루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 6: Chúng ta lấy nhau nhé (1A)

Thực ra, ban đầu Lucia chẳng có ý định nghe lén đâu. Cô chỉ đơn thuần là bám theo cho đến khi anh dừng lại mà thôi.

[Mình nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào đây?]

Tâm trí cô rối bời khi mường tượng viễn cảnh tăm tối trong tương lai. Cô quên béng việc phải chuẩn bị cho tình huống này bởi cô đã rất cố gắng chỉ để đơn giản là gặp anh ấy mà thôi. Tuy nhiên, trước khi kịp suy nghĩ thì hai chân cô đã dần dịch chuyển về phía anh rồi. Và khi thực sự nhìn thấy anh ấy, Lucia lại dừng bước và do dự. Vì thế, cô đã vuột mất cơ hội của mình cho một người phụ nữ khác.

Nhưng vào lúc ấy, cô đã ở quá gần để có thể yên lặng rời đi. Cô rất sợ bị phát hiện, vì vậy cô đã che giấu bản thân sau một bụi cây. Cô thật sự chẳng muốn nghe họ tâm sự đâu, nhưng cô không thể không quấy rầy bởi vị trí đứng quá gần của mình.

[Tiểu thư Lawrence …? Cô ấy là… Sofia Lawrence…?]

Sofia cực kỳ nổi tiếng trong giấc mộng kia của Lucia. Thế nhưng, Lucia chẳng có lấy một mối quan hệ tốt đẹp nào với cô ấy dẫu cho đã có dịp gặp gỡ một vài lần. Xã hội thượng lưu có rất nhiều những quý cô xinh đẹp, nhưng Sofia thì khác, cô vượt trội hơn hết thảy. Cô toả sáng mạnh mẽ như những kẻ săn mồi hàng đầu trong chuỗi thức ăn của tự nhiên.

[Sofia Lawrence … là người yêu cũ của anh ấy?]

Dĩ nhiên là Lucia đã biết rằng Công tước xứ Taran là một người cực kỳ đào hoa. Còn tệ hơn nữa khi anh ấy thường xuyên thay bạn tình của mình như thay áo. Mỗi người tình của anh đều sở hữu bộ ngực to như quả dưa hấu, vòng eo thon thả như kiến, cùng với một khuôn mặt quyến rũ. Nếu người ta phải chọn một đặc điểm chung thì phải là tất cả đều sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành na ná nhau. Vì vậy, Lucia đã cho rằng đây là sở thích riêng của anh khi liên quan tới phụ nữ.

Nhưng Sofia Lawrence thì khác. Cô ấy xinh đẹp hệt như một đoá lily trắng. Vẻ đẹp rạng ngời của cô ấy rất nổi trội, ngay cả khi đứng cạnh nhiều người đẹp khác. Cha của Sofia, một Nam tước, đã rất quan tâm tới việc giáo dục con cái, vì thế cô ấy được biết đến là một quý cô tinh tế và khiêm tốn.

[Cô ấy chẳng hề khiêm tốn chút nào. Cô ấy như là một con sói đang ngụy trang vậy.]

Một Hầu tước đã yêu say đắm vẻ đẹp của Sofia và hai người đã đi đến hôn nhân trong lúc Lucia phải tích cực tham dự các buổi giao lưu của xã hội thượng lưu. Hầu tước ấy đã qua một đời vợ, song vì Sofia chỉ là con gái của một Nam tước nên cuộc hôn nhân này là ‘môn đăng hộ đối’. Trong tương lai, Sofia sẽ qua đời khi đang lâm bồn. Và điều này khiến Lucia cảm thấy dị dị làm sao ấy. Thật kỳ lạ.

[Cô ta đang tìm mọi cách để bám lấy anh ấy.]

Một quý cô trẻ trung xinh đẹp như Sofia đã vứt đi cái tôi kiêu hãnh chỉ để cầu xin người đàn ông lạnh lùng ấy. Lucia cảm thấy thương hại thay cho cô khi lắng nghe từng lời nói của cô trong cuộc trò chuyện.

Anh ấy không phải là người đàn ông duy nhất trong thế giới này, cô có biết không? Lucia rất muốn nói vậy với quý cô tội nghiệp. Tuy nhiên, nếu Sofia khẳng định rằng chỉ có một ‘Hugo Taran’ trong thế giới này, Lucia đành bất lực và chẳng có thể làm gì hơn ngoài việc giữ im lặng.

