Dù tính tình ta không tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ làm ngơ trước những lời lẽ ác ý vô cớ.
Thằng nhóc trước mắt, vẻ mặt không biết trời cao đất dày là gì, chắc hẳn chưa từng nếm mùi đòn roi.
Trong tình huống thông thường, đối với chứng tự mãn nhẹ này, bạo lực là liều thuốc tốt nhất, đơn giản mà hiệu quả.
Nhưng Garrol tiên sinh, một người nhân từ và từ bi, khinh thường việc sử dụng bạo lực, nên hắn định cho thằng nhóc cơ hội cuối cùng.
Tuyệt đối không phải là muốn xem thằng nhóc vênh váo rồi bị một bạt tai đánh về nguyên hình mà khóc lóc thảm thiết.
Tuyệt đối không phải!
“Ta tên Garrol Polita Valdona, cứ gọi ta là Garrol. Trong vài ngày tới, ta sẽ là người hướng dẫn kiếm thuật của nhóc, cùng nhóc trải qua những ngày tháng rất… vui… vẻ.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “rất vui vẻ”.
“Ồ.” Thiếu niên bĩu môi: “Ngươi có thể dạy ta cái gì?”
“Nhóc muốn học cái gì?”
“Chú ý, là ta đang hỏi ngươi!” Thiếu niên cau mày, khó chịu nhìn Garrol: “Là người được thuê, ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước!”
Hừm— Thiếu niên này tưởng mình là ai, ông chủ nhà máy hay cấp trên của ta? Ta đâu phải công nhân hợp đồng, ngươi muốn dùng quan hệ thuê mướn để áp chế ta sao?
Vậy thì thật xin lỗi, người thuê ta là cha ngươi chứ không phải ngươi.
Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết của hắn về Tử tước vừa rồi, dù thằng nhóc này có đi mách lẻo, ông ta cũng sẽ không quá bận tâm, dù sao bản thân ông ta cũng đang bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian để ý đến sự vô lý của con trẻ, huống hồ hiện tại ông ta còn mong người khác giúp dạy dỗ thằng nhóc này.
Nghĩ đến đây, Garrol nheo mắt, nụ cười mang theo chút trêu đùa, thiếu niên lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Là Tử tước Leander thuê ta, chứ không phải nhóc.” Hắn chỉ tay về phía biệt thự sau lưng: “Ông ấy thuê ta đến để dạy nhóc vài thứ, chứ không phải để nhóc ở đây chỉ tay năm ngón với ta.”
Đôi mắt Garrol đang nheo lại khẽ mở, mặt không biểu cảm mà nhìn xuống thằng nhóc trước mặt.
“Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, cứ việc đi mách Tử tước của ngươi, xem ông ấy có đồng ý đuổi ta đi không.”
“Nếu không thể, thì hãy chứng minh cho ta thấy ngươi không cần học bất cứ điều gì từ ta!”
Sắc mặt thiếu niên u ám như có thể vắt ra nước.
Người đàn ông tên Garrol trước mặt đã đoán trúng phóc mối quan hệ giữa hắn và cha mình.
Đúng vậy, mối quan hệ giữa hắn và cha không hề tốt đẹp, thậm chí nếu không phải vì huyết thống, hắn còn không muốn thừa nhận ông ta là cha mình.
Từ nhỏ, mẹ của thằng nhóc này đã nói với hắn rằng ‘cha không yêu mẹ và con’, rằng lão ta luôn miệng nhắc đến một con kỹ nữ ở khu ổ chuột, chẳng quan tâm đến sống chết của hai mẹ con.
Ban đầu thiếu niên không tin, cho đến khi hắn thấy cha tát mẹ một cái trong một trận cãi vã dữ dội, đêm đó mẹ hắn khóc lóc kể lể trước mặt nó, cảnh tượng ấy đến giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Lời nói của Garrol đã chạm vào điểm yếu của nó, hắn chưa bao giờ bị ai chọc tức đến mức này.
Hắn ghét cha mình, nên làm sao có thể cúi đầu đi mách lẻo, nhưng lòng tự trọng của một quý tộc lại không cho phép hắn chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.
Thiếu niên khép sách lại, lặng lẽ đứng dậy, nhấc thanh kiếm dựa vào gốc cây.
“Ngươi tưởng mình là ai, dám nói như vậy trước mặt ta.”
