Vạn vật rồi sẽ đi đến diệt vong.
Dù là loài phù du sớm nở tối tàn hay vũ trụ trường tồn qua muôn kỷ.
Thậm chí cả Chúa Thánh Thần đã sáng tạo muôn loài trong trăm ngày, liệu có tránh khỏi suy tàn?
Có thể nói, đối với vạn vật trên thế gian, hủy diệt và cái chết là điều công bằng tuyệt đối duy nhất.
Nó sẽ mang đi tất cả của ngươi, bất kể khổ đau hay hạnh phúc ngươi từng trải, tài sản, chấp niệm, hay vinh quang.
Tất cả rồi sẽ hóa thành hư vô…
Bởi vậy, đối với những sinh linh đang chìm trong bể khổ, cái chết tuyệt đối là một sự giải thoát đẹp nhất.
Tiếng gầm gừ man rợ thoát ra từ cổ họng Willmann, những mạch máu xanh tím nổi lên chằng chịt trên gương mặt dữ tợn của hắn.
Rầm—Rắc.
Một luồng xung kích vô hình bùng nổ từ chi trước đang hạ xuống của hắn, lớp ngoại giáp như vỏ cây nứt toác rồi bong tróc, để lộ ra lưỡi vuốt bạc sáng bên trong.
Hắn đã biến một phần cơ thể mình thành kim loại để đổi lấy sức mạnh và giới hạn cao hơn.
Đây cũng là một trong số ít “nguồn lực” mà mụ phù thủy già đã trao cho hắn đêm đó để đạt được mục đích của nàng.
Tất nhiên, sự biến đổi trái với tự nhiên này có cái giá của nó — những bộ phận bị kim loại hóa sẽ dần trở nên không thể đảo ngược nếu biến đổi thường xuyên, cuối cùng chỉ có thể cắt bỏ.
Nhưng đối với Willmann đang đứng giữa lằn ranh sinh tử lúc này, những cái giá đó hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Xoẹt—
Vuốt thép trên không tách ra thành mười lưỡi liềm sắc bén, như nanh vuốt của tử thần, chém thẳng về phía Garrol đang đứng yên tại chỗ.
“Hóa thành đống thịt vụn vô dụng dưới móng vuốt thép này đi!”
Móng vuốt chạm đất, cuộn lên một làn tuyết trắng xóa che khuất tầm nhìn.
Tuy nhiên, không trúng—
Willmann đưa ra phán đoán này dựa vào cảm giác truyền đến từ chi trước.
Trong mắt hắn lóe lên một tia khinh bỉ và tức giận.
Đồ khốn chỉ biết trốn tránh!
“Nếu tất cả Phù Thủy đều yếu ớt như ngươi nghĩ, thì cõi đời này sao lại có nhiều tiếng khóc đến vậy?” Giọng Garrol lại vang lên trong tâm trí hắn.
“Cút ra đây! Để ta xé nát ngươi!” Nỗi sợ hãi ban đầu trong mắt Willmann đã bị thay thế bằng ý chí chiến đấu cuồng nhiệt.
Mặc dù đòn tấn công vừa rồi không trúng đích, nhưng trong lòng Willmann lại dâng lên một sự tự tin khó hiểu, hay nói đúng hơn, là một sự tự an ủi.
Dù vừa rồi tấn công hụt, nhưng một sự tự tin kỳ lạ lại trào lên trong hắn — hoặc đúng hơn là một sự tự an ủi bản thân.
Đòn của ta có hiệu quả! Nếu không, sao ả phải tránh? Ta có thể thắng! Nhất định là thế!
Chỉ cần có thể dụ ả ta ra—
“Ngươi đang tìm ta sao?” Giọng nàng pha chút mỉa mai.
Xoẹt—
Móng vuốt lướt qua không khí phía sau lưng, tạo ra một tiếng xé gió sắc nhọn, nhưng chỉ cắt vào hư vô lạnh lẽo.
“Kẻ đáng thương như ngươi chỉ có thể trút giận lên Phù Thủy sao?”
Hơi thở của Willmann trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh rịn ra trên thái dương.
Hắn, kẻ đã hóa thành ma vật, có khả năng cảm nhận mạnh hơn loài người gấp mấy lần, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn lốc xoáy, cố gắng bắt lấy tiếng vỗ cánh của một con côn trùng nhỏ.
Vô ích và vô vọng.
Không khí xung quanh dường như đông đặc lại, nặng nề đến mức hắn gần như không thể thở được.
Ả ta bây giờ rốt cuộc là tồn tại như thế nào…
Willmann lục lọi trong tâm trí tất cả những điển tịch liên quan đến Phù Thủy, hy vọng tìm được cách đối phó.
