Ở một làng chài heo hút nơi thôn quê nọ, một cô gái trẻ đang chạy băng qua khu rừng gần đó. Hơi thở cô dồn dập, quần áo lấm lem và xộc xệch. Vừa chạy cô vừa liên tục ngoái đầu lại, rồi bỗng cô trượt chân trên nền đất lầy lội rồi ngã xuống.
“…Ư, ư…”
Cô rên rỉ, toàn thân lấm lem bùn đất. Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần. Đám đàn ông khoác trên mình bộ giáp sáng loáng xuất hiện, rõ ràng không phải bọn cướp thông thường.
“Chậc, dơ hết rồi. Tao đang chờ được vui vẻ tí mà.”
“Hả, mày không thích à? Dính bùn tí cũng có sao đâu…”
Chúng vừa cười khả ố vừa nhìn nhau, lời qua tiếng lại đầy thô tục. Cô định nhân cơ hội để bỏ chạy nhưng bị đè xuống bởi một gã đầu trọc từ phía sau.
“Ư…”
Khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau khi gã trọc nhẫn tâm trói chặt tay chân rồi nhét hàm thiếc vào miệng.
“Tụi mày, bớt đứng đó tám chuyện mà lo bắt nó lại đi. Nó đang tính chuồn kìa.”
Gã trọc nói đầy ngán ngẩm.
“À, xin lỗi. Cảm giác như đang chơi mấy trò săn cáo của quý tộc ấy nhỉ.”
“Ờ, cũng vui phết. Nhìn con nhỏ chạy bán sống bán chết mà chẳng thoát được, cũng thấy khoái.”
Một tên vừa cười khẩy vừa đưa tay sờ soạng cô gái đang bị trói. Cô hét lên, nhưng gã đầu trọc đã ngăn tên đó lại.
“Này, ở đây không được. Lỡ đám thủy thủ quay lại thì phiền to. Quên vụ lần trước rồi à?”
Vừa quở trách gã kia vì định giở trò, gã đầu trọc vừa bế cô lên rồi bước về phía cỗ xe ngựa đậu gần đó.
Cô vùng vẫy giẫy giụa nhưng chẳng ích gì.
“...Có trách thì trách cha mẹ mày vì không đóng thuế cho tử tế ấy.”
Gã đặt cô vào sau xe ngựa rồi thở dài một tiếng.
“Mẹ kiếp. Giá như nhà mày chịu đóng thuế đàng hoàng, tụi tao đã không phải làm cái trò như cướp bóc thế này… dù nhiều thằng trong tụi tao cũng khoái.”
Hắn buông nốt câu đó rồi thúc ngựa lên đường.
Hàm thiếc bịt miệng cô lỏng đi đôi chút. Nước mắt chực trào, cô thều thào gọi ai đó.
“Fol…”
Là người cô quý mến chăng? Nhưng lời kêu cứu ấy chẳng đến được tai ai cả.
***
Một câu chuyện dài, thật dài, rất dài đang được dõi theo.
Câu chuyện bắt đầu với một cậu bé xuất thân thường dân ghi danh tại học viện ma pháp. Trong một ngôi trường gắn liền với xã hội quý tộc, cậu bị những người xung quanh chế giễu và khinh miệt chỉ vì thân phận thấp kém. Nhưng dần dà, cậu đã giành được sự công nhận nhờ vào năng lực thực sự của mình. Đó là một câu chuyện thành công. Cậu dần kết bạn với những người đáng tin cậy và thu hút nhiều nữ chính xinh đẹp, gặt hái vô số thành tựu.
Ngay lúc ấy, một [Ma Vương] từng bị phong ấn từ thời cổ đại đột nhiên sống dậy. Hắn dẫn đầu đám ma thú tiến hành xâm lược nhằm tận diệt nhân loại. Quân đội nhân loại, binh đoàn pháp sư, và cả học sinh học viện ma pháp bao gồm cả cậu cùng những người bạn đồng hành cũng đứng lên chiến đấu. Dù trải qua vô vàn biến cố, lực lượng của nam chính đã đánh lui đội quân ma vật và cuối cùng còn đánh bại được cả [Ma Vương] dẫn đầu chúng. Sau khi [Ma Vương] bị tiêu diệt, thế giới loài người trở lại yên bình. Đó là cốt truyện chính của chương đầu.
Câu chuyện vẫn tiếp tục ở chương hai đến chương ba rồi đến chương cuối. Trong chương cuối, [Thần Bóng Tối], cội nguồn của mọi tai ương đã sống lại. Khi vị thần ấy bị đánh bại, thế giới một lần nữa được cứu rỗi.
