Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

182 1472

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

83 1169

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

8 57

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

68 981

Tập 01 - Chương 03: Vùng biển ma

Chúng tôi rời Roguebelt và tiến thẳng về phía bắc trong nửa ngày. Đám ma vật biển tấn công ngày càng dữ dội, và đám binh lính của Clinton theo sau trông có vẻ đã kiệt sức hẳn.

So với họ, đám thủy thủ do Log dẫn đầu từ Roguebelt vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Họ xử lý bọn ma vật một cách điềm tĩnh và thuần thục.

Tôi cố ý để đám thủy thủ ở lại trên thuyền của mình vì tôi không nghĩ bọn họ sẽ chịu hợp sức với lính của Clinton. Và nếu chẳng may gặp mặt Clinton đang trốn trong khoang thì cũng sẽ rất phiền toái.

Tên Clinton thì cứ than vãn bằng thần giao cách cảm.

“Rofus-sama! Ma vật đông quá! Chúng ta phải rút ngay thôi!”

“Đến nước này mà còn nói vậy à...”

Có vẻ hắn không ngờ ma vật lại hung hãn đến thế, và giờ thì đang hoảng loạn vì tần suất tấn công cứ gia tăng. Mà kẻ đang chiến đấu là lính đánh thuê của mi đấy thôi.

Nếu hắn muốn rút lui thì cứ việc, nhưng tôi đã cảnh báo rằng nếu làm thế thì tôi sẽ dùng ma pháp đánh chìm thuyền của hắn.

Thế là tôi bảo hắn: Con đường còn lại của ngươi là làm anh hùng hoặc chết. Nhờ đó mà hắn lấy lại chút ý chí, dù nước mắt lưng tròng. Quản lý đám lính vô dụng đó, cứ để hắn lo.

Tôi cũng đã bắt chúng mua một lượng lớn thuốc hồi phục rồi, nên nếu không bị diệt sạch hoàn toàn thì vẫn có thể tới được chỗ của Hải Ma Strath.

“Này, ít nhất thì mày cũng giúp chút đi.” Fol vừa nói vừa chém gọn mấy con cá kiếm.

Còn tôi thì đã cho người bê lên một chiếc ghế sofa từ dưới khoang và đặt nó vào phần boong có bóng râm rồi ngồi thư giãn ngắm nhìn màn trình diễn của đám thủy thủ. Carlos cũng đứng bên cạnh chờ lệnh. Nhờ đám thủy thủ chiến đấu như hổ tướng nên Carlos chẳng còn việc gì để làm. Thỉnh thoảng chỉ cần chém gục mấy con ma vật tiến đến gần là xong.

“Trông có vẻ vẫn đủ người mà?”

“Bên này đang cắm đầu cắm cổ lên mà chiến đấu đây, thế quái nào chỉ có mày là cứ lười chảy thây ra thế hả?”

“Ha, đó là sự khác biệt giữa quý tộc và dân đen. Ngươi lại học được thêm một điều rồi đấy, hạ dân.”

“Mày nói cái gì đấy thằng khốn!”

Fol thỉnh thoảng lại kiếm chuyện kiểu như vậy. Rất phiền, nhưng thằng đó lại là người giết được nhiều ma vật nhất. Khả năng thể chất vượt trội giúp hắn ta chém ma vật trong chớp mắt. Xem ra Craig nói Fol ở đẳng cấp khác là thật rồi.

Tuy nhiên, cuộc hành trình này sắp đến hồi kết. Theo cốt chuyện, Hải Ma Strath nằm ở phía bắc Roguebelt khoảng nửa ngày đường.

Lẽ ra đến giờ cũng nên chạm trán rồi, vậy mà... vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Ngay lúc đó, sắc mặt Log thay đổi và hắn ta bắt đầu ra lệnh cho người lái tàu.

“Dừng lại. Không thể tiến xa hơn nữa. Quay lại đi.”

Hả? Tên Log kia đang làm cái quái gì vậy? Tôi ngăn lại khi con tàu bắt đầu đổi hướng.

“Này, ai cho phép tự ý đổi lộ trình hả. Quay về lộ trình ban đầu đi.”

“Không được. Từ đây trở đi là vùng biển ma. Nếu vào rồi sẽ không thể quay lại đâu.”

“Vùng biển ma?”

Nhìn quanh thì các thủy thủ đều đang hoảng sợ, dán mắt về đường chân trời phía bắc.

“Đây là truyền thuyết của giới thủy thủ. Vùng biển phía trước là hang ổ của ác ma chuyên ăn tàu thuyền. Tàu nào vào vùng này sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Log nghiêm mặt nhìn chằm chằm về phía bắc.

“Rốt cuộc cũng chỉ là truyện cổ tích thôi mà. Hay là bọn bây từng thấy con ác ma ăn tàu đó rồi hả?”

“Không, chưa từng... Với lại, bọn thủy thủ như tụi tôi đâu có dám bén mảng đến vùng biển ma đó.”

Log ngập ngừng nói rồi quay mặt đi. Những thủy thủ khác cũng không ai dám nhìn thẳng vào mắt nhau.

“Cậu chủ. Truyền thuyết có đúng hay không thì chưa bàn tới, nhưng việc vùng biển quanh đây bị coi là nguy hiểm thì đúng thật. Chính vì vậy mà chúng ta vẫn không thể giao thương với lãnh địa Steria dù không xa lắm.”

Carlos thì thầm với tôi như thế.

Lãnh địa Steria ở phương bắc sao? Đó là lãnh địa của một bá tước vùng biên nằm sát biên giới phía bắc, được bao quanh bởi biển và những ngọn núi phủ tuyết. Nếu nhớ không lầm thì đó cũng là quê hương của Valm, một trong Tứ Thiên Vương được mệnh danh là [Kẻ Cưỡi Rồng]. Mặc dù khoảng cách không quá xa so với Lãnh địa Lightless và hoàn toàn có thể giao thương được, nhưng tuyến đường lại không an toàn do vùng biển ma này.

Vùng biển ma và ác ma ăn tàu à. Chẳng lẽ con quái vật biển khổng lồ Strath, còn được gọi là Kraken chính là con ác ma đó? Nghe nói nó cũng hay xuất hiện đúng ngay vùng biển ma ấy.

“Không thay đổi lộ trình. Có vẻ sự hung hãn của lũ ma vật lần này là do con ác ma đó gây ra.”

“…Thật vậy sao?”

Log hoang mang, sắc mặt đám thủy thủ cũng chẳng khá hơn. Vùng biển ma đó đáng sợ đến thế sao?

“Đó là sự thật. Chính vì để tiêu diệt thứ đó nên chúng ta mới chuẩn bị binh lực lớn đến thế này.”

“Khoan đã… Chúng tôi chỉ được bảo là tiêu diệt ma vật biển thôi mà… Không ai nói là sẽ phải đối đầu với một con ác ma ở vùng biển ma cả…”

Log bắt đầu tái mặt và lúng túng. Chưa từng thấy mà đã sợ hãi đến mức ấy sao. Người thì to mà gan thì bé quá nhỉ.

“Này này. Nếu giết được con ác ma ăn tàu đó thì có đánh bắt cá như trước được không?”

Fol vác kiếm lên vai và hỏi như vậy.

“Ngay từ đầu ta đã nói vậy rồi.”

Tôi đáp lại vậy thì Fol siết nắm đấm và nở nụ cười hiếu chiến.

“Vậy à, thế thì phải làm thôi, săn ác ma nào.”

“Này, đợi đã, mày điên à Fol! Đó là con ác ma ăn tàu đã chiếm cứ vùng biển ma suốt ba trăm năm rồi đấy!? Làm sao mà thắng nổi!?”

Log cố ngăn thằng đó lại, nhưng Fol chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

“Hả? Cả anh lẫn tụi kia sợ mấy cái truyền thuyết vớ vẩn đến mức đó á? Cái thân hình bự chảng kia chỉ để trưng à?”

“Fol!”

Lại cãi nhau như khỉ núi nữa à, tôi nghĩ vậy khi nhìn hai đứa đấu khẩu. Ngay lúc ấy cả con tàu đột ngột rung lên – không phải, mà là cả vùng biển đều rung chuyển dữ dội

Những đợt sóng lớn nổi lên, và sáu chiếc cột khổng lồ trồi lên bao quanh tàu. Không khó để nhận ra đó là xúc tu của một sinh vật thân mềm, trên mình phủ đầy giác hút. Chẳng mấy chốc, những xúc tu khổng lồ bắt đầu áp sát để nuốt chửng con tàu.

“Carlos!”

“Rõ!”

Ngay khi tôi gọi, Carlos lập tức chạy lên cột buồm rồi vung kiếm về phía xúc tu đang áp sát. Thanh kiếm chứa ma lực tạo thành những đường chém bay giữa không trung, cắt phăng một xúc tu.

“[Hắc Liêm].” 

Tôi triệu hồi lưỡi hái bóng tối trong tay và vung mạnh về phía lũ xúc tu. Vệt chém đen ngòm khổng lồ nuốt chửng và cắt lìa hai xúc tu nữa. Còn lại ba chiếc.

Dù đã mất hai chiếc, ba xúc tu khổng lồ còn lại vẫn không ngừng vung xuống.

“[Hắc Bích].”

Tôi lập tức dựng lên một bức tường bóng tối khổng lồ bao phủ lấy con tàu. Bức tường bóng tối được tạo ra bằng một lượng lớn ma lực dễ dàng đẩy lùi các xúc tu.

Chúng rút lui như thể đã từ bỏ.

“Uwaaaaah!”

Tiếng hét thất thanh vang lên chậm hơn một nhịp. Đám thủy thủ đang rất sợ hãi và hỗn loạn. Với tình hình này thì dù tôi có ra lệnh thế nào cũng chẳng ai nghe theo đâu. Dù là quý tộc, trong mắt họ thì tôi vẫn là người ngoài.

Tôi dùng sức mạnh được cường hóa bằng ma lực kéo Log đang co rúm ở góc tàu dậy rồi tát vào mặt hắn.

Log nhìn tôi sửng sốt. Trong thoáng chốc, nỗi sợ trong mắt hắn giảm đi phần nào. Quả nhiên để quên đi sợ hãi thì cách tốt nhất là gây đau đớn.

“Này, ngươi là thủ lĩnh mà đúng không? Nếu không muốn chết thì mau ổn định đám kia lại. Nếu tình trạng hỗn loạn này tiếp diễn thì tất cả sẽ chết đấy, cả ngươi cũng không ngoại lệ đâu.”

“Ừ, t-tôi hiểu rồi.”

Lấy lại bình tĩnh, Log bắt đầu ổn định đám người. Sau đó, tôi sút vào mông Fol đang ngồi bệt ra vì sợ.

“Gyaaaaaah! M-Mày làm cái quái gì vậy hả...!?”

“Tinh thần săn ác ma đâu rồi hả, đám dân đen. Nếu có thời gian sợ sệt thì cầm kiếm lên đi. Đợt tiếp theo đến ngay đấy.”

“T-Tao không sợ! Không sợ chút nào cả! Chỉ hơi giật mình thôi!”

Ngay lúc đó, Fol dùng đoản kiếm đỡ lấy một con cá kiếm đang phóng thẳng từ biển về phía tôi.

“Chậc, còn có cả lũ ma vật nữa à.”

“...Ngạc nhiên đấy. Không ngờ ngươi lại bảo vệ ta.”

“Ờ, chính tao đã cứu mày đấy. Biết ơn suốt đời đi.”

Một con người cá khác lao ra khỏi biển định tấn công Fol, tôi liền thổi bay nó bằng Hắc Cầu.

“Khó rồi đây, ta cũng thành ân nhân cứu mạng của ngươi mất rồi. Hồi nãy ngươi nói sao nhỉ, biết ơn suốt đời hả?”

“Aa! Tên đáng ghét!”

Dù miệng thì cằn nhằn, Fol vẫn tiếp tục chém đám ma vật vừa nhảy lên thuyền. Những thủy thủ từng hoảng loạn cũng dần dần phản công lại được bọn ma vật dưới sự chỉ huy của Log.

1960ab7f-1a6a-438c-81e0-824257895ab2.jpg

Vì vẫn còn vài người chưa hoàn hồn sau cơn sợ hãi nên thỉnh thoảng tôi phải dùng ma pháp để hỗ trợ. Thật đúng là lũ dân đen vô dụng.

Hay là cứ bỏ mặc bọn chúng luôn nhỉ. Tôi dùng ma pháp và phối hợp với kiếm thuật của Carlos tiếp tục chém những xúc tu khổng lồ trồi lên từ biển. Rốt cuộc có bao nhiêu xúc tu vậy chứ? Tôi đã cắt đến bảy, tám cái rồi mà vẫn còn tiếp tục trồi lên. Mực thì mười xúc tu, còn bạch tuộc là tám cơ mà?

