Lucia ghét cay ghét đắng việc phải thức dậy vào mỗi buổi sáng. Việc ấy như là một cực hình đối với cô.
[Aaaaaaa… Chứng đau đầu chết tiệt! Cớ sao mình lại phải chịu đựng sự dày vò này tận hai lần trong đời cơ chứ?!]
Lucia xoa xoa huyệt thái dương rồi từ từ ngồi dậy. Cuộc sống hiện tại của cô rập khuôn theo giấc mơ trước kia một cách thật lạ lùng. Từ sau khi được ‘dì cả’ viếng thăm lần đầu tiên năm 15 tuổi, cô đã phải chịu đựng những cơn đau đầu như búa đổ ít nhất một lần mỗi tháng, và nhiều nhất là từ ba đến bốn lần trong một tháng. Mặc dù việc này có vẻ không nghiêm trọng lắm lúc này nhưng những cơn đau liên tiếp sẽ sớm phát triển trở thành một căn bệnh kinh niên mà cô sẽ phải gánh chịu suốt trong cả quãng đời còn lại.
Khi Lucia bước sang tuổi 18, cô đã không còn nghi ngờ về việc mình đã được dự báo về tương lai của bản thân. Và cô đã rất nỗ lực để có thể thay đổi tương lai. Vì vậy, có rất nhiều thứ đã biến hoá.
Tuy nhiên, đôi khi tương lai là không thể tránh khỏi và không có bất kỳ điều gì có thể tác động đến nó. Ví dụ như, vào mùa hè năm cô 13 tuổi đã xảy ra một trận mưa cực lớn, và cung điện tội nghiệp của cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải gồng mình gánh chịu những hậu quả nặng nề do thiên nhiên mang lại. Toàn bộ lầu một lúc ấy trông không khác gì một bãi chiến trường khi ngập tràn trong nước bẩn. Không chỉ có thế, vào mùa đông khi không khí lạnh tràn về, do vẫn còn ẩm ướt, cả cung điện lạnh lẽo như một hầm băng và số củi ít ỏi được phân phối không thể đủ để sưởi ấm toàn bộ. Cô đã phải chịu đựng sự lạnh giá ấy trong cả một mùa đông dài.
Khi Lucia 15 tuổi, cô đã có chu kỳ kinh nguyệt đầu tiên như một người phụ nữ, và cũng đồng thời, chứng đau đầu của cô bắt đầu. Đây là số phận được định sẵn của cô. Ngay cả khi được tiết lộ về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ai có thể thay đổi điều ấy.
Và rồi khi Lucia 19 tuổi, cha cô, Hesse đệ VIII sẽ băng hà. Cô sẽ bị đuổi đi, bị hoàng gia bán cho lão Bá tước Matin ghê tởm. Đó là một phần của tương lai, và cũng là điều không thể xoay chuyển. Khi nhận ra sự thật tàn khốc này, Lucia lâm vào tuyệt vọng. Biết trước số phận để làm gì cơ chứ? Có cảm giác như mọi thứ đang trói buộc cô, cô cố gắng vẫy vùng trong vô vọng. Thế nhưng, tất cả cứ như một trò hề.
Cô tự nhốt mình trong căn phòng rộng rãi nhưng trống rỗng, suy tư trong vô vọng. Thế nhưng, cô từ bỏ chủ ý của mình chỉ sau một vài ngày. [Dù cho mình có chết đói ở chỗ này thì cũng chẳng có ai biết được.] Giống như được tiếp sức bởi một luồng không khí trong lành, cô không còn cảm thấy con tim mình bị gò bó nữa. Vì thế, cô thấy thoải mái hơn.
Lucia với tay mở cửa sổ. Không khí lạnh của buổi sớm mai tràn vào, mang lại sinh khí cho căn phòng. Cô đứng tựa người vào khung cửa, và để luồng khí lạnh ấy thổi vào người. Lạnh lẽo làm sao, cũng giống như khi cô phải đối mặt với số phận bi thảm của chính mình.
