Phù Thủy Chuộc Tội Quyết Không Nhận Tội Trước Ngài Thẩm Phán

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

12 41

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

64 680

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

58 476

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

48 381

Tập 01 - Chương 53 - Tân Sinh cùng Cái Chết

“Ngài Garrol?”

“Tuyệt vời quá... cô đã trở lại rồi…”

Sau khi Daya thốt lên cái tên quen thuộc ấy, Garrol không thể kìm nén được sự run rẩy trong lòng.

Hắn ôm chầm lấy Daya, khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc như vỡ òa thành những giọt lệ trượt dài nơi khóe mắt—hân hoan, vui sướng, bi thương, hối tiếc... mà tất cả lại được gói trọn trong một niềm may mắn khôn tả của kẻ vừa thoát khỏi cái chết sau tai ương.

Mọi cảm xúc, mọi nỗi đau và hối tiếc, giờ đây đều hóa thành một vệt ẩm ướt trên lưng Daya.

Garrol đã khóc, ngay cả trong đêm định mệnh đã thay đổi cuộc đời hắn, hắn cũng chưa từng bật ra những tiếng nức nở xé lòng đến vậy.

“Tôi thật sự... đã nghĩ cô đã chết rồi... Suýt chút nữa tôi...” Garrol cố nén nỗi chua xót trào dâng trong lòng, không dám nói tiếp.

Giọng hắn trầm đục, khàn vụn, như một tiếng bi ai bị ép ra từ tận sâu trong linh hồn, mang theo sức nặng không lời và một thoáng nhẹ nhõm.

Hắn sợ... Sợ kết cục có thể xảy ra, sợ nếu khi ấy hắn chỉ chậm một nhịp thôi thì hậu quả sẽ ra sao.

Khi ấy, hắn đã đặt lưỡi kiếm lên cổ Daya, cho đến khoảnh khắc trước khi chém xuống, hắn mới nhận ra ánh mắt yêu dị trong mắt Phù Thủy đang dần tan biến.

May mắn thay, hắn đã kịp dừng tay…

May mắn thay…

“Ngài... Garrol... hức—”

Nhìn giọt lệ trong mắt Garrol đang ôm mình, Daya theo bản năng muốn ôm lại hắn, nhưng nàng phát hiện một cánh tay của mình đã không còn, tại chỗ bị cắt nhẵn ấy, một lớp băng cứng phủ lên, phát ra luồng hàn khí mờ mịt trong bóng đêm...

Tuy nhiên, nàng lại không hề cảm thấy lạnh.

Nàng chỉ dùng cánh tay duy nhất của mình, ôm chặt lấy Garrol, đáp lại sự ấm áp và tình cảm của hắn, động tác nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Cảm nhận được cái ôm từ Daya, nỗi ân hận và đau xót trong lòng Garrol dường như được xoa dịu từng chút một.

Hãy để hắn tham lam thêm một khoảnh khắc quý giá này...

Dù chỉ là một khoảnh khắc…

Có lẽ ta thật sự đã sai rồi…

Từ khe hở mũ giáp, đôi mắt già nua của Thánh Đồ Currus dõi về phía hai người đang ôm nhau ở đằng xa. Hào quang vàng kim đã tắt, nhường chỗ cho màu lam thanh khiết.

Ánh mắt phức tạp và sâu thẳm, như đang dò xét, lại như đang hồi tưởng điều gì đó.

Một lúc sau, chỉ còn lại sự mệt mỏi và nỗi buồn giận chính bản thân.

Ta đã già rồi… già đến mức không thể nghe thấy những cảm xúc chân thành trong lòng người khác, thật đáng buồn.

Có lẽ sau khi ta rút lui khỏi trận chiến này, ta sẽ rời khỏi tuyến đầu để trở thành người chỉ đường cho hậu thế chăng.

Ha ha—

Cũng tốt.

Cũng tốt.

Ít ra sẽ không còn vì sự hồ đồ của tuổi già mà phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.