Lĩnh vực hỗn độn, cánh tay khô héo như vong linh, và ảo cảnh mạnh mẽ có thể ảnh hưởng đến tâm trí ma vật—
Nếu thứ đáng chết này tồn tại trên đời thì không thể nào không có ghi chép!
Nhưng sự thật là—hoàn toàn không có manh mối, cứ như thể loại Phù Thủy này vừa mới sinh ra từ hư vô.
“Thật là một con bạc đáng thương…” Rõ ràng chỉ là một câu cảm thán đơn giản, nhưng lại khiến cơ thể Willmann đột nhiên run rẩy.
“Ngươi đang lục lọi ký ức của ta!”
Ký ức trong đầu hắn gào lên kinh hãi, khiến gương mặt cũng co giật theo.
Giọng Garrol vẫn bình tĩnh.
“Mồ côi từ nhỏ, tuổi thơ tăm tối trong cảnh đập phá cướp bóc, lớn lên trong những trận chém giết nơi ngõ hẻm, thành kẻ liều lĩnh tàn nhẫn. Khi trưởng thành, lợi dụng nội chiến quê hương để leo lên thành một tên lính vô lại… Thật đáng thương.”
“Câm miệng! Câm miệng!” Hắn gào thét chói tai một cách điên loạn.
“Ngươi muốn làm loạn tâm trí ta!”
Nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến tiếng rên rỉ của hắn, như thể đang lật một tập hồ sơ, tiếp tục nói:
“Khó khăn lắm mới có được một công việc tử tế, nhưng lại không kiềm chế được dục vọng của mình, cuối cùng bị cờ bạc làm cho tán gia bại sản, bị truy sát, thậm chí—” Giọng nàng như ác mộng khẽ dừng lại: “Cầu cứu Phù Thủy.”
Willmann chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, hắn nhận ra mình hoàn toàn không có bí mật nào trước mặt Garrol, tất cả quá khứ, hiện tại và thậm chí cả những suy nghĩ tương lai của hắn đều như bị đối phương nhìn thấu.
Cảm giác bị phơi bày trần trụi này khiến hắn gần như sụp đổ, hắn muốn trốn thoát, nhưng lại phát hiện cơ thể mình bị một lực lượng vô hình giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích.
“Ngươi cái đồ… ừm—”
Chưa nói hết câu, cơ thể hắn đã phình to và hóa thành vô số mảnh vụn, thoát khỏi sự khống chế của Garrol, những mảnh này lại như bị hút về một nơi, xoáy tròn như lá khô bị gió cuốn, tốc độ càng lúc càng nhanh, tạo thành một cơn lốc kim loại.
Là chiêu đã dùng để đối phó với Tylinkar, nhưng lại có những điểm khác biệt.
Những mảnh vụn đó xoay tròn, tụ lại trong không trung, như bị một bàn tay vô hình điều khiển, dần dần ngưng tụ thành một hình dáng mờ ảo.
Đó là một người khổng lồ bằng kim loại—
“Garrol!”
Trong tiếng kim loại vặn vẹo và rên rỉ ken két, hắn mở đôi mắt đen kịt.
“Ngươi, kẻ đã hóa thành Phù Thủy, mới là tồn tại xấu xa nhất trên thế giới này! Mà ngươi còn muốn nguyền rủa ta!”
Vung cánh tay khổng lồ, hắn nhấc chân đạp tan nền tuyết trắng, tầm nhìn ngang với ngọn cây, mắt quét qua mọi thứ xung quanh như một ngọn hải đăng.
“Ngươi là Phù Thủy mà dám phán xét đời ta? Ai cho ngươi cái quyền đó!” Tiếng gầm vang vọng khắp cánh đồng hoang.
Vết thương bị xé toạc đã khơi dậy sự điên cuồng trong lòng hắn.
“Ngươi ngay cả cha mẹ mình cũng có thể khắc chết! Ngươi là điềm gở bước giữa nhân gian! Ngươi mới là kẻ đáng chết nhất!”
Rắc—
Hắn trút giận, đột nhiên giơ tay lên, một chưởng đã đánh gãy ngang một cây thông to bằng vòng tay người. Thân cây phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi mà đổ sập xuống, làm tung lên một mảng bụi đất và mảnh vụn bay lượn.
Hành động như thể muốn khoe khoang sức mạnh khủng khiếp này với cả thế gian.
Vừa hồi tưởng lại những lời đồn đại về Garrol mà hắn từng nghe.
