Phù Thủy Chuộc Tội Quyết Không Nhận Tội Trước Ngài Thẩm Phán

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 336

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 44

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 52

Tập 01 - Chương 10 - Thằng nhóc này khi nào mới chôn!

Những kẻ sống ở tầng đáy xã hội luôn bộc lộ chân tình nhất khi nói về cuộc sống của mình, dù là môi trường sống, các mối quan hệ hay tình hình kinh tế gần đây.

Chẳng hạn như bà vợ nhà John lại qua lại với Hans, thằng Peter nhà bên vì cãi lại đốc công mà bị trừ hết lương tháng, hay thằng nhóc hàng xóm mặc quần thủng đít dùng gạch đập vỡ cửa sổ nhà mình, đủ thứ chuyện.

Người ta thích kể khổ, điều đó giúp họ nhận được nhiều sự đồng cảm hơn, đồng thời còn khiến họ trông khiêm tốn, và quan trọng nhất là mang lại chút tiếng cười cho xung quanh, ít nhất là để chứng minh cuộc sống này vẫn chưa thối rữa đến tận xương tủy.

Rồi cứ thế, câu chuyện sẽ chuyển sang những kẻ “ở địa vị cao”, đó có thể là vị vua xa xôi ở kinh đô, cũng có thể là quý phu nhân mà họ thấy sáng nay ở quảng trường, đang vén váy ngẩng đầu bước đi.

Vấn đề cũng đủ loại, chẳng hạn như bồn cầu của những kẻ đó có phải làm bằng vàng không, hay khi họ ăn cơm có nhạc công tấu nhạc bên cạnh không.

Mỗi khi nhắc đến vấn đề này, không thể không nói đến những ông chủ nhà máy cao cao tại thượng.

Họ là ai?

Họ là chủ nhân của bọn họ, là “cha mẹ nuôi” của bọn họ, là hiện thân của tư bản trong mắt bọn họ, là người quyết định vận mệnh của vô số người dân tầng lớp thấp, và cũng là người thúc đẩy sự phát triển của thời đại đó… Mọi chuyện đã diễn biến từng bước như thế nào?

Tháng Ba Xám Xịt–

Khi đó, Antigonos IV, quân chủ của Đế quốc Quidor Đệ Nhị, dưới sự tài trợ của các thế lực ngoại bang, đã đơn phương ngang nhiên giải tán nghị viện, cố gắng khôi phục chế độ quân chủ.

Nghị viện Đế Quốc khẩn cấp thông qua đạo luật thành lập quân đội và dân quân, khiến quân đội nghị viện trong bộ đồ xám đối đầu với quân đội hoàng gia tại kinh thành.

Tình hình leo thang sau khi Antigonos IV ra lệnh trấn áp bằng bạo lực, xung đột vũ trang kéo dài suốt hai tháng. Kết quả cuối cùng là hoàng cung bị phá vỡ, Antigonos bị đưa lên máy chém và bị chặt đầu công khai tại quảng trường.

Kể từ đó, giai cấp tư sản từ hậu trường bước ra tiền tuyến, vị quân chủ non trẻ bị tước đoạt quyền lực, trở thành biểu tượng của quốc gia chứ không phải người cai trị.

Giai cấp tư sản lật đổ vương quyền đã tận dụng làn sóng công nghiệp hóa tiến về phía Tây để tích lũy khối tài sản khổng lồ, và nhân cơ hội này kết hôn với giới quý tộc cũ để tiếp tục giành lấy quyền lực, củng cố địa vị.

Một lượng lớn quý tộc tư sản mới ra đời, từ những thương nhân bị khinh miệt trong Thời kỳ Đế Quốc, họ một bước trở thành tầng lớp thượng lưu của quốc gia. Kể từ đó, triều đại Quidor đã hoàn thành sự chuyển đổi từ chế độ phong kiến sang chủ nghĩa tư bản.