Cô đã đủ cao để có thể chống tay lên bệ cửa sổ và ngả người ra quan sát thế giới bên ngoài. Giống với mẹ mình, Lucia cũng sở hữu một thân hình nhỏ nhắn. Tóc cô có màu nâu đỏ, cũng giống như hầu hết mọi người ở xứ Xenon này. Tuy nhiên, điểm nhấn của cô là ở cặp mắt màu cam bí ngô sáng lấp lánh như vàng, rất đẹp và cũng là duy nhất. Nếu loại trừ đặc điểm này, diện mạo của cô chỉ tầm thường như bao người phụ nữ khác.
Mặc dù vậy, cũng không hẳn là cô không có bất kỳ sự thu hút nào. Cô sở hữu làn da trắng trẻo, tuy hơi nhợt nhạt nhưng lại bóng loáng mềm mịn, thế nên chỉ cần sửa soạn một tí thì cô hoàn toàn có thể phô bày sự quyến rũ của mình. Thông thường, rất khó để có thể cảm nhận được sự thu hút của Lucia. Với cô, sản phẩm như gen nịt bụng là hoàn toàn không cần thiết khi cô sở hữu vòng eo mỏng khiến bao cô gái ghen tị. Thân hình mảnh mai của cô có thể kích động hầu hết bản năng bảo vệ của cánh đàn ông. Tuy nhiên, do không thuộc về tầng lớp quý tộc thượng lưu nên không ai có thể đánh giá được hết sức quyến rũ của Lucia.
“Để xem nào. Hết củi rồi! Khoai tây với trứng cũng ít nữa!”
Hiện tại, cô đang đứng trước chiếc bàn gỗ cũ kĩ và kiểm tra số lượng của những nhu yếu phẩm hằng ngày. Cô buộc tóc mình như cái đuôi ngựa một cách cẩu thả rồi diện cho mình một bộ váy trông không khác mấy so với trang phục của hầu gái cung điện. Trong hình dạng này, không một ai có thể liên tưởng đến một vị công chúa cả.
“Đã đến lúc mình nên bổ sung nhu yếu phẩm rồi!”
Thật hoang đường khi đường đường là một công chúa cao quý nhưng Lucia phải tự tay làm những việc như thế này và đã quen thuộc sau nhiều năm. Chịu thôi, cung điện của cô không có hầu gái nào mà. Thật may, diện tích của toà điện cũ này không được lớn cho lắm nên chẳng mấy rắc rối. Tầng trên cùng đã bị khoá lại vì lý do an toàn kể từ khi cô đặt chân đến nơi này. Hiện tại, một phần của tầng trệt cũng bị khoá lại sau trận lụt kia. Vì vậy, không gian sống của cô thu gọn chỉ trong phòng ngủ và một vài phòng chức năng.
Lúc đầu, nhà vua phân cho Lucia năm hầu gái. Nhưng họ rất thô lỗ với công chúa là cô nên không thể xem là hầu gái được.
Các nữ quan tổng quản có cái ‘tôi’ của riêng họ. Những người phục vụ cho giai cấp quý tộc thường được gọi chung là ‘hầu gái’, nhưng trong đó cũng có sự phân chia cấp bậc khác nhau.
Nữ quan tổng quản (hay còn gọi là hầu gái hoàng gia) phụ trách giao công việc trong cung điện cho những người hầu bình thường. Xét trên lẽ thường, Lucia, một hoàng thân đáng nhẽ phải được phục vụ bởi một quản gia, một nữ tổng quản, một vài người hầu bình thường và ba thân tín.