Câu chuyện dài năm chương kết thúc với hình ảnh cậu bé thường dân đã cứu cả thế giới, cưới công chúa và trở thành quốc vương. Quả là một câu chuyện đáng xem, vừa có đủ tiếng cười vừa có cả nước mắt.
…Ít nhất là nếu nhìn từ góc độ của thường dân.
***
“…Đó là giấc mơ ta vừa thấy.”
Ánh nắng sớm tràn qua khung cửa sổ, chiếu lên ly cà phê đen đặc trong tay tôi khi đang trò chuyện cùng quản gia Carlos.
Quản gia già Carlos đứng chếch phía trước cái ghế tôi đang ngồi, ông rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra liếc nhìn rồi khẽ nhún vai.
“Cậu kể về giấc mơ tối qua suốt nửa tiếng đồng hồ… xem ra đó là một giấc mơ ấn tượng nhỉ. Từ thường dân vươn lên thành công, nghe cũng giống một cốt truyện ăn khách. Sao cậu không viết thành tiểu thuyết đi ạ?”
“Khoan đã, Carlos. Nếu chỉ là mơ thì ai lại nói lắm thế này chứ? Vấn đề là trong câu chuyện đó, Rofus Ray Lightless ta đây là người thừa kế tương lai của gia tộc hầu tước đã xuất hiện.”
“Ồ… Cậu chủ Rofus cũng góp mặt trong câu chuyện thành công của cậu thường dân đó sao? Vậy nhân tiện, cậu đóng vai gì vậy?”
“Ông đừng hỏi vậy chứ, đây có phải kịch đâu. Trong chương đầu, lúc còn ở học viện, ta là một trong năm học sinh chế nhạo và bắt nạt nhân vật chính chỉ vì cậu ta là dân thường. Ta chỉ là một vai phụ nhạt nhòa hay bám gót kẻ cầm đầu thôi.”
“Ôi chà…”
“Nhưng đây mới là phần thú vị. Sang đến chương hai, ta xuất hiện trở lại với tư cách là Tứ Thiên Vương dưới trướng [Đệ Nhị Ma Vương] với danh xưng ‘Lang Ảnh’ Rofus, chuyên dùng hắc ma pháp gây ra bao hỗn loạn để rồi bị đánh bại chóng vánh. Ta chết một cách thảm hại.”
“Pffft.”
“Này, cười cái gì đấy hả?”
Tôi trừng mắt nhìn Carlos đang bật cười, ông liền ho nhẹ để che đi.
“…Rồi sao nữa?”
“Rồi sao à? Vấn đề là một người thừa kế gia tộc hầu tước như ta lại chết ngay ở phần đầu của chương hai, lại còn là vai phản diện không mấy ấn tượng nữa. Nực cười thật.”
“Chà, kể cả cậu có nói vậy... À, thảo nào từ sáng đến giờ trông cậu cứ không được vui.”
“Phải chứng kiến cảnh mình chết trong mơ, còn kẻ đã giết ta thì thành công và trở thành vua. Bảo sao tâm trạng ta lại tệ. Mà Carlos này, ông cũng chết đấy. Trong vai một tên trùm phụ, ông xuất hiện với cái danh ‘Hắc Quản Gia' rồi bị nhân vật chính cùng lũ bạn đánh bại trước rồi mới đến lượt ta.”
“Tôi là trùm phụ à. Thế mà chúng lại ra tay không chút nể nang với cái thân già này… đúng là phũ phàng.”
“Ha, thì cũng chỉ là mơ thôi mà.”
Phải, đúng là một cơn ác mộng vớ vẩn. Tôi phẩy tay cho qua rồi bắt đầu ngày mới.
Thế nhưng, chuyện một tên dân đen dám mơ tưởng trở thành vua đứng trên cả quý tộc... đúng là cơn ác mộng tệ hại nhất. Nhưng giấc mơ ấy vẫn chưa kết thúc.
Tối hôm đó, tôi lại mơ về tương lai y hệt như đêm trước. Nhưng lần này, không còn là từ góc nhìn của nhân vật chính nữa mà là từ chính tôi. Trong vai một trong Tứ Thiên Vương, tôi bị bao vây và sát hại tàn nhẫn bởi phe của nhân vật chính. Và chuyện đó cứ lặp đi lặp lại mãi.
Tôi phản kháng bằng hắc ma pháp sở trường của mình, nhưng họ dùng những vũ khí mang thuộc tính hỏa và quang để khắc chế và cứ thế dồn tôi đến chết.
