Con tàu vừa cập bến cầu cảng Roguebelt liền bị chặn lại bởi một nhóm kỵ sĩ khoác trên mình bộ giáp toàn thân đen tuyền.
Tuy toàn bộ bọn họ đều mặc giáp giống nhau, nhưng vũ khí thì mỗi người một kiểu, không hề thống nhất chút nào. Trên bãi biển Roguebelt, những kỵ sĩ xếp thành ngang ngay ngắn. Tiếp đó, một người trông như thủ lĩnh cầm trên tay cây kích bước lên cầu cảng.
Các thủy thủ trên boong tàu thấy thế thì liền cảnh giác.
“Bọn quái nào đây... Cha tôi và dân làng đâu?” Log cau mặt nói.
“Đó là người của Clinton sao? Nhân lúc chúng ta vắng mặt mà hành động à!?”
“Bình tĩnh lại, đồ ngốc.”
Đúng lúc Fol định lao lên, tôi túm cổ áo cô và kéo lại.
“Buông ra, Rofus! Tôi sẽ không để chúng yên đâu!”
“Nhìn lá cờ bọn chúng giương đi đã.”
Trên lá cờ cùng những chiếc áo choàng của bọn kỵ sĩ đều in hình huy hiệu trăng khuyết nuốt mặt trời.
“Khắc sâu trong đầu lũ các ngươi đi. Đó là gia huy tượng trưng cho gia tộc Lightless, những kẻ đang cai trị các ngươi đấy.”
Tôi truyền ma lực xuống chân và đáp xuống cầu cảng, áo choàng tung bay sau lưng. Carlos cũng theo ngay sau. Thấy tôi, những kỵ sĩ tiến ra đón lập tức quỳ xuống. Như được ra hiệu, toàn bộ kỵ sĩ trên bãi biển cũng đồng loạt quỳ gối. Những Hắc Kỵ Sĩ này chính là lực lượng tinh nhuệ của gia tộc Hầu tước Lightless.
Họ được tuyển chọn từ những kỵ sĩ ưu tú, mỗi người đều sở hữu sức mạnh sánh ngang cả ngàn quân. Họ được phép khoác lên mình bộ giáp đen biểu tượng của Lightless và được gọi là Hắc Kỵ Sĩ.
Vốn nổi danh với sức mạnh của mình, bọn họ thường hành động đơn lẻ nên rất hiếm khi tụ họp đông đủ để nghênh đón như thế này.
Kỵ sĩ cầm kích quỳ trước tôi và tháo mũ trụ ra, để lộ gương mặt tuấn tú và mái tóc trắng dài.
“Mừng cậu bình an trở về, thiếu gia.”
“Hóa ra là ngươi, Alba.”
Trong số Hắc Kỵ Sĩ, hắn nổi bật với kỹ năng vượt trội. Alba vừa là cận vệ thân tín, vừa là cánh tay phải của cha tôi – đương kim gia chủ Lightless, đồng thời cũng là thủ lĩnh của Hắc Kỵ Sĩ.
“Ngươi đến đây, nghĩa là phụ thân ra lệnh sao? Làm sao ngươi biết ta ở đây?”
“…Ông chủ rất lo cho cậu. Xin hãy lập tức trở về kinh đô.”
Nghe câu trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi, tôi chỉ hừ mũi một tiếng.
“Đó không phải là câu trả lời. Ngươi dám coi thường ta à?”
“Thần không dám. Chỉ là ông chủ dặn rằng xin cậu đừng gây khó xử cho Carlos-sama quá.”
Nghe vậy, tôi quay sang lườm Carlos. Hóa ra ông ta đã để lại thư cho cha tôi trước khi khởi hành. Rõ ràng tôi đã nói sẽ báo cáo sau rồi mà.
“Carlos. Ông tự tiện quá nhỉ...”
“...Tôi thành thật xin lỗi.”
Carlos chỉ cúi đầu nhận lỗi, khiến tôi bực mình tặc lưỡi. Thật là, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
“Thiếu gia, Carlos-sama cũng chỉ vì lo cho cậu thôi—”
“Câm miệng. Ngươi nghĩ mình là ai mà xen vào giữa ta và Carlos? Lần tới mở miệng không đúng chỗ, ta sẽ tặng một lỗ trên bụng ngươi đấy.”
“...Rõ.”
Tôi lập tức chặn họng Alba đang định bênh vực cho Carlos lại. Đây là chuyện riêng giữa tôi và Carlos.
Dù là cận vệ của phụ thân hay thủ lĩnh kỵ sĩ đi nữa, thì hạng người như ngươi cũng đừng mơ chen vào.
“Quan trọng hơn.” Tôi liếc về phía Roguebelt đang bị Hắc Kỵ Sĩ chiếm đóng mà nói.
“Chuyện này là thế nào? Sao không thấy dân làng?”
“…Chúng tôi chỉ hỏi dân làng tung tích của thiếu gia nhưng lại xảy ra chút hiểu lầm, rồi không hiểu sao lại bùng lên bạo động nên đành phải trấn áp.”
Dân Roguebelt vốn không có thiện cảm với binh lính thuộc phe quý tộc, đứng đầu là Greig.
Bởi họ đã nhiều lần bị lính đánh thuê của Clinton cướp bóc và bắt cóc.
Nhìn qua chất lượng trang bị là biết Hắc kỵ sĩ thuộc quân đội vương quốc chứ không phải bọn thổ phỉ. Nhưng đột nhiên lại có một nhóm binh lính được vũ trang đầy đủ xuất hiện thì dân làng phản công lại cũng chẳng có gì lạ
“Ngươi giết họ rồi sao?”
“Không. Kẻ nào manh động thì bị trói lại, còn ai không chống cự thì gom vào một góc của làng để giam giữ.”
“Ra vậy…”
Nếu có người dân thiệt mạng, quan hệ với Farathiana chắc chắn sẽ rạn nứt.
Người của Lightless giết hại dân Roguebelt là đủ để khiến họ ôm mối thù hận với Lightless rồi.
Nếu vậy thì mọi thứ tôi đã làm, thậm chí đánh đổi cả cánh tay trái sẽ hóa thành công cốc. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Alba.
“…Tốt. Nếu ngươi mà động đến dù chỉ một người thôi thì dù có là thủ lĩnh kỵ sĩ đi nữa, ta cũng sẽ tự tay giết ngươi.”
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Alba thoáng đẫm mồ hôi.
“Chuyện đó—”
“Im miệng. Ta không cho phép ngươi nói thêm lời nào nữa. Nghe rõ đây, lập tức thả dân làng ra trước khi đám thủy thủ trên con tàu kia bạo động.”
Nhận ra ánh mắt của các thủy thủ trên con tàu, Alba lặng lẽ cúi đầu.
“…Rõ.”
Alba hành động rất nhanh. Hắn ta lập tức ra lệnh cho các Hắc Kỵ Sĩ khác, và chẳng bao lâu dân làng bị trói cũng được thả ra.
Người đầu tiên chạy tới là Craig.
“Bọn bây! Cuối cùng cũng bình an trở về rồi à, lũ khốn này!”
Graig ôm chầm lấy Log rồi lần lượt ôm từng khác, còn For thì né tránh chạy mất.
Sau khi ôm hết lượt đám người trở về, Craig quay sang nhìn tôi và Carlos.
“Cậu nhóc, mừng là cậu vẫn an toàn! Đã giết con ma vật đó chưa?”
Ngay khi Craig gọi tôi là cậu nhóc, đám Hắc Kỵ Sĩ xung quanh lập tức bộc lộ sát ý. Có vài người còn đưa tay chạm vào chuôi kiếm. Tôi liếc mắt ra hiệu cho họ không được xen vào.
“Khó nhằn hơn ta tưởng, nhưng xong cả rồi. Chi tiết thì hỏi Log hoặc Fol. Giờ thì nạn ma vật hung hãn cũng lắng xuống, chắc chẳng bao lâu nữa là lại bắt được cá thôi.”
Graig xúc động đến rưng rưng nước mắt.
“À, chỉ cảm ơn thôi chưa đủ. Cậu nhóc có muốn gì nhóc?”
“Không cần. Ta chưa sa sút đến mức phải nhận ơn từ dân thường. Quan trọng hơn, người của ta đã gây chút rắc rối cho các ngươi nhỉ.”
“Không, là bên tôi phải xin lỗi mới đúng. Tưởng đâu tay sai của Clinton lại mò đến nên mới nổi nóng đánh nhau... Hóa ra là lính của cậu nhóc.”