Giờ đây, Garrol sắp đến phỏng vấn chính là một “quý tộc mới” bản địa của quận Mishlo như vậy.

Haizzz——

Một tiếng thở dài.

Trời quang mây tạnh, không gió.

Garrol đứng ở cửa nhìn vào bên trong.

Tòa dinh thự theo kiến trúc tân cổ điển nằm ngay chính giữa cửa, tráng lệ và phô trương, có phần giống dân mới giàu.

Hắn không giỏi đối phó với những quý tộc này… Khi ở tiền tuyến, mỗi lần những gia tộc lớn đến thị sát, họ luôn phải dậy sớm, chỉnh tề một chút, và khi họ giả vờ ân cần thăm hỏi, hắn còn phải nặn ra một nụ cười để đối phó.

Đủ mệt rồi… Nếu thật sự thương xót chúng ta thì hãy gửi thêm đồ ăn mà con người có thể ăn được… Rượu vang đỏ, bánh mì trắng gì đó. Nói vài lời tốt đẹp thì có ích gì chứ.

Ngay cả bây giờ nhớ lại vẫn không thoải mái chút nào.

Hắn nhìn quanh.

Trên những cành cây khô héo chỉ còn sót lại vài chiếc lá vẫn kiên cường bám trụ, đài phun nước cũng im lìm, chắc là đã ngừng hoạt động ngay khi thu đến.

Hai bên đại lộ, người hầu đang chăm sóc bãi cỏ đã úa vàng, nhìn cảnh tượng tiêu điều này, hắn không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của Daya sáng nay…

Haizzz——

Tâm trạng vẫn rất nặng nề.

Hắn kéo chuông cửa.

Đinh đoong——

“Kính chào ngài, tôi là Garrol Polita Valdona, ngài có thể gọi tôi là Garrol. Hôm nay mạo muội đến dinh thự của quý ngài, mong có vinh dự được đảm nhiệm chức vụ hướng dẫn kiếm thuật cho thiếu gia, mong ngài chiếu cố nhiều.”

Nội thất bên trong có phần khoa trương, khiến Garrol có chút căng thẳng, không tự chủ nuốt nước bọt.

“Ồ, thì ra là Garrol tiên sinh, Tylinkar tiên sinh có nhắc đến ngài với ta, cứ gọi tôi là Leander đi.”

“Vâng, thưa ngài Tử Tước.”

Nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn đang do dự… do dự không biết nên dùng từ “béo mập” hay “cường tráng” để miêu tả vị Tử Tước trước mặt.

Hắn đội một bộ tóc giả, chắc là để che đi vài sợi tóc thưa thớt của mình, dưới chiếc mũi nhỏ có hai chòm ria mép, cả khuôn mặt thì được chăm sóc khá sạch sẽ, ngoài việc hơi béo ra thì không có vấn đề gì.

Xin thứ lỗi cho lời đánh giá có phần mạo muội của hắn, nhưng Garrol thật sự không thể nói lời tốt đẹp gì về giới quý tộc…

“Tylinkar đã đưa cho tôi một bức thư giới thiệu.”

Sao làm việc nhanh thế! Mới có một đêm thôi mà!

“Ồ ha ha,” hắn cười khan hai tiếng: “Tôi rất vinh dự?”

“Ngài đừng quá câu nệ, ngài xem, ngài đến sớm quá tôi chưa chuẩn bị gì cả.” Vị Tử Tước nhìn chiếc bàn trống rỗng trước mặt Garrol: “Ngài có cần tôi rót trà không, hoặc rượu cũng được.”

“Không cần, tôi đã ăn sáng rồi.”

“Ồ, được được…”

“Xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân, thủ tục này vẫn phải làm.”

Garrol lấy giấy tờ tùy thân và một xấp giấy tờ lớn nhỏ từ cặp công văn ra.

Leander một tay nhận lấy, dựa vào ghế sofa và bắt đầu xem.

“Tôi đã phục vụ quân ngũ ở Elysium. Còn có sáu năm kinh nghiệm làm vệ sĩ tư nhân.”

