루시아 - Lucia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 762

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1775

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8062

Chương 5: Tuổi 18 (2B)

Cứ thế, năm ngày trôi qua và hôm nay là ngày cuối cùng. Mặc dù sự kiện khải hoàn đã được tổ chức liên tục suốt năm ngày, dường như chẳng ai tỏ ra mệt mỏi cả. Rất có thể ngay sau khi các bữa tiệc chính thức kết thúc, hầu hết mọi người sẽ kiệt sức và cần phải nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian. Có thể thấy được giới thượng lưu sẽ im ắng một hồi.

Tuy nhiên, ngoại trừ đêm đầu tiên và đêm thứ hai, khá nhiều người còn chẳng buồn tham dự các bữa tiệc. Có thể nói, phần lớn những người còn sức tham dự đến tận hôm nay rơi vào loại người nghiện ăn chơi, đàn đúm. Nếu không thì cũng là những thành phần truy tìm bạn đời và dành phần lớn thời gian ‘chơi đùa’ nơi những hành lang tăm tối hoặc khu vườn hoàng gia.

Nhưng cũng không hẳn ai có mặt ở đấy đều chú tâm đến bữa tiệc. Một số người chỉ chú trọng thưởng thức những món ngon được phục vụ nơi đây, một số thì lại muốn mở rộng mối quan hệ cũng như chia bè kết phái. Số còn lại thì liên tiếp buông lời tán tỉnh người khác giới hay liếc mắt đưa tình một cách kín đáo. Trái ngược với những loại người kia là quý cô cô đơn Lucia, người đang đứng tựa lưng vào tường, trên tay nhâm nhi một ly sâm banh không cồn.

Cô đã phải chịu đựng việc đứng suốt năm đêm liền trên đôi giày cao gót và việc ấy đã khiến chân cô đau buốt. Dẫu cho chiếc áo nịt ngực bên trong không quá chật, nó vẫn co thắt một cách đáng kể và điều ấy khiến cô khó thở. Và mặc dù đang cảm thấy rất đói đi chăng nữa thì cô vẫn chỉ có thể nếm thử một ít, tất cả là do lớp áo lót này.

Dẫu cho mùi thơm của thức ăn nơi đây rất hấp dẫn, cô bị buộc phải xem chúng như những món trang trí cho bữa tiệc. Thậm chí đến việc đi vệ sinh cũng không làm cô cảm thấy khá hơn, vì thế cô đành phải nhấm nháp ly sâm banh chỉ để giữ ẩm cho đôi môi của mình.

Cô có thể cảm nhận sâu sắc việc đói bụng ảnh hưởng như thế nào đến sự trầm cảm của bản thân. Lúc này đây, Lucia cảm thấy vô cùng chán nản. Cô không biết liệu đó có phải là vì cô đã đói đến mức có cảm giác như dạ dày đang dính chặt vào cột sống hay không, hay là vì không thể tiếp cận Công tước suốt năm ngày qua. Bất kể thế nào, cả hai đều đang khiến cô cảm thấy cực kỳ đau khổ.

Cô ngước nhìn người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm ở đằng xa. Trông anh vượt trội hơn hẳn so với bất kỳ ai khác ở nơi này, dù cho là ngoại hình hay địa vị. Anh thật cao lớn với bờ vai rộng và eo thon. Có thể nói, tỷ lệ cơ thể của anh thật lý tưởng. Mặc dù chẳng thể nhìn thấy cơ thể rắn chắc dưới lớp vest dày, song bất cứ ai cũng có thể khẳng định rằng anh sở hữu cơ bắp săn chắc.

Không còn nhiều thời gian nữa. Cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ không thể trao đổi với anh ấy mất, ngay cả khi bữa tiệc đã kết thúc đi chăng nữa. Cô không hi vọng rằng mình có thể may mắn gặp lại anh ấy lần nữa sau sự kiện lần này.

[Ít nhất thì mình cũng đã có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh ấy nhiều đến mức không còn hối tiếc.]