Mà nói là đánh nhau chứ tụi bây đâu làm được gì, bị dẹp ngay lập tức ấy mà. Mà cũng phải thôi, Hắc Kỵ Sĩ của ta toàn cao thủ, một mình quét sạch cả binh đoàn thì cũng chẳng lạ. Nếu bị thất thế chỉ vì một vụ nổi loạn ở cái làng chài xơ xác này thì đúng là nhục mặt, giải tán ngay cũng đáng.
“Nếu có ai bị thương thì nói. Ta sẽ cho người trị liệu.”
“Ha, không phải lo. Người của chúng tôi không yếu đến mức bị thương chỉ vì xô xát nhẹ đâu.”
Craig cười ha hả, nhưng Carlos liền xen vào.
“Xin lỗi vì ngắt lời, nhưng cậu chủ hơi mệt. Có thể thu xếp chỗ nghỉ không?”
“Ồ? Ừ, đúng là đứng nói chuyện ở đây cũng không hay. Nếu vậy thì—”
“Đến chỗ tôi đi, Rofus. Trạm y tế cũng ở ngay gần.”
Chưa để Craig nói hết câu, Fol đã chen vào rồi khẽ kéo áo choàng của tôi và dẫn tôi đi. Tôi thở dài rồi bước theo.
“Này, Fol?”
“Lối này.”
Phớt lờ Graig đang đứng đực ra, Fol kéo tôi đi thẳng một mạch. Thế nhưng, bước chân lại chậm hẳn cứ như đang cố ý quan tâm để tôi theo kịp.
Thật là, cứ bày đặt quan tâm quá mức. Fol hạ giọng, nói nhỏ chỉ để mình tôi nghe.
“Đồ ngốc, không phải lúc đứng đó tiếp chuyện với ông già đâu.”
“Nói ai là đồ ngốc hả?”
“Đứng thôi còn chả vững mà bày đặt ra vẻ... nhảy khỏi tàu kiểu đó cho ai xem vậy.”
“Ta không có bày đặt gì hết. Với lại, có ma lực thì đi với đứng chẳng khó khăn gì đâu.”
“Có ma lực thì cũng đâu có nghĩa vết thương tự lành được. Đừng giả vờ mạnh mẽ nữa.”
“Ta không giả vờ.”
Nhỏ này định làm gì vậy, dám giở giọng lên mặt dạy đời ta sao? Giữa lúc tôi và Fol đấu khẩu, Carlos đứng gần đó nhìn chằm chằm rồi khẽ buông một câu.
“Xin lỗi, nhưng thật sự là không có chuyện gì xảy ra đúng không ạ?”
“Cả ông cũng nói nhảm gì thế!?”
“Tất nhiên là không có gì rồi!”
Tiếng hét của tôi và Fol vang vọng cả một góc.
Ở phía sau, Log nghiêm mặt thì thầm. “Quả nhiên…” với giọng đầy ẩn ý. Còn Craig thì ngẩn ra. “Gì cơ…? Fol và cậu nhóc? Hả!?!”
Cái màn kịch hề hước này là sao? Ai cũng nói năng tùy tiện, có thể thôi bịa mấy thứ vớ vẩn đó được không?
Giữa lúc ấy, Alba vẫn im lặng từ nãy giờ liền vượt qua sự cảnh giác của Carlos ở phía sau mà không gây ra một tiếng động nào rồi nhanh chóng áp sát ngay bên cạnh tôi.
“…!”
Carlos trợn mắt. Hắn di chuyển lặng lẽ đến mức Carlos cũng không nhận ra. Nói trắng ra, nếu hắn là sát thủ thì Carlos đã bó tay từ lâu. Ra là danh hiệu đội trưởng kỵ sĩ của Alba không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Alba nhìn tôi, vẻ mặt trống rỗng và khẽ hỏi.
“…Thần xin phép được nói đôi lời.”
À, đúng là tôi đã cấm hắn mở miệng nếu chưa được cho phép.
“Được thôi. Coi như phần thưởng vì đã qua mặt Carlos. Nói đi, ta cho phép.”
“Thần nhận thấy bước chân của cậu hơi khác thường. Cộng thêm lời lẽ quá mức thân thiết của người đi cùng… Có phải cậu bị thương không?”
“Ừ, đúng thế. Quả thực ta đang bị thương không hề nhẹ. Alba, ngươi có con mắt quan sát tốt đấy. Ta có lời khen.”
Không hổ là kẻ đã kế thừa vị trí đoàn trưởng kỵ sĩ của Lightless từ tay Carlos.
“Thêm nữa, đây chỉ là phỏng đoán… nhưng có phải mắt trái của cậu đã không còn nhìn thấy đúng không ạ?”
“Đến mức đó mà cũng nhận ra được sao?”
Làm sao hắn biết được? Phần lớn cơ thể tôi bị áo choàng che kín, khó mà nhìn ra thương tích. Đi lại vốn đã khó, nhưng tôi đang gượng bước nhờ ma lực.
Có lẽ hắn nhận ra từ chút khác lạ trong dáng đi, cộng thêm lời lẽ lo lắng của Fol nên mới suy ra được tôi bị thương. Chuyện này thì với khả năng quan sát sắc bén, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ. Nhưng việc biết mắt trái tôi hỏng thì thật khó tin.
Chẳng lẽ ta đã vô thức hành động giống một thằng chột mắt à? Mà khoan, “hành động giống một thằng chột mắt” là hành động kiểu gì?
Cảm giác ngạc nhiên đã qua rồi, giờ chỉ toàn thấy rợn gáy. Alba vốn là kiểu người ít khi đổi sắc mặt, nhưng lần này lại nhìn Carlos bằng ánh mắt sắc bén.
“Carlos-sama… ngài ở bên cạnh mà lại để thế này sao...”
Giọng hắn trầm tới mức như ẩn chứa sát khí, ánh mắt đầy giận dữ lẫn thất vọng. Carlos chỉ biết tránh ánh nhìn ấy.
“Đây là vết thương ta tự gánh chịu. Đừng bắt ta nói thêm.”
“…Vâng. Thần đã lỡ lời.”
Nghe vậy, Alba lùi lại ngay.
“…Xong rồi chứ? Sắp tới nơi rồi, đi thôi.”
Fol sốt ruột chỉ về căn nhà gỗ một tầng trên đỉnh đồi. Tôi cũng chẳng trông mong gì, nhưng đúng chuẩn nhà dân thường.
“Nhìn tồi tàn quá. Chắc gió lùa dữ lắm.”
“Ồn ào quá. Còn hơn là phơi đầu ngoài trời chứ. Vào đi.”
Fol đẩy mạnh từ sau lưng, tôi bị lùa vào bên trong nhà. Ngay lúc đó, Alba chụp lấy cổ tay Fol.
“Hả?”
Fol sững người khi bàn tay mình bất ngờ bị giữ lại, còn Alba thì nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm.
“Cậu, từ nãy đến giờ cậu hơi vô lễ với thiếu gia đấy. Tuy có vẻ rất thân quen với thiếu gia lắm… nhưng cậu là phụ nữ sao? Không, chắc không phải đâu. Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với thiếu gia?”
Tôi lập tức tung Hắc Cầu thổi bay cái tên Alba đang lảm nhảm mấy lời vớ vẩn. Alba bị hất văng, làm sập nửa cửa nhà rồi cắm thẳng vào bãi đá bên ngoài.
Mặc kệ đám đông đang xôn xao vì chuyện bất ngờ, tôi bước đến chỗ Alba đang bị chôn trong đá và lạnh lùng nhìn xuống.
Giáp của hắn bị thủng ngay chỗ Hắc Cầu đánh trúng, để lộ cơ bụng rắn chắc. Không ngờ dính đòn trực diện của tôi mà vẫn không thủng người.
“Ta cho phép ngươi mở miệng lúc nào vậy? Lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn… Ban đầu ta định đục cho bụng ngươi một lỗ như đã hứa cơ, nhưng đúng là thủ lĩnh Hắc kỵ sĩ có khác, dai sức thật đấy.”
Alba lau máu đang trào ra từ miệng, rồi như không có chuyện gì mà bước ra khỏi hố đá và quỳ xuống trước mặt tôi.
“Nếu đã mạo phạm, xin được tạ lỗi.”
“Đủ rồi. Cút đi, ngươi chướng mắt quá.”
“Rõ… tôi sẽ lập tức cử một trị liệu sư giỏi đến, xin cậu chờ một lát.”
Alba chỉ nói vậy rồi tan biến vào chính cái bóng của mình. Ma pháp dịch chuyển từ bóng này sang bóng khác, là [Ảnh Độ] à.
