Trong cuộc sống luôn có một loại người như vậy.
Khi mọi người đắm mình trong ánh sáng, bọn chúng lại co ro trong bóng tối sâu thẳm mà cười nhạo, dùng tầm nhìn hạn hẹp của mình để đo lường sự bao dung của mặt trời.
Khi số phận đẩy con người vào vực sâu, bọn chúng lại chui ra từ những khe tường ẩm ướt, dùng chiếc lưỡi tẩm độc liếm láp vết thương của người khác.
Khi may mắn đến với bản thân, bọn chúng liền ưỡn cái ngực căng phồng, huênh hoang nhận hết mọi công lao và vinh dự về mình.
Và khi tai ương cuối cùng phản phệ, khuôn mặt méo mó ấy lại tím bầm, từ cổ họng phát ra những tiếng thét chói tai đứt quãng, trở nên cuồng loạn, gào trách sự bất công của số phận.
Người ta thường dùng từ “ruồi nhặng” để miêu tả những kẻ cả đời gắn bó với bữa tiệc thối rữa này, những kẻ tìm kiếm niềm vui trên nỗi đau của người khác.
Và Willmann chính là một kẻ như vậy—
“Không, không thể như vậy!” Tiếng rít của hắn xé toạc không khí thành những vệt sắc nhọn, đôi mắt trống rỗng và khô quắt lúc này lại hiện lên sự kinh hoàng và phẫn nộ chỉ sinh linh mới có.
Chỉ liếc qua đôi ma đồng bí ẩn kia, hắn đã cảm giác cả thế giới bị cuốn lên trong tiếng gầm vang, hóa thành một cơn sóng xám khổng lồ lao xuống áp đảo hắn…
Sự run rẩy ập đến khiến bộ não vốn đã hỗn loạn của hắn càng thêm mơ hồ.
“Ngươi là ai! Ngươi căn bản không phải Garrol! Ngươi là một con quỷ bò từ địa ngục để trở về nhân gian!”
Thế trận lặng lẽ hoán đổi, giờ đây kẻ đang bước về phía Willmann chính là Phù Thủy vừa được sinh ra – Garrol.
“Thế nào là thuần lương, thế nào là dơ bẩn? Tà ác và thánh khiết, chính nghĩa và tội lỗi—” Môi nàng không hề động đậy, nhưng giọng nói lại như suối ngầm băng giá vang vọng trong tâm trí Willmann.
“Sau khi ta chết, hồn phách sẽ về đâu, Thánh Canasse liệu có mở cửa thiên đường cho ta không, những điều này ta không có quyền định nghĩa hay giải thích, nhưng ngươi – tên cặn bã dơ bẩn này!”
Trong đôi mắt xanh biếc như bầu trời, ánh vàng rực rỡ gần như muốn phun trào, tựa như cực quang xé toạc màn đêm vĩnh cửu.
Ngọn bạch diễm mang lời nguyền tụ lại trong tay nàng, ánh sáng rực rỡ nhảy múa nơi lòng bàn tay, như muốn nuốt trọn mọi thứ xung quanh. Ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào tận sâu linh hồn Willmann.
“Dù Đọa Lạc Quân Chủ có đích thân giáng lâm, ngươi cũng nhất định phải bị tiêu diệt tại đây!”
BÙM!
Ngay khi lời của Garrol vừa dứt, đôi chân căng cứng của Willmann liền liền bật lên như dây cung, lao thẳng về hướng xa trung tâm cơn bão.
Đôi ma đồng xanh biếc vẫn luôn dõi theo bóng lưng hắn, lạnh lẽo và sâu thẳm, như thể đã nhìn thấu vận mệnh của hắn ta. Trong ánh mắt không một chút gợn sóng, chỉ có sự lạnh lùng và quyết tuyệt vô tận.
Vạch một đường cong trên không, thân hình hắn như quả đạn pháo cỡ lớn đập mạnh xuống đất, bắn tung tuyết và đất bùn. Không chút do dự, những móng vuốt và chân sắc nhọn của hắn nhanh chóng cào bới trên mặt đất, động tác chật vật và gấp gáp, hoảng loạn tìm đường thoát khỏi mối đe dọa từ phía sau.
