“Rofus Ray Lightless! Chính vì bọn quý tộc các ngươi mà Norn... Norn đã phải...!”
Một người phụ nữ tóc vàng với ánh mắt chan chứa hận thù không ngừng vung dao vào tôi. Hết nhát này đến nhát khác.
Trong giấc mơ mà tôi bị sát hại vô số lần, ả ta là một nữ thủy thủ thuộc phe của nhân vật chính và là người căm ghét tôi nhất. Ả nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy sát khí khi nhắc đến tên người bạn thuở nhỏ mà ả không thể cứu được, rồi lạnh lùng giáng lưỡi dao xuống.
***
Tôi tỉnh dậy bởi hương muối biển thoang thoảng. Đập vào mắt đầu tiên là trần xe ngựa đang rung lắc. Tôi vừa mơ thấy ác mộng. Một cơn ác mộng khủng khiếp mà tôi bị giết bởi một mụ điên. Chúng tôi đang trên đường đến Roguebelt, cũng là quê hương của nữ thủy thủ đó.
Không biết có liên quan gì hay không, nhưng bản năng tôi đang phản ứng gay gắt với bất cứ thứ gì dính dáng đến người phụ nữ ấy.
Calos đang đánh xe, thấy tôi thức liền thò đầu qua cửa sổ.
“Cậu tỉnh rồi à.”
“...Ừ. Xe ngựa không dễ ngủ chút nào. Ta lại mơ thấy ác mộng.”
“Ồ, lại nữa sao? Dạo này cậu hay gặp ác mộng nhỉ.”
“Công nhận.”
Bị giết vì những chuyện bản thân không hề hay biết, tôi đã chán ngấy lắm rồi.
“Xin cậu chờ thêm chút nữa. Chúng ta sắp đến Roguebelt rồi.”
Trước lời nói cùng nụ cười hiền hậu của Carlos, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt tôi là đại dương mênh mông và một làng chài heo hút nằm ven biển.
***
Sau khi trải qua bốn ngày xóc nảy trong xe ngựa, cuối cùng tôi cũng đến được Roguebelt. Ngay cả khi chưa bước ra ngoài, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi biển thoang thoảng.
Những ngôi nhà nhỏ bé và lộn xộn mọc lên ngổn ngang trong làng.
Quả đúng là vùng quê, một nơi hẻo lánh điển hình. Với người lớn lên ở thủ đô như tôi, nơi này thật khó mà chịu nổi. Nhưng nghĩ đến chuyện cái mạng của mình đang bị đe dọa, tôi đành phải chịu đựng.
Roguebelt là một làng chài nhỏ với dân số chưa đến trăm người. Vì nằm ngay đường lớn nên hẳn cũng có kha khá thương nhân hay lữ khách đi ngang qua.
Lẽ ra phải có chút sức sống, nhưng...
“Này, đây thực sự là Roguebelt à?”
Ngôi làng trông còn tồi tàn hơn tưởng tượng. Không thấy bóng dáng ai cả, vài căn nhà nhìn qua là biết đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Chẳng lẽ... thành làng ma rồi sao?”
“Dựa theo bản đồ thì đúng là chỗ này, nhưng…”
Carlos đang cầm dây cương cũng nghiêng đầu khó hiểu. Trong câu chuyện, Roguebelt lần đầu tiên xuất hiện ở chương một ngay sau khi cuộc sống học viện bắt đầu.
Thời điểm nhập học là khoảng ba năm nữa khi tôi đủ tuổi. Nhưng cả khi ấy, dân số nơi này vẫn không ít đến mức này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Carlos, dừng xe đi.”
Tôi bảo Carlos cho xe dừng lại rồi bước xuống.
“Cậu định làm gì?”
“Ta sẽ đi tìm dân làng.”
Muốn biết tình hình ở Roguebelt thì cách nhanh nhất là hỏi người dân, nhưng vấn đề là chẳng thấy ai.
Tôi cùng Carlos bước đi trong ngôi làng vắng ngắt, rồi nhìn thấy một quán trọ nằm ở góc phố.
Tấm bảng treo ở cửa ghi là “Mở cửa”. Có vẻ vẫn đang kinh doanh. Tôi thử bước vào bên trong, nhưng chẳng thấy nhân viên nào ở quầy lễ tân cả.
Thay vì có người tiếp đón, trên quầy chỉ đặt một cái chuông.
“Cậu chủ, nếu cậu bấm chuông đó thì chắc sẽ có người ra.”
“Ông coi thường ta à? Ta nhìn qua là biết rồi.”
Ở những cửa tiệm do gia tộc tôi trực tiếp quản lý tại thủ đô, chỉ cần tôi bước vào thì ít nhất cũng có mười người xếp hàng chờ đón.
Hừ, nên là tôi mới ghét cái vùng quê hẻo lánh này.
Tôi thở dài rồi rung chuông.
Ngay sau đó, từ trong nhà trọ bước ra một gã chủ quán hói đầu cùng râu ria lởm chởm, bước chân uể oải chẳng buồn vội vã. Hắn buông một câu:
“Khách à? Hay chỉ đến phá đám?”
“…Hả?”
Ở vương quốc, một dân thường dám nói năng hỗn láo với quý tộc như thế này thì sẽ xem là tội bất kính. Hơn nữa, tôi đường đường là người xuất thân từ gia tộc hầu tước, là dòng dõi cai quản vùng đất này.
Nói trắng ra thì, tên chủ quán hói đầu này đang có thái độ mà dù bị chém đầu ngay tức khắc cũng không ai bênh vực gì được. Dù là vùng nông thôn hẻo lánh, tôi không ngờ trong lãnh địa của mình lại có kẻ dân trí thấp đến thế.
Có lẽ cảm nhận được cơn giận của tôi, Carlos trừng mắt nhìn gã. Gã chủ quán hoảng hốt lùi lại, rồi nhìn kỹ quần áo của tôi và Carlos. Vừa nhận ra y phục sang trọng của chúng tôi, hắn liền thay đổi thái độ.
“X-Xin thứ lỗi. Các ngài cần gì ạ?”
Gã vừa xoa tay vừa cười gượng gạo, bộ dạng rõ ràng là chẳng quen xử lý tình huống kiểu này.
Dù hắn chỉ điều chỉnh thái độ ở mức tối thiểu, tôi vẫn nén giận mà hỏi.
“…Cái làng này đã xảy ra chuyện gì? Ta không thấy ma nào cả.”
“À thì… cái đó…”
Gã quay mặt đi, trông lúng túng như chẳng biết nên mở lời thế nào.
“Sao? Nói rõ ràng đi.”
“Xin thứ lỗi, ngài là quý tộc ạ?”
Nghe câu hỏi đó, tôi chỉ biết thở dài. Nên là tôi mới căm ghét vùng quê đến vậy. Hắn không nhận ra biểu tượng lưỡi liềm nuốt mặt trời trên áo choàng của tôi sao? Đó là gia huy nhà Lightless. Dù có là dân nơi xa xôi, đã sống trong lãnh thổ này thì phải biết rõ mới phải. Người ta nói ngu dốt là tội lỗi quả không sai.
Không biết gia huy của người cai trị quê hương mình thì chẳng khác tuyên bố bản thân xem thường quý tộc cả. Một tên tiện dân như vậy, đáng tội chết vạn lần.
Tôi bao phủ tay bằng ma lực đen kịt, rồi dùng sức nhấc bổng cổ áo gã chủ tiệm lên.
“H-Hiiiii!!”
Tôi ghé sát mặt vào tên chủ tiệm đang gào thét.
“Ngươi được dạy là phải hỏi ngược lại khi bị hỏi à? Đúng là đám tiện dân được giáo dục kém thật. Bổn phận của ngươi chỉ là trả lời câu hỏi, vậy thôi.”
“T-Thật lòng xin lỗi—”
“Đủ rồi, bớt ba hoa đi. Trả lời mau. Roguebelt đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chẳng thấy ai cả?”
“H-Họ... họ bỏ đi hết rồi! Hầu hết dân làng đã bỏ chạy khỏi Roguebelt rồi ạ!”
“...Cái gì?”
Bỏ chạy? Bỏ chạy vì cái gì?
Tôi buông tay khỏi hắn rồi tạo một hắc cầu trong tay. Tất nhiên là để đe dọa rồi.
“Tại sao họ bỏ chạy? Lý do?”
“H-Hiiiii!”
Thấy ma pháp của tôi, tên chủ tiệm hoảng loạn cuộn tròn người lại và ôm lấy đầu.
“…Cậu chủ, có phải đang phản tác dụng không ạ?”
Carlos nhìn sắc mặt tôi mà dò hỏi, nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm.
Ngay từ đầu, việc không biết đến gia huy của Lightless đã là lý do đủ để bị xử tử rồi. Đó không còn là vô tri nữa mà là sự sỉ nhục. Với hạng người như vậy, tôi chẳng buồn tỏ ra bao dung.
“Chủ quán, ta sắp hết kiên nhẫn rồi. Ngươi có hai lựa chọn: khai ra ngay lý do hoặc chết.”
“L-Làm ơn tha cho tôi...”
Hắn cứ lặp đi lặp lại mấy câu van xin như tụng kinh. Xem ra hắn muốn chết thật. Tôi thở dài rồi dồn ma lực vào tay.
Xử tử vì tội bất kính, ít nhất tôi sẽ ra tay gọn gàng để hắn không phải chịu đau đớn.
“X-Xin dừng tay!”
Ngay lúc tôi chuẩn bị thi triển ma pháp, một cô gái lao ra chắn giữa tôi và chủ quán. Cô dang tay ra, đứng che phía trước như muốn bảo vệ hắn.
“Thưa ngài quý tộc! Xin ngài, xin ngài hãy rủ lòng thương!”
Cô gái khẩn thiết van xin cho tên chủ quán. Có lẽ là con gái hắn. Khác với tên chủ quán đang run sợ, cô không hề nao núng khi bước ra chắn trước tôi. Khá khen cho tinh thần dũng cảm ấy.
Nhưng đó chỉ là sự liều lĩnh mù quáng, và cũng là tội bất kính. Dân thường không được phép đứng chắn trước quý tộc, càng không thể cản trở việc hành hình. Việc ngăn cản quý tộc xử lý người phạm tội cũng là một hình thức xúc phạm.
Vì là vùng biên nên hiếm có cơ hội tiếp xúc với quý tộc chăng? Nếu là dân thủ đô của tôi thì không thể viện cớ như vậy được, nhưng đành chấp nhận vậy.
“Đây là xử tử kẻ bất kính, là hành động chính đáng mà quý tộc được phép thi hành. Này cô gái, ngươi lấy tư cách gì mà dám cản trở ta?”
“Ông ấy là cha tôi. Dù tôi có ra sao cũng được, chỉ xin ngài hãy tha mạng cho ông ấy.”
Cô gái quỳ rạp xuống sàn, hai tay chạm đất và cúi đầu thật thấp.
...Hừm. Cũng được. Ít ra cô ta đã thể hiện chút thành tâm và tôn trọng với quý tộc. Nếu giết cả hai cha con thì đúng là quá nhỏ nhen với thân phận quý tộc. Tôi lặng lẽ giải trừ hắc cầu trong tay.
“Này cô gái, nếu đã hiểu rồi thì ngẩng mặt lên—”
Ngay khi tôi vừa cất lời, tiếng bước chân thô bạo vang lên và một nhóm đàn ông tràn vào trong quán. Họ bao vây tôi và Carlos.
Bọn họ cầm theo cuốc, xẻng, lao và cần câu. Khi nhìn ra ngoài, tôi thấy rất nhiều người đang tụ lại.
“Không thể chịu nổi nữa rồi.”
“Dù có là quý tộc cũng mặc kệ.”
“Xử nó đi.”
Tiếng hô hào đầy giận dữ vang lên. Lẽ ra trong làng không còn một bóng người, sao bây giờ lại đông như thế này? Tên chủ tiệm cũng bảo phần lớn dân làng đã bỏ trốn cơ mà. Hay họ chỉ đang trốn thôi?
Hơn nữa, thời điểm xuất hiện quá trùng hợp. Rõ ràng là đã quan sát tôi từ trước.