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, Clinton liền hỏi bằng thần giao cách cảm.

“Rofus-sama! Chuyện gì đang xảy ra thế ạ!?”

“Chuyện gì là chuyện gì. Ma vật biển tấn công đấy. Tự mà dùng ma pháp xử lý đi.”

“Không được ạ! Thần đâu được báo trước là sẽ có mấy thứ thế này!”

“Đừng hoảng loạn. Dù sao cũng là quý tộc mà lại thảm hại thế à.”

“Dù sao đi nữa, chúng thần sẽ rút lui!”

“...Ngươi định bỏ chạy trong tình cảnh này à? Muốn ta tự tay đánh chìm tàu luôn không?”

“...Ngài vẫn còn dư sức để làm vậy sao? Trước khi lo cho thần, sao không lo cho bản thân trước đi? Còn sống thì mới làm được chứ. Vậy nhé, xin phép cáo lui.”

Clinton nói vậy rồi cắt đứt liên lạc. Nhìn sang các con tàu theo sau, tôi thấy chúng đã rút lui khá xa và bỏ lại thuyền của tôi phía sau.

“Chậc.”

Tôi bực dọc tặc lưỡi. Tên Clinton khốn kiếp, đợi tới khi vào khu vực an toàn mới liên lạc à. Tôi mải đối phó với xúc tu khổng lồ nên chẳng hề nhận ra mấy chiếc tàu kia đã bỏ chạy. Mà nói mới nhớ, con sử ma tôi gắn vào hắn đang làm cái quái gì vậy? Mẹ kiếp, đứa nào đứa nấy cũng vô dụng hết.

“…Chúng ta bị chơi một vố rồi.”

Carlos vừa chém ma vật vừa nói.

“Giải quyết thằng rác rưởi đó để sau. Giờ xử lý con sinh vật mềm nhũn này trước đã.”

“Vậy ra ác ma ăn tàu đó… là Kraken à?”

“…Cũng chưa chắc.”

“Cậu chủ?”

“Không có gì, tiêu diệt nó là sẽ rõ thôi.”

Đợi lúc mấy xúc tu ngừng tấn công, tôi tạo ra một Hắc Thương khổng lồ trên không. Dù chỉ là ma pháp trung cấp, nhưng khi tôi đổ dồn ma lực vào thì sức mạnh của nó vượt xa cả ma pháp thượng cấp thông thường. Tôi đã cảm nhận được một nguồn ma lực khá lớn bên dưới con tàu. Chắc chắn bản thể của con ma vật nằm ở đó.

Tôi hô lớn gọi những người đang chiến đấu trên boong tàu.

“Tất cả nghe đây! Ta sắp tung ma pháp! Muốn sống thì chuẩn bị tinh thần chịu chấn động đi!”

Vừa dứt lời, tôi nhắm vào chỗ con ma vật đang ẩn nấp rồi ném ngọn thương xuống đáy biển.

Khi cảm nhận được ngọn thương trúng đích, vụ nổ ma lực lan ra tạo nên những đợt sóng lớn khiến cả con tàu rung chuyển dữ dội.

Một tiếng gầm vang vọng từ đáy đại dương, chắc hẳn là tiếng rú của con ma vật. Cú chấn động mạnh đến mức gần như làm lật tàu.

“Mày không biết kiềm chế à đồ ngu!? Muốn làm chìm tàu luôn à!”

“Cậu chủ! Chẳng phải lần này hơi quá rồi sao?”

Tiếng trách móc từ Fol và Carlos vang lên, tôi liền quát lại.

“Đến giờ vẫn chưa nhìn rõ toàn bộ hình dạng của nó! Vậy thì phải đảm bảo giết cho bằng được chứ!? Với lại ta đã kiềm chế rồi!”

Quá tay á? Vô lễ thật, nếu tôi mà không kiềm chế thì cái tàu này đã bị thổi bay không còn mảnh nào rồi.

Vì khoảng cách quá gần nên tôi đành hạn chế sức mạnh đến mức này. Nhưng nếu yếu hơn nữa thì chắc chẳng gây được tí sát thương nào.

Hải Ma Strath có sức chịu đựng rất cao, nó phải chịu hàng trăm hàng ngàn loạt pháo mới chết nổi. Nếu dùng loại ma pháp yếu đánh bừa vào nó thì chẳng khác nào muỗi chích cả.

Con tàu rung lắc dữ dội hất bay tất cả ma vật đã leo lên boong xuống biển. Vài thủy thủ cũng bị văng khỏi tàu.

…Đã bảo chúng chuẩn bị tinh thần rồi mà. Tôi bèn triệu hồi hàng loạt cánh tay bóng tối từ cái bóng của mình, tóm lấy đám thủy thủ đang chới với dưới nước.

[Hắc Uyển]. Loại ma pháp cấp thấp này thường chỉ dùng để làm mấy việc vặt như mở cửa hay bê đồ lặt vặt, nhưng với sức mạnh của tôi thì có thể nâng cả đống người rất dễ dàng.

Nếu muốn, tôi còn có thể bóp nát đầu chúng hay dùng nó làm vũ khí cũng được.

“C-Cảm ơn cậu rất nhiều…”

“Tưởng chết rồi cơ…”

Tôi quăng mấy tên thuỷ thủ đang bị treo ngược lủng lẳng trong không khí trở lại boong tàu.

“Lũ các ngươi! Đừng có mà lơ là cảnh giác! Chỉ chừng này mà nó chết thì mới lạ đấy!”

Tôi quát vào mặt đám thủy thủ đang thở phào nhẹ nhõm vì con tàu đã thôi lắc lư.

“Không thể nào, nó còn sống sao…?”

“Sao chịu nổi một đòn khủng khiếp đến vậy được…?”

Bầu không khí nặng nề bao trùm, Log, Fol và Carlos đều nghiêm mặt lại.

“Nó đến rồi.”

Con tàu lại bắt đầu rung lắc. Mặt biển sôi trào, một thứ khổng lồ trồi lên từ đáy sâu.

Thứ đó cuối cùng cũng lộ diện.

Nổi lên giữa đợt sóng dữ dội là một sinh vật khổng lồ đến kinh hoàng. Đó là một cái đầu bạch tuộc đỏ thẫm, to gấp đôi tàu của tôi.

Nhưng mà…

“…Chết rồi sao?”

Fol lẩm bẩm.

Giữa đầu con bạch tuộc khổng lồ ấy là một cái lỗ to tướng. Tàn dư ma lực vẫn còn vương vất quanh đó, rõ ràng là do Hắc Thương tôi đã phóng xuống khi nãy.

Đôi mắt đục ngầu của con bạch tuộc không còn chút sinh khí nào, hoàn toàn bất động. À, chết thật rồi.

“Đúng thật, nó chết rồi.”

Nhưng…

“…Quả nhiên nó không phải Strath.”

Thứ này không phải Hải Ma Strath. Phải công nhận là nó rất to. Nhưng những con Kraken lớn nhất được xác nhận từ trước đến nay, tính cả thân và xúc tu thì cũng chưa đến 30m.

Còn con này ít nhất cũng phải 50m, một kích cỡ vượt xa chuẩn mực thông thường.

Hoặc có lẽ, con ác ma nuốt tàu được cho là đã chiếm cứ vùng biển ma suốt ba trăm năm nay chính là thứ này. Nhưng nó không phải là Strath, một trong [Tứ Ma Thú].

Strath có kích thước ngang một hòn đảo nhỏ. Chỉ riêng cái đầu của nó đã cao hơn mặt biển. Vì cả xúc tu lẫn thân thể đều quá khổng lồ nên đầu nó mới trồi lên mặt biển như vậy.

Nhưng do phơi cái điểm yếu lên mặt nước nên chỉ cần nả pháo kích liên tục vào đó là giết được.

Đó là lý do vì sao dù sở hữu thân thể lớn nhất trong [Tứ Ma Thú], nó lại không được xem là quá mạnh. Tuy nhiên, trên bề mặt màu đỏ sẫm của cái đầu con Kraken khổng lồ này, có hoa văn sọc như loài hổ. Đó hoàn toàn trùng khớp với đặc điểm của Hải Ma Strath.

Có lẽ đây chính là “hình mẫu ban đầu” của Strath. Trong nguyên tác, [Tứ Ma Thú] xuất hiện sau ba năm kể từ lúc câu chuyện bắt đầu. Chẳng lẽ vì một nguyên nhân nào đó mà nó đã phình to ra và trở thành Hải Ma Strath sao?

Ví dụ như [Ma Vương] Lars, trùm cuối chương một đã can thiệp chẳng hạn.

[Tứ Ma Thú] vốn là tay sai của [Ma Vương]. Nếu hắn nhúng tay vào việc tạo ra chúng thì cũng chẳng có gì lạ.

“Ma pháp đúng là ghê gớm thật đấy. Một đòn thôi là hạ được cả ác ma ăn tàu…”

“Này, Fol! Ngã đấy, quay lại mau!”

“Không sao mà! Tuyệt lắm đấy, anh cũng tới đây đi!

Fol đã trèo lên xác con Kraken, mặt mũi hớn hở như con nít được quà, trong khi Log thì đang lo lắng gọi với.

“Thành công rồi, cuối cùng cũng hạ được nó!”

“Cậu nhóc quý tộc đã tiêu diệt ác ma rồi!”

“Quả không hổ là quý tộc! Không, phải gọi là ngài quý tộc mới đúng!”

Bọn thủy thủ tên thì thở phào nhẹ nhõm, tên thì mừng rỡ hò hét khắp boong tàu. Đúng là bọn thực dụng.

“Cậu thật xuất sắc, Cậu chủ Rofus.”

Carlos cất kiếm rồi lên tiếng tán thưởng. Tôi định nhắc ông đừng vội lơ là cảnh giác, nhưng không hiểu vì sao, từ khi hạ được con Kraken khổng lồ thì chẳng thấy lũ ma vật đâu nữa. Xem ra mọi chuyện kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi sao?

“.........”

Hải Ma Strath không xuất hiện. Nếu giả thuyết của tôi đúng, thì thậm chí nó còn chưa được sinh ra vào thời điểm này.

Vậy điều gì đã khiến lũ ma vật trở nên hung hăng và xuất hiện ồ ạt đến mức tôi phải đi xa tới tận đây? Càng tiến gần vùng biển ma thì số lượng ma vật càng tăng. Rõ ràng, nguyên nhân nằm ở vùng biển đó. Vậy thì ác ma nuốt tàu Kraken khổng lồ được cho là đã chiếm cứ vùng biển này suốt ba trăm năm chính là nguyên nhân sao? Nhưng một thứ đã tồn tại suốt ba trăm năm nay lại đột nhiên trở thành nguyên nhân khiến ma vật trở nên hung hãn và xuất hiện ồ ạt vào lúc này hay sao?

Cái cảm giác không đúng này…

Chẳng lẽ… tôi đã bỏ sót điều gì chăng?

“Hả? Cái gì đây…”

Fol nhìn xác con Kraken và thốt lên đầy hoang mang.

“Cái gì đây? Bị thứ gì đó ăn mất à…?”

Bị ăn…? Tôi truyền ma lực vào đôi chân, phóng người lên xác con Kraken chỉ trong một cú nhảy.

“Chỗ nào?”

“Uwaa!! Giật cả mình!”

Thằng này lúc nào cũng ồn ào. Tôi bước đến chỗ Fol và cùng quan sát toàn bộ xác con Kraken. Nhìn kỹ hơn, phần đầu tròn của nó đã bị mất một mảng lớn.

Đúng như Fol nói, trông hệt như đã bị thứ gì đó ăn mất. Cái lỗ tôi tạo ra bằng Hắc Thương thì chỉ có một, còn phần bị khoét này không phải do tôi làm.

Hơn nữa, vết thương đó đã lành lại đôi chút. Nghĩa là nó không phải mới xuất hiện hôm qua hay hôm nay.

“Có lẽ đây là vết thương do kẻ thù bên ngoài gây ra trước khi nó phát triển đến mức này. Tôi không nghĩ có loài săn mồi nào đủ sức ăn một con Kraken to như thế.”

Carlos đi theo phía sau liền đưa ra nhận định như vậy. Hừm, cũng phải. Nếu nghĩ theo lẽ thường thì đúng là vậy. Nhưng…

***

“........!?”

