Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

182 1472

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

83 1169

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

8 57

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

68 981

Tập 01 - Chương 04: Trôi dạt và hơi ấm

Thời tiết trên biển dễ dàng bị thay đổi bởi luồng khí nóng thổi lên do lượng nước biển khổng lồ bốc hơi dưới sức nóng cực cao.

Hơn nữa, dòng nước biển từ xung quanh đổ dồn lại để bù đắp lượng nước đã mất. Song sóng biển tất yếu trở nên dữ dội, và một cơn mưa xối xả trút xuống như để tăng thêm phần nghiệt ngã. Trời quang mây tạnh phút chốc hóa thành cơn bão cuồng nộ.

Rofus đã sơ suất không tính đến trường hợp này. Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử gia tộc Lightless có người thi triển bí pháp [Sơ Đại Chi Ngự Nghệ] giữa biển. Dù có kinh nghiệm và kiến thức phong phú, Rofus vẫn không ngờ chỉ một ma pháp có thể khiến thời tiết biến đổi dữ dội đến vậy. Tuy nhiên, vẫn còn một điều nữa mà Rofus không lường trước được.

Đó là Fol đã vô tình đi theo. Với người lớn lên trên biển từ nhỏ trong vai trò thủy thủ như Fol, việc bơi lội dễ dàng như hít thở.

Mang theo một người khi bơi cũng không thành vấn đề. Nhưng khi bão tố ập đến thì câu chuyện lại khác. Họ đang ở Vùng Biển Ma, xung quanh không có đất liền hay tàu thuyền.

Đứng trước mẹ thiên nhiên, sức lực của một con người cũng đành vô ích. Đó là điều bất di bất dịch, ngay cả khi có ma lực và được tăng cường phần nào thể chất cũng vậy.

Giữa những con sóng dữ, Fol vừa vật lộn để bơi vừa cố giữ đầu mình không bị nhấn chìm để thở, đồng thời ôm chặt Rofus bất tỉnh.

“Này! Tỉnh lại đi! Chết bây giờ!?”

Dù có kêu gào đến thế nào, Rofus vẫn nằm im như chết. Điều này cũng dễ hiểu. Rofus đang chìm vào giấc ngủ sâu vì khô cạn ma lực. Dù bị gọi thế nào, thậm chí chặt cả tay chân thì cậu cũng sẽ không tỉnh lại.

Vì không biết về tình trạng khô cạn ma lực, Fol vẫn tuyệt vọng gọi mãi. Nhưng rồi, một con sóng khổng lồ ập đến và nuốt chửng cả hai.

Fol bị sóng dữ vùi dập, bị cuốn đi mà không thể lấy hơi đúng cách. Đến mức này, việc tiếp tục giữ lấy Rofus là bất khả thi.

Nếu cứ thế này, cả hai sẽ bỏ mạng. Thế nhưng, Fol vẫn không buông.

Như thể lựa chọn bỏ lại Rofus chưa từng tồn tại trong tâm trí. Ở đó không hề có tiếng thì thầm xúi giục của ma quỷ, cũng chẳng có một giây đấu tranh nội tâm nào.

Rofus là một quý tộc. Đã vậy còn là hình mẫu quý tộc hội tụ tất cả những gì Fol ghét cay ghét đắng, là hình mẫu điển hình của giới quý tộc thối nát.

Thái độ thì kiêu căng hống hách, hạ thấp thường dân như Fol và còn gọi họ là hạ dân. Hễ có chuyện gì không vừa ý thì cũng chẳng ngần ngại dùng ma pháp để đe dọa. Quả thật là một quý tộc khó ưa.

Dù vậy, cậu khác Clinton. Rofus tuy đáng ghét nhưng không phải kẻ tồi tệ nhất. Lời lẽ có gay gắt, nhưng cậu chưa từng bạo hành dân Roguebelt hay định bắt cóc ai.

Ngược lại, cậu còn xông pha tiêu diệt ma vật hoành hành Roguebelt. Bất kể chúng mạnh đến đâu, cậu vẫn đối đầu trực diện mà không lùi bước.

Cậu cũng không lợi dụng hay bóc lột những thủy thủ trẻ đến từ Roguebelt. Trái lại còn che chở họ, lấy thân mình đỡ hiểm nguy và tiếp tục bảo vệ thủy thủ đoàn dù đã mất một cánh tay.

Sự thật là, không một thủy thủ nào của Roguebelt phải bỏ mạng.

Hành động này khác xa hình mẫu quý tộc mà Fol biết. Đã được đối xử như thế, Fol không thể bỏ mặc được. Dù cho có bị bão tố quăng quật, Fol vẫn ôm chặt Rofus.

Rofus chắc chắn sẽ nói rằng tất cả những việc đó tuyệt đối không phải vì dân thường, mà chỉ vì bản thân cậu. Có thể còn bị mắng là “Đừng có hiểu lầm đấy, biết thân biết phận đi.”

Nhưng dù vậy, kết quả là con ma vật hung ác từng đe dọa Roguebelt đã bị tiêu diệt và toàn bộ thủy thủ đều sống sót không mất một ai. Đối với Fol, thế là đủ rồi. Vì thế, Fol không thể để Rofus một mình.

Hơn hết, vì che chở cho Fol mà Rofus đã bị thương nặng và mất cả cánh tay trái .

Với một lòng muốn chữa lành vết thương của Rofus, Fol không hiểu sao lại phát động được cả ma pháp trị liệu.

Ngay cả khi có thiên phú đi nữa, việc chưa từng biết bản thân có ma lực mà lại dùng được ma pháp quả là điều hi hữu. Thế nhưng, giữa biển động thế này thì vẫn chẳng thể làm gì được.

Dẫu vậy, Fol vẫn không buông tay. Dù phải chết chìm cùng nhau, Fol tuyệt đối không bỏ rơi vị quý tộc nhỏ bé kia.

Có lẽ ý chí ấy đã chạm đến trời xanh hoặc thần linh nên một phép màu khác đã xảy ra.

Ở rìa tầm mắt của Fol, xuất hiện một con cá ngựa phát sáng màu xanh nhạt.

Nó bơi ung dung, dường như chẳng bị sóng dữ làm ảnh hưởng. Fol thoáng nghi ngờ đó là ma vật, nhưng không thấy chút sát ý hay hung hãn nào.

Trái lại, nó bơi phía trước như muốn dẫn đường. Thỉnh thoảng ngoái lại như ra hiệu bảo Fol đi theo.

Mang theo Rofus, Fol đắn đo một thoáng rồi quyết định đi theo. Có thể đây là bẫy, nhưng nếu ở yên thì cũng sẽ chết đuối thôi. Hơn nữa, từ con cá ngựa ấy tỏa ra một nguồn năng lượng ấm áp tương tự ma pháp trị liệu.

