루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 7: Chúng ta lấy nhau nhé (1B)

BANG BANG, người đàn ông tóc đỏ đập cửa. Thế nhưng, anh lại chẳng thèm quan tâm người bên trong có trả lời hay không khi mở toang cánh cửa ngay sau đó. “Tôi vào đây.” Lập tức, anh ló đầu vào văn phòng nơi một người đàn ông với mái tóc đen nhánh đang ngồi phía sau một chiếc bàn rộng. Công tước liếc nhìn kẻ đột nhập không mời. Tích tắc sau, anh tiếp tục công việc của mình.

“Jerome đâu?”

Cử chỉ thô lỗ này sẽ chẳng thể xảy ra nếu vị quản gia đứng đắn của anh có mặt ở đây lúc này.

“Anh ta phải rời đi trong một lúc để xử lý một số vấn đề nhỏ và đã trình bày lý do với tôi, nhưng tôi quên rồi.”

Ắt hẳn là một nhiệm vụ khá cấp bách. Bằng không thì Jerome sẽ không rời đi mà để lại mọi việc cho anh chàng này.

Có lẽ việc ấy không tốn bao nhiêu thời gian, nên cậu ta đã quyết định không làm phiền anh (Công tước) về vấn đề này.

“Ta không rảnh để đùa với cậu. Tự chơi một mình đi.”

“… Ôi dào. Ngài luôn xem tôi như một thằng nhóc chưa trưởng thành.”

Anh thậm chí còn chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu, người đàn ông tóc đỏ thở dài.

“Nếu cậu là một thằng nhóc chưa trưởng thành thì ta đã dạy cho cậu một bài học từ lâu rồi.”

“Ế ế, làm sao ngài có thể thốt ra những lời đó khi đã dần tôi nhừ tử vô số lần trong những cuộc luận bàn của chúng ta? Ngài không biết xấu hổ chăng?”

“Ta làm thế chỉ vì nghĩ rằng cậu khá khả ái.”

“Hử, chết tiệt…!”

Cậu ta thở hổn hển. Thật thú vị. Hugo cười nhẹ, sau đó anh lại quay về với biểu hiện lạnh lùng vốn có của mình. Người duy nhất có thể khiến Hugo thể hiện cảm xúc lại chính là thằng nhóc thô lỗ này.

“Không đùa nữa, ngài có một vị khách.”

“Không có trong kế hoạch hôm nay.”

Vô số người mong muốn và sẵn sàng xếp hàng dài chỉ để gặp anh. Nếu Hugo đồng ý với tất cả, anh sẽ chẳng bao giờ có thể đi ngủ được.

Đa số sẽ tôn trọng và gửi thư yêu cầu gặp mặt một cách chính thức. Tuy nhiên, vẫn có những tên chán sống xông thẳng vào gặp anh. Họ phớt lờ cảnh báo của lính gác và xông vào bằng mọi cách. Những tên không biết xấu hổ ấy tự cho phép bản thân hành xử tự nhiên khi còn ngồi trong phòng khách của anh và tự nhận mình như những người ‘bạn thân’ của anh chỉ vì đã đặt chân vào ngôi biệt thự.

Cuối cùng, mọi việc trở nên quá phức tạp nên Hugo đã dẹp hết phòng vệ nơi đây. Nếu có ai bước qua cánh cổng, anh chỉ việc báo cáo hành vi xâm nhập trái phép rồi phi thẳng thanh kiếm của mình vào cổ họng của họ. Sau một vài lần như thế, không ai dám tuỳ tiện xông bậy vào dinh thự của anh nữa. Nhưng đồng thời, anh cũng trở thành một Công tước độc ác trong mắt người đời.

“Đó là một vị khách rất thú vị. Ngài thử nhìn một tí xem?”

“Ta có quen biết người ấy không?”

“Không. Mặc dù người đó trông có vẻ như chỉ là một người bình thường, nhưng lại khẳng định bản thân là một quý tộc.” Người đàn ông tóc đỏ cười khúc khích.

“Hơn nữa, quần áo thì cực kỳ lôi thôi và chẳng có ai theo hầu cả. Dẫu vậy, người này lại trông cực kỳ tự tin. Thật thú vị phải không? Tôi rất muốn biết vì sao vị khách này lại khăng khăng phải gặp Công tước cho bằng được.”

