“Vẫn còn quá sớm, Lewis.” Ông dùng ba ngón tay cầm lấy quân cờ bạch ngọc.
Tách—
Quân cờ và bước chân đồng thời chạm đất.
Tuyết đọng dưới đế giày Garrol phát ra tiếng rên rỉ hấp hối.
Lần giả vờ tấn công thứ tám của Garrol lại bị Thánh Đồ nhìn thấu.
Thanh kiếm bạc trong tay hắn lướt qua tấm khiên của Thánh Đồ trong bóng tối, những tia lửa bắn ra lập tức bị bão tuyết nuốt chửng.
Trong cuộc giao tranh chớp nhoáng, đôi mắt xanh biếc đối diện với cặp đồng tử vàng dưới chiếc mũ sắt.
Quyết tâm bảo vệ và công lý ngoan cố va chạm—
Tách—Phập!
“Thánh Nữ của ngươi đang đổ mồ hôi kìa.” Lewis kẹp quân cờ đen tượng trưng cho Kỵ Sĩ.
Vị Đại Giám Mục nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lại như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu.
Thánh Đồ đột nhiên xoay người lùi lại, miếng giáp sắt ở ống chân quét ra một vệt hình quạt trên nền tuyết.
Sự nhanh nhẹn ấy khiến người ta không thể ngờ rằng Thánh Đồ khoác giáp năng lượng trước mặt này nặng gần nửa tấn—
Thanh trường kiếm dài từ sau tấm khiên vung ra theo đà.
Vù—
Garrol đang tấn công lập tức thu thế, theo bản năng ngửa người ra sau để né tránh, lưỡi kiếm lướt qua chóp mũi cắt đứt vài sợi tóc.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy một phần văn tự khắc trên kiếm, trong đêm tối những văn tự này như được đức tin ban cho sự sống để phát ra ánh sáng.
“hcor 【Trái Tim】”
Phập—
Garrol lăn mình tránh được đòn tấn công này, tuyết trắng thừa cơ mà chui vào cổ áo hắn, tan chảy thành nước đá lạnh buốt trong áo sơ mi.
“Hà—hà—”
Hơi thở trắng xóa dệt thành mạng nhện trong bóng tối, rồi lập tức bị gió bắc xé nát, tan biến vào màn đêm vô tận, mỗi hơi thở như vắt kiệt chút sức lực cuối cùng từ phổi.
Trạng thái của hắn đã gần đến giới hạn, nhịp điệu tấn công khó khăn lắm mới nắm bắt được cũng bị Thánh Đồ cắt đứt hoàn toàn bằng một nhát chém xoay người sắc bén. Giờ đây hắn lại rơi vào thế phòng thủ bị động, mà bản thân hắn cũng không còn nhiều sức lực để chống đỡ.
Nhìn Thánh Đồ bước tới, đôi mắt lạnh lẽo xuyên qua mũ giáp nhìn thẳng vào hắn, mang theo sự thờ ơ gần như thương hại. Garrol không kìm được cắn chặt môi, thậm chí còn rỉ máu.
Garrol nắm chặt hai nắm đấm một lần nữa, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng quá sức, thanh kiếm bạc trong tay hắn khẽ run rẩy, nhưng vẫn hắn tiếp tục nắm chặt. Hắn hít một hơi thật sâu, không khí lạnh buốt tràn vào phổi, trong một tiếng hét lớn, hắn lại vung kiếm bạc xông về phía Thánh Đồ.
Quân cờ hạ xuống.
“Ngươi đã không còn đường lui rồi, Joshua.” Dưới cặp kính gọng vàng, đôi mắt tĩnh lặng của Lewis phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của Joshua.
Tích tắc, tích tắc.
Tiếng đồng hồ treo tường bên tai ngày càng lớn, như thúc giục Joshua đưa ra câu trả lời.
Vị Thánh Nhân không còn để ý đến ván cờ đang bế tắc nữa, quay đầu về phía cửa sổ mà nhìn bầu trời u ám.
Môi ông mấp máy, dường như đang nói gì đó không thành tiếng.
“Ngươi nói gì?”
Một lúc sau, ông mới quay đầu lại, khẽ nói với Lewis.