“À! Phải rồi! Cả lão Joshua che chở phù thủy, chắc cũng chẳng có kết cục tốt đẹp!”
Khí tức ma lực xung quanh đặc quánh, khiến hắn không khỏi hưng phấn.
Sắp xuất hiện rồi!
Chỉ cần ả ta lộ diện, ta sẽ nghiền nát ả như đập chết một con muỗi!
Hắn tự tin có thể đánh bại Garrol, dù sao thì cơ thể của Phù Thủy vẫn là máu thịt, bị dao chém sẽ chảy máu, bị súng bắn sẽ bị thương.
Chỉ là tốc độ hồi phục cơ thể không giống người thường, thế nhưng bị thương chí mạng thì vẫn sẽ chết.
“Ngươi tưởng ngươi cao quý hơn ta sao! Phù Thủy mà ngươi giả vờ quan tâm—Daya! Cái chết của ả ta đều là do ngươi! Nếu ngươi không đến Mishlo, ả ta làm sao lại gặp phải chuyện như vậy!”
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao, tất cả là tại ngươi!”
Sau tiếng gầm thét chấn động đó, thế giới chìm vào tĩnh lặng—
Không khí đông đặc lại, ngay cả gió cũng ngừng thổi, như thể thời gian bị cắt đứt đột ngột vào khoảnh khắc này, sự phẫn nộ và chế giễu này vẫn còn vương vấn mãi trên cánh đồng tuyết.
Gã khổng lồ thép đầy rẫy lời nguyền rủa, dường như vẫn còn mang theo hơi thở như con người, có chút sợ hãi và căng thẳng, cơ thể khổng lồ phập phồng lên xuống.
Vẫn chưa xuất hiện sao…
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, một luồng ánh sáng xanh lam u ám bỗng lóe lên từ phía sau lưng hắn, khóe miệng Willmann từ từ nhếch lên.
Ả đã xuất hiện rồi.
Cơ thể khổng lồ từ từ quay lại.
“Nói xong chưa?”
Âm thanh chứa năng lượng truyền qua không khí rung động tới màng nhĩ biến dị của Willman.
Không còn là tiếng thì thầm ma quỷ trong tâm trí nữa.
Giọng nói vốn vốn trong trẻo mềm mại, giờ lại khiến kẻ nghe thấy như rơi xuống vực sâu.
Willmann cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của nàng dưới ánh trăng.
Đôi mắt xanh ngọc, trong đó ánh vàng rực rỡ lóe sáng, ánh mặt sâu thẳm và tĩnh lặng. Đôi tai thon dài, mảnh mai như lá liễu dưới ánh trăng, chóp tai khẽ rung, toát ra vẻ huyền bí và linh động.
Đôi chân trần đạp trên không trung, nhưng lại như đi trên mặt đất bằng phẳng. Như thể không khí dưới chân nàng đã ngưng kết thành những bậc thang vô hình. Mỗi bước đi đều nhẹ nhàng và thanh tao, nhưng lại mang theo một áp lực như quân vương nhìn xuống thần dân.
Chiếc váy dạ hội xanh đen óng ánh như bầu trời sao ôm lấy vòng eo thon thả, phản chiếu ánh sáng của những vì tinh tú.
Trên đầu nàng, một vầng hào quang mờ tối và nứt vỡ lơ lửng, như tàn quang của một ngôi sao đã rơi xuống nhân gian.
“Ta vốn để ngươi ở đây là để cảm nhận đau khổ và tuyệt vọng, nhưng ta đã đánh giá thấp sự trơ tráo của ngươi —”
“Ngay cả trong tình cảnh này vẫn có thể tự mãn, thậm chí hả hê.”
“Giờ thì, ta sẽ đích thân ban cho ngươi cái chết công bằng!” Giọng lạnh như băng khắc vào tai Willman — bản án cuối cùng của Phù Thủy.
Phụt —
Ngọn lửa đen bùng cháy dữ dội, đặc quánh như nhựa đường nóng chảy, nhỏ giọt lên cơ thể Willmann, thiêu đốt cơ thể hắn thành từng vệt cháy đen.
Thép bạc sáng bóng sau khi tiếp xúc với ngọn lửa kỳ lạ và đặc quánh đó, chỉ trong vài giây đã bắt đầu rỉ sét, bề mặt nhanh chóng nổi lên một lớp gỉ màu đỏ sẫm, không chịu sự kiểm soát của Willmann mà bong ra khỏi cơ thể.
Là ma lực ăn mòn!
Nụ cười trên mặt Willmann lập tức biến mất, thay vào đó là sự đau đớn và kinh hoàng méo mó.