Đôi mắt của Roy, người đàn ông tóc đỏ, tỏa sáng rực rỡ trong khi Hugo thì lại tặc lưỡi. Thằng nhóc không biết xấu hổ đã gián đoạn công việc của anh chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân. Nếu quản gia của anh, Jerome, có mặt ở đây, ắt hẳn cậu ta sẽ dậm chân trong sự giận dữ tột độ. Roy biết chắc chắn rằng Jerome sẽ lên giọng ca thán và chỉ trích cậu trong ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Dù vậy, thú vui tức thời của cậu ta vẫn quan trọng hơn.

Roy đã luyên thuyên không ngừng nghỉ về việc cậu đang buồn chán như thế nào. Nếu anh từ chối, Roy sẽ làm anh khó chịu tới cùng. Nói cho cùng thì, Hugo cũng hơi mệt với mớ tài liệu chất núi cần sự phê chuẩn của anh. Sẽ là một ý tưởng không tồi nếu có thể nghỉ ngơi trong một lúc.

“Có tin nhắn nào khác hay không?”

“Cái gì… vị khách ấy đã nói gì nhỉ? Đầu tiên, cô nàng là một người phụ nữ.”

Hugo đã nghĩ rằng đó là một người đàn ông suốt thời gian qua. Vì vậy, anh cau mày giận dữ. Roy giật thót mình như bị bỏng và lui đến góc xa nhất của văn phòng.

“Cô ta đã nói gì đó về một hợp đồng tại bữa tiệc hôm qua. Cô ấy nói rằng ngài sẽ gặp cô ấy dù thế nào đi chăng nữa.”

Mắt Hugo gợn sóng. Sau 10 ngày yên tĩnh, anh đã nghi ngờ ý định của người phụ nữ này.

“Vị khách đó đang ở đâu?”

“Trong phòng khách. Ồ, cô ta không bị quẳng một mình ở đó. Tôi đã ra lệnh cho một hầu gái phục vụ trà. Tôi vẫn biết cách ứng xử cơ bản dành cho khách.” Lúc này, trông thân hình vạm vỡ của Roy thật đáng thương.

Hai người đàn ông ngồi đối diện trực tiếp với Lucia. Cô nhấm nháp chút trà trong lúc liếc nhìn Công tước. Cô không thể tin rằng cô đang ngồi trong cùng một phòng với anh như thế này. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng vẫn rất thú vị khi được nhìn thấy Công tước.

[Anh ta thực sự là… Công tước xứ Taran …]

Sự tương phản giữa mái tóc đen tuyền và đôi mắt đỏ tươi sẽ khiến ai nấy run rẩy khi nhìn vào mắt chàng. Ấn tượng mà chàng để lại thực sự rất khó có thể phai mờ trong tâm trí. Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ kể từ bữa tiệc, và họ đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng sáng rực rỡ.

“Cô đã đến vì biết tôi đang ở đây?”

“K-không, thưa Đức ngài. Nếu ngài không ở nhà, tôi sẽ để lại lời nhắn.”

Chàng sở hữu một nói giọng trầm lặng, nhưng rất mạnh mẽ, như một phản ánh chân thực vẻ ngoài lạnh lùng của mình. [Ngay cả giọng nói của chàng cũng thật tuyệt vời]

[Mình… không biết mình sẽ dễ bị ảnh hưởng đến thế bởi ngoại hình và giọng nói của một người.]

Trong giấc mộng kia, cô đã bị lừa rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ có thể học khôn cả. Cô đã mất tất cả tiền tiết kiệm của mình cho một người đàn ông điển trai mà cô yêu. Cho dù người ta chịu đau khổ như thế nào trong cuộc sống, thật khó cho những cảm xúc của con người thay đổi chỉ vì họ muốn vậy.

[Có lẽ là vì Bá tước Matin.]