Không chắc chắn, nhưng chẳng có điềm xấu nào. Khi Fol đuổi theo, biển cả vốn hung dữ dần yên ả, và làn nước lạnh giá dần ấm lên.

Dần dần, ý thức căng thẳng của Fol bắt đầu mờ đi.

***

“……!!”

Fol choàng tỉnh và bật dậy. Trước mắt là bãi cát trắng xóa và những con sóng êm đềm vỗ bờ. Có vẻ Fol đã bị sóng đánh dạt vào một hòn đảo.

Nhìn quanh, Fol thấy Rofus nằm ngay bên cạnh. Thở phào nhẹ nhõm, Fol đặt tay lên vai cậu.

“Ê, dậy đi... hả?”

Sắc mặt Fol lập tức tái lại. Cơ thể Rofus lạnh lẽo đến rợn người, và cậu không còn thở.

“Này... này, đừng đùa như thế chứ...”

Fol nhanh chóng lật Rofus nằm ngửa, gỡ bỏ tấm áo choàng nặng trĩu vì ngấm nước biển rồi áp tai vào ngực cậu.

Tiếng tim đập khẽ khàng vang lên. Nhưng nhịp đập ấy yếu ớt đến mức khiến người ta bất an.

“Vẫn sống... vẫn kịp...”

Fol ngồi dạng chân trên người Rofus và bắt đầu ép tim. Là một thủy thủ từ nhỏ, Fol rất rành kỹ thuật hồi sức.

Fol từng cứu người bị đuối nước và đã luyện tập những kỹ thuật này nhiều lần. Điều quan trọng là phải liên tục gọi tên người đó.

Người đang ở ranh giới của cái chết phải được gọi tên để ý thức quay lại với thế giới này.

Truyền thuyết của dân đi biển kể rằng, mụ phù thủy biển ẩn mình trong bóng tối sẽ dùng những lời đường mật để dẫn dụ linh hồn của kẻ chết đuối. Chính vì vậy phải gọi tên để kéo họ trở lại thế giới này. Chỉ cần ý thức trở lại chậm một chút thôi, linh hồn sẽ bị phù thủy biển nuốt chửng. Đây là truyền thuyết lâu đời của thủy thủ Roguebelt mà Fol đã nghe cha mình kể đến phát ngán.

Dù chỉ bán tín bán nghi, Fol vẫn hiểu việc gọi tên quan trọng thế nào.

“Ê... này...”

Fol định gọi tên nhưng chợt khựng lại.

Tên vị quý tộc nhỏ này là gì nhỉ...?

Rồi Fol sực nhớ. Hai người chưa từng giới thiệu đàng hoàng, cũng chưa từng gọi nhau bằng tên thật.

Fol từng nghe quản gia gọi cậu vài lần, nhưng đa số gọi tắt là “Cậu chủ” nên giờ chẳng nhớ nổi tên thật.

Không thể gọi tên, nghĩa là không thể kéo ý thức của Rofus khỏi bờ vực cái chết. Nếu thế này, cậu sẽ bị mụ phù thủy biển nuốt mất linh hồn.

“... Chết tiệt, mấy trò mê tín vớ vẩn!”

Fol lắc đầu như để trấn an chính mình.

“Ha... ngay cả tên của hắn mình cũng chẳng biết gì...”

Được cứu mạng mà lại chẳng biết tên, Fol bật cười tự giễu rồi vẫn kiên trì ép tim. Nhưng ý thức của Rofus không trở lại, hơi thở vẫn tắt.

“Aaa... sau này tỉnh lại thì đừng có than phiền đấy nhé!”

Fol bịt mũi Rofus rồi thổi hơi trực tiếp từ miệng mình sang.

Có thể sau này sẽ bị mắng là vô lễ hay gì đó nhưng vẫn tốt hơn là chết, nên Fol cứ tiếp tục hô hấp nhân tạo và ép tim liên tục.

Một lúc sau, Rofus ho sặc sụa và phun ra một lượng lớn nước biển. Thấy Rofus đã thở trở lại, Fol thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, ý thức thì chưa.

“Sao vẫn không mở mắt... chẳng lẽ là do mụ phù thủy biển...”

Sắc mặt Fol tái hẳn, và cậu thoáng thấy một thứ gì đó màu xanh nhạt lấp ló trên mặt nước.

“L-Là mày à...”

Đó chính là con cá ngựa đã dẫn đường cho họ giữa cơn bão. Nó lơ lửng trên cát, đong đưa như đang bơi dưới nước.

Ngay lúc ấy, Fol chợt thấy nghi ngờ. Rõ ràng, chỗ mà Fol và Rofus bị hất văng khỏi tàu là Vùng Biển Ma.

Nhưng chắc chắn quanh vùng biển đó không hề có đảo nào, ít nhất là trên những tấm hải đồ cũ thì là vậy.

Không có đảo làm chỗ nghỉ chân, chân trời trải dài bốn phía nên rất khó xác định phương hướng và cuối cùng là sự xuất hiện của ác ma ăn tàu.

Đó là lý do nó được gọi là Vùng Biển Ma. Vậy thì bờ biển này là đâu? Ngay cả khi bão tố hoành hành, cũng khó tin rằng họ lại bị sóng đánh dạt xa đến vậy.

Hơn nữa Fol vẫn còn sống, nghĩa là họ không trôi dạt quá lâu.

Khi Fol còn đang ngẫm nghĩ, cá ngựa lại bắt đầu bơi trong không trung như muốn dẫn đường thêm lần nữa. Đích đến lần này là bãi đá lởm chởm ven bờ.

Ở góc khuất của dãy đá là cửa hang rộng mở. Cá ngựa thỉnh thoảng ngoái lại như kiểm tra xem Fol có theo kịp không, rồi chui vào hang.

“... Muốn ta theo sao?”

Fol cõng Rofus trên lưng, bước theo cá ngựa.

Fol chẳng biết đây là đâu, nhưng chí ít nhờ con cá ngựa dẫn đường mà họ mới sống sót và đến được hòn đảo này.

Không chút do dự, Fol bước vào hang.

Khi đuổi theo vào trong hang, cảnh tượng bên trong khiến Fol nghi ngờ mắt mình.

Giữa khoảng trống rộng lớn là một tấm da ma thú được trải ra làm giường. Ở góc xếp chồng những khúc gỗ dạt vào bờ, bên cạnh là đá đánh lửa và một đống lửa đã tàn.

Có vẻ ai đó từng sống ở đây. Fol nhìn cá ngựa đầy ngờ vực.

