Phù Thủy Chuộc Tội Quyết Không Nhận Tội Trước Ngài Thẩm Phán

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 336

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 44

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 52

Tập 01 - Chương 09 - Trinh Nữ Sắt

Lạnh quá… lạnh quá… Ta ghét mùa đông, ta ghét cái lạnh, nhưng tại sao nó vẫn cứ tìm đến!

“Không ngờ lại có bất ngờ thú vị đến vậy… Con mụ Phù Thủy kia không lừa ta! Ha ha ha!”

Áo choàng màu tím phiêu đãng, gió lạnh buốt xương.

Người đàn ông đứng trên đỉnh tháp nhà thờ, phóng tầm mắt xuống con phố vắng lặng.

Tiếng cười mang theo vài phần cuồng ngạo và hưng phấn.

“Xin lỗi, ta có chút thất thố…” Hắn đưa ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, tiếng cười dần thu lại, ngữ khí cũng trở nên lịch thiệp và ôn hòa.

Nếu bỏ qua khuôn mặt hơi vặn vẹo vì cười điên dại của hắn.

“Kính chào quý cô Daya.”

“Chỉ cần ngài đi cùng ta… ta sẽ không làm gì cả.” Hắn hơi cúi người, dang rộng hai tay, thể hiện sự vô hại của mình, cứ như thể hắn thực sự sẽ làm vậy.

Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để thể hiện sự “thân thiện” của mình.

Nhưng đối với Daya, vòng tay đang dang rộng đó chỉ gợi cho nàng một từ duy nhất – Trinh Nữ Sắt.

Nàng cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

“Nếu đại nhân ngài cố chấp ở lại đây, thì ta cũng chẳng có cách cả.”

Nhìn thấy sự cảnh giác và bất động của Daya, hắn chỉ cười khan một tiếng.

“Nhưng mụ Phù Thủy già đã nói với ta… ngài chỉ là không có ý định gánh vác trách nhiệm của mình. Và ta chỉ giúp ngài trở lại đúng quỹ đạo mà thôi.”

“Nếu ngài vẫn không bày tỏ thái độ… vậy thì ta chỉ có thể ra tay với những người bên cạnh ngài… từng người, từng người, từng người…” Hắn vẫn giữ nụ cười đó, vươn ngón tay thon dài đeo găng tay trắng muốt, theo ngữ điệu mà gõ nhẹ từng nhịp lên ngực mình.

Daya lại cảm thấy ngón tay đó như một chiếc búa gõ vào tim nàng.

Nặng nề, bất lực, đau đớn, và căm ghét.

Thật khó chịu.

Dòng chảy ngầm như giấc mộng bao vây nàng, khiến nàng nghẹt thở.

Nàng ghét cảm giác đó, càng căm ghét người đàn ông trước mặt này.

“Ngươi là ác quỷ, đồ súc sinh đáng chết, cho ngươi một phút biến khỏi tầm mắt ta!”

Nàng gần như nghiến răng nói ra câu này, trong đôi mắt xanh biếc cuộn trào lên ánh tím đen của ma đồng.

“Đừng dùng đôi môi mỏng như mứt trái cây đó mà nói ra những lời cay nghiệt như vậy, quý cô.” Người đàn ông khẽ lắc đầu, ngữ khí mang theo một tia châm chọc, “Đừng trách ta, ta cũng chỉ nhận tiền mà làm việc… Muốn trách thì hãy trách con mụ phù thủy già đã nhắm vào tên Anssus kia. Ngài chỉ là rất không may mắn bị chúng ta phát hiện mà thôi.”

“Ta sẽ cho ngài vài ngày để suy nghĩ,”

Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước dọc theo mái nhà, khi đi ngang qua Daya, hắn cố ý dừng lại.

“Nhưng ta không có khái niệm thời gian dài đâu… hừm hừm.”

“Tiểu thư Phù Thủy…”

Hắn cứ thế hòa vào bóng tối, giống như cách hắn đến không một tiếng động.

Chỉ để lại một nụ cười đầy ẩn ý.

Đêm dài đằng đẵng, nhưng mặt trời rồi sẽ mọc.

Mặt trời vàng óng xuyên qua khe cửa chiếu vào đại sảnh, ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt từ lâu, chỉ còn tro than tỏa ra hơi ấm và ánh đỏ yếu ớt, buổi sáng hôm nay đặc biệt lạnh lẽo.

Bên ngoài đã có tiếng la hét lác đác, đối lập với sự tĩnh lặng bên trong cánh cửa lớn.

Cứ như thể sự ồn ào của ngày hôm qua xảy ra ở một nơi khác.

Bóng dáng mảnh mai ngồi một mình trên ghế dài, đôi mắt vô hồn nhìn bức tượng Thánh Nữ treo trên đầu, khẽ lẩm bẩm điều gì đó.

Cho đến khi ánh nắng từ bên cạnh cẩn thận bước vào tầm mắt nàng, nàng mới khẽ giật mình.

Ngay sau đó, hai tay nàng từ từ nâng lên, khẽ nắm chặt trước ngực.