Cái gì vậy…

Trong phạm vi cảm nhận ma lực của tôi, có thứ đang xâm nhập vào như thể phá toang một tấm lưới. Mật độ ma lực của nó dày đặc và khủng khiếp đến mức khiến tôi rợn sống lưng.

Và nó đang lao đến với tốc độ khủng khiếp.

“Này, các ngươi! Có gì đó—”

Tôi chưa kịp nói hết, phản ứng ma lực ấy đã trượt qua ngay bên dưới chúng tôi.

“Hả…?”

Nó… vừa lướt qua ư…?

Tôi bất giác quay đầu nhìn về hướng nó đi. Không lâu sau, tên Clinton đã rút lui trước đó liền cầu cứu tôi bằng thần giao cách cảm.

“Rofus-sama! Cái quái gì vậy!? Cứu—”

Nói xong chừng đó thì liên lạc bị cắt. Đồng thời, tín hiệu cầu cứu từ con sử ma mà tôi gắn vào Clinton cũng chợt xuất hiện rồi biến mất hoàn toàn.

“.........”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một dòng mồ hôi lạnh chảy dọc lưng tôi.

“Sao tự nhiên trông mặt mày ghê thế hả?”

“Sắc mặt cậu kém quá, có chuyện gì vậy?”

Fol ghé sát nhìn mặt tôi, còn Carlos thì lo lắng cất tiếng hỏi.

“Cả hai, lập tức rút vũ khí. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!”

Từ phía chân trời, một tiếng gầm vang lên như còi chiến hạm vọng đến. Ngay sau đó, một làn sóng ma lực dày đặc đến mức tôi cũng phải nhăn mặt ập tới.

Một nửa thuỷ thủ đoàn sau khi bị sóng ma lực quét qua thì ngất xỉu tại chỗ. Nửa còn lại thì ói mửa hoặc gục xuống co ro tại chỗ. Log cố gắng giữ tỉnh táo nhưng trông cũng chẳng khá hơn.

Fol và Carlos tuy mặt tái mét, nhưng vẫn còn đủ sức để cầm chắc vũ khí.

“Chuyện quái gì vậy…?”

“Cậu chủ, đây là…?”

“Đừng hỏi ta. Ta cũng chẳng biết.”

Thật đấy. Chính tôi cũng không hiểu điều gì đang xảy ra.

Chỉ biết chắc một điều: một thứ rất nguy hiểm đang đến. Tôi kéo Log dậy bằng vũ lực rồi đổ lọ thuốc hồi phục vào miệng hắn.

“Ực!??”

Log trợn mắt và ho sặc sụa. Với dân đen thì đây là món hàng xa xỉ, nhưng cũng chẳng phải thứ tôi phải tiếc rẻ. Tôi ra lệnh.

“Đưa toàn bộ người vào khoang tàu. Và có thể tàu sẽ bị phá hủy đấy, lo mà chuẩn bị tinh thần đi.”

“C-Cái gì? Không thể nào…”

“Làm đi.”

“Ư-Ừ.”

Cuộc trao đổi ngắn ngủi kết thúc, Log lập tức vội vã bế các thủy thủ vào bên trong con tàu. Còn tôi thì quay sang nhìn Fol và Carlos.

“Các ngươi, sẵn sàng để chết chưa?”

Fol nở một nụ cười hiếu chiến, còn Carlos nheo đôi mắt sắc bén lại.

“Tụi này sẽ không chết đâu. Tất cả chúng ta sẽ trở về an toàn.”

“Nếu là mệnh lệnh của Cậu chủ Rofus, tôi nguyện dâng hiến mạng này mà không chút do dự.”

Nghe từng câu trả lời, tôi chỉ cười khẩy đáp lại.

“Hừ, đừng làm vướng chân ta là được.”

Tiếng gầm gừ của con ma vật vang lên lần nữa, âm vang như tiếng còi tàu. Khác với trước, không có làn sóng ma lực nào tỏa ra mà lần này nó đã trồi lên khỏi mặt biển.

Sinh vật khổng lồ ấy lao vọt khỏi mặt nước rồi không rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung. Những chiếc vây khổng lồ xòe ra như đôi cánh, cơ thể đồ sộ ấy như đang bơi trong bầu trời.

Dù khoảng cách còn xa, kích thước khủng khiếp của nó vẫn rõ mồn một. Đôi mắt ngọc bích ánh lên tia nhìn sắc bén, khóa chặt lấy chúng tôi.

Đó là một con cá voi khổng lồ vượt ngoài lẽ thường.

“…Cái quái gì vậy? Tao chưa từng thấy sinh vật nào như thế…!”

Áp lực nó tỏa ra vượt xa [Tứ Ma Thú]. Chỉ đứng ở đây thôi, tôi đã cảm nhận rõ rệt nguồn ma lực khủng khiếp ấy. Chuyện quái gì đang xảy ra thế?

Con quái vật này đâu có trong cốt truyện…!

***

Một ma vật hình cá voi khổng lồ bay lượn giữa bầu trời, [Ma Kình]. Tiếng gầm và luồng ma lực dị thường của nó khiến tôi thấy rất quen.

Thì ra, nguồn ma lực tôi từng cảm nhận ở Roguebelt chính là từ nó.

[Ma Kình] lườm chúng tôi bằng đôi mắt xanh biếc, gầm lên một tiếng ngắn rồi phóng ra thêm một đợt sóng ma lực dày đặc y hệt lúc trước.

“…Chết tiệt.”

Tôi cũng giải phóng ra sóng ma lực đáp trả lại. Hai luồng sức mạnh va chạm dữ dội ngay trên mặt biển.

Những luồng sóng ma lực dữ dội va chạm khiến không khí méo mó, không gian rền rĩ. Tôi tiếp tục gia tăng lượng ma lực phóng thích.

Sau một hồi giằng co, tôi giành phần thắng. Sóng ma lực của [Ma Kình] tan biến, còn sóng của tôi thì đánh thẳng vào nó.

[Ma Kình] nheo đôi mắt ngọc bích đầy khó chịu, ánh nhìn khóa chặt vào tôi.

“Hừ, cuối cùng cũng chịu để mắt đến ta. Cùng lắm chỉ là một con cá voi hơi nhiều ma lực thôi nhỉ.”

Trong những trận chiến giữa các ma thuật sư ngang hạng, việc đấu sóng ma lực thường bị tránh. Bởi nó chẳng có ý nghĩa gì. Người sở hữu ma lực càng cao thì khả năng kháng ma lực cũng càng mạnh.

Với một ma thuật sư cấp cao, dù có bị sóng ma lực đánh trúng thì cũng chỉ thấy khó chịu chứ hầu như không bị thương tổn.

Sóng ma lực chỉ hữu dụng khi gặp đối thủ yếu hơn hẳn. Kẻ càng có ít ma lực thì tác động càng lớn. Nếu phải hứng một đợt sóng ma lực dày đặc, kẻ không có ma lực sẽ không thể cử động nổi. Đám thủy thủ vừa ngất xỉu trước đó là ví dụ điển hình. Với lượng ma lực của [Ma Kình], hầu hết kẻ địch sẽ bị tê liệt chỉ nhờ một đợt sóng.

Nhưng giờ đây, kẻ đứng trước nó là Rofus Ray Lightless tôi đây.

“Dám coi thường ta dù chỉ một thoáng, ta sẽ bắt ngươi phải hối hận.

Tôi triệu hồi vô số Hắc Cầu, nhiều đến mức che kín bầu trời trên con tàu. Trong tay tôi, ngay cả Hắc Cầu hạ cấp cũng có thể đạt tới sức mạnh của ma pháp trung cấp bậc cao.

Với số lượng này, chỉ cần trút xuống cũng đủ xóa sổ cả một ngọn núi lớn. Một cơ thể đồ sộ như vậy không thể nào tránh thoát khỏi cơn mưa Hắc Cầu này.

“Biến mất đi.”

Vô số Hắc Cầu ập xuống [Ma Kình]. Nó không hề tránh, để mặc cho toàn bộ Hắc Cầu nổ tung thành một tràng chấn động ma lực dữ dội.

Fol và Carlos chết lặng dõi theo.

“…Mày vừa bảo là đã sẵn sàng chết đúng không?”

For liếc nửa con mắt và buông ra câu đó. Đồ ngu, sao mà kết thúc dễ dàng vậy được.

Carlos thì im lặng quan sát [Ma Kình] chìm trong khói bụi, không hề hạ thế thủ. Nhưng khi khói tan, [Ma Kình] vẫn lơ lửng trên không, dường như chẳng hề hấn gì.

“Cái gì…”

“…Thật luôn à.”

Carlos và Fol đều tròn mắt kinh ngạc. Không ngờ hứng trọn cả trận mưa Hắc Cầu mà vẫn không bị thương. Tôi lập tức triệu hồi một cây Hắc Thương khổng lồ và phóng thẳng vào [Ma Kình].

Tuy sức công phá tổng thể của Hắc Thương kém hơn Hắc Cầu, nhưng sức xuyên phá lại thì lại áp đảo.

Hắc Thương lao đi với tốc độ khủng khiếp.

Ngay trước khi trúng vào [Ma Kình], một lớp màng bán trong suốt xuất hiện và chặn Hắc Thương lại. Vụ nổ ma lực dữ dội vang lên, song không một chút thương tổn nào chạm tới nó. Cái màng đó là...

“Lá chắn ma pháp sao…?”

Một bức tường bao bọc toàn thân được tạo ra từ ma lực bẩm sinh mà mọi ma thuật sư cấp cao đều khoác lên mình.

Tôi cũng luôn duy trì lá chắn ma pháp quanh mình, nên [Ma Kình] có lượng ma lực lớn thế này mà lại sở hữu nó cũng không lạ mấy. Điều đáng ngạc nhiên là độ bền. Lá chắn của tôi chỉ chặn hoàn toàn ma thuật trung cấp, còn ma thuật thượng cấp thì ít nhất cũng làm biến dạng hoặc thậm chí bị vỡ.

Tất nhiên, Hắc Cầu bắn lẻ thì còn đỡ, nhưng nếu hứng trọn cả làn đạn thì sẽ không chịu nổi. Còn Hắc Thương thì chắc chắn sẽ không đỡ được. Ấy vậy mà con [Ma Kình] này…

“Nó chặn ma pháp của ta chỉ bằng lá chắn ma pháp thôi sao...”

Ngay cả những ma pháp phòng ngự thông thường cũng khó lòng chống đỡ được Hắc Thương của tôi, vậy mà nó lại chặn chỉ bằng lá chắn ma pháp. Khi tôi còn đang sững sờ, con [Ma Kình] gầm lên một tiếng khiến mặt biển rung chuyển. Âm lượng khủng khiếp đến mức tôi phải vô thức bịt tai lại. Tuy không phát ra sóng ma lực, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ma lực ẩn trong tiếng gầm đó. Đây không đơn thuần là tiếng gầm nữa, rốt cuộc là gì chứ…

Sau thoáng lặng im, mặt biển quanh tàu cuộn trào và vô số ma vật trồi lên. Dẫn đầu là cá kiếm, tiếp đó là người cá, ếch kim, rắn điện, cùng nhiều ma vật khác ào lên boong tàu.

“Ngay lúc này mà lại xuất hiện ma vật sao!?”

Fol quát lớn, tung cú đá hất văng một tên người cá xuống biển. Vào lúc này sao? Không, rõ ràng lũ này là do [Ma Kình] cố ý triệu tới. Tiếng gầm của nó chắc chắn đã gọi chúng. Hơn nữa, tất cả bọn chúng…

Mắt chúng đều đỏ rực và cực kỳ hung hãn. Đặc điểm này chính là dấu hiệu của những ma vật đã bạo hóa trong “Thảm kịch”. Lẽ nào [Ma Kình] này có liên quan đến “Thảm kịch” khi [Ma Vương] hồi sinh? Dù thế nào, rõ ràng nó là nguyên nhân khiến ma vật biển xuất hiện ồ ạt và hung hãn hơn.

“Cậu chủ, mau rút lui thôi…”

Carlos vừa chém hạ lũ ma vật đang áp sát vừa nói.

“Không thể đâu.”

“Cậu chủ!”

“Không phải ta cố chấp. Mà con tàu này không thể thoát khỏi nó được.”

Dù giờ [Ma Kình] đang lượn lờ ung dung trên trời, nó vẫn đủ nhanh để đuổi kịp tàu của Clinton vốn đang cách đây khá xa. Với nó, tốc độ tối đa của tàu chúng tôi chẳng khác gì đứng yên. Chỉ còn cách chiến đấu để đáp trả lại. May thay, Fol đang làm rất tốt.