“Chắc chắn không phải nhà mày rồi...”

Một con cá ngựa vốn phải sống dưới nước thì không thể nào ở trong một nơi mang đậm hơi hướng con người như thế này.

Fol cảnh giác nhìn quanh.

Không có dấu vết người ở gần đây, và tro tàn đống lửa cũng đã cũ.

Đầu tiên, Fol đặt Rofus xuống tấm da thú rồi nhặt đá đánh lửa.

“Vẫn dùng được...”

Tiếp đó, Fol kiểm tra gỗ. Trông không bị ẩm, đã khô hoàn toàn và có thể dùng làm củi. Như vậy thì có thể nhóm lửa mà không gặp vấn đề gì.

Hoàn cảnh quá thuận lợi khiến Fol thoáng thấy bất an, nhưng trước hết vẫn đập đá đánh lửa để tạo tia lửa.

Chồng gỗ trôi thành đống, mất một chút thời gian nhưng cuối cùng cũng đốt được.

“Có ma pháp thì xong trong chớp mắt nhỉ...”

Chuyện nhóm lửa thì đã quen, nhưng ma pháp có thể tạo ra nước hay lửa từ hư không chỉ trong chớp mắt vẫn luôn là thứ khiến dân thường vừa kính vừa sợ.

“Nhắc mới nhớ, mình cũng có ma lực nhỉ...”

Ít nhất thì Rofus từng nói vậy, và Fol còn bắt chước dùng được cả ma pháp trị liệu. Cảm thấy ánh nhìn, Fol quay sang nhìn con cá ngựa thì thấy nó đang lơ lửng trong hang như thể mục đích đã đạt được. Fol vẫn chưa biết nó thật sự muốn gì, nhưng không phủ nhận chính nó đã cứu họ.

“Dù sao cũng cảm ơn ngươi.”

Fol nói lời cảm ơn. Nhưng chẳng rõ nó có nghe thấy hay không, chỉ lặng lẽ bơi đi mà không tỏ ra phản ứng gì. Còn Rofus vẫn nằm bất tỉnh.

Nhờ đống lửa, bên trong hang được bao trùm bởi hơi ấm dịu nhẹ. Fol đã cởi bỏ quần áo ướt và quấn Rofus trong tấm da ấm áp.

Fol nghĩ rằng cơ thể lạnh giá của Rofus hẳn đã khá hơn đôi chút, nên thử chạm vào da để kiểm tra.

“…Ể.”

Cơ thể Rofus vẫn lạnh ngắt.

Dù còn thở, nhưng sắc mặt cậu dường như còn tái hơn trước.

“Tại sao…”

Fol hoảng hốt. Cậu không hiểu vì sao tình trạng Rofus mãi chẳng cải thiện. Trên thực tế, thể lực của cậu đã suy kiệt nghiêm trọng vì khô cạn ma lực đến mức không thể tự điều hòa thân nhiệt. Nhưng chuyện này vượt ngoài hiểu biết của Fol. Trong tình cảnh đó, Fol trầm ngâm suy nghĩ.

Phải làm gì đây? Fol lần lại những kinh nghiệm và ký ức, rồi chợt nhớ lại lời cha mình đã từng dạy.

“Tiếp theo là về cứu người, có trường hợp cơ thể bị lạnh cứng và nhiệt độ không thể trở lại như cũ. Lúc đó thì hầu như đã quá muộn rồi. Nếu vậy cứ mạnh tay trả họ về biển luôn. Hả? Cách cứu à? Ờ thì, ôm họ suốt một đêm để sưởi bằng thân nhiệt, may mắn thì họ sẽ qua khỏi. Mà sưởi ấm thì phụ nữ vẫn tốt hơn đàn ông vì nhiệt độ cơ thể họ cao hơn. Nói thêm cho nghe, hồi trẻ tao suýt chết đuối, mẹ mày đã ôm tao suốt đêm để sưởi và kết quả là có thằng Log... Guh!? Làm gì thế! Tao đang nói chuyện nghiêm túc đây…” 

“…Mình lại nhớ ra chuyện tào lao rồi… ‘thân nhiệt' à…”

Khi Rofus tỉnh lại chắc chắn sẽ mắng là vô lễ hay gì đó, nhưng Fol quyết định để sau hãy tính.

“Nhất định không được chết đấy.”

Fol không hề do dự.

Nhớ lại tính cách của Rofus, Fol không tin cậu sẽ tức giận tới mức dùng ma pháp giết mình trong hoàn cảnh này. Dù điều đó xảy ra, Fol thấy như vậy vẫn hơn là để cậu chết mà bản thân chẳng làm gì.

Fol cởi bỏ toàn bộ quần áo còn ẩm trên người và lẩm bẩm.

“Phụ nữ ấm hơn à… cũng may mình là phụ nữ.”

Fol tháo bỏ băng quấn ngực dùng để giả trai, áp cơ thể mình vào thân hình nhỏ bé đang run rẩy vì lạnh của Rofus để truyền hơi ấm.

Rồi cô quấn cả hai trong tấm da thú, Fol đang sưởi ấm thì đã chìm vào giấc ngủ. Con cá ngựa xanh nhạt đang lơ lửng trong hang chỉ lặng lẽ quan sát.

***

Farathiana được cho là một thành viên thuộc phe của nhân vật chính.

Đứng đầu là nhân vật chính, cùng với nhiều nữ chính khác hợp thành một nhóm tinh nhuệ ít người nhưng mỗi người đều sở hữu sức mạnh có thể địch lại cả nghìn quân.

Trong một phần của chương đầu câu chuyện, khi tiêu diệt hải ma Strath xuất hiện ngoài khơi làng chài Roguebelt thì đã có một nữ chính gia nhập nhóm.

Farathiana Roguebelt là nữ thủy thủ mạnh mẽ và ghét quý tộc. Cô từng có quá khứ đau thương khi người bạn thời thơ ấu bị lính đánh thuê của Clinton bắt cóc.

Chính vì thế cô cực kỳ ghét giới quý tộc đặc biệt là gia tộc Lightless mà Clinton phục vụ, và ôm mối hận không đội trời chung với họ.

Trong trận chiến với Tứ Thiên Vương ở chương hai, cô từng đối đầu Rofus, trưởng nam của gia tộc Lightless với biệt hiệu [Lang Ảnh] và đã dồn hết căm phẫn để mắng nhiếc, tấn công cậu dữ dội hơn bất kỳ ai.

Nhưng đó là khi Farathiana đi đúng kịch bản. Trong tình huống hiện tại đã rẽ khỏi câu chuyện, Farathiana – không, Fol lại được Rofus vốn không phải là nhân vật chính cứu mạng.