Vấn đề ở đây là, hiện tại Hesse đệ XVIII có quá nhiều công chúa và hoàng tử. Thêm nữa, thứ hạng của cô gần như chót bẹt, rất mờ nhạt và không được chú ý. Thế nên, dù có cố gắng làm việc chăm chỉ đến đâu, không ai có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng ở nơi này. Chẳng có ai nguyện ý làm công việc như thế cả. Chính vì không có cách nào được đề cử, chất lượng cuộc sống không thể nào cải thiện nên tất cả những người hầu đều tìm cớ tránh cô. Nhiều năm trôi qua, người hầu trong cung điện thôi việc từng người một và chẳng mấy chốc, Lucia chẳng còn ai bên cạnh cả.
Thông thường, khi một người hầu thôi việc, một người khác nên được cử đến. Tuy nhiên, do tình trạng tồi tệ nơi đây, bất kỳ ai đều muốn tránh xa cung điện này. Tiền lương của các nữ quan tất nhiên là đủ để chi trả đời sống hằng ngày của họ. Tuy nhiên, thật khó để những người hầu bình thường có thể trang trải chỉ với đồng lương ít ỏi của họ.
Những người được cử đến trước đây thường bỏ việc sau một vài ngày hay tìm đường hối lộ cấp cao để được phân đến nơi khác. Lâu dần, không ai đến cung điện cũ này nữa, nó như bị lãng quên vậy. Danh tính của những người hầu vẫn được ghi vào sổ đăng ký và nhận lương đầy đủ, song không ai buồn xuất hiện để thực hiện nghĩa vụ của mình.
Nếu Lucia kháng nghị hay tố cáo, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả. Dẫu không hề có quyền lực, cô vẫn là một công chúa hàng thật giá thật. Trong mộng, cô đã đích thân giải quyết vấn đề. Lần này cũng thế, cô đã tính tới việc tự xuất đầu lộ diện. Tuy nhiên, trên đường đến đấy, cô đã gặp một nữ quan tổng quản. Người ấy đã lầm lẫn bản thân với một người hầu bình thường và đã giao cho cô một công việc đơn giản để hoàn thành.
Đột nhiên, một ý nghĩ tuyệt vời chợt loé lên trong đầu Lucia và cô đã hoàn thành công việc được giao trong im lặng. Cô quyết định dừng việc kháng nghị lại và trở về phân điện để sắp xếp lại suy nghĩ rối loạn của mình. Nếu cô giả làm người hầu đủ lâu, cô sẽ có cơ hội được ra ngoài cung điện.
Người hầu cuối cùng đã rời Lucia vào năm cô 15 tuổi, và kể từ đó, cô đã tiếp tục cuộc sống của mình với hai thân phận: công chúa và hầu gái. Là một hầu gái, cô phải tự mình đi lấy những nhu yếu phẩm được cung cấp từ cung điện chính và phải tự xử lý những công việc nhà, nhưng bù lại cô đạt được sự tự do khi có thể ra vào cung điện dễ dàng.
Lucia đã sống một mình trong phân điện của mình được ba năm rồi. Và có lẽ trong sổ sách còn ghi rằng cô đang sống cùng với năm người hầu khác.
Không ai buồn quan tâm hay kiểm tra những tài liệu về phân điện bị bỏ quên. Những khiếu nại từ hết công chúa này đến hoàng tử khác quá đủ để làm đau đầu những người quản lý cấp cao trong cung điện hoàng gia. Họ không có thời gian để quan tâm Lucia, người không bao giờ thể hiện sự phàn nàn nào.
Lucia quay trở về phân điện của mình sau khi yêu cầu vật tư từ cung điện chính sáng nay, thậm chí cô còn được thưởng cho công việc xuất sắc của mình. Cho dù ở cung điện hoàng gia hay ngoài đầu đường xó chợ thì con người trên cơ bản là giống nhau. Tiền là động lực thôi thúc con người ta đấu tranh và tiến về phía trước.