Thiếu niên giật phăng chiếc găng tay đang đeo, ném xuống chân Garrol.
“Ta, Edward Caser Campbell, xin được thách đấu với ngươi.”
Ánh mắt sắc bén của hắn hướng về Garrol.
“Nếu thua thì hãy biến mất khỏi mắt ta!”
Cúi người, một tay rút kiếm che chắn trước người.
Ồ— Một thế khởi đầu Taris rất kinh điển, điều này không phổ biến lắm ở vùng Quidor, thằng nhóc này kiêu ngạo như vậy cũng không phải không có lý do, cũng có chút bản lĩnh.
Garrol thấy vậy cũng khẽ cười một tiếng.
“Xem ra ngươi đã chọn vế sau.”
Lại là động tác đó, tay ôm ngực, khẽ cúi người.
Đôi mắt xanh biếc, phản chiếu hình bóng của thiếu niên.
“Ta, Garrol Polita Valdona, chấp nhận lời thách đấu của ngươi.”
Hắn vươn tay phải, nắm lấy chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ, động tác nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Leng keng—
Thân kiếm cọ xát với miệng vỏ, phát ra tiếng kêu giòn tan.
Mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào Edward.
Garrol hé miệng.
“Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì, thiên tài nhỏ.”
Gió lướt qua giữa hai người, cành cây khẽ lay động.
A!—
Thiếu niên hét lớn một tiếng, bước chân vọt tới đâm Garrol, thanh kiếm luyện bằng thép dưới ánh nắng chói lọi vô cùng.
Khoảng cách giữa hai người chỉ hai ba mét, thiếu niên gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt Garrol.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo như có mắt, thẳng tắp nhắm vào vai trái của Garrol.
Garrol vẫn đứng yên tại chỗ, trên mặt vẫn mang nụ cười khiến Edward ghét bỏ.
Tại sao không tránh? Chẳng lẽ hắn không sợ mình lỡ tay giết chết hắn sao?
Trong nghi ngờ, ngay cả thời gian dường như cũng trở nên chậm lại.
Người trước mặt tự xưng sẽ người thấy mới sẽ dạy mình kiếm thuật, dù kinh nghiệm có thể kém hơn một chút, nhưng Edward cảm thấy kỹ thuật của mình không hề thua kém, hắn đã bỏ ra quá nhiều nỗ lực trong lĩnh vực này.
Người khác đánh giá mình như thế nào, thực ra hắn cũng có nghe nói, tính cách kỳ quặc, ngạo mạn hoặc trí nhớ siêu phàm, một thiên tài hiếm thấy, mọi người thích gán cho người khác những cái nhãn mác, điều này giúp họ tiết kiệm được rắc rối khi suy nghĩ. Còn về việc người ẩn sau những cái nhãn mác đó rốt cuộc là người như thế nào, họ chẳng quan tâm.
Mọi người gọi ta là thiên tài, họ thấy ta học kỹ thuật gì cũng thành thạo ngay, nhưng họ không biết bao nhiêu đêm ta nghiến răng quấn băng cho bàn tay rách nát, không biết cảm giác tê dại khi vung kiếm với cánh tay đông cứng.
Cha mẹ luôn cãi vã, hắn muốn rời khỏi ngôi nhà này, vì thế hắn cần trở nên mạnh mẽ, có thể tự lập, tự cường, nên hắn mới liều mạng luyện kiếm thuật, tìm ra con đường của riêng mình, thoát khỏi sự ràng buộc mang tên “gia đình” này.
Mà họ lại chỉ muốn dùng một câu thiên tài để gạt bỏ mọi nỗ lực của ta sao?
Hừ— Vậy thì làm sao ta có thể cho họ sắc mặt tốt, nếu họ đã cho rằng ta là thiên tài, vậy thì ta sẽ sống đúng như những gì họ muốn!
Mũi kiếm của Edward đã gần chạm vai Garrol, trong lòng hắn dâng lên một tia hưng phấn, hắn không còn thời gian phản ứng nữa, sắp có thể đánh gục người đàn ông không biết trời cao đất dày này xuống đất.
Rồi thiếu niên thấy—
Thanh kiếm nhẹ của Garrol đột nhiên rung lên, lướt qua trước mặt hắn tạo thành một tàn ảnh.
Keng—
Chấn động truyền dọc theo thân kiếm đến chuôi kiếm, làm cổ tay thiếu niên tê dại, thanh kiếm trong tay suýt chút nữa tuột khỏi tay.