Rofus vốn không định cứu Farathiana.

Xét từ góc nhìn của Rofus, người đã trải qua hàng ngàn cái chết thì ấn tượng của cậu về Farathiana là rất tiêu cực bởi cô luôn tấn công y dữ dội hơn bất cứ ai khác.

Cậu cũng chẳng nhận ra Fol giả trai chính là Farathiana, bởi chuyện đó xảy ra ba năm trước khi câu chuyện bắt đầu và các đặc điểm nữ tính của cô còn khá ít do tuổi còn trẻ.

Vì vậy, việc cậu cứu cô không hề có chủ ý. Nó chỉ là kết quả ngoài dự tính khi cậu tìm cách tránh bị giết như trong kịch bản.

Tuy nhiên, trên đời không phải ai cũng nhìn việc này bằng con mắt thiện cảm.

Cũng giống như việc Rofus bị giết đi giết lại và sợ cái chết trong tương lai, vẫn tồn tại một kẻ đang nung nấu hận thù với quý tộc và đặc biệt là gia tộc Lightless.

Đó là thực thể tồn tại bên trong Farathiana, có thể gọi là linh hồn. Linh hồn ấy không chấp nhận chuyện Fol mạo hiểm cứu Rofus.

Bởi Rofus chính là kẻ thù không đội trời chung, là kẻ từng phản bội nhân loại và cầm đầu bọn buôn người đã bán bạn thơ ấu của cô. Chính vì thế mà tinh thần của Fol đã bị triệu hồi.

Vào thế giới tinh thần của Farathiana.

Để “thuyết phục” Fol.

***

Giữa khoảng không trắng xóa trải dài bất tận, Fol tỉnh lại. Trước mặt cô là Rofus đang bất tỉnh, còn trong tay là một con dao sắc bén.

“Giết tên đàn ông đó đi.”

Một giọng nói vang lên trong đầu. Giọng nói ấy dường như chính là tiếng nói của bản thân Fol.

Fol cảm thấy khó chịu, định vứt dao đi nhưng chuôi dao như dính chặt vào tay không thể rời.

“Tại sao?”

Cô hỏi, và giọng nói lại vang lên.

“Hắn là tên quý tộc tồi tệ nhất. Chính hắn đã khiến Norn bị bán cho bọn buôn nô lệ.”

Norn là người bạn thuở nhỏ của Fol đã bị lính đánh thuê của Clinton bắt cóc nửa năm trước.

“Ngươi nói gì vậy? Thủ phạm thật sự là Clinton. Tên này đúng là quý tộc, nhưng chẳng liên quan gì đâu.”

“Không, hắn là đồng lõa với Clinton. Vì hắn là Rofus Ray Lightless, trưởng nam gia tộc Lightless.”

“…Hả?”

Fol chết lặng. Gia tộc Lightless là một đại quý tộc nắm quyền cai trị khu vực này. Lính đánh thuê của Clinton thường xuyên dùng cái tên đó để hăm dọa.

Họ luôn nói rằng nếu ai dám động vào chúng, Lightless sẽ không để yên. Nếu dám chống lại, gia tộc hầu tước Lightless sẽ dẫn đại quân đến san bằng cả làng.

Nói cách khác, Lightless chính là ông trùm của Clinton mà Fol căm ghét nhất. Gốc rễ của mọi sự cai trị tàn bạo.

“T-Tên này là Lightless? Không thể nào… Nhưng hắn đã cứu Roguebelt…”

“Đừng để bị lừa. Bản chất thật của hắn là ác quỷ. Hắn chẳng quan tâm tới ai cả. Mọi việc hắn làm chỉ để thỏa mãn những ham muốn bẩn thỉu của bản thân.”

“…Giờ nghĩ lại, trước khi khởi hành đúng là hắn có nói như vậy.”

Quả thật, Rofus đã nói rằng đó là vì lãnh thổ Lightless và cũng vì bản thân y.

“Thì ra… hắn là Lightless.”

Bàn tay Fol vô thức siết chặt chuôi dao. Lưỡi dao từ từ áp sát cổ Rofus. Giọng nói trong đầu hân hoan hẳn lên.

“Đúng vậy! Đâm chết hắn đi! Hắn là kẻ thù của Norn!”

Sau khi Norn, bạn thời thơ ấu của Farathiana đã bị bán cho bọn buôn nô lệ thì họ đã tái ngộ trong chương ba tại “Đế quốc Luyện Kim”. Dù nói là tái ngộ, nhưng Norn sau khi bị bán làm nô lệ đã bị lặp đi lặp lại những thí nghiệm vô lý trên cơ thể tại đế quốc, và khi bị lực lượng chính phát hiện thì đã trở nên biến dạng hoàn toàn.

Khi ấy, Rofus được xem là thủ phạm đã bị đánh bại với tư cách một trong Tứ Thiên Vương. Lúc này, nỗi giận dữ cùng niềm đau tột cùng không nơi nào để trút bỏ đã ập xuống Farathiana.

Nhưng Fol của hiện tại không biết gì về kịch bản tương lai đó.

Ngay trước khi mũi dao chạm vào cổ Rofus, cô đột ngột dừng lại rồi quăng mạnh con dao đi.

“…Hả? C-Cô làm gì thế…”

Ngạc nhiên trước hành động bất ngờ, giọng nói kia vang lên. Fol lạnh lùng trừng mắt về phía âm thanh vô hình ấy.

“Norn bị bắt đi, nhưng cậu ấy chưa chết. Ngươi nói bậy gì vậy?”

“Không, không phải thế. Đó là chuyện của tương lai…”

“Ngươi lảm nhảm cái quái gì vậy…? Chuyện Lightless này cũng bịa nốt chứ gì?”

“Không phải! Gã đó, Rofus chắc chắn là Lightless! Một kẻ xảo quyệt nhát gan, là kẻ thù của ta… của chúng ta!”

“.....…Xảo quyệt? Nhát gan? Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi biết gì mà phán!”

Với Fol bây giờ, Rofus là ân nhân, là kẻ không quay lưng bỏ chạy dù đối mặt với kẻ địch khủng khiếp nhất. Ngược lại, cậu còn mất cả cánh tay trái để bảo vệ cô. Cậu đã cứu làng chài và cứu cả cô.

Nghe cậu bị vu khống, cô không thể giữ bình tĩnh.

“Cô nói vậy chỉ vì mới gặp hắn thôi!” 

Thật vậy, Fol và Rofus mới biết nhau nửa ngày. Nhưng chừng đó đã đủ để Fol chứng kiến mọi hành động và nhân cách Rofus.