Đám dân thường dám tụ lại bao vây một quý tộc, rồi còn lớn tiếng “Xử nó đi” nữa chứ. Đến mức này không còn là bất kính nữa, đây là tội phản loạn.
Nếu thế thì không thể giải quyết chỉ bằng cách xử tử cá nhân nữa. Tội này nghiêm trọng đến mức người thân ruột thịt với kẻ phạm tội cũng sẽ bị xử lý, thậm chí cả làng bị xóa sổ cũng không ai bênh vực được.
Lũ này, chúng có hiểu mình đang làm gì không? Carlos thì thở dài, nhưng tay đã đặt sẵn lên chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh.
Phải rồi, đến nước này thì nhúng nhườn gì nữa. Dù họ có hiểu hay không thì chuyện cũng đã rồi.
Phải xử tử hết lũ ở đây vì tội phản loạn và treo đầu chúng thị uy giữa đường, nếu không thì còn gì là thể diện của một quý tộc nữa. Nhưng...
“Ha...”
Bình tĩnh, phải giữ cái đầu lạnh. Không, tôi vẫn đủ tỉnh táo. Mục đích tôi đến cái làng chài xa xôi như Roguebelt này là để đặt nền móng, là để tránh khỏi kết cục bị giết sau này.
Dù có xử tử chục tên dân đen ở đây, thì cái chết đang chờ chực tôi trong tương lai cũng chẳng biến mất được.
“Cậu chủ, để tôi lo.”
“Khoan đã, đừng hành động.”
Tôi ngăn Carlos đang sẵn sàng rút kiếm chém sạch bọn chúng. Với thực lực của Carlos, đám người trong căn phòng này chắc chỉ cần một hơi là diệt sạch.
Tôi cũng tự tin bản thân có thể giết sạch hàng chục hay hàng trăm dân đen không có ma lực mà không bị thương dù chỉ một vết, không cần nhúc nhích lấy một ngón tay. Nhưng làm thế ở một nơi như thế này thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi gom ma lực vào tay và nén lại thành hình một lưỡi dao. Đây không phải ma pháp, chỉ là ma lực cô đọng mà thôi. Dù không có sức sát thương, nhưng để làm công cụ dọa dẫm thì đủ rồi.
Tất nhiên, nếu đâm trúng tim thì vẫn chết như thường.
“Này cô gái, nếu nếu không cử động thì ta sẽ không làm gì cả. Cứ đứng yên đó.”
Tôi thì thầm đủ để chỉ cô nghe thấy. Dường như cô cũng hiểu ra nên đã gật đầu. Cô ta cũng biết điều đấy chứ.
Dù là vì hiểu ý tôi hay chỉ để sống sót thì cũng tốt hơn cái đám dân đen ngu ngốc dám chống đối quý tộc kia nhiều.
Tôi dí lưỡi dao ma lực vào cổ cô gái rồi quét ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người xung quanh.
“Lũ tụi bây, nếu còn tiếc mạng sống của con nhỏ này thì đừng có động đậy.”
Tôi vừa lên tiếng cảnh cáo, đám đàn ông bao vây lập tức lùi lại với vẻ mặt kinh hoàng và căng thẳng.
“Hèn hạ!”
Một tên dân đen trong đám dám buông một câu như thế.
“Bọn người lớn các ngươi cầm theo đủ thứ dụng cụ, vây lấy một ông già và đứa nhóc như ta thì không hèn hạ chắc? Đúng là ta chẳng thể hiểu nổi cái cảm quan của lũ dân đen.”
Tôi cười khẩy mỉa mai, lũ dân đen thì nghiến răng nhìn tôi chằm chằm. Cái gì đây, vây người mà không tính đến khả năng bị bắt làm con tin à?
Nên gọi là bốc đồng hay thiếu đầu óc nhỉ. Đúng như dự đoán, trí khôn của đám dân đen cũng chỉ ngang loài khỉ.
“Nói chuyện với khỉ chẳng có nghĩa lý gì. Trong đám này có ai đủ thông minh để đối thoại không?”
Tôi liếc mắt nhìn quanh thì một người đàn ông trung niên gạt đám dân đen đang đỏ bừng mặt vì giận ra rồi bước tới.
Hắn là một gã đàn ông mặt mũi dữ tợn, làn da rám nắng và trên trán có một vết sẹo chữ thập. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua khắp nơi như để áp chế mọi người, khiến đám đàn ông xung quanh co rúm lại.
Gã sẹo chữ thập kia hẳn là thủ lĩnh của nhóm này.
“Tôi xin lỗi vì đã đột ngột bao vây cậu. Trước hết có thể thả Lilia-chan ra được không?”
Gã sẹo chữ thập tiến lên phía trước, nhìn thẳng vào tôi mà nói vậy. Cô này tên là Lilia à, mà tôi chẳng mấy quan tâm.
“Dân đen ở Roguebelt đúng là chẳng biết trời cao đất dày. Đứng trước quý tộc mà không cúi đầu, cũng chẳng thèm xưng tên.”
“Ồ, thất lễ rồi. Tôi là Craig, thủ lĩnh đám thủy thủ ở đây. Như cậu thấy đấy, tôi chỉ là dân quê mùa thôi. Nên đừng mong chờ lễ nghĩa gì ở tôi cả.”
Gã Greig kia vừa cười cợt vừa tự giới thiệu. Tất nhiên hắn không hề cúi đầu, và mắt hắn cũng chẳng cười.
Tay hắn không rời khỏi chuôi kiếm đeo ở hông, và ánh mắt thì dường như tập trung về phía Carlos hơn là tôi.
Có vẻ hắn đề phòng Carlos vì ông ấy có mang kiếm chứ không phải một thằng nhóc như tôi. Ít ra hắn cũng không phải đồ não ún.
“Xin lỗi chuyện này nhé. Tôi sẽ bảo lũ ồn ào kia rút lui. Này, lùi lại hết đi.”
Craig vừa dứt lời, bọn đàn ông tỏ vẻ không phục và định tiến lại gần nhưng bị ánh mắt sắt lẹm của Craig liếc tới, thế là tiu nghỉu ra khỏi quán.
“Ít ra ngươi cũng biết nói năng cho ra hồn đấy.”
Tôi giải trừ lưỡi dao ma lực và đối mặt với Craig. Hắn thoáng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Không ngờ cậu lại dễ dàng thả Lilia-chan như vậy.”
“Ta cũng đâu muốn mất công xóa sổ nguyên cái làng ở xó khỉ ho cò gáy này đâu.”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt của Craig càng thêm sắt lạnh.
“Ánh mắt đó là sao hả? Nghe cho rõ đây, dân đen các ngươi mà dám vây lấy quý tộc thì hậu quả là thế đấy. Lần này còn dám mang theo cả vũ khí nữa. Hành vi như vậy không chỉ là vô lễ, mà đã chạm ngưỡng phản loạn rồi. Thân nhân của tội nhân đương nhiên sẽ bị liên lụy, cả làng bị xử lý cũng là lẽ đương nhiên.”
“…Ra vậy. Nên cậu mới bắt Lilia-chan làm con tin để kiềm chân người của tôi à.”
Quả không hổ là thủ lĩnh, hiểu chuyện đấy chứ. Thực ra thì, tôi cũng không thể để họ muốn làm gì thì làm được.
“Nghe cho rõ, lần này ta sẽ bỏ qua. Nhưng sẽ không có lần sau đâu. Dù có là Hồng y giáo hội đi nữa, chắc gì đã độ lượng đến thế.”
“Vậy tôi phải biết ơn sao? Cậu muốn tôi cúi đầu bao nhiêu cũng được, cậu quý tộc à.”
“Ha, cái đầu của ngươi đáng giá bao nhiêu chứ? Cúi đầu là điều đương nhiên, làm đi.”
Không khí giữa tôi và Craig căng như dây đàn. Từ khóe mắt, tôi thấy Lilia đang cuống quýt pha trà và định mang ra.
Đừng tốn công vô ích, cứ đứng im đó và câm miệng đi.
“Thật là, miệng mồm chua chát thật… Nhưng thôi, cũng cảm ơn cậu đã bỏ qua chuyện thất lễ của người bên tôi. Dù là quý tộc, xem ra cậu không phải loại thối nát. Không như cái gã Clinton kia.”
Craig không hề cúi đầu mà nói vậy với vẻ khinh thường. Không, cúi đầu đi. Với lại Clinton là thằng nào?Carlos thay tôi trả lời câu hỏi chưa kịp nói ra.
“Clinton Fou Serpente. Là người phụ trách quản lý khu vực này.”
À, ra là viên quan. Serpente… nếu nhớ không lầm thì là một gia tộc tử tước vùng hẻo lánh nào đó. Tức là một quý tộc hạ cấp.
…Khoan đã. Viên quan của Roguebelt?
Chẳng lẽ cái tên Clinton đó chính là viên quan từng bị phe chính diện trừng trị vì áp thuế nặng trong câu chuyện? Mặc dù trong đó cũng không nhắc tên.
“Ra là các ngươi không ưa cái gã viên quan Clinton đó à?”
“Không chỉ là không ưa thôi đâu. Hắn là kẻ thù của cả Roguebelt, là một thằng khốn thật sự. Chẳng cần biết có là tội phản loạn hay không. Lần sau hắn ló mặt ra, tụi này sẽ giết hắn thật đấy.”
Có vẻ gã Clinton bị ghét cay ghét đắng thật. Bọn đàn ông tụ tập ngoài quán cũng đầy sát khí, nếu Clinton mà xuất hiện trước mặt thật thì chắc chắn sẽ bạo loạn mất.
Đã vậy, hắn còn ngang nhiên tuyên bố phản loạn trước mặt người kế thừa nhà Lightless như tôi nữa. Đúng là tôi chưa xưng danh, nhưng hắn thật sự không biết tôi là ai sao?
Không thấy gia huy Lightless trên áo choàng tôi à? Hay hắn không biết thật?
Bao nhiêu người ở đây mà không ai biết? Không một ai? Đùa à… đầu tôi bắt đầu đau thật rồi đấy.
“À, chuyện này có lẽ không nên nói trước mặt quý tộc nhỉ?”
Greig vừa gãi đầu sồn sột vừa cười hề hề nói.
“Nhưng sự tình là vậy đó, cậu ấm quý tộc à. Tôi không rõ cạu đến cái làng chài heo hút này làm gì, nhưng nhiều người ở đây căm ghét quý tộc lắm. Tốt hơn là cậu đừng ở lâu.”
Tóm lại là hắn đang đuổi tôi đi. Nhưng nơi này là lãnh địa của gia tộc Lightless. Để một dân thường bảo tôi cút đi, chỉ vậy thôi đã đủ lý do để xử trảm rồi.
Cài gì chứ? Lỗi tại tôi không xưng tên sao? Chẳng lẽ phải nói rõ ra thì mới hiểu? Dân vùng biên này ngu dốt và vô học đến thế sao?
Lũ này chẳng khác gì bầy khỉ hoang. Tôi gắng kìm nén cơn ngất vì sự vô học đến mức choáng váng của đám dân đen rồi quay gót bỏ đi.
“…Đi thôi, Carlos.”
“…Hả? Cậu chắc chứ?”
Carlos ngạc nhiên hỏi lại. Mà cũng phải, bình thường tôi đã ra tay xử sạch những kẻ vô lễ rồi.
Nhưng thôi, đủ rồi. Tôi phát ngán với cái sự ngu dốt của lũ dân đen này rồi.
“Đi. Ở đây chỉ tổ nhức đầu.”
“...Xin lỗi nha, nhóc. Lỡ làm cái trò như đuổi khách ấy mà.”
Gương mặt dữ tợn của Craig nhăn lại đầy hối lỗi. Im đi, đừng nói thêm gì nữa. Nói thêm một câu nữa là ta giết.
Tôi mặc kệ Craig, leo lên xe cùng Carlos và thở dài lần thứ mấy chục trong ngày.
Nhắc mới nhớ, trong cốt truyện thì hình như tôi sẽ gặp một nữ đồng đội mới ở Roguebelt thì phải. Là một trong những nữ chính.
Một trong số các nữ chính xuất hiện ở Roguebelt là con nhỏ thủy thủ điên khùng. Chỉ cần nghĩ tới nó thôi là tôi đã sởn da gà.