Dịch chuyển là ma pháp thượng cấp đòi hỏi kỹ thuật rất cao, vậy mà hắn còn dùng được mà không cần niệm chú. Thực lực thì khỏi chê, nhưng tên đó đúng là chướng tai gai mắt.
“Xin lỗi, ta làm hỏng cửa rồi. Ta sẽ trả tiền sửa.”
Tôi nói với Graig đang còn ngẩn ra, hắn ta gượng cười và giơ ngón cái lên.
“À, đừng bận tâm. Tôi cũng vừa nghĩ chỗ này hơi bí, giờ thông thoáng rồi. Mời vào.”
Nhưng Fol thì cau mày, tiến lại gần và giật mạnh vạt áo choàng của tôi.
“Này! Dù thế nào cũng vừa vừa thôi chứ. Cái gã tóc bạc đó là lính của Rofus phải không? Sao lại dùng ma pháp vào hắn, cậu nghĩ cái gì vậy hả?”
Không hiểu sao Fol lại nổi cơn tam bành mắng tôi một trận. Sao ta lại bị mắng chứ? Hơn nữa còn không phải vì phá cửa, mà vì tấn công Alba.
Ngươi nổi giận cái gì? Chẳng hiểu nổi.
“Thôi, vào nhà trước đã.”
“Này, đừng kéo. Ta tự đi được.”
Và thế là tôi bị Fol lôi vào trong nhà.
***
Tôi ngồi xuống ghế sofa trong nhà, bên phải thì Carlos dùng ma pháp trị liệu, bên trái thì Fol quấn cho mấy cuộn băng lấy từ trạm y tế.
Đang lúc như vậy thì một Hắc Kỵ Sĩ bước vào. Trong tay cầm một cây trượng màu đen làm chủ đạo.
Nhắc mới nhớ, tên Alba có nói sẽ cử đến một trị liệu sư giỏi. Vừa bước vào nhà, người đó tháo chiếc mũ trùm kín mặt rồi cúi chào đầy tao nhã.
Hóa ra đó là một nữ kỵ sĩ tóc đen trẻ tuổi. Tôi cũng đâu ngờ trong hàng ngũ Hắc Kỵ Sĩ lại có phụ nữ. Dù mặc giáp, cô vẫn làm động tác nâng váy khi cúi người. Nhìn cử chỉ tự nhiên ấy, tôi đoán chắc cô ta là tiểu thư con nhà quý tộc nào đó.
Nhưng trông cô ta trẻ thật. Chắc khoảng đầu đôi mươi, không khéo còn đang tuổi mười tám mười chín. Hắc kỵ sĩ vốn tuyển thuần theo thực lực, nên chắc kỹ năng cũng không tầm thường. Khi ngẩng lên thì trông thấy tôi với cánh tay trái mất hẳn và toàn thân quấn băng.
Mặt cô lập tức tái nhợt.
“X-Xin thất lễ…”
Nữ kỵ sĩ run lẩy bẩy tiến lại gần, chẳng để ý Fol đang đứng bên cạnh mà đưa sát mặt lại để nhìn chỗ cánh tay trái đã mất.
“Tôi có nghe nói ngài bị thương, nhưng không ngờ lại thế này… Thấy ngài tự đi lại được, tôi cứ tưởng vết thương nhẹ thôi...”
“Đừng nói nhiều. Mau chữa đi. Ngươi giỏi mà, đúng chứ?”
“Tất nhiên tôi sẽ chữa, nhưng… đây không phải vết thương bình thường. Dấu vết ma lực ở bên trái… như lời nguyền vậy. Tôi nghe nói ngài đi thảo phạt ma vật biển. Rốt cuộc ngài đã đấu với gì… cổ long cấp cao nhất hay thậm chí là thần thú sao?”
Nữ kỵ sĩ nhìn vết thương của tôi, mặt gần như muốn khóc. Không, chính xác hơn là cô ta đang nhìn vào lượng ma lực còn sót lại trong vết thương.
Có vẻ như ma lực của [Ma Kình] vẫn bám chặt trong vết thương tôi như một lời nguyền.
Nhưng con nhỏ này đúng là giỏi quan sát ma lực thật. Chỉ từ ma lực còn sót lại mà cô ta cảm nhận được cả chút hơi hướng sức mạnh của [Ma Kình].
“Không, thứ ta đấu chỉ là một con ma vật hình cá voi có hơi nhiều ma lực thôi. Dĩ nhiên là ta hạ nó rồi. Công nhận sức mạnh của nó chắc cũng cỡ cổ long.”
Không, thậm chí có khi còn mạnh hơn thế. Đến cả ma pháp cổ đại truyền lại từ thời thần thoại cũng không hạ nổi, đến mức tôi phải dùng cả [Sơ Đại Chi Ngự Nghệ].
“…Như tôi đã nói, đó không phải là thứ con người có thể đối đầu. Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng việc tái tạo cánh tay trái… vượt quá khả năng của tôi. Thành thật xin lỗi.”
Cô cúi đầu sâu. Tôi nhìn cánh tay trái đã mất, thầm nghĩ phải làm một cánh tay giả thật tốt thôi.
“Thế còn mắt trái?”
“Xin phép.”
Nữ kỵ sĩ nói “Xin phép” rồi ghé sát mặt lại như để soi vào mắt trái của tôi.
“Ngài có nhìn thấy gì không?”
“Hoàn toàn không.”
“Vậy à… Tôi cũng sẽ cố hết sức, nhưng để khôi phục thị lực nguyên vẹn thì e là khó.”
“Ra vậy.”
Chuyện này thì tôi đã đoán trước nên cũng không thấy bất ngờ. Bởi dù tôi có truyền bao nhiêu ma lực vào mắt trái, nó cũng chẳng có phản ứng gì. Cái mắt trái đáng lẽ vẫn ở đó, nhưng lại cho tôi cảm giác như nó chẳng còn là của mình nữa.
“Hiểu rồi. Bắt đầu đi.”
Nghe tôi thúc, nữ kỵ sĩ gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.
“Vâng, tôi sẽ dốc hết sức.”
Một ma pháp trận tinh xảo hiện ra quanh tôi, rồi nữ kỵ sĩ bắt đầu trị liệu.
Carlos thì làm mấy việc lặt vặt với vai trò trợ thủ, còn Fol cũng muốn giúp nhưng lại bị từ chối khéo.
Việc trị liệu kéo dài nhiều giờ liền, đến khi xong thì mặt trời đã ngả về tây và hoàng hôn buông xuống.
“…Xong rồi ạ.”
Nữ kỵ sĩ lau mồ hôi trên trán và thông báo đã hoàn tất trị liệu.
Cơn đau khắp người biến mất như chưa từng tồn tại, còn phần bên trái từng bỏng rát và cháy xém giờ đã liền lại thành làn da nhẵn mịn không tì vết.
Điều đáng kinh ngạc là mắt trái, tôi định bỏ cuộc nhưng nay đã khôi phục được một phần thị lực.
Tuy tầm nhìn vẫn mờ và đường nét không rõ ràng, nhưng so với lúc hoàn toàn mù thì đúng là khác biệt một trời một vực. Có điều, mắt trái vốn đen tuyền nhưng giờ đã chuyển sang màu ngọc bích như bị phai sắc tố, có lẽ là di chứng.
Trớ trêu thay, màu ấy lại giống hệt mắt của [Ma Kình]. Và như dự đoán, cánh tay trái thì không thể tái tạo được.
Nghe nói nữ kỵ sĩ đủ sức dùng loại trị liệu ma pháp cao cấp nhất có thể tái sinh tứ chi, nhưng vì thứ ma lực mạnh mẽ tựa như lời nguyền còn sót lại trong vết thương nên không thể làm được.
Ở góc phòng, Carlos đang ngồi trên ghế cứ gật gà gật gù suốt. Xem ra ông ta đã chạy khắp vùng biển ma suốt đêm để tìm tôi và Fol, vậy nên mệt mỏi cũng phải.
“Làm tốt lắm. Tay nghề còn giỏi hơn ta tưởng đấy.”
Tôi thật lòng khen ngợi, nữ kỵ sĩ mỉm cười bối rối nhưng rồi vẻ mặt chợt u ám lại.
“Ngài quá khen. Nhưng về cánh tay trái thì…”
“Không sao. Làm tay giả cũng được.”
“Không, xin ngài chờ đã. Tôi sẽ báo lên trên, rồi cử một người giỏi hơn tôi đến trong vài ngày tới.”
“Một người giỏi hơn ngươi sao? Nếu có thật thì ta cũng muốn gặp thử đấy.”