Lucia chưa bao giờ có cơ hội quen biết ai khi còn sống khép kín bên trong Cung điện Hoàng gia. Người đàn ông đầu tiên mà cô gặp là một lão già béo ì ịch, lùn tịt, xấu xí và bạo lực. Sau một hồi kinh lịch như vậy, cô không thể không bị đánh cắp trái tim bởi một người đàn ông lịch lãm.

[Đẹp trai cũng chẳng thể thay đổi anh ta trở thành một người tốt…]

Không cần nói đâu xa, người đàn ông trước mặt cô hiện tại là bằng chứng thiết thực nhất. Người đàn ông này là một kẻ ăn chơi khi chẳng quan tâm đến việc chà đạp trái tim của một người phụ nữ như một trò chơi. Mặc dù Lucia đã nhận thức được tất cả điều này, cô không tin rằng cô sẽ không biến thành một người như Sofia trong tương lai. Nếu anh thì thầm những điều ngọt ngào trong tai cô với khuôn mặt và giọng nói đó, có lẽ cô sẽ tự đánh mất bản thân mình.

[Kiềm chế bản thân đi. Phải biết tự giữ lấy mình.] Lucia cố gắng hết sức để lấy lại sự bình tĩnh.

“Thật thất lễ khi đã yêu cầu gặp mặt mà không hề thông báo trước. Xin thứ lỗi vì hành tự giới thiệu chậm chạp của bản thân. Tôi là công chúa thứ 16 của Hoàng gia Xenon, Vivian Hesse. Thật vinh dự khi được nói chuyện với quý ngài.”

“Ể, hahaha.”

Khi Lucia vừa tự giới thiệu mình là ‘công chúa thứ 16’ thì người đàn ông tóc đỏ đã hướng dẫn Lucia lúc trước lại bò lăn ra cười. Cô thì chẳng quan tâm đến tiếng cười đáng sợ của anh ta đâu, nhưng thực sự mà nói thì anh ta rất thiếu tế nhị. Chợt, cô nhận ra người đàn ông này là ai.

[Roy… Krotin]

Đầy tôi trung thành dưới trướng Công tước xứ Taran, người thanh niên trẻ tuổi nổi tiếng với một mái tóc đỏ và danh hiệu ‘Chó điên’. Hầu hết những câu chuyện về anh ta đều bị thêu dệt rồi, nhưng chỉ cần một nửa số câu chuyện đó thôi cũng đủ tiêu chuẩn cho danh hiệu ấy.

“Để không lãng phí thời gian của ngài, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tôi đến đây… để cầu một cuộc hôn nhân với Đức ngài đây.”

Lucia nín thở ngay sau khi kết thúc câu nói táo bạo kia. Cô cảm giác như trái tim cô sẽ nổ tung mất. Nhưng những lời đã nói không thể rút lại được nữa. Vì vậy, cô thấy thoải mái hơn. Lucia tiếp tục quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Công tước. Anh đã cau mày trong chốc lát, song thật bất ngờ rằng biểu cảm của anh ấy vẫn thờ ơ như vậy. Người duy nhất phản ứng lại chẳng phải họ mà là người đàn ông thiếu tế nhị bên cạnh.

“PWAHAHAHA!!”

Roy cười như điên, anh lăn lộn còn dữ dội hơn so với lúc trước khi cô nàng thú nhận mình là một công chúa. Công tước xứ Taran ném qua một cái lườm lạnh lùng, thằng nhóc này có phát điên hay không đây. Dẫu thế, Roy vẫn chẳng thèm dừng lại. Cuối cùng, anh ăn một cú đấm ngau sau đầu và tiếng cười bị thay bằng tiếng rên đau đớn.

“Úiiii. Ngài muốn mưu sát tôi à?” Roy ôm đầu và hét lên trong giận dữ, một giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt anh. Lucia đã chứng kiến cả hai được một lúc, và cái mà cô đang nhìn thấy làm cô run rẩy không thôi. [Đây có phải là lý do mà anh ta bị biết đến như là một con Chó điên?]

“Cậu quá ồn rồi. Cút ra ngoài cho ta.”

“Ế ế? Tại sao chứ? Tôi sẽ ngậm mồm và im lặng. Thật mà~.”

Cuối cùng cũng im lặng. Hugo tặc lưỡi trong lúc quan sát quý cô trẻ tuổi đối diện.