Theo dòng thời gian thì rất có thể con nhỏ đó đang ở làng, nhưng may mắn thay hôm nay nó không xuất hiện. Nếu hôm nay mà nó ló mặt ra thì có khi tôi đã nổi điên lên rồi giết quách cho xong.
“Về thôi.”
Tôi ra lệnh cho Carlos quay lại thủ đô. Ở cái vùng biên hạ đẳng rẻ rách này thêm phút nào nữa thì nhục chết.
Phải nhanh chóng quay về thủ đô, đắm mình trong môi trường sống thượng đẳng để tinh thần tôi không bị sụp đổ hoàn toàn.
Carlos đã túc trực không ngủ suốt bốn ngày liền và trông mệt mỏi rã rời trước mệnh lệnh của tôi. Không thành vấn đề. Với ông thì thức liền tám đêm chắc cũng ổn thôi.
Thứ tôi cần lo hơn là tinh thần của bản thân. Tiếng roi vụt vào ngựa vang lên cùng với tiếng thở dài nhuốm nỗi buồn của Carlos. Từ đây về thủ đô mất bốn ngày nữa, lại là một hành trình dài lê thê. Và rồi, cái sự yên bình vừa mới chớm nở của tôi lập tức bị tiếng gào thét phẫn nộ của đám dân đen xé toạc.
“Là Clinton! Đám tay chân của Clinton đến rồi!”
Đám dân đen la hét om sòm, nhốn nháo cả lên. Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa bằng đôi mắt vô hồn. Lối ra khỏi làng đã bị một nhóm người mặc giáp chặn lại.
“Bọn tao đến thu thuế. Mau nộp của cải ra, lũ ngu xuẩn.”
Lũ lính mặc giáp hét lên đầy ngạo mạn trước dân làng. Đáp lại, những tiếng gào phẫn nộ vang lên không ngớt.
“Các người bị điên à! Chúng tôi lấy đâu ra tiền mà nộp thuế!”
“Nhìn tình cảnh tụi này đi!”
“Cá chẳng đánh được miếng nào! Tiền đâu mà đóng thuế!”
Lũ lính nhếch mép cười khinh bỉ, đáp lại bằng giọng điệu đầy mỉa mai.
“Nếu không nộp thuế, bọn tao sẽ tự lấy. Mà đừng có chống cự đấy nhé? Tao được lệnh giết sạch đứa nào dám chống đối.”
Chúng rút vũ khí ra và bắt đầu xộc vào từng nhà, lục lọi khắp nơi để cướp bóc.
“Đừng có giỡn mặt!”
Dĩ nhiên là dân làng phản kháng lại. Nhưng dù có xách cuốc và xẻng, họ không thể nào địch lại những tên lính được trang bị kiếm và giáo.
Những người dân chống cự bị khống chế trong chớp mắt, từng căn nhà bị phá tung và lục soát không thương tiếc. Tôi chống cằm, ngồi trong xe ngựa lặng lẽ quan sát cái khung cảnh ấy.
“Này, Carlos.”
“Chuyện gì ạ, Cậu chủ Rofus?”
Tôi hất cằm về phía đám lính đang hăng say cướp bóc.
“Cái kia, có được coi là hợp lệ không?”
“Không, rõ ràng là vi phạm luật vương quốc. Cưỡng chế thu thuế mà không theo đúng thủ tục là phạm pháp. Nhìn sơ cũng thấy chẳng có thủ tục gì ở đây cả.”
“Công nhận, nhìn chẳng khác nào trò ăn cướp. Thô thiển không thể tả. Mà đám lính đó cũng đâu giống quân chính quy.”
Bộ giáp bọn lính đó mặc rõ ràng không phải loại được vương quốc cấp phát cho quân chính quy, và cũng chẳng giống loại được ban cho người của gia tộc Lightless.
“Có lẽ vậy. Xem ra là lính riêng của Clinton hoặc lính đánh thuê.”
“Và mấu chốt là cái gia huy kia.”
Lá cờ chúng giương lên có hình con rắn cuộn tròn. Rõ ràng không phải gia huy của Lightless.
“Hình như... đó là gia huy của Tử tước Serpente thì phải.”
Ngay trong lãnh địa do nhà Lightless cai quản, một kẻ dưới quyền thống trị của nhà Lightless lại giương thứ gia huy khác để biểu thị quyền uy là điều không thể dung thứ. Clinton Fou Serpente chỉ là người được cử đến quản lý chứ không phải lãnh chúa của Roguebelt.
Vậy mà hắn lại phô trương gia huy của mình và hành xử như thể là vua một cõi trong đất của người khác.
“...Một gia tộc tử tước tầm thường lại dám hỗn xược đến vậy.”
“Chúng ta cần quay về thủ đô ngay để báo cáo với gia chủ.”
“...Thế còn thằng Clinton đó, để ta tự tay xử lý thì có sao không?”
“Chuyện đó... tốt hơn hết là không hành động khi chưa được gia chủ cho phép.”
“Phiền phức lắm sao?”
“Chắc chắn sẽ không được nhìn nhận tích cực.”
“Hừm.”
Hành động hấp tấp lúc này rồi khiến mọi chuyện rối lên thì cũng chẳng phải sách lược hay ho gì. Nhưng nếu giờ tôi báo cáo lên trên, Clinton chắc chắn sẽ bị cách chức quản lý thuế. Như vậy thì thuế nặng sẽ biến mất, và một nguyên nhân khiến tôi bị giết trong tương lai cũng giảm đi. Như vậy cũng đủ. Mục đích ban đầu đến Roguebelt coi như hoàn thành. Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ngôi làng tiếp tục bị tàn phá bởi đám lính đánh thuê. Ngay cả quán trọ mà chúng tôi vừa lui tới cũng bị lục soát, và tôi nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ bên trong. Lilia bị lôi ra ngoài bởi những tên lính.
“Đội trưởng! Chúng tôi tìm thấy một cô gái đang trốn ở trong!”
“Dừng lại! Đó là con gái quý báu tôi! Tôi sẽ trả tiền mà, làm ơn tha cho con bé!”
Lão chủ quán trọc đầu cũng chạy ra cầu xin. Ồ, hắn bị tên lính điên tiết đấm văng ra rồi kìa.
Hừm, một dáng vẻ thảm hại rất xứng với thân phận tiện dân. Hành động của đám lính kia chẳng khác gì thổ phỉ, lộ rõ sự thiếu giáo dục.
Treo gia huy của bản thân, cướp bóc, thậm chí còn bắt cóc cả con gái làng. Chà, bản báo cáo gửi cho phụ thân lại càng thêm phong phú rồi đây.
Khi tôi đang ngắm cảnh tượng ấy bằng vẻ mặt khoái trá thì một tên lính tiến lại gần cỗ xe.
“Cái gì đây? Trông cỗ xe này sang trọng đấy nhỉ. Bán được giá lắm đây.”
Hả?
“Này, lão già. Nếu không muốn chết thì mau xuống xe. Cả thằng nhóc trong kia nữa.”
Một tên lính hạng bét mà dám ăn nói láo xược đến mức đó sao. Tên này cũng thuộc dạng không biết đến gia huy nhà Lightless à? Carlos vẫn im lặng quan sát từ nãy giờ, lúc này đã nổi gân xanh trên trán và đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tên lính.
“Cút đi, đồ hạ đẳng. Ngươi không xứng lại gần bọn ta.”
“Mày nói gì? Tao là lính của tử tước Serpente đấy! Bọn tao còn được Quý Tộc Hắc Ám Lightless chống lưng nữa cơ! Tụi mày là ai đếch quan trọng!”
Nói rồi, tên lính rút kiếm chĩa vào tôi và Carlos.
“Biết điều thì xuống xe đi. Cỗ xe đó mà dính máu thì mất giá đấy.”
Ngay sau khi tên lính bước lên một bước, đầu hắn đã lăn lóc trên mặt đất. Trên khuôn mặt vẫn vương nụ cười, hắn thậm chí không nhận ra mình đã chết.
Kiếm thuật thật điêu luyện. Carlos nhẹ nhàng hất máu khỏi thanh rapier.
“Cậu chủ, thứ lỗi vì đã để cậu chứng kiến cảnh không hay.”
“Không sao. Nếu ông không ra tay thì ta đã làm rồi.”
Tên lính này lại dám nhắc tới tên Lightless với những người đang ngồi trên cỗ xe mang gia huy nhà Lightless như bọn tôi. Ngu xuẩn đến mức này đúng là quá nực cười. Nhưng nhờ thế, tôi đã có cái cớ. Một cái cớ để nghiền nát Clinton và cứu lấy Roguebelt.
“Ngươi! Ngươi có biết mình vừa làm gì không hả!?”
Tên vừa được gọi là đội trưởng khi nãy, tiến lại phía chúng tôi với vẻ mặt giận dữ. Có vẻ hắn là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê.
“Ngươi đã đắc tội với Tử Tước Serpente và Quý Tộc Hắc Ám, Hầu tước Lightless đấy! Ngươi nghĩ mình có thể toàn mạng—“
Không nói một lời, tôi tạo ra một hắc cầu khổng lồ trong tay rồi thổi bay cái đầu của hắn. Và cái gì mà “Quý tộc Hắc Ám” chứ? Đừng có tự tiện gán cho gia tộc ta mấy cái biệt danh kỳ quặc đó.
“Ngươi mới là kẻ không toàn mạng quay về. Carlos, giết sạch chúng đi. Ta cho phép đấy.”
“Tuân lệnh.”
Carlos lao vào nhóm lính với thanh rapier trong tay. Với sức mạnh trên cả ngàn binh sĩ, ông chém hạ từng tên lính một dù bị áp đảo về số lượng.
Đám lính đánh thuê vẫn còn bàng hoàng vì việc tên đội trưởng bị tôi giết, không thể phối hợp gì với nhau. Mấy kẻ đứng trơ ra đó, trong mắt Carlos chẳng khác gì bù nhìn rơm.
“...Mà thôi, tiện tay thì làm nốt vậy.”
Tôi phóng hắc cầu về phía tên lính chết trân đang khống chế Lilia. Hắn bị thổi bay trước khi kịp phản ứng.
Được tự do, Riria ngơ ngác nhìn tôi rồi cúi đầu lia lịa. Lão chủ tiệm trọc đầu cũng bắt chước theo. Đừng có làm mất trò chướng mắt như thế trước mặt ta. Biến nhanh vào trong nhà đi là vừa. Trong lúc chúng còn đang loay hoay như vậy, Carlos đã nhanh chóng dọn sạch lũ lính.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt có cảm giác nghe thấy tiếng còi chiếm hạm vang vọng từ hướng biển. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Cảm giác như bị lôi xuống tận đáy biển vậy. Thực ra không phải âm thanh, mà là ảo giác phát sinh từ việc cảm nhận được ma lực mà gió biển cuốn tới.
Carlos có vẻ cũng cảm nhận được, ông dừng lại và nhìn ra phía biển. Những người khác thì không có phản ứng gì đặc biệt.
Lượng ma lực cực nhỏ đến mức người bình thường không thể nhận ra. Nhưng chỉ với chừng ấy mà tạo ra ảo giác thế này... Chẳng lẽ có thứ gì đó dưới biển? Hay là con ma thú khổng lồ sẽ xuất hiện tại vùng biển gần Roguebelt trong ba năm nữa...?
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, Carlos đã xử lý xong lũ lính và quay trở lại. Bộ áo đuôi tôm đen tuyền trên người ông không dính một giọt máu nào. Carlos cúi đầu thật sâu.
“Thành thật xin lỗi. Có hai tên đã kịp bỏ trốn rồi ạ.”
Nhìn về phía lối vào làng, tôi thấy vô số con ngựa bị buộc lại. Chắc hẳn là ngựa của bọn lính. Ra là vậy, khi tôi bị phân tâm bởi luồng ma lực kỳ quái kia thì đã có vài tên chuồn mất.
“Xem ra vẫn có vài con chuột nhanh đấy. Thôi được rồi, tha đi.”