Một trị liệu sư cỡ như cô ta, e là ngay cả trong Giáo hội cũng hiếm thấy.
“Ngươi, tên gì?”
Nghe tôi hỏi, nữ kỵ sĩ hơi ngoảnh đi, vẻ khó xử.
“Xin thứ lỗi. Tôi không phải kỵ sĩ có danh hiệu, nên bị cấm xưng tên.”
Các Hắc Kỵ Sĩ đều khoác giáp toàn thân màu đen tuyền, đôi khi lấy chính sự ẩn danh ấy làm vũ khí. Chỉ số ít kỵ sĩ đứng đầu, những người có Danh Hiệu mới được phép xưng tên.
“Chuyện đó ta biết. Nhưng ngươi đã lộ mặt thì giữ bí danh cũng chẳng còn nghĩa lý. Nói tên ra đi.”
Sau một thoáng im lặng, nữ kỵ sĩ đáp.
“Vâng… nếu là mệnh lệnh của thiếu gia thì tôi không thể từ chối. Tôi là Yurika. Nếu được ngài ghi nhớ thì tôi rất hân hạnh.”
Cô cúi chào tao nhã đúng phong cách tiểu thư quý tộc.
“Vậy, tôi xin phép cáo lui.”
“Ngươi vất vả rồi.”
Yurika bước ra phía cửa đã thông thoáng, ánh chiều tà chiếu vào. Nhưng cô bỗng khựng lại, rồi lộp cộp bước trở lại, đứng ngay trước mặt tôi.
Rồi cô ghé sát mặt lại, gần như sắp chạm vào nhau.
“C-Chuyện gì...?”
“Tôi vốn định lưỡng lự, nhưng vẫn nên nói cho ngài biết.”
Nói xong, Yurika tiếp lời.
“Ma lực mạnh mẽ ăn mòn nửa người trái của ngài hầu như đã được loại bỏ. Tuy nhiên, còn hai chỗ không thể là mắt trái và tay trái. Ma lực này bám rễ dai dẳng như một lời nguyền, vì thế thị lực mắt trái không thể khôi phục hoàn toàn và cánh tay trái cũng không tái tạo được.”
“Rồi sao?”
“Thực ra không phải là không thể loại bỏ. Mà là dù loại bỏ bao nhiêu, ma lực mạnh mẽ vẫn tuôn trào từ bên trong… Cứ như có một nguồn ma lực nào đó không thuộc về ngài, đang liên tục truyền vào vậy.”
“Cái gì cơ...”
“Chính vì vậy tôi mới nói nó giống như một lời nguyền. Việc truyền năng lượng tiêu cực từ xa như thế chính là nguyền rủa. Xin xác nhận lại, ngài thật sự đã giết con ma vật đó chứ?”
“Đã giết rồi... Lẽ nào nó còn sống ư? Không thể nào... Ta không cho nó cơ hội hồi sinh, thổi bay đến mảnh thịt cuối cùng. Chắc chắn nó không thể sống được.”
“Nếu vậy thì nó có thể là ma vật thuộc loại thần thánh, một tồn tại bất diệt cho dù có giết bao nhiêu lần cũng không chết được… Hoặc nó chỉ là một sử ma được triệu hồi, còn bản thể thực sự thì ở nơi khác...”
“…Hừm.”
Chuyện này đáng để lưu tâm đây. Cứ tưởng trận chiến với [Ma Kình] đã kết thúc, nhưng rốt cuộc vẫn chưa sao?
Dù thân xác có chết thì cũng chưa hẳn đã bị tiêu diệt, sớm muộn gì cũng sẽ sống lại. Hoặc, bản thể thì ở nơi khác vẫn ung dung sống sót đến giờ.
“Tôi đã cố gắng hết sức để phong ấn lời nguyền. Ma lực truyền đến thì như bị chặn bằng một cái nút, không thể tràn ra. Vậy nên từ giờ sẽ không có chuyện ma lực tràn ra gây ảnh hưởng nữa. Mà đã không thể truyền ma lực thì đối phương cũng sẽ không thể lần ra vị trí của ngài.”
Tôi không ngờ vết thương từ [Ma Kình] lại nghiêm trọng đến vậy.
“Tốt lắm! Ta còn muốn thưởng cho ngươi nữa kia.”
“Là Hắc Kỵ Sĩ, tận tâm phục vụ chủ nhân là chuyện đương nhiên ạ.”
“Lòng trung thành đáng khen đấy. Yurika, ngươi có muốn trở thành hầu cận của ta không?”
“——!?”
Phản ứng của Yurika như bị điện giật, má nhanh chóng đỏ ửng. Cô vội đội lại giáp mũ để che đi.
Cô lùi lại vài bước, lần này không còn cúi chào theo kiểu tiểu thư quý tộc nữa mà thực hiện một nghi thức chào chuẩn mực của kỵ sĩ.
“Nếu ngài cho phép, thần sẽ vô cùng vinh dự được phụng sự!”
Nói xong, Yurika bỏ chạy như muốn trốn. Đúng là người ồn ào. Không hiểu sao lại đỏ mặt như thế nữa. Sau khi xác nhận Yurika đã rời đi, tôi quay lại tìm Fol.
“...Nãy giờ đang ở đây à?”
“Tôi ở đây suốt.”
Fol nhìn tôi với vẻ không vui. Không rõ cô ta giận cái gì nữa. Fol bước lại gần, chạm vào bên má trái vốn vài khắc trước còn bỏng rát và phồng rộp vì bỏng.
“Vết thương ổn rồi chứ?”
“Ừ, hết đau rồi.”
Ánh mắt Fol dịch xuống cánh tay trái đã mất.
“Còn tay trái thì...”
“Vẫn bận tâm chuyện đó à?”
“Tất nhiên.”
Fol liếc về hướng Yurika vừa rời đi rồi lẩm bẩm.
“Ra là thích mẫu người như vậy sao?”
“Hả? Nói gì đấy?”
“Không có gì.”
Fol thờ ơ bước ngang qua, rồi tiện thể nắm lấy tay tôi. Kéo tôi về phía cửa.
“Đi thôi, Rofus.”
“Này, đi đâu?”
“Ra quảng trường làng. Ông già bảo khi trị liệu xong thì đưa cậu tới đó. Hôm nay cả làng mở tiệc ăn mừng.”
“Hả?”
“Nhân vật chính của bữa tiệc tất nhiên là Rofus.”
“...Ngươi định bảo ta tham gia cái bữa tiệc hạ dân rẻ tiền này à?”
Tôi buông lời càu nhàu, nhưng Fol kéo tay tôi mà chẳng thèm để ý.
“Cứ tham gia đi. Bố tôi, anh trai tôi, bọn thủy thủ, cả dân làng... và tôi nữa. Ai cũng muốn nói lời cảm ơn với cậu. Tất cả chuyện này đều là kết quả từ những gì cậu đã làm. Cậu có trách nhiệm nhận lấy sự cảm kích của mọi người.”
“Trách nhiệm? Lý lẽ vớ vẩn gì thế?”
“Nhưng cũng hợp lý đúng không?”
Fol mỉm cười đầy tự tin.
“Đừng làm cái mặt đó chứ... Tham gia thử xem, biết đâu bất ngờ.”
“...Thật là, muốn làm gì thì làm.”
Bàn tay mời mọc đầy tự tin đó, chẳng hiểu sao tôi lại không thể gạt ra.
***
“Cậu nhóc! Tôi nghe rồi nhé! Cái tay trái đó là vì che chở cho Fol đúng không hả!”
Tại buổi tiệc được tổ chức ở Roguebelt. Tôi bị gã Graig say khướt và nước mắt rưng rưng níu lấy mình.
“Đừng có lại gần. Nồng mùi rượu lắm.”
“Nhóc mà đồng ý thì, nhóc mà đồng ý thì, tôi mới yên tâm giao con bé Fol cho. Nó bướng bỉnh thế thôi, nhưng lại vừa xinh đẹp vừa đảm đang giống hệt vợ đã mất của tôi. Làm ơn hãy khiến nó hạnh phúc giùm tôi với!”
“Fol! Cha ngươi đang nói mấy thứ quái gở kìa, mau xử lý đi!”
Tôi cầu cứu Fol, lúc đó vừa bưng một đĩa cá quay lại.
“Ông già tôi mà, say rượu là khóc lóc rồi bám dai như đỉa. Chuyện thường thôi, đừng để ý.”
“Ông ta vừa buột miệng bảo ngươi làm vợ ta đấy.”
“Thì sao? Không định rước tôi à? Chúng ta còn từng ngủ chung một giường cơ mà?”
Fol cười tinh quái.