“Ồ… Lý lịch rất tốt. Người được Tylinkar tiên sinh giới thiệu quả nhiên xuất sắc.” Hắn đẩy gọng kính cười nói.

“Quá khen rồi…”

Chết tiệt, mình và gã đó thân thiết đến vậy sao?

Hôm qua nhìn hắn cũng không nhiệt tình đến thế… Tại sao hắn lại giúp mình nhiều như vậy, sẽ không có ý đồ gì chứ.

Mình không có tiền, thứ hai… Trời ơi.

Chẳng lẽ là… Đồng tính luyến ái?

Nghĩ đến từ này, Garrol rùng mình, không thể nào – mình nhớ Quidor không cởi mở và bao dung đến vậy mà.

Trong chốc lát, nghi ngờ, kinh hoàng, sợ hãi, đủ loại cảm xúc đan xen trong tâm trí Garrol.

Hắn lắc đầu, thôi đừng nghĩ nhiều nữa.

Sau này chắc sẽ không gặp thường xuyên… nhỉ.

“Ngài Garrol?”

“Hả? Xin lỗi vừa nãy đang nghĩ đến vài chuyện.” Garrol phản ứng lại, vội vàng ngồi thẳng dậy.

“Không sao, không sao,” Tử Tước xua tay, giọng điệu vẫn ôn hòa.

Thái độ không câu nệ này khiến Garrol có chút thay đổi cách nhìn về hắn ta, thông thường những quý tộc như vậy khá để ý đến việc bị phớt lờ.

Người này ít nhất bề ngoài tính cách cũng không tệ.

“Tôi rất hài lòng, vậy lát nữa ngài cứ…” Hắn vừa giơ tay lên——

Một tiếng thét chói tai từ trên lầu truyền xuống, cắt ngang lời nói của Tử Tước.

Garrol ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lông mày của Tử tước lập tức nhíu chặt, cả khuôn mặt căng thẳng đến tái mét.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

“Ngươi chưa bao giờ quan tâm đến ta! Ngươi luôn chỉ quan tâm đến con đĩ đó, con đĩ ở khu ổ chuột đó!” Giọng nàng giận dữ và run rẩy.

Một quý phu nhân vịn tay vịn tầng hai, một tay chỉ vào Tử Tước Leander đang ngồi dưới lầu, lớn tiếng mắng chửi, lớp trang điểm trên mặt cũng vì thế mà méo mó.

“Phu nhân, lão gia đang nói chuyện về việc hướng dẫn kiếm thuật cho thiếu gia!”

Quản gia vội vàng chạy đến từ một bên, nắm lấy cánh tay của quý phu nhân, kéo nàng vào sâu trong phòng.

“Ta hận ngươi! Ta còn không bằng một tiện nhân! Ta nói cho ngươi biết Leander, ta hận ngươi… Ta muốn cho tất cả mọi người biết! Ngươi chính là một…”

Đoàng——

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, âm thanh đột ngột dừng lại.

“Hay là để lát nữa tôi đến?” Garrol ngượng ngùng quay đầu.

“Không, không cần,” nụ cười trên mặt hắn đã biến mất hoàn toàn.

“Xin lỗi ngài, để ngài thấy cảnh tượng này trong nhà. Nàng ấy từ sáng nay đã có tâm trạng thất thường… Ngài biết đấy.”

Nhận ra mình vừa chứng kiến một màn kịch gia đình quý tộc, Garrol vẫn đang suy nghĩ xem cuộc đối thoại vừa rồi có ý nghĩa gì.

“Không sao… Tử Tước Leander.”

Hắn đặt tay lên ngực, hơi cúi người, hành một lễ quý tộc Mogro tương đối truyền thống.

May mà sau bao nhiêu năm vẫn còn nhớ… Đúng rồi, hình như mình cũng là quý tộc, dù là quý tộc sa sút.