Lucia chẳng bao giờ ngờ được rằng cô sẽ có cơ hội chứng kiến sự đào hoa của anh ấy theo một góc nhìn toàn diện thế này, và tại thời điểm tồi tệ nhất có thể.

[Haa… Dù gì. Cũng không ngờ rằng anh ta lại là một người đàn ông đe dọa giết chết người yêu cũ của mình…]

Nếu Lucia là Sofia, cô sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

[Điều này thực sự… vượt xa những gì mình tưởng tượng…]

Lucia biết khá rõ về người đàn ông này, nhưng tất cả đều là những tin đồn nhặt nhạnh ở mọi nơi. Cô chẳng quen biết Hugo Taran. Ngay cả trong mơ, cô cũng chỉ gặp gỡ anh một lần duy nhất. Vào những thời điểm khác, cô cũng chỉ có thể dõi theo anh từ xa. Cô đã mường tượng anh như một người đàn ông lịch lãm khi chứng kiến anh được mọi người vây quanh trong các buổi dạ vũ, nhưng bây giờ, tất cả đã tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Anh ấy độc ác nhiều hơn cô tưởng, và trên hết, anh ấy chẳng có sự đồng cảm với ai cả.

[Hôn nhân hợp đồng …? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy nổi giận vì mình đã đề xuất một thứ phi lý như vậy?]

Nếu cô làm anh ấy phát điên, liệu cô có bị giết hay không?

[Mình làm gì bây giờ? Nên làm gì đây? Phải làm gì đây?]

Trong Lucia lo lắng muốn chết đi, lời nói bất thình lình của anh ấy làm cô đứng hình.

“Ra đây. Đã đến lúc ngừng nghe lén như một con mèo trộm cắp.”

Lucia cực kỳ sợ hãi. Cô nín thở trong một lúc, nhưng chắc chắn anh ấy đã phát hiện ra cô rồi. Nhận ra rằng đã quá trễ để có thể rời đi, cô bước ra khỏi chỗ đang ẩn thân. Đúng như dự đoán, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào chỗ Lucia đã núp.

“Tôi… xin lỗi, thưa Đức ngài. Tôi không có ý muốn nghe lén ngài trò chuyện…”

“Cô không thấy rằng cô đang đứng quá xa để trò chuyện à?”

Lucia ngập ngừng bước qua bãi cỏ và dừng cách Hugo vài bước chân.

“Một lần nữa… Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý nghe trộm cuộc trò chuyện của ngài. Đó không phải là ý định của tôi và tôi sẽ không nói một lời về chuyện này với người khác. Tôi xin hứa.”

“Tốt rồi. Cô định nói gì đây?”

“…Hmm?”

“Cô đã theo dõi tôi trong vài ngày qua bởi vì cô có điều gì đó muốn nói với tôi.”

Anh muốn tìm ra mục đích của quý cô đây và nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tâm trạng chơi đùa trước đây của anh đã tan biến không còn một mảnh.

[Ôi, lạy Chúa.]

[Anh biết tất cả chăng? Anh biết mình đã rình rập trong suốt thời gian này?]

Lucia sốc nặng, không, thật xấu hổ. Vì vậy, cô cứ cúi đầu xuống. Cô cảm nhận rõ ràng từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.

Hugo bỗng thấy vui vẻ hơn chỉ nhìn cô ta đứng hình như một tượng sáp. Cảm giác cô ta mang lại bây giờ khác hẳn so với khi ở trong phòng khiêu vũ. Giọng nói của cô bình tĩnh mà nhẹ nhàng và trông cô ta thật sống động. Có vẻ như dáng vẻ khập khiễng kia là do sự mệt mỏi mà cô ta đã phải chịu đựng trong suốt thời gian này. Rõ ràng thì cô ta không hẳn là một người đẹp, nhưng làm thế nào để diễn tả?

[Khả ái.]

Cô ta giống như một động vật ăn cỏ nho nhỏ. Như thế nào nhỉ? Một con sóc hay một con thỏ? Anh chưa bao giờ thấy con sóc hay con thỏ dễ thương cả do chúng thậm chí còn không có giá trị săn bắn. Tuy nhiên, anh lại là một người đàn ông hào phóng có thể bỏ qua bất kỳ mâu thuẫn nào của chính mình.