Với số lượng ma vật thế này, chỉ mình Carlos xử lý chắc chắn sẽ rất khó khăn. Tuy trận chiến với Hải Ma Strath mà tôi dự tính đã khác hẳn, nhưng nhờ vậy mà tôi có thể toàn tâm dùng ma pháp. Con [Ma Kình] đó chắc định triệu hồi một đám ma vật rồi ngồi trên cao mà thưởng ngoạn, nhưng phía tôi cũng đã sẵn sàng.

Nếu Hắc Thương không hiệu quả, tôi chỉ việc dùng ma pháp mạnh hơn là được. Đừng hòng nghĩ chỉ vậy là thắng…

“…Hả?”

Ngay khi tôi định thi triển đòn mới, ngước nhìn lên thì thấy quanh [Ma Kình] đang có thứ gì đó như những bông tuyết bay lượn. Những bông tuyết xanh trắng lấp lánh tụ lại và dần tạo thành những mũi thương. Không thể nhầm được…

“Ma pháp sao…”

Không đời nào tôi lại nhìn nhầm. Đó đích thực là ma pháp.

Thông thường, ma vật không thể sử dụng ma pháp. Không phải vì không muốn, mà vì không thể dùng. Để thi triển ma pháp cần hiểu rõ về ma pháp trận, niệm chú và đòi hỏi trí tuệ cao.

Chỉ con người, tinh linh và một số ít loài rồng thượng cấp mới có thể làm được.

“Con cá voi này ngang hàng với loài rồng thượng cấp sao…?”

Chắc chắn nó sở hữu trí tuệ đủ cao để dùng ma pháp. Hơn nữa, nó đang dùng Băng Kết Ma Pháp trung cấp, Băng Kết Thương.

Cũng như tôi, nó đã dồn lượng ma lực khủng khiếp vào đó, khiến kích thước những mũi thương vượt xa mức thường. Mỗi mũi ắt hẳn có sức hủy diệt tương đương ma pháp thượng cấp, và số lượng đã hơn mười. Tuy vậy, nó vẫn đang tăng. Nếu tất cả được phóng ra cùng lúc, con tàu này sẽ không còn chỗ để chạy. Chỉ một mũi trúng thôi cũng đủ đánh chìm rồi.

“Định giết luôn cả ma vật mà nó triệu hồi luôn sao?”

Dù có trí tuệ để dùng ma pháp, nhưng nó hoàn toàn không có khái niệm về đạo đức. Quả là bản chất của ma vật.

“Này, cái thứ đó nguy hiểm lắm đấy!?”

Fol nhìn cảnh tượng ấy mà mặt biến sắc. Với việc Fol đã chứng kiến sức mạnh của Hắc Thương thì với số lượng Băng Kết Thương kia rõ ràng là mối đe dọa ghê gớm.

“Tập trung vào lũ trước mặt ngươi đi. Phần còn lại để ta lo.”

Cho dù có để tâm, ngươi cũng chẳng thể trốn thoát hay ngăn cản được đâu. Vốn dĩ tôi cũng không giỏi phòng thủ lắm.

Với loại Băng Kết Thương ở cấp độ đó, nếu chỉ một đòn thì còn tạm được chứ chặn từ hai đòn trở lên thì ngay cả Hắc Bích e là cũng khó. Trong trường hợp đó, chỉ còn cách dùng ma pháp phòng thủ cấp cao hơn.

Tôi rút ra một con dao găm từ trong áo, khẽ rạch vào ngón tay rồi nhỏ máu xuống cái bóng của mình. Thứ tôi sắp kích hoạt là ma pháp cổ đại có từ thời thần thoại.

“[Sinh Giả Cự Tết Chi Môn].”

Cùng lúc ma pháp được kích hoạt, [Ma Kình] phóng loạt Băng Kết Thương xuống. Ngay sau đó, trên mặt biển giữa con thuyền và [Ma Kình], một cánh cổng khổng lồ đầy tà khí xuất hiện.

Cánh cổng tỏa ra màn sương đen đặc quánh. Nó chặn đứng toàn bộ Băng Kết Thương đang lao tới, cũng như những vụ nổ ma lực dữ dội sau đó.

Tôi vốn không nghĩ sẽ phải dùng đến ma pháp phòng thủ tối thượng, một trong những con bài tẩy của mình. Đã hai năm rồi tôi mới thi triển lại ma pháp cổ đại. Đã vậy còn phải sử dụng liên tục. Tôi rạch sâu hơn vào ngón tay, để nhỏ xuống bóng mình nhiều máu hơn.

“[Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm].”

Một lưỡi liềm đen kịt, cao ngang tầm người tôi xuất hiện trong tay. Tuy nhỏ hơn ma pháp trung cấp Hắc Liêm nhưng sức mạnh tiềm ẩn trong đó thì không thể so sánh được.

Đây là ma pháp cổ đại được truyền lại trong gia tộc Lightless, là nguyên mẫu Hắc Liêm. Trong số các ma pháp tấn công tôi có thể sử dụng, nó tự hào là một trong những loại có sức công phá lớn nhất. Đòn đánh đó đúng nghĩa là chém xé muôn vật.

“Từ [Cánh Cổng Địa Ngục] cho đến [Lưỡi Hái Tử Thần] của Lightless…”

Carlos khẽ thốt lên đầy kính sợ. Lẽ ra đây là lần đầu ông ta được chứng kiến tôi dùng hai loại ma pháp này, vậy mà vẫn biết rõ lắm. Thậm chí còn biết cả những biệt danh gắn với ma pháp.

Cũng phải thôi, dù gì cũng là người đã phục vụ gia tộc Lightless từ đời ông tôi mà.

“Vậy thì, kết thúc thôi.”

Tôi vung lưỡi liềm đen kịt về phía [Ma Kình]. Khác với Hắc Thương, chẳng có vệt chém màu đen nào bay ra cả. Mọi thứ trên đường đi của lưỡi liềm đều bị chém đứt trong im lặng.

Ma vật, biển cả, thậm chí cả không khí cũng bị chém đứt. Khoảng cách, vật cản, thậm chí cả ma pháp cũng đều vô nghĩa.

Lá chắn ma pháp vững chắc của [Ma Kình] bị chém đôi dễ dàng như bơ, và nó đã xẻ toạc thân hình khổng lồ phía trước. Có vẻ như nó đã xoay người kịp lúc nên thay vì bị chém đôi thì chỉ làm đứt một bên vây ngực rồi rơi tỏm xuống biển.

Máu phun ra xối xả, lần đầu tiên [Ma Kình] gào lên trong đau đớn hoặc cũng có thể gọi là thảm thiết.

“... Nhạy bén quá nhỉ.”

Hay đúng hơn là cố bám víu lấy sự sống? Đáng lẽ bị chém làm đôi là xong rồi, nhưng ai ngờ lại né được. Dù vậy, nó cũng đã mất một vây.

Hơn nữa, [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm] không phải loại ma pháp chém một lần là xong. Tuy tiêu hao lượng ma lực khổng lồ, nhưng sức mạnh của nó cũng cho phép thi triển nhiều lần.

Tôi lại nâng lưỡi liềm lên. Ngay lúc đó, con [Ma Kình] đang kêu la trong đau đớn bỗng chuyển động một chút. Đầu trận thì ung dung nhưng giờ thì nhìn tôi với ánh mắt căm hận.

Nó há to cái miệng vốn đã khổng lồ, bên trong ngưng tụ một luồng sáng trắng chói lòa.

Chỉ cần liếc qua, ai cũng biết đó là dấu hiệu chuẩn bị phóng ra một đòn “hơi thở” hoặc thứ gì tương tự. Từng giọt máu trong cơ thể tôi như reo lên hồi chuông cảnh báo. Nó quá nguy hiểm.

“[Sinh Giả Cự Tết Chi Môn]!”

Cánh cổng u tối phả ra làn sương đen lại xuất hiện. Đó là ma pháp phòng thủ tối thượng, triệt tiêu mọi đòn tấn công vật lý lẫn ma pháp. Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn không nguôi.

Tôi lập thêm năm tầng Hắc Bích bao phủ con tàu, chuẩn bị cho đòn “hơi thở”. Rồi từ miệng [Ma Kình], một tia nhiệt sáng rực phun ra. [Sinh Giả Cự Tết Chi Môn] rền rĩ dưới sức ép khủng khiếp. Tôi liên tục bơm ma lực gia cố, nhưng chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Chỉ vài giây sau, tia nhiệt xuyên thủng tâm cổng rồi mở ra một lỗ hổng. Nó lao thẳng đến con tàu, xuyên toạc cả năm tầng Hắc Bích như giấy mỏng.

“Chết tiệt…”

Tôi nhanh chóng vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm] chém vào tia nhiệt đang áp sát. Cả hai đâm sầm vào nhau.

Cú va chạm kinh khủng làm sóng biển nổi lên dữ dội, đồng thời tia nhiệt lệch đi một chút. Suýt nữa thì đánh trực diện vào thân tàu, nhưng phần mạn vẫn hư hại nặng. Ít ra chúng tôi vẫn thoát khỏi cảnh bị xóa sổ hoàn toàn.

Nhưng quỹ đạo lệch đi ấy lại hướng thẳng về phía Fol đang bận chiến đấu với ma vật.

Aa, không được rồi. Không kịp mất. Dù là ma pháp nào đi nữa cũng không thể ngăn được tia nhiệt trắng kia.

“...Ồ.”

Fol trân trối nhìn nó lao đến mà không hề tránh né. Cũng phải thôi, tôi đã dặn hắn tập trung vào lũ ma vật, còn [Ma Kình] là chuyện của tôi.

“…...”

Gì vậy chứ?

Tôi đã hùng hồn tuyên bố sẽ đối phó với [Ma Kình], vậy mà chưa chặn nổi lấy một đòn. Và giờ, hậu quả lại nhằm vào kẻ đang nghe lệnh tôi sao? Thật là nực cười. Tôi là Rofus Ray Lightless.

Là người thừa kế của gia tộc Lightless, sao có thể phạm sai lầm ngu ngốc như vậy được…! Tôi dồn ma lực vào chân và bật mạnh về phía Fol.

“...Hả!? Mày, sao vậy!?”

Bỏ ngoài tai tiếng hốt hoảng của hắn, tôi túm lấy cổ áo hắn ta. Dùng sức mạnh được cường hóa được cường hóa bởi ma lực, tôi ném hắn về giữa boong tàu.

Rồi, tôi lại vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm] vào luồng sáng đang ập đến.

“[Hỡi Kẻ Tối Tăm Và U Ám Chìm Trong Bóng Tối, Hỡi Sứ Giả Lạnh Lùng Và Tàn Nhẫn Của Thần]”

Tôi niệm chú, bơm thêm một lượng ma lực khổng lồ vào lưỡi liềm để tăng thêm sức mạnh cho đòn chém.

“[Trong Hốc Mắt Phản Chiếu Đáy Vực Sâu Thẳm]”

Tôi tiếp tục niệm. Phía sau lưng, tôi triệu hồi hết thảy Hắc Cầu, Hắc Thương và Hắc Liêm rồi đồng loạt phóng về phía luồng sáng.

Chết tiệt, ta mà phải làm cái trò niệm chú nhục nhã thế này sao. Nhưng khi niệm chú, ma pháp sẽ mạnh hơn hẳn so với việc không niệm.

Ma lực hắc ám và ma lực thuần trắng va chạm dữ dội trên mặt biển, tạo thế cân bằng tạm thời. Thế nhưng, hắc ma pháp vẫn bị đẩy lùi.

Dù đã làm đến mức này, tia nhiệt trắng vẫn mạnh hơn. Không phải, tia nhiệt trắng có vẻ mang thuộc tính quang hoặc hỏa.

Hắc ma pháp bị khắc chế trước quang và hỏa. Vốn dĩ không nên đối đầu trực diện như thế. Nhưng dù vậy, tôi vẫn khiến quỹ đạo của tia nhiệt trắng lệch đi thêm và chỉ để sượt qua con tàu. Tuy nhiên…

“Cậu chủ Rofus!”

Giữa tiếng rít gầm của luồng sáng trắng đang lao đến, tiếng gọi tuyệt vọng của Carlos vang vọng bên tai tôi. Và rồi, tầm nhìn của tôi bị nhuộm một màu trắng xóa. Quả nhiên chẳng thể làm nó lệch hướng hoàn toàn. Chẳng mấy chốc, cả người tôi bị cuốn trọn trong luồng trắng sáng rực và hơi nóng bỏng rát.

***

Cậu chủ!

Trong cơn mê mờ, có một giọng nói vang vọng. Người đó là ai thì khỏi phải đoán. Trên đời này chỉ có duy nhất một kẻ gọi tôi là “Cậu chủ”.