Dù sao thì tôi cũng phân tâm. Vả lại, cũng chẳng phải chuyện xấu. Clinton chắc chắn sẽ có động thái gì đó sau khi nghe tình hình từ những tên lính trốn thoát. Không biết tại dinh thự Clinton mà tôi sắp ghé, hắn sẽ viện ra lời biện hộ nào cho tôi nghe đây. Xem Clinton sẽ xoay sở ra sao để giữ thể diện, đúng là rất đáng mong chờ.
Phụ thân tôi rất hay đi săn cáo, không biết có phải cũng mang tâm trạng như thế này không. Nhìn con mồi quằn quại trong tay mình dù chẳng thể trốn thoát, chắc hẳn là một cảnh tượng rất thú vị.
Tôi từng từ chối lời mời tham gia vì thấy nó nhàm chán, nhưng có lẽ lần tới tôi nên thử. Biết đâu lại hay.
Tôi cùng Carlos lên xe và ra lệnh. Điểm đến là dinh thự của Clinton, nằm ở một thị trấn cảng cách đây khoảng nửa ngày đi xe ngựa. Đêm nay chúng tôi sẽ nghỉ lại đó. Dù sao cũng là thị trấn cảng, chắc sẽ có quán trọ tử tế hơn nơi này.
“Khoan đã, nhóc!”
Ngay khi xe vừa định lăn bánh, một giọng nói vang lên. Là Craig, gã đàn ông với vết sẹo hình chữ thập trên trán đang bước lại với vài vết thương sau cuộc chạm trán với lính.
“Mặc dù chúng tôi đã đuổi cậu đi nhưng vẫn lại ra tay giúp đỡ... Tôi không biết phải cảm ơn sao cho đủ...”
Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt. Tôi gõ nhẹ đầu gậy lên trần xe, ra hiệu khởi hành.
“...Cậu chủ có chắc không? Hình như hắn đang muốn bày tỏ lòng biết ơn đấy ạ.”
“Cứ đi đi. Ta không muốn nghe thêm tiếng lảm nhảm nào từ lũ dân đen nữa.”
“Tuân lệnh.”
Bỏ mặc giọng nói của Craig phía sau, chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Dù vậy, Craig vẫn lớn tiếng gọi theo.
“Tôi đã hiểu lầm quý tộc mất rồi! Thứ lỗi nha! Có dịp thì quay lại Roguebelt nhé! Lần sau nhất định tôi sẽ nghênh đón đàng hoàng!”
Ồn ào quá…!
Tôi sẽ không bao giờ quay lại cái làng quê hẻo lánh này nữa. Không thể chịu nổi thêm, tôi bịt tai lại và chờ cho tiếng la hét ấy tan dần trong khoảng không.
***
Clinton Fou Serpente là con trai thứ tư của một gia tộc tử tước vùng quê. Mái tóc màu xám tro được buộc gọn ra sau, đôi mắt dài và sắc bén cùng vóc người mảnh khảnh của hắn gợi nên hình ảnh con rắn, đúng với gia huy của nhà Serpente.
Là một công tử con nhà quý tộc hạ cấp được Hầu tước Lightless thuê về làm việc. Và hiện tại, tên Clinton đó đang khúm núm xoa tay lia lịa trước mặt tôi. Còn tôi đang ngồi giữa đại sảnh như một bậc đế vương trong dinh thự của hắn.
Khoảng nửa tiếng trước, xe ngựa chở tôi và Carlos đã đến thị trấn cảng, nơi dinh thự của Clinton tọa lạc.
Và ngay sau đó, chúng tôi bị một nhóm lính trông như thuộc hạ của Clinton bao vây. Có vẻ hắn cũng có trong nhóm đó, nhưng khi nhìn thấy gia huy nhà Lightless trên xe, Clinton như chết sững và nhảy dựng lên vì quá bất ngờ. Sau khi ra lệnh cho bọn lính hạ vũ khí, Clinton quỳ rạp cả hai tay trước xe ngựa và dập đầu lạy.
“Thần thành thật xin lỗi vì hành động ngu xuẩn khi dám bao vây xe ngựa của gia tộc Lightless!”
Clinton không ngừng cúi đầu xin lỗi. Tôi lặng lẽ bước xuống xe và dẫm thẳng lên đầu hắn ngay trước mặt binh lính.
Lũ lính lập tức nhốn nháo. Clinton thì vì sợ hãi hay nhục nhã mà run lên bần bật dưới chân tôi. Tôi lườm đám lính vẫn còn đang đứng sững ra đó.
“Này, các ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì? Muốn chết à?”
Tôi tạo ra một hắc cầu trong tay. Clinton vẫn trong tư thế phủ phục, cuống cuồng quát mắng đám lính đánh thuê.
“Bọn ngốc! Quỳ xuống mau! Đây là Rofus Ray Lightless-sama, người thừa kế của gia tộc Hầu tước Lightless đấy!”
Nghe vậy, đám lính đánh thuê vội vã vứt vũ khí, quỳ sụp xuống và dập đầu phục tùng trước tôi. Dù chỉ là một vùng hẻo lánh, bọn quan lại dưới quyền lãnh địa Lightless vẫn giữ được chút hiểu biết. Có vẻ như chúng đã nhận ra gương mặt của tôi. Đám quan lại cai quản thành phố này cùng lũ lính đánh thuê của hắn đều đồng loạt cúi mình trước tôi.
Hừm, cảm giác này thật dễ chịu. Chính là thế này, đây mới đúng là thứ tôi muốn. Dù trước đó đã phần nào buông xuôi vì nghĩ nơi đây chỉ là vùng nông thôn xa xôi, nhưng đúng là nhà Lightless cần phải được đối đãi như thế. Dù sao, chúng ta cũng thuộc tầng lớp cầm quyền hàng đầu của vương quốc này.
Sau đó, Clinton cung kính mời tôi vào dinh thự và mọi chuyện dẫn đến tình cảnh hiện tại. Từ đầu đến cuối, Carlos chỉ nhìn tôi với gương mặt ngán ngẩm.
***
“Vậy thì, Clinton, ta đã bị binh lính của ngươi tấn công ở Roguebelt. Ngươi tính giải thích sao về chuyện này đây?”
Tôi gằn giọng chất vấn Clinton. Hắn đang giữ nụ cười cứng ngắc, mồ hôi đổ đầy trán, vẫn quỳ rạp không dám ngẩng đầu.
“V-Vâng... Thần đã nhận được báo cáo từ binh lính. Có vẻ như họ đã thất lễ vì không nhận ra ngài là Rofus-sama, thần vô cùng xin lỗi...”
“Bọn lính của ngươi không nhìn thấy gia huy nhà Lightless trên xe ngựa à? Hay là ngươi định nói rằng chúng không biết đến nó?”
Làm việc trong lãnh địa mà không nhận ra gia huy của lãnh chúa là điều không thể chấp nhận. Ngay cả một dân thường vùng biên cũng có thể bị kết tội vô lễ.
Nếu là người trực thuộc quân đội chẳng hạn như binh lính, thì trách nhiệm ấy lại càng lớn không kể xiết. Chúng sẽ bị đưa ra tòa án binh ngay tức khắc, thậm chí cấp trên cũng sẽ bị xử phạt vì không quản lý cấp dưới cẩn thận.
Gia huy là bằng chứng để nhận diện quân mình, nếu không nhận ra rồi lại tấn công chính quân mình thì đó chẳng phải chuyện cười nữa rồi. Nếu lính không biết đến huy hiệu nhà Lightless thì trách nhiệm hiển nhiên rơi vào lãnh chúa của chúng, tức là Clinton.
“Không thể nào có chuyện không biết được! Trong lãnh địa Lightless hay thậm chí cả vương quốc này, ai mà lại không biết đến gia huy cao quý của nhà Lightless chứ. Có lẽ là do không nhìn kỹ nên mới thất lễ... Tên lính đó sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.”
“Ồ?”
Thật ra thì, tôi cũng nghĩ khả năng cao là bọn chúng thực sự không biết. Ngay cả đám dân ở Roguebelt cũng có vẻ chẳng mấy ai quen thuộc với gia huy của nhà tôi.
Nhưng, phản ứng này đúng như tôi dự đoán. Đổ hết trách nhiệm lên đầu cấp dưới để trốn tội là cách làm thường thấy. Có lẽ giờ này mấy tên lính đánh thuê chạy trốn khỏi Roguebelt và báo cáo sự tình cũng đã bị xử lý rồi. Bởi vì nếu hắn lỡ khai ra điều gì bất lợi thì người gặp rắc rối sẽ là Clinton.
“Nói mới nhớ, binh lính của ngươi đã giương lên một gia huy lạ hoắc ở Roguebelt đấy.”
Nghe tôi nói vậy, Clinton liền cứng đờ.
“Gia huy đó… là của một quý tộc vùng quê nào đó chăng?”
Một tên quan chức được thuê tạm thời như ngươi mà dám cả gan treo gia huy của mình thì không còn gì để biện minh nữa, rõ ràng là tội phản nghịch. Clinton dùng khăn tay lau mồ hôi rồi ngẩng đầu lên.
“À... chuyện đó... số binh lính đó là người tôi dẫn theo từ quê nhà. Họ vốn từng phục vụ tại lãnh địa Serpente, chỉ vừa mới chuyển đến đây. Còn vũ khí và trang bị họ dùng cũng đều là từ thời điểm đó...”
Vừa nói, Clinton vừa liếc nhìn biểu cảm của tôi.
“Rồi sao nữa?”
“”V-Vâng... thật xấu hổ, nhưng thú thật là ở vùng biên cương này tài chính rất eo hẹp. Việc tiếp tế trang bị không được kịp thời... Thần xin thề là không hề có ý tạo phản gì cả.”
Clinton lại cúi đầu sát đất một lần nữa. Một lời biện minh quá gượng ép, quá vụng về. Đúng là kiểu ngụy biện thường thấy. Nhưng dù là thật đi chăng nữa, thì việc phô bày gia huy lãnh địa khác vẫn là tội nặng. Khi tôi còn đang cười nhếch mép lắng nghe, Carlos đứng cạnh liền lên tiếng.
“Vẫn ngoan cố nhỉ, viên quan Clinton. Hành vi cướp bóc ở Roguebelt, hành hung dân chúng, rồi còn cả mưu đồ bắt cóc... Tất cả những việc tàn bạo đó đều đã bị Rofus-sama tận mắt chứng kiến. Ngươi không còn đường nào để chối cãi đâu.”
Bị Carlos buộc tội tới tấp, Clinton cúi đầu run rẩy.
Này Carlos, xen vào làm gì chứ. Thôi cũng được, tôi cũng ngán nghe mấy lời ngụy biện vụng về được chắp vá bằng vài lời dối trá rồi.
Đúng lúc tôi cứ tưởng đã xong rồi thì Clinton đột nhiên ngẩng đầu lên, định tranh luận lại với tôi.
“T-Thần không có lỗi! Là dân Roguebelt sai vì không chịu đóng thuế đàng hoàng!”
“Đến nước này rồi mà còn nói nhảm...”
Carlos chán ngán đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng tôi đưa tay ngăn lại.
“Thôi được. Ngươi hãy ghi lại toàn bộ sự việc bằng văn bản đi.”
Tôi cũng ra hiệu cho Carlos một mệnh lệnh nhỏ chỉ mình ông nghe thấy. Carlos gật đầu lặng lẽ rồi rời khỏi phòng mà không gây một tiếng động.
Trong dinh thự này chắc chắn vẫn còn nhiều bằng chứng mờ ám chưa bị tiêu hủy. Nếu Clinton kịp ra tay trước thì sẽ phiền phức lắm. Tôi cần thu thập chúng trước khi hắn kịp che giấu mới được.
“Ồ, vậy ra họ không nộp thuế sao. Thú vị đấy, kể ta nghe thêm đi.”
Thực ra tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng đợi đến lúc Carlos thu thập chứng cứ xong thì cứ để Clinton ở đây nói nhảm tiếp cũng được.
“Bọn chúng viện cớ là không đánh bắt được cá!”
“Tại sao lại không đánh bắt được?”
“Nào là ma vật biển trở nên hung hãn hơn, nào là xuất hiện ồ ạt! Chúng chỉ đang tìm cớ để không phải nộp thuế nhằm mưu cầu tư lợi thôi ạ!”
