Chú ý: Nội dung sau có chứa một phần spoil cốt truyện arc Wano trong manga “One Piece”.
Kính gửi các độc giả.
Trước tiên, xin chân thành cảm ơn những độc giả đã cầm lấy và đọc tiểu thuyết này. Tôi là tác giả, Yukitsugu Kurokawa. Không để dài dòng nữa, mọi người hẳn đều có cho mình một “nhân vật yêu thích” phải không? Ý tôi không nhất thiết phải là nhân vật trong truyện này, mà có thể là bất kỳ nhân vật nào trong anime, manga hay tiểu thuyết nói chung. Nói ngắn gọn thì đó là nhân vật mà bạn thật lòng yêu thích.
Với tư cách người chuyên viết về phản diện, tôi cảm thấy ở họ có một sức hút không thể cưỡng lại. Nếu so sánh đơn giản, tôi thiên về Baikinman hơn là Anpanman.
So với đại tiền bối đã ngự trị lâu năm trong giới phản diện là ngài Baikinman thì có lẽ còn non trẻ, nhưng trong muôn vàn nhân vật phản diện, kẻ tôi yêu thích nhất chính là Basil Hawkins trong One Piece. Tôi vô cùng ngưỡng mộ hắn, đến mức có thể nói hắn là nhân vật số một trong lòng tôi. Dù xuyên suốt bộ truyện hắn không có nhiều đất diễn, nhưng cách sống của hắn khiến tôi đồng cảm sâu sắc, đồng thời cũng được truyền cảm hứng mạnh mẽ. Hắn luôn đưa ra lựa chọn dựa trên kết quả bói toán, chọn con đường có xác suất sống sót cao nhất. Ấy vậy mà cuối cùng, hắn lại đi vào lựa chọn chỉ có 1% cơ hội sống sót. Là một kẻ thực dụng đầy mưu mô, hắn không đánh cược vào 1% mong manh đó mà dám đối mặt với cái chết được định sẵn. Hắn luôn vì sống sót mà chà đạp lên lòng kiêu hãnh và thậm chí còn liên minh cùng kẻ thù. Thế nhưng đến phút cuối, hắn lại lựa chọn đặt danh dự lên trên hết cho dù phải phủ định hoàn toàn cách sống trước đó.
Chính khoảnh khắc hắn đưa ra lựa chọn ấy, tình cảm của tôi dành cho Basil Hawkins được khắc sâu vĩnh viễn. Có thể nhiều người chỉ thấy hắn là một kẻ hèn nhát, tiểu nhân bỉ ổi, sẵn sàng hi sinh người khác để đổi lấy mạng sống cho bản thân. Một phản diện hạng xoàng không hơn không kém. Nhưng vào khoảnh khắc đưa ra lựa chọn cuối cùng, hắn đã vượt lên khỏi cái mác “phản diện hèn mọn” để trở thành một kẻ phản diện thấm đẫm tính người và có cả phần nghĩa khí. Khi ấy, hình tượng Basil Hawkins trong tôi mới thật sự hoàn chỉnh. Cái kết đẹp, ắt sẽ để lại dư vị tốt. Dù sự hoàn chỉnh ấy đến bằng cái chết, tôi vẫn là một trong số những người tin vào khả năng hắn còn sống. Dù sao hắn từng nói rằng vẫn còn 1% cơ hội sống sót kia mà. Chỉ cần không phải con số không tuyệt đối thì chưa thể chắc chắn nhỉ. Tôi thầm hi vọng rằng một ngày nào đó, trong mạch truyện chính hoặc ít ra là trên một bức minh họa bìa thì hắn sẽ xuất hiện trở lại.
Nếu phần lời bạt chỉ để huyên thuyên về nhân vật yêu thích thì chắc chắn biên tập sẽ giận mất. Thế nên tôi phải quay lại nói vài lời về tiểu thuyết “Repeat Vice” từ một góc nhìn meta. Về bản chất, tác phẩm này là một chiếc rương châu báu, hay nói đúng hơn là hộp Pandora chứa đầy sở thích cá nhân của Kurokawa.
Chỉ cần nhìn vào nhân vật chính “Rofus” ở cuối truyện, các bạn hẳn cũng nhận ra. Nào là lời nguyền, dị nhãn, cụt một cánh tay, ma lực cường đại, bóng tối… Quá nhiều đặc điểm được nhồi nhét vào. Tôi suýt thì phát bệnh vì quá xấu hổ khi chợt nhớ đến nhân vật mạnh nhất do mình tự bịa ra, thứ vốn nằm ở trang đầu cuốn sổ trong “quá khứ đen tối” của tôi. Điều đáng sợ là ban đầu Rofus vốn không hề được định sẵn để thành ra như thế. Dù là người vẽ đường và chỉnh sửa kịch bản, nhưng những chi tiết như lời nguyền, dị nhãn hay cánh tay bị mất đều là sự tình cờ của mạch truyện. Nói cách khác, đó là sự hội ngộ với “quá khứ đen tối” mà tôi từng chôn chặt trong trí nhớ. Thì ra cảm giác tụt SAN là đây sao . Nhưng dù sao, đây cũng là câu chuyện tôi đã bắt đầu. Kẻ thù chính là những con quái vật bi thương mà chính tôi tạo ra. Thế nên, tôi mong rằng các bạn sẽ tiếp tục dõi theo Rofus, hiện thân của quá khứ đen tối và là con quái vật bi thương ấy.
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến “bạn” đã cầm lấy cuốn sách này. Tôi mong sẽ còn được gặp lại các bạn.
Yukitsugu Kurokawa
Đây là tên hai nhân vật trong anime Soreike! Anpanman SAN ở đây là Sanity, là một chỉ số thể hiện sự tỉnh táo của nhân vật. Anh em nào chơi Call of Cthulhu có thể sẽ biết cái này.