
“Chủ nhân muốn được thảo luận chi tiết hơn so với cuộc gặp lần trước. Công chúa có thể từ chối lời mời này, và tôi sẽ trở lại một mình.”
Lucia nhìn sang hai người đang kiên nhẫn đứng chờ cô một chiếc xe ngựa. Chiếc xe ấy chẳng có cửa sổ hay biểu tượng của Công tước. Nếu Lucia lên xe và biến mất, cũng chẳng ai có thể ngờ được rằng Công tước xứ Taran là người đứng sau chuyện này.
[Cách làm việc thật triệt để. Mình hơi sợ một chút.]
Lucia bước vào xe ngựa mà không nói thêm lời nào. Chiếc xe ngựa khởi hành và một lúc sau, nó dừng lại. Ai đó đã mở cửa từ phía bên ngoài. Lucia nhận ra nơi này, đó chính là dinh thự của Công tước xứ Taran. Dù mới tới đây chỉ một lần, cô vẫn có thể nhận ra một số nét quen thuộc.
“Xin mời đi lối này.”
Một người đàn ông khác, người cũng sở hữu một cặp mặt xanh sậm hệt như Fabian, tiếp tục việc hướng dẫn Lucia. Cô được an bày ở một phòng khách.
Fabian gõ cửa văn phòng.
“Chúng tôi đã đưa cô ấy đến đây.”
“Cô ta đi một mình?”
“Vâng.”
“Cô ta có yên lặng đi theo không?”
“Vâng.”
Hugo khẽ cười. Cô nàng là một người phụ nữ hài hước. Cô ta đã không giống như một người bình thường kể từ khi tự đi đến đây vào lần trước. Và vào hôm nay, cũng chẳng ai biết rằng cô đã được hộ tống đến nơi này. Cô ấy dường như không hề sợ hãi về những điều có thể xảy ra.
Hugo dùng một tay đỡ cằm trong khi gõ bàn làm việc với tay còn lại. Lời đề nghị của cô ta dấy lên sự tò mò của anh, nhưng anh cũng chẳng cần thiết phải kết hôn vào lúc này. Mặc dù đã ra lệnh điều tra, vẫn còn nhiều điều bí ẩn về người phụ nữ đó. Nói thật, trông cô nàng chẳng có vẻ đáng nghi cho lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này. Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ đặt niềm tin của mình vào bất cứ ai ngay từ đầu.
Nhưng cũng không thể thay đổi sự thực rằng anh sẽ phải kết hôn, mặc kệ là bây giờ hay trong tương lai. Và đối tượng đó là ai cũng chẳng hề quan trọng. Vì vậy, Hugo ném một đồng xu. Nếu cô chịu lên xe ngựa kia và đến nhà anh, nó sẽ là mặt trước. Nếu cô ấy từ chối, điều đó có nghĩa là mặt sau. Nói thật, anh vẫn thích mặt trước hơn. Và anh đã quyết định thay đổi cuộc sống của mình theo cách đó.