Hả? Ma vật trở nên hung hãn à?
“Này, ma vật đang hung hãn thật à?”
“Không có đâu ạ! Bọn chúng chỉ bịa đặt đấy! Chẳng qua là không muốn nộp thuế thôi!”
Clinton cứ gào lên là bịa đặt, khiến cuộc đối thoại trở nên rối rắm.
Ma vật trở nên hung hãn hơn, xuất hiện ồ ạt...
Những tình tiết như vậy đúng là có tồn tại trong cốt truyện.
Trong Chương Một, sự hồi sinh của [Ma Vương] khiến bầu trời hóa đỏ đen, và mặt trời đen u ám bắt đầu ló dạng. Sau đó, lũ ma vật dần trở nên điên cuồng và tràn lan khắp thế giới.
Đây là thảm họa báo hiệu ngày tận thế, trong cốt truyện được gọi là “Thảm kịch”. Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa đến thời điểm đó. Theo dòng thời gian, sự kiện này sẽ diễn ra ít nhất là ba năm sau. Bầu trời vẫn chưa có dấu hiệu gì khác lạ. Dù vậy, trước khi “Thảm kịch” xảy ra, vẫn có những dấu hiệu như việc ma vật mạnh xuất hiện ở nhiều vùng khác nhau.
Thuộc hạ của [Ma Vương]... [Tứ Ma Thú]. Một trong số đó đã xuất hiện ngay ngoài khơi Roguebelt.
Con kraken khổng lồ với kích thước tương đương một hòn đào nhỏ, vượt xa mọi lẽ thường. Hải Ma Strath, nó đã xuất hiện sao? Chẳng phải [Tứ Ma Thú] phải ba năm nữa mới lộ diện sao? Chẳng lẽ thứ ma lực kỳ lạ mà tôi cảm nhận được từ biển là của [Tứ Ma Thú]?
“Không... Không giống.”
Từ đầu mọi thứ đã sai rồi. Dù gì thì câu chuyện vẫn chưa bắt đầu. Chuyện chỉ khởi đầu sau ba năm nữa khi nhân vật chính ghi danh vào học viện ma pháp. Những sự kiện trước thời điểm đó không được nhắc đến trong truyện. Phải chăng [Tứ Ma Thú] đã tồn tại từ trước khi câu chuyện bắt đầu và đã gây ra thương vong?
“Clinton. Dân làng Roguebelt bắt đầu phàn nàn về sự hung hãn của ma vật từ bao giờ?”
“Thần nhớ là… từ khoảng nửa năm trước! Trước đó chúng vẫn ngoan ngoãn nộp thuế, vậy mà đột nhiên lại bịa ra cái cớ ấy!”
Nửa năm... Vậy là cũng chưa lâu. Nhìn ngược lại thì, chỉ trong nửa năm mà Roguebelt đã suy tàn đến mức đó sao. Liệu Roguebelt còn có thể tồn tại như một làng chài cho đến khi câu chuyện bắt đầu sau ba năm nữa không?
Nếu tôi không can thiệp, e là chưa đến một năm nữa nơi đó sẽ thành làng hoang. Hoặc cũng có thể...
“Chẳng lẽ [Tứ Ma Thú] xuất hiện sớm hơn dự kiến...”
Khả năng này rất hợp lý. So với viễn cảnh tôi nhìn thấy trong giấc mơ về cốt truyện diễn ra sau ba năm, Roguebelt hiện giờ còn tàn tạ hơn.
Do ma vật trở nên hung hãn và xuất hiện hàng loạt nên dân làng không còn đánh bắt được cá, dẫn đến không thể nộp thuế. Và để trừng phạt Roguebelt vì không nộp thuế, Clinton đã cưỡng chế bằng hình thức cướp bóc.
Lẽ ra, tất cả những chuyện đó phải xảy ra sau ba năm nữa. Chuyện này diễn ra quá đột ngột chăng? Không, không hẳn là không thể xảy ra.
Nếu nói những gì sắp xảy ra là định mệnh của câu chuyện, thì tôi chính là dị vật đi ngược lại số mệnh đó. Thực tế, ta đang can thiệp vào Roguebelt và cố gắng thay đổi tương lai.
Và không có gì đảm bảo rằng ngoài tôi ra thì không còn ai khác đang cố thay đổi tương lai cả. Cũng không thể chắc chắn rằng tôi là người duy nhất mơ thấy giấc mơ về cốt truyện đó.
Trong lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ thì Carlos đã quay lại. Nhanh thật. Ông ghé sát tai tôi và thì thầm.
“Tôi đã thu thập đủ toàn bộ bằng chứng. Ngoài ra…”
“Gì vậy?”
“Có vẻ không chỉ riêng Roguebelt mà các làng xung quanh cũng bị áp thuế nặng nề vượt mức quy định. Hơn nữa, những hành vi cướp bóc và bắt cóc tương tự cũng diễn ra liên tục. Số thị trấn và làng mạc bị ảnh hưởng là không hề ít.”
Xem ra Clinton đã tự tung tự tác khá lâu trong lãnh địa của nhà Lightless.
“Việc kiểm tra thì sao?”
Lẽ ra phải có thanh tra được cử đến định kỳ để đảm bảo viên quan không làm điều bất chính. Với mức độ thiệt hại như vậy, thật khó tin là có thể che giấu được.
“Khả năng cao là ngay cả thanh tra cũng đã bị mua chuộc.”
“Thật đáng khinh.”
Nghĩ lại thì, căn dinh thự này quá xa hoa so với một thị trấn cảng ở vùng biên. Clinton chắc hẳn đã tích góp tài sản bằng cách bóc lột dân chúng qua thuế má.
“Có vẻ đã tích góp được một khoản kha khá nhỉ.”
“Vâng. Tôi đã xác nhận trong hầm dưới lòng đất có một số tiền rất lớn.”
Đã tìm thấy đến mức đó rồi sao?
“Chứng cứ đã đầy đủ. Chúng ta nên bắt giữ Clinton và báo cho gia chủ.”
Gửi thư bằng chim bồ câu để báo cáo tình hình và xin lệnh từ phụ thân có lẽ là lựa chọn khôn ngoan nhất. Nhưng tiếc thay, sự việc không dừng lại ở đó.
Chừng nào Hải Ma Strath, một trong [Tứ Ma Thú] còn tồn tại ở Roguebelt thì dân làng sẽ không thể đánh bắt cá được. Không có cá, ngay cả mức thuế thông thường họ cũng không thể xoay xở nổi.
Tôi không biết phe của nhân vật chính sau này sẽ phản ứng thế nào, hay họ sẽ buộc tội tôi ra sao. Phải giải quyết tận gốc chuyện này cho chắc chắn.
Nói cách khác, phải tiêu diệt Hải Ma Strath.
“Khoan đã, Carlos. Đừng gửi báo cáo vội.”
“Vâng? Nhưng nếu chần chừ thêm nữa thì…”
“Chỉ gửi sau khi mọi việc đã được giải quyết. Mục đích ta đến Roguebelt vẫn chưa hoàn thành.”
“Cậu chủ…”
“Ta biết rồi, đừng tỏ vẻ chán nản thế chứ Carlos. Cố gắng thêm chút nữa đi.”
Clinton nhìn tôi và Carlos với vẻ bất an. Hắn chắc không nghe được nội dung câu chuyện, nhưng có lẽ đã cảm nhận được bầu không khí bất ổn.
Clinton Fou Serpente, hử? Phải rồi, cái gì dùng được thì cứ dùng thôi.
***
Hải Ma Strath không phải là con mạnh nhất trong [Tứ Ma Thú]. Là tay sai của [Ma Vương], bọn chúng đều có điểm chung là kích thước khổng lồ.
Trong đó, Hải Ma Strath là con to nhất. Tuy nhiên, to không đồng nghĩa với mạnh. Trong câu chuyện, họ đã hợp lực với chiến hạm mà vương quốc điều tới làm viện binh và giành chiến thắng.
Phe nhân vật chính đã đẩy lùi làn sóng ma vật biển hung hãn, vừa chiến đấu vừa liên tục nã pháo vào Hải Ma Strath cho đến khi chiến thắng.
Nói cách khác, Hải Ma Strath có thể bị tiêu diệt bằng pháo kích. Dù kích cỡ như một hòn đảo, thì bản chất vẫn chỉ là sinh vật thân mềm.
Nhưng hiện tại không có chiến hạm nào của vương quốc ở đây cả. Dù nhà Lightless có thể chuẩn bị một chiếc, nhưng dù tôi có giải thích thế nào thì chắc hẳn phụ thân cũng sẽ không đồng tình. Giải thích thế nào đây? Rằng tôi đã mơ thấy mình bị giết trong tương lai à? Rằng một thường dân sẽ trở thành vua à? Chắc chắn là không rồi, người ta chỉ gọi bác sĩ đến rồi hết chuyện.
Hơn nữa, nếu điều động chiến hạm thì tức là phải huy động quân đội. Dù tôi là người thừa kế của một gia tộc hầu tước, không phải cái gì tôi cũng được làm.
Tuy nhiên, đây là một thị trấn cảng với tài chính dồi dào. Cách giải quyết không thiếu.
“Clinton. Carlos đã thu thập đủ bằng chứng phạm tội của ngươi rồi.”
“Cái gì!?”
Clinton hoảng hốt ra mặt. Mà cũng phải thôi, Carlos mới rời phòng chưa đến ba mươi phút mà. Hắn chắc chắn không ngờ bằng chứng lại được thu thập nhanh đến vậy. Đáng tiếc thay, Carlos của ta giỏi đến thế đấy.
“Chắc hẳn có nhầm lẫn gì đấy ạ...?”
Vừa dần dần lùi khỏi tôi, hắn vừa liếc liên tục về phía cánh cửa. Lộ liễu thật đấy, chẳng lẽ hắn nghĩ có thể bỏ trốn được sao?
“À, đám người phục sẵn trong phòng bên cũng tôi bị xử lý cả rồi.”
Carlos thản nhiên nói.
“Không... Không thể nào...”
Clinton khuỵu gối, cúi gằm mặt. Ra là còn chuẩn bị phục binh. Carlos đúng là xử lý rất nhanh.
Cơ mà phục binh à? Còn nghĩ dùng chút mánh khoé ấy để đối đầu ta và Carlos sao? Đúng là đánh giá quá thấp chúng ta rồi.
“Ô kìa, lại có thêm chuyện phải báo cáo với phụ thân rồi. Nào là áp thuế vô tội vạ, cướp bóc dân lành, rồi cả bắt cóc nữa. Thậm chí còn âm mưu nhắm vào ta, người kế vị nhà Lightless... Đây là mưu sát bất thành nhỉ? Nếu đào sâu thêm, chắc còn khối thứ nữa sẽ lòi ra đấy.”
Tôi liếc xuống nhìn Clinton đang cúi gằm mặt, lạnh lùng nói ra sự thật như lưỡi dao sắc đâm vào hắn. Clinton sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
“Với chừng ấy tội, e rằng không chỉ mình ngươi bị xử phạt đâu. Cha mẹ ngươi, chắc cũng không ngờ đứa con mình lại gây ra tai hoạ lớn đến thế.”
Khi tôi ám chỉ đến việc sẽ truy cứu cả trách nhiệm với gia tộc Serpente của hắn, khuôn mặt Clinton liền méo mó đi vì sợ hãi. Hắn cố bò tới bám lấy chân tôi.
“L-Làm ơn... Trừ chuyện đó ra thì...!”
“Cút ra, đồ vô lễ!”
“Ọc?!”
Thế nhưng ngay cả điều đó cũng bị Carlos đè xuống chặn lại. Dù bị đè nghiến xuống sàn, Clinton vẫn cứ lảm nhảm như mê sảng. “Xin tha, xin tha.”
Đây mà là quý tộc sao? Thật chẳng khác gì dân đen, mà thậm chí còn thảm hại hơn. Với loại ngu ngốc như thế, tôi sẽ ban cho một chút lòng thương xót.
“Clinton, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Khi người ta đã tuyệt vọng đến tận cùng, lý trí thường sẽ mờ mịt. Chẳng khác nào oan hồn dưới địa ngục chộp lấy sợi dây cứu sinh mà chẳng cần biết đó là gì. Clinton từ từ ngẩng đầu.
