Đêm tối đẹp đến nao lòng.
Khiến người ta không kìm được mà đưa tay lên, muốn thử xem liệu những vì sao kia có rơi xuống tựa hạt cát, lặng lẽ trôi tuột qua kẽ tay hay không.
Gió nhẹ thổi, tà áo dài khẽ lay động…
Dưới bầu trời đầy sao, thiếu nữ chậm rãi xoay người.
Chiếc váy trắng thuần khiết trên người nàng như tan vào màn đêm thăm thẳm, tựa lông vũ hóa thành mây trắng, Dải Ngân Hà như len lỏi từ sâu trong nếp váy, hòa cùng ánh trăng dịu dàng.
“Daya…” Giọng Garrol tràn ngập nỗi bi thương khó tả.
Đáng lẽ vào khoảnh khắc này, hắn phải ca ngợi vẻ đẹp của nàng. Nhưng nỗi đau đớn tựa như cái chết đã chặn nghẹn nơi cổ họng.
Nếu “nàng” vẫn còn là nàng…
Những ma văn đen kịt hằn trên khuôn mặt nàng như vết sẹo bỏng, không còn thấy chút cảm xúc nào, chỉ có sự lạnh lùng sâu thẳm và nỗi bi thương không rõ từ đâu tới.
Đôi mắt tím long lanh như thạch anh lưu giữ mây trời rực rỡ, mống mắt tựa như lăng kính vỡ vụn, mỗi mảnh nhỏ đều phản chiếu tiếng thở dài của vận mệnh — dường như chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là có thể thấy cả quá khứ lẫn tương lai.
Tựa như “lỗ đen” được ghi chép trong kinh văn, hút hồn người, giếng trọng lực kéo giật cả những tia sáng nơi rìa xuống vực sâu.
Đó là một vẻ đẹp siêu thực khác lạ.
Đúng như “Sử Thi Khởi Nguyên” đã ghi chép.
Nàng đã vượt qua làn ranh của quanh minh và hắc ám, đạt được “tái sinh” trong đêm lạnh.
Nâng trăng ôm sao, chú khởi tử sinh.
Tuổi xuân vĩnh cửu, lòng tràn bi thương.
Daya dường như đã chết, thứ còn lại trên thế gian này chỉ là Băng Phù Thủy.
…
“Daya!” Giọng Garrol vang vọng trong cánh đồng tuyết trắng vô tận, rồi lại chìm vào tĩnh lặng, âm thanh nghe thật yếu ớt.
Xoẹt — Đoàng!
Một luồng sáng bạc vụt qua, mũi băng dài ba mét mang theo lời nguyền của băng tuyết cắm phập vào đúng chỗ Galler vừa đứng, làm tung lên một mảnh tuyết vụn.
Đây chính là lời đáp trả mà Phù Thủy dành cho hắn.
Hô... hô...
Galler nghe rõ cả tiếng thở và nhịp tim mình, vang lên chói gắt trong sự tĩnh mịch của đồng tuyết.
Trên mặt đất, một vết kéo lê — là ai?
“Cô gái đó không còn là người mà cậu quen biết nữa.” từ bên cạnh, giọng lạnh lùng của vị Thánh Đồ vang ra từ dưới mũ giáp, mang theo vài phần bình tĩnh và chắc chắn, như thể đã sớm dự liệu được khoảnh khắc này: “Ta hiểu sự cố chấp của cậu, nhưng điều đó là vô nghĩa.”
“Cô gái ấy vốn đã định sẵn sẽ sa đọa thành Phù Thủy.”
Garrol vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này, cũng không thể phản bội đức tin của mình mà đưa ra bất cứ câu trả lời nào.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ do dự trước mặt một Phù Thủy.
Nàng không còn là Daya lương thiện ngày nào, nàng là Phù Thủy, là tà vật đến từ địa ngục.
Ta phải xông lên, dùng lưỡi kiếm và đức tin để ban cho nàng sự trừng phạt xứng đáng.
Nhưng… nhưng… tại sao ta không thể giơ kiếm lên!
Tại sao! Đây là sự báo thù mà ta vẫn luôn theo đuổi mà – Trong đôi mắt mở to, hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi.
Xì –
Lõi áp suất hơi nước xả bung luồng áp lực tích tụ, phun ra làn sương trắng, quấn quanh thân Thánh Đồ như hiện thân của sức mạnh.
Buông tay đang túm cổ áo Garrol, bàn tay bọc giáp siết chặt thành nắm đấm, vang lên tiếng kim loại chạm nhau lanh lảnh, nhịp nhàng khác thường.
Ông đổi sang thế cầm kiếm bằng hai tay, chuôi kiếm ngang trước ngực, mũi kiếm hướng thẳng lên.
Bùm – Rầm!
Ngọn lửa thánh vàng kim rực bùng cháy, quấn quanh thanh trường kiếm trong tay như một con sư tử gầm vang, chiếu sáng bộ giáp bạc của Thánh Đồ, thách thức Phù Thủy đang đứng trên đỉnh cột băng nhìn xuống đại địa!
“Lấy tín ngưỡng của ta làm khiên chắn kiên cố,
Lấy lòng trung thành của ta làm lưỡi kiếm sắc bén!
Đôi mắt ta thấu rõ gian tà, đôi tai ta không nghe lời nịnh hót.
Trừ tà, diệt nghịch, dẹp ác, bình loạn.
Chúa của ta như giáng lâm nơi đây!”
Sắc mặt Phù Thủy khẽ động, nàng chậm rãi giơ tay trái, một vòng băng sinh ra từ hư không bao quanh thân nàng, phản chiếu những vòng cung chói lóa dưới ánh sao trời.