“Cậu chủ Rofus!”

Giọng nói gần như hét lên đã kéo ý thức tôi trở lại. Màn sương mờ trước mắt dần tan. Trước mặt là Carlos đang đỡ lấy người tôi, vẻ mặt pha trộn giữa tuyệt vọng và chút nhẹ nhõm. Fol cũng đứng cách đó không xa với khuôn mặt tái mét.

Phải rồi, tôi đã không thể chặn hoàn toàn đòn tấn công của [Ma Kình]… Thật đáng xấu hổ.

“Ta bất tỉnh bao lâu rồi?”

“Chỉ vài giây thôi ạ.”

“Ra vậy.”

Tôi cố ngồi dậy nhưng sức lực chẳng còn, Carlos phải đỡ tôi lên. Cơn đau dữ dội đã qua, nhưng thay vào đó có những chỗ gần như mất hết cảm giác. Tôi nhận ra ánh mắt tái nhợt của Fol đang dán chặt vào bên trái cơ thể mình.

“… T-Tay trái của mày…”

“Hả?”

Nghe vậy, tôi đưa mắt nhìn xuống tay trái. Tay trái… từ khuỷu trở xuống đã không còn. Vết cụt cháy sém đen sì, gần như không có máu chảy.

Không, thương tích trên người tôi đâu chỉ ở cánh tay trái. Nửa thân bên trái cháy xém đen kịt, chân trái tuy chưa mất nhưng gần như không còn sức. Giờ nghĩ lại, mắt trái tôi hoàn toàn không còn nhìn thấy gì. Xem ra lần này tôi trúng đòn nặng thật.

“…Haa.”

Bình thường, mất cánh tay trái chắc sẽ phát điên mất. Ở tuổi của tôi, chuyện mất kiểm soát hay hoảng loạn vì đau đớn là điều không lạ. Nhưng tôi đã chết hàng ngàn, hàng triệu lần trong những giấc mơ, nên chuyện này chẳng là gì.

Chỉ là bị thiêu cháy nửa thân trái thôi. Chỉ là bị mất cánh tay trái thôi. Không phải bị chém bay đầu, cũng chẳng phải bị xuyên thủng tim. Vết thương này còn lâu mới là chí mạng. Đau thì vẫn đau, nhưng khả năng chịu đựng của tôi giờ đã trở nên ghê gớm. Dù vậy, phản ứng của Carlos và Fol chắc hẳn mới là bình thường.

Nhìn về phía [Ma Kình] đã thiêu cháy nửa thân trái mình, nó đang trừng mắt nhìn bọn tôi với vẻ căm tức.

Xem ra nó đang rất cay vì không giết được tôi nhỉ.

Còn chiếc vây mà tôi đã chém bay bằng [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm], chẳng hiểu sao đã mọc lại nguyên vẹn. Chiếc vây đáng lẽ đã bị cắt đó chẳng hề chảy máu, thậm chí còn không để lại sẹo.

“…Chuyện gì thế này?”

Khả năng tái sinh dị thường. Chẳng lẽ là ma pháp trị liệu? Ma pháp trị liệu vốn được xếp vào thánh ma pháp. Thánh ma pháp là loại ma pháp đặc biệt, không chỉ cần ma lực mà còn cả đức tin.

Loại ma pháp này thường chỉ có lực lượng của giáo hội mới thi triển được, thật khó tin một con ma vật lại dùng được. Trừ phi cái thứ đó là một tín đồ sùng đạo của thần, mà rõ ràng không phải.

Nếu không, thì đây hẳn là năng lực tái sinh dị thường. Một con [Ma Kình] vừa sở hữu lá chắn ma pháp chỉ có ma pháp cổ đại của gia tộc Lightless mới xuyên phá nổi, vừa có khả năng hồi phục vết thương tức thì. Đúng là trò cười quái ác.

Từ khoang dưới, tiếng hô “Bắn!” vang lên, ngay sau đó là hàng loạt tiếng đại bác đồng loạt khai hỏa. Đạn pháo nổ trúng con [Ma Kình].

Nhưng dường như lá chắc ma pháp của nó đã chặn đứng toàn bộ, dù vậy pháo vẫn nã không ngừng.

“Log…?”

Hẳn là thủy thủ đoàn đang thực hiện mệnh lệnh đã được dặn trước. Trận chiến với Strath vốn đã được tôi phổ biến, cả cách phối hợp với hỏa lực đại bác nên thời điểm khai hỏa được canh rất chuẩn. Con tàu này còn dự trữ số lượng lớn đạn dược để đối phó Strath, nên sẽ bắn được rất lâu. Với Strath thì còn hợp lý, nhưng đối thủ là [Ma Kình] thì khác. Tất cả đạn pháo đều bị chặn đứng, và nó chỉ trừng mắt nhìn chúng tôi với vẻ khó chịu.

Rồi y hệt trước đó, nó lại há to miệng và ánh sáng tích tụ bên trong.

“…Lại là thứ đó?”

Nó lại chuẩn bị phóng tia nhiệt trắng như khi nãy. Mà khoan, thứ có uy lực như thế lại có thể bắn liên tiếp được sao? Chắc chắn nó phải có cách sử dụng ma lực cực kỳ hiệu quả chăng.

Hoặc là, nó cũng sở hữu ma lực vượt ngoài chuẩn mực giống tôi. Dù thế nào thì dùng hắc ám ma pháp vốn bị khắc chế để đỡ đòn trực diện là hạ sách.

“Cậu chủ, xin lỗi vì tôi không thể giúp gì được…”

Carlos nói, vẻ mặt chất chứa tuyệt vọng. Không không, cái tên ngốc này sao lại bỏ cuộc chứ.

“Nếu còn rảnh để bỏ cuộc thì lo mà trị thương đi.”

“Nhưng, nhưng…”

“Nói cũng mệt lắm rồi. Đừng bắt ta lặp lại.”

“Vâng, rõ rồi ạ...”

Carlos vẫn ôm tôi, bắt đầu niệm chú trị liệu. Carlos vốn không phải tư tế nên chỉ dùng được ma pháp trị liệu sơ cấp, nhưng có còn hơn không.

Dù sao thì trong tình trạng không thể tự đứng vững, tôi cũng chẳng thể chiến đấu được. Tôi bèn triệu hồi Hắc Uyển từ bóng mình, tung cú đấm vào Fol đang đứng ngây nhìn [Ma Kình].

“Á đau!?”

Fol quay phắt lại nhìn tôi đầy kinh ngạc, và tôi lại tát thêm một cú vào mặt.

“Ư!? M-Mày làm cái quái gì vậy…!?”

Fol vừa nức nở vừa ôm má, còn tôi thì lạnh lùng nhìn hắn.

“Đừng có lười. Mau đi quét sạch lũ ma vật đi.”

“Hả…!? Nhưng nó sắp…”

Hẳn là hắn định nói đến tia nhiệt trắng.

“Đừng bắt ta phải lặp lại. Con cá voi đó để ta lo. Việc của ngươi là xử lý lũ ma vật.”

“Nhưng—“

Hắn đỏ mặt định xông lại gần, nên tôi tóm chặt hai má hắn bằng Hắc Uyển.

“…Nếu còn tay trái, ta đã tự đấm vào mặt ngươi rồi. Ngươi nghĩ ta giữ ngươi sống đến giờ để làm cảnh sao? Nếu thấy áy náy vì được bảo vệ, thì chí ít cũng phải diệt sạch lũ ma vật đang leo lên tàu đi.”

“…Biết rồi mà!”

Cầm chặt thanh kiếm thủy thủ, Fol lao về phía lũ ma vật đang tràn lên boong.

“Cả ông nữa, Carlos.”

“Không được, vẫn chưa xong...”

Tôi gạt Carlos ra khi ông vẫn định tiếp tục trị thương, rồi tự mình đứng dậy.

“Tốt. Ít nhất ta đã hồi phục đủ để đứng và đi lại.”

“Nhưng cánh tay trái của cậu vẫn…”

“Với ma pháp trị liệu cỡ như ông thì chẳng làm gì được đâu. Mau đi đi.”

Muốn tái tạo tứ chi thì phải cần trị liệu ma pháp cấp tối thượng. Ngay cả trong giáo hội, chỉ những tư tế cao cấp nhất mới có thể dùng loại ma pháp đó. Tất nhiên, ma pháp trị liệu sơ cấp thì hoàn toàn vô dụng. Hồi phục được đến mức có thể đi lại là đã đủ rồi.

Tôi đá Carlos một cái, bắt ông đi xuống lo bọn ma vật rồi quay lại đối diện [Ma Kình].

Con [Ma Kình] vẫn đang tích tụ ánh sáng trong miệng, nhưng lần này chậm hơn nhiều so với trước.

Điều này cho chúng tôi thời gian để hồi phục, nhưng chẳng lẽ nó cần thời gian nghỉ giữa các lần bắn?

“Không, cái này...”

Ánh sáng trong miệng nó lần này mạnh và đậm đặc hơn hẳn. Ra là vậy, vì đòn trước bị chệch hướng nên lần này nó định tung ra một đòn mạnh đến mức tôi không thể đỡ nổi.

Cùng lúc ánh sáng dồn tụ, vô số mũi Băng Kết Thương cũng hình thành xung quanh. Nó định bắn cả hai cùng lúc sao? Quả là chu đáo.

Xét về bản chất, Băng Kết Thương và tia nhiệt trắng mà nó chuẩn bị phóng đều tiêu hao ma lực nhưng hoàn toàn khác nhau.

Băng Kết Thương là ma pháp, sử dụng ma lực thông qua niệm chú, ma pháp trận hoặc các thuật thức để tạo ra. Vì ma pháp là một kỹ thuật, nên phải có trí tuệ ở mức nhất định mới sử dụng được.

Còn luồng nhiệt quang kia (ta tạm gọi vậy chứ không phải tên chính thức) thì không phải ma pháp.

Nó là năng lực cố hữu mà sinh vật hay ma vật sở hữu ma lực tạo ra nhờ cơ chế sinh học của mình. Nó giống như “Long Tức” của rồng hay “Ma Nhãn Hóa Đá” của Basilisk.

Luồng nhiệt quang của [Ma Kình] cũng có thể được suy đoán là thuộc dạng năng lực cố hữu của ma vật. Tuy nhiên, năng lực cố hữu thì không phải chỉ ma vật mới có. Con người có ma lực khổng lồ cũng có thể sở hữu năng lực đặc hữu riêng. Trong số quý tộc thượng tầng của vương quốc, chỉ rất ít người được ban cho thứ quyền năng này.

Khác với năng lực cố hữu của ma vật, sức mạnh này được gọi là cố hữu ma pháp và tất nhiên tôi cũng sở hữu nó. Đó chính là [Ảnh Thực], cố hữu ma pháp được truyền lại trong gia tộc Lightless.

Với tư cách một Tứ Thiên Vương, tôi đã dùng sức mạnh này làm mưa làm gió ở chương hai câu chuyện. Đây cũng chính là nguồn gốc của biệt hiệu [Lang Ảnh]. Tôi khẽ lẩm bẩm, mắt liếc sang xác con kraken khổng lồ đang nổi lềnh bềnh bên mạn tàu như một ngọn núi nhỏ.

“[Nuốt chửng!]”

Từ bóng của tôi, một thứ vô định hình với vô số con mắt vươn ra. Thứ trông hơi giống slime đó nhuộm đen và nuốt chửng xác con Kraken khổng lồ.

Khối bóng vô định hình ấy cũng tiện thể nuốt luôn vô số xác ma vật đang trôi nổi xung quanh trên mặt biển.

Những xác ma vật bị nhuộm đen bắt đầu cử động, đôi mắt trợn trừng khắp thân. Vết thương của chúng được bóng tối vá kín, phần thân đứt lìa cũng liền lại. Cả lỗ thủng trên Kraken do Hắc Thương tạo ra cũng biến mất.

Đây là sức mạnh cho phép tôi biến xác chết thành thuộc hạ. Chừng nào ma lực của tôi còn, chúng sẽ tái sinh liên tục và trở thành đội quân bất tử.

Trong chương hai, tôi từng sử dụng sức mạnh này để điều khiển bầy ma vật sói làm lực lượng chiến đấu. Nhưng hiệu suất tiêu hao ma lực rất kém, nên tôi không muốn dùng thường xuyên. Trên thực tế, thất bại của tôi trước phe chính diện phần lớn là vì tiêu tốn quá nhiều ma lực để duy trì đội sử ma bóng tối, khiến tôi không thể tung ra những ma pháp mạnh hơn.