Thương tích của ông quá nặng, đôi mắt khép dần trong sự thanh thản xen lẫn mỏi mệt.

Cứ thế mà rút lui thôi...

Keng—

Sức lực nơi cánh tay tan biến, bàn tay đang giơ cao thanh kiếm dài cũng buông thõng.

Lưỡi kiếm nặng nề lún sâu vào tuyết, phát ra tiếng kim loại rung động.

Daya lúc này mới nhìn về phía Thánh Đồ đang quỳ gối ở đằng xa.

Mũi băng nhọn xuyên thủng giáp trụ, ông lặng lẽ đứng yên giữa đồng tuyết, mặc cho gió rét quét qua—tựa như một bức tượng đá cẩm thạch trầm mặc.

Dưới ánh sao, tháp băng đổ nát, băng tuyết vỡ vụn, và mặt đất loang lổ vết thương—

Đây là—do mình làm sao?

Dưới đôi đồng tử xanh biếc của Daya, một cảm xúc phức tạp đang cuộn trào, hơi lạnh từ đầu ngón tay lan tỏa đến tận đáy lòng.

Cuối cùng nàng vẫn hóa thành Phù Thủy, mang tai ương đến thế giới này—nàng đã không thể khống chế được bản thân...

Một cảm giác tự trách và hối hận bỗng trào dâng, ánh mắt nàng dừng lại thật lâu trên bóng dáng tĩnh lặng của Currus.

Bị sức mạnh chi phối, làm những việc bất nghĩa, đây là điều nàng luôn sợ hãi, và hôm nay nó đã trở thành hiện thực.

“Tôi… cuối cùng vẫn trở thành Phù Thủy trong miệng của thế gian.” Đôi mắt nàng cụp xuống nhìn nền tuyết trắng tinh.

Không một chút tạp chất, thánh khiết như ánh sáng còn sót lại khi một thế giới mới ra đời.

“Daya…” Garrol há miệng muốn nói điều gì đó.

“Ngài Garrol... xin hãy kéo tôi dậy.” Giọng nói cố tỏ ra kiên cường nhưng vẫn mang theo một chút run rẩy.

Nàng biết rõ mình đã làm gì… và cũng đã đưa ra quyết định.

Garrol nhìn nàng đầy xót xa, khẽ đỡ cánh tay, chậm rãi kéo nàng đứng lên.

“Chân tôi… hình như có thể cử động được rồi—” Daya bỗng nhận ra và di chuyển bước chân.

Sau khi Phù Thủy thức tỉnh vừa rồi, nàng kinh ngạc phát hiện bệnh tật ở chân mình dường như đã được chữa lành bởi sức mạnh của Phù Thủy.

Dù không thể gọi là linh hoạt, nhưng cũng không còn vô lực như trước nữa.

Nàng cẩn thận bước một bước, rồi bước thứ hai, bước chân vẫn còn hơi loạng choạng.

Nàng vung tay, cố gắng giữ thăng bằng.

Dần dần nàng đứng vững, giống như một đứa bé vừa rời nôi, đứng giữa nền tuyết trắng, tò mò ngước nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời—đẹp đẽ và thuần khiết.

“Đẹp thật…” Nàng nói: “Giống như đôi mắt của ngài vậy.”

Ánh sao chiếu lên khuôn mặt nàng, phản chiếu đôi mắt lục bảo của nàng, hơi thở dần chậm lại, và trên môi nàng nở nụ cười mà đã lâu rồi không thấy—hướng về Garrol.

Không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, hắn chưa từng nhìn cô gái này từ góc độ như vậy, hắn thậm chí còn quên mất rằng, dưới vẻ ngoài dịu dàng của cô gái này là một trái tim kiên cường.

“Con người tồn tại trên thế gian là để trái tim rực rỡ như ánh dương, là vì trăm hoa đua nở, là vì bầu trời sao lộng lẫy. Cha Joshua đã từng thế nói với tôi.”