Thanh kiếm bạc chính xác tuyệt đối theo một đường cong vỗ vào thân kiếm của nó, gạt mũi kiếm sắp đâm trúng ra.
Cơ thể vẫn theo quán tính tiến về phía trước, trong nháy mắt Garrol như bóng ma lướt đến bên cạnh thiếu đang không kịp phản ứng.
Ánh mắt không thể tin được của Edward găm chặt vào khuôn mặt Garrol.
Hắn ta định ra tay từ phía sau ta sao!?
Miệng Garrol hé mở như đang khẽ niệm chú gì đó.
“Surgit cum vento [Cùng gió mà lên]—”
Rầm!—
Một luồng lực cực lớn phát ra từ dưới chân, hất bổng hai người lên không trung.
Edward chưa kịp điều chỉnh trọng tâm đã bị luồng lực cực lớn này phá vỡ thăng bằng, ngửa người ra sau giữa không trung.
Thiếu niên không thể lật mình lại!
Chưa bao giờ gặp phải tình huống này, Edward giờ đây cảm thấy hoảng loạn, rốt cuộc ai lại dùng lời cầu nguyện trong một cuộc đấu tay đôi!
Thiếu niên chỉ có thể để tay cầm kiếm vẫy vùng vô nghĩa, đầu óc suy nghĩ cách giảm chấn khi tiếp đất.
Trong thoáng chốc, thiếu niên liếc thấy nụ cười khiêu khích của Garrol ở phía trên.
Hắn ta cũng đang ở giữa không trung, khác với sự lúng túng của Edward, cơ thể Garrol xoay chuyển và duỗi ra nhẹ nhàng trong không trung, thanh kiếm nhẹ tuột khỏi tay xoay một vòng như lông vũ dưới ánh nắng, rồi lại được Garrol nắm lấy.
—Thong dong tự tại.
Đây là đang nhảy múa giữa không trung sao?
Hắn ta vốn có thể làm mình bị thương giữa không trung.
Rơi từ trên cao xuống, luồng khí xộc vào tai Edward, thiếu niên không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng gió rít ngày càng dữ dội bên tai, và tiếng thở nặng nề của chính mình.
Mặt đất ngày càng gần.
Phải làm gì đó!
Ánh mắt sắc lạnh, xoay nửa người, vung kiếm sang một bên.
Rầm— Rắc—
Lưỡi kiếm chặt đứt những cành cây nhỏ, thẳng tắp chém vào ngọn cây, rồi dọc theo thân cây đi xuống.
Edward dốc hết sức giữ vững tư thế của thân kiếm, những cành cây xung quanh quất vào người như roi da, xuyên qua quần áo cũng khiến Edward cảm thấy đau nhói, nhưng cũng thành công giảm tốc độ.
Rắc—
Cành cây cuối cùng, một cành khá to, bị chặt đứt, sắp chạm đất rồi.
Edward dùng hai chân đạp vào thân cây, mượn lực rút kiếm ra khỏi thân cây, sau đó cuộn tròn người lại, lăn một vòng, hóa giải lực tiếp đất, rồi lập tức đứng dậy, ổn định lại tư thế.
Giơ kiếm lên nhìn quanh tìm bóng dáng Garrol.
“Ở trên đó—”
Nghe vậy, thiếu niên đột nhiên giơ kiếm qua đầu.
Bùm!—
Garrol từ trên cao nhảy xuống một cú chém bổ, trực tiếp đánh Edward quỳ một gối.
Rõ ràng chỉ là một nhát chém, nhưng thiếu niên lại cảm thấy tay mình như bị búa đập, nhưng nó vẫn cố gắng giữ vững, hóa giải lực của Garrol sang một bên.
“Nên nói không hổ là thiên tài sao, khả năng phản ứng tốt.”
Edward không nói gì, đỡ nhát kiếm đó đã khiến hắn kiệt sức, giờ đây đang há miệng, thở hổn hển.
Garrol lộn ngược ra sau một cách ung dung và tiếp đất.
Thanh kiếm nhẹ đang rủ xuống được hắn khẽ đá một cái, liền vắt lên vai. Sau đó hắn quay đầu nhìn Edward.
“Mệt rồi sao?” Hắn hỏi.
Sau vài hơi thở dốc, thiếu niên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Tiếp tục!”