Tôi điều khiển những ma vật biển đã biến thành thuộc hạ đi hỗ trợ cho Fol và Carlos. Những sinh thể bóng tối với vô số con mắt lao vào tấn công lũ ma vật đang vây quanh.

“Uaaa!!? Cái quái gì thế này!?”

Fol căng người trước mối đe dọa mới, nhưng được Carlos trấn an.

“Thứ này... Là ma pháp của Cậu chủ.”

“Ma pháp!?!? Đây là ma pháp ư!?!? Vậy nó sẽ không tấn công chúng ta chứ?”

Fol nhìn đám sử ma bóng tối với vẻ nghi hoặc. Thật vô lễ, nhưng đúng là chúng trông hơi đáng ngại thật

Tôi cho sử ma Kraken lặn xuống dưới thân tàu để đối phó với những ma vật cỡ lớn. Ngay lúc ấy, miệng của [Ma Kình] bắt đầu phát sáng rực rỡ như mặt trời nhằm báo hiệu thời khắc nó sắp phóng đòn.

Chắc chỉ còn vài giây nữa là nó sẽ phóng luồng sáng tích tụ nhỉ?

Lần trước là do tình thế bắt buộc và cũng một phần vì sĩ diện nên tôi mới đối đầu trực tiếp. Nhưng nếu nghĩ tôi chỉ biết dùng mấy chiến thuật liều mạng như vậy thì nhầm to.

Điểm mạnh của một ma pháp sư nằm ở hỏa lực vượt trội tương xứng với ma lực, cùng khả năng ứng biến đa dạng từ vô số loại ma pháp. Lần này, tôi sẽ không sơ suất nữa.

Này [Ma Kình]. Dù không mấy vui vẻ, nhưng ta sẽ công nhận ngươi là kẻ địch xứng tầm.

“—“

Không chút do dự, tôi liền niệm chú. Nếm trải đi, đây là ma pháp thương cấp khi đã niệm chú hoàn chỉnh do chính tay ta thi triển.

“[Thế Giới Vô Quang].”

Ngay khi [Ma Kình] nhả luồng nhiệt quang cùng hàng loạt Băng Kết Thương. Từ con tàu, một vùng bóng tối nhuộm đen mọi thứ được tạo ra.

Ma pháp này mang họ tên của gia tộc tôi và không trực tiếp gây sát thương. Nó chỉ đơn thuần là ma pháp nhuộm đen một không gian nhất định.

Dĩ nhiên, nó không có sức phòng ngự trước luồng nhiệt quang đang ập đến hay những mũi Băng Kết Thương kia. Nhất là khi đòn tấn công lần này mạnh hơn hẳn phát đầu tiên, dày gấp đôi và lực sát thương chắc chắn còn khủng khiếp hơn.

Nhưng chẳng có lý do gì để đối đầu trực diện cả.

[Thế Giới Vô Quang] có khả năng cường hóa đáng kể hiệu quả của mọi hắc ma pháp.

“Né đi, Strath!”

Theo lệnh tôi, Strath, sử ma Kraken khổng lồ đã được [Thế Giới Vô Quang] cường hóa liền quấn xúc tu quanh con tàu và đẩy nó ra khỏi phạm vi đòn tấn công.

“Uwaa!?”

Một chút chấn động khiến Fol suýt bị hất văng, nhưng chuyện nhỏ thôi. Carlos thì giữ chặt tư thế, vững vàng như thể chẳng hề nao núng. Đúng là đáng tin.

[Thế Giới Vô Quang] nhanh chóng mở rộng phạm vi với tốc độ khủng khiếp, bao trùm cả [Ma Kình].

“Đã vào trong rồi. Giờ thì nó chẳng khác gì một con cá voi mắc cạn cả.”

Giữa bóng tối, tiếng gầm của [Ma Kình] vang vọng.

Hiệu ứng phụ của [Thế Giới Vô Quang] khiến mọi ma pháp hệ quang và hỏa bị suy yếu, đồng thời ném tất cả những kẻ không sử dụng được hắc ma pháp vào một màn đêm xa lạ.

Không chỉ thị giác bị tước đoạt, mà ngay cả việc cảm ứng bằng ma lực cũng trở nên vô dụng. Nói cách khác, [Ma Kình] đã bị nuốt trọn trong nơi tối đến mức không thể xác định vị trí của chúng tôi. Tất nhiên với tư cách là người thi triển như tôi đây thì vị trí của [Ma Kình] rõ như ban ngày.

Ta cắn ngón tay phải, để máu nhỏ xuống chiếc bóng đã hòa tan vào bóng tối.

“[Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm].”

Một cổ đại ma pháp khác đã được niệm chú hoàn chỉnh.

Hơn nữa, [Thế Giới Vô Quang] còn nâng sức mạnh của nó lên mức cực hạn. Lưỡi hái tử thần ấy dễ dàng xé toạc lá chắn ma pháp kiên cố của [Ma Kình] và bổ đôi cơ thể nó.

[Ma Kình] phát ra một tiếng rên đau đớn chẳng khác gì tiếng gầm hấp hối. Cơ thể nó bị chẻ làm hai cùng toàn bộ nội tạng. Với thương tích như vậy, nó đáng lẽ không thể gầm vang nữa.

Thế mà vẫn chưa chết ngay, đúng là sức sống ngang loài gián. Lẽ ra [Ma Kình] phải rơi xuống biển khi thân thể bị chẻ đôi. Thế nhưng, nó chỉ gầm lên một tiếng đầy tức tối rồi vẫn lơ lửng giữa không trung mà không hề rơi xuống. Thậm chí, vết thương đáng lẽ chí mạng ấy lại khép lại với tốc độ kinh hoàng như thể thời gian đang tua ngược.

“...Hả?”

Trong màn đêm, [Ma Kình] trôi lơ lửng mà không còn một vết thương nào. Nó đã tái tạo lại cả cơ thể vừa bị chẻ đôi sao? Và với tốc độ quỷ dị như thế à.

Tốc độ tái sinh đến mức có thể gọi là bất tử này khiến tôi liên tưởng đến thủy tổ của loài ma cà rồng trong truyền thuyết.

Những năng lực như vậy thường chỉ có ở các chủng tộc bất tử, và tốc độ tái sinh này vốn không thể xảy ra ở một sinh vật sống. Ít nhất là theo những gì tôi biết.

Tuy nhiên, khi kẻ đứng trước mắt tôi chính là minh chứng sống thì suy đoán thêm cũng vô ích. Xem ra [Ma Kình] đã vượt xa phạm trù nhận thức thông thường của tôi.

Dù vậy, với thân thể khổng lồ ấy thì hẳn nó phải tiêu hao một lượng ma lực khổng lồ để tái tạo. Không chần chừ, tôi vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm] chém lần thứ hai.

Giống như trước, cơ thể [Ma Kình] dễ dàng bị chém đôi. Nhưng lần này, tốc độ tái sinh còn nhanh hơn. Vừa chém xong là nó liền lại ngay, khiến tôi không thể bổ đôi nó.

Tôi tiếp tục tung đòn thứ ba, rồi thứ tư. Và ngay sau đó, [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liềm] đã dùng hết số đòn chém liền biến mất. Nhưng kết quả vẫn như cũ. Vết thương vừa chém là liền lại ngay.

Hồi phục những vết thương chí mạng đến vậy, mà tôi hoàn toàn không cảm thấy ma lực của nó suy giảm chút nào.

Thậm chí, tốc độ tái sinh còn tăng lên theo từng vết chém. Với cơ thể khổng lồ và khả năng tái sinh phi thường như thế này, đây không chỉ đơn thuần là hiệu suất ma lực nữa. Tôi phải thừa nhận, đúng là một lượng ma lực gần như vô hạn.

Ma lực của tôi vẫn được coi là lớn nhất trong lịch sử gia tộc Lightless, nhưng vẫn có giới hạn. Liệu tôi có thể giết được nó trước khi ma lực cạn kiệt không…

[Ma Kình] hống lên, rồi trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt giận dữ.

“...Chậc.”

Quả nhiên, tung nhiều ma pháp thế này hẳn nó đã đoán được hướng của con tàu. Dù không xác định chính xác vị trí, chỉ cần biết đại khái phương hướng cũng đủ.

Bởi trong tay nó có luồng nhiệt quang có thể hủy diệt mọi thứ trong tầm mắt. Như tôi dự đoán, [Ma Kình] há to miệng và ngắm thẳng vào chúng tôi.

“...Nhanh thật.”

Lần này hầu như không hề tích tụ năng lượng. Có lẽ để tôi không kịp né tránh. Nhưng ít thời gian tích tụ đồng nghĩa sức mạnh cũng giảm đi. Cả quy mô lẫn lực sát thương đều yếu hơn phần nào.

Hơn nữa, tác dụng của [Thế Giới Vô Quang] khiến luồng nhiệt quang này càng suy yếu. Nhưng dù vậy...

“Strath!”

Đáp lại tiếng gọi của tôi, Strath dùng xúc tu xoay nhẹ vị trí con tàu. Luồng nhiệt quang lập tức quét sát mạn tàu. Nếu trúng, con tàu hẳn đã tan thành tro bụi.

Dù không tích tụ năng lượng và bị [Thế Giới Vô Quang] làm suy yếu, nó vẫn mang sức công phá khủng khiếp.

Bên trong [Thế Giới Vô Quang], ma pháp trung cấp hệ quang hoặc hỏa chẳng thể thi triển được. Ngay cả ma pháp thượng cấp cũng bị giảm một nửa sức mạnh.

Thế nhưng, luồng nhiệt quang này quá mạnh và hầu như không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Và rồi [Ma Kình] bắt đầu bắn liên tiếp những luồng nhiệt quang trong cơn thịnh nộ.

Không còn bắn theo một hướng cố định, mà nó bắn tứ phía. Thỉnh thoảng Strath dùng xúc tu để né, nhưng với tình hình này thì chẳng thể phản công.

Chỉ cần trúng một đòn thôi là hết. Và những đợt luồng nhiệt quang liên tiếp này...

Không rõ là đang tự hủy hay do giận dữ, chiến thuật này lại là cách tối ưu để phá giải [Thế Giới Vô Quang].

Khi bị tấn công liên tục với phạm vi rộng, tôi chỉ có thể dồn toàn lực vào né tránh. Các luồng nhiệt quang thì liên tục gây tổn thất nghiêm trọng cho [Thế Giới Vô Quang].

[Thế Giới Vô Quang] là ma pháp biến bóng tối thành dạng sương mù phủ khắp không gian. Màn sương tối dần ít đi mỗi khi một luồng nhiệt quang quét qua.

Nếu [Thế Giới Vô Quang] tan biến, tất cả sẽ chấm dứt.

Với khả năng tái sinh quái dị kia, tiêu diệt [Ma Kình] là điều gần như bất khả thi. Chưa kể còn bị bắn liên miên như vậy thì cũng khó mà phản công được. Tình thế quá nguy cấp, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ thua... Có vẻ đã chiếu tướng rồi.

“...Carlos.”

Nghe tiếng tôi gọi, Carlos lặng lẽ quỳ xuống.

“Vâng?”

“Giao con tàu này cho ông.”

“...Cậu định làm gì?”

“Ta sẽ dùng [Sơ Đại Duy Ngự Nghệ Nghiệp].”

Nghe tôi nói vậy, Carlos lập tức ngẩng đầu lên.

“...!? Chúng ta đang ở trên biển cơ mà!?”

“Phải. Chính vì vậy ta mới giao con tàu cho ông. Mau đưa nó ra càng xa càng tốt.”

“...Nếu vậy thì có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển... nhưng cậu sẽ không thể toàn mạng.”

“Ông nói đúng, tính mạng ta sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên nhớ đến cứu ta. Nếu ta chết, ta sẽ hóa thành oán linh kéo ông xuống địa ngục.”

Carlos cúi đầu xuống, dùng tay che mặt như thể nặng nề tiếp nhận.

“...Dù đã tuổi già sức yếu, không ngờ lại bị đẩy vào tình cảnh như thế này.”

“Hừ, đừng mơ tới chuyện nghỉ ngơi. Ta muốn ông phục vụ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.”

“Chỉ mong hôm nay không phải là ngày đó... Chúc cậu may mắn.”

Carlos tra kiếm vào vỏ và cúi chào thật sâu. Tôi khẽ hừ mũi, triệu hồi Hắc Uyển khổng lồ và bước lên lòng bàn tay của nó.

Hắc Uyển vươn ra từ chiếc bóng của chủ nhân. Thường thì nó chỉ có thể trồi lên từ bóng đổ trên mặt đất, nhưng bóng tồn tại cả dưới lòng bàn chân và bên trong áo choàng của tôi.