Tại lối đi nhỏ nơi người hầu ra vào cung điện hoàng gia, một hàng dài những người đang xếp hàng chờ đến lượt. Dòng người này dần được rút ngắn cho đến lượt của Lucia. Cô đưa cho lính gác giấy thông hành, đó là sự ân chuẩn đặc biệt từ chính công chúa Vivian. Dĩ nhiên là ngay cả khi Lucia để lộ mặt, người gác cổng vẫn không thể nhận ra được công chúa của mình. Ông nhanh chóng xác nhận tính xác thực của ‘giấy thông quan’ và gật đầu với Lucia.
“Cô có lén mang thứ gì từ cung điện theo không đấy?”
Tất nhiên là ông có thể thấy được rằng Lucia đi tay không, nhưng theo lệ thường thì ông vẫn phải hỏi.
“Không có, thưa ngài.”
Người lính gác cổng gật đầu một lần nữa và để cô ra khỏi cung điện.
Lucia hít một hơi thật sâu, không khí bên ngoài cung điện thật trong lành. Cô quay đầu, ngước nhìn những bức tường khổng lồ bao quanh cung điện hoàng gia.
Bên trong bức tường ấy, trật tự được duy trì ổn định, song bên ngoài thì khác. Thật không an toàn chút nào khi một cô gái trẻ đi dạo một mình trong thành phố.
Giả làm người hầu là lựa chọn tốt nhất cho một nàng công chúa không có quyền thế có thể đạt được tự do. Trong mộng, Lucia chưa bao giờ nhận ra, nhưng lần này cô đã sớm nhận ra và hành động theo ý mình.
Song, tương lai đen tối khiến cô dường như không thể thở được. Cô muốn có thể thoát khỏi nơi đó càng sớm càng tốt.
[Thật kỳ lạ làm sao. Hôm nay đường phố có vẻ tấp nập thể nhỉ?]
Những con phố đông nghịt người. Dẫu cho Lucia có cố gắng luồn lách đến đâu thì biển người đông nghịt kia cũng sẽ chèn cô sang một hướng khác, khiến cô dường như dậm chân tại chỗ.
Sau khi mất ‘chín trâu hai hổ’ để vượt qua đám đông, cô đi đến một ngôi nhà hai tầng nhỏ. Một người phụ nữ trung niên vừa mở cửa. Đôi lông mày và mắt của bà nhăn nhó như thể mắc chứng bệnh thần kinh, nhưng đó thực sự là khuôn mặt thật của người phụ nữ này.
“Chào cô!”
“Chào bác Phil, chị Norman có ở nhà không ạ?”
“Cô ấy vẫn luôn ở nhà đấy thôi. Vẫn đang nằm dài trên sàn sau một đêm say khướt kia kìa. Chờ một chút, để tôi đi lấy trà cho cô.”
“Cảm ơn bác nhé, bác Phil!”
Hương trà thơm phức ngập tràn trong căn phòng khách nhỏ khi Lucia kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời thưởng thức trà với vẻ mặt dịu dàng. Tiếng bác Phil cặm cụi làm việc trong phòng bếp nghe trong tai Lucia như một bản nhạc đệm. Lucia có một ước mơ. Đó là có thể mua một căn nhà nhỏ như thế này thôi và tận hưởng cuộc sống của cô. Cô sẽ thuê hai người và để họ hoàn thành các công việc nhà, còn cô sẽ tận hưởng cuộc sống khi nhâm nhi một tách trà. Cũng có khi cô sẽ ra ngoài dạo chơi, hay giết thời gian khi ngâm mình trong những quyển sách hay, mở rộng tri thức của mình. Chỉ là, không biết bao giờ giấc mơ này của cô có thể trở thành hiện thực đây?
Nụ cười mỉm có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của Lucia khi cô nghĩ về giấc mơ tươi đẹp ấy. Thình lình, một người phụ nữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cố gắng lê từng bước xuống cầu thang từ tầng trên trong khi vẫn ngó lên trần nhà. Bỗng, cô ấy thốt ra những lời say rượu.
“Bác Phil, nước~!”