Cô đã kín đáo theo dõi người đàn ông này trong suốt năm ngày. Cô thừa nhận rằng cô đã trở nên quá ám ảnh khi làm điều ấy. Thật sự không hề có chút mệt mỏi nào khi ngắm nhìn vẻ mặt đẹp tựa điêu khắc ấy. Anh ấy thực là một người đàn ông điển trai và cực kỳ thuận mắt. Và cũng thật thú vị khi quan sát những người ve vởn bên cạnh anh, đặc biệt là khi những quý cô cứ cọ cọ bộ ngực vĩ đại của mình vào người anh… Cứ như những người ấy chẳng có liêm sỉ hay sao ấy.

Có thể nói rằng anh ấy là một sự sáng tạo tuyệt vời của tạo hoá, song anh lại chẳng thèm tận dụng vẻ đẹp ấy. Anh luôn trông thật lạnh lùng, và dường như chẳng hề có bất kỳ biểu cảm nào được hiển lộ trên khuôn mặt, dẫu có đôi lúc anh cũng cau mày nhẹ. Ngay cả khi cười, cũng chỉ có đôi môi mỏng khẽ cong lên trông thật cuốn hút. Dẫu chỉ có vậy, mọi người đều cố gắng quan sát từng hành động cử chỉ của anh chỉ để đoán xem anh đang nghĩ gì.

Chỉ sự hiện diện của anh ấy thôi cũng đủ khiến mọi người lỡ nhịp. Khí chất tự nhiên từ bản thân anh tự khiến người khác cảm thấy lu mờ. Đó chính là phẩm giá của một bậc quân chủ anh minh, cũng như một kẻ mạnh.

Hầu hết những người ngắm nhìn từ xa đều kinh ngạc trước vẻ ngoài điển trai của Công tước xứ Taran, thế nhưng chỉ có những người đã trò chuyện trực tiếp với anh có thể hiểu tại sao người đàn ông này lại được trao tặng danh hiệu Sư tử đen của Chiến tranh.

Con thủ lĩnh, nổi trội hơn hẳn so với những con đực còn lại, luôn khiến giống cái tự sa chân vào vũng lầy, cũng như những người phụ nữ đang chờ chực trước mặt anh đây.

Lucia hiểu rõ vì sao vô số người phụ nữ mong muốn được bắt chuyện với Công tước. Anh có địa vị cao và cực kỳ giàu có, hơn nữa anh còn rất trẻ trung và điển trai. Có vẻ như người đàn ông này tụ hợp mọi điều kiện trong lý tưởng của một người con gái. Anh ấy chưa có vợ cũng như chưa có người thương. Ngay cả khi lùng sục khắp thế giới cũng thật khó để tìm được một ai đó có thể so sánh được với anh. Anh ấy quả là người quý giá nhất trong số những người quý giá. Phải chi cô có địa vị cao hơn một chút thôi, cô sẽ chẳng ngần ngại tham gia cùng những quý cô ấy bây giờ.

[Chậc. Phải chi mình sở hữu bộ ngực lớn hơn tí…]

[Hhaaaaaaa]

Tiếng thở dài ấy mang rất nhiều ý nghĩa. Cô đã thất bại thảm hại trong việc cố rút ngắn khoảng cách giữa Công tước và bản thân.

***

Có một người cũng kiệt sức chẳng kém là Lucia vào lúc này. Mức độ căng thẳng của anh tăng còn cao cô. Anh cứ bị vây quanh bởi những kẻ vô dụng nhưng lại dính người như keo. Điều ấy như đang thử thách sự kiên nhẫn của anh khiến anh tự hỏi khi nào những kẻ đáng chết ấy sẽ ngậm mồm và lảng sang chỗ khác.

Anh thật sự hoài niệm những ngày còn rong ruổi nơi chiến trường nơi anh đã có thể khiến bất kỳ ai yên lặng vào mọi lúc. Niềm vui nhỏ nhoi của anh trong cuộc sống là chặt đầu những kẻ láo xược đã gọi anh là ác quỷ. Thật may là hiện tại anh chẳng mang vũ khí bên người. Anh tin tưởng vào tính kiên nhẫn của bản thân, nhưng cũng không hẳn 100%.

Hugo đảo đôi mắt đỏ của mình về phía một góc. Chẳng ai để ý rằng anh đã quan sát một người suốt thời gian qua.

[Không có gì thay đổi?]