Trong đôi mắt xanh biếc của nàng đong đầy nước mắt, giống như những bông hoa nở rộ dưới ánh nắng, khiến người ta thương xót.

“Tôi đã không còn hối tiếc.”

“Daya, đây không phải…”

“Không, ngài Garrol—đây chính là định mệnh của tôi.”

“Xin hãy cho phép tôi được bướng bỉnh lần cuối, và cũng xin hãy cho phép tôi nói lên ước nguyện cuối cùng của mình—hãy phán xét tôi. Ngài Garrol, hãy để tôi chết trong thân phận của một con người.”

“Không… đừng… cô rõ ràng đã trở về rồi, tại sao vẫn muốn…” Hắn lắc đầu, trong đôi mắt xanh biếc lại tràn ngập bi thương.

“Ngài Garrol!” Tiếng gọi của Daya khiến Garrol im lặng, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn nụ cười quen thuộc.

Nàng đang mỉm cười.

“Xin hãy mang theo phần của tôi, hãy kiên cường sống tiếp, thay tôi đi khắp thế gian này, cảm nhận từng tia nắng, từng làn gió nhẹ, thay tôi từ biệt Cha Joshua—tôi rất biết ơn những gì ngài ấy đã làm cho tôi.”

Bàn tay lạnh lẽo ôm lấy khuôn mặt Garrol, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt hắn.

Garrol nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Hắn biết, mình không thể từ chối lời thỉnh cầu của nàng. Lòng Daya đã quyết, và điều duy nhất hắn có thể làm là tôn trọng lựa chọn của nàng, hoàn thành ước nguyện cuối cùng của nàng.

“Hãy hứa với tôi... được chứ.” Nàng mở rộng vòng tay, phơi bày toàn bộ điểm yếu trước Garrol.

Mang theo sự nhẹ nhõm, nàng bình thản đối mặt với cái chết của mình.

“...Được.” Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng trầm đục và vỡ vụn, “Tôi hứa.”

Nụ cười của Daya càng rạng rỡ hơn, như thể tất cả ánh sao trên bầu trời đều đang hội tụ trong đôi mắt của nàng.

Tách—tách tách—

Bàn tay run rẩy của Garrol từ từ rút ra thanh kiếm bạc đầy vết sứt, tiếng lưỡi kiếm chạm vỏ vang khẽ vài nhịp.

Tầm nhìn nhòa đi vì nước mắt. Hắn nghiến chặt môi, cổ họng phát ra tiếng rên bất lực, cố kìm tiếng nức nở nhưng vẫn không thể ngăn được hàng lệ tuôn rơi.

Lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng bạc lạnh lẽo dưới ánh sao. Ngón tay hắn hơi run rẩy, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn và đau khổ.

Lặng lẽ, hắn nâng tay, mũi kiếm hướng thẳng vào Daya—

Xoẹt—

Một vật gì đó sượt qua vai Garrol, lao thẳng về phía trước.

Đồng tử xanh biếc mở to kinh hãi.

Ánh sao như đông cứng dưới vệt máu tung tóe. Thân ảnh Daya trong gió lạnh chậm rãi đổ xuống, nhẹ như một bông tuyết, làn váy xanh băng tràn ra một vệt đỏ tươi—hơi thở mong manh yếu ớt...

“Daya!”

“Hừ—thật thất vọng! Ta vốn tưởng kẻ vì Phù Thủy mà nhà tan người mất như ngươi sẽ xuống tay dứt khoát hơn chứ. Không ngờ đến cuối lại thành ra hèn nhát thế này.”

“Ha—thật đáng thất vọng! Ta vốn tưởng kẻ vì Phù Thủy mà nhà tan người mất như ngươi sẽ xuống tay dứt khoát hơn chứ. Không ngờ đến cuối lại thành ra hèn nhát thế này.”

Giọng điệu chế giễu của Willmann vọng lại từ phía sau.