“Dù ngươi có nói gì, ta cũng đã được hắn cứu.”

“Người cứu Roguebelt, cứu chúng ta là Abel… không phải loại người như hắn.”

Fol lạnh lùng gạt bỏ giọng nói đã nhuốm vẻ bực bội kia.

“Người cứu Roguebelt chính là hắn. Ta không biết thằng đó.”

Ngay lập tức, không gian trắng xóa xuất hiện những vết rạn. Cả thế giới ấy sụp đổ. Tiếng nói ấy không còn vang vọng bên trong nữa.

Fol mở mắt, nhận ra mình đang siết chặt cổ Rofus bằng cả hai tay dưới lớp da thú. Cô vội buông ra, kiểm tra xem có vết hằn nào không rồi thở phào.

“Vừa nãy là cái quái gì vậy…? Ác mộng hay gì à?”

Cô không nhớ rõ nội dung, nhưng đó không phải giấc mơ dễ chịu. Fol nhận thấy cơ thể Rofus đã ấm hơn, khẽ thở ra nhẹ nhõm rồi vùi mặt vào ngực cậu.

“Mày thực sự là Lightless sao…? Tên mày là Rofus hả…?”

Câu hỏi gửi tới người bất tỉnh.

Cô biết sẽ chẳng có lời đáp, chỉ là lẩm bẩm một mình. Rofus vốn luôn tỏ ra cao ngạo lúc này trông thật mong manh.

Nhìn thế này, hắn chẳng khác nào một đứa trẻ đáng yêu đúng tuổi. Cô đã chỉ trích, chửi mắng một đứa trẻ như thế chỉ vì hắn là quý tộc... vậy mà chính đứa trẻ ấy đã cứu lấy quê hương và bản thân cô.

“Mình đã làm cái gì vậy…”

Để xua tan cảm giác tội lỗi, Fol rúc sát hơn vào Rofus và tựa người vào hắn.

***

Tôi thấy không ổn chút nào. Cả cơ thể đau nhức, đầu óc cũng đau dữ dội. Cánh tay trái mất rồi, cả mắt trái cũng không thấy gì.

Lần cuối cùng tôi cảm thấy tệ đến thế này là khi mơ bị giết đi giết lại hàng nghìn, hàng vạn lần. Dù ý thức đã tỉnh, cơ thể vẫn không thể cử động.

Thậm chí đến ngồi dậy cũng không nổi, tôi chỉ có thể đảo mắt nhìn quanh. Những gì hiện ra trong tầm mắt là đống lửa cháy bập bùng, và vách đá nhấp nhô dưới ánh sáng lung linh.

Tiếng sóng vỗ không ngừng vọng lại từ gần đó. Chẳng lẽ đây là một hang động gần bờ biển sao?

May là tôi vẫn còn sống, nhưng theo hải đồ thì vùng biển ma này không hề có hòn đảo nào cả. Vậy đây là đâu?

Tôi bị trôi dạt rồi được dân cư hòn đảo nào đó cứu giúp chăng? Fol đáng lẽ phải ở cạnh tôi chứ, giờ hắn đâu rồi? Cả hai có cùng trôi dạt đến hòn đảo này không? Dù còn nhiều thắc mắc, trước mắt cứ vui mừng vì đã sống sót đã.

Nhưng mà cái tên Carlos kia. Rõ ràng đã dặn ông ta đến cứu ngay lập tức, vậy mà khi tôi tỉnh lại thì lại không thấy đâu.

Lần tới gặp mặt, nhất định phải cho ông ta một bài học. Bỗng tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh khó chịu nên liền nhìn về phía miệng hang.

“!?”

Ở đó, một con cá ngựa phát sáng xanh nhạt đang nhẹ nhàng lơ lửng. Tôi biết con này.

“Lunamarl đúng không!? Sao ngươi lại ở đây...!?”

Con cá ngựa phát sáng xanh nhạt tên là Lunamarl. Nó có hình dạng giống hệt cá ngựa và đang lơ lửng giữa không trung, nhưng không phải ma vật. Dù nhỏ bé là thế, nhưng nó chứa đựng một lượng ma lực khổng lồ. Nó là thủy tinh linh thượng cấp cai quản đại dương. Và trong cốt truyện, Lunamarl luôn đồng hành cùng một người.

“Nếu ngươi đang ở đây, thì có nghĩa là… Ư!?”

Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng nửa thân trái lại đau quằn quại.

Dù đã quen chịu đựng cơn đau sau hàng nghìn, hàng vạn lần bị giết, nhưng đau vẫn là đau và bất động vẫn là bất động.

Nhưng tôi phải cử động. Nếu Lunamarl đang ở đây, rất có thể kẻ đó cũng đang ở gần.

“Ư, nn.”

Khi tôi cố gắng quằn quại trong đau đớn, tấm chăn hay đúng hơn là tấm da thú hơi bẩn phủ trên người khẽ động đậy.

Tấm da trượt xuống, để lộ một cô gái trần trụi bên trong. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi xen lẫn nhẹ nhõm.

“Tỉnh rồi à…”

Thấy cảnh đó, tôi giật mình lùi lại. Tôi biết cô gái này… không, phải nói là người phụ nữ này.

Dù trông trẻ hơn so với ba năm trước khi câu chuyện bắt đầu, nhưng mái tóc vàng và đôi mắt ngọc bích ấy thì không thể nhầm đi đâu được.

Hơn nữa, khi bên cạnh cô còn có thủy tinh linh thượng cấp Lunamarl thì chắc chắn không sai.

Một trong những nữ chính của câu chuyện. Trong nhóm của nhân vật chính, cô ấy cũng là người thể hiện sự thù địch mãnh liệt và không khoan nhượng với tôi nhất.

Cô là nữ thủy thủ được thủy tinh linh thượng cấp Lunamarl hộ thể.

“Farathiana Roguebelt…!”

Tôi cố bật dậy theo phản xạ, định tạo một Hắc Cầu trên tay nhưng thất bại và chỉ phun ra một ngụm máu.

“Khụ!”

Khốn thật. Dường như vì khô cạn ma lực nên ngay cả ma pháp cơ bản tôi cũng không thể thực hiện, và cơ thể lập tức phản kháng.

Ngay cả ma pháp đơn giản nhất cũng bất khả thi khi ma lực chưa hồi phục… So với bình thường, tốc độ hồi phục ma lực chậm quá mức.

Khốn kiếp, Fol đâu rồi? Ở một mình với người phụ nữ nguy hiểm này chẳng khác gì chờ chết.

“!? Mày ổn chứ!?”

Farathiana giật mình khi thấy tôi ho ra máu thì liền xoa lưng giúp. Cô ta định giở trò gì? Cái giọng lo lắng đó là sao?