“Trời tối rồi…”
“Hiệp đấu mới được nửa hiệp, mà kẻ địch đã vượt qua dãy núi, trời sắp tối rồi, đến lúc đó Phù Thủy cưỡi chổi sẽ xuất hiện—”
Trong ván cờ, Joshua lặng lẽ nhìn quân cờ bị bỏ quên ở góc, mũ nhọn vành rộng, một sự tồn tại sinh ra từ vô số truyền thuyết cổ xưa—Phù Thủy.
Tia sáng cuối cùng ngoài cửa sổ đang tắt dần.
Tích tắc—tích tắc—
Những giọt máu đặc quánh rơi xuống nền tuyết, nở ra từng đóa hoa mai màu mực.
Trời mưa sao?
Thiếu nữ lặng lẽ hỏi trong lòng…
Tuy nhiên không ai đáp lại.
Giống như một giấc mơ dài.
Lạnh quá, lạnh quá, toàn thân lạnh buốt, nhưng mặt lại ấm áp—
Keng, keng!
Tiếng gì vậy?
Là tiếng rao hàng của người bán hàng rong dưới lầu sao? Sớm thế này, trời vẫn còn chưa sáng…
Daya run rẩy mở đôi mắt xanh biếc, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một mảng tối trầm trong gam màu xanh lam.
Vừa mới tỉnh dậy, mắt nàng vẫn còn một lớp sương mờ, khiến nàng không thể phân biệt được môi trường xung quanh.
Giống như bị phủ một lớp sương giá.
Tối tăm, ẩm ướt, lạnh lẽo khiến nàng nhớ lại đêm đó, nàng không thích cảm giác này.
Sự tối tăm này dường như đã từng thấy ở đâu đó…
Lúc này nàng cảm thấy trong không khí khô lạnh có một mùi rỉ sét khó nhận ra.
Đây là đâu?
Trên đường… trong xe, đúng rồi! Mình đang chạy trốn cùng ngài Garrol và ngài Tylinkar!
Nàng lúc này mới phát hiện mình đang quấn chăn, thân nằm trên nền tuyết trắng, định đưa tay lên lau mặt nhưng lại thấy tay dính thứ gì đó.
Chất lỏng đó trong đêm tối như một lớp sơn đen, bôi lên tay như những vết cào ghê rợn.
Đây là… máu?
Nhưng trên người nàng không cảm thấy đau, vậy máu này là…
Rầm!
Tiếng kim loại va chạm vang dội làm tan vỡ suy nghĩ trong chốc lát.
Cách xa 30 mét, thanh trọng kiếm mạ vàng của Thánh Đồ đang cuộn lên sóng tuyết, trong mắt Daya nó thật chói mắt. Mỗi nhát vung của Thánh Đồ đều để lại những tàn ảnh vàng kim trong không khí, thanh kiếm bạc của Garrol phát ra tiếng gầm rít chói tai trong bão tuyết.
Máu đã nhuộm chiếc quần dài của hắn một màu đen xám xịt. Những mảnh vải bị lưỡi kiếm cắt rách bay lượn trong không trung như một lá cờ rách nát.
Vải vóc phần phật bay trong gió lạnh, tuyết rơi lả tả trên vết thương, tan chảy thành những dòng máu, rồi ngay lập tức đóng băng thành các tinh thể băng.
Đồng tử của Daya đột nhiên co rút lại, miệng nàng không tự chủ mà thốt lên.
“Ngài Garrol!”
Tiếng gọi của Daya trong gió tuyết trở nên đặc biệt rõ ràng.
“Daya, đừng!”
Tiếng gọi của Daya vừa phát ra liền lập tức bị Thánh Đồ chú ý. Thanh kiếm đáng lẽ phải chém về phía Garrol, trên không trung bỗng vẽ ra một đường cong kỳ lạ, rồi quay đầu đâm về phía Daya.
Dòng chảy thời gian vào khoảnh khắc đó trở nên đặc quánh.
Daya đứng tại chỗ, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Thánh Đồ. Trên mặt nàng không có sợ hãi, chỉ có sự bi thương, hối hận và tuyệt vọng sâu sắc.
Chẳng lẽ ngay từ lúc trào đời, mình đã là hiện thân của tai ương?
Ánh sáng tà dị màu tím rực rỡ dần rỉ ra từ đáy mắt nàng—
Nếu không phải vì mình, thì những người bên cạnh sao lại phải chịu liên lụy đến mức này.