“Cơ hội...?”
“Đúng vậy, cơ hội đó. Dù sao ngươi cũng là quý tộc, dòng máu cao quý khác hẳn với đám dân đen kia. Bị xét xử chỉ vì thu chút của cải từ dân thường, chẳng phải quá vô lý sao?”
Trên gương mặt tuyệt vọng của Clinton, ánh sáng hy vọng bắt đầu le lói.
“...Vâng, vâng, đúng như ngài nói. Đám dân đen sinh ra là để bị vắt kiệt. Thần là quý tộc cơ mà!”
Hắn lấy lại tinh thần và đứng bật dậy. Carlos nhìn tôi đầy nghi ngại, nhưng tôi ra hiệu bảo y cứ im lặng.
“Tuy nhiên, luật pháp vương quốc là tuyệt đối. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, ngươi sẽ bị tống giam. Với bằng chứng ta có, ta không thể nhắm mắt cho qua được. Vậy nên... ta cho ngươi một cơ hội.”
“Ôi, đúng là lòng nhân từ vô biên… vậy thần phải làm gì ạ?”
“Ngươi sẽ giải quyết vấn đề ma vật ở Roguebelt mà ngươi nhắc tới ban nãy...”
“Hả...? Nhưng đó chỉ là lời dối trá của bọn dân làng mà...”
“Dù thật hay giả không quan trọng, Clinton. Điều quan trọng là hình ảnh ngươi đã đứng ra cứu trợ Roguebelt khi được cầu viện.”
“Hình ảnh...?”
Clinton đặt tay lên cằm và suy nghĩ.
“Dù lũ ma vật có thật hay không, nếu ta báo cáo với phụ thân rằng Clinton Fou Serpente đã tiêu diệt được ma vật biển thì mọi người sẽ xem đó là sự thật.”
Đúng vậy, chân tướng không quan trọng. Mọi thứ đều dựa vào lời của tôi.
“Nói cách khác, chỉ cần lời của ta thì ngươi có thể từ một kẻ tội đồ áp bức dân lành biến thành anh hùng đã cứu lấy Roguebelt.”
“.....!”
Clinton mở to mắt như thể vừa được khai sáng.
“Nhưng chỉ lời nói của ta thì chưa đủ. Ngươi cũng phải hành động.”
“Hành động… Thần phải làm gì…?”
“Để dựng nên chiến tích tiêu diệt ma vật thì lời nói của ta vẫn chưa đủ mạnh. Vì vậy, ngươi cần để lại dấu vết cho thấy đã điều động binh lực.”
Tôi nhanh tay viết một bản ghi chú lên giấy da rồi ném cho Clinton. Hắn hốt hoảng nhặt lấy.
“Nội trong hôm nay, chuẩn bị tất cả binh lực có ghi trong đó.”
Trong bản ghi chú có ghi rõ binh lính, thuốc nổ số lượng lớn, đại bác, vũ khí, thuyền và các thứ khác. Tất cả đều là vật phẩm cần thiết để tiêu diệt Hải Ma Strath.
Đọc xong tờ ghi chú, mặt Clinton méo xệch.
“R-Rofus-sama… Phần binh lính thì thần có thể gom các lính đánh thuê nên tạm ổn, nhưng nếu là vũ khí, đại bác, thậm chí là tàu thuyền thì không thể chuẩn bị ngay hôm nay được...”
Clinton bối rối thấy rõ. Nhưng binh lực như thế là tối thiểu. Bởi vì thứ tôi cần tiêu diệt không phải ma vật tưởng tượng, mà là Hải Ma Strath thực sự.
Không bàn bạc gì thêm cả.
“Không được. Nhất định phải chuẩn bị xong trong hôm nay. Mai ta sẽ khởi hành.”
“Chẳng có ma vật nào cả. Binh lực thế này chẳng phải quá thừa rồi sao ạ?”
“Nếu không điều động đến mức đó thì sẽ không ai tin cả. Hơn nữa, nếu để sang ngày ma thì phụ thân ta có thể sẽ can thiệp. Khi đó, ta không bảo vệ được ngươi nữa đâu.”
“Ư-Ưm…”
Clinton rên rỉ như thể đang lưỡng lự. Hắn còn tưởng mình có quyền lựa chọn sao?
“Vậy à. Nếu ngươi không muốn thì cũng được thôi. Ta sẽ báo cáo đầy đủ sự thật về ngươi cho phụ thân ta. Lần tới gặp lại có lẽ là ở toà án đấy.”
“Đ-Đợi đã!!”
“Vậy thì mau lên. Lôi hết mối quan hệ và tiền bạc ngươi tích góp ra mà dùng đi. Ngươi đã vơ vét không ít từ dân chúng lãnh địa nhà Lightless rồi đúng không? Đừng viện cớ gì hết."
"T-Thần sẽ chuẩn bị ngay…!"
Clinton run rẩy rời khỏi phòng, nét mặt vô cùng căng thẳng.
Từ bên ngoài vang vọng tiếng Clinton đang ra lệnh cho thuộc hạ và tiếng bước chân chạy nháo nhào vang khắp hành lang. Dinh thự vốn im lìm bỗng trở nên ồn ào. Xem ra mọi chuyện gấp gáp lắm rồi.
“Cậu không sợ hắn sẽ bỏ trốn sao ạ?”
Carlos đột ngột nheo mắt hỏi.
“Clinton à? Không đâu. Lúc này hắn không còn ở đáy tuyệt vọng nữa. Hắn còn đang quá mải mê bám lấy sợi dây cứu sinh được tung ra trước mặt.”
Quả thật, không thể loại trừ hoàn toàn khả năng bỏ trốn. Tốt hơn hết là nên chuẩn bị sẵn phương án đối phó.
“Triệu Hồi Sử Ma.”
Tôi gọi ra một sử ma trên tay mình. Đó là một khối lông màu đen to bằng lòng bàn tay, có một con mắt đỏ độc nhất đang chớp chớp đầy háo hức chờ lệnh.
“Giám sát Clinton Fou Serpente.”
Nghe thấy lệnh, sử ma lập tức nhảy khỏi tay tôi rồi hóa thành làn sương mù và biến mất.
Nó chắc đang lao về phía Clinton. Như vậy, nếu có chuyện gì bất thường xảy ra thì tôi sẽ biết ngay.
***
Tối hôm đó, tôi được đãi một bữa tiệc linh đình tại dinh thự của Clinton. Hắn cũng chuẩn bị sẵn phòng nghỉ qua đêm cho tôi.
Căn phòng tôi ở sang trọng hơn hẳn các quán trọ thông thường. Với số tiền hắn vơ vét được qua các hành vi phi pháp, bữa tối cũng sánh ngang nhà hàng cao cấp ở thủ đô. Dù là thị trấn cảng, nhưng các món cá lại hiếm hoi, hẳn là do tác động từ những đợt quái vật tấn công.
Trong bữa ăn, Clinton báo cáo với tôi rằng mọi yêu cầu đã được chuẩn bị đầy đủ. Carlos cho biết một lượng vàng lớn đã biến mất khỏi hầm chứa. Hắn đã dùng tiền để giải quyết mọi chuyện sao.
“Tốt lắm, Clinton. Thế là ngày mai, ngươi sẽ trở thành anh hùng đã cứu lấy Roguebelt rồi.”
“Không ạ, không ạ… Được hy sinh bản thân vì điều đó cũng đáng mà…”
Trông Clinton có phần phờ phạc.
“Ngươi đã lo liệu cả pháo và thuốc súng kịp lúc nhỉ.”
Thuốc súng thì còn hiểu được, chứ kiếm được pháo và đạn dược từ thương nhân ở thị trấn cảng thì không dễ chút nào. Hơn nữa, buôn bán vũ khí trong nội bộ vương quốc vốn là hành vi bị cấm.
Vì vậy tôi mới bảo hắn tận dụng các mối quan hệ. Một kẻ dám bắt cóc dân làng thì khả năng rất cao cũng đã nhúng tay vào buôn người.
Chắc chắn hắn quen biết với các chợ đen kiểu đó.
“Phân nửa là thần gom từ số hàng dự trữ trong kho. Còn lại thì không tiện nói to, nhưng là từ một vài nguồn không chính thống…”
“Hừm, miễn là ngươi lo được đầy đủ thì ta không truy cứu.”
Clinton cúi đầu thật sâu. Nhờ vậy mà binh lực cần thiết đã được tập hợp, nên tôi cũng tạm thời bỏ qua. Tuy nhiên, tôi đã nhận ra rằng lãnh địa của gia tộc Lightless đang bị đám sâu mọt nguy hại bám rễ.
Tôi sẽ dọn dẹp chúng sau khi mọi chuyện kết thúc.
“Còn nữa, xin ngài hãy nhận lấy thứ này.”
Theo hiệu lệnh của Clinton, cánh cửa mở ra và một chiếc xe đẩy lạch cạch tiến vào. Người hầu vén tấm vải đen phủ trên xe, để lộ ra một đống đồng vàng.
“…Cái gì đây?”
“Ngài đã rộng lượng với thần như vậy, nên thần nghĩ mình nên có chút đáp lễ. Dĩ nhiên thần không nghĩ chỉ chừng này đã đủ. Trong tương lai nếu ngài cần gì, xin cứ sai bảo.”
Clinton nở một nụ cười dường như đã dán chặt trên mặt. Ra là hối lộ à.
Lần này hắn đã bị tôi nắm thóp rồi. Chắc cũng là một khoản kha khá, mà thế nào thì cũng là tiền bẩn thôi.
“Hừm, thôi thì cứ nhận vậy. Biết điều đấy.”
Tôi nói vài lời tán thưởng, Clinton lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngươi sẽ không cười được như thế lâu đâu.
Dù gì thì ngày mai Clinton cũng sẽ chết trong trận chiến với Hải Ma Strath.
***
Sáng sớm hôm sau, tôi cùng một vài con tàu cập bến Roguebelt. Trên cánh buồm có huy hiệu hình trăng lưỡi liềm nuốt mặt trời, đó là gia huy của Lightless.
Trên đường đến Roguebelt, chúng tôi đã bị ma vật biển tập kích vài lần. Nói là ma vật biển, chứ cũng chỉ là lũ tép riu mà thôi.
Tôi chưa cần ra tay thì Carlos đã biến chúng thành sashimi rồi. Càng tiến gần đến Roguebelt, chuyện đó lại xảy ra liên tục.
Đám lính tư của Clinton đi theo phía sau vẫn cố gắng chống trả, nhưng đến khi đặt chân đến Roguebelt thì trông chúng đã rệu rã lắm rồi. Mới giao chiến có bấy nhiêu mà đã thế này sao?
Chẳng rõ là do chưa quen chiến đấu với ma vật hay do chưa từng được huấn luyện tử tế. Lúc cướp bóc thì trông thành thạo lắm cơ mà. Nhưng trận chiến thực sự còn chưa bắt đầu, tình hình thế này thì quả là đáng lo.
Hải Ma Strath có khả năng sinh ra vô số con quái vật thân mềm làm tay sai. Trong câu chuyện, phe chính diện chủ yếu phải đối đầu với lũ tay sai này trong khi liên tục nã pháo vào bản thể Strath để giành chiến thắng.
Ma vật biển ở Roguebelt trở nên hung hãn và xuất hiện ồ ạt có lẽ bắt nguồn từ đám tay sai đó của Strath.
Tôi vốn định giao bọn lính đánh thuê của Clinton xử lý lũ tay sai, nhưng... bọn chúng còn vô dụng hơn tôi tưởng.
Mà thôi, chỉ cần có tôi và Carlos thì xử lý đám lính lác cũng không thành vấn đề. Điều khiến tôi băn khoăn là, trong số những ma vật tấn công vừa rồi không có dấu hiệu nào cho thấy đó là tay sai của Strath cả.
Bọn ma vật xuất hiện rất đa dạng, nào là người cá phủ vảy, cá kiếm với đầu nhọn như dao, thậm chí có cả những sinh vật to lớn trông như rồng biển.