Ngươi vốn là một mụ điên chỉ biết mắng mỏ vô lý ta thôi mà. Sao cô ta lại ở đây?

Có phải đây là phần tiếp nối của cơn ác mộng bị giết hết lần này tới lần khác không?

“Tránh ra… Cô định giết ta phải không…!”

“Hả, hả??… À, ý mày là vụ bóp cổ hả? Lúc đó vẫn tỉnh à…? Xin lỗi nhé, chắc tao mơ linh tinh hoặc là nằm sai tư thế thôi…”

Farathiana chẳng buồn che ngực hay thân dưới, quay mặt đi và viện cớ.

“Trước hết thì che vào đi, không biết xấu hổ à? Với lại cái thái độ này là sao? Cô định bóp cổ lúc ta ngủ sao? Tất cả chỉ để khiến ta mất cảnh giác à?”

Nếu vậy, sao cô ta không giết luôn lúc đó? Đó hẳn là thời cơ hoàn hảo mà. Hay là cô ta biết tôi đã khô cạn ma lực nên không thể kháng cự, và định chậm rãi hành hạ rồi mới kết liễu?

Với bản tính độc ác của Farathiana, điều đó hoàn toàn có thể. Tôi kiểm tra người mình xem có gì bất thường không.

“À, ừm…?”

Kỳ lạ là trên cơ thể tôi lại có những vết băng bó vụng về. Một mảnh vải rách được quấn quanh người như băng bó.

Vết thương ở khuỷu tay bên trái bị mất được buộc bằng một chiếc khăn rằn quen thuộc. Không thể nhầm được.

Chiếc khăn rằn cũ kỹ kiểu dân quê ấy chính là thứ Fol từng đeo. Nhìn kỹ thì những mảnh vải quấn quanh người tôi cũng giống như được xé từ áo của Fol. Chuyện gì đây? Fol đã sơ cứu cho tôi rồi biến mất và để Farathiana lại sao?

Chẳng lẽ Faratiana lại dùng quần áo của Fol để chữa trị sao? Chắc chắn không thể rồi. Tôi không hiểu, tại sao và làm thế nào mà tình hình lại thành ra thế này.

Khi tôi vẫn cảnh giác, Farathiana dường như mới nhận ra mình đang trần truồng thì liền giật lấy tấm da thú từ tôi để che người.

Rồi cô ấy hơi đỏ mặt, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén và nói một câu.

“Đừng có nhìn chằm chằm như thế...”

…Ta có nhìn đâu. Cái vẻ bối rối pha ngượng ngùng này chỉ dành cho gã nhân vật chính thôi mà?

Đừng có mà tỏ vẻ e thẹn với ta, con điên kia. Sau từng ấy lần mắng nhiếc và cố giết ta, ta chẳng thấy rung động gì đâu.

“Mà này, mày... À không, anh đã biết tên thật của tôi nhỉ...”

“Hả?”

“Anh vừa gọi tôi là Farathiana mà. Anh nghe từ anh trai tôi… không, từ cha tôi sao? Nói đi. Nếu biết thì đã không cần phải giả làm con trai rồi.”

“Anh trai? Cha? Giả làm con trai…? Cô đang nói gì vậy…?”

Tôi không hiểu Farathiana đang nói gì, nên nhìn chằm chằm vào mặt cô ta một lúc. Không, đợi đã. Nhìn kỹ thì khuôn mặt này hơi giống Fol…

“…Hả?”

Rồi tôi chợt nhận ra. Thứ mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới. Nếu nhìn kỹ thì cô ta có đôi mắt sắc lẻm, vóc dáng nhỏ nhắn và gầy gò.

Chẳng phải giống hệt Fol sao?

“C-Cô… Cô… Sao có thể…!”

“Sao anh lại ngạc nhiên vậy…?”

Tôi ngửa mặt lên trời vì cú sốc quá lớn. Chắc chắn là nói dối. Quả thực, Fol có dáng người mảnh khảnh hơn hẳn những gã trai cùng lứa.

Tôi từng nghĩ đó là vì tuổi còn trẻ nên bỏ qua. Nói thật, Fol vẫn toát lên vẻ của một thằng con trai... của một thường dân láu cá.

Không, ngay cả khi thấy tận mắt thì cũng quá khó tin. Hay là tôi nhầm lẫn gì đó sao?

Tôi kéo nhẹ mép tấm da thú, lật lên để kiểm tra cơ thể Farathiana – không, của Fol.

“Ááá!!”

Với tiếng hét gần giống tiếng kêu đau của Fol, cô liền giật phắt lại… nhưng tôi đã kịp xác nhận.

Có ngực, không có bộ phận sinh dục nam, cơ thể tuy gầy gò nhưng vẫn mang nét nữ tính. Dù nhìn thế nào, cô cũng là phụ nữ.

“L-Làm gì đấy!?? Tôi ngủ cùng chỉ để… để sưởi ấm cho cơ thể lạnh ngắt của anh thôi…”

“…Hả?”

Lúc này, tôi mới để ý lại tình trạng của bản thân và bối cảnh xung quanh. Tôi bị suy kiệt vì khô cạn ma lực, bị phơi mình trên biển.

Và Fol dường như đã ngủ cùng tôi để sưởi ấm. Tôi bỗng nhớ lại một tình huống tương tự từng đọc trong nhật ký phiêu lưu của một nhà thám hiểm nổi tiếng trong thư phòng của phụ thân ngày trước. Nhà thám hiểm ấy gặp nạn trên biển và trôi dạt vào hoang đảo. Rồi trong một hang đá gần đó, ông đã cùng một nữ mạo hiểm giả nằm khỏa thân truyền hơi ấm cho nhau để sống sót. Tình huống hiện tại chẳng phải chính là cái tình tiết quen thuộc đó sao?

Nhìn lại mọi thứ, tôi khẽ thở dài.

“......Ra vậy, có vẻ ta đã làm phiền cô không ít.”

“Gì thế, sao tự nhiên khách sáo vậy?”

“......Nhưng ta vẫn không hiểu.”

“Hả?”

Tôi không hiểu động cơ của người này. Cô ta vốn là kẻ ghét cay ghét đắng giới quý tộc. Vậy mà lại sẵn sàng dùng chính cơ thể mình để cứu một quý tộc như tôi. Một cô gái trẻ chưa từng thân thiết với đàn ông mà lại nằm chung giường, trần trụi với một người đàn ông mình chẳng gần gũi thì thật khó tin.