Không biết có phải do cành cây ngoài cửa sổ lay động hay không, ánh sáng chiếu lên thiếu nữ luôn có chút run rẩy.

Tách—tách tách—tách—

Trời mưa sao?

Nhưng đây là trong nhà mà…

Những giọt nước trong suốt lác đác rơi xuống sàn gỗ, loang ra, hóa thành một vệt lốm đốm.

Đôi mắt thiếu nữ nhắm rất chặt.

Nàng không muốn khóc, nhưng đôi môi lại không ngừng run rẩy.

Nàng muốn khóc thật to, nhưng lại sợ làm phiền người khác.

“Daya?”

Một tiếng gọi từ trên lầu vọng xuống, nàng vội vàng ưỡn ngực, dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt.

“Daya, em đâu rồi?”

Tiếng nói gần hơn, nàng dùng giày lau sạch vệt nước trên sàn. Chớp mắt vài cái, để mắt trông đỡ ướt hơn.

“Thì ra em ở đây!”

Giọng nói hoạt bát của Lisa vẫn như mọi khi, nàng bưng ấm nước và cốc từ trên lầu đi xuống, đế giày và cầu thang tiếp xúc phát ra tiếng động trầm đục.

“Chào buổi sáng, Daya, sao buổi sáng em xuống lầu không nói với chị một tiếng, nhỡ đâu bị ngã thì… Em sao vậy?”

Giọng nàng ngừng lại, vội vàng đặt khay xuống, ngồi xổm trước mặt Daya hỏi, mắt tràn đầy lo lắng.

Thì ra đã bị phát hiện rồi...

“Không có gì, chỉ là không ngủ ngon, cảm thấy hơi mệt.” Daya cười cười, vừa nói vừa rót nước từ ấm nước bên cạnh.

Nàng muốn dùng cách này để che giấu, liền nâng cốc lên uống một hơi.

“Khụ khụ…”

“Cẩn thận bị sặc…”

Lisa vỗ lưng Daya.

“Em—”

“Em không sao.” Daya ngắt lời: “Cha Joshua đâu? Em có vài chuyện muốn nói với ngài ấy.”

“Ngài ấy đã đi đến khu Đông Cassel giúp chủ trì thánh lễ từ sáng sớm rồi,” Lisa nhìn chằm chằm vào đôi mắt thất thần của Daya – quầng thâm, môi trắng bệch, rõ ràng là đã khóc, rốt cuộc có chuyện gì mà lại khiến một cô gái vốn luôn lạc quan, hướng về ánh mặt trời lại trở nên tiều tụy đến vậy: “Rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả chị cũng không thể nói sao?”

Lisa nhìn Daya né tránh quay đầu đi.

“Xin lỗi chị Lisa, nhưng chuyện này chỉ có Cha Joshua mới có thể giúp em.”

“Em…” Nàng vừa định nói gì đó…

“Chào buổi sáng hai chị em.” Giọng Garrol từ bên cạnh vọng đến.

“Chào buổi sáng.” Lisa đáp lễ.

“Có chuyện gì vậy?”

Vừa xuống lầu, hắn thấy Lisa và Daya ngồi cùng nhau, không biết đang nói gì, nhưng chỉ cần đơn giản đối mặt với Daya là có thể thấy tinh thần nàng lúc này khác hẳn so với hôm qua.

Nếu nói ánh mắt hôm qua là sáng ngời và rực rỡ, lấp lánh như sao trời, thì hôm nay lại mệt mỏi và mơ hồ, vùng vẫy trong bùn lầy.

Hắn muốn nói gì đó—

“Không có gì, chỉ là Daya từ sáng nay có chút… ừm?”

Tiếng nức nở không lớn truyền đến, cái khàn khàn bị kìm nén.

Daya, vào khoảnh khắc nghe thấy giọng Garrol, không thể kìm nén được nỗi chua xót trong lòng nữa.

‘Muốn trách thì hãy trách con mụ phù thủy già đã nhắm vào tên Anssus kia. Ngài chỉ là rất không may mắn bị chúng ta phát hiện mà thôi…’

Câu nói như khắc vào xương tủy đó, dễ dàng rạch thêm một nhát dao vào vết thương đã nứt toác trong lòng nàng.

Nước mắt không ngừng tuôn trào.

Chẳng lẽ tôi không xứng đáng có được sự bình yên sao! Chẳng lẽ tôi không xứng đáng được sống sao!

Tại sao đau khổ và bất hạnh cứ lần lượt dập tắt hi vọng?

Hơn 24 năm đau khổ tôi chưa từng thổ lộ, dù tôi có tội, tôi cũng chỉ muốn có khoảnh khắc yên bình!

Chẳng lẽ điều này cũng không được phép sao—xin hãy nói cho tôi biết… Chúa của con, Thánh Nữ đại nhân — Cha Joshua…

Nàng gào thét trong lòng.

Trong tầm nhìn mờ ảo, nàng thấy vẻ mặt bối rối của Garrol.

Tại sao… lại là ngài.

Đôi mắt xanh biếc pha trộn đủ thứ cảm xúc, lo lắng, thương hại, sốt ruột và một tia đau khổ kìm nén.