Quý cô yếu đuối với mái tóc nâu đỏ vẫn đứng đấy, vẫn cầm trên tay một chiếc cốc suốt những ngày qua. Hơn nữa, cô ta cũng chỉ diện độc một bộ váy màu xanh nhạt.

Dù cho không thường tham dự mấy buổi tụ hội kiểu này, anh cũng không ngốc đến nỗi không biết rằng các quý cô sẽ chẳng bao giờ mặc cùng một bộ váy vào ngày hôm sau. Trong một sự kiện kéo dài năm ngày như thế nào, chí ít họ cũng sửa soạn tối thiểu ba chiếc váy và xoay tua chúng. Nếu nghèo đến nỗi thậm chí không thể tự sắm được ba bộ phục trang, sẽ tốt hơn nếu họ không tham gia. Cô ta thậm chí còn không được chú ý và cực kỳ mờ nhạt. Anh cũng chẳng thấy cô ta cố gắng bắt chuyện với ai, dù chỉ một lần.

[Liệu có phải vì tiền?]

Nếu quý cô ấy thực sự để tâm đến của cải của anh, sẽ tốt hơn nếu cô ấy thẳng thắn trước mặt anh. Anh thậm chí còn chuẩn bị cấp cho cô ta một khoản tiền mà không đòi hỏi gì. Anh thật sự ngưỡng mộ sự ngoan cường của cô ta.

Ban đầu, anh chỉ định tham dự cho có lệ vào ngày đầu tiên, nhưng lại đổi ý cũng tham dự vào ngày hôm sau. Anh băn khoăn liệu cô ta sẽ có mặt ở đấy hay không. Như dự đoán, cô ta cũng chỉ đứng trơ trong cùng một góc, diện cùng một bộ váy và tiếp tục theo dõi anh. Phải nói rằng, nếu cô ta có ý định thu hút sự chú ý của anh bằng cách mặc cùng một bộ trang phục thì chính anh cũng muốn thốt lên rằng cô đã thành công rồi đấy.

Thế nhưng trong suốt ngày thứ hai, cô ta vẫn không tiếp cận anh. Dĩ nhiên là anh có thể trực tiếp đến gặp cô ta để bắt đầu cuộc trò chuyện, nhưng anh đã không làm vậy. Anh muốn đợi quý cô đây tiếp cận anh trước. Nó như là một trò chơi với chiến thắng được định sẵn.

Thật bất ngờ, cô ta đã lập kỷ lục bằng cách tham dự các bữa tiệc trong năm ngày liên tiếp. Kwiz đã rất hạnh phúc, mặc dù anh chẳng phải tham dự các bữa tiệc để thắt chặt mối quan hệ của họ. Cho đến phút cuối cùng thì quý cô kia vẫn không thể tiếp cận anh, ngược lại còn kéo giãn khoảng cách giữa họ.

[Có lẽ là do lũ ruồi bọ này.]

Ai nấy đều yên chí rằng họ đã tạo ấn tượng tốt với Công tước, thế nhưng anh đã lập tức xóa tất cả những người đó khỏi tâm trí ngay khi họ vừa quay đi.

[Có vẻ như cô ta sẽ bắt chuyện nếu được riêng tư một mình… Liệu có đáng thử tìm một nơi không người hay không?]

Anh đã tham dự suốt năm ngày qua và phần lớn sự tò mò của anh đối với quý cô ấy đã phai nhạt. Kwiz, người đã dính lấy anh như sam, cuối cùng đã buông bỏ anh để lởn vởn đâu đó.

“Xin lỗi một lúc.”

Khi Hugo lên tiếng, mọi người bày tỏ sự miễn cưỡng khi nhìn anh quay đi mất. Họ cho rằng anh sẽ sớm trở lại sau khi giải quyết việc của bản thân. Vì vậy, họ tiếp tục chờ trong khi trò chuyện vui vẻ với nhau.

***

[Hử?]

Lucia, người đang dõi theo anh, đã bị choáng bởi hành vi bất ngờ ấy.

Anh ấy dường như chẳng phải kiểu người thích đi loanh quanh trong các bữa tiệc. Anh ấy thường sẽ ở cùng một nơi, và tự nhiên sẽ bị vây quanh mà chẳng cần phải đi đâu cả. Đây là lần đầu tiên anh ấy đi đâu một mình. Lucia ngập ngừng một lúc rồi quyết định theo sau anh. Đây có thể là cơ hội đầu tiên và duy nhất mà cô có.