Hơn nữa, dù cô ta là Fol nhưng thân phận thật lại là Farathiana tàn nhẫn khét tiếng. Chắc chắn nếu suy nghĩ kỹ thì tôi chưa từng làm điều gì để cô ta phải oán hận cả.

Dù trong câu chuyện từng bị cô ta giết liên tục, nhưng hiện tại không có lý do gì để bị giết nữa. Không, ngay cả trong câu chuyện thì cô ta cũng vô duyên vô cớ mà nổi giận với tôi.

“Cô vốn ghét quý tộc kia mà. Giúp ta đến mức này là có ý gì? Muốn tiền à?”

“Không, anh nói gì thế? Bình thường thì tôi cũng sẽ giúp thôi. Tiền thì cũng muốn, nhưng không phải kiểu này.”

Cô ta nói như thế ngay trước mặt tôi. Không phải vì tiền sao? Và “bình thường” là ý gì? Sao giống như như tôi đang bị một kẻ hạ dân thuyết giảng đạo lý thế này?

“Bình thường, là ý gì?”

“Anh cũng từng giúp tôi còn gì?”

Cô ta đang nói tới vụ chặn tia nhiệt của [Ma Kình] sao? Thực ra đó là lỗi của tôi vì đã không ngăn trọn đòn tấn công ấy.

Tôi không thể để người khác chịu hậu quả do sai lầm của mình được, nhất là khi tôi là quý tộc và là trưởng nam gia tộc Lightless.

“...Tôi không biết anh nghĩ sao, nhưng anh đã cứu tôi và nhờ anh tiêu diệt con ma vật đó mà Roguebelt mới được cứu. Một ân nhân lớn lao như thế đang lâm nguy, làm sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ được.”

9ac1e0eb-1beb-44a5-8dcd-c474fd56052e.jpg

“...”

Một lời cảm ơn thẳng thắn, không chút vẩn đục. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe.

Tôi chẳng biết đáp lại thế nào, chỉ lảng ánh mắt đi.

“...Đừng có hiểu lầm. Ta không làm vì những kẻ hạ dân như các người đâu.”

“Tôi biết anh sẽ nói vậy mà. Nên đây chỉ là tôi bày tỏ lòng biết ơn thôi. Cứ im lặng mà nhận đi.”

“Ý gì chứ?”

Đó không phải lời có thể chối từ. Fol vẫn còn lấy tấm da thú che ngực, tiến lại gần như muốn nhìn rõ mặt tôi.

“Rofus.”

“Hả?”

“Tên anh. Là Rofus, đúng không?”

“......Đương nhiên rồi.”

Cô ta đang nói gì thế? Chẳng lẽ từ trước tới giờ cô ta thực sự không biết sao? Cũng phải, tôi chưa từng tự giới thiệu mà.

“Rofus, người anh lạnh quá. Thật là, tôi đã cố ủ ấm rồi mà.”

“Cũng nhờ cô lấy tấm da thú nên mới vậy đấy.”

Nói vậy rồi, Fol mở rộng tấm lông thú ra và quấn lấy cơ thể cả hai lại.

“Đừng có động đậy đấy.”

Fol ghé sát người lại, gần đến mức vai cả hai chạm vào nhau.

“......Cô định làm gì thế?”

“Đêm ven biển lạnh lắm. Không làm thế này thì chết cóng mất.”

“......Cô định để như vậy đến bao giờ?”

“Tôi đã dùng quần áo để băng bó cho anh rồi...”

À, đúng rồi nhỉ. Fol đã xé quần áo để băng bó cho tôi.

“Không hiểu sao lại không dùng được ma pháp trị liệu.......”

Không dùng được ma pháp trị liệu sao? Do thiếu ma lực chăng? Hay là thiếu đức tin với thần linh?

Hừm, không rõ.

“Đừng có nhìn chằm chằm thế.”

Đã bảo là ta không nhìn mà.

“Áo choàng của ta đâu?”

“À...”

Fol khẽ cúi đầu và ngại ngùng trả lời.

“Tôi bỏ nó lại trên bãi biển trước khi đưa anh đến đây. Khi quay lại tìm thì không thấy đâu nữa. Chắc bị sóng cuốn đi rồi... xin lỗi.”

“...Ra vậy.”

Thế là mấy lọ thuốc hồi phục tôi cất trong túi áo choàng cũng đã trôi mất. Nếu có thuốc thì có thể giúp hồi phục phần nào thể lực và ma lực, nhưng không có thì cũng chịu thôi.

Chúng tôi trò chuyện thêm đôi chút. Nói là “trò chuyện”, nhưng phần lớn là tôi im lặng nghe cô ấy thao thao bất tuyệt.

Mỗi lần tôi gạt đi vì không hứng thú, Fol cũng chẳng thèm để ý mà lại chuyển sang chủ đề khác. Thật là khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa ngán ngẩm. Cô kể rằng mẹ mình đã mất từ khi còn nhỏ, cái tên “Farathiana” cũng là do bà ấy đặt với ước vọng con gái lớn lên sẽ xinh đẹp như công chúa.

Đúng là một cái tên hoa mỹ, chẳng hợp chút nào với thân phận thường dân. Bà ấy rất cưng chiều Fol, thường bảo rồi sẽ có một vị kỵ sĩ định mệnh đến đón cô đi. Nghe thật mơ mộng, chẳng ăn hợp với tính khí thô lỗ của tên Craig chút nào.

“À mà, cảnh Rofus chiến đấu với [Ma Kình], hôm đó oai hùng như một kỵ sĩ vậy.” Cô nói với giọng trêu chọc. Tôi đường đường là một quý tộc cấp cao của vương quốc mà lại bị so với tên kỵ sĩ hạng quèn.

Khi tôi nổi cáu hỏi có phải cô đang chế nhạo không, thì chẳng hiểu sao lại bị cười vào mặt. Rốt cuộc cô ta nghĩ gì vậy?

Cô cũng kể nhiều chuyện từ thời nhỏ như lần cùng anh cả Log và anh hai khám phá bờ biển, cả ba đã đánh đuổi một con nhân ngư lạc vào rồi bị Craig đánh cho tơi tả khi phát hiện.

Hoặc những kỷ niệm với cô bạn thời thơ ấu. Thật sự toàn là những chuyện không đâu kể mãi không dứt. Nghĩ lại thì chắc cô ấy cố kể chuyện liên tục để tôi không ngủ.

Giống như khi gặp nạn trên núi tuyết, ngủ đồng nghĩa với cái chết. Dù không rét như ở đấy, nhưng trong hang đá này cũng lạnh hơn tưởng tượng. Mặc dù đã đốt lửa để sưởi, nhưng không rõ cái hang này có thông ở đâu hay không mà thi thoảng vẫn có gió biển len vào.