“Kẻ không biết còn tưởng hai ngươi đang diễn kịch bi thảm gì đó. Ha! Một gã đàn ông yếu đuối yêu một con Phù Thủy vô dụng, rồi chia tay nhau trong nước mắt giữa đồng tuyết? Phì—chỉ mấy vở kịch hạng ba mới viết như vậy.”

“Ngươi!”

Garrol vừa định xoay người thì phát hiện hai chân mình thể không kiểm soát được mà đổ xuống—

Phụt—!

Hắn chống tay xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Willmann trước mặt.

“À, quên nói—ta đã cắt gân gót chân của ngươi rồi. Nhưng chắc là một người vĩ đại, có thể tha thứ cho cả Phù Thủy, thì cũng sẽ rộng lượng bỏ qua cho ta... đúng chứ?”

“Ta sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ giết! Đồ súc sinh!!”

Giọng Garrol khàn đặc và vỡ vụn, như tiếng gầm thét vang lên từ sâu thẳm địa ngục, mang theo sự phẫn nộ và sát ý vô tận—

Bàn tay hắn siết chặt trong tuyết đến bật máu, trái tim như bị xé nát.

Chưa bao giờ hắn căm ghét một kẻ nào đến vậy—muốn xé xác, ném xuống địa ngục, thiêu trong nghiệp hỏa cho đến khi hóa thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu thoát!

“Hừ—cũng còn sức đấy.”

Trong hốc mắt thối rữa của Willmann thoáng hiện vẻ khinh bỉ.

“Ta sẽ không giết ngươi, phía trên đã dặn dò rồi, nhưng ngươi biết điều gì mới là nỗi đau đớn nhất với con người không?”

Hắn cười khẽ đầy ẩn ý, mùi hôi thối kinh tởm lan tỏa—

Rồi hắn ghé sát gương mặt vào Garrol đang nghiến răng ken két—

“Khiến một kẻ phải sống suốt đời trong đau khổ—thú vị hơn giết chết kẻ đấy nhiều...”

Cạch—! Đoàng!

Tiếng súng lục đột ngột vang lên trên giữa cánh đồng tuyết tĩnh lặng, tia lửa lóe lên xé toạc bóng đêm. Bàn tay Garrol run rẩy nắm chặt khẩu súng lục, nòng súng vẫn còn bốc khói, trong mắt vẫn cháy rực lửa hận.

Thân thể Willmann khẽ rung, lảo đảo vài bước rồi đứng lại, thứ dịch mủ thối rữa theo những đường chỉ khâu rỉ xuống—

“Chậc chậc chậc, ngươi bây giờ không giết được ta đâu, Garrol.”

Khói súng và tuyết bụi tan đi, Willmann chế nhạo nhìn Garrol đang ngã trên tuyết.

“Nhiệm vụ cuối cùng mà Phù Thủy giao cho ta đã hoàn thành, giờ là lúc ta rút lui. Sau này ta sẽ thay đổi thân phận, một lần nữa đi dưới ánh mặt trời với thân thể con người, hưởng thụ cuộc đời mới, còn ngươi, bạn của ta…” Hắn ngừng lại, cổ họng khàn đặc: “Ngươi sẽ mang theo nỗi hối hận và đau khổ vô tận để sống hết quãng đời còn lại, co ro nơi góc tối, hồi tưởng lại những năm tháng ‘tươi đẹp’ này.”

“Nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi—”

Đoàng! Đoàng!

Lại hai tiếng súng vang lên.

“Ta đã nói với ngươi rồi, vô ích thôi…”

“Đồ khốn!”

Trên mặt Willmann lộ ra một tia bất lực, trong mắt hắn Garrol lúc này giống như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, bị nhổ nanh, cố gắng vùng vẫy vô ích, nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích của số phận.

Ánh mắt hắn vừa khinh miệt vừa thương hại kẻ đáng thương ấy.