Haizzz— đều là chuyện cũ.

Mắt Tử tước Leander sáng lên, ngay cả giọng điệu trầm buồn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khoảnh khắc Garrol hành lễ, hắn đã nhận ra đây không phải là sự qua loa tạm bợ, mà là sự bộc lộ tự nhiên, là khí chất quý tộc thanh lịch, thoải mái từ trong ra ngoài, điều mà binh lính hay những lính đánh thuê quanh năm chém giết không thể học được.

Nhưng tại sao hắn lại chọn con đường lính đánh thuê này? Chắc cũng có nỗi khổ riêng… Leander không định hỏi thêm.

Hắn gật đầu.

“Đứa trẻ giờ này chắc đang đọc sách hoặc luyện tập trong sân, ngài có thể đến đó tìm nó, có gì cần cứ nói.” Hắn nở một nụ cười nhẹ.

“Có lẽ do thiếu sự dạy dỗ nên đứa trẻ nói năng không được tôn trọng người khác, xin ngài đừng để bụng.” Hắn thở dài: “Nếu thật sự có điều gì xúc phạm đến ngài——” Sắc mặt hắn trầm xuống.

“Ngài cứ yên tâm mà dạy dỗ nó, chúng ta cũng không có cách nào tốt hơn để giáo dục nó nữa.”

Hắn cười khổ rồi vỗ vai Garrol.

“Xin phép tôi thất lễ một chút, tôi phải đi xử lý chuyện của phu nhân.”

Nói xong, hắn đáp lễ rồi rời khỏi bên cạnh Garrol, chắc là lên lầu tìm phu nhân Leander.

“Garrol tiên sinh mời đi lối này…” Quản gia tiến lên một bước nói.

“Được.”

Nắng chói chang, cậu bé cô đơn dựa vào gốc cây sồi khô héo, trong lòng mở một cuốn sách, nhưng ánh mắt lại không đặt trên sách, mà nhìn về phía một đám mây trắng trôi lững lờ nơi xa, không biết đang nghĩ gì.

“Thiếu gia ở đằng kia.”

Ông quản gia ra hiệu cho Garrol.

“Ta biết rồi, cảm ơn.”

“Không có gì, tiên sinh.”

“Không có việc gì ta xin lui trước.”

“Ừm.”

Garrol bước về phía cậu bé.

‘Thằng nhóc này tự cho mình là hơn người, cả ngày ra vẻ không coi ai ra gì, khiến các giáo viên địa phương nghe danh là tránh xa, là một kẻ có chút vấn đề về đầu óc.”

Lời của Tylinkar liên tục vang vọng bên tai hắn.

Hắn có chút tò mò, đây rốt cuộc là lời đồn đại được phóng đại trong dân gian, hay hắn thật sự là một thiên tài khinh người nhưng là vạn người có một, theo hắn thấy những lời từ khu ổ chuột thường chỉ nên nghe một nửa.

Garrol đã đi đến bên cạnh hắn, cậu bé vẫn không động đậy.

Ngủ rồi sao? Nhưng mắt hắn vẫn mở…

Xem ra chỉ là lười biếng không thèm để ý đến ta, không ngờ Tylinkar nói thật.

Hứng thú của hắn giảm đi vài phần.

Cậu bé không phản ứng, Garrol cũng không tiện rời đi, đành phải đi gần hơn một chút, cho đến khi bóng hắn che khuất ánh nắng trên mặt cậu bé.

Cậu bé lúc này mới liếc nhìn Garrol.

“Xin lỗi tiên sinh, vừa nãy không để ý đến ngài.” Hắn lười biếng nói.

Mặc dù thái độ rất khó chịu, nhưng vẫn có thể giao tiếp được, Garrol nghĩ.

Không tức giận, không tức giận, giao tiếp giao tiếp chắc vẫn còn cứu được.

“Vậy ngài định khi nào thu dọn đồ đạc về nhà?”

Thằng nhóc này khi nào mới chôn!