Câu nói như ném bom ấy khiến dân làng xung quanh đồng loạt hò reo. Bọn Hắc Kỵ Sĩ đứng quanh cũng trợn mắt nhìn chằm chằm, đến nỗi qua cả chiếc mũ trùm kín mặt vẫn thấy rõ.
“Chậc...”
Lỡ để bọn Hắc Kỵ Sĩ nghe được thì lát nữa phải bịt miệng ngay. Chứ để phụ thân biết chuyện tôi từng ngủ chung với con gái thường dân thì sẽ rắc rối to.
“Fol, ngươi...”
Má Fol lúc này cũng ửng đỏ như Graig.
“...Ngươi uống rượu rồi đúng không.”
“Tiệc mừng mà, tất nhiên là uống rồi. Rofus cũng làm một ly đi, uống được rượu vang không?”
“Ai mà uống chứ! Ta vẫn chưa đủ tuổi.”
“Cứng nhắc thế. Mà tôi cũng chưa đủ tuổi hợp pháp đâu. Phải sang năm mới đủ.”
“Ngươi cũng chưa đủ tuổi cơ mà. Quả thật thói uống rượu này giống hệt ông già nhà ngươi.”
Fol chen vào giữa tôi và Craig rồi tựa mình vào tôi. Cô ấy còn áp sát, như cố tình ép ngực vào tôi. Miếng băng ngực cô ta hay quấn đâu rồi? Có vẻ cô ta chẳng còn ý định giấu chuyện mình là con gái nữa.
“Gần quá đấy.”
“Rofus, chuyện cậu bảo tôi giống ông già nhà tôi ấy, rút lại đi chứ. Nghe chẳng thấy khó chịu à?”
“Thôi được rồi, tránh ra đi.”
Dừng lại giùm ta. Cái kiểu bám dai như đĩa thế này đúng y chang ông già của ngươi rồi đấy.
“Yo, khỏe chứ?”
Người tiếp theo bước tới là tên Log to con, dẫn theo vài thanh niên.
Nhìn thấy Fol đang bám lấy tôi, Log mỉm cười, gõ cốc vào ly rượu trên bàn tôi (mà tôi không uống) rồi nâng ly chúc mừng.
Rồi hắn tu một hơi hết sạch thứ trông như rượu lúa mạch, sau đó buông một câu.
“Này nhóc, gọi tôi là ‘huynh giả' nghe còn vui hơn mấy kiểu ‘anh rể' này nọ đấy.”
Mấy thanh niên đi theo liền reo hò phụ họa. Bớt gào mấy tiếng “Woo, woo” nghe lố lăng giùm ta cái, bọn bây quá trớn rồi đấy.
“Ngươi đúng là uống say rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì.”
Tôi mệt mỏi vì phải tiếp bọn say xỉn, khẽ thở dài. Thật tình, đây là lần đầu tiên tôi thấy náo nhiệt đến mức này.
Yến tiệc của giới quý tộc thì xa hoa và vui vẻ, nhưng không bao giờ ồn ào kiểu này. Bữa tiệc của làng cứ thế tiếp tục.
***
Ở vùng ngoại ô Roguebelt, trên ngọn đồi gần nhà thủ lĩnh thủy thủ, một quản gia già đang quan sát buổi tiệc từ xa.
Ông là Carlos, quản gia riêng của gia tộc Lightless. Dù ở khoảng cách xa như thế, đôi mắt của Carlos vẫn nhìn rõ hình bóng của Rofus.
Nhờ cường hóa thị lực bằng ma lực, ông có thể nhìn xa hàng dặm.
Carlos mỉm cười hiền hậu nhìn Rofus bị kéo đi dự tiệc rồi bị mấy gã say bám lấy, cứ như đang nhìn cháu mình chơi đùa vậy.
Bỗng từ cái bóng phía sau Carlos, một Hắc Kỵ Sĩ lặng lẽ xuất hiện. Hắc Kỵ Sĩ tháo chiếc giáp mũ trùm kín mặt, để lộ mái tóc trắng dài. Đó là Alba, thủ lĩnh của Hắc Kỵ Sĩ.
Alba đứng cạnh Carlos, đưa mắt nhìn về phía Rofus giữa buổi tiệc.
“Không ngờ thiếu gia lại tham dự bữa tiệc của dân thường...”
Dù thường che giấu cảm xúc, lần này Alba vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Carlos khẽ gật đầu đồng tình.
“Đúng vậy. Vài ngày nay cậu chủ thay đổi nhiều lắm. Nhất là với cô gái tên Fol kia, dường như rất tin tưởng.”
“Cô gái thường dân ấy sao... Tôi cảm thấy mối quan hệ của họ có phần thân thiết khác thường. Chẳng lẽ họ đã có gì với nhau rồi sao?”
“Ít nhất thì họ đều phủ nhận cả. Cá nhân tôi nghĩ là không. Dù sao thì với cậu chủ, chuyện đó vẫn còn quá sớm mà.”
“Vậy là chưa có gì chắc chắn. Nhưng mười hai tuổi mà đã ‘làm đàn ông' thì cũng không phải chuyện hiếm trong giới quý tộc.”
“...Cho dù có đi chăng nữa, hiện cậu chủ cũng chưa có hôn ước chính thức nên sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Không, nếu chẳng may chuyện đó xảy ra thì quan hệ với gia tộc Hầu tước Vermei sẽ khó tránh khỏi rạn nứt.”
Carlos thoáng trầm ngâm trước lời Alba.
“Gia tộc Hầu tước Vermei... À, ý cậu là thỏa thuận rằng nếu nhà Vermei sinh con gái trước khi cậu chủ trưởng thành thì sẽ đính hôn với nhau nhỉ. Vẫn còn ba năm nữa, mà điều này vốn chỉ mang tính hình thức thôi... Alba, cậu là người có huyết thống với gia tộc Hầu tước Vermeil đúng không? Vậy điều cậu lo chính là cái đó à?”
“...Không, tôi dẫu mang họ Vermei thì cũng chỉ là người của phân gia thôi. Hiện giờ tôi chỉ một lòng trung thành với gia tộc Lightless.”
Carlos khẽ cúi mặt rồi đổi chủ đề.
“Nhân tiện, vết thương của cậu ổn chứ? Lúc đó cậu chủ cũng hơi mạnh tay.”
Bộ giáp Alba mặc lúc này là đồ dự phòng. Vết thương nơi bụng do Rofus gây ra đã biến mất nhưng chưa lành hẳn, vẫn còn nhói âm ỉ. Thế nhưng Alba tuyệt nhiên không để lộ chút khó chịu nào.
“Không sao đâu ạ. Quan trọng là Carlos-sama kìa, ngài đã thức trắng đêm để đi tìm thiếu gia nhỉ. Ngài nên nghỉ ngơi thì hơn. Còn việc bảo vệ thiếu gia, xin cứ để tôi lo trọn trách nhiệm.”
“Cậu mà bảo vệ cậu chủ sao? Trông cậu ấy có vẻ không ưa cậu lắm. Cậu lo nổi chứ?”
“.........”
Cả hai cùng nheo mắt, bầu không khí lập tức căng như dây đàn.
“Tiện thể, Carlos-sama. Tôi đã nhận báo cáo rằng thiếu gia bị thương rất nặng. Dù đã được chữa trị, nhưng mắt trái thì không thể hồi phục hoàn toàn, còn cánh tay trái thì vẫn mất.”
“Đúng vậy.”
Carlos lặng lẽ cúi mặt xuống.
“...Đường đường là ngài, lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu chủ thế mà lại để xảy ra thất bại và dẫn đến tình cảnh này. Ngài định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Tất cả mọi chuyện tôi sẽ bẩm báo lên gia chủ. Tôi chỉ làm theo sự sắp đặt của ngài ấy thôi. Và tất nhiên, nếu gia chủ muốn thì tôi sẵn sàng nhận bất kỳ hình phạt nào.”
“...Tôi biết rõ công lao của Carlos-sama, nhưng ngài đã già rồi. Chẳng phải nên nghỉ hưu sao?”
“Tôi cũng muốn nghỉ hưu lắm chứ, nhưng mấy hôm trước cậu chủ đã tuyên bố thẳng là sẽ không cho tôi nghỉ.”
“... “
Alba vốn ít khi bộc lộ cảm xúc, giờ lại nhìn Carlos bằng ánh mắt đầy khó chịu. Carlos chỉ khịt mũi cười khẩy.
“Alba, cậu còn chẳng giấu nổi cơn bực mình. Vẫn còn non lắm. Với trình của cậu, đừng mơ mà quản lý được gia tộc Lightless hay cả Rofus-sama.”