***

Hugo bước đi trong sự nhàn nhã. Anh biết được có ai đó đang theo sau bản thân.

[Ta đang làm gì thế này?]

Anh tự cười với chính mình. Thật buồn cười khi phải trải qua quá nhiều rắc rối chỉ để nghe những gì người phụ nữ này sắp nói. Anh không thuộc kiểu người lãng phí thời gian vào việc vô bổ. Đáng lẽ việc này đã kết thúc từ lâu nếu như anh đơn giản lờ cô ta đi.

Anh chẳng quan tâm đến việc lên giường với cô ta. Với anh, chỉ có hai loại phụ nữ: người anh muốn làm tình cùng và người anh không muốn. Đây là lần đầu tiên anh tò mò về một phụ nữ thuộc loại sau.

[Mấy ngày này thật buồn tẻ.]

Anh khát khao sự căng thẳng tột độ cùng với cảm giác những đội quân bị càn quét bởi sự giận dữ và cả cái cảm giác máu tươi bắn tung tóe lên mặt. Chợt, anh thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình về cuộc chiến. Bất kể mọi trường hợp, anh đều rất tò mò về mục tiêu của quý cô thú vị này.

Anh sải bước về phía khu vườn phía Đông. Ánh trăng sáng nhất ở nơi đó, nhưng cũng chính vì thế mà nơi ấy chẳng phải một nơi thích hợp cho một cuộc tình bí mật. Đó có lẽ là nơi tốt nhất để ở một mình mà không phải nghe tiếng rên rỉ đê mê nào.

Chợt, anh dừng lại bên một đài phun nước đang hoạt động. Không có người quanh đây, nhưng nơi này cũng không đến nỗi hoang vắng. Anh khá hài lòng với sự lựa chọn của mình. Anh quay đầu lại khi nghe tiếng kêu xào xạc của lá khô. Ngay khi người phụ nữ xuất hiện, niềm vui nho nhỏ trong lòng anh chợt biến mất.

“Hugo…”

Đó là một cô gái có mái tóc vàng óng ả, lấp lánh như một viên ngọc dưới ánh trăng. Mặt anh trở nên cứng ngắc khi nhìn rõ ngoại hình của người con gái ấy, dẫu cho cô ta có khuôn mặt quyến rũ chẳng kém cạnh ai.

“Tôi nhớ rằng cô chỉ được phép gọi tôi bằng tên trong quá khứ mà thôi, Tiểu thư Lawrence.”

Quý cô trẻ tuổi sốc nặng với đôi mắt run rẩy bất lực. Anh đã vạch rõ ranh giới giữa hai người thông qua lời nói lạnh lùng kia. Anh đã lấy đi đặc quyền được gọi anh bằng tên và chẳng buồn gọi tên cô như trong quá khứ. Sofia nhìn Hugo chằm chằm với đôi mắt long lanh đầy nước mắt. Đồng thời, cô cắn đôi môi đỏ thắm của mình.

“Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi, thưa Đức ngài đáng kính.”

“Tôi đã làm phiền tiểu thư đi dạo chăng?”

“Không… Không phải. Chỉ là sự trùng hợp khi gặp Đức ngài ở đây và…”

“Tôi sẽ rất hài lòng nếu tiểu thư đây có thể di giá sang chỗ khác ngay bây giờ.”

“Chỉ một lúc thôi… Chỉ một lúc là tất cả những gì tôi cần. Thưa anh, làm ơn…”

Anh khẽ thở dài.

“Tôi không nghĩ là giữa chúng ta có điều gì để nói?”

“… Anh quá vô tâm rồi. Tại sao lại gạt bỏ tôi một cách lạnh lùng như vậy? Tôi tin rằng chúng ta đã yêu nhau được một lúc.”

Anh đáp trả một cách thờ ơ với cô ta, người dường như sắp rơi lệ.

“Tiểu thư Lawrence. Tôi chưa bao giờ chia sẻ trái tim mình với bất kỳ ai. Chúng ta chỉ ngủ chung giường mà thôi, nên đừng ảo tưởng nữa.”