Như một chất độc âm thầm lan tràn trong màn đêm, mang theo một vẻ yêu dị khiến người ta run rẩy. Nó xé nát linh hồn Daya, đánh thức một sức mạnh cổ xưa đã ngủ say từ lâu.
Nếu đêm đó, Cha Joshua trực tiếp phán xét mình, kết quả liệu có khác đi không?
Gió tuyết vào khoảnh khắc này dường như ngừng lại, trong không khí tràn ngập một hơi thở áp bức và nguy hiểm.
Lưỡi kiếm của Thánh Đồ quấn quanh ngọn lửa thánh, xé toạc gió tuyết, đâm về phía thiếu nữ gần kề, như một tia sét, trong trận chiến vừa rồi với Garrol, ông đã hoàn toàn không dùng đến những thứ này.
Thần Thuật không nên được thi triển lên phàm nhân—
Hơi thở đáng sợ của Phù Thủy đang thoát ra từ thiếu nữ đó, ông không còn thời gian để nhân từ.
Xin lỗi, gia đình của con.
Xin lỗi, mọi người trong nhà thờ.
Xin lỗi… ngài Garrol, Cha Joshua, và cả ngài Tylinkar…
Nếu tôi không tồn tại thì sẽ không xảy ra những chuyện này, phải vậy không…
“Xin lỗi.”
Giọng nàng nhẹ như tuyết bay, nhưng mang theo một sự tan vỡ.
Nước mắt lăn dài từ khóe mắt nàng, những giọt lệ trong suốt lấp lánh ánh sáng yếu ớt trong gió lạnh, như dấu vết tinh khiết cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Trong khoảnh khắc chứng kiến giọt lệ rơi xuống, trong mắt Thánh Đồ hiện lên sự kinh ngạc—
Ngay khoảnh khắc giọt lệ đó rơi xuống, ánh sáng màu tím rực rỡ trong mắt nàng đột nhiên bùng nổ, như dòng lũ từ vực sâu tuôn trào, lập tức nuốt chửng đồng tử của nàng.
Sự dao động chỉ là thoáng qua, Thánh Đồ dày dạn kinh nghiệm chiến trường lập tức phản ứng lại, trong tích tắc thay đổi tư thế, cắm thanh kiếm dài xuống đất, quỳ một gối mà đặt tấm khiên trước người.
Rầm!
Lấy Daya làm trung tâm, một luồng khí khổng lồ khuếch tán ra, như sóng xung kích từ một vụ nổ bom, hóa thành một bức tường trắng lan tỏa và nuốt chửng toàn bộ vùng đồng bằng tuyết và rừng cây xung quanh, mặt đất rung chuyển kịch liệt, mọi vật trên thế gian đều run rẩy vì sự ra đời này...
“Ai—” Một tiếng thở dài và nặng nề, Joshua chắp tay sau lưng, đứng giữa hành lang, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trên người đang tỏa ra một nỗi buồn khó tả.
Cảm nhận ánh mắt khó hiểu của Lewis phía sau, ông nhàn nhạt nói.
“Đức Giám Mục, ngài đã đi một nước cờ tồi rồi…”
…
Sương trắng tan dần, Garrol từ từ hạ cánh tay đang giơ trước mắt xuống, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức khiến hắn ngừng thở, chẳng thể thốt ra lời nào.
Những tầng mây đen nặng nề bỗng bị một sức mạnh vô hình đập tan, bầu trời rách toạc thành một vực sâu thăm thẳm, để rồi muôn vàn tinh tú tuôn trào xuống.
Dải Ngân Hà bị tàn phá như những mảnh băng vụn bị nghiền nát, phủ lên miền đất phủ đầy cát bạc một sắc lam lạnh lẽo và huyền ảo.
Dấu vết trận chiến vừa rồi đã bị xóa sạch, chỉ còn những gợn sóng ánh trăng trôi trên cánh đồng tuyết, khiến cả thế giới như vừa tái sinh trong vẻ thuần khiết nguyên sơ.
Ở nơi trung tâm của sự tĩnh lặng tuyệt đối, một cột băng tinh xuyên thủng trời cao. Đó không phải tạo vật của tự nhiên — từng đường nét, từng góc cạnh của nó đều phản chiếu vân sáng của Dải Ngân Hà.
Và trên đỉnh của cột băng tinh ấy, chính là Phù Thủy Băng — Daya Baroliss.