Chỉ duy nhất không có sự hổ thẹn.

Tại sao ngài không thể lộ ra dù chỉ một chút tội lỗi để tôi có thể căm ghét ngài…

Tôi muốn căm ghét ngài.

Tôi càng căm ghét bản thân mình là một Phù Thủy…

“Daya, sao em lại khóc!”

“Daya?” Giọng Garrol mang theo vài phần gấp gáp.

“Đồ khốn!”

Lisa nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Daya là sau khi Garrol đến, vì vậy nàng vô thức liên kết nỗi đau của Daya với Garrol.

“Có phải ngươi đã làm gì Daya khi ta không có mặt không!”

Nàng bước lên một bước, chắn giữa Garrol và Daya, ngữ khí gay gắt.

“Tôi…”

Câu hỏi bất ngờ khiến Garrol đứng sững tại chỗ.

Mình đã làm gì?

Tại sao Daya lại khóc?

Hôm qua mình có gì không đúng sao?

Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua những gì đã xảy ra hôm qua, suy nghĩ xem mình đã làm chuyện trời tru đất diệt gì mà lại khiến cô gái này đau khổ đến vậy.

Thấy Garrol im lặng, Lisa càng cảm thấy chắc chắn là người trước mặt đã làm chuyện ngu ngốc gì đó…

“Tôi—” Garrol mở miệng.

“Tôi không sao, ngài Garrol, tôi không sao.” Daya vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc, ngay cả giọng nói cũng gượng gạo.

“Lisa, chị trách nhầm ngài Garrol rồi.” Daya quay đầu lại nói với Lisa: “Em chỉ là nghĩ đến vài chuyện buồn, lát nữa sẽ ổn thôi.”

“Em tuyệt đối đừng giữ trong lòng… Em cứ như vậy, chị cũng rất khó chịu đó.”

Lisa bước đến bên cạnh nàng, ngồi xuống ôm lấy.

“Không sao đâu Lisa.”

“Có gì tôi có thể giúp không?” Garrol đứng xa xa, nói một cách thận trọng.

“Không sao đâu, ngài Garrol, tôi chỉ là sáng nay tâm trạng không ổn định… đợi một lát sẽ ổn thôi.”

Daya vẫn cúi đầu, không dám đối mặt với Garrol.

“Có cần tôi gọi Cha Joshua về không?”

“Anh mới đến biết đường đâu mà gọi?” Lisa ngẩng đầu hỏi.

“À…”

Lisa lườm hắn.

“Tôi đi đây... bà Martha ơi!”

Nàng lớn tiếng gọi.

Garrol hận mình bây giờ chỉ là một kẻ ngốc, một gánh nặng, chỉ có thể đứng đây làm cảnh, chẳng giúp được gì.

“Lisa! Có chuyện gì vậy?”

Một người phụ nữ vội vã bước đến.

“Làm phiền sơ giúp chăm sóc Daya, em ấy bây giờ… khá buồn.”

“Không thành vấn đề.” Bà lão mỉm cười đồng ý.

“Con gái, con gặp khó khăn gì sao? Kể cho bà già này nghe đi.”

Bà vén váy dài ngồi xuống bên cạnh, để cô gái tựa vào vai mình, một tay vòng qua sau lưng, nhẹ nhàng vỗ vai trái của Daya.

Giống như một người mẹ an ủi con mình—

Cảm nhận được hơi ấm từ xung quanh, mũi Daya lại dâng lên một nỗi chua xót.

Nàng yêu sâu sắc mọi thứ xung quanh, ánh nắng, mây trắng, nhà thờ nhỏ ở khu hạ thành này.

Những đứa trẻ nô đùa, những người lao động hài hước, những phụ nữ hiền lành.

Chị Lisa, bà Martha, Cha Joshua…

Và cả Garrol vừa mới quen.

Nàng không thể ghét được—

“Ấy… sao lại khóc nữa rồi, đừng khóc đừng khóc, ôi… con gái.”

“Garrol tiên sinh, ngài cũng có việc phải bận đúng không, ngài cứ đi trước đi.”

Giọng nói buồn bã truyền ra, Garrol cảm nhận đượ, Daya cần yên tĩnh, cần ở một mình, hay nói cách khác — nàng bây giờ không muốn nhìn thấy hắn.

Đây là một lời mời khách rời đi.

Haizz—

Nếu như vậy có thể khiến nàng dễ chịu hơn thì đành rời đi vậy.

“Được rồi… giữ gìn sức khỏe nhé.” Hắn quay lưng nói.

“Ừm.”

Đợi về hỏi Cha Joshua vậy…

Hắn có linh cảm, tất cả chuyện này có thể liên quan đến hắn.

Trinh Nữ Sắt: tiếng anh là Iron Maiden, là một dụng cụ tra tấn thời trung cổ nổi tiếng, hình dạng giống như một chiếc quan tài bằng sắt có thể đóng mở được, bên trong có đinh nhọn gắn trên thành. Khi đóng lại, nạn nhân bị kẹp giữa những chiếc đinh đó, gây ra đau đớn tột cùng mà không chết ngay lập tức.