Norman lật người ngồi lên chiếc ghế sofa đối diện Lucia. Cô sở hữu một gương mặt thân thiện nên dẫu đã quá 30, cô vẫn trông như đang ở độ 20 mấy. Cô ấy nuốt ực ly nước rồi thở dài như thể đang uống ly nước cuối cùng trong đời.
“Aaaaaaaaaaa, đau quá đi mất!”
“Cô nên hạn chế việc uống rượu lại đi, thật không thể tin được!”
Bác Phil lẩm bẩm với chất giọng cộc cằn đặc hữu của mình và quay về phòng bếp. Trông giọng nói và thái độ của dì ấy luôn thô lỗ thế thôi nhưng Lucia biết được thật ra bác Phil rất tốt bụng. Bác ấy đang đi chuẩn bị những món ăn có thể giải rượu cho Norman.
“Sao chị lại say khướt đến vậy?”
“Chị nghĩ rằng chị sẽ có thể có cảm hứng mới để viết tiếp nếu uống thêm một tí, nhưng cuối cùng lại thành ra mất khống chế. Chị xin lỗi nhé. Trong tình trạng này, chị không thể chăm sóc khách chu đáo được. Cảm ơn cô đã đến nhé.”
“Chị có ý gì khi nghĩ em là khách vậy hả? Không có vấn đề gì khi em đến thăm chị cả. Dù có không đến đây đi chăng nữa thì em cũng định đi dạo phố mà.”
“Có hàng trong ngăn kéo ở góc tường đấy. Mở ra mà xem, cuốn sách mới nhất của chị ở đấy đấy.”
Norman là một nhà văn, một tiểu thuyết gia nổi tiếng chuyên về thể loại lãng mạn. Sách của Norman thiên về đề tài tình yêu, nhưng lại rất thu hút và dễ đọc. Sách cô viết mang đậm tính vui tươi nhưng cũng đầy tính giáo dục. Một số quyển thậm chí còn tạo ra trào lưu trong xã hội bấy giờ. Do đã phát hành nhiều ấn phẩm ăn khách trong nhiều năm, cô có thể sống thoải mái mà không cần phải làm việc cật lực.
Lucia thở thật mạnh khi vừa chạm tay vào quyển sách.
“Cuối cùng cũng ra rồi! Em đã chờ quyển này từ lâu lắm!”
Cô lật thật nhanh sang trang cuối cùng của quyển sách.
“Chị thật sự muốn kết thúc? Vì sao chứ? Loạt tiểu thuyết này vẫn đang rất thịnh hành mà.”
“Cốt truyện sẽ trở nên nhàm chán nếu chị cố thêm vào quá nhiều, dài thế này là đủ rồi. Lão biên tập viên của chị cứ kì kèo mãi, nào là kéo dài thêm hai hay ba tập nữa đi. Hehe!”
“Thật đáng tiếc làm sao. Em cảm thấy chị nên làm theo ổng, vẫn ổn mà!”
“Tìm bên trong quyển sách đi Lucia.”
Lucia lướt qua các trang sách. Chợt, cô tìm được một phong thư được giấu kín. Bên trong phong thư ấy, có một tờ giấy, hay chính xác hơn là một biên lai xác nhận đã chuyển tiền. Đôi mắt cô mở thật to khi nhận ra tờ giấy viết bao nhiêu tiền.
“Chị Norman, thế này là nhiều quá rồi!”
“Cầm đi! Cô xứng đáng mà!”
“Nhưng…. nhưng em đã nhận được rất nhiều rồi mà!”
“Đây chỉ là phần thưởng thêm thôi, vì chị đã hoàn thành bộ truyện này rồi. Nếu cô vẫn nghĩ không thông, cứ xem nó như là một khoản phí vì đã giúp chị có ý tưởng hoàn thành bộ truyện của mình. Dù gì thì ý tưởng của bộ này chủ yếu là do cô nghĩ ra mà.”