Nhờ đó, Hắc Uyển to lớn trồi ra từ trong áo choàng có thể tự do chuyển động. Tất nhiên, nó cũng có thể nâng tôi bay lơ lửng giữa không trung. Dù khác xa so với mục đích ban đầu, nhưng cốt yếu vẫn là cách sử dụng.

Chẳng cần phí sức dùng ma pháp phi hành tốn ma lực làm gì. Hắc Uyển tiếp tục đưa tôi rời khỏi con tàu.

Tôi bắt đầu niệm chú, chuẩn bị kích hoạt loại ma pháp cấm kỵ của gia tộc Lightless, [Sơ Đại Chi Ngự Nghiệp].

“[Tận cùng trời đất—]”

Đột nhiên có tiếng đáp chân nhẹ vang lên sau lưng, cắt ngang câu chú của tôi.

Tôi cảm nhận rõ rệt trọng lượng của một người vừa nhảy lên Hắc Uyển. Tôi lập tức ngừng niệm chú và quay lại thì thấy For đang ngồi xếp bằng nhìn mình.

“Yo.”

For nở nụ cười đắc thắng như vừa trêu chọc tôi thành công. Tôi bực dọc liếc về con tàu phía xa.

Từ con tàu, Carlos há hốc mồm nhìn về phía này. Nhảy tới đây sao? Từ khoảng cách này ư?

“...Xem ra giải thích bằng phản xạ giỏi thôi thì chưa đủ nhỉ.”

Lời lẩm bẩm khó chịu của tôi chẳng khiến Fol bận tâm, hắn còn cúi xuống nhìn qua kẽ ngón tay của Hắc Uyển.

“Hóa ra mày cũng bay được. Quý tộc nào cũng bay được à?”

“Nếu định đi ngắm cảnh thì xuống ngay, vướng chân lắm.”

“Không nhé. Với lại người nên xuống là mày ấy.”

For đứng dậy, láo xược chỉ thẳng vào tôi.

“Sao lại định đi một mình hả? Mày mất cả cánh tay trái rồi đấy...”

“...Thì sao?”

“Còn cái tên quản gia Carlos đó nữa, hắn cũng chẳng khá gì. Sao lại đồng ý để mày đi một mình chứ?”

For cáu kỉnh đến mức vò rối cả tóc. Người phải bực mình vì hành động ngu xuẩn của một thằng ngu là ta đây này. Cớ gì ngươi lại là kẻ bực tức hơn?

“Chắc là vì ta nhìn rõ tình thế hơn ngươi. Ngươi chẳng thấy cuộc đấu giữa con cá voi kia và ma pháp của ta sao? Đây không phải chuyện ngươi có thể xen vào.”

“Tao thấy hết. Chính vì thấy hết nên tao mới tới. Mày còn chẳng đứng vững được nữa. Tao không đời nào để mày đi một mình đâu...”

Fol gằn giọng kiên quyết. Nhưng ngay lúc này, [Thế Giới Vô Quang] vẫn đang bị những luồng nhiệt quang kia bào mòn.

Chức năng của nó sắp chạm giới hạn. Tôi không có thời gian dây dưa với kẻ như hắn.

“Vậy nói xem, giờ ngươi làm được gì?”

“Đừng xem thường tao.”

Fol bước sang bên trái rồi kề lấy tôi như muốn đỡ.

“...!? Ngươi đang làm—“

Tôi theo phản xạ định gạt ra, nhưng mất đi cánh tay trái khiến sức kháng cự yếu hẳn. Quan trọng hơn, khi Fol đỡ lấy tôi, một luồng sáng ấm áp bao trùm toàn thân.

Đó là ánh sáng chữa trị, xoa dịu cơn đau từ vết thương. Cảm giác này, sức mạnh này...

“Ma pháp trị liệu...?”

Từ For tỏa ra ma pháp trị liệu có sức mạnh ngang bằng hoặc vượt hơn cả cái mà Carlos từng dùng.

“Ồ, đúng như tao nghĩ.”

Fol nói với giọng điệu thoải mái.

“Vậy ra ngươi là kẻ sỡ hữu ma lực...!?”

Đúng như tên gọi, kẻ sỡ hữu ma lực là người có ma lực. Ngay cả trong giới thường dân, đôi khi vẫn xuất hiện người mang ma lực do đột biến. Nhân vật chính của câu chuyện này cũng là một trong số đó. Tương tự, For dù là thường dân nhưng xem ra cũng mang trong mình ma lực.

Dù trước nay vốn đã hoài nghi nhưng tôi vẫn không khỏi kinh ngạc. Khả năng thể chất vượt xa thường nhân, cùng sự gan dạ khi hứng chịu ma lực của tôi mà vẫn bình thản. Hoặc có thể, chính vì năng lực thể chất của hắn ngang ngửa, thậm chí vượt hơn cả Carlos đã dùng ma pháp cường hóa cơ thể thì tôi đã thấy đáng ngờ.

“Hả? Thì ra đây là ma lực à?”

Fol nghiêng đầu tỏ vẻ ngơ ngác. Cái phản ứng gì vậy? Chẳng lẽ đến giờ hắn mới nhận ra sao?

“Giờ còn giả ngơ gì nữa. Đã dùng cả ma pháp trị liệu rồi còn gì.”

“Không phải giả ngơ! Chỉ là thấy có vẻ làm được nên thử thôi mà!”

Tôi khẽ thở dài một tiếng.

“...Nếu không muốn nói thì thôi.”

Nếu từ trước tới giờ hắn không biết mình có ma lực, thì việc bỗng nhiên dùng được ma pháp trị liệu quả là khó hiểu. Nhưng giờ không phải lúc đôi co chuyện này.

[Sơ Đại Chi Ngự Nghiệp] mà tôi sắp thi triển cần rất nhiều thời gian để kích hoạt.

“Được rồi, muốn làm gì thì làm. Ta sẽ bắt đầu niệm chú, đừng có cản trở đấy.”

“Biết rồi. Lúc cần thì tao sẽ làm lá chắn cho.”

Thấy Fol nhếch mép nói đầy hỗn xược, tôi hơi bực mình, liền vươn một Hắc Uyển nhỏ từ trong áo choàng ra và búng vào trán hắn một cái.

Fol kêu oai oái, nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục niệm chú.

“[Tận cùng trời đất, pha lê hư vô phong ấn vạn vật. Máu ta dâng hiến, nguyện cầu phán quyết. Cứng hơn, cứng hơn, cứng hơn, cứng hơn, cứng đến mức có thể gánh lấy toàn bộ ma lực của thế gian này—]”

Lấy tôi làm trung tâm, vô số ma pháp trận khổng lồ dần hiện ra trên bầu trời. [Thế Giới Vô Quang] đã bị những luồng nhiệt quang liên tục bào mòn, để lộ thân hình [Ma Kình].

Đôi mắt ngọc bích của nó lập tức khóa chặt vào chúng tôi. Nó há miệng, chuẩn bị bắn thêm một luồng nhiệt quang nữa.

“Chậc, Strath!”

Nghe tiếng tôi gọi, Strath trồi từ biển lên. Lúc này nó đã được tôi truyền vào lượng ma lực khổng lồ, trở nên lớn hơn và mạnh hơn cả khi còn sống.

Vô số xúc tu khổng lồ tấn công [Ma Kình] làm nó phân tâm, khiến luồng nhiệt quang lệch hướng. Tôi cũng huy động toàn bộ ma vật biển đã biến thành sử ma bóng tối để cùng tấn công [Ma Kình].

Hừm, cảnh này trông hệt như một bộ phim đại chiến quái thú mà ta từng xem cùng phụ thân ở kinh đô ngày xưa.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa tranh thủ tập trung vào việc hoàn thiện ma pháp trận và thuật thức. Dù huy động cả Strath và sử ma thì cũng chỉ cầm cự được vài giây. Luồng nhiệt quang của [Ma Kình] tách thành vô số tia sáng mảnh, xuyên thủng toàn bộ Strath lẫn sử ma bóng tối. Thì ra luồng nhiệt quang còn có thể dùng theo cách này. Dù bơm thêm ma lực là có thể tái tạo, nhưng vì hiệu suất ma lực tệ hại nên tôi không cho tái sinh.

Kết quả, Strath và toàn bộ sử ma tan thành sương mù. Đôi mắt của [Ma Kình] nhìn về phía tôi, ánh lên vẻ khó chịu.

Dù đã tiêu tốn khá nhiều ma lực, nhưng tôi chỉ câu được vài giây. Tuy vậy, chừng đó cũng đủ để hoàn tất chuẩn bị.

“[Là chiếc lồng giam giữ vạn vật, là bình chứa vô sắc. Là cực quang trắng giết cả thần linh, là đại hỏa diệt vong nhuộm cả vĩnh thế]. Khai triển! Ma pháp pháp vô thuộc tính, [Thiên Tinh Cung Điện]!”

f4f601d0-4655-4977-8b0c-d5edbf1ba359.jpg

Một bức tường ma lực trong suốt như pha lê bung rộng thành hình vòm, bao trùm lấy [Ma Kình]. Ánh sáng phản chiếu lấp lánh khiến nó trông chẳng khác gì một tòa cung điện pha lê thực thụ.

[Ma Kình] dường như cảnh giác trước [Thiên Tinh Cung Điện] mang khí tức hoàn toàn khác hẳn với hắc ma pháp tôi dùng trước đó. Nó tức phóng một luồng nhiệt quang về phía ta. Có vẻ nó định thổi bay cả tôi lẫn mái vòm pha lê này.

“Này, khoan đã!?”

Fol tái mặt, định chắn trước người tôi. Khá khen hắn sẵn sàng làm tấm bia thịt không chút do dự, nhưng trước luồng nhiệt quang kia thì một tấm bia như vậy hoàn toàn vô nghĩa.

Chỉ cần trúng là tan thành tro bụi... Nhưng chỉ khi trúng thôi.

“Vô ích.”

Luồng nhiệt quang xé gió lao tới, đánh thẳng vào mái vòm pha lê. Nhưng nó không thể xuyên qua.

Trên mái vòm, ngay cả một vết xước hay chút rạn nứt ma lực cũng không hề có. Đôi mắt [Ma Kình] trợn to đầy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên luồng nhiệt quang bị chặn lại hoàn toàn như thế sao?

Mà cũng đúng, với lượng ma lực phóng thích dày đặc thế này thì cũng hiếm có thứ nào chặn nổi.

“Chặn được...!? Không thể nào...”

Fol cũng sững sờ đến mức ngồi bệt xuống. Này, ma pháp trị liệu dừng rồi kìa. Thôi, giờ thì cũng chẳng quan trọng nữa.

Tôi tiếp tục niệm chú. Đáp lại, ở trung tâm cung điện pha lê xuất hiện một Hắc Cầu khổng lồ. Đây là cốt lõi của ma pháp này, [Hắc Nhật].

[Ma Kình] cảnh giác trước [Hắc Nhật], nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào tôi. Mà, mới bị chặn một lần thì sao nó chịu bỏ cuộc được. [Ma Kình] bắt đầu hội tụ ánh sáng trong miệng. Nó đang tích tụ để phóng một luồng nhiệt quang uy lực cao.

Mặc kệ Fol đang bám chặt áo choàng vì căng thẳng, tôi vẫn tiếp tục niệm chú.

[Hắc Nhật] từ từ thu nhỏ lại khi câu chú gần hoàn tất. Chậm rãi và từ tốn.

Nhưng cứ chậm rãi như thế thì hiển nhiên [Ma Kình] sẽ bắn ra luồng nhiệt quang mạnh nhất mà nó tích tụ. Nó bắn một nhiệt quang siêu dày, được cho là mạnh nhất từ trước đến giờ. Luồng nhiệt đâm thẳng vào mái vòm pha lê, khiến không gian xung quanh rung lên như thét gào. Chấn động truyền khắp không khí. Nhưng dù vậy, mái vòm pha lê vẫn không hề hấn gì.

[Ma Kình] trợn mắt. Fol cũng chết lặng.

“Mày, đã có thứ khủng khiếp thế này thì sao không dùng ngay từ đầu hả!?”

Không biết gì mà nói năng lung tung. [Sơ Đại Chi Ngự Nghiệp] đâu phải loại có thể tùy tiện dùng. Tôi bỏ ngoài tai lời của Fol và tiếp tục niệm chú. [Hắc Nhật] lúc này chỉ còn một phần mười kích thước ban đầu. Và rồi câu chú kết thúc.

“Giờ thì sao?”

“Đừng tùy tiện đặt tay lên vai ta.”