Sofia không thể tin những gì cô vừa nghe thấy. Đôi mắt cô đẫm lệ trong khi đôi vai cô run lắc dữ dội, cô cố gượng quẹt đi những giọt nước mắt bằng khăn tay.

Hugo không định an ủi cô ta. Ngược lại, anh cố giãn khoảng cách giữa bọn họ và chắp tay sau lưng. Anh bắt đầu thấy khó chịu. Đó chính là lý do anh ngừng chơi đùa với những người phụ nữ chưa lập gia đình. Họ luôn phá vỡ các quy tắc.

Anh không thể ngăn sự bực bội khi nhìn Sofia nên đã quay lưng lại.

“Chẳng có gì tốt khi đề cập đến vấn đề này ở đây cả, thưa tiểu thư.”

Sofia nhìn người đàn ông đã phân rõ giới hạn với bản thân bằng một đôi mắt đầy oán hận. Cô không thể tin được sự lạnh lùng của anh ta. Trong lúc nhìn chằm chằm bóng lưng ấy, cảm xúc giận dữ nơi con tim bỗng bộc phát. Sofia chạy đến và ôm chầm lấy anh.

Cô vòng tay quanh ngực anh và dúi mặt vào lưng anh. Lòng cô rối bời khi cảm nhận được thân nhiệt của anh. Cô hối hận khi nghĩ về những đêm nồng nàn khi họ ở bên nhau. Bộ ngực đầy đặn của cô ép chặt lấy lưng anh cùng với niềm đam mê nóng bỏng, nhưng anh chỉ nhắm mắt lại và lạnh lùng gạt tay cô ra. Cơ thể Sofia run rẩy mạnh khi thấy anh sải bước để duy trì khoảng cách giữa họ. Anh không cho cô một cơ hội nào cả.

“Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Tất cả những gì tôi làm là thú nhận tình yêu của tôi với người mình yêu. Tại sao anh lại gửi cho tôi hoa hồng của sự chia ly? Anh thật quá đáng.”

“Người yêu sao?”

Anh tặc lưỡi. Làm thế nào mà cô gái này có thể ngu ngốc đến vậy?

“Tôi đã báo trước cho cô ngay từ đầu. Tôi đã nói với cô rằng hãy giữ tình cảm lại cho chính mình. Cô đã hứa với tôi rằng cô sẽ làm như vậy. Vậy, nói xem cô lại bày trò gì đây?”

Sofia không hề quên. Cô không quên rằng mình sẽ bị bỏ rơi ngay khi thổ lộ tình cảm. Chính cô cũng nhận thức được điều đó. Tất cả những người phụ nữ trước cô đều phải trải qua điều tương tự. Thế nhưng, người đàn ông lạnh lùng này đã gọi tên cô với niềm đam mê nóng bỏng như vậy trong lúc làm tình đã khiến cô mù quáng và quên hết mọi thứ.

[Có lẽ mình thực sự khác biệt, tôi không hẳn chỉ là người tình của anh vì tôi là duy nhất.]

Với suy nghĩ như thế, Sofia đi theo vết xe đổ của tất cả những người phụ nữ dại dột khác trước đó. Cũng vì vậy, cô bị liệt vào danh sách ‘những người phụ nữ trong quá khứ’ của anh.

“Chúng ta… có thể bắt đầu lại không? Thưa Đức ngài đáng kính, tôi sẽ không cho anh thấy trái tim tôi nữa. Cũng không sao nếu anh ôm lấy các cô gái khác. Xin hãy để tôi ở bên cạnh anh.”

“Cô là một bông hoa xinh đẹp, tiểu thư Lawrence. Tôi đã ngắt bông hoa này và đặt nó trong một chiếc bình. Thế nhưng, số phận của những bông hoa như vậy là héo tàn và tan biến.”

Đôi môi Sofia run rẩy khi tưởng tượng mình như một bông hoa héo. Từng lời nói của anh làm tan nát trái tim cô.

Khi còn là người yêu của anh, cô có cảm giác như thể đang có cả thế giới trong tay. Anh đã từng đam mê và ấm áp biết bao. Anh cũng không ngần ngại chiều chuộng cô bằng những món quà đắt tiền. Và khi cô vừa nói rằng cô đã nhìn thấy một cái gì đó đẹp đẽ, anh sẽ tặng nó cho ngay ngày hôm sau. Cô đã đeo tất cả các dây chuyền và hoa tai đắt giá ấy ở tất cả các bữa tiệc mà cô đã tham dự, và ngay cả khi cô nói bóng gió về mối quan hệ của họ, anh cũng chẳng thể hiện bất kỳ sự phản đối nào.