Trước đây, Norman không phải là một nhà văn nổi tiếng gì. Cô chỉ là một tác gia nghèo luôn gặp khó khăn khi tìm kế mưu sinh. Những đề tài của cô chủ yếu về tình yêu giữa con người thuộc 2 giai cấp khác nhau, một nữ thường dân và một quý tộc. Rất không thực tế phải không nào? Thế nhưng mọi người luôn mơ mộng về điều ấy.
Tuy nhiên, những gì độc giả mong chờ lại không phải là một nữ thường dân, họ ưa chuộng hình tượng một tiểu thư quý tộc thanh cao hơn. Người dân bình thường luôn khát khao có thể trải nghiệm cuộc sống sung túc của quý tộc thông qua những quyển sách như thế này, còn quý tộc chân chính thì lại chả thèm quan tâm những đề tài phi thực tế này. Tuy rất muốn thay đổi chủ đề cho hợp thị hiếu người đọc, Norman không thể nào viết về một tiểu thư quý tộc được, vì cô không biết họ sống như thế nào để có thể lên ý tưởng, dù là nhỏ nhất.
Norman, một thường dân không tiền cũng không quyền thì làm sao có thể tham gia vào những buổi tiệc tùng hay sự kiện xã hội do quý tộc tổ chức kia chứ? Cô chỉ có thể tự cập nhận tri thức của mình thông qua việc đọc rất nhiều sách, hay hỏi thăm những người đã phục vụ cho giới quý tộc trước đây. Tuy nhiên, cô không có tiền, nên cô đành chịu, không thể làm gì cả.
Và tất nhiên là sách của cô không bán được rồi. Vì vậy, Norman rơi vào cảnh túng quẫn, đến mức không thể trả nổi tiền thuê nhà của mình và bị đuổi ra. Mặc dù có tài viết lách, song cô không thể tìm được cách nào để có thể dấn thân vào lĩnh vực này cả. Khi ấy, Norman đang ngồi thẫn thờ trên một con phố vắng vẻ gần quảng trường thì Lucia đã xuất hiện từ nơi nào đó và tặng cho cô một ổ bánh mì. Norman tin rằng cuộc gặp gỡ định mệnh ấy đã thay đổi cuộc đời cô.
Norman chưa bao giờ nhận ra rằng Lucia đã để ý cô trong một quãng thời gian dài. Norman trông không giống một người ăn xin vô gia cư, dù trông cô ấy rất đói. Cô ấy hay ngồi thẫn thờ bên lề đường, song lại không bao giờ xin thức ăn từ ai. Lucia đã không thể kìm được và đã đi ra để trò chuyện với cô ấy.
Đó là cách mà hai người họ gặp mặt nhau.
“Chị có được như ngày hôm nay là nhờ cô cả đấy, Lucia ạ.”
Lucia đã kể cho Norman mọi thứ cô biết về xã hội thượng lưu. Lucia đã tham gia nhiều buổi tụ hội trong giấc mộng của cô. Và tất nhiên là lời kể của Lucia không thể so sánh với những người hầu gái chỉ biết phục vụ cho chủ nhân của họ rồi. Nhờ Lucia, Norman đã có thể bổ sung được nền tảng vững chắc cho những đề tài sau này của mình.
“Đó là vì tiểu thuyết của chị là số một rồi!”
“Nếu không nhờ cô, chị đã không thể viết nổi dù chỉ một câu, nên sau tất cả thì chị vẫn cảm ơn cô nhiều lắm. Giờ chị có thể tiếp tục kiếm tiền rồi.”
Lucia đến thăm Norman vào mỗi cuối tuần. Họ trò chuyện trong một vài giờ và nhờ đó, Lucia đã có thể kiếm được kha khá tiền.
Norman đã chuyển cho Lucia một khoản khổng lồ. Dĩ nhiên là vào những ngày đầu, lần nào Lucia đi thăm Norman cũng phải xách theo một cái giỏ đầy bánh mì. Nhưng ngay sau khi sách của Norman bắt đầu bán chạy, cô đã không ngần ngại chia sẻ số nhuận bút với Lucia.