“Mục đích của cô. Đừng khiến tôi lặp lại nhiều lần.”

“Vậy… nó là như thế này. Hợp đồng… Tôi muốn đề xuất một hợp đồng.”

“Hợp đồng?”

Hugo khá thất vọng. Thực là một cái gì đó nhàm chán hơn mong đợi.

“Vâng. Hợp đồng. Một hợp đồng để thay đổi cuộc đời.”

Cuộc đời tôi. Lucia nghĩ thầm.

“Một hợp đồng để thay đổi một cuộc đời, cô nói đi?”

Có vẻ thú vị đây. Anh lẩm bẩm ‘hmmmmm’.

“Cô hồi hộp đến nỗi quên không tự giới thiệu bản thân à?”

“À, vâng. Ngài hoàn toàn đúng. Nhưng, như tôi đã nói với ngài, đây là một hợp đồng rất quan trọng…”

Lucia suy ngẫm với tất cả khả năng của mình để tìm phương pháp chính xác cho việc diễn đạt thông điệp này. Mình muốn thoát khỏi tình hình hiện tại. Còn các vấn đề trong tương lai, mình sẽ nghĩ cách sau.

“Đây là một nơi không phù hợp để bàn về một chủ đề như vậy. Tôi là ai, nội dung của hợp đồng, và mọi thứ.”

Thật đáng nghi, song anh quyết định thừa nhận yêu cầu của quý cô đây. Anh biết rằng hiện tại chẳng có ai lởn vởn quanh đây. Tuy nhiên, nếu thông tin mà cô cần nói là thông tin nhạy cảm thì sẽ không phải là một ý tưởng tồi khi bàn luận ở một nơi an toàn hơn.

Miễn là hợp đồng này mang lại lợi ích cho anh thì anh luôn sẵn sàng lắng nghe.

“Cô muốn chúng ta đi đâu?”

“Sẽ ổn khi nói chuyện tại biệt thự của ngài?”

Anh dừng lại và suy ngẫm một lúc.

“Tốt thôi. Khi nào?”

“Tôi sẽ liên lạc với ngài một ngày không xa.”

Cho đến tận bây giờ, anh luôn là người trên cơ trong các bản hợp đồng và điều đó sẽ chẳng thay đổi trong tương lai. Anh chẳng buồn quan tâm đến các hợp đồng mang tính trói buộc bản thân. Quý cô đây là người yêu cầu một hợp đồng, nên cuối cùng thì anh vẫn là người trên cơ. Thế nhưng, cô ta đã hành xử như thể nó còn một cách khác. Chỉ có thể là một trong hai: Hoặc là cô nàng này không biết điều gì tốt hơn và không biết sợ hãi, hoặc là cô ta đang cố gắng để gặp anh.

“Cô đang bảo tôi đợi tin nhắn của cô mà không biết lúc nào?”

Dòng mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ giọt xuống lưng Lucia. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục.

“Ngài có thể chịu đựng được. Dù sao thì sau cùng đó cũng là một hợp đồng thay đổi cuộc đời.”

Anh nhìn chăm chú vào Lucia một cách thích thú. Từ khi anh sinh ra, chưa bao giờ có ai từng hành xử một cách vô nghĩa như vậy. Thật không thể đánh giá tính cách của cô ta từ ngoại hình, nhưng có vẻ cô ta chẳng phải loại không biết xấu hổ khi thử tiếp cận anh. Tuy nhiên, cách cô ta nhìn anh với đôi mắt mở to, cũng như sự cố gắng che đi nỗi sợ hãi của bản thân, đã chút nào gợi nên sự ham thích trong anh.

“Tôi hy vọng lời của cô như cô đã nói. Tôi không phải là một người hiếu khách.”

Lucia nghĩ rằng có lẽ không bao giờ có một ‘khoảnh khắc’ mà anh tỏ ra hiếu khách với bất cứ ai. Người đàn ông này đã quá quen với việc đe dọa người khác. Có thể cô không hiểu rõ lắm về Công tước Taran nhưng cô hiểu được một điều: Người đàn ông này không phải là một quý ông lịch lãm.

“…Vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

***

Lucia cần một người có thể tư vấn cho cô. Cô muốn giải bày suy nghĩ của mình với một người khác. Người duy nhất mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối là Norman. Norman già dặn hơn nhiều so với Lucia. Mặc dù cô đã sống rất nhiều năm nếu tính cả giấc mộng kia nhưng Norman đã viết nhiều tiểu thuyết bằng những trải nghiệm và kinh nghiệm sống của bản thân. Chị ấy sẽ có thể giúp cô.