Cái chết ấy lặp lại nhiều đến mức tôi không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật nữa.
Liệu có phải là mơ không? Bởi tôi chẳng bao giờ tỉnh dậy, cứ mãi trải qua giấc mơ bị giết ấy không ngừng.
Mỗi lần nhận ra mình đã chết trong đau đớn, thời gian lại tua ngược và tôi lại mở mắt giữa vòng vây của lũ nhân vật chính rồi lại bị giết. Trong lúc ấy, họ không ngừng chửi rủa tôi.
Chúng gọi tôi là kẻ phản bội nhân loại.
Chúng gọi tôi là ác quỷ chuyên bóc lột dân chúng bằng sưu cao thuế nặng.
Chúng còn chế nhạo ánh mắt hằn học, tính cách u ám và chiếc áo choàng quê mùa của tôi. Đủ thứ cả.
Chuyện đầu tiên còn hợp lý, chứ hai cái sau thì có hơi quá đáng không?
Ở thời điểm tôi bị giết trong chương hai, cả tôi và tên nhân vật chính đều vẫn còn là học sinh năm cuối tại học viện. Tôi thậm chí còn chưa từng quản lý lãnh địa nào.
Vậy mà chúng lại gán cho tôi cái danh “ác quỷ chuyên bóc lột dân chúng bằng sưu cao thuế nặng” sao?
Ừ thì, nếu tính là xảy ra trong lãnh địa của Gia tộc Hầu tước Lightless thì cũng có thể xem là liên quan gián tiếp. Nhưng ngay cả thế, có hợp lý không khi gọi một thằng không trực tiếp quản lý gì là ác quỷ? Chỉ vì tôi là một trong Tứ Thiên Vương và mang họ Lightless mà bị coi là kẻ xấu? Còn cái thứ ba thì rõ ràng chỉ là chửi bới vu vơ.
Tôi chẳng thể tìm được lý do chính đáng nào từ phe nhân vật chính cả. Hay là chỉ vì tôi là người bị họ giết nên mới thế?
Nhân tiện, giấc mơ này là trò đùa của vị thần nào vậy, bị đấm thì đau như thật. Bị dính hỏa ma pháp thì nóng y như thật, mà còn không chỉ bỏng bình thường đâu. Và nữa, sao chiêu thức và cách đánh của bọn họ cứ thay đổi suốt vậy?
Tôi thì chỉ di chuyển theo một hướng cố định, từng bước đi đều như đã được lập trình sẵn. Trong khi đó, phe của nhân vật chính lại có đủ kiểu chiến thuật và chiêu trò. Quá bất công. Bị áp đảo quân số đã đành, ít ra cũng cho tôi đánh đàng hoàng đi chứ. Cái luật đánh theo lượt khó hiểu kia là cái quái gì vậy?
Và trong đám nhân vật chính, có một con nhỏ là người chửi rủa, mạt sát, rồi liên tục tấn công tôi dữ dội nhất. Chính là cô gái thủy thủ tóc vàng có thủy tinh linh bên cạnh. Tôi không biết cô ta có thù oán gì với mình, nhưng riêng chuyện này thì tôi đã khắc sâu trong đầu rồi.
Sau khi chết đi sống lại hàng ngàn hàng vạn lần, đến mức tưởng như bản thân chẳng còn là chính mình nữa… Cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, trên chiếc giường thân quen ngày nào. Từ bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót vang lên trong trẻo.
“…Ư, ư...”
Tôi bật khóc. Tôi quẳng đi niềm kiêu hãnh của một quý tộc và khóc nức nở. Dù tôi đã mười hai tuổi, tôi vẫn khóc như một đứa trẻ con.
Tôi đã tỉnh lại rồi. Tôi không còn phải chết nữa.
“Cậu chủ Rofus!? Có chuyện gì vậy!?”
Carlos lao vào phòng ngủ, mặt biến sắc khi nghe thấy tiếng tôi khóc.
Bình thường tôi sẽ mắng ông ấy vì tự tiện xông vào, nhưng lần này thì đặc cách bỏ qua. Tôi lao vào lòng ông, ôm chặt và òa khóc.
Trên người ông thoang thoảng mùi thuốc lá, chắc do vừa hút thuốc xong. Nhưng tôi chẳng còn bận tâm nữa. Tôi cứ thế khóc suốt cả một giờ đồng hồ. Mãi đến khi bình tâm lại, tôi mới sụt sịt xì mũi vào áo vest của Carlos rồi lùi ra sau.
“Mà này, Carlos. Mùi thuốc lá gì mà nồng thế? Ông đang trong ca trực mà nhỉ?”