[Một công chúa?]

Hugo đánh giá vị tiểu thư đã tự xưng mình là công chúa. Trong suốt mấy ngày tiệc, cô ta trông có vẻ như là một quý cô của xã hội thượng lưu. Nhưng vào thời điểm này, trông cô ta chẳng khác bất kỳ người phụ nữ bình thường nào ngoài đường. [Và bây giờ cô ta lại khẳng định mình là một công chúa?]

Anh chẳng buồn quan tâm đến Hoàng tộc. Bản thân Nhà vua có lẽ còn không biết những đứa con của mình trông như thế nào. Do đó, anh cho rằng cô nàng đây đang nói thật. Thứ hạng của cô ta thực sự quá thấp để đáng giá giả vờ trước mặt anh. Hơn nữa, cô ta còn miêu tả rất chi tiết.

Không thể phủ nhận rằng anh yêu thích việc chơi đùa cùng phụ nữ, nhưng anh cũng có những quy tắc riêng. Anh sẽ không tiếp cận bất cứ ai có thể gây rắc rối cho anh nhiều hơn cần thiết. Anh chỉ cần một người để ngủ cùng, người có thể bị vứt bỏ ngay sau khi nói rằng anh chỉ say rượu. Và dĩ nhiên, một cô công chúa luôn đứng đầu trong danh sách cấm của anh. Ngay từ đầu, anh sẽ không cho những cô nàng ấy bất kì hi vọng nào. Nếu được biết quý cô đây là một công chúa thì anh đã chẳng đồng ý cuộc gặp gỡ này.

“Ai?”

“…Gì cơ?”

“Công chúa, ai là người đã phái cô đến đây? Chúng ta chẳng thể tiếp tục cho đến khi ta biết được kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này.”

“Ngài không tin rằng tôi là một công chúa?”

Lucia đã nghĩ anh sẽ nổi điên vì bị lừa dối. Cô đã chuẩn bị nhận bất kỳ lời xúc phạm và mắng mỏ nào mà không phản bác. Nhưng phản ứng của anh quá bình tĩnh.

“Cô đang nói dối?”

“Không. Tôi không nói dối. Tôi … đã nghĩ rằng ngài sẽ rất giận dữ.”

“Tôi đã nổi điên nếu cô thực sự nói dối.”

Cô ngẫm lại từng lời nói của anh từ buổi dạ hội trong quá khứ. Bỗng, cô cảm giác như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chẳng có ai có thể khủng bố người khác như người trước mặt cô lúc này. Với anh, từ ‘điên’ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Tôi không nói dối. Mặc dù có nhiều điều tôi không thể nói với ngài… Nhưng tôi không phải là loại người bịp bợm. Không có ai giật dây điều này cả. Tôi mới là người quyết định mọi thứ.”

“Công chúa, có ai biết cô đến đây không?”

“Chẳng ai quan tâm cả. Không ai biết rằng Công chúa Vivian đã rời khỏi cung điện Hoàng gia.”

Đây không phải là một lời nói dối. Cô đã rời cung điện với tư cách là một hầu gái phục vụ dưới trướng công chúa Vivian. Hiện tại, theo sổ sách thì Công chúa Vivian vẫn đang ở trong phân điện của mình.

“Ta sẽ tìm hiểu làm sao mà điều vô lý này có thể xảy ra vào một ngày khác. Còn bây giờ thì, cô đã gợi ý một hợp đồng đúng không? Điều này có vẻ khác với những gì cô đã nói trước đây.”

“Không có gì khác cả. Tôi đang đề xuất một hợp đồng với ngài. Một hợp đồng thay đổi cuộc sống của một người bằng cuộc hôn nhân.”

Anh thực sự quá ngạc nhiên, đến mức quên mất rằng phải tức giận. Anh có thể cảm nhận một ngọn lửa đang bùng lên từ dạ dày của mình. Thật lãng phí thời gian vào một việc vô nghĩa như thế này. Cô ta đã làm mọi thứ mà anh ghét. Vì vậy, anh lạnh lùng gầm lên.

“Cô đang chơi đùa với ngôn từ phải không?”