Theo lời thủy thủ, đây đều là ma vật từng gặp khi đi biển, nhưng việc bị tấn công dồn dập thế này là chưa từng có.
Thêm vào đó, bọn ma vật tỏ ra cực kỳ hung hãn vượt xa mức thông thường.
Trong câu chuyện, lũ ma vật biển thân mềm tràn lan trên biển là tay sai của Strath, chứ không phải mấy loại ma vật biển bình thường.
Nói cách khác, lũ ma vật biển bình thường thì vốn không trở nên hung hãn như vậy mới đúng.
“Hừm…”
Chuyện gì đã khác so với nội dung trong truyện? Hay đây là một nguyên nhân hoàn toàn khác khiến biển cả trở nên hỗn loạn chứ không phải do Hải Ma Strath? Mang theo chút bất an trong lòng, tôi tiếp tục tiến bước và cuối cùng cũng đến được Roguebelt. À mà, Clinton đã được lệnh đi theo bằng các tàu còn lại.
Tôi dùng thần giao cách cảm để bảo rằng chỉ mình tôi và Carlos sẽ xuống tại Roguebelt, còn những người khác ở lại trên tàu. Nếu Clinton mà xuất hiện ở làng, rất có thể lại gây ra thêm một cuộc náo loạn nữa.
Tôi cùng Carlos vừa đặt chân lên bờ thì người đầu tiên tiến đến là một người đàn ông có vết sẹo hình chữ thập trên trán. Đó là lĩnh của dân chài, Craig.
“C-Cậu nhóc! Chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Ông ta đang cầm một cây lao. Ừ thì, nếu đột nhiên có mấy chiếc tàu mang gia huy quý tộc cập bến, cảnh giác cũng là điều dễ hiểu.
“Không có gì nghiêm trọng cả. Bọn ta đến để tiêu diệt ma vật.”
“Hả? T-Tại sao cậu lại…”
“Ta nghe nói thiệt hại do ma vật gây ra rất nghiêm trọng. Vì vậy cá mới ít đi chứ gì?”
“Ư-Ừ… đúng là vậy. Vậy tức là mấy con tàu kia tới để tiêu diệt ma vật à…!?”
Craig nhìn con tàu với vẻ kinh ngạc.
“Trận chiến sẽ ác liệt lắm đấy. Có nguy cơ thiệt hại sẽ lan đến tận đây. Ngươi hãy sơ tán dân làng đi.”
“Cái!? Thật à! Hiểu rồi, tôi sẽ—”
Ngay lúc Craig vừa định quay đi, một cái bát gỗ bay thẳng về phía tôi. Carlos đang đứng phía sau lập tức đưa tay gạt phăng cái bát, làm nó văng xuống biển.
Nhìn về hướng cái bát bay đến, tôi thấy một cậu nhóc với ánh mắt dữ tợn, đầu quấn khăn rằn. Nhìn bề ngoài chắc khoảng mười bốn hay mười lăm tuổi. Cậu ta đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt thù địch.
Carlos nheo mắt lại, tay đưa về phía chuôi kiếm nhưng tôi ra hiệu dừng lại. Roguebelt là một ngôi làng man rợ chẳng có chút lễ nghi. Nếu cứ đáp trả từng hành động khiêu khích, thì chắc đến mai cũng chưa xong.
Thấy cậu nhóc, Craig trợn mắt hét lên.
“Fol! Mày đang làm cái quái gì vậy!? Cậu nhóc này là ân nhân của Roguebelt đấy!”
Thôi ngay cái kiểu gọi ta là “cậu nhóc” đi, ta là ân nhân của ngươi và còn là quý tộc nữa đấy. Như vậy là bất kính.
“Tại sao cha lại tin lời một tên quý tộc? Sơ tán cái gì chứ? Định chờ dân làng đi hết rồi quay lại cướp bóc chứ gì!?”
“Đừng nói nhảm như vậy, Fol! Cậu nhóc này không giống Clinton đâu!”
Cãi nhau kiểu này đúng là giống lũ khỉ hoang đánh nhau. À mà, Clinton đang ở trên con tàu đằng kia kìa.
Tôi không định nói ra để tránh rắc rối. Khi tôi nhìn họ bằng ánh mắt ngao ngán, cái tên Fol đó lại trừng mắt với tôi.
“Này, tên quý tộc kia. Nghe nói mày đã cứu làng khi bọn tao vắng mặt nhỉ, nhưng tao không dễ bị lừa đâu. Mau lộ rõ bản chất đi!”
Thằng nhóc tên Fol cứ làm ầm lên, đúng là con khỉ có ác cảm sâu sắc với giới quý tộc.
“Này, Craig. Thằng đó là con ngươi à? Dạy dỗ chẳng ra sao cả.”
“À, vâng… Nó là con út trong ba anh em. Xin lỗi nếu nó đã mạo phạm cậu.”
“Nó vừa nói ‘lúc bọn tao vắng mặt' là sao?”
“Đó là những thanh niên khỏe mạnh của làng bao gồm cả các con tôi, thường xuyên ra ngoài để tiêu diệt ma vật. Nếu không làm vậy, lũ ma vật sẽ tràn đến làng. Hôm qua, lính của Clinton tấn công đúng lúc bọn chúng đi vắng.”
“Ra là vậy…”
Bọn chúng đi tiêu diệt ma vật thật sao. Đối với dân đen đến cả ma pháp còn không dùng nổi thì quả là gan dạ.
Trong lúc tôi còn đang trò chuyện với Craig và phớt lờ Fol thì thằng nhóc bất ngờ rút ra một cây gậy gỗ từ đâu đó, lấy đà và trong chớp mắt đã áp sát tôi.
“…Hả?”
“Đừng có phớt lờ tao!”
Còn tôi thì vẫn chưa hết ngạc nhiên vì hành động bất ngờ đó, Fol đã không nương tay mà vung gậy về phía ta. Tuy nhiên, Carlos đứng phía sau đã kịp thời chắn lại bằng thanh rapier của mình.
“Chết tiệt.”
Fol tặc lưỡi. Ngay giữa tôi, hai người họ bắt đầu giao đấu chớp nhoáng. Chính Craig là người lao vào can ngăn.
“Thằng ngốc kia mày làm gì vậy hả!!!”
“Gah!??”
Craig hét lớn, đá thẳng vào hông Fol khiến thằng đó bay theo một đường cong và rơi tõm xuống biển. Fol ngoi đầu lên khỏi mặt nước rồi lại la hét om sòm.
Thông thường, ra tay đánh quý tộc là điều không thể tha thứ.
Lẽ ra chính tay tôi phải xử tử thằng đó mới phải, từ hôm qua tôi đã biết phần lớn dân ở Roguebelt này là bọn khỉ chẳng hiểu tiếng người.
Nếu là người cùng đẳng cấp thì tôi đã nổi giận, nhưng đối phương chỉ là con khỉ không hiểu tiếng người thì chẳng có lý gì phải để tâm cả. Suy cho cùng, khỉ hoang hành xử vô lý cũng chỉ vì trí tuệ thấp kém mà thôi.
Tuy gọi là khỉ hoang, nhưng động tác của Fol lại nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp. Dù chỉ là dân thường không có ma lực, thể chất của tên đó vẫn vượt xa người thường.
Không hổ là người được giao nhiệm vụ tiêu diệt ma vật.
“Cậu nhóc! Tôi thật sự xin lỗi! Phải xin lỗi thế nào mới đủ đây…”
Craig cúi đầu thật thấp, còn tôi thì rộng lượng tiếp nhận lời xin lỗi ấy.
“Không cần để tâm. Đến nước này rồi thì ta chẳng mong đợi phép tắc gì từ các ngươi cả.”
“Không, không chỉ là chuyện phép tắc đâu. Fol không phải kiểu vung tay đánh người vô cớ…”
“Xem ra ác cảm nặng quá nhỉ. Đáng lẽ đây là lần đầu thằng nhóc đó gặp ta mà. Vì ta là quý tộc à?”
“Một thời gian trước, bạn thuở nhỏ của Fol bị lính đánh thuê của Clinton bắt cóc. Nó đã cố gắng cứu, nhưng… Kể từ đó, nó luôn căm ghét quý tộc. Dù hơi vô lý, mong cậu đừng giận nó.”
“Ra vậy.”
Ờ thì, chuyện thường thấy thôi. Tôi cũng chẳng mấy hứng thú.
“Thế Craig, đám thanh niên đi tiêu diệt ma vật trong làng có ai mạnh như thằng nhóc đó không?”
Vì lính đánh thuê của Clinton vô dụng hơn tôi nghĩ. Còn Fol thì lại sở hữu thể chất vượt trội, nếu dùng được thì tôi muốn dẫn theo luôn.
“Foru thì là ngoại lệ, nhưng mấy đứa kia cũng giỏi đấy. Nếu cậu thấy được thì cứ đem theo, chắc chắn có ích.”
Nói chuyện gọn gàng thật.
“Nhưng chúng có chịu nghe lệnh không? Dù có giỏi đến đâu, nếu ai cũng ngổ ngáo như thằng đó thì chỉ rước thêm phiền.”
Bộ dạng của Fol không giống đứa chịu nghe mệnh lệnh chút nào. Nếu những người khác cũng thế thì chỉ tổ vướng víu.
“Không thành vấn đề. Những người khác không có ác cảm với cậu đâu. Dù sao thì cậu cũng đã cứu Lilia-chan mà.”
Lilia? À, là cô gái ở quán trọ hôm trước.
“Đợi chút nhé, tôi sẽ gọi họ đến ngay.”
Nói xong, Craig quay vào làng rồi trở lại cùng một nhóm đàn ông trông rất lực lưỡng.
Tổng cộng có khoảng mười người. Có lẽ do thiếu dinh dưỡng nên ai cũng hơi gầy nhưng vóc dáng lại cao lớn hơn Fol. Craig nói Fol là ngoại lệ, nhưng nhìn thế này thì họ thực sự yếu hơn Fol sao?
Phản ứng của đám đàn ông khi nhìn thấy tôi thì khác nhau, nhưng nhìn chung là thiện chí.
“Ồ, cậu nhóc này là quý tộc đã cứu Lilia-chan đó hả!”
“Nhỏ hơn tôi tưởng đó!”
“Nghe bảo hạ gục hết đám lính, tôi tưởng phải là tên to con lắm cơ!”
Đúng là bọn khỉ hoang chẳng biết tí lễ nghi nào. Không biết phải lớn lên trong môi trường thế nào mới ra nông nỗi này.
Không ổn rồi. Ở đây lâu thêm nữa chắc tôi đau đầu mất.
“Này! Hắn là quý tộc đấy! Sao mấy người nói chuyện thân thiết vậy hả?!”
For từ biển bò lên, vừa la hét vừa tiến lại gần. Aa, lại thêm một nguyên nhân đau đầu quay lại rồi.
“Im đi cho tao nhờ!”
Ngay lúc ấy, nắm đấm đầy uy lực của Craig giáng thẳng vào mặt Fol. Bị đánh, Fol ôm đầu chực khóc, trong khi mấy gã đàn ông xung quanh phá lên cười.
“Dẹp cái trò hề này lại đi. Ta muốn bàn chuyện tiêu diệt ma vật.”
Tôi lên tiếng, Craig và đám thanh niên lập tức nghiêm mặt lại.
“Chúng ta sẽ khởi động chiến dịch quét sạch lũ ma vật ngoài biển bằng hạm đội. Nếu thành công, thiệt hại do ma vật gây ra sẽ chấm dứt và dân làng lại có thể đánh cá như trước.”
Mấy gã đàn ông đồng loạt ồ lên ngưỡng mộ.
“Tuy nhiên, binh lính ta mang theo lại không dùng được mấy. Ta muốn mượn sức những người có kinh nghiệm chiến đấu trên biển như các ngươi.”
Thật ra, có họ hay không thì tôi cũng dư sức tiêu diệt lũ ma vật. Nhưng có nhiều tay chân thì vẫn nhẹ việc hơn. Không ngoại trừ khả năng sẽ có thương vong, nhưng dân đen thì chết vài tên cũng chẳng sao.
Thật ra thế nào cũng được cả thôi, nhưng đám thanh niên lại tỏ ra khá hăng hái.