“Vâng, tôi vừa mới vào ca cách đây khoảng năm phút thôi ạ.”
Carlos lấy ra chiếc đồng hồ từ túi áo và cho tôi xem. Kim đồng hồ vừa mới chỉ qua năm giờ sáng.
Tôi không ngờ trời vẫn còn sớm đến vậy. Xem ra tôi đã khóc trong lòng Carlos từ trước cả khi ông ấy vào ca.
“Hừm. Chạy đến bên chủ nhân trước cả khi vào ca, khá khen cho lòng trung thành của ông đấy.”
“Quan trọng hơn, đã có chuyện gì vậy ạ? Một người vốn luôn mạnh mẽ như Cậu chủ Rofus đây mà lại suy sụp đến mức này... Ai trong dinh thự cũng sốc cả.”
Carlos liếc mắt nhìn ra cửa. Phía ngoài cánh cửa đang mở, các cô hầu gái đang nhón người nhìn vào. Chẳng lẽ họ đã thấy hết rồi sao? Đã thấy mình khóc rồi sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau về làm việc đi!”
Tôi quát lớn, làm bọn họ giật mình tán loạn bỏ đi. Chẳng lẽ tiếng khóc của mình vang cả dinh thự rồi à? May mà cha mẹ tôi đang ở điền trang khác.
“Cậu chủ…”
“Hừm, chỉ là cơn ác mộng vớ vẩn thôi.”
Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt chắc hẳn đã dao động dữ lắm. Đó thật sự là một cơn ác mộng không thể xem thường. Không, phải nói là quá khủng khiếp để chỉ xem như một giấc mơ.
Một giấc mơ mà tôi bị giết đi giết lại suốt hàng giờ, hàng chục giờ, hàng nghìn giờ. Lại còn vừa bị chửi rủa bằng những lời lẽ vô lý và cay độc. Không được. Đừng nhớ lại nữa. Lại muốn khóc nữa rồi...
Có lẽ không đành lòng nhìn tôi rơm rớm nước mắt, Carlos lấy ra một phong thư từ trong túi áo.
“Thay đổi không khí một chút đi, Cậu chủ Rofus. Xin cậu xem cái này.”
“Gì vậy?”
“Thiệp mời dự tiệc ạ.”
“Tiệc à? Của gia tộc nào mời?”
Tiệc tùng à? Nghe cũng hay đấy. Để xua đi bầu không khí u ám này, vui vẻ một chút cũng không tồi.
Tuy nhiên, quan trọng là ai tổ chức bữa tiệc đó. Nếu chỉ là tiệc của một quý tộc hạng xoàng thì thể diện của tôi sẽ bị ảnh hưởng. Ít nhất phải là từ một gia tộc bá tước trở lên.
Carlos nhận thấy ánh mắt dò xét của tôi, liền đáp lại bằng giọng chắc nịch.
“Là từ một gia tộc công tước ạ.”
“Ồ! Gia tộc công tước sao!”
Được đấy. Có vẻ đáng mong chờ đây.
“Vâng, là từ gia tộc Công tước Galleon, thưa Cậu chủ!”
“Vậy à? Gia tộc Công tước Galleon…”
Gia tộc Công tước Galleon là một đại quý tộc hàng đầu của vương quốc, thống trị vùng đất phía tây.
Mà khoan. Cái ác mộng mà mình cứ liên tục chết đi sống lại trong vai một trong Tứ Thiên Vương. Người mình phục vụ khi đó chính là [Đệ Nhị Ma Vương].
Ngay từ chương đầu tiên, hắn đã là kẻ chuyên bắt nạt nhân vật chính. Một gã tàn nhẫn, mang trong mình tham vọng phi thường và khí chất thủ lĩnh. Tên hắn là Raymond Roy Nordens Galleon.
Hắn là trưởng nam của gia tộc Công tước Galleon. Và thiệp mời này là từ chính gia tộc đó?
Ọe.
“Cậu chủ!?”
Tôi nôn thốc nôn tháo. Nôn đến lả người.
Phải rồi. Câu chuyện trong giấc mơ bắt đầu từ khi nhân vật chính ghi danh vào học viện. Ngay ngày đầu tiên, Raymond đã gọi cậu ta là dân thường hạ đẳng và không tiếc lời sỉ nhục.
Đúng, hắn làm cùng với bốn tên tùy tùng. Và tôi là một trong số đó.
Nếu ngay lúc nhập học bọn họ đã là một nhóm năm người thì có lẽ họ đã quen biết nhau từ trước cả khi vào học viện.
Hoặc có lẽ buổi tiệc này… chính là nơi tôi gặp Raymond?