“Tôi cũng biết rằng mình đang mạo phạm ngài. Tôi hiểu rõ ngài cảm thấy bị xúc phạm vì những lời đường đột này. Vì vậy, tôi vẫn ở đây để có thể trình bày cho ngài tất cả những lợi ích của việc kết hôn với tôi. Ngài vẫn có thể từ chối sau khi lắng nghe tôi trong một lúc. Tôi xin hứa sẽ không làm mất quá nhiều thời gian và tôi sẽ không bao giờ làm phiền ngài sau hôm nay.”

Người phụ nữ trông như một con thỏ yếu đuối luôn run rẩy, song cô ta vẫn có đủ dũng khí để thốt nên những lời táo bạo. Ánh mắt trung thực của cô dõi thẳng về phía anh. Một đôi mắt chan chứa nỗi tuyệt vọng mà anh đã nhìn thấy trong bữa tiệc lúc trước. Dù vậy, anh lại chẳng cảm nhận được tí ti tham lam nào từ đôi mắt ấy. Hậu quả là anh đã để tâm đến cô ta trong suốt một thời gian dài.

Anh vẫn cố chịu đựng việc phải lắng nghe những lời vô nghĩa này, tất cả hoàn toàn là vì đôi mắt ấy. Được rồi, anh có thể lãng phí thời gian thêm một chốc nữa.

“Được rồi. Trình bày đi.”

“Ừm… trước đó. Sẽ ổn không nếu người bên cạnh ngài rời khỏi phòng?”

“Không! Tại sao cơ chứ?”

Roy, người đang quan sát bằng đôi mắt lấp lánh, đột nhiên phát rồ. Anh phản đối việc bỏ lỡ một thứ thú vị như vậy.

“Công chúa, người có thể ở đây và bàn luận điều này là nhờ công của tôi. Sao người có thể phản bội tôi chứ?”

“À ừm, cảm ơn nhé. Và thật thứ lỗi. Những điều mà tôi sắp đề cập là những vấn đề rất cá nhân và chúng có thể gây hại cho tôi trong tương lai. Tôi không phải không tin ngài, song tôi mong rằng ngài có thể thông cảm cho tôi.”

“Dù cho tôi chẳng phải là người hay khoe khoang nhưng … người có biết tôi là ai không?”

“Hử? hmm … ngài chẳng phải là một người rất nổi tiếng sao?”

Tôi á? Tôi đã nổi tiếng đến vậy sao…?”

Roy xoa cằm và nghiêng đầu trong lúc Lucia nhìn anh và đổ mồ hôi lạnh. Anh ta thực sự sẽ trở nên nổi tiếng trong tương lai, nhưng không phải trong lúc này.

[Cô ấy kiểm soát cậu ta tốt thật.]

Roy, người đã nhảy nhót xung quanh trong giận dữ lập tức im lặng. Hugo khẽ mỉm cười. Bản thây Roy cũng thấy thật mất mặt khi đôi co với một quý cô lịch lãm. Dù trông anh rất to con và vạm vỡ, nhưng anh lại rất thành thật và hay nói thẳng những suy nghĩ của bản thân. Nhiều khi nó lại trở nên thô lỗ và bất lịch sự. Vì thế, anh thường nạt nộ người xung quanh chỉ để che giấu khuyết điểm của mình. Nhưng, nếu có ai thực sự hiểu rõ anh sẽ biết rằng chẳng có ai não phẳng như anh cả. Họ hoàn toàn có thể xem anh như một con chó to lớn càn quấy.

Tính cách cô nàng này giống một con nhím hơn, nhưng mà cũng thú vị đấy chứ.

“Đi ra ngoài.”

“… Chậc.”

Roy khẽ càu nhàu, nhưng vẫn rời đi mà không tiếp tục chống cự. Khi được trả lại sự riêng tư, Lucia lại cảm thấy các dây thần kinh của cô căng ra như sắp nổ một lần nữa. Cô cố ôn lại phân cảnh cuối trong vở kịch của mình một lần nữa. Đây là một canh bạc. Đã đến lúc phải ném con xúc xắc rồi.

“Tôi… biết rằng ngài có một đứa con ngoài giá thú mà ngài muốn cho thừa kế gia tộc.”