Một ngày nọ, một người phụ nữ có quan hệ trong quá khứ với Công tước đã cảnh báo Sofia.

“Nếu cô muốn ở bên cạnh anh ấy thêm một ngày nữa, đừng cố gắng tiến gần hơn. Hãy tận hưởng những ngày hạnh phúc cho đến khi nhận được những bông hồng đó, Tiểu thư Lawrence thân mến.”

Vào thời điểm ấy, cô đã nghĩ những lời đó là vô nghĩa. Tuy nhiên khi nhận ra sự thật tàn khốc thì tất cả đã quá muộn. Sofia đã lún quá sâu và anh ấy đã rời đi, để lại cho cô không có gì ngoài một bó hoa hồng vàng.

“Phu nhân Bá tước Falcon đã từng lấy người khác, thế thì không phải cô ấy chẳng là gì ngoài một bông hoa héo?”

Đã lâu rồi từ lúc họ chia tay. Nhưng Sofia lại tiếp cận anh một lần nữa sau khi nghe thấy những tin đồn đang nổi lên xung quanh người đàn ông này. Phu nhân Bá tước Falcon được biết đến rộng rãi do có ba người chồng đã chết. Sofia không thể tin rằng rằng cô đã bị từ bỏ chỉ vì một người phụ nữ như vậy.

Khi cuộc trò chuyện của họ ngày càng dài, Hugo dần trở nên cáu kỉnh hơn. Mắt anh đảo qua bụi cây phía trước. Có ai đó đã lắng nghe hai người bọn họ suốt thời gian này. Hugo chắc chắn đó sẽ là người phụ nữ lúc trước. Mục tiêu của anh không phải là để thể hiện mối quan hệ trong quá khứ của bản thân cho quý cô ấy xem. Anh đã tò mò không biết cô gái giấu mặt đó muốn nói gì với anh, nhưng giờ điều ấy đã trở nên quá phiền phức.

“Cô không quyền can thiệp đời tư của tôi hay quyết định tôi ngủ với ai. Đừng tự đánh giá cao bản thân.”

“Cô ả là một người phụ nữ bị nguyền rủa, thưa Đức ngài. Tôi chỉ đơn giản là lo lắng có thể gây hại cho bản thân anh mà thôi.”

Anh đã dành rất nhiều công sức để chiều chuộng Sofia lúc họ còn mặn nồng. Cô đã không đến gần anh, nhưng chính anh đã yêu cầu cô cùng nhảy rồi dụ dỗ cô lên giường. Anh đã thích một phong cách khác so với những người phụ nữ trước đây. Cô xinh đẹp và lịch lãm hơn những người phụ nữ ấy. Tuy nhiên, trong tương lai, anh lại tìm đến một người phụ nữ trái ngược với cô.

“Tiểu thư Lawrence.”

Giọng anh vô cùng lạnh lùng và điều ấy khiến Sofia giật nảy mình.

“Tôi không thích bị xúc động. Vì vậy, tôi không thể nổi giận. Sẽ rất lãng phí và mất công sức để thỏa mãn cơn giận dữ. Vì vậy, nếu cô tiếp tục làm tôi tức giận hơn tôi bây giờ, cô sẽ phải trả giá cho hành vi của bản thân. Cho đến bây giờ, tất cả những người khiến tôi phát cáu đều phải trả giá bằng mạng sống của mình.”

Lập tức, mặt Sofia tái nhợt và trắng bệch như tờ giấy.

“Xin đừng làm tôi tức giận hơn nữa.”

Đôi môi Sofia run rẩy khi nhìn anh với khuôn mặt tái nhợt trong giây lát, rồi quay lại và chạy đi với tất cả sức lực của mình. Anh nhìn bóng dáng xa dần bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi chuyển sự chú ý đến một chỗ nào đó.

“Ra đây. Đã đến lúc ngừng nghe lén như một con mèo ăn trộm rồi.”