Vì được tổ chức bởi một gia tộc công tước, ắt hẳn buổi tiệc này sẽ khá hoành tráng. Gia tộc Công tước Galleon và Gia tộc Lightless của tôi cũng chẳng thân thiết gì cho cam.
Dù vậy, việc họ gửi thiệp chứng tỏ sẽ có rất nhiều người được mời. Có lẽ nhắm đến cả những người theo phe Raymond tại học viện bao gồm cả tôi, kẻ sau này sẽ trở thành một trong Tứ Thiên Vương.
Nếu mọi chuyện tiếp diễn thế này, cơn ác mộng kia sẽ thành hiện thực sao? Tôi sẽ lại bị hành hạ một cách thảm khốc rồi bị giết sao? Không. Không được. Nhất định không được! Một người kế thừa tương lai của Hầu tước Lightless như tôi không thể chết một nhục nhã đến thế được. Tôi phải ngăn chặn điều đó bằng mọi giá.
Nếu cơn ác mộng đó là điều có thể xảy ra trong tương lai, tôi sẽ dùng toàn bộ thân xác và linh hồn để nghiền nát nó. Tôi sẽ không bao giờ để tên nhân vật chính đáng ghét đã giết tôi không biết bao nhiêu lần kia trở thành vua được
Tôi vừa khóc nức nở vừa thề với lòng mình như thế.
***
Bữa tiệc do Gia tộc Công tước Galleon chủ trì sẽ diễn ra vào khoảng ba tháng nữa. Từ giờ đến lúc đó, tôi cần suy nghĩ xem mình có thể làm gì.
Trước hết, tại sao tôi lại bị giết trong câu chuyện đó? Vì tôi trở thành kẻ thù của loài người chăng? Hay vì tôi là một trong Tứ Thiên Vương phục vụ dưới trướng [Đệ Nhị Ma Vương] Raymond? Đó đều là những lý do, nhưng không phải gốc rễ. Lý do thật sự là vì phe của nhân vật chính ghét tôi.
Ngay từ chương đầu, tôi đã chế nhạo và sỉ nhục nhân vật chính chỉ vì cậu ta là dân thường. Nhưng trong chương hai, không phải tất cả Tứ Thiên Vương đều bị phe nhân vật chính giết. Dù cuối cùng ai cũng bị quét sạch, nhưng vẫn có một người sống sót sau cuộc chiến với phe chính diện.
Kẻ mạnh nhất trong Tứ Thiên Vương của chương hai, và là người bị hạ sau cùng. Valm, [Kẻ Cưỡi Rồng]. Valm là một long kỵ sĩ với kỹ năng dùng thương xuất sắc nhất trong truyện.
Với thương thuật siêu phàm, con rồng cưng Flugel được Raymond ban tặng giúp tăng tốc vượt trội cùng khả năng sử dụng lôi ma pháp bẩm sinh. Tất cả đã tạo nên chiến thần mang tên Valm, kẻ mạnh nhất trong Tứ Thiên Vương.
Tôi và những Tứ Thiên Vương khác đều là quý tộc cao cấp với dòng máu và thực lực ưu việt, nhưng Valm thì khác.
Valm là người duy nhất trong đoàn tùy từng không mang tước vị. Hắn xuất thân từ một gia đình hiệp sĩ vùng biên cương.
Gia tộc Valm đã phục vụ các quý tộc trong vương quốc qua nhiều thế hệ nên không thể coi là dân thường, nhưng so với tầng lớp quý tộc như chúng tôi thì khoảng cách vẫn quá lớn để san lấp.
Vậy tại sao một người chỉ thuộc dòng hiệp sĩ lại được phép đứng cạnh Raymond? Chỉ đơn giản là vì Valm quá mạnh.
Đúng, Valm được chọn không phải vì dòng dõi mà vì sức mạnh áp đảo của bản thân. Chính năng lực chiến đấu đã giúp hắn lọt vào mắt xanh của Raymond.
Cũng vì hoàn cảnh như thế, Valm không tích cực tham gia vào việc bắt nạt tên nhân vật chính xuất thân thường dân trong chương đầu.
Hắn chưa bao giờ chủ động gây hấn, và kể cả khi có thì cũng chỉ là làm theo lệnh của Raymond. Ngược lại, dường như hắn còn đánh giá cao năng lực của nhân vật chính, và luôn dành cho cậu ta sự tôn trọng nhất định.
Sức mạnh của Valm là không thể chối cãi. Trong trận chiến giữa Tứ Thiên Vương và phe chính diện, hắn đã một mình áp đảo cả đội bên kia bằng sức mạnh phi thường.