Vòng tròn đứt gãy – xoay — ghép — nối —
Hóa thành từng mũi băng tam giác lạnh lẽo lóe sáng giữa màn đêm.
Trận chiến bắt đầu!
Rầm!
Cuộc tấn công của Thánh Đồ bùng nổ như sấm sét, ngọn lửa thánh vàng rực mang theo vô tận sóng nhiệt và ánh sáng, lao thẳng về phía Phù Thủy.
Tuyết trắng và và gió lạnh dưới sức nóng của đức tin tan chảy ngay lập tức, hóa thành vô số giọt nước bắn tung tóe trong không khí, rồi nhanh chóng bốc hơi bởi nhiệt độ cao.
Mũi băng nhọn lập tức hành động –
Phản ứng của Băng Phù Thủy cũng nhanh như điện chớp.
Chỉ một cử động tay, những khối băng to bằng cả chiếc ô tô ném thẳng vào Thánh Đồ đang lao đến.
Nhưng đôi mắt ẩn sau lớp thép kia không hề có chút sợ hãi.
Ầm! — vung kiếm, hất lên!
Xoẹt —
Khối băng khổng lồ dễ dàng bị thanh trường kiếm chém làm đôi như một cục bơ, Thánh Đồ nhân cơ hội đạp lên cột băng mà lao về phía Phù Thủy.
Ông như tia sét lướt qua giữa rừng băng, mỗi bước nhảy đều khiến băng vụn tan vỡ, để lại vệt sáng lấp lánh rồi tan biến.
Nhưng – vẫn chưa đủ.
Trong đôi mắt ma mị của Phù Thủy, mọi đòn đánh, mọi cú lao của Thánh Đồ đều như một kịch bản đã được viết sẵn, đang diễn ra đúng từng bước trong đầu nàng.
Thánh Đồ thay đổi tư thế trên không, như một con én lượn trong bão, tránh được mọi đòn tấn công của Phù Thủy.
Dậm — nhảy — lao!
Cuối cùng, qua nhiều vòng công phá, ông đã tìm được khoảnh khắc mong manh, lướt ngang lưỡi kiếm sáng rực vạch một đường chói lóa trên mặt băng, rút ngắn khoảng cách của mình với Phù Thủy.
“Ira ut aestus fervescat! [Hãy để cơn thịnh nộ cuộn trào như sóng dữ!]”
Tiếng hét lớn của Thánh Đồ phá vỡ không khí đóng băng, tựa như một tiếng trống trận đinh tai nhức óc.
Trường kiếm đâm thẳng!
Khoảnh khắc đó, lưỡi kiếm của đức tin chạm chán trực diện với pháp thuật tà ác!
Ầm! Đoàng!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trên đỉnh tháp băng nhọn.
Hơi nước trắng xóa bốc lên trên đỉnh tháp, kèm theo vô số mảnh băng vỡ vụn và rơi xuống, che khuất tầm nhìn của người ngoài.
Garrol đột ngột ngẩng đầu nhìn lên – sóng xung kích ập tới như thủy triều dâng, mang theo cái lạnh thấu xương và áp lực vô hình.
Trong làn khói trắng mịt mờ, đột nhiên hai bóng người từ trên cao lao xuống.
Là Phù Thủy và Thánh Đồ!
Trên không, giáp vai Thánh Đồ vỡ vụn vì đòn đánh khốc liệt, nhưng ông vẫn dùng một tay bóp cổ Phù Thủy, thân kiếm vàng rực giơ cao, mang theo sức mạnh vĩ đại của Chúa Thánh Thần, ánh mắt không lay chuyển mà chém thẳng xuống đầu nàng.
Nhưng Phù Thủy làm sao có thể ngồi yên chờ chết.
Ngay khoảnh khắc kiếm của Thánh Đồ sắp chém xuống, một tia tối tăm lạnh lẽo lóe lên trong mắt Phù Thủy.
Đồng tử Thánh Đồ co lại, sau đó tấm khiên bảo vệ trước cánh tay hắn lập tức bung ra.
Rầm!
Khối tuyết nổ tung giữa không trung, hóa thành vô số mũi nhọn, như mảnh lựu đạn văng tứ phía, lực xung kích khổng lồ của nó buộc Thánh Đồ phải buông tay, Phù Thủy cũng lợi dụng sức mạnh này để kéo giãn khoảng cách.
Cả hai cùng lúc rơi xuống nền tuyết trắng.
Thân thể Thánh Đồ được bảo toàn dưới sự che chở của tấm khiên, nhưng khắp cơ thể của ông ít nhiều đều cũng bị thương.
Bộ giáp năng lượng trên người, từng sáng bóng và kiên cố, giờ đây đã trở nên lồi lõm, mất đi vẻ sáng bóng ban đầu.
Tấm khiên trung thành càng chi chít những lỗ thủng do các mũi băng đâm vào.
Bên kia —
Đôi chân trần lún sâu vào tuyết lạnh buốt thấu xương, nhưng thiếu nữ không hề lộ vẻ đau đớn, thậm chí không một chút ửng hồng.
Vòng băng quanh thân nàng lại lóe lên ánh sáng xanh kỳ dị, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương.
Không khí xung quanh đột nhiên ngưng kết, vô số tinh thể băng nhỏ bao quanh Thánh Đồ bỗng hội tụ, tạo thành những lưỡi băng sắc bén mà bao vây Thánh Đồ.
Nàng khẽ nói.
“Buông.”
Trong tai Garrol, đó không còn là giọng nói dịu dàng như xưa...