“—!? T-Tôi đâu có...”
“Thấy chưa, đừng có cuống lên như thế. Nếu để người ta nghi là có ý phản loạn thì cậu cũng chẳng cãi được đâu.”
“... “
Alba tức tối lùi lại một bước. Carlos chán chường móc điếu xì gà từ túi ra và châm lửa.
“Vả lại, dù có hạ bệ được tôi thì việc cậu có thể trở thành hầu cận của cậu chủ hay không lại là chuyện khác.”
“Chuyện đó...”
Alba ấp úng, và Carlos ngẩng lên như vừa nhớ ra điều gì.
“Nói đến chuyện hầu cận mới nhớ, cô trị liệu sư Yurika mà cậu gửi đến ấy. Có vẻ cô ấy đã lọt vào mắt xanh của cậu chủ và còn được mời làm hầu cận rồi đấy.”
“Hả? Tôi chưa hề nhận được báo cáo đó...”
Alba trợn mắt kinh ngạc. Carlos thở dài ngán ngẩm, tay cầm điếu xì gà, tay chỉ thẳng vào đối phương.
“Mặt kìa.”
“...”
Alba vội vàng xóa bỏ mọi biểu cảm, cố tỏ ra bình thản như chẳng có gì. Carlos thở dài khi thấy vậy.
“Cậu khao khát làm hầu cận của cậu chủ đến thế sao?”
“... “
“Dù sao thì, có vẻ tôi cũng chưa thể nghỉ ngơi được. Đêm nay chắc sẽ bận rộn đây.”
Alba cau mày khó hiểu.
“Ý ngài là sao?”
“Không có gì. Mấy ngày qua tôi chưa được nghỉ, nên đoán rằng tối nay cũng thế thôi.”
Alba nghiêng đầu, vẫn chẳng hiểu lời Carlos.
***
Khi trăng lên và bóng đêm bao phủ mặt đất, yến tiệc ở Roguebelt đã kết thúc. Những thủy thủ say khướt được các Hắc Kỵ Sĩ đưa về nhà theo lệnh của Rofus.
Không biết vì tửu lượng cao hay may mắn mà Log là người duy nhất trong đám thủy thủ chưa gục, giờ hắn đang cõng Craig đang ngáy như bò rống trên lưng.
Đi bên cạnh, Rofus cũng cõng Fol đang ngủ say. Việc này chẳng phải do ai nhờ vả, mà là Rofus tự nguyện làm.
Ánh mắt Log thoáng mở to, dường như cũng ngạc nhiên trước cảnh đó.
“Gì đây, cậu cũng giúp cõng về à?”
“Cho dù có khỏe đến mấy thì ngươi đâu thể cõng cùng lúc hai người.”
“À... Ừ, đúng là vậy. Đỡ cho tôi lắm.”
Log suýt phản bác theo phản xạ nhưng rồi lại đổi giọng ngay. Với thân hình vạm vỡ như Log, việc cõng thêm một người nhỏ như Fol chẳng hề khó khăn chút nào. Nhưng nói ra lúc này thì thật kém tinh tế.
“Vậy nhóc tính sao?”
Bị Log hỏi trống không chẳng đầu đuôi, Rofus cau mày.
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Về Fol đấy. Hẳn cậu cũng nhận ra rồi nhỉ?”
“...”
Log đang ám chỉ đến tình cảm của Fol dành cho Rofus. Chỉ cần nhìn thái độ của Fol là ai cũng nhận ra ngay.
Tất nhiên, Rofus cũng biết rõ.
“Dù có nhận ra hay không thì rõ ràng cô ta cũng chẳng định giấu.”
“Haha, cũng phải. Là anh trai mà nhìn vào thì cũng thấy xấu hổ thật.”
Log cười ha hả, còn Rofus đáp lại bằng giọng đều đều.
“’Tính sao’ là sao? Ngươi muốn ta phải làm gì?”
“Với tư cách là anh trai, tôi muốn cậu đáp lại tình cảm của em gái tôi đấy.”
“...Một kẻ hạ dân không ràng buộc gì mà cũng dám nói vậy à. Ngoài đời, người ta gọi đó là kẻ không biết thân biết phận đấy. Nhớ lấy.”
“Vậy à, tiếc thật. Thế là mối tình đầu của Fol thành tình đơn phương rồi. Có khi nó khóc mất...”
“Cứ để cô ta khóc. Vốn dĩ, ta và Fol sống ở hai thế giới khác nhau.”
“Vậy sao? Tôi cứ tưởng bọn quý tộc các cậu vốn ích kỷ và sống buông thả hơn chứ...”
“...Không biết gì thì đừng có nói.”
Rofus gắt lên đầy khó chịu. Trong mắt Log, Rofus khi buông ra những lời chua chát ấy trông chẳng khác gì một đứa trẻ bị trói buộc bởi luật lệ của giới quý tộc mà không thể tự do cử động. Nỗ lực dùng lời lẽ mạnh mẽ để áp chế người khác và ra sức bảo vệ bản thân của cậu ta lại trông thật đáng thương, chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Không biết từ khi nào, Fol đã tỉnh lại và khẽ cắn môi dưới như đang cố nén lại điều gì. Cả Log lẫn Rofus cũng không nhận ra điều ấy.
Thông thường, chuyện một quý tộc cõng kẻ say về tận nhà là điều không tưởng, huống chi đây là thường dân nữa. Ấy vậy mà Rofus lại đang làm việc mà vài ngày trước còn không bao giờ nghĩ tới.
Và người đang mỉm cười hiền hậu từ xa trước sự thay đổi đó của Rofus là lão quản gia Carlos. Trái lại, Alba chỉ lặng lẽ nhìn Rofus và Fol bằng ánh mắt vô cảm.
Giữa lúc những toan tính của từng người dần đan xen thì đêm cũng dần khuya.
***
Giữa đêm khuya khi cả thị trấn đang chìm trong giấc ngủ say, tôi cùng Carlos và các Hắc Kỵ Sĩ tìm đến dinh thự Clinton ở thị trấn cảng. Lý do quay lại đây vào giờ này chẳng qua là để diệt trừ hậu họa về sau.
Cho dù khả năng Farathiana Roguebelt trở thành kẻ địch của Lightless trong tương lai là rất nhỏ nhưng nó vẫn có thể xảy ra. Vì vậy, chuyện này cần phải được xử lý triệt để.
Những khoản thuế nặng nề vô lý áp lên Roguebelt đã bị bãi bỏ. Tai họa do ma vật gây ra cũng đã được giải quyết. Và giờ thứ còn lại chính là sự tồn tại của Norn, người bạn thuở nhỏ của Farathiana đã bị bán cho bọn buôn nô lệ.
Trong lần đi đến Roguebelt, tôi đã mơ thấy mình bị Farathiana giết chết. Và lúc đó, Farathiana đã gào lên đúng tên của người bạn thuở nhỏ ấy. Quả thật Norn có tồn tại trong cốt truyện. Đó là tình tiết ở chương ba “Hồi Đế Quốc Luyện Kim”.
Sau khi bị bắt cóc, Norn bị bán sang Đế quốc láng giềng làm nô lệ và trải qua vô số cuộc thí nghiệm trên cơ thể khiến cô biến dạng rồi tình cờ tái ngộ với Farathiana. Thế nhưng, không hiểu vì sao cuộc tái ngộ ấy lại trở thành cái cớ để khơi dậy mối hận thù với Lightless.
Gốc rễ của mọi tội ác nằm ở những tay sai của Đế quốc đã tiến hành thí nghiệm lên con người. Và nếu truy ngược lại thì kẻ xấu chính là bọn buôn nô lệ cùng viên quan Clinton đã tham gia buôn người.
Thế thì tại sao gia tộc Lightless, hay nói chính xác là Rofus tôi đây lại bị đổ lỗi?
Ừ thì, đúng là chuyện này xảy ra trên lãnh thổ Lightless. Nếu bảo rằng đó là do giám sát lỏng lẻo thì cũng không sai. Nhưng nếu vậy, đáng ra người phải chịu trách nhiệm là phụ thân tôi chứ không phải tôi.
Dù bản thân chẳng thể chấp nhận được câu chuyện này, nhưng thực tế không thể chối bỏ là cơn giận dữ lại nhắm vào tôi chứ không phải ai khác.
Quả là một câu chuyện kỳ quặc hết sức. Chẳng lẽ mọi chuyện bất lợi trên đời đều là lỗi của tôi sao?
Chuyện này rõ ràng chỉ là lý luận cùn thôi, nhưng nếu đã thế thì tôi chỉ còn cách triệt tiêu từng mầm mống khiến người ta giận hay oán là được.