“Đi là cái chắc rồi!”
“Đây là chuyện của Roguebelt mà!”
“Nếu giao hết cho một cậu nhóc thế này thì còn gì là đàn ông nữa!”
Giữa đám đàn ông đang sục sôi khí thế ấy, một gã đặc biệt to cao bước ra. Khuôn mặt nghiêm nghị, thanh kiếm đeo bên hông có khắc hình chữ thập. Nhìn giống Craig, chắc là con trai ông ta.
“Dĩ nhiên là bọn tôi sẽ tham gia. Mà đúng hơn là để bọn tôi giúp đỡ đi, chắc chắn sẽ có ích thôi. Đây là vùng biển quê nhà của bọn tôi mà.”
Gã to lớn vừa nói vừa đưa tay ra như để bắt tay. Tôi không đáp lại cái bắt tay ấy mà chỉ lườm gã một cái.
“Ngươi cũng là con của Greig à? Cái kiểu bất lịch sự không chịu xưng tên giống hệt hắn ta.”
“Ồ, thất lễ rồi. Tôi là dân quê mùa mà. Tôi là Log, con cả của thủ lĩnh Craig và cũng là người đứng đầu nhóm thủy thủ này.”
Đúng là con của hắn thật. Đến cả câu cửa miệng cũng giống, khó chịu thật. Đâu cần phải bắt chước cả cái vết sẹo hình chữ thập đó làm gì.
“Xuất phát liền thôi. Nếu định đi cùng thì lên thuyền đi. Còn Log gì đó, ngươi đi theo ta.”
Ngay lúc tôi định dẫn Log lên thuyền, tên Fol bị Greig giữ chặt vẫn còn la hét ầm ĩ.
“Chờ đã! Một quý tộc lại đi tiêu diệt ma vật vì dân thường á? Tao không tin đâu! Rốt cuộc là mày có mục đích gì!? Làm vậy thì được lợi gì chứ!?”
…Đúng là tên dân đen ồn ào. Tôi đang nhìn thằng nhóc đầy khó chịu thì Log cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi vì đứa em vô dụng của tôi đã gây phiền toái.”
À, nếu Log là con cả của Greig thì Fol là em trai của hắn à.
“Không sao. Ta cũng có một đứa em trai chẳng ra gì.”
Không như tôi sống ở biệt dinh, đứa em mới mười tuổi vẫn sống ở bản dinh cùng phụ thân và mẫu thân. Ma lực chỉ bằng một nửa tôi, đã thế còn không có chí khí, đúng là một thằng em trai vô tích sự. Mà nhớ ra thì, sau khi tôi bị giết trong cốt truyện, thằng đó được chọn làm người thừa kế nhà Lightless. Rồi điều không tưởng là nó còn kết bè với phe chính diện.
Một kẻ vô dụng, chẳng có chút khí phách nào mà lại làm người kế thừa thì tương lai nhà Lightless đúng là tăm tối. Vì dòng tộc, tôi phải là người nắm quyền mới đúng.
“Cậu chủ, cậu đã trưởng thành rồi…”
Carlos buộc miệng nói mấy lời đó. Chỉ vì tôi đã tha cho tên dân thường ồn ào kia mà không xử tử à?
Hừm, tôi không nhỏ nhen đến mức đi giết một con khỉ chưa phân biệt được phải trái. Dù vậy, Fol có vẻ chẳng hiểu gì về suy nghĩ của tôi mà vẫn tiếp tục la hét om sòm.
“Này, mày nghĩ mình đang ngó lơ ai vậy hả? Nói mày đó, chính mày đấy! Thằng công tử quý tộc mặt tỉnh bơ kia! Đồ ngu! Đồ ngốc!... Đồ lùn!”
…Hả? Nó vừa gọi mình là “đồ lùn” đấy à?
“Cậu chủ…? Khoan đã, đừng…! Không được đâu ạ…!”
“C-Cậu nhóc!?”
Tôi lặng lẽ tiến lại gần Fol đang bị Craig giữ chặt, nắm lấy cổ áo nó và nhấc bổng lên. Carlos cố sức ngăn tôi lại, nhưng tôi chẳng buồn để tâm.
Tôi phớt lờ đám đông đang nháo nhào và ghé sát mặt vào Fol.
“Nghe đây, ta mới mười hai tuổi nên mới thấp thế này. Đừng có lên mặt chỉ vì ngươi cao hơn một tí, đồ dân thường.”
Ma lực dày đặc vô thức trào ra từ cơ thể tôi, nhưng Fol đang hứng trực tiếp nó vẫn bình thản.
“Ha, cuối cùng cũng chịu nhìn tao. Tưởng quý tộc bọn mày không thèm liếc tới dân thường chứ.”
Fol cười khẩy đầy khiêu khích. Đúng kiểu thích gây chú ý, một thằng cặn bã hết thuốc chữa. Tôi tạo ra một hắc cầu to tướng trong tay.
“Xem ra ngươi muốn chết thật nhỉ.”
“Cuối cùng thì cũng lộ mặt thật. Quý tộc đúng là rác rưởi.”
“Chính ngươi là kẻ khiêu khích ta trước.”
“Ngay cả khi bị khiêu khích cũng đáng thôi, bởi bọn mày thường xuyên làm mấy chuyện bẩn thỉu mà.”
“Ra vậy. Vậy thì chết đi.”
Ngay khoảnh khắc tôi định thổi bay đầu Fol, Carlos giữ chặt lấy tôi.
“Xin cậu dừng tay! Khoảng cách quá gần, có thể khiến người khác bị liên lụy!”
Craig đang giữ Fol thì mặt tái mét nhìn tôi.
“…Chậc.”
Tôi tặc lưỡi rồi giải trừ ma pháp. Craig thở phào, còn Fol lại bật cười.
“Gì thế? Sợ à? Dù là quý tộc thì mày cũng chỉ là một thằng nhóc thôi.”
“Mày thôi ngay cái trò mất dạy đó đi!”
Craig quát to. Log liền đấm một cú khiến Fol bật khóc. …Thằng nhãi ranh thối tha.
Tôi gọi Carlos vẫn đang giữ chặt mình.
“Thả ra.”
“Không được đâu.”
“Ta sẽ không dùng ma pháp nữa. Thả ta ra đi.”
“…………Rõ.”
Carlos lập tức thả tôi ra. Tôi trừng mắt nhìn Fol.
“Này, thằng nhãi. Dù ngươi có căm thù quý tộc cỡ nào hay có quá khứ gì đi nữa, ta cũng chẳng quan tâm. Nói thật là ta còn chẳng hứng thú.”
“Đồ khốn. Tất cả là do bọn quý tộc như mày mà—”
“Ta không quan tâm. Đừng trút nỗi bất mãn vì số phận hẩm hiu của ngươi lên người khác. Ta đang nói là ta sẽ cứu lấy ngôi làng này của ngươi, nên đừng cản đường ta.”
“…Tao không thể tin mày được. Mày được lợi gì khi làm vậy?”
Tôi thở dài một hơi thật sâu.
“…Nói với con khỉ chưa được giáo dục tử tế cũng chẳng ích gì, nhưng ta sẽ giải thích. Nghe đây, thiệt hại do lũ ma vật biển hoành hành không chỉ dừng lại ở Roguebelt. Nếu cứ để mặc như vậy, cả các tàu buôn vượt biển lẫn đánh cá cũng sẽ bị tấn công. Khi đó, Lãnh địa Lightless sẽ phải hứng chịu tổn thất kinh tế khôn lường. Và thiệt hại đó sẽ không dừng lại ở lãnh thổ Lightless mà có thể lan ra toàn vương quốc. Nếu ma vật đổ bộ lên đất liền, sẽ có thương vong về người.”
Vì con khỉ đầu óc thiếu chất xám này, tôi đành phải kiên nhẫn giải thích cho tường tận.
“Chỉ cần suy nghĩ chút thôi là hiểu ra ngay. Đây không phải chuyện tin hay không tin.”
“……………?”
Trong khi tôi nói một tràng, Fol lại nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu… Không, đúng hơn là thằng đó còn chưa hiểu nổi một nửa.
Chính vì thế tôi mới ghét lũ ngu si vô học mà cứ thích lao đầu vào cãi. Tôi thở ra một tiếng, rồi tóm tắt lại câu chuyện sao cho con khỉ này cũng hiểu được.
“Chuyện này không phải vì lợi nhuận hay tổn thất gì cả, mà là lợi ích. Nếu để mặc lũ ma vật hoành hành, lãnh thổ Lightless sẽ là bên chịu tổn hại. Diệt ma vật không phải vì bọn ngươi. Ta làm thế là vì lãnh thổ Lightless, tức là vì bản thân ta. Đừng có hiểu lầm đấy, lũ dân đen kia.”
Nghe xong, Fol quay mặt đi, trông có vẻ bất mãn.
“…Tao không thích bị gọi là dân đen ở cuối câu, nhưng vậy nghĩa là mày tiêu diệt ma vật không phải vì bọn tao, mà vì mày nhỉ.”
“Ai là ‘mày' hả? Ta giết ngươi bây giờ, đồ dân thường.”
“À, giờ thì tao hiểu rồi. Kiểu ích kỷ đó đúng là đặc trưng của bọn quý tộc, nên chắc không phải nói dối.”
“…Nếu hiểu rồi thì im đi.”
Tôi chỉ nói thế rồi bước lên thuyền. Đằng sau, Log và mấy gã kia lúng túng đi theo.
Carlos lẽo đẽo phía sau, đang lau mồ hôi bằng khăn tay.
“Cậu kiềm chế giỏi thật đấy. Tôi cứ lo là cậu sẽ xử thằng nhóc đó ngay tại chỗ.”
“Thật ra thì ta suýt giết nó đấy. Nhưng nếu giết cả nó lẫn Craig, có thể sẽ trở thành kẻ thù của cả Roguebelt.”
Chuyện đó đúng là phiền phức. Nhưng mà, trong cốt truyện phần Roguebelt có thằng nào tên Fol à?
Một kẻ có cá tính mạnh và giỏi như vậy thì chắc đã xông pha trong trận chiến với Hải Ma Strath rồi chứ. Nhưng ngẫm lại thì, tôi không nhớ có đứa nhóc nào như thế cả.
Hoặc là nó đã chết trong ba năm nay, hoặc vì lý do gì đó mà rời khỏi Roguebelt rồi. Không, Fol à? Cái tên đó nghe quen quen...
Đang nghĩ lan man trên boong tàu thì tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một bóng người nhảy từ bến cảng lên, tiếp đất ngay giữa boong tàu rồi ngồi khoanh chân. Là Fol.
“Nếu thật sự là đi diệt ma vật thì tao cũng sẽ đi. Một lũ như các người thì chẳng đáng tin chút nào cả.”
Fol ném cây đoản đao yêu quý vốn đeo ở thắt lưng xuống sàn, rồi ngồi thư giãn như thể đây là nhà hắn.
Dù trong đầu tôi nảy ra hàng tá suy nghĩ về khả năng bật nhảy và thể chất kỳ lạ đó, nhưng cảm xúc đầu tiên vẫn là bực bội.
Tôi chỉ tay về phía Roguebelt và trừng mắt nhìn Fol.
“Cút về.”
“Không nhé. Mày đã nói đấy thôi, chuyện lợi ích gì đó.”
“Vừa mới học được mấy từ đó mà đã bày đặt dùng như dân chuyên vậy hả, đồ khỉ.”
“Ai là khỉ hả! Còn mày rõ ràng là đồ lùn! Đồ lùn!”
“...Ta giết ngươi.”
Tôi lao vào Fol.
***
Thế là chuyện nọ chuyện kia dẫn đến trận đánh nhau trên boong giữa tôi và Fol, khiến Carlos và đám đàn ông phải xúm lại can ngăn. Sau khi Log đấm một cú trời giáng vào mặt Fol, hắn ta mới bắt đầu giới thiệu điểm mạnh và năng lực của Fol cho tôi nghe. Có vẻ Craig đã ở lại làng để giúp sơ tán người dân. Sao hắn không giữ chân thằng Fol trời đánh này chứ? Vô dụng thật.
Và như thế, chuyến hải trình mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên trong đời đã chính thức bắt đầu.