Vai trò giữa hai người đã thay đổi rồi. Rất nhiều người đã đến thăm Norman. Cô đã có một cuộc sống ổn định. Bây giờ, cô có thể thu thập bao nhiêu thông tin tùy thích, ngay cả khi không có Lucia. Tuy nhiên, Norman không thể tỏ ra vô ơn đối với người đã giúp cô vượt qua giai đoạn gian khổ nhất được.
Norman muốn tiếp tục hỗ trợ cho Lucia và giúp cô ấy kết hôn. Mối quan hệ của họ không chỉ vì lợi ích. Norman xem Lucia như là em gái của chính mình và rất thương cô.
“Cảm ơn chị nhé, chị Norman. Em thật sự rất may mắn khi đã gặp được chị.”
“Chị cũng muốn nói với cô y hệt như vậy.”
Cặp mắt của Lucia trở nên đờ đẫn khi cô xác định số tiền được chuyển khoản lần này. Cộng với khoản cô đã tiết kiệm bấy lâu, cô hoàn toàn có thể trốn đi một cách an toàn và dễ dàng bắt đầu cuộc sống mới.
[Không được. Nguy cơ và rủi ro là quá lớn.]
Dẫu cho có vô hình như thế nào trong mắt người khác, Lucia vẫn là một công chúa hoàng gia. Nếu cô trốn đi, lính gác của cung điện chính sẽ được cử đi tìm kiếm. Không đời nào họ quan tâm đến Lucia đâu, họ chỉ quan tâm rằng danh tiếng của bọn họ sẽ bị vấy bẩn vì một cô công chúa ất ơ nào đó. Họ có thể lần ra mối quan hệ giữa cô và Norman, không có gì khó cả. Rất có thể Norman sẽ phải chịu bất công hay bị trừng phạt vì hành động chạy trốn của cô.
Hơn nữa, không có gì có thể đảm bảo được rằng Lucia sẽ trốn đi thành công cả. Nếu thực sự muốn chạy, cô sẽ phải từ bỏ việc sống ở thủ đô và chuyển đến nơi nào đó thật xa. Cô chỉ là một cô gái trẻ đơn độc mà thôi. Vấn đề này thật khó. Chín trên mười trường hợp cô sẽ gặp bất trắc trên đường đi. Cô đã tính đến việc thuê hộ vệ hay người hộ tống. Nhưng suy cho cùng thì cô vẫn không thể tin được ai cả. Thay vào đó, rất có thể những người mà cô thuê, những người đáng nhẽ phải phụ trách an toàn của cô sẽ bội phản, và cướp đi tất cả số tiền để dành của cô. Lỡ như điều ấy xảy ra thì thật bi kịch làm sao.
Vì thế nên nếu muốn chạy trốn, sẽ an toàn hơn sau khi cô kết hôn với Bá tước Matin. Khi ấy, cô sẽ không được xem là một thành viên hoàng tộc nữa, vì vậy nên ngay cả khi cô có mất tích thì cũng không ai sẽ quan tâm cả. Cô sẽ cố nhắm mắt chịu đựng một năng trong khi tìm một người đáng tin cậy và lập kế hoạch kỹ lưỡng để đảm bảo rằng không ai có thể tìm ra cô khi cô trốn đi.
[Nhưng… mình thật sự không muốn đâu… lão già ghê tởm ấy…]
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng của cô khi nhớ lại khuôn mặt của người đó. Thực sự không có cách nào sao? Một cách nào đó có thể thoát khỏi hắn.
“Lucia này, cô đã có người yêu chưa đấy?”
“Dạ c…. gì cơ?”
“Sao lại sốc như thế? Chị tự hỏi không biết là cô đã có người yêu chưa? Nếu vẫn chưa thì chị có thể tìm một người rất tốt và giới thiệu cậu ấy với cô nhé?”