Nếu tôi nhớ không nhầm, trận chiến chỉ kết thúc khi con rồng mà hắn cưỡi bị hạ gục, và chính Valm đã thừa nhận thất bại.
Sau đó, [Đệ Nhị Ma Vương] Raymond cũng bại trận dưới tay phe nhân vật chính, rồi tự kết liễu đời mình trong nỗi bi kịch.
Tất nhiên, chuyện đó chẳng thấm vào đâu nếu so với hàng ngàn cái chết vô lý mà tôi đã trải qua.
Tóm lại, phe của nhân vật chính vốn là những người mềm lòng. Chỉ cần không đối đầu trực tiếp, dù là kẻ thù thì họ cũng sẵn sàng tha thứ.
Nếu tôi tham gia bữa tiệc đó và chẳng may trở thành tay sai của Raymond, chỉ cần tôi không tham gia vào việc bắt nạt nhân vật chính ở chương đầu thì có lẽ tôi sẽ sống sót.
Nhưng như thế có hơi ít nhỉ? Tôi từng bị gán cho cái danh hiệu phi lý là “ác quỷ chuyên bóc lột dân chúng bằng sưu cao thuế nặng”. Dù không tham gia bắt nạt, họ vẫn có thể vịn vào lý do đó để giết tôi.
Với tôi thì hoàn toàn là oan uổng, nhưng đám nhân vật chính ấy liệu có đủ não để nhận ra điều đó hay không thì chưa biết. Họ cứ giết kẻ xấu, mà chỉ cần trông có vẻ xấu là cũng bị giết luôn.
Họ đâu có quan tâm chuyện thật hay giả.
Nói cách khác, trước khi bước vào chương hai hay vào học viện, tôi phải tìm cách xử lý chuyện thuế má nặng nề này. Nhưng tôi vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, có nên can dự vào việc quản lý lãnh địa không? Không, chuyện này cần xử lý thật cẩn thận kẻo làm phật lòng phụ thân.
Đúng là đau đầu thật.
“Carlos, ông đi điều tra xem trong lãnh địa chỗ nào đang phải gánh thuế nặng đi.”
“Cậu lại bảo tôi làm việc đột ngột thế thì...”
Trời mới sáng, tôi vừa uống cà phê đen do Carlos pha như thường lệ vừa nói vậy, và Carlos lập tức lộ vẻ mặt khó xử.
“Nghe nói lãnh địa nhà ta đang áp thuế rất nặng.”
“Cậu nghe ở đâu ra tin đó?” Carlos hỏi lại.
“Trong mơ.”
Carlos thở dài. Cái ánh mắt thương hại kia là gì sao hả?
“Chúng ta nên gọi bác sĩ chăng?”
“Không cần. Chuyện thuế nặng quan trọng hơn.”
“Nhưng mức thuế ở Lãnh địa Lightless hoàn toàn tuân theo quy định của vương quốc. Không phải thấp hơn nơi khác, nhưng cũng không thể gọi là cao.”
“Sao? Vậy là không hề có chuyện thuế nặng à?”
Vậy nghĩa là sao?
Hay là mức thuế sẽ tăng lên trong hai hay ba năm tới?
“Dù sao thì sau này cậu cũng sẽ tham gia vào quản lý lãnh địa, cho nên quan tâm đến chuyện này cũng là điều tốt.” Carlos nói.
“Lãnh địa của chúng ta rộng, đúng không? Thuế có đồng đều ở khắp nơi không?”
“Tất nhiên là không. Tùy theo vùng, tùy theo ngành nghề. Thí dụ như thương nhân thì nộp thuế thương mại theo doanh thu, nông dân thì nộp thuế nông nghiệp dựa trên sản lượng, còn ngư dân thì nộp thuế đánh cá theo lượng cá bắt được...”
“Thôi, thôi, ta không cần chi tiết rắc rối như vậy. Nói ngắn gọn là Lãnh địa Lightless không thu thuế quá nặng, đúng không?”
“...Vâng, đúng là như vậy.”
Vậy tức là, hiện tại mình không thể làm gì với chuyện thuế nặng sao? Khoan đã. Trong chương đầu tiên của câu chuyện, hình như có tình tiết về một ngôi làng chài tàn tạ.
Nếu nhớ không lầm, khi đó có một con ma thú khổng lồ bất ngờ xuất hiện ngoài khơi khiến sản lượng đánh bắt sụt giảm. Tuy trọng tâm là việc tiêu diệt ma thú, nhưng cũng có cảnh quan viên áp thuế nặng bị trừng phạt.