Nhưng, cô cũng chẳng thể giãi bày tất cả mọi chi tiết cho Norman bởi chị ấy vẫn đinh ninh Lucia là một hầu gái hoàng gia.

[Em thực sự là một công chúa và em đang nghĩ đến một cuộc hôn nhân hợp đồng với Công tước xứ Taran. Chị có nghĩ rằng em sẽ có thể thành công không?] Cô không thể tiết lộ những điều như vậy.

“Chị Norman, em cần phải quyết định một việc quan trọng trong cuộc đời mình.” Lucia diễn đạt một cách trừu tượng.

“Trước mặt em có hai con đường. Nếu thuận theo tự nhiên, chắc chắn em sẽ phải bước đi trên con đường phía bên trái và em biết rõ điều gì sẽ xảy ra trên con đường đó. Em sẽ phải chịu đựng rất nhiều và cuộc sống sẽ cực kì khó khăn. Tuy nhiên, em có thể đánh liều và chọn đi trên con đường phía bên phải. Em không chắc chắn rằng nỗ lực này có thành công hay không. Và ngay cả khi có thành công đi chăng nữa thì em cũng chẳng biết đấy là con đường như thế nào. Con đường bên phải có thể dẫn đến một cuộc sống tốt hơn, nhưng đồng thời cũng có thể khiến em ngã xuống vũng sâu còn tệ hơn địa ngục. Chị Norman ơi, em nên chọn con đường nào bây giờ?”

“Nếu chị là cô, chị sẽ tận dụng cơ hội của mình bằng con đường bên phải.”

“… Chị thậm chí không cần nghĩ về nó sao?”

“Cô đã nói rằng cô biết chắc điều gì sẽ xảy ra với mình nếu đi về phía bên trái, và đó sẽ là một cuộc sống đau khổ? Trong trường hợp như vậy, cô phải biết tận dụng cơ hội của mình chứ. Ngay cả khi con đường bên phải sẽ dẫn đến một kết cục tồi tệ hơn, nó sẽ là thứ mà cô tự quyết định và cô sẽ không thấy hối tiếc khi làm điều ấy.”

“Tiếc nuối sao…?”

“Hơn nữa, nếu cô đã biết mọi thứ về tương lai của mình thì cô không thấy nhàm chán hay sao? Cuộc sống chỉ vui vẻ khi người ta không biết điều gì sẽ xảy ra. Ngay cả khi một người cảm thấy cô đơn ngày hôm nay, thế ngày mai thì thế nào? Con người chỉ có thể sống với hy vọng trong trái tim họ.”

“Trời ạ, Norman. Chị đang nói giống hệt như một hiền nhân vậy.”

“Hahaha. ‘Hiền nhân’ cái gì cơ chứ, thôi đi cô nương! Chị là một người sống mà không biết ‘ngày mai’ có nghĩa là gì. Cuộc sống như một canh bạc vậy. Cô chỉ có một cơ hội mà thôi. Và chẳng có cách nào để có thể đạt được bất cứ thứ gì mà không phải mạo hiểm cả, cô ngốc ạ.”

Như lời chị Norman nói, cô đang phải đánh một canh bạc. Một canh bạc đánh đổi cuộc sống của cô. Nếu may mắn thành công và trở thành vợ của Công tước, cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn. Và ngay cả khi cô kết hôn rồi ly hôn, cô vẫn sẽ được chu cấp đầy đủ. Ước mơ được sống trong một ngôi nhà hai tầng bé nhỏ có vẻ không còn là một giấc mơ xa vời nữa. Cuộc sống cô đã phải trải qua trong giấc mộng kia thật khủng khiếp. Cô chỉ mong có được một cuộc sống vô tư và yên ả mà thôi.

[Được rồi. Cứ thử xem sao vậy. Dù gì thì cũng chỉ có một cơ hội mà thôi.]

Trước khi mất hết can đảm, Lucia rời khỏi nhà Norman và tiến về phía dinh thự của Công tước xứ Taran. Cô đã hỏi rất nhiều người qua đường về lối đi đến dinh thự của Công tước và tất cả đều chỉ về phía này. Có vẻ như mọi thứ đều suôn sẻ tính cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng khi phải đối mặt với cánh cửa thép cao chót vót của dinh thự, bỗng dưng cô thấy thật khó thở. Cô có thể cảm nhận được tất cả sự dũng cảm được tích cóp từ nãy đang dần tan biến.