“Chị nghĩ em bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ? Không sao đâu mà.”
“Ơ hay. Cô chỉ mới 18 thôi mà. Đâu phải chị bảo cô phải lấy chồng liền đâu? Cô nên làm quen với vài cậu thanh niên để đến khi khoảng 22 tuổi có thể lựa chọn cho hôn nhân chứ? Hầu gái hoàng gia thường rất được ưa thích, cô có biết hay không hả cô ngốc? Người ta thường nghĩ các cô rất hoàn hảo và thường phân biệt với những người phụ nữ thường dân hay làm lao động thủ công hoặc đồng án để kiếm sống. Da của các cô còn rất trắng trẻo nữa chứ. Ôi, cứ thuận theo tự nhiên và tiết lộ cho chị nào. Nói thật đi, cô thích mẫu đàn ông như thế nào? Có ưng những gã lớn tuổi đáng tin cậy hay không? Hay là những cậu trai trẻ tuổi dễ thương? Cứ nói đi, chị sẽ giúp cô tìm.”
“Thế còn chị thì sao, Norman? Vì sao chị vẫn còn độc thân?”
Cặp mắt sáng lóng lánh của Norman chợt tối đi khi chủ đề được chuyển trở lại trên người cô.
“Ái chà chà. Với chị thì chị đã quá già rồi.”
“Tuổi tác thì liên quan gì cơ chứ? Chị chỉ không muốn quan tâm đến vấn đề này thôi. Chị đang lừa dối độc giả của mình đó. Làm thế nào chị có thể không tin vào tình yêu khi đề tài chính của chị là về tình yêu hả?”
“Khoan khoan, ý cô lừa dối là sao? Chị vun đắp những tình yêu vĩnh hằng không hề tồn tại trong thực tại mà. Khi đọc giả đọc tiểu thuyết của chị, họ sẽ như được thả hồn vào những giấc mơ.”
“Thế tại sao chị lại bảo em kết hôn kia chứ?”
“Mặc dù những điều như tình yêu vĩnh hằng là không thực tế, chị cho rằng khi trái tim của hai con người được kết nối, họ có thể trở thành bạn tốt của nhau. Chính vì cô luôn cô đơn nên chị mong cô sẽ có thể tìm thấy một người bạn đồng hành cho bản thân suốt cuộc đời.”
“Ơ, tại sao em lại chỉ có một mình cơ chứ? Em còn có chị Norman cơ mà. Norman ơi, chị vừa là bạn vừa là gia đình của em đó.”
Norman nhìn nhìn Lucia với cặp mắt đầy sự cảm động và giang rộng cánh tay. Nhanh lên, tới ôm chị đi nào. Lucia bật cười khi thấy cặp mắt của Norman tỏa sáng với cô.
“Người chị đầy mùi rượu thôi, em không muốn đâu.”
“Ế ế. Sao cô có thể phũ đến vậy trong khoảnh khắc cảm động này hả? Hả?”
“Em phải đi bây giờ đây. Chị Norman, chị nên nghỉ ngơi đi. Trông chị như có thể chết bất cứ lúc nào ấy.”
Norman có quầng thâm dưới mắt, chúng đen thùi. Thành ra trông cô hệt như một xác ướp.
“Aaaaa, chị thực sự nên quay lại ngủ thôi. Có cảm giác như có người đang bóp hết ruột gan của chị vậy. Thật khó chịu. Nếu cô không vội, hãy ở lại lâu hơn một tí. Dù sao thì bên ngoài vẫn còn đông lắm, sẽ khó có thể chen chân về nhà.”
“Chị nhắc em mới nhớ, hôm nay có sự kiện gì đặc biệt không? Em thấy rất nhiều người khi đang trên đường đến đây.”
“Hả? Cô không biết? Thật không thể tin được. Dù chị luôn sống khép kín nhưng ít ra chị còn biết được nhiều hơn cô. Các chiến binh đang diễu hành quanh thành phố đấy.”