Ngôi làng chài đó chẳng phải nằm trong Lãnh địa Lightless sao?
“...........”
Không được. Không thể để mặc ngôi làng đó.
Nếu cứ kệ như vậy, mình sẽ chết mất. Nhớ lại đi, tên làng là gì nhỉ...
“...Roguebelt.”
“Vâng? Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Đúng rồi, con nhỏ thủy thủ tóc vàng hay nhìn mình như kẻ thù. Roguebelt là quê hương của mụ điên đó. Khốn thật, nghĩ đến là sôi máu.
Cảm giác bị chém đi chém lại bằng lưỡi dao trong khi bị sỉ nhục, tôi không thể nào quên được. Nghe nói quê mụ ta đang chịu thuế nặng ư? Nghe cũng hả hê thật, nhưng nếu vì chuyện đó mà bị giết thì xin miễn nhé.
Dù sao đi nữa, mình phải đến Roguebelt một chuyến.
“Carlos, hôm nay ta có lịch gì?”
“Lịch hôm nay ạ? Buổi sáng có buổi huấn luyện thực hành với giảng viên ma pháp, sau bữa trưa thì có các tiết về quản lý, học thuyết ma pháp và lễ nghi...”
“Vậy à, tức là chẳng có gì quan trọng. Hủy hết đi. Chuẩn bị xe ngựa ngay.”
“Gì cơ ạ!? Cậu chủ, cậu định...”
Vốn dĩ, huấn luyện thực hành ma pháp đối chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Một gã giảng viên hàng tép riu thì dạy được gì? Tôi nhẫn nhịn đến giờ chỉ vì danh nghĩa, nhưng giờ không phải lúc.
“Mau lên, chúng ta đến Roguebelt.”
Tôi khoác áo choàng và rời khỏi phòng. Carlos hốt hoảng vội vã chạy theo sau.
“Khoan đã, Cậu chủ Rofus! Giảng viên ma pháp buổi sáng đã đến rồi ạ!”
“Đúng như vậy ạ!”
Đứng trước mặt tôi và Carlos là một ma pháp sư trung niên đội mũ chóp nhọn. Đó là Lezar, giảng viên dạy ma pháp của tôi.
“Rofus-sama, đã đến giờ buổi học thực hành ma pháp rồi. Cậu định đi đâu vậy?”
Chẳng nói chẳng rằng, tôi triệu hồi một quả cầu bóng tối khổng lồ rồi bắn thẳng vào chỗ Lezar. Ma pháp của tôi đã phá hủy hoàn toàn mặt đất bên phải ông ta.
Áp lực của luồng gió mạnh đến mức hất bay chiếc mũ chóp nhọn lên trời, để rồi rơi lăn lóc xuống đất. Tôi chỉ lạnh lùng nói với Lezar đang chết trân vì sốc.
“Tránh ra.”
Lezar run lẩy bẩy, sợ hãi né sang một bên.
“Quả... Quả không hổ danh là Rofus-sama! Một màn hủy niệm rất mỹ mãn! Với đòn đó thì buổi sáng hôm nay coi như là x-x-xong rồi...”
“Đó là vô niệm. Ta chẳng còn gì để học từ ngươi nữa. Lấp cái hố lại rồi biến đi.”
Tôi phớt lờ Lezar đang run lẩy bẩy ngồi sụp xuống tại chỗ và cứ thế bước đi. Carlos thì đưa tay ôm trán như đang than vãn.
“Cậu chủ...”
“Tên đó là con trai thứ ba của một nam tước đúng không? Với năng lực như vậy mà cũng đòi dạy ta à, thật nực cười. Cho nghỉ việc ngay trong hôm nay đi.”
“Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?”
“Ta không nhớ. Tìm cho ta người giỏi hơn đi.”
Thông thường, địa vị quý tộc càng cao thì ma lực cũng càng mạnh. Tuy đôi khi cũng có quý tộc cấp thấp hoặc thường dân sở hữu lượng ma lực vượt trội, nhưng trường hợp đó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi là người thừa kế nhà hầu tước với ma lực vượt trội. So với tôi, người đến từ gia tộc nam tước như Lezar chỉ như muối bỏ biển.
“Chúng ta trả lương khá cao rồi, vậy mà vẫn không có ai đến. Tình trạng này cứ tiếp diễn là chuyện đương nhiên.”
“Ông đang mỉa mai ta đấy à? Nhưng mà thuê cái tên không phân biệt được giữa hủy niệm và vô niệm thì chẳng phải lỗi ở người tuyển sao.”