[Vì sao nơi này lại không có người cơ chứ?]

Thật vậy, chẳng có lấy một binh lính nào trước cửa dinh thự của Công tước cả.

[Mình đã phí công vô bổ hay sao?]

Nếu một vệ sĩ hoàng gia xuất hiện và hỏi “cô là ai?” thì có lẽ cô đã chạy trốn rồi, thế nhưng thật kì quặc khi chẳng có ai ở đây cả. Cô thử trút sự thất vọng của mình lên cánh cổng, nhưng bất ngờ thay nó lại mở ra dễ như vậy.

[Ôi trời… nó thực sự mở ra.]

Cô lén nhìn vào bên trong nhiều lần và do dự trước khi thực sự bước vào. Ai đó phát hiện ra cô đang đột nhập trái phép mất, dẫu sao thì đây cũng là dinh thự của Công tước mà. Lucia thực sự nghĩ vậy, thế nhưng, thật không may, dẫu cô có đi bộ bao lâu thì cũng chẳng có một bóng người nào cả.

[Tại sao phòng vệ nơi này lại kém như thế? Mình đã đến sai chỗ chăng?]

“Này, cô là ai?”

Một người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt Lucia khi cô đang lảng vảng quanh dinh thự. Giật bắn vì bất ngờ, cô liên tục vỗ ngực để tự trấn tĩnh. Người đàn ông ấy chẳng có vẻ gì là sắp xin lỗi vì đã gây sốc cho một quý cô. Ngược lại, anh còn tiến lại gần hơn và bắt đầu quan sát cô gái.

“Cô không giống như một hầu gái của nơi này, cô đang làm gì ở đây?”

Người đàn ông ấy nói với giọng điệu thô lỗ. Anh ta sở hữu một mái tóc đỏ như lửa và mặc một bộ giáp khắc huy hiệu của một con sư tử đen. Lucia cố gắng đứng vững.

“Ngài đây ắt hẳn là một trong những kỵ sĩ của Công tước?”

Thật thú vị. [Cái quái gì thế này?] Anh lẩm bẩm với bản thân trong khi đánh giá Lucia từ trên xuống dưới.

“Trông tôi giống lắm hả?”

“Xin cho tôi hỏi chủ nhân của dinh thự này hiện có mặt ở đây không?”

“Cô cần gì ở ngài ấy?”

“Thật xin lỗi vì đã mạo muội, nhưng liệu ngài có phiền chuyển lời hộ tôi đến chủ nhân của ngài rằng tôi có một tin nhắn cho ngài ấy? Tôi có thể yêu cầu một cuộc gặp gỡ với Công tước xứ Taran hay không?”

“Cô nên trả lời cô là ai trước đã chứ?”

Tôi… tôi có một thông điệp quan trọng cho Đức ngài. Ngài ấy sẽ sẵn lòng gặp tôi nếu quý ngài đây có thể chuyển lời rằng tôi là người đã đề xuất một hợp đồng cùng ngài ấy trong bữa tiệc mừng chiến thắng.”

“Tôi không quan tâm về điều đó. Tôi đang hỏi cô là ai? Tôi không thể mời cô vào dinh thự của chủ thượng trong khi thậm chí còn không biết tên cô. Cô không giống một nữ quý tộc. Có phải cô là một thương gia không?”

Lucia cảm thấy tai cô đỏ rực lên. Trong tình trạng hiện tại, sẽ rất khó để chứng minh rằng cô là một quý tộc, nói gì đến một vị công chúa cao quý. Ngay cả khi anh ta có hỏi dồn đi chăng nữa thì cô cũng chẳng có gì để khai báo cả. Thật hối hận khi cô đã không giả vờ làm một nữ hầu đến đưa thư. Nhưng, giờ đã quá muộn để có thể hối hận.

“Mặc dù hình tượng như thế này trông có vẻ không giống lắm nhưng tôi thực sự là một quý tộc.”

Người đàn ông đứng hình, anh nhìn chằm chằm vào Lucia trong một lúc. Đột nhiên, anh ta quay lưng lại và sải bước.

“Xin mời theo tôi.”