Nằm rạp trên nền tuyết, trong đôi đồng tử xanh biếc, ngọn lửa giận dữ bùng cháy dữ dội, nhuộm một lớp vàng rực rỡ, ngón tay hắn siết chặt cò súng lục phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Thật đáng thương, Garrol... thật đáng thương...”

Sau khi xác nhận mình đã làm xong việc cần làm, hắn phớt lờ sự oán giận phía sau, từ từ xoay chuyển thân thể đồ sộ, từng bước rời đi.

Tâm trí hắn đã bắt đầu bay bổng đến những ngày tháng tương lai, tính toán phải tận hưởng cuộc đời dài lâu này thế nào đây.

Có lẽ ta nên đến Tarinia mua một căn nhà tranh, mỗi sáng mở cửa là có thể nhìn thấy biển.

Hình như hồ thiên thạch dưới chân núi Walid cũng khá thú vị, hay là đến đó nhỉ? Nghe nói chỗ đấy đẹp đến say lòng người.

Xào xạc—

Ừm, nếu có thể kiếm một căn nhỏ ở kinh đô cũng được. Thêm vài con đàn bà...

Xào xạc—xào—

Thôi vậy. Thời gian sau này còn dài—thời gian rất dư dả, hay là nghĩ xem làm thế nào để giao nộp nhiệm vụ trước đã.

Xào xạc—xào xạc—

Đó rốt cuộc là tiếng gì? Willmann nhíu mày nhìn về phía sau.

Cho đến khi hắn nhìn rõ phía sau rốt cuộc là thứ gì, mọi ảo tưởng tươi đẹp trong đầu hắn lập tức tan vỡ.

Khiến người ta phải cảm thán rằng trên khuôn mặt lộ xương trắng ấy lại có thể nhìn thấy cảm xúc mang tên sợ hãi, trong hốc mắt thối rữa lóe lên một tia hoảng loạn không thể tin được.

Từ đầu ngón tay đến não bộ, mỗi tế bào trên cơ thể hắn đều điên cuồng gào thét, phát ra tiếng cảnh báo chói tai, báo hiệu nguy hiểm đang đến gần.

Một cơn bão đen đang tụ lại phía sau hắn, tiếng xào xạc chính là tiếng ma sát của vô số tinh thể băng và hạt tuyết cọ vào nhau trong cơn bão, như vô số lời thì thầm đang xì xào trong bóng tối—mang theo luồng hàn khí rợn người.

“Không... không thể nào!!” Giọng Willmann run rẩy, phát ra tiếng rít chói tai.

Tuyết dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng không thể che giấu nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

Trong cơn bão đen kịt ấy, hai luồng sáng xanh biếc và vàng rực đang lấp lánh sâu trong bóng tối sâu thẳm.

“Ta đã nói rồi, Willmann—ta sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ!!” Giọng nữ lạnh lùng truyền đến từ tâm bão, mang theo một áp lực không thể nghi ngờ, như tiếng sấm xé toạc màn đêm.

“Đàn ông sao có thể hóa thành Phù Thủy!” Giọng Willmann gằn lên, như thể muốn điên cuồng phủ nhận thứ đang ở trước mắt hắn.

“Ta sẽ tự tay giết chết ngươi! Kéo ngươi vào vực thẳm không lối thoát—dù cho bản thân ta cũng sa vào địa ngục!!”

Xoẹt—xoẹt—

Mái tóc dài trắng xóa tung bay, làn da trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh sao, thân hình cao gầy từ trong bóng tối bước ra—

 Trong mắt Willmann, bóng dáng ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đôi đồng tử xanh biếc bùng cháy ngọn ánh vàng lưu chuyển trong con ngươi—tựa những vì sao đã rơi vào vực sâu, soi sáng bóng đêm vô tận.

“Willmann…” Giọng nàng êm dịu, nhưng khi chạm vào tim Willmann lại khiến toàn thân hắn như rơi thẳng xuống hầm băng, ngay cả máu cũng đông cứng ngay lập tức.

“Ngươi nghĩ… có thể thoát được sao?”