“Lezar-dono là một giảng viên ưu tú... nói theo tiêu chuẩn thông thường thì là vậy. Vô niệm là kỹ năng ma pháp nâng cao. Nhưng cậu chủ dùng nó dễ như trở bàn tay thế kia thì Lezar-dono không có cơ hội thể hiện đâu.
“Trình độ như thế được xem là ưu tú sao? Xem ra tiêu chuẩn ma pháp của vương quốc khá thấp đấy.”
Vừa trò chuyện, tôi vừa lên xe ngựa cùng Carlos và gõ nhẹ lên trần xe bằng cây gậy để ra hiệu cho khởi hành.
“Xuất phát. Điểm đến là Roguebelt.”
Theo lệnh của tôi, chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Tuy xe có chạy rồi, nhưng người đánh xe cứ len lén nhìn tôi đầy lúng túng.
“Gì đấy? Nhìn gì mà nhìn?”
“Cậu chủ, cậu có biết Roguebelt ở đâu không ạ?”
“Ta á? Sao ta biết được.”
“Quả thật. Đó là một làng chài nằm sâu trong vùng nông thôn hẻo lánh. Tôi cũng chỉ biết mỗi cái tên thôi.”
“Xa đến mức đó luôn sao? Mà lãnh địa nhà ta rộng lớn, xa cũng không lạ.”
“Xa lắm đấy ạ. Ngồi xe ngựa mất tận bốn ngày.”
“Bốn ngày………………”
Tôi chết lặng. Ngồi xe ngựa suốt bốn ngày liền thì thật kinh khủng. Tôi không ngờ Roguebelt lại ở xa đến vậy.
“Với khoảng cách như thế, e là người đánh xe cũng không kham nổi. Cần có người đánh xe quen đường và lính hộ tống, chuẩn bị lương thực cùng đồ dùng cắm trại, điều chỉnh lịch trình từ ngày mai trở đi. Và nếu phải vắng mặt tận bốn ngày, thì cũng cần có sự cho phép của gia chủ nữa.”
“Hừm...”
Nhiều việc thật. Bình thường thì chắc tôi đã bỏ cuộc rồi. Nhưng lần này là chuyện liên quan trực tiếp đến tính mạng của tôi.
Nếu giải quyết được vấn đề ở Roguebelt mà có thể tránh được một cái chết, thì dù có vất vả cũng đáng để làm.
“Carlos.”
“Vâng, cậu chủ. Cậu bỏ cuộc chưa ạ?”
“Ông kiêm luôn cả đánh xe lẫn hộ vệ đi.”
“...Vâng?”
Carlos từng là chỉ huy một đội kỵ sĩ ở Lãnh địa Lightless, tuy đã lớn tuổi nhưng kỹ năng chiến đấu vẫn đáng gờm và kinh nghiệm đi trại thì dày dạn. Với hành trình chỉ bốn ngày, kể cả phải thức trắng đêm cũng không thành vấn đề với ông. Đây không phải là kiểu cố tỏ ra hay ngẫu hứng như trong chương hai đâu.
Carlos có vẻ không tin vào tai mình, nhưng với năng lực của ông thì yêu cầu này chẳng có gì vô lý.
“Chuẩn bị mọi thứ cần thiết ngay đi. Cứ mua thoải mái, ta sẽ trả bằng tiền tiêu vặt của mình.”
Tôi lấy một túi nhỏ đựng đầy vàng từ trong áo ra và ném cho Carlos.
“Không được đâu, thiếu gia Rofus...”
“À, về lịch trình thì không cần bận tâm. Vắng vài hôm cũng chẳng chết ai đâu. Còn cha ta, cứ báo cáo sau cũng được. Về rồi ta sẽ nói qua loa một chút là xong.”
“Không, không được đâu! Ít nhất cũng phải xin phép gia chủ...“
“Câm miệng.”
Tôi tỏa ra luồng ma lực khủng khiếp, khiến Carlos đang định phản đối cũng cứng họng lại.
Chiếc xe ngựa rít lên dưới áp lực ma lực dày đặc, còn người đánh xe thì sùi bọt mép rồi gục xuống. Carlos vã mồ hôi lạnh, cố cắn răng để giữ tỉnh táo.
“Ta đâu có cho phép ông lên tiếng, Carlos.”
Carlos khuỵu gối xuống như đã đầu hàng.
“Thần... thần xin lỗi vì lỗ mãng. Thần sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”
“Thế mới đúng. Đi đi.”
Carlos cúi đầu, bế tên đánh xe bất tỉnh ra ngoài rồi lập tức đi lo việc chuẩn bị.