Nếu cứu được Norn mà có thể đẩy lùi kết cục tôi phải chết trong tương lai thì tôi sẽ vui lòng cứu cô ấy.
***
Từ Roguebelt đến thị trấn cảng này, nếu đi xe ngựa thì mất nửa ngày nhưng nếu dùng đôi chân được cường hoá bằng ma lực để chạy thì chưa đến nửa tiếng đã tới nơi.
Tuy nhiên khi đến nơi, Carlos và Alba tất nhiên không gặp vấn đề gì. Nhưng trong số các Hắc Kỵ Sĩ theo sau vẫn có vài người thở dốc.
Đường đường là Hắc Kỵ Sĩ tinh nhuệ của Lightless mà chỉ có thế thôi sao, đúng là thất vọng thật.
Tuy tôi không nói gì, nhưng có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi nên Alba liền nghiêm người chào và nói. “Thần sẽ huấn luyện họ sau.” Vẫn sắc bén như mọi khi.
Nhân tiện nói thêm, trước đây tôi đã cấm Alba tự tiện mở miệng mà chưa được phép. Thế nhưng hắn lại quỳ rạp xuống, van nài rằng: “Thần sẽ không bao giờ thốt ra những lời thừa thãi nữa, xin cậu tha thứ.” Nên là tạm thời tôi đã bỏ lệnh cấm cho hắn.
Dù đã khuya, nhưng khi chúng tôi tới dinh thự Clinton thì vẫn có một người hầu ra đón.
Tôi đẩy người hầu sang một bên và xông thẳng vào, Hắc Kỵ Sĩ nhanh chóng khống chế toàn bộ dinh thự.
Đám lính gác chẳng có mấy tác dụng, việc chiếm lĩnh gần như không gặp chút khó khăn nào.
Binh lính riêng của hắn phần lớn đã bị điều ra tàu khi đi tiêu diệt ma vật, và đa số bọn họ cũng đã thành mồi cho biển cả rồi.
Theo báo cáo của Hắc Kỵ Sĩ thì ngoài đám hầu ra, trong dinh thự còn có vợ Clinton và ba đứa con, cùng vài ả có vẻ là vợ lẽ hoặc tình nhân của hắn.
Tạm thời, tôi ra lệnh trói hết bọn chúng và nhốt xuống hầm. Chuyện xử trí thế nào thì để phụ thân tôi toàn quyền quyết định.
Có thể là tống trả về lãnh địa Serpente hoặc thả cho tự sinh tự diệt. Nói chung cứ để phụ thân lo liệu.
Nhân tiện, tôi cũng tóm tắt toàn bộ diễn biến cho Alba.
Nào là vụ Clinton tham nhũng, nào là chuyện bắt cóc dân, rồi cả quá trình dẫn tới việc phải tiêu diệt ma vật.
Nội dung vốn đã quá nghiêm trọng, nên cảnh Alba lúng túng và mắt đảo lia lịa đúng là đáng xem. Tiêu diệt ma vật thì không nói, chứ còn vụ tham nhũng và bắt cóc dân của bọn quan chức, với Alba thì chắc hẳn muốn báo ngay cho phụ thân tôi. Mà tôi đâu có định để hắn phải bận tâm mấy chuyện rắc rối đó.
Trong phòng họp của dinh thự, bằng chứng tham nhũng của Clinton chất đầy như núi. Tôi rút ra một bản sổ sách buôn người rồi ném cho Alba.
“Từ giờ ta sẽ đi bảo vệ những dân làng bị bắt cóc. Bọn ngươi cũng hành động đi.”
Alba lướt nhanh qua bản sổ sách buôn người rồi ngẩng đầu lên.
“Xem trong sổ sách thì chỉ riêng nửa năm nay đã có gần bốn mươi dân bị bán cho bọn buôn nô lệ. Nếu muốn cứu hết thì sẽ tốn khá nhiều thời gian. Mà việc tốn thời gian như thế thì không thể chỉ dựa vào quyết định của thần...”
Hắn ám chỉ muốn xin ý kiến phụ thân tôi. Tôi chỉ phì cười đáp lại.
“Đừng hiểu nhầm. Ta đâu có bảo phải cứu hết.”
Nếu phải cứu hết, quả thật sẽ rất mất thời gian như hắn nói.
Mục tiêu của tôi vốn chỉ là bảo vệ Norn, bạn thuở nhỏ của Fol thôi.
Nhân tiện thì cứu luôn mấy người dân khác bị bắt cóc từ Roguebelt cũng được.
Chỉ cứu mỗi Norn thì trông không được tự nhiên cho lắm. Trong ghi chép đã có ghi rõ tên, tuổi, quê quán của nạn nhân cũng như tên bọn buôn. Có chừng này thông tin thì xác định cũng chẳng khó gì.
“Tập trung bảo vệ dân Roguebelt. Trong sáu tháng gần đây... khoảng chín người.”
“Chín người, nếu chỉ vậy thì...”
Alba liếc nhanh về phía đám Hắc Kỵ Sĩ đứng sau lưng. Hẳn là trong đầu hắn đã sắp xếp đội hình và tính toán cả kế hoạch hành động rồi.
“Đừng phức tạp hóa làm gì. Nhiệm vụ đơn giản thôi. Đột kích bọn buôn nô, nếu gặp dân làng thì bảo vệ. Nếu họ đã bị bán, thẩm vấn bọn buôn để moi nơi bán hoặc tìm sổ sách, rồi theo đó tới tận nơi và cứu người. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ ở Vương Quốc từ lâu. Theo luật pháp, buôn người đương nhiên là tội và bọn buôn nô còn chẳng được phép tồn tại. Vậy mà lũ sâu bọ đó xem chừng vẫn đang làm tổ trong lãnh địa Lightless của tôi.
“Chắc ngươi cũng hiểu rồi nhưng ta sẽ nhắc lại. Xóa sổ cả bọn buôn nô lệ lẫn tay chân của chúng. Kẻ mua nô lệ cũng vậy. Và nhớ thu hồi lại sổ sách.”
“...Tuân lệnh.”
Lần này tạm thời chỉ cứu dân Roguebelt, nhưng chắc chắn còn nhiều kẻ khác đã mua nô lệ.
Phần lớn là quý tộc hoặc thương nhân giàu có mới mua. Nếu nắm được điểm yếu đó thì sẽ là một lợi thế lớn cho Lightless.
Theo sổ sách thì có hai nhóm buôn nô lệ đã giao dịch dân Roguebelt. Tôi chỉ vào nhóm đã bán Norn.
“Carlos và ta sẽ tới nhóm này. Ta sẽ mượn vài kỵ sĩ. Phần còn lại giao cho ngươi đấy, Alba.”
“...Thiếu gia cũng tham gia đột kích sao?”
Alba thoáng bối rối. Có vẻ hắn không nghĩ tôi sẽ đích thân ra tay.
“Có vấn đề gì sao?”
“...Không ạ. Thần tuân lệnh.”
Alba đứng nghiêm chào. Tôi bước ngang qua hắn, đưa mắt nhìn về phía Hắc Kỵ Sĩ đang xếp thẳng hàng phía sau. Rồi dừng lại trước một người.
“...Hừm.”
Nếu nhớ không lầm thì cao chừng này nhỉ?
“Ngươi.”
“—!? À... v-vâng!”
Kỵ sĩ mà tôi chỉ vào giật mình, liền chào để che đi. Giọng vọng ra từ giáp là nữ, chắc hẳn là Yurika.
“Thêm ba người bên phải nữa, theo ta.”
Carlos, Yurika và ba kỵ sĩ được chọn bừa lập tức chào theo lệnh. Tôi chợt cảm nhận ánh mắt của Alba đang dõi theo mình.
“Chuyện gì?”
“...Không có gì ạ.”
Alba cụp mắt xuống. Không hiểu sao Yurika lại trông căng thẳng.
Hả? Gì đấy, hắn không thích lựa chọn này à? Thôi, mặc kệ.
“Ta muốn trở về kinh đô vào ngày mai. Việc này phải xong trước bình minh.”
Vung áo choàng, tôi dẫn đầu đám Hắc Kỵ Sĩ tiến về chỗ bọn buôn nô.
***
“Hi-iiiii!”
Trong cửa hàng của bọn buôn nô, tôi giẫm mạnh bằng ủng lên cái bụng tròn lẳn như heo nái của gã buôn nô lệ trung niên đang ngồi bệt vì sợ.