Ả không đuổi kịp ta! Ả không đuổi kịp ta!
Cái miệng thối rữa phát ra tiếng rên trầm thấp, đôi mắt đầy sợ hãi và rối loạn.
Tiếng gió rít bên tai, bầu trời đầy sao trên đầu dường như đang trải qua một sự biến dị không thể tưởng tượng nổi — nó vặn vẹo, méo mó, biến thành vô số con mắt, những ánh nhìn đó xuyên qua màn đêm, như sợi dây diều buộc chặt lấy hắn.
“Tội lỗi của ngươi đã trói buộc ngươi từ lâu, dù ngươi có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự phán xét của số phận.”
Rõ ràng là giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại phủ một lớp thánh khiết và bi thương, thể hiện một sự cộng hưởng của số mệnh, hoàn toàn không giống như lời dụ dỗ mê hoặc khiến người ta sa đọa của Phù Thủy.
Tuy nhiên, bất kể giọng nói ấy có là sự phán xét lạnh lùng, hay lời nguyền của Phù Thủy – lọt vào tai kẻ thối nát đang chạy trốn kia, đều giống như tiếng chuông tang trong đám tang của chính mình.
Tại sao giọng nói của ả vẫn còn vảng vất trong đầu ta!
Rõ ràng ta đã chạy xa thế này, sao vẫn không thể thoát!”
Áp lực vô hình ấy như ngàn cân đá đè nặng lên trái tim hắn.
Tai hắn ù đi, trong đầu không ngừng vang vọng lời nói của nàng, mỗi chữ như một lưỡi dao sắc bén cắt nát chút lý trí cuối cùng của hắn.
“Ngươi không thoát được đâu...” Giọng nói ấy ở khắp mọi nơi, như hình với bóng.
“Không, không, không!”
Nhưng dù hắn có cố sức chạy đến mấy, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi, hắn chạy rất lâu nhưng dường như vẫn dậm chân tại chỗ.
Không đúng… có gì đó không đúng!
Rõ ràng cánh rừng lúc đến không xa như vậy, chẳng lẽ ta chạy sai hướng?
Tiếng tim mục rữa vang bên tai, nhắc nhở rằng nguy hiểm cận kề đã bao vây hắn.
Không đúng! Tất cả đều không đúng!
Ánh mắt hoảng loạn quét khắp xung quanh, cố tìm một dấu hiệu xác nhận phương hướng…
Rốt cuộc là...
Hà—hắn hít một hơi khí lạnh.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, hắn nhận ra tất cả, miệng bất giác há ra, tim trĩu nặng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đây là ảo cảnh!
Trong khoảnh khắc giác ngộ, hắn cảm thấy cơ thể mình như bị búa tạ giáng mạnh, từ giữa không trung rơi xuống—
Cơ thể đột nhiên mất trọng tâm, đổ về một bên.
Lần gần nhất hắn có cảm giác này là khi bị Phù Thủy Thép dùng ma lực áp chế.
Rắc—Xoẹt—
Những mảnh đá sắc nhọn cào rách lớp thịt thối rữa trên cơ thể hắn, nước tuyết thấm vào xương cốt, hắn ngã xuống đất với tốc độ cực nhanh. Dù đau nhói, nhưng không tan xương nát thịt đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng nỗi đau này cũng có nghĩa là hắn đã trở về hiện thực.
Như tỉnh dậy từ một cơn ác mộng dài. Hắn vật lộn ngẩng đầu lên, trong mắt lúc này hiện lên một tia may mắn.
Hơi thở gấp gáp và hỗn loạn, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực lộ ra ngoài, tầm nhìn của hắn dần trở nên rõ ràng, cảnh vật xung quanh cũng trở nên chân thực hơn—
Rừng cây, tuyết bay, bùn đất, mọi thứ đều trở lại hình dạng ban đầu.
“Ta... ta còn sống!?” Hắn thì thầm, giọng điệu cao hơn vài phần.