Tôi hất tay hắn ra, bước lên một trước, nhìn xuống [Ma Kình].

“[Thiên Tinh Cung Điện] này không phải được tạo ra để chặn đòn tấn công của kẻ địch. Đương nhiên, nó cũng chẳng phải là cái lồng để nhốt địch. Cả hai chỉ là tác dụng phụ thôi, mục đích thật sự của nó là thứ khác.”

“Hả? Vậy rốt cuộc là gì...” Fol nghiêng đầu. Trong khi đó, [Ma Kình] lại bắt đầu bắn nhiệt quang tứ phía giống như khi phá [Thế Giới Vô Quang] hòng tìm ra điểm yếu. Nó còn nhằm thẳng vào [Hắc Nhật] đang thu nhỏ, nhưng khối cầu cũng được bao bọc bởi bức tường pha lê nên vẫn nguyên vẹn.

Có vẻ nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích, [Ma Kình] chuyển sang hành động tiếp theo. Nó há to miệng hướng lên trời. Rồi một khối cầu bạch quang khổng lồ bắt đầu hình thành trên trời, tựa như đối trọng với [Hắc Nhật].

Lượng ma lực đặc quánh đến mức tôi có thể cảm nhận được ngay cả qua lớp mái vòm. Con [Ma Kình] này, vẫn còn giấu được thứ như thế sao?

“Ê, ê. Cái này, chẳng phải quá nguy hiểm rồi sao?”

Có lẽ bị lượng ma lực phát ra từ quả cầu đó tác động, mặt Fol tái đi. Quả nhiên, đây là đòn tất sát của [Ma Kình]. Nhưng nếu là tất sát, thì bên này cũng đã kích hoạt từ trước rồi.

“Ta đã nói rồi. Vô ích thôi.”

Quả cầu bạch quang của [Ma Kình] mỗi lúc một lớn, trái ngược với [Hắc Nhật] đang co lại. Bên trong [Thiên Tinh Cung Điện], ma lực của nó tăng vọt. Khối cầu bạch quang của nó rực rỡ như một mặt trời nhỏ. Rồi mặt trời nhỏ bé ấy phình to đến cực hạn, nó nổ tung nuốt chửng lấy [Ma Kình].

Thứ ánh sáng như mặt trời và ma lực khủng khiếp tràn ngập bên trong [Thiên Tinh Cung Điện].

Tiếng nổ và chấn động dội vang khắp mái vòm pha lê, khắc lên bề mặt nó những đường vân phức tạp. Tôi lau giọt mồ hôi lạnh trên trán. Quả thật, có chút hoảng hốt đấy...

Đòn tất sát của [Ma Kình] mạnh hơn tôi dự đoán. Dù chưa hoàn thiện, vậy mà vẫn để lại vết xước trên [Thiên Tinh Cung Điện].

Khi ánh sáng tan đi, [Ma Kình] cháy đen vẫn lơ lửng giữa không trung. Lớp da cháy xém, ám khói của nó nhanh chóng tái tạo nhờ khả năng hồi phục siêu tốc bẩm sinh.

Nhưng những vết nứt trên [Thiên Tinh Cung Điện] cũng đang được hồi phục lại. Không hẳn là hồi phục, mà là hấp thu ma lực của tôi và dần hoàn thiện

[Ma Kình] đã hồi phục hoàn toàn, trông thấy bức tường pha lê nguyên vẹn thì trừng mắt đầy phẫn nộ. Tôi bật cười sảng khoái, tặng cho nó một lời khen.

“Ngươi đã chiến đấu rất tốt. Ta khen ngợi ngươi. Trong tất cả kẻ địch của ta, ngươi chắc chắn là mạnh nhất.”

Rốt cuộc tôi vẫn không biết [Ma Kình] là thứ gì. Nhưng sức mạnh của nó thật sự phi thường. Có khi còn hơn cả đám nhân vật chính và đồng bọn từng giết tôi hết lần này tới lần khác.

Xét về sức mạnh thuần túy, nó thậm chí có thể trên cả [Ma Vương] Lars hồi sinh ở chương đầu, hay [Đệ Nhị Ma Vương] Raymond từng tạo phản ở chương hai.

“Vì tôn trọng ngươi, ta sẽ nói cho biết điều ta sắp làm. Ngươi có trí tuệ để sử dụng ma pháp, chắc hiểu được tiếng người chứ?”

Loài rồng cấp cao còn hiểu tiếng người. Huống hồ [Ma Kình] còn dùng được loại ma pháp khó hơn tiếng người nhiều, nên hiểu được cũng chẳng có gì lạ.

Còn việc nó có thể nói hay không lại là chuyện khác, nên tôi cứ độc thoại tiếp.

“Như ta đã nói, [Thiên Tinh Cung Điện] không phải ma pháp dùng để chặn đòn hay giam cầm kẻ địch. Bản chất của nó là để ngăn chặn đòn tấn công của chính mình.”

Fol nhíu mày, trông có vẻ chưa kịp hiểu ra. Ngược lại, [Ma Kình] như sững lại trong thoáng chốc rồi trừng đôi mắt to tròn về phía [Hắc Nhật]

“Hừm, xem ra ngươi khá tinh ý đấy.”

Và với phản ứng này, rõ ràng nó hiểu được tiếng người. Lúc này, [Hắc Nhật] đã thu nhỏ đến cực hạn và bề mặt bắt đầu xuất hiện những vết nứt xanh nhạt.

Cùng lúc đó, [Thiên Tinh Cung Điện] tràn ngập ma lực của tôi và toàn bộ pha lê phát ra ánh sáng xanh nhạt rực rỡ. [Ma Kình] nhận ra dị biến, há miệng và bắt đầu tạo lại quả cầu bạch quang lần nữa.

“Đã để ngươi chờ lâu rồi, ma pháp vừa hoàn tất. À, đó là đòn khi nãy sao? Vô ích thôi. Ngay cả thần cũng không thể phá hủy [Thiên Tinh Cung Điện] khi nó đã hoàn thành.”

Thế nhưng, thay vì cho nổ quả cầu như trước thì [Ma Kình] nuốt trọn nó vào bụng. Ánh sáng hội tụ trong miệng, sức mạnh tụ lại một điểm thành luồng nhiệt quang rồi bắn ra.

“Gì thế kia...”

Không ngờ nó làm được cả trò này. Nếu sức mạnh của quả cầu được nén vào một điểm, uy lực hẳn rất khủng khiếp.

Một tiếng va chạm chói tai lại vang lên. Nhưng không hề có một vết xước nào trên pha lê phát sáng xanh nhạt đó.

Tôi cảm nhận được chút hoảng loạn đầu tiên trong mắt nó. Tôi mỉm cười và bắt đầu giải thích.

“Để làm quà tiễn ngươi xuống âm phủ, ta sẽ dạy cho ngươi chút kiến thức. Ma pháp này có một lai lịch khá ngớ ngẩn. Tổ tiên ta đã tạo ra nó khi đùa giỡn, họ thử nén bầu khí quyển bằng hắc ma pháp và rồi ma pháp này ra đời. Ngươi biết chuyện gì xảy ra khi khí quyển bị nén đến cực hạn không, hả cá voi?”

Nghe vậy, [Ma Kình] nhìn sang [Hắc Nhật] rồi bắt đầu bắn loạn xạ như phát điên.

Không còn chút lý trí nào nữa, nó chẳng khác gì một con thú hoang điên cuồng. Rốt cuộc nó còn lao thẳng thân mình vào pha lê như thể cố gắng trốn thoát vậy. Ngay cả luồng nhiệt quang sở trường hay đòn bạch quang cầu tất sát cũng không làm xước được nó, thì làm sao thân mình va đập lại có thể phá vỡ được chứ. Nó biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chăng? Do trí tưởng tượng phong phú hay do bản năng nhỉ?

“Chuyện... chuyện gì sắp xảy ra vậy?”

Fol sợ sệt hỏi. Tôi liếc nhìn thì thấy con tàu đã ở khoảng cách an toàn. Với khoảng cách này thì không sao rồi.

[Hắc Nhật]... bầu khí quyển được bao bọc bởi hắc ma pháp, bị nén đến cực hạn bởi lượng ma lực khổng lồ của tôi. Khi nó được giải phóng, nó sẽ tạo ra sức hủy diệt mạnh đến mức phá vỡ quy luật của thế giới này.

[Thiên Tinh Cung Điện] liên kết với [Hắc Nhật] để phong tỏa sức hủy diệt ấy.

Mà thật nực cười, [Thiên Tinh Ngọc Điện] dùng để ngăn chặn lại tiêu tốn ma lực còn nhiều hơn cả [Hắc Nhật] dùng để hủy diệt.

Tôi nhìn xuống [Ma Kình] và thì thầm.

“Khí quyển bị nén... sẽ bùng nổ thành ngọn bạch hỏa mà ngay cả thần cũng không chịu nổi.”

[Hắc Nhật] vỡ vụn, lập tức toàn bộ [Thiên Tinh điện Điện] chìm trong ánh cực quang. Tầm nhìn bị bao phủ bởi sắc trắng, tiếng gầm rền vang như xé toạc màng nhĩ.

Ngọn bạch hỏa đủ sức thiêu rụi cả thế giới bùng lên từ biển. Một lúc sau, ánh sáng bên trong [Thiên Tinh Cung Điện] tan dần. Bên trong không còn gì. Không một mảnh xác [Ma Kình], không một giọt nước biển.

[Thiên Tinh Cung Điện] hoàn tất sứ mệnh và tan biến. Làn gió nóng thoát ra, thổi qua vùng biển ma.

[Thiên Tinh Cung Điện] và [Hắc Nhật]. Hai ma pháp này liên kết với nhau về mặt thuật thức, và được gọi là [Sơ Đại Chi Ngự Nghiệp] khi kết hợp thành một ma pháp duy nhất. Nhưng chúng có hai nhược điểm lớn: một là cần thời gian thi triển rất lâu, và hai là...

“...Hả, này?”

Tôi khẽ nghiêng người dựa vào Fol, phó mặc thân thể mình. Ngay cả tầm nhìn qua con mắt phải còn lại cũng mờ dần. Nhược điểm còn lại là mức tiêu hao ma lực phi lý.

Trong gia tộc Lightless, tôi được coi là kẻ sở hữu tổng lượng ma lực lớn nhất từ trước đến nay. Vậy mà [Sơ Đại Chi Ngự Nghiệp] đã nuốt trọn một nửa lượng ma lực ấy.

Chưa kể tôi đã liên tục dùng ma pháp thượng cấp và cả ma pháp cổ đại tốn nhiều ma lực nữa. Duy trì số lượng lớn sử ma bóng tối bằng loại ma pháp cố hữu kém hiệu quả, lại còn sử dụng trung cấp và hạ cấp như suối và kết quả là ma lực đã cạn sạch.

Cảm giác kiệt quệ này, chính là ma lực khô cạn. Trong tình trạng này, tôi không thể cử động bình thường. Đây là lần đầu tôi nếm trải ma lực khô cạn.

Tôi đã lường trước khả năng thiếu hụt ma lực nên mới bảo Carlos đến cứu. Nhưng không ngờ lại rơi vào tình trạng này. Và khi bên dưới là biển, tỉ lệ sống sót cao lắm cũng chỉ 50%. Nhưng may hay rủi, Fol lại đang ở đây.

Không biết là phúc hay họa...

Thằng này ghét quý tộc, có thể sẽ bỏ rơi tôi cũng nên.

“...Ta sẽ chợp mắt một lát.”

“Hả!? Lúc này mày còn nói cái quái gì thế...”

Không đợi hắn đáp, Hắc Uyển làm điểm tựa cũng không duy trì nổi và tan biến thành sương. Tôi và Fol rơi xuống biển. Ý thức chìm vào bóng tối cùng tiếng hét the thé của Fol.

Raw là 「《生者を拒む禊の門》」(Seisha o kobamu misogi no mon) Eng là —[Gate of Purification That Rejects the Living] Raw là 「《命を刈り取る農夫の鎌》」( Inochi o karitoru nōfu no kama) Eng là [Reaper’s Scythe] Cái này không phải tôi tự tiện note trong bản dịch đâu mà trong raw nó ghi vậy thật đấy. Raw 対して白熱線(そう称しているだけで正式名称ではないのだが)、これは魔法ではない。 Trong raw nó dùng từ 特有 (đặc hữu) và 固有(cố hữu) Raw là 《初代のみ御わざ業》-《Shodai nomi omi waza》 Đến đoạn này trong raw nó rút gọn thành [初代の御業] - Shodai no Miwaza Raw là 天晶宮殿 ( Tenshō Kyūden)