Hai người cùng sẻ chia hơi ấm trong hang lạnh, và đêm dần trôi qua.

***

Cậu chủ!

Cậu chủ!!

Tôi choàng tỉnh vì tiếng gọi quen thuộc. Không thể nhầm lẫn được, đó là tiếng của Carlos. Giọng nói vang lên từ bên ngoài hang.

Tưởng chừng mình đã cố thức được, nhưng có vẻ tôi vẫn thiếp đi khi nghe Fol kể lể.

Tôi tập trung ma lực rồi thử tạo ra một Hắc Cầu nhỏ trong lòng bàn tay. Hừm, hồi phục hoàn toàn thì còn xa nhưng chí ít đã đủ để dùng vài ma pháp hạ thấp. Chứ hồi phục cỡ để đánh với [Ma Kình] thì còn lâu.

Ngay bên cạnh, Fol đang tựa vào vai tôi mà ngủ.

“Này, dậy đi. Có người đến đón rồi.”

“Mmm… Hả!?!?”

Nghe tôi gọi, Fol lơ mơ mở mắt rồi bật dậy hốt hoảng.

“Không thể nào, tôi ngủ quên à?”

Ừ, cô đã ngủ đấy.

“Rofus còn sống à!?!?”

“Tất nhiên rồi.”

Chứ ai đang gọi cô dậy đây hả?

“Đi thôi. Hình như cứu viện tới rồi.”

Tôi dui tấm da thú vào tay Fol rồi loạng choạng đứng lên. Fol hất tấm da thú ra, vội vàng đỡ vai tôi.

“Này, đừng cố quá.”

“Ma lực của ta đã hồi phục được ít nhiều nên không sao đâu. Khá khen cho sự tốt bụng của cô, nhưng... cô định ra ngoài với bộ dạng đó thật à?”

“…À.”

Fol đang không một mảnh vải che thân, lập tức quấn da thú quanh người. Thật là, không biết tôi đưa tấm da thú cho cô để làm gì sao?

Tôi vận ma lực khắp cơ thể, bước đi không mấy khó khăn. Ra khỏi hang cùng Fol, tôi thấy con tàu neo ngoài khơi và Carlos cùng nhóm thủy thủ đang đi dạo trên bãi biển.

Vừa trông thấy tôi, Carlos lao như bay tới.

“Cậu chủ!”

Carlos vừa khóc vừa ôm chầm lấy tôi. Trên tay ông là chiếc áo choàng ướt sũng hẳn đã vớt được từ biển.

“Tạ ơn trời đất, cậu vẫn bình an!”

“Tránh ra đi Carlos, nước mũi của ông dính vào ta bây giờ.”

Tôi còn đang thấy phiền vì Carlos ôm riết không buông thì những thủy thủ khác cũng kéo đến. Khi biết tôi và Fol bình an, họ reo lên mừng rỡ. Từ đám đông, Log to con chen ra.

“Cậu vẫn ổn chứ! Cả Fol nữa!”

“Đừng có chạm vào!”

“Ư!?”

Log định ôm cô thì bị đá bay, lăn lông lốc trên cát. Khi ngẩng khuôn mặt dính đầy cát lên, mắt hắn trợn to.

“Ể?”

Có vẻ hắn vừa nhận ra Fol chẳng mặc gì sau tấm da thú cả. Log nhìn chằm chằm Fol, rồi cứng ngắc quay cổ nhìn sang tôi. Fol trừng mắt nhìn Log, rồi nép sát vào tôi như để che cơ thể mình.

“…Ể?”

Giọng ngớ ngẩn của Log vang lên. Thằng này chắc chắn đang suy diễn cái gì đó tào lao rồi.

Mặc cho cảnh tượng vừa rồi, chúng tôi vẫn được đưa lên tàu và an toàn trở về Roguebelt.

Trên đường quay lại, Log cố dò hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Fol cũng như chuyện đã xảy ra trong hang. Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì hắn đã ăn ngay một cú đá vòng của Fol.

Carlos cũng ngỡ ngàng khi biết Fol là phụ nữ, nhưng ngoài việc đó ra thì cũng không phản ứng gì thêm. Cũng không hề gặng hỏi như Log.

Tiện thể nói luôn, hòn đảo mà tôi và Fol trôi dạt tới nằm trong vùng biển ma.

Đó là một hòn đảo không có trên hải đồ và chưa từng được phát hiện. Vùng biển ma vốn gắn liền với truyền thuyết cổ xưa về ác ma ăn tàu, nên tàu thuyền hiếm khi dám đặt chân vào và phần lớn khu vực vẫn còn là ẩn số.

Chuyện có đảo chưa được phát hiện cũng chẳng lạ, nhưng lần này xem ra chính nó đã cứu chúng tôi. Nói mới nhớ, thủy tinh linh thượng cấp Lunamarl đã biến mất không để lại dấu vết.

Tôi có hỏi Fol, nhưng cô ấy cũng không rõ lắm. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Fol gặp Lunamarl. Nghe nói chính Lunamarl đã dẫn đường cho chúng tôi tới hòn đảo hoang trong cơn bão do [Sơ Đại Chi Ngự Nghệ] gây ra.

Trong cốt chuyện, Lunamarl vốn luôn ở bên Farathiana với tư cách bạn đồng hành... nhưng tôi không rõ họ đã trở thành bạn đồng hành từ khi nào.

Tuy nhiên, việc [Sơ Đại Chi Ngự Nghệ] thay đổi thời tiết và gọi ra cơn bão thì hoàn toàn nằm ngoài dự tính.. Nếu không có Fol, chắc chắn tôi đã bỏ mạng.

Cơn bão ấy cũng khiến việc tìm kiếm gặp trở ngại, và Carlos đã quỳ rạp xin lỗi vì chậm trễ trong việc tìm ra chúng tôi. Xét cho cùng, cũng do tôi mà mới có cơn bảo ấy nên tôi đã rộng lượng tha thứ.

Và sau biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng chúng tôi cũng trở lại Roguebelt. Không ngờ chuyến hải trình đầu đời của tôi lại tệ hại đến mức này.

Tôi mất cánh tay trái, và tiện thể luôn mất cả thị lực mắt trái. Bị khô cạn ma lực, rồi còn gặp nạn trên hoang đảo.

Nhưng tôi vẫn trở về được. Chỉ riêng điều đó cũng đủ để coi là may mắn rồi.

Thế nhưng khi đặt chân về Roguebelt, thay vì được cư dân do Craig dẫn đầu đón chào nồng nhiệt thì tôi lại thấy ngôi làng chài đang bị chiếm đóng bởi một nhóm người khoác giáp đen tuyền.