“Ả vẫn nhìn ta… không thể dừng… không thể dừng…”
Hắn vội vàng nhấc chân muốn tiếp tục cuộc chạy trốn của mình, nhưng lại phát hiện đôi chân không nhúc nhích dưới sức kéo của một lực lượng khổng lồ.
Trong tiếng xương sống kêu răng rắc, khi cúi người xuống, hắn mới thấy vô số bàn tay trắng toát đang vươn ra từ hỗn độn đen kịt dưới thân, nắm chặt lấy xương cốt, máu thịt nứt nẻ của hắn, và dần dần bò lên—
“A a a ực ực ực!” Như nôn khan, lại như gầm thét, hoặc là gào rú. Thân thể yêu quỷ dưới cú sốc tâm lý cực lớn, phát ra tiếng gầm gừ quái dị như một đứa trẻ sơ sinh chưa biết nói.
Nỗi sợ hãi như thủy triều lạnh lẽo nhấn chìm hắn.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Buông ta ra!”
Hắn đã gần như sụp đổ.
“Phi… Phi đao!”
Bốp—Xoẹt—
Một luồng sáng kim loại lạnh lẽo bay qua dưới thân, cắt đứt những cánh tay trắng toát kia.
Vội vàng rút một chân ra, rồi dùng chi trước chặt đứt giam cầm bên còn lại, cơ thể lăn ngược về sau, chật vật thoát khỏi sự quấn lấy của những bàn tay trắng.
Phù—phù—
Khi hắn còn đang thở hổn hển như kẻ vừa thoát chết, thì sự im lặng lạnh lẽo bỗng tràn ngập xung quanh.
Bóng dáng cao ráo kia lúc này đang đứng trước mặt hắn, mái tóc bạc chảy dài như ánh trăng, chiếc váy đen tuyền lay động trong không trung, ánh mắt nàng lúc này còn lạnh hơn cả gió tuyết.
Tóc bạc mắt xanh, gương mặt thiếu nữ dung hòa nét tuấn tú của người Anssus với vẻ kiều diễm, quyến rũ của Phù Thủy, như thể một tồn tại bước ra từ truyền thuyết cổ xưa... mê hoặc, khiến lòng người say đắm.
“Garrol... Garrol!” Willmann ban đầu chỉ khẽ gọi, thân thể run lên vì sợ hãi, giọng cũng run rẩy theo.
Nhưng khi hắn nhận ra mình lúc này đã không thể trốn tránh cái chết định mệnh này, nỗi sợ hãi này liền hóa thành phẫn nộ.
Trong tiếng gầm thét, một cái miệng lớn nứt ra ở giữa eo hắn, nước bọt tanh tưởi cùng chất lỏng đen đặc sệt.
Khi thứ ấy nhỏ xuống đất liền phát ra tiếng ăn mòn, ngay lập tức đốt cháy đất đá và tuyết trắng thành những vết cháy đen.
Cơ bắp ở hai chân phồng lên ép chặt xương cốt, phát ra tiếng “kẽo kẹt” chói tai.
Khò khè—khò khè—
Hai cánh tay từ từ mở ra, những lưỡi dao xương răng cưa vươn ra từ khuỷu tay hắn, ghê rợn và sắc bén, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giống như một con bọ ngựa đang tiếp cận con mồi.
Trong đôi mắt đỏ ngầu lóe lên sự điên cuồng và sát ý.
“Xem ra tuyệt vọng đã khiến ngươi không thể giữ được hình người rồi.” Nàng lạnh lùng nói.
“Câm miệng! Câm miệng!” Hắn dùng đôi chi gầy gò của con người che mắt mình: “Nếu không phải vì ngươi và Tylinkar, ta làm sao có thể biến thành cái bộ dạng quỷ quái này! Vì các ngươi đều muốn ta chết, vậy thì hãy cùng nhau rơi xuống địa ngục mà tan xương nát thịt đi!”
“Hừ—khao khát cái chết sao?” Đôi môi hồng anh đào nhếch lên một nụ cười cay đắng.
“Ngươi có biết cái chết là thứ ‘từ bi’ bình đẳng nhất trên thế gian không!”