Sau lưng tôi, máu của đám lính gác bị Hắc Kỵ Sĩ hạ gục đã loang khắp nền nhà. Tôi gọi ra một cây Hắc Thương cỡ thường trong tay, chĩa mũi nhọn về phía tên buôn nô lệ đang run rẩy.
“Ta phải hỏi bao nhiêu lần nữa? Sổ sách đâu?”
“C-Các ngươi có biết mình đang làm gì không hả? Có biết ta là ai không? Ta có quan hệ tốt với Clinton-sama đấy... Áááaa!?”
Tôi đâm xuyên bàn chân phải của tên buôn nô lệ đang thao thao bất tuyệt bằng cây thương.
“Đừng nói những gì ta không hỏi. Lần tới ta sẽ đâm thẳng vào cái miệng hay lảm nhảm của ngươi đấy.”
“...!”
Khi tôi dí mũi thương sát mặt, hắn vội gật đầu lia lịa và cố kìm tiếng rên.
“Sổ sách đâu?”
“Trong kho... phía sau kệ...”
Chưa cần tôi ra lệnh, Carlos đã chạy thẳng vào kho. Chỉ vài phút sau, ông quay lại với một chồng tài liệu trong tay.
“Đã thu giữ toàn bộ sổ sách, kể cả những cái từ trước. Khi kiểm tra thì thấy trùng khớp với danh sách dân thường trong sổ sách buôn người của Clinton.”
“Tốt lắm.”
Tôi vẫn giẫm lên bụng tên buôn nô, ra hiệu Carlos tiếp tục.
“Còn dân Roguebelt thì sao?”
Carlos nhanh chóng rà sổ sách.
“Phần lớn đã bị mua. Người mua là... một vài tên ở trong lãnh địa, số khác thì ở bên ngoài.”
Tôi tặc lưỡi khó chịu. Bán ra ngoài lãnh địa à, phiền phức thật. Giết người ở lãnh địa khác kéo theo đủ loại rắc rối. Trong Lightless thì dễ xử lý hơn nhiều. Nhưng một tên buôn nô mà dám làm ăn với khách ngoài lãnh địa ư?
Không như hàng hóa, vận chuyển người tốn lượng chi phí khổng lồ. Mà đã là lãnh địa xa thì càng tốn hơn. Khoảng cách xa thì tỉ lệ gặp chốt kiểm tra cũng cao hơn.
Chẳng lẽ chúng có tuyến đường vận chuyển thuận tiện sao? Không còn thời gian để điều tra. Tệ nhất thì phải bỏ qua những dân làng đã bị bán ra ngoài.
“...Trong đó có một người tên Norn. Cô ta bị bán đi đâu?”
“Norn... để xem...”
Carlos cau mày nhìn sổ sách.
“...Bên ngoài lãnh địa, đến vùng Steria phương Bắc.”
“Hả...?”
Tôi bất giác ôm đầu. Người mua Norn lại ở ngoài lãnh địa sao? Hơn nữa còn là Steria phương Bắc? Biết nó xa Lightless đến mức nào không?
Không, xa là nói về đường bộ thôi. Nếu đi đường biển thì còn đỡ, nhưng do vùng biển ma nên tàu bè không qua lại được. Không phải chỉ riêng [Ma Kình] mà cả con Kraken khổng lồ được mệnh danh là ác ma ăn tàu cũng trấn giữ ở đó. Giờ nó đã bị hạ rồi, nhưng trước đó thì chỉ có thể vận chuyển nô lệ bằng đường bộ thôi.
Nhưng nếu đi đường bộ, từ Lightless tới Steria phải băng qua hàng loạt lãnh địa khác. Thật lòng mà nói, đường bộ cũng khó mà khả thi.
“Này.”
“Hi-iiiii!”
Tôi lại dí thương vào hắn.
“Chẳng lẽ là tinh thể dịch chuyển?”
Tinh thể dịch chuyển.
Nó là ma tinh thể, khi nghiền nát sẽ đưa chủ nhân tới điểm đã được đánh dấu từ trước. Giá trị cực hiếm, nhưng vì tính ứng dụng cao và độ nguy hiểm nên Vương Quốc đã cấm sử dụng lẫn lưu thông và kiểm soát cực kỳ gắt gao.
Đó không phải thứ bọn buôn nô hạng xoàng có thể sở hữu, nhưng ngoài nó ra thì chẳng còn lời giải thích hợp lý nào khác. Carlos và đám Hắc Kỵ Sĩ cũng tròn mắt kinh ngạc, còn tên buôn nô lệ thì ấp úng.
“N-Ngài đang nói gì vậy...”
Tôi dí mũi thương rạch mạnh vào má hắn.
“Aaaaaa!!!”
Tiếng thét chói tai vang lên.
“Biết điều thì hợp tác đi. Nếu ta thấy ngươi lại lắm lời vô ích, ta sẽ chặt đứt cánh tay ngươi liền đấy. À, tiếng la có tính là lắm lời không? Ngươi nghĩ sao?”
Tôi đâm mũi thương vào bàn tay hắn, khiến hắn lấy tay còn lại bịt miệng và cố nuốt tiếng kêu.
Tốt, ta vốn chẳng muốn nghe cái giọng chói tai của ngươi chút nào.
“Vậy, các ngươi giao dịch với khách hàng ngoài lãnh địa ra sao?”
“...Đúng như ngài nói... dùng tinh thể dịch chuyển...”
Quả nhiên.
“Ở đâu?”
“Trên kệ, gần cửa phòng này... chìa khóa trong túi áo tôi...”
Không biết là đã bỏ cuộc hay sao, hắn bỗng dưng ngoan ngoãn khai ra. Quả nhiên tìm được vài viên tinh thể. Đúng là quý hiếm thật, nhưng số lượng lại ít hơn tôi nghĩ.
Tinh thể dịch chuyển dùng một lần là hết. Chẳng lẽ chúng không tích trữ nhiều? Mà cũng cần biết chúng lấy từ đâu ra nữa.
Trước tiên, tôi ép tên buôn nô lệ khai ra viên kết tinh dịch chuyển dẫn tới lãnh địa Steria rồi ra lệnh cho Carlos.
“Carlos, chỉ huy Hắc Kỵ Sĩ bảo vệ dân Roguebelt. Ta sẽ đến Steria.”
“Cậu định...! Không được đâu cậu chủ, sao có thể đi một mình được!”
Việc Carlos ngăn cản đã nằm trong dự tính. Nhưng rõ ràng là phải để lại ít nhất một người có thể chỉ huy.
“Ta không đi một mình. Ta đưa Yurika đi cùng.”
“Ể!?!”
Yurika bất ngờ khi bị gọi tên đột ngột. Tôi đã đưa ra phương án khác, nhưng Carlos vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ.
“Không thể được. Cậu chủ vừa mới khỏi bệnh, lại còn mất cả cánh tay trái nữa.”
“...Hôm nay ông cứng đầu lạ thường đấy.”
“Đó phải là lời tôi nói mới đúng! Lần này dù thế nào cũng không thể bỏ qua!”
Trước vẻ mặt siêu kiên quyết đến của Carlos, tôi chủ biết thở dài một tiếng. Thế này thì chẳng đi đến đâu. Hết cách, đành dùng biện pháp mạnh vậy.
Tôi dẫn luồng ma lực chạy khắp cơ thể, dùng sức mạnh cường hóa để ôm Yurika đang ở gần rồi lùi xa khỏi Carlos. Cú kéo bất ngờ khiến giáp mũ của Yurika rơi xuống, lăn lộc cộc trên sàn.
“W-W-Whoa!?!”
“Cậu chủ...”
Yurika lộ khuôn mặt thật và bối rối trong vòng tay tôi. Carlos thì cau mày khó chịu. Đám Hắc Kỵ Sĩ xung quanh cũng xôn xao. Giữa khung cảnh đó, tôi bóp nát viên tinh thể dịch chuyển đã được đánh dấu đến lãnh địa Steria.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi và Yurika bị ma pháp trận bao lấy. Tinh thể dịch chuyển vốn chỉ dùng một lần và chỉ có đường đi một chiều. Viên này chẳng khác gì tấm vé một lượt đến Steria.
Đã phá vỡ rồi thì không còn đường quay lại. Ánh sáng ma lực bùng lên rồi vây lấy cả hai.
Tôi khẽ nhếch môi cười với Carlos.
“Chuyện về sau ta sẽ tự lo. Những việc còn lại giao cho ông, Carlos.”
“Cậu chủ...”
Và thế là tôi cùng Yurika chìm trong luồng sáng dịch chuyển. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi biến mất là gương mặt ba phần bất